Luật Giang Hồ

Chương 16



Anh nằm quan sát nàng, đầu đỡ trong lòng bàn tay, trong lúc ánh nắng đầu tiên của ban mai bò vào phòng. Nàng động đậy nhưng chưa thức giấc trong lúc Scott rà một ngón tay dọc theo sống lưng của nàng. Anh không thể chờ đợi, nàng mở mắt và hồi tưởng lại những ký ức về đêm hôm trước.

Vào những ngày đầu tiên, khi Scott quan sát Hannah bước ra khỏi Toà đại sứ Jordan trong bộ y phục tẻ nhạt, rõ ràng đã được chọn lựa theo sở thích của Karina Saib, anh nghĩ nàng vẫn có dáng vẻ tuyệt vời. Một số món đồ, khi ta mở lớp giấy bọc lòe loẹt ra, thường không giống như ta mong ước. Khi Hannah lấn đầu cởi bộ áo quần tồi tàn nàng đã mặc trong ngày hôm ấy, anh đã đứng đó không tin rằng có mấy ai có thể đẹp như thế.

Anh kéo tấm chăn đơn che người xuống và ngắm nhìn hình ảnh đã khiến cho anh muốn tắt thở đêm hôm trước.

Mái tóc cắt ngắn của nàng; anh ta tự hỏi những lọn tóc dài của nàng có dáng vẻ như thế nào khi nàng xoã chúng lên vai. Cái gáy của nàng, làn da mịn màu ô-liu của lưng nàng và đôi chân thon dài đầy quyến rũ.

Hai bàn tay của anh như một cậu bé đã mở một chiếc bít tất dài đựng đầy quà và muốn sờ mó tất cả mọi thứ cùng một lúc. Anh lướt những ngón tay từ đôi vai bàng xuống vòng cung của lưng nàng, hy vọng nàng sẽ quay người lại. Anh xích lại gần hơn một chút, cúi xuống và rà một ngón tay quanh chiếc vú rắn chắc của nàng. Các vòng tròn cứ nhỏ dần cho tới khi tới cái núm vú mềm mại của nàng. Anh nghe nàng thở dài, và lần này nàng quay người và lọt vào vòng tay của anh, các ngón tay của nàng bám chặt lấy vai anh trong lúc anh kéo nàng tới gần hơn.

– Như thế này là không công bằng, anh đang lợi dụng em, – nàng nói với giọng vẫn còn ngái ngủ trong lúc bàn tay của anh di chuyển vào bên trong đùi nàng.

– Anh xin lỗi vậy, – anh vừa nói vừa lấy tay ra và hôn lên má nàng.

– Không phải xin lỗi. Lạy Chúa, Simon, em lại muốn anh cứ lợi dụng em, – nàng vừa nói vừa kéo thân hình anh sát vào người nàng hơn.

Anh tiếp tục vuốt ve làn da của nàng, không ngừng khám phá những châu báu mới.

Khi anh vùi trong người nàng, nàng lại thở dài một tiếng khác, tiếng thở dài của tình yêu ban mai, yên tĩnh hơn, dịu dàng hơn những đòi hỏi của ban đêm, nhưng từng chút một đều thú vị như nhau. Đối với Scott đây là một kinh nghiệm mới lạ. Mặc dù anh đã làm tình nhiều lần mà anh không nhớ hết, chưa bao giờ anh cảm thấy thích thú như lần này.

Khi họ thôi làm tình, nàng kê đầu trên vai anh và vuốt một mớ tóc khỏi má nàng, cầu nguyện cho giờ kế tiếp sẽ trôi qua thật chậm. Anh không muốn nghĩ đến việc nàng trở về Toà đại sứ sáng hôm ấy trong lúc anh biết nàng cuối cùng phải như vậy. Anh không muốn san sẻ nàng bất cứ một ai.

Căn phòng lúc này ngập tràn ánh nắng buổi sáng, chỉ khiến cho anh băn khoăn khi nào anh mới lại trải qua trọn một đêm với nàng.

Viên Trưởng ban Lợi ích đã được gọi thẳng trở về Geneva vì công việc khẩn cấp và chỉ mang theo một cô thư ký, bỏ Hannah ở lại Paris một mình trong thời gian cuối tuần. Nàng chỉ ước mong có thể nói với Simon về tất cả việc đó để cho anh có thể chuyển tin cho Kratz.

