Lửa Hận Rừng Xanh

Chương 24: Hồi thứ hai mươi tư



Nghĩa Lộ… địa đầu xứ Thái. Con đường mười ba nối liền Nghĩa Lộ Yên Bái vắt mình qua những dải sơn lâm trùng điệp, cảnh trí đẹp như tranh vẽ.
Thung đồi xanh ngắt, lối mòn quanh co, suối khe uốn khúc điểm rải rác,
những mái nhà sàn thổ dân chênh vênh đột khởi giữa những day nương trồng lúa “lốc” sắn bắp…

Lơ thơ thêm vài bóng thổ dân sơn nữ cưỡi
ngựa thổ xiêm y màu sắc thành những nét chấm phá linh động tuyệt vời.
Bình minh, vượn hú chon von, chim kêu ríu rít báo hiệu một sáng đẹp
trời.

Vầng thái dương vừa ló đường, sơn lâm đã bị khua động dưới vó ngựa bôn hành. Từ đâu, một cánh quan binh rầm rập xuất hiện tại vùng thung đồi cách Yên Bái hơn hai mươi cây số, kỵ, bộ, pháo, đội chó thám, súng ống tua tủa tinh kỳ phấp phới, kèn trống, từng đoàn lê dương Ả
Rập, Khố đỏ, Tây, Kinh, Thái, Nùng… đủ loại.

Nhìn qua cờ hiệu, người ta biết ngay đây là cánh binh dã chiến thuộc đoàn quân lưu động
của viên quan sáu Tây Gầm! Không nổi kèn khua trống, câm nín, lầm lầm,
cánh binh dã chiến trẩy quân theo hàng một, chỉ nghe tiếng câu lóc cóc
đệm tiếng nhạc đồng vang vang gấp gấp.

Giữa hàng quan, viên quan sáu Tây Gầm ngồi trên hông con ngựa tây cao lơn, sĩ quan tham mưu thuộc hạ tứ chiếng bao quanh, khiên xòe lớp lớp.

Vừa tới một vùng
rừng không nhà cửa, cây cối um tùm, bỗng thấy hai bóng kỵ binh xích hậu
từ nẻo trước phi vọt lại như bay, ngựa đứng hai chân sau, trước mặt Tây
Gầm:

– Trình quan sáu, cánh rừng hữu có một đội quân đen đang phóng ngang phía trước, chắc định băng qua tỉnh lộ!

– Quân số?

– Chừng một trăm tay súng và vài chục con chó lớn, dáng sơn cẩu. Tây Gầm
rút cờ đuôi nheo phất lia! Rất nhanh, quân kỵ tháo luôn nhạc ngựa, mấy
đội lê dương Ả Rập, khố đỏ Thái, Nùng kỵ binh vọt theo chủ tướng. Thám
mã dẫn Tây Gầm và đám thuộc hạ tùy cận vượt lên trước, rời tỉnh lộ,
xuyên mấy trái đồi chieu ống dòm xuống thung lũng hữu. Quả nhiên, thung
này có một con đường xuyên lâm, một đám quân mặc áo đen trùm mặt, dẫn
mấy chục con chó lớn đang thả nước kiệu băng hướng về phía tỉnh lộ mười ba vẻ vội vã đặc biệt. Toán mở đường năm, sáu tên đã tới đầu thung.

– Đúng tụi quân đen của Ma Vương Sắc! Hay lắm! Ta đang cần gặp chúng!

Sáu Tây Gầm quay phắt ngựa. Giây phút sau núi rừng quạnh quẽ im
lìm. Từ trong thung hữu đám binh đen trùm mặt tiến ra đường mười ba. Nơi đây, lối mòn vắt qua đường mười ba, một con thung quang đãng, có suối,
có cầu, lọt giưa hai trái đồi. Toán xích hầu đen vọt lên đầu cầu, đảo
một vòng khá rộng dẫn theo mấy con chó lớn. Thung lũng quạnh vắng! Có
tiếng chó núi tru nhọn hoắt.

Đám binh đen bỗng vỗ ngựa, giục chó phi như gió ra đường mười ba. Xích hầu mấy bóng chạy ngược hai ngã
đường lớn, mấy bóng đen tiếp tục vọt qua đường, mở lối vào cánh rừng bên kia.

Đám binh đen vừa tới đầu cầu, bỗng có tiếng chó tru lê
thê, tiền hậu đội dừng rập, nhìn quanh. Từ dưới suối, một bóng tầm thước dẫn mấy con chó vọt lên đầu cầu. Bóng này rê ống nhòm quanh, mấy con
chó lao vụt đi mấy phía làm đến nổi… da gà!

Bỗng bóng tầm
thước rời ống nhòm quay phắt ngựa, đúng khi đó, mấy con chó chạy lại
phía cầu, hai con vùng đi hai chân, ngửa mặt tru tràng dài.

Đám
binh đen vùng rùng chạy trở lại. Nhưng thình lình có tiếng hô như sấm
“Đứng lại! Giơ tay lên!” tiếp liền những tiếng lên “quy lát” cành cạch,
kèn tây thổi khắp mấy phía, vang rền như tiếng kèn gọi người về âm ty!
Đám quân đen giật mình dừng lại, dáo dác, ngựa chồm hí loạn. Trên đồi
cao vụt hiện ra một toán kỵ binh lố nhố đứng sững dưới cờ hiệu tướng
biên thùy. Trong đám binh đen có mấy kẻ nghiến răng ken két “quân Sáu
Tây Gầm!” Viên quan sáu đứng dưới lá cờ lớn tiếng dõng dạc trỏ kiếm tây
hô to:

– Giặc núi bọn mi vào ổ phục kích rồi, biết điều ném súng xuống ngựa chịu trói sẽ toàn mạng!

Bóng tầm thước hét lớn:

– Tây Gầm! Có giỏi dàn quân tử chiến, binh đông như ruồi còn đánh trộm không biết xấu hổ! Tưởng hạ ta dễ lắm sao?

Lời dứt, tay đã vẩy mạnh lên một trái tạc đạn cùng thủ hạ bắn líu, bỏ chạy. Một tay súng vệ vẩy tung trái tạc đạn trở lại, phát nổ giữa không
trung. Lập tức từ mấy phía, súng lớn súng nhỏ nổ đì đùng, đạn rải xuống
đám quân đen bị gục hàng lũ, cảnh tượng nhốn nháo kinh hoàng cực độ.
Ngựa hí, người thét, quân hò vang dậy, đám quân đen vừa kháng cự, vừa
tháo chạy tứ tán.

Nhưng mấy ngả đều bị quan binh luồn chặn kín, quân đen như loạn động trong cái túi. Tên thủ lĩnh tầm thước hét lớn:

– Theo ta! Lưỡng đầu tung nhất điểm! Khiên kẹp che thân, quân đen quay
ngựa chia hai mũi dùi, đánh xiên qua đường mười ba như gió cuốn. Nhưng
hỏa lực quan quân chặn lại bắn như mưa, cả hai mũi không vượt nổi phải
xé ngang, sơn cẩu tru điên, ngựa hí, loạn binh đen cuồng cửa tử thế trận giặc tan mau như bọt xà bông… bỗng bóng tầm thước biến đâu mất, quân giặc chạy các ngả nhờ sơn cẩu tìm đường, nhiều tên phóng
tới sát tuyến quan binh mở đường máu thoát. Nấp trên đồi, Tây Gầm vùng
hạ lệnh xuống thung:

– Phải tìm bắt kỳ được tên trùm. Sục dưới
gầm cầu trên cây! Sau loạt đạn lớn, quan kỳ ào xuống như đàn két. Cuộc
đánh giáp lá cà diễn ra, quân giặc mở đường máu chạy! Bọn hơn chục tay
tứ chiếng tùy cận Tây Gầm dẫn một đội lê dương lao thốc xuống gầm cầu.
Tiếng súng tuy tứ phía đã xa đường mười ba vài trăm thước, thưa dần.
Nhưng vẫn biệt dạng tên trùm! Đúng khi đó, từ hướng Nghĩa Lộ địa đầu xứ
Thái, bỗng xuất hiện một bóng nhân mã lạ. Kỵ sĩ là một lão già quá ngũ
tuần, râu thưa dài năm chòm, mặt quắc thước thê lương như tích tụ nỗi
sầu dương thế. Ngồi trên lưng ngựa, lão lừ đừ nhìn cảnh lâm tuyền trải
dài trong nắng sớm, bỗng ngửa mặt phát giọng trầm u:

– Ôi! Đường lên xứ Thái cảnh đẹp như tranh, nhưng con người rồi vẫn rời dương thế, hai tay buông xuôi, thế sự còn gì?

Mơ màng buồn thảm, lão cho ngựa bước một, rút trong hành lý ra một cái kèn đen định thổi, bỗng nhiên vỗ đùi kêu lên:

– Ôi chao! Xuân hạ thu đông đất trời tuần hoàn thay đổi… À! Nay đã tới
kỳ tái ngộ cố nhân, suýt nữa ta quên khuấy! A! Không ngờ thấm thoắt đã
ba năm!

Ngựa vọt đi như gió. Lát sau, bỗng nghe vẳng tiếng kèn
Tây, súng trận đì đùng nẻo trước, ông già lạ này nghiêng tai nghe mấy
khắc, đoạn giục ngựa lao thốc vào mặt trận. Tới chân đồi, tiếng súng đã
thưa, lão phi thẳng lên, đường đồi, nhiều sĩ quan thấy reo lên, lão sịch tới chỗ có cây cờ hiệu gặp viên quan sáu Tây Gầm đứng dưới tán cây đang hô binh sục sạo.

– A! lão hữu Nam Khấp đi đâu lại tới miền này?

– Chào quan sáu Tây Gầm, đụng tụi nào đó?

– Quân đen Tây Sắc nhưng không có Ma Vương! Tên trùm bỗng biến mất như
ma! Lão hữu làm ơn giúp một tay! Ông già chính là Nam Khấp vùng cười
ngất “gặp quan sáu Tây Gầm là có chuyện ngay”, và phi ngựa xuống thung
lũng như tên bắn.

Quan binh lúc đó đang chia nhau truy sát giặc
quanh thung, bọn thủ túc của Tây Gầm đang dẫn lính sục quanh suối nước,
gầm cầu. Xác chết ngổn ngang, ngựa vô chủ đứng rải rác. Nắng sớm chiếu
xiên chếch, thung lũng vẫn còn vài khóm sương mờ trôi vở vẩn.

Vừa thấy bóng Nam Khấp sịch tới, đám tứ chiếng thủ túc Tây Gầm reo lên:

– A! Lão tiên sinh! Ngài đến thật đúng lúc quá, chúng tôi đang khổ vì tên trùm đen đây, nó vừa chạy đầu cầu thoáng cái biến mất dạng!

Nam Khấp lao thẳng xuống bờ suối quét lia nhỡn tuyết nhìn khắp
thung lũng gầm cầu, nơi đây có hai sắc quân đen nằm chết, hai, ba con
ngựa đứng chơ vơ, thấy lính cũng không buồn chạy. Trên cành cây có một
khóm sương mờ đậu, gió đưa cành sương vẫn không tan. Nam Khấp vùng cười
lớn:

– A! Gớm lắm! Nhà ngươi dùng thuật ẩn thân, đem vải thưa
che mắt thánh! Này! Các chú muốn bắt y, sao không hỏi đám sương gầm cầu?

Đám tứ chiếng kéo ào xuống, hai, ba gã sốc tới gầm cầu, chĩa
súng hô “xuống mau, chịu trói” bỗng “chát, chát” hai, ba cây súng văng
xa, bọn này giật mình rút dao găm phóng véo lên đám sương mời “phập” cắm cành cây, bọn này tuốt gươm phi vọt lên chém. Bong “chát chát” “bùng”
cành cây rào động, mấy người bị đánh dạt văng xuống đất, từ trong đao
thương sương khói, một bóng đen bắn vọt xuống lưng ngựa, ánh thép sáng
lòa chém lia vòng rộng, ngựa lao thốc qua gầm cầu. Hai ba kẻ giương súng toan bắn, đều bị chặt đứt ngọn súng, thất kinh lùi lại, Nam Khấp lật
đật phẩy vụt tay áo, bắn ra một luồng thép trắng quật dạt tung lưỡi thép bóng đen. Bóng này kêu “giỏi” vọt ngựa sang bên kia gầm cầu, thoắt lên
thung, dưới nắng hiện ra bóng tầm thước trùm mặt hồi nãy!

– Chạy đâu nữa? Có lão Khấp muốn hỏi chuyện!

– À! Nam Khấp! Ta nghe đứng đầu vị “khóc” vẫn chán cuộc phù du, giờ lại
đem thân phò Tây Gầm bạch quỷ ư? Ta bị “nó” đón đường đánh trộm, lão còn quyết “trợ Kiệt vi ác” sao?

Nam Khấp nghe lời đầy nghĩa khí, có vẻ động lòng, vùng quát:

– Phải ngươi là thủ hạ Ma Vương Sắc? Ta có giúp Tây Gầm đâu đã xấu bằng
kẻ đường đường nhân chủng lại đi hầu Tây Sắc Tinh Cẩu Quẩy, nhiễu hại
lương dân?

Hai bóng rượt theo nhau quật mấy đường vũ bão, bóng tầm thước suýt rớt ngựa, nằm rạp phi chạy phát tiếng ảm đạm:

– Nam Khấp! Chưa hiểu đầu đuôi vô can, thù han, sao cố theo ta làm ngặt?
Đuổi tới giữa thung, Nam Khấp nghe giọng trong trẻo lịch thiệp, không nỡ hại, bèn sốc tới khẽ bảo “vậy ta tha cho ngươi cứ vững tâm diễn trò
rượt đuổi”. Bóng đen chạy như giông, cứ gặp lính, lại quần thảo dạt
tung. Nào ngờ, đứng trên đồi viên quan sáu Tây Gầm đã thấy y bỏ chạy,
vội phất cờ, nổi hiệu kèn tây, bóng đen vừa tới đầu thung đã bị một đội
lính Ả Rập sốc ào tới chặn đường, chĩa súng bắn rà gẫy chan ngựa. Bóng
đen ngã dúi, phải quăng mình lên tàn cây gần đấy. Đám tứ chiếng cùng ào
ào kéo lại, súng gươm tua tủa, lính Ả Rập lố nhố như nêm, Nam Khấp biết hỏng, vội hô “chớ bắn”, quăng vút mình lên, vừa đánh vừa khẽ bảo “số
ngươi đen rồi, để ta bắt sống, còn hơn để lính bắn què, hạ hồi phân
giải!”.