Nàng đã khoá chặt cửa phòng và rời khỏi khuôn viên Toà đại sứ bằng thang máy cứu hoả. Hannah nói với anh rằng đã có cảm tưởng như một cô nữ sinh rón rén trốn khói ký túc xá để đến dự một bữa tiệc giữa đêm khuya.

– Ngon hơn bất cứ một bữa tiệc nào mà anh có thể nhớ, – đó là lời cuối cùng của anh trước khi họ ôm nhau ngủ.

Ngày đã bắt đầu khi họ đi mua sắm cùng nhau trên đại lộ Saint-Michel và mua một số áo quần mà nàng không thể mặc cùng một chiếc cà vạt mà anh không bao giờ nghĩ tới trước khi anh gặp nàng. Họ dùng bữa trưa trong một quán ăn ở góc đường và dùng tới hai tiếng đồng hồ để ăn một đĩa xà lách và uống một chai rượu vang. Họ tản bộ dọc theo đại lộ Champs- Elysées, tay trong tay như bao cặp tình nhân, trước khi sắp hàng xem triển lãm Claudion ở Louvre. Một dịp để giảng giải cho nàng một điều mà anh nghĩ mình biết rõ, chỉ để nhận thấy chính anh là người làm công việc giảng giải. Anh mua cho nàng một cái nón mềm kiểu du lịch trong cửa hàng nhỏ ở chân tháp Eiffel và lại thêm một lần thấy nàng bao giờ cũng tuyệt vời bất kể nàng mang cái gì bên người. Họ dùng bữa tối tại nhà hàng Maxim nhưng chỉ ăn một mạch, vì cả hai đều biết rằng lúc này thực ra họ chỉ muốn nhanh chóng trở về căn hộ nhỏ của anh ở tả ngạn sông Seine.

Anh nhớ lại anh đã đứng ngây người như bị mê hoặc trong lúc Hannah cởi từng món y phục cho tới lúc nàng quá bối rối đến nỗi nàng bắt đầu cởi áo quần của anh. Mọi việc tựa hồ như anh không muốn làm tình với nàng, bởi vì anh hy vọng màn dạo đầu đó sẽ tiếp diễn mãi mãi.

Trong số tất cả những người đàn bà, kể cá các nữ sinh viên lăng nhăng mà anh đã trải qua đêm hết sức bình thường, thậm chí đôi khi anh đã tưởng là tình yêu, anh chưa bao giờ biết tới bất cứ cái gì giống như thế này. Và xét cho cùng, anh khám phá ra một điều khác mà từ trước tới giờ anh chưa hề nếm mùi: nỗi sung sướng hoàn toàn khi chưa nằm trong vòng tay của nàng mà từng chút một vẫn vui thú không khác khi làm tình.

Ngón tay của anh lướt dọc theo gáy nàng.

– Lúc nào em phải trở về? – anh hỏi gần như tiếng thì là thầm.

– Mấy phút trước viên đại sứ.

– Và lúc nào ông ta sẽ về tới?

– Chuyến bay của ông ta rời Geneva lúc 11 giờ 20. Như vậy em phải có mặt ở bàn giấy trước mười hai giờ.

– Thế thì chúng ta còn đủ thời gian để yêu nhau một lần nữa, – anh vừa nói vừa đặt một ngón tay lên môi nàng.

Nàng cắn nhẹ ngón tay của anh.

– Ôi – anh vờ kêu lên.

– Chỉ một lần thôi sao? – nàng đáp lại.

° ° °

Debbie đưa viên Phó đại sứ vào tận văn phòng của Cavalli lúc 12 giờ 20. Cả hai người đều không có ý kiến gì về việc Al Obaydi đến trễ. Tony chỉ một chiếc ghế ở phía bên kia bàn và chờ đợi cho người khách ngồi xuống. Lần đầu tiên, y cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ về người A rập.

– Như tôi đã nói ngày hôm qua, – Cavalli mở lời, – hiện giờ chúng tôi đã nắm trong tay bản tài liệu mà ông cần. Chúng tôi sẵn sàng trao đổi nó với số tiến đã thoả thuận.

– À, phải, chín mươi triệu đô la, – người Iraq vừa nói vừa đặt đầu ngón tay chêm vào nhau ngay phía dưới cằm trong lúc ông ta nghiền ngẫm câu kế tiếp. – Tiền mặt lúc giao hàng, nếu tôi nhớ đúng.