Bóng đen nhìn tứ bề lính tráng súng ống sáng lòa, trùng trùng,
quân gia bỏ chạy, chết ngổn ngang, y thở phào một hơi, cầm thanh kiếm
trắng trao cho Nam Khấp. Nam Khấp đỡ lấy, vọt lại điểm một nhát, bóng
đen vẫn trơ trơ, vụt bảo:

– Ta đã bế huyệt bằng kỳ môn bí pháp,
lão không có cách khác sao? Nam Khấp chụp lấy mạch môn, truyền lãnh khí
xuyên qua da thịt bóng đen rùng mình, đứng im. Nam Khấp cắp nhảy vèo
xuống lưng ngựa. Lính tráng hò reo vang dậy, sáu Tây Gầm phi ngựa xuống, sai nổi kèn thu quân, tới đầu cầu gặp Nam Khấp.

Lòng mừng hết
sức, Tây Gầm truyền lấy bộ khóa xích tay chân lại, để đứng dưới gốc cây. Bỗng một tay bộ hạ tứ chiếng đang xích chân, vùng kêu lên:

– Lạ dữ à! Chân tên này sao không có lông? Tây Gầm nhảy xuống, lại vén soạt
ống quần lên. Một bộ đùi thuôn đẹp như búp hoa quý, sau lần lãnh đen.
Một mùi hương thoang thoảng. Tây Gầm đứng sổ dậy, thò tay dứt phắt vải
trùm mặt. Ai nấy đều kêu “ơ, ố la” mắt tròn xoe vì một khuôn mặt đẹp
tuyệt trần vừa lộ ra dưới lớp vải trùm, da mịn như ngà, mắt phụng, mi
dao liễu, miệng cung thắm san hô, vẻ hoa nhường nguyệt thẹn coi lại cao
khiết thanh tao tuyệt chẳng có nét gì dữ dằn điểu ác của thứ gái hồ ly!

Cả Nam Khấp, Tây Gầm đều bật kêu sửng sốt, lính tráng thủ hạ tứ chiếng cũng trố mắt dòm.

– Đàn bà! Ồ sao lạ thế này? Tên trùm quân dữ lại là đàn bà? Sĩ tốt bàn
tán xôn xao, ai cũng ngạc nhiên trầm trồ trước vẻ đẹp khác người của “nữ quái”. Một trang nhan sắc trầm ngư lạc nhạn, mắt trong thu thủy, má ửng nhụy đào, dẫu Tây Tử, Chiêu Quân tái sinh chắc cũng không ăn đứt. Nam
Khấp cứ đứng trân trối dòm thiếu nữ. Điều làm lão ngạc nhiên nhất là
nàng không đẹp nét đẹp hồ ly làm ớn người ta như thứ đẹp Chúa động Cú
Mèo Phàn Siêu Hóa Hấp

Tinh Cô mà lại đẹp thùy mị đài các làm người ta phải yêu mến nể vì ngay khi mới gặp.

– Ôi chao! Nãy ta nghe giọng đầy nghĩa khí đã động lòng muốn tha, gái đẹp đứng đắn thế này mà lại là đồng đảng với Ma Vương Sắc sao? Lạ dữ! Cõi
đời này sao lắm chuyện thê lương? Giờ thì đã muộn!

Qua mười giây sửng sốt, Tây Gầm vùng hỏi:

– Gái kia! Người như nàng cũng là đồng đảng tay sai của quái tinh Tây Sắc sao?

Cô gái không nói, chỉ đứng nhìn. Nam Khấp vội triệt bế võ công, giải huyệt dịu hỏi:

– Cô là ai cứ nói, may có gỡ được mối oan chăng? Người như cô
sao có thể là tay sai của con quái cùng hung cực ác cuồng sát bạo dâm
Tây Sắc! Có lễ cô vô tình cho quân gia mặc giống quân nó chăng?

Nam Khấp có ý mở lối thoát cho cô gái lạ, nào dè vừa nghe dứt cô đã quắc mắt phượng quát:

– Im! Nam Khấp, Tây Gầm! Trước mặt ta không được xúc pham tới Chúa Vương
Tây Sắc! Các ông đã đã biết gì về Tây Sắc mà dám lăng mạ Chúa Vương ta!
Nay bắt được ta cứ giết chết chớ nhiều lời! Ta chính là người dưới Cung A Phòng đó!

Ai nấy càng lạ, thấy nàng ta không hề chối, lại ngang nhiên nhận là người của Ma Vương. Tây Gầm nghe nói đến Cung A Phòng,
mừng rỡ hỏi:

– À, nàng là người dưới Cung A Phòng? Hay lắm!
Không chối tội mới là gái võ! Bản chức có lời khen! Nay bản chức muốn
hỏi vài điều, nàng nghĩ sao? Lạnh lùng, cô gái đáp:

– Muốn hỏi khẩu cung, đừng hòng! Không khi nào khai thác nổi ta đâu! Nghiêm mặt, viên quan sáu dịu bảo:

– Người như nàng, bản chức không muốn xử như phường đạo tặc! Hãy tỏ ra là người thượng võ, dám làm dám chịu! Ta đâu muốn xử ác với gái sa cơ?

Thấy Tây Gầm nói dịu, cô gái cũng dịu mặt đáp:

– Được! Cứ hỏi! Điều nào nói được, ta sẽ nói.

Tây Gầm chợt hỏi “nàng có khát nước không”, cô gái khẽ lắc đầu, Tây Gầm trầm lời:

– Nàng đem quan gia, sơn cẩu đi đâu lại xuyên qua đường hàng tỉnh mười ba này?

Cô gái thoáng bối rối, khẽ đáp:

– Ta đi có chút việc riêng… tìm kiếm một người quen!

– Không phải theo lệnh Tây Sắc, đi… tác loạn?

– Không! Đây là chuyện không dính gì đến Chúa Vương gia!

– Người dưới Cung A Phòng có thể tự tung tự tiện được ư?

– Nhà ông tưởng người dưới A Phòng là phỗng cả sao?

– À, nàng kiếm ai?

– Đừng hỏi! Dẫu Chúa Vương gia hỏi, ta cũng không nói!

– Nàng có vẻ người có quyền lớn dưới cung Tây Sắc, nàng là… vợ Ma Vương? Vừa nghe tới đó, cô gái vùng trợn mắt mắng:

– Bạch quỷ! Không được nói càn! Chúa Vương gia không có bằng hữu bà con thân thích sao?

Tây Gầm không giận, chỉ ngơ ngác hỏi:

– Bà con thân thích? Tây Sắc nó là Tinh Cẩu Quẩy mà! Cô gái thoáng vẻ khổ sở, tự nhiên ứa lệ, không nói gì nữa. Tây Gầm hỏi:

– Nàng cho biết Cung A Phòng chỗ nào? Cô gái thở dài:

– Ngươi muốn tự sát sao? Cung A Phòng dưới đáy Hắc Giang, nhưng… nhà
nước không làm gì nổi đâu! Các ngươi sắp chết cả, Chúa Vương gia giờ đã
luyện tới mức siêu thần nhập hóa, đảo lộn càn khôn, các ngươi còn làm gì nổi! Trải ba năm cuối, người đã vào bí ẩn càn khôn!

Giọng nàng có vẻ thành thật, sĩ tốt Tây Gầm đều rúng động, tưởng đến tai kiếp thế gian, nhưng Nam Khấp trầm mặt bảo:

– Nàng chưa biết… có người hiện thừa sức hạ Ma Vương, sau ba năm biệt
tích đi vào bí ẩn càn khôn chính thống! Người đó sắp về!

Cô gái vùng ngửa mat thê lương:

– Đúng đó! Nhưng hỡi ôi! Người đó không bao giờ còn đi tìm Tây Sắc Ma
Vương báo oán nữa, vì hiện nay người đã quên dĩ vãng, và người còn quá
Ma Vương!

Cả Nam Khấp, Tây Gầm đều giật mình chột dạ, nhìn cô
gái lạ dưới Cung A Phòng không còn hiểu nàng là hạng người nào dưới
quyền Ma Vương Sắc và cũng chẳng hiểu nàng nói có thật không?

Nhưng Tây Gầm quyền trấn thượng du, khét danh đại pháo, chỉ sợ địch thủ tới
gần, còn ngoài năm mươi thước, lão vẫn tin đại pháo thừa sức quét sạch,
mình đồng da sắt cũng nát thây. Lại từ lâu vẫn cố lùng sào huyệt quái
tinh, nay bắt được người quan trọng của Ma Vương như bắt được vàng, sáu
Tây Gầm hỏi lại:

– Bản chức muốn biết vị trí Cung A Phòng. Nàng nếu thức thời cho biết, đừng để bản chức phải dùng “biện pháp mạnh” với đàn bà!

Lạnh lùng, cô gái đáp luôn:

– Nể thái độ lịch sự của tướng Tây, ta trả lời hơi nhiều rồi đó, đừng hỏi nữa ta không nói đâu! Muốn dùng hình cụ tra tấn, cứ dùng! Ta đâu có sợ!

Không ai ngờ cô gái mặt mày xinh đẹp thùy mị đến thế lại bướng
bỉnh, gan lỳ không nhường tay đàn ông lỳ nhất. Tây Gầm cau mày nhìn
quanh và ngẫm nghĩ, vụt ra lệnh:

– Khiêng hết xác giặc lại đây coi! Sĩ tốt vội đi, thu dọn chiến trường, khiêng tới đầu cầu ngót ba mươi xác chết.

Nhưng chẳng tên nào còn sống. Lật mặt ra có tới bảy, tám cô gái
xinh, còn bọn đàn ông thì kẻ dữ, người hiền, mặt mũi không nhất thiết
đều nanh ác như thiên hạ tưởng.

Đang hành binh, viên quan sáu hết sức nóng lòng, chỉ muốn biết được sào huyệt Tây Sắc, bèn quay bảo cô gái:

– Nàng là người Cung A Phòng bị pháp luật coi là tội phạm, nếu nàng không nói chỗ ở của Tây Sắc, bản chức buộc phải dùng cách dữ!

Cô gái
cười khinh bỉ. Tây Gầm hô thủ hạ đem nàng xuống gầm cầu lấy cung. Ba bốn gã lực lưỡng nhảy tới. Nam Khấp sợ chúng làm dữ, vội ghé tai bảo Tây
Gầm:

– Chớ nóng! Cứ về Yên Bái lão mỗ sẽ có cách làm nàng noi.
Tất cả bộ binh đều được độ lên ngựa hết, bao nhiêu đồ nặng cho đi sau.

Nam Khấp cưỡi ngựa đi cạnh viên quan sáu Tây Gầm, chưa bao giờ thấy viên
tướng Tây đa mưu túc trí này tỏ vẻ nóng nảy khắc khoải gớm ghê đến thế.
Luôn miệng giục quân chạy nước “kiệu nhỡ”, Tây Gầm vẫn chưa vừa ý, chỉ
muốn hô “kiệu đại”. Nam Khấp đi bên phải nắm tay bảo:

– Phụ tử
tình thâm, con gái bị bắt cóc ai cũng phải điên đầu, nhưng phải bình tâm đối phó mới được! Đây về Yên Bái còn khá xa, sức ngựa cần dưỡng không
thể cho rút đại được!

Tây Gầm chép miệng thở dài:

– Cám
ơn lão tiên sinh! Nhưng hai con nhỏ đó sa tay quỷ đỏ đười ươi khác nào
sa ác quỷ! Nó vốn là hạng phi nhân, chuyên hấp não tủy đàn bà con gái
rồi cho đười ươi ăn thịt… nay hai con nhỏ đó rơi vào tay nó, còn gì?

Nam Khấp an ủi đôi lời, bất thần vùng đưa tay độn một quẻ Lục Nhâm, lẩm bẩm tính toán, vùng kêu khẽ:

– Ờ la dữ chưa? Hung cát bất phân, quẻ động lung tung, gian nguy lẫn lộn
là thế nào? Không lẽ trong bọn hộ vệ hai tiểu thư có kẻ manh tâm làm càn rồi để cho quỷ đười ươi? Hừ, sao ứng quẻ kỳ lạ thế này?

Viên sáu Tây Gầm ngạc nhiên, nhìn Nam Khấp, người đứng phương vị “khóc” vốn khét danh thần độn, bảo:

– Không lẽ thế? Bọn Quản Lực rất trung thành, khi nào bội phản? Lực một
dạ trung thành nên bản chức mới dám sai đi đón hai con nhỏ dưới Việt Trì lên. Việc này hết sức kín đáo không ai có thể biết, sao quỷ đười ươi
lại rõ?

Nam Khấp trầm ngâm suy nghĩ, cánh binh nhà nước vẫn mải miết bôn hành vượt qua vùng sơn lâm cẩm tú, không ai nói nửa lời.

Đi được năm, bảy dặm bỗng thấy xôn xao nẻo tiền quân, một tiểu đội xích phi như gió, rập tới trước Tây Gầm, nói nhanh:

– Bẩm quan sáu, có bọn Quản Lực muốn trình gấp! Tây Gầm giật mình hỏi
“đâu?”, và vẫy Nam Khấp, thuộc tướng, giục ngựa phi như gió cuốn lên nẻo tiền quân. Vượt khỏi binh tiền đội chừng một trăm bộ, vừa tới một cây
cầu nhỏ, quả nhiên đã thấy một toán sáu, bảy kỵ sĩ mặc binh phục ka ki
vàng từ sau một trái đồi chạy ra, dẫn đầu là Quản Lực. Không kịp xuống
ngựa, Quản Lực chào viên tướng Tây, thất sắc nói luôn:

– Bẩm,
chuyện xảy ra ngoài trí tưởng tượng, sau khi tôi đánh điện về bản dinh.
Cả hai tiểu thư đã bị bắt đem đi biệt tích tại quãng đường Tân Kiêng Phú Thọ!