– Ông nhớ đúng đày, – Cavalli nói – Vì vậy bây giờ chúng tôi chỉ cần biết nơi nào và bao giờ.

– Chúng tôi yêu cầu bản tài liệu phải được giao ở Geneva lúc mười hai giờ ngày thứ ba sắp tới. Người nhận sẽ là ông Pierre Dummond, thuộc ngân hàng Dummond.

– Nhưng thế thì tôi chỉ có sáu ngày đề tìm một con đường an toàn ra khỏi nước và …

– Chúa Trời của ông đã tạo ra thế giới trong thời gian đó nếu tôi nhớ đúng về sách Sáng Thế 1 . Một câu chuyện ngốc nghếch đến nỗi, – Al Obaydi nói tiếp. – tôi không hơi nào mà để ý đến Exodus 2 .

– Bản Tuyên ngôn sẽ đến Geneva vào trưa thứ ba, – Cavalli nói.

– Tốt, – Al Obaydi nói – Và nếu ông Dummon công nhận bản tài liệu là thật, ông ta đã nhận được những chỉ dẫn và việc xuất số tiền chín mươi triệu đô la bằng điện tín chuyển tới bất cứ ngân hàng nào mà ông chọn trên thế giới. Nếu trái lại, ông không giao hàng được, hoặc bản tài liệu được xác minh là một bản giả, chúng tôi sẽ mất mười triệu đô la mà không cần phải có chứng minh gì, ngoại trừ một cuốn phim dài ba phút được thực hiện bởi một đạo diễn lừng danh thế giới. Trong trường hợp đó, một gói đồ tương tự cái này sẽ được gởi bằng bưu điện đến Giám đốc cơ quan FBI và uỷ viên tổ chức IRA.

Al Obaydi lấy ra một phong bì dày từ túi áo bên trong và liệng lên mặt bàn. Vẻ mặt của Cavalli vẫn không thay đổi trong lúc viên Phó đại sứ đứng lên, cúi chào và bước ra khỏi phòng, không nói thêm một lời nào nữa.

Cavalli có cảm giác chắc chắn y sắp sửa khám phá ra ý nghĩa của mảng từ “Trong số những sự việc khác”.

Xé chiếc phong bì màu vàng dày cộm và đổ những gì đựng bên trong lên bàn. Nhiều tấm hình, có tới mấy tá và nhiều tài liệu ghi lại số thứ tự của giấy bạc. Y liếc qua mấy tấm hình của chính y đang mải mê trò chuyện với Al Calabrese trên lề đường, phía trước quán ăn National; một tấm khác của y với Gino Sartori ở giữa Quảng trường Freedom và còn có một tấm khác với viên đạo diễn trên dàn đỡ máy quay phim trong lúc họ nói chuyện với viên cựu cảnh sát quận Columbia. Al Obaydi lại còn chụp một tấm hình của Rex Butterworth đang bước vào khách sạn Willard và cả anh chàng diễn viên đầu hói, đang ngồi trên chiếc xe hơi thứ ba, và sau đó bước vào xe bên ngoài bục lên hàng của viện Bảo tàng Lịch sử.

Cavalli bắt đầu nhịp ngón tay trên bàn. Lúc bày giờ, y mới nhớ lại mối nghi ngờ lấn cấn trong đáy tâm trí ông.

Chính Al Obaydi là kẻ đã trông thấy trong đám đông ngày hôm trước. Y đã đánh giá thâp viên Phó đại sứ Iraq. Có lẽ đã đến lúc gọi điện thoại cho người của bọn họ ở Lebanon và thông báo cho anh ta về tài khoản ngân hàng Thuỵ sĩ mà y đã mở với tên của viên Phó đại sứ.

° ° °

– Em sẽ làm gì, Simon, nếu ông ta giao việc cho em.

Scott do dự. Anh không biết Mossad muốn nàng làm việc gì. Anh chỉ biết chắc anh muốn nàng làm gì. Đặt vấn đề với Dexter Hutchins ở Virginia cũng vô ích, bởi vì họ sẽ không do dự bảo anh cứ tiếp tục lợi dụng Hannah cho mục đích riêng của họ.