Viên sáu Tây Gầm chụp lấy vai Quản Lực, nhìn khắp đám sĩ
tốt hộ vệ, tưởng chừng sắp “ăn gỏi” luôn, nhưng chợt lão thở phì trầm
hẳn mặt, buông tay, chìm giọng:

– Kể lại đầu đuôi! Sao “nó”
biết. Phải! Không phải lỗi các chú, lỗi tại ta! Đáng lẽ ta không nên
khinh suất cho hai con nhỏ đó lên Lào Cai chơi mới phải! Quỷ đười ươi,
hừ! Bảy, tám tay súng địch sao nổi “nó”!

Quản Lực rút khăn lau mồ hôi trán, nói luôn:

– Dạ, không phải quỷ đười ươi! Còn ghê hơn quỷ đười ươi! Nếu quỷ đười
ươi, hai tiểu thư đã thoát nạn! Vì khi tôi xuống Tân Kiêng đánh điện tín cấp báo hung tin, không ngờ lại gặp cô nương Giao Long Nữ! Nghe biết
tiểu thư bị bắt cóc, cô nương nhảy lên tầu liền, lại gặp cả Đổ Bác Thần, may hết sức! Nhưng khi tới toa hạng nhất gặp hung thủ, lai không phải
quỷ đười ươi nữa! Nói đúng ra, quỷ đười ươi đã bị “hắn” chặt cụt bàn
tay, bắt lại hai tiểu thư. Hắn chính là Khôi Vĩ Dâm Thần!

Cả bọn đều sửng sốt, Nam Khấp cau mày cao giọng:

– À, lão mỗ có nghe tiếng tên Dâm Thần đó hơn hai năm nay, cùng hung cực
ác bản lãnh cao cường, giết người như ngóe, như muốn tranh vị “sắc” của
Ma Vương Sắc Hồng Cẩu Quẩy! Nhưng chẳng lẽ cả Đổ Bác Thần, Giao Long Nữ
không địch nổi? Nhất là Giao Long Nư, sau ba năm tưởng nàng đã tới mức
thượng thừa nhờ bí pháp càn khôn! Trong thiên hạ nay chỉ có Võ Minh Thần mới có đủ tài áp đảo Giao Long Nữ!

Lời vừa dứt, bỗng cả Tây
Gầm, Nam Khấp cùng giật mình tưởng sét đánh mang tai, nghe Quản Lực kêu
lên thống thiết ngao ngán lạ thường:

– Ôi chao! Lão tiên sinh
ơi! Thì còn ai nữa mà cả cô nương cùng Nam Đổ phải bó tay, Khôi Vĩ Dâm
Thần chính là công tử Thần họ Võ chớ còn ai nữa!

Cả đám người đứng quanh đều trợn ngược mắt, Nam Khấp giật bắn
người một cái đã nhảy vọt sang ngựa Quản Lực, túm lấy ngực y giơ bổng
lên trời bêu như con ngóe, hét dữ:

– Sao? Mi vừa nói gì? Mi
không loạn óc chứ? Sao dám nói chuyện “Phong Thần” với bọn ta? Võ Minh
Thần bạn ta, bạn cả quan sáu, tuổi trẻ tài cao, quang minh chính đại như Liễu Hạ Huệ, sao mi dám nói càn bảo “người” là Nhũ Hoa Vương? Mi không
biết tên khốn kiếp Khôi Vĩ Dâm Thần đó chuyên môn gặm nhũ người ta như
chó gặm sao?

Quản Lực thất kinh la oai oái. Đội Nùng đứng sau
vội kêu to “Đúng đó! Chính nó là công tử Thần, quan một nói đúng đấy!
Chính Thần Dâm điển là công tử Thần điển. Giao Long cô nương vào toa
khóc lóc, suýt bị “hắn” đánh chết!”.

Nam Khấp đặt Quản Lực xuống vẫn trợn ngược, sáu Tây Gầm cũng như nghe chuyện hoang đường, Quản Lực
vội trấn tĩnh kể lại đầu đuôi chuyện dữ cho tới lúc toa nhất trống trơn, không thiếu chi tiết nào. Bọn Đội Nùng cũng nói xen vào mỗi người vài
câu. Nghe xong, Nam Khấp, Tây Gầm, đám sĩ quan thu hạ tùy cận đều ngẩn
ngơ như vừa nghe chuyện hoang đường, ai cũng kêu “lạ dữ quỷ ám” lại ngờ
bọn Quản Lực mất trí. Nhưng cả bọn Lực vẫn như thường, đến Tây Gầm cũng
tưởng mình mê ngủ!

Khá lâu, mọi người mới trấn tĩnh được tinh
thần, xúm lại hỏi từng ly từng tý, Quản Lực tả từng cách phục sức, từng
nét mặt, giọng nói, lại kể từng chi tiết lúc Giao Long Nữ ngó Dâm Thần
mặt lạnh, nhắc lại từng lời nói đôi bên, mọi người lúc đó mơi tin đó là
“sự thực nhỡn tiền” như hai với hai là bốn. Nam Khấp luôn miệng kêu “Ôi
chao! Đời đáng chán” tay giật chòm râu, mặt mũi thê lương cực độ. Tuy
vậy, viên quan sáu cũng thở phì hỏi lão:

– Tại sao lại có chuyện ngược đời đến thế? Người như Minh Thần lại có thể thành ác quỷ được
sao? Người như Thần nếu muốn lấy con Yvonne Phượng chắc bản chức cũng
không từ chối, tại sao lại hành động ghê tởm thế làm gì? Hay loạn óc?

Nam Khấp trầm mặt:

– Ba năm trước, sau khi lấy trọn được bộ càn khôn bí pháp của Bành Tổ, Võ Minh Thần, Giao Long Nữ chia tay đi luyện kỳ công dị pháp, kẻ Bắc,
người Đông, hẹn ba năm tái ngộ. Nay đã tới hẹn kỳ về xứ tìm thù báo oán. Theo lời Đông Tửu, bí pháp kia nếu chẳng may luyện sai một chút sẽ sinh biến chứng, phản tác khôn lường. Không lẽ Minh Thần bị biến chứng, mắc
bệnh quỷ, nên thay đổi tính tình?

Hai người đứng bàn luận giây
lâu, cũng chẳng sao đoán nổi, mãi bàn luận đến độ lính tráng áp giải “cô gái Cung A Phòng” tới cũng không hay. Bỗng nghe tiếng nàng cười lớn:

– Ha ha! Thế là sáu Tây Gầm lỗ rồi! Bắt được ta lại mất hai mạng đầm non, thiệt dữ à! Nhưng nếu Nhũ Hoa Thần đúng người Thần họ Võ, sáu
Tây Gầm biết điều với ta chắc đầm non thoát nạn!

Tây Gầm quay phắt lại:

– Nàng biết gì về Thần? Cô gái áo đen lạnh lùng:

– Ta không quen biết với Nhũ Hoa Thần, nhưng ta có được nghe thiên hạ
nhắc đến Dâm Thần Khôi Vĩ, nếu quả y là Thần họ Võ, ta có thể xin tha
cho hai cô đầm lập tức!

Mắt sáng hẳn lên, Tây Gầm hỏi nhanh:

– Nàng muốn đánh đổi! Nàng là người thân y? Nhưng nàng ta người Cung A

Phòng sao lại thân với y được?

Thở dài, cô gái trầm hẳn mặt:

-Điều đó người ngoài sao hiểu được? Nhưng ta không có ý đánh đổi! Thực
ra ta chẳng vui gì khi nghe chuyện người Thần đó lại là Thần Dâm! Nhưng
nếu quả thế, ta có thể giúp sáu Tây Gầm với điều kiện phải ban ngay cho
ta một phát súng đặc ân ngay sau đó!

Cả Nam Khấp, Tây Gầm đều
ngạc nhiên không còn hiểu nàng nói đùa hay nói thật. Nhưng quan sáu nhìn vẻ mặt thê lương của nàng ta, hai người vốn tay từng trải, hiểu ngay
bên trong tất có ẩn tình không tiện tiết lộ. Viên quan sáu nói thẳng:

-Điều bản chức không theo được! Nàng là người Cung A Phòng, dẫu sao
cũng là tội phạm, bị xử theo luật, nhưng nếu nàng mà cứu được con bản
chức, thì bản chức sẽ tha liền không vì lẽ gì bắn nàng được? Đó là phát
súng vô lương, không phải ân huệ!

– Nhưng đó là ta yêu cầu!

– Tự nàng liệu lấy, bản chức không thể dự vào!

– À, Tây Gầm sòng phẳng lắm, tiếng đồn không sai! Được! Ta sẽ xin giúp một tay!

Tây Gầm truyền tháo xiềng chân cho nàng ta và giuc binh tiếp tục lên đường, Nam Khấp hỏi Quản Lực mới hay Giao Long Nữ cùng Đổ Bác Thần đã rời tầu
ngay ngoài bìa Phú Thọ.

Đi được ít dặm nữa, Tây Gầm chợt hỏi Nam Khấp:

– Giờ tiên sinh bảo ta nên đi hướng nào? Nam Khấp đáp liền:

– Quẻ độn ứng rất lạ, chưa thể quyết đoán ngay được! Chỉ biết sẽ có cuộc
gặp gỡ quan hệ. Theo ý mỗ, gần đường sắt Phú Thọ Yên Bái có con đường
xuyên sơn nối từ mạn Tân Kiêng, Yên Lập, Cẩm Khê, Hạ Hòa, tới tỉnh lỵ Yên Bái!
Vậy nếu cần, ta cứ cho quân nặng đi thẳng về Yên Bái, còn ta đem khinh
kỵ và một đội pháo nhẹ xuyên lâm xuôi đường mòn để xuống vùng Phú Thọ… rồi sẽ liệu!

Tây Gầm y lời, lập tức chia hai cánh quân tới
quãng có lối mòn địa phương, Tây Gầm thân dẫn một cánh binh mạnh xuyên
lâm, bắt vào đường xuôi miet Hạ Hòa, Cẩm Khê.

Đường sơn lâm buổi sáng cuối hạ sắp sang thu. Nắng vàng chan hòa đồi núi, vòm trời xanh
biếc, vài khóm mây trắng xốp như bông gòn cuồn cuộn trôi mau. Gió rào
cành lá, chim ríu rít. Lòng người mở rộng, lâng lâng cảm khái trước cảnh lâm tuyền đẹp như tranh vẽ. Miệt Phú Thọ Yên Bái dọc gần thiết lộ, sông Thao, Hưng Hóa vốn là những vùng đất trù phú, đã được khái phá nhiều,
đồn điền lớn nhỏ nằm rải rác khắp nơi, khách ngược xuôi buôn bán khá
đông. Con đường mòn Yên Bái, Yên Lập, Phú Thọ nhiều chỗ chỉ cách thiết
lộ năm, bảy dặm, chạy xuyên qua miền trù phú, sáng nay khách thương, dân địa phương qua lại từng đoàn, có bọn lại ngược Yên Bái… Kinh, Mán,
nam, nữ, già, trẻ trò chuyện vui vẻ, ngựa thồ lóc cóc nổi vang.

Khoảng hơn mười giờ sáng, tại miệt thượng Hạ Hòa, rừng sâu đang im vắng, bỗng
sơn lâm xao động vì tiếng vó câu dập dồn chuyển ra cửa rừng. Thoắt tiếng chân ngựa im rập, trên ngọn gò cao hiện ra một bóng nhân mã hùng vĩ
đứng sừng sững, câm nín, chiếu ống dòm xuống con đường mòn dưới thung.
Ngựa đen thui, vải lót yên cũng đen, bờm ngựa vểnh, mình lằn, chân
thuôn, cao, đuôi quét đất, kỵ sĩ mặc quần áo Chàm, chít khăn Thổ, vận
giày vải Tầu, lưng đeo hành trang, có gài một cái ô (dù), hai vai dắt
hai bao gươm ngắn như gươm võ sĩ đạo Nhật, chuôi nhô khỏi vai, quanh
bụng còn đeo dây súng dắt đầy đạn, hai bên sườn hai cây súng cối đen sì. Trên đầu kỵ sĩ còn đội một cái mũ rộng vành như “nón” quai thao, dáng
uy võ sung mãn, nhưng nhìn mặt lại là một lão Thổ râu quai nón khá dữ,
hai con mắt sáng như điện biếc màu thép nguội, lạnh như tiền dễ sợ. Chợt lão Thổ buông ống dòm lẩm bẩm:

– A! Kia có đường lên mạn Bắc rồi! Chắc đường đi Yên Bái!

Lão Thổ chợt ngửa mặt nhìn theo mấy khóm mây sắp trôi mau, vùng trầm giọng:

– A mây trắng! Ngàn năm mây trắng bây giờ còn bay, thời gian chóng thật,
mới ngày nào ta đi thấm thoắt đã mấy năm! Hừ! Xưa Thôi Hiệu bảo “Hoàng
Hạc nhất khứ bất phục phản, bạch vân thiên tải không du du” (Hạc vàng
khuất bóng lầu thơ, ngàn năm mây trắng bây giờ còn bay)! Nhưng nay…
mây trắng còn bay, ta lại về đây trên dải đất của cha ông, cừu hận cũng
vẫn còn nguyên vẹn! Còn nguyên… hừ!

Lão Thổ phát cười âm u,
thở phào mot hơi dài, giục ngựa xuống đồi. Ra tới đường mòn, chợt gặp
một đám khách thương, sơn nữ ngược qua, lão gò cương, hỏi:

– Này quý bạn! Phải đường này có thể lên Yên Bái? Tiếng nghe
trầm mà như búa bổ màng tai, làm ai nấy phát ghê, “dạ dạ” lia lịa. Lão
Thổ chào đi liền. Ngựa kiệu nhỡ, lát sau, vừa tới thung hẹp, bỗng lão
dừng ngựa, nhìn một bầy chim bay xé phía trước, lẩm bẩm “có quân mã tới” và vọt ngựa lên một trái đồi bên, nhìn sang quả thấy một cánh binh trẩy tới vẻ bôn hành gấp trong ống kính hiện rõ hiệu cờ quan binh: Ả Rập, lê dương, Khố đỏ, Tây, Kinh, Nùng, Tho, pháo thủ, nhạc binh, cờ nào đội đó rầm rập, theo hàng một, toán quân kỵ thả nước kiệu băm. Đám trung quân
vừa tới hiện rõ hình viên quan sáu tư lệnh đoàn quân dã chiến lưu động
đi bên Nam Khấp, lão Thổ vừa lẩm bẩm “A! Tây Gầm, Nam

Khấp” bỗng giật mình vẻ xúc động khác thường, sực thấy bóng cô gái áo đen bị khóa tay ngồi ngựa đi sau bọn quan Tây.

– Ai như nàng? À đúng nàng rồi! Nàng ở tận Cung A Phòng dưới đáy HắcGiang sao lại bị bắt giải đi đâu đây? Sa tay lính nhà nước, nàng là người
cung Ma Vương chắc chắn sẽ bị tội lớn, phải cứu nàng mới được! Nhưng có
nên để họ thấy mặt không? Được, phen này ta quyết ra mặt, tìm thù báo
oán, còn ngại gì không lộ diện? Chừng họ không cho sẽ liệu!

Như
mũi tên, lão Thổ vọt xuống thung, lên gò. Vừa xuyên ngang tới ngọn gò,
đã thấy bọn Tây Gầm kéo lên. Lão Thổ lừ đừ sịch đứng bên đường dưới một
tàn cây.

Bọn Tây Gầm, Nam Khấp, sĩ tốt hơi giật mình dừng ngựa, sửng sốt Nam Khấp vùng hỏi:

– Đâu ra? Lão muốn gì lại xông ngang chỗ quân hành? Nhiều kẻ lên đạn “cành cạch”, lão Thổ phát âm tiếng Kinh:

– Sao quan sáu Tây Gầm và tiên sinh Nam Khấp lâu nay mạnh giỏi chứ? Dứt
lời, lão thò tay lên mặt, bóc soạt! Mặt nạ da người vừa lột, hiện ra một bộ mặt thực điển trai uy vũ, đanh như thép nguội, mắt biếc long lanh
nét vui làm ấm hẳn khuôn mặt lạnh tiền đồng vì ai oan kinh thiên!

Lập tức có nhiều tiếng quản đội Tây ta kêu rú lên, cả Tây Gầm, Nam Khấp cùng bật giọng rung dữ:

– Võ Minh Thần!

Quản Lực, Đội Nùng cũng vừa nhô lên cách dăm bộ, như bị điện giật ré lớn như gặp ma:

– Úy! Thần… Nhũ Hoa này trời!

– Nhũ Hoa Thần tối qua bắt cóc tiểu thư!

Cả Nam Khấp, Tây Gầm cùng chết lặng đi vì kinh ngạc sững sờ. Hai người vốn nổi tiếng là tay trầm tĩnh, luôn luôn tự chủ trước nguy biến, vậy mà
lúc này cả hai đều trố mắt dòm chàng áo Chàm Thổ đến xuất thần. Vì chàng trai này
không ai khác Võ Minh Thần!

Bộ mặt điển lạnh vừa ánh nét tươi
vui, đã vụt tắt ngay trước thái độ khinh thường của bọn Tây Gầm, Nam
Khấp. Thấy cả hai đều trố mắt kinh sững lại, thấy lính tráng bỗng lên
đạn “cành cạch” kêu mình là Nhũ Hoa Thần, chàng tuổi trẻ vụt trầm mặt,
hơi cau mày ngơ ngác nhìn mọi người chìm giọng hỏi:

– Có chuyện gì đó? Sao tất cả nhìn mỗ… lạ vậy? Ba năm xa cách giờ mặt mũi mỗ thay đổi lắm sao?

Qua những giây phút xúc động như bị sét đánh chết đứng, viên sáu Tây Gầm
vùng thở phì một hơi dài, thất sắc thêm, chờn chợn lùi ngựa lại, tay
rung sờ tìm báng súng. Đám sĩ quan, thủ hạ tứ chiếng, bọn Quản Lực cũng
nhất tề giật lùi đụng “huỵch” ngựa vào nhau, mấy con hí dựng đứng cả
chân sau, chỉ có Nam Khấp vẫn đứng yên.

Quản Lực, Đội Nùng nghe chàng trai nói, lại kêu khủng khiếp:

– Nhũ Hoa Thần này trời! Quan sáu coi chừng! Quỷ Thần Nhũ giết người không cần động thủ!

Tiếng kêu vừa dứt, Võ Minh Thần luc đó như thoáng hiểu cớ sự, vùng trỏ mặt Quản Lực, Đội Nùng quát trầm khô:

– Hai chú kia điên sao? Bỗng dưng gặp ta lại nói nhảm như tên mất trí?
Nhũ Hoa Thần nào? Ta là Minh Thần họ Võ, các chú chưa biết sao?

Bị trỏ mat, bọn Quản Lực sợ hết hồn, tưởng chừng bị đoạt thủ cấp như chơi, cả hai xua tay rối rít, vừa lui vừa kêu cuống:

– Dạ không… dạ không… tui đâu nói càn… công tử… Nhũ Hoa Thần! Anh em cẩn thận, Khôi Vĩ Dâm Thần giết người như ngóe…

Viên quan sáu đã chụp được báng súng rút ra, bỗng “đoàng”! Khẩu súng bị xói
tung, Võ Minh Thần đã đánh tay rút súng vẩy một phát, trầm giọng:

– Quan sáu điên sao? Lời dứt đúng lúc ba, bốn gã thuộc hạ tứ chiếng thấy
chủ tướng bị bắn rụng súng lập tức cũng đánh tay, nhưng hai gã vừa rút
khỏi miệng bao đã bị chàng trai nổ súng rụng liền, mấy phát thần tốc làm bọn đã chỉa súng trường cũng không dám nhúc nhích vì súng đa lên đạn
chỉa sẵn chỉ hơi động vai sẽ bị tay thiện xạ hạ liền!

Ngọn gò khét mùi thuốc súng, sĩ tốt nhốn nháo. Nam Khấp vùng giơ tay xua lia, hô:

– Anh em đứng yên, không vọng động! Đã có lão xử trí!

Không khí đỡ căng thang, Võ Minh Thần cầm súng, thò tay chụp “véo véo”, cách năm, bảy thước trảo kình nhặt súng cắm “soạt soạt” vào bao Tây Gầm và
hai gã thủ hạ, gọn còn hơn tay ma cắm!

Ai nấy đều trố mắt dòm, Quản Lực lại buột miệng kêu:


Úy! Tay ma tay quỷ, tối qua cũng thế, ngồi xa mấy thước vồ bắt người ta! Nam Khấp lại quát “im anh em”, quay lại bảo Minh Thần:

– Ba năm cách biệt, người bạn trẻ vẫn mạnh giỏi chứ? Đầu óc có bị… bịnh chăng? Nhận ra tên già này chứ?

Chàng trai nhướng mày ngó đăm đăm:

– Lão tiên sinh Nam Khấp! Cảm ơn mỗ vẫn như thường, mong ân thiên địa ba
năm đằng đẵng bằng ba thế kỷ nhọc nhằn nguy hiểm ghê gớm, cũng may mỗ đã đi vào được bí ẩn càn khôn! Nhưng chính mỗ muốn hỏi, lão tiên sinh vẫn
còn tỉnh trí đấy chứ?

Nam Khấp cười lớn gật lia:

– Tỉnh
chứ! Chính tên già này nhớ hẹn đi tìm đón người bạn trẻ đây! Không ngờ
giữa đường lại gặp chuyện muốn phát điên đây! Này người bạn có biết Nhũ
Hoa Thần không?

Chàng trai gật gù:

– Mỗ mới về xứ có
nghe chúng đồn về tên này cùng dâm cực ác đó! Lại nghe nói hắn điển trai và như định tranh “vị” Ma Vương Sắc! Mỗ đang ước gặp xem sao!

Nam Khấp ngó chòng chọc như muốn soi tận ruột gan sau cặp mắt điện biếc màu thép nguội hỏi:

– Người bạn biết hai cô đầm trẻ đẹp con quan sáu đây chứ?

– Không biết! Nhưng cũng có nghe chúng nhắc tới con gái quan sáu! Tây Gầm nãy giờ cố nén, không nén nổi nữa, vùng hỏi:

– Yvonne Phượng, Henriette, hai đứa đó đâu? Hai đưa nhỏ tối qua bị bắt
cóc trên chuyến tầu Việt Trì Yên Bái, quãng ga Tân Kiêng?

Mở to mắt, chàng trai sẵng giọng:

– Sao? Hai cô đầm bị bắt trên tàu… sao mỗ biết được? Mọi người ngó nhau, Nam Khấp vùng nói lớn:

– Nói gần nói xa chẳng qua nói thật, người bạn làm mặt lạ làm mỗ lão tiên sinh sắp điên rồi. Đêm qua con gái quan Tây Gầm đi trên chuyến tầu Yên
Bái, bị Nhũ Hoa Thần bắt cóc!

Chàng trai nghe xong, vùng cười khanh khách:

– Chàng Phong Thần! Bọn nào lại kể chuyện hoang đường đó, mỗ Minh Thần họ Võ, mỗ bắt hiếp đầm non? Ôi chao! Nam Khấp, Tây Gầm không đùa đấy chứ?

Mỗ là Khôi Vĩ Dâm Thần? Mỗ… cướp nghề Tây Sắc, phỗng tay trên
quỷ mũi vẹt. Ha ha! Vẻ thành thực rất hồn nhiên của chàng trai làm sĩ
tốt lè lưỡi “thấy ghê”. Nam Khấp ngơ ngác, Tây Gầm cau mày, cười gằn:

– Bản chức không quen đùa! Không phải là chuyện hoang đường! Không ai
sảng trí nhận lầm! Bọn hộ tống mới về cấp báo! Quản Lực! Gọi đội hộ tống lại cả đây!

Bọn Quản Lực tiến ngựa lên, ngót chục người vừa cai đội quản, sĩ quan Tây, ta, Nùng, Thổ tối qua chết hụt trên tầu. Không
đợi hỏi, Quản Lực nói luôn:

– Tôi thấy nhỡn tiền Khôi Vĩ Dâm
Thần hai tay ôm hai cô ngồi trong toa hạng nhất đang ép… lấy làm vợ!
Rõ từng kẽ tóc, mặt mũi, dáng điệu, tiếng nói, quần áo Chàm, khăn Thổ,
nón rộng vành. v. v… Chính sắc phục này đây! Đội Nùng vừa thấy đã bị
gục! Nếu ngờ bọn tôi mê ngủ hoa mắt, lại còn đám hành khách toa hạng ba, còn quỷ đười ươi, Đổ Bác Thần, thủ hạ, nhất là còn Giao Long Nữ co
nương!

Minh Thần thò vụt tay túm lấy ngực áo Quản Lực lay mạnh:

– Chú nói sao? Chú thấy ta bắt đầm non định hiếp? Lúc đó lại có cả Giao
Long Nữ, Nam Đổ? Quản Lực hoảng hốt kêu rối rít, Nam Khấp phải gỡ ra, y
ta mới hoàn hồn kể lại đầu đuôi câu chuyện tới lúc Nhũ Hoa Thần đem hai
cô đầm đi mất!

Khi y kể xong, ai nấy đều dồn mắt dòm Võ, chàng
trai tỏ vẻ kinh dị hết sức, ngồi ngẩn trên lưng ngựa, kêu “ma quỷ, ma
quỷ! Chuyện Phong Thần!” mãi mới cố nén hỏi Quản Lực:

– Chú còn nhớ từng câu “y” nói với Giao Long Nữ?

– Không quên câu nào: Chắc “ông” còn nhớ? “Ông” đã đuổi cô nương đi, khi
cô nhắc đến thù nhà, dĩ vãng, “ông” bảo đã quên dĩ vãng, thì dĩ vãng,
chỉ còn hiện tại với gái đẹp trên đời! “Ông” đã phát kình định đánh
chết, may có Đổ Bác Thần đỡ kịp!

– Giờ nàng đâu?

– Cô bỏ đi lúc tầu tới Phú Thọ! Nói đúng hơn là Đổ Bác Thần sợ cô phẫn chí tự tử, nên phải rước cô lên kiệu, đem đi.

Vẻ kinh ngạc cực độ, Võ kêu “quái gở” ngồi im mươi khắc vừa toan nói, bỗng nghe tiếng đàn bà kêu thành thót trong ngọn gò sau, sịch thấy cô gái áo đen nhô vụt lên, Võ giật mình sửng sốt kêu lớn:

– Kìa? Sao cô nương lại có mặt trong vòng quân nhà nước thế này? Sáng nay sao lắm chuyện kỳ?

– Võ Minh Thần tiên sinh! Mấy năm dài cách biệt, sao gặp nhau trong cảnh
ngộ này? Thiếp có ý đi tìm tiên sinh… đại huynh giữa đường sa ổ phục
binh nhà nước, nhưng cũng chưa đau đớn bằng được nghe chuyện đại huynh bắt cóc
đầm non…

Bọn võ sĩ áp giải toan cản lại, nhưng viên quan sáu
Tây Gầm đã xua tay làm hiệu, ai cũng lấy làm lạ thấy cô gái Cung A Phòng Tây Sắc đại thù lại tỏ vẻ quen thân với Võ Minh Thần. Đã nghe