Hannah quay người lại nhìn về phía mà Scott khôi hài xem là bếp và gợi ý khi anh không trả lời:

– Có lẽ anh nên hỏi Đại tá Kratz những gì em cần làm. Anh cứ giải thích với ông ta rằng viên đại sứ muốn em thay thế Muna, nhưng một vấn đề khác đã nảy sinh.

– Vấn đề gì thế? – Scott lo lắng hỏi.

– Nhiệm vụ của viên đại sứ sẽ chấm dứt vào đầu tháng tới. Rất có thể ông ta sẽ được yêu cầu ở lại Paris, nhưng viên Trưởng phòng Hành chính nói với mọi người rằng ông ta sắp được triệu hồi về Baghdad và được đề bạt làm Thứ trưởng Bộ ngoại giao.

Scott vẫn không bày tỏ ý kiến.

– Chuyện gì vậy, Simon? Có phải anh không thể lấy một quyết định vào lúc này trong buổi sáng?

Scott vẫn không nói gì.

– Anh đúng là xúc động trong lúc đứng cũng như lác anh nằm trên giường, – nàng trêu ghẹo.

Scott đã quyết định đã đến lúc nói tất cả với nàng.

– Anh sẽ không chờ đợi thêm một phút nào nữa. Anh bước ra khỏi bếp, ôm nàng vào lòng và vuốt tóc nàng.

– Hannah, anh cần phải…, – anh vừa lên tiếng thì chuông điện thoại reo.

Anh buông nàng ra để trả lời điện thoại. Anh lắng nghe vài phút rồi nói với Dexter Hutchins:

– Vâng, chắc chắn. Tôi sẽ gọi lại ngay lúc tôi đã có thời giờ suy nghĩ về việc đó.

Ông ta tính toán cái gì vào giữa đêm khuya như thế này, Scott tự hỏi trong lúc anh đặt ống nghe xuống.

– Một người nào khác, phải không? – Hannah hỏi với một nụ cười.

– Nhà xuất bản muốn biết khi nào bản thảo của anh sẽ hoàn tất. Đã quá hạn rồi.

– Và anh sẽ trả lời như thế nào?

– Hiện nay anh không tập trung được.

– Chỉ hiện nay thôi sao? – nàng vừa nói vừa dí ngón tay lên mũi của anh.

– Có thể phải nói thường xuyên, – anh nhìn nhận.

Nàng hôn nhẹ lên má anh và thì thầm:

– Em phải quay về Toà đại sứ, Simon. Anh đừng đi xuống với em. Nguy hiểm lắm.

Anh giữ nàng trong vòng tay và muốn phản đối nhưng lại đồng ý.

– Khi nào anh sẽ gặp lại em?

– Mỗi khi bà vợ của viên đại sứ cảm thấy cần bơi, – Hannah vừa nói vừa dang ra. – Nhưng em sẽ liên tục nhắc nhở bà ta việc đó sẽ tốt cho dáng người của bà ta như thế nào, và có lẽ bà ta còn nên tập luyện nhiều hơn nữa.

Scott đứng bên cửa sổ, chờ nàng lại hiện ra. Anh không thích thực trạng chỉ có gọi điện thoại, viết thư hoặc tiếp xúc với nàng mỗi khi cảm thấy thích mà cũng không thể. Anh ước ao được gửi hoa, thư, thiệp cho nàng để cho nàng biết anh yêu nàng nhiều như thế nào.

Hannah chạy ra lề đường với một nụ cười trên mặt.

Nàng nhìn lên và gửi cho Scott một cái hôn gió trước khi biến mất ở góc đường.

Một người đàn ông khác, lạnh lẽo và mệt mỏi vì nhiều tiếng đồng hồ chờ đợi, cũng nhìn theo nàng, không phải từ một khung cửa sổ trong một căn phòng ấm áp mà từ một vòm cổng ở bên kia đường.

Lúc Scott khuất dạng, người đàn ông bước ra khỏi bóng tối và đi theo cô thư ký phụ của viên đại sứ trở về khuôn viên Toà đại sứ.

— —— —— —— ——-

1 Genesis: cuốn sách đầu tiên của Kinh Thánh, kể lại sự hình thành của thế giới và lịch sử của Giáo hội Công giáo.

2 Exudus: cuốn sách thứ hai của Kinh Thánh mô tả cuộc ra đi khỏi A-rập của người Do thái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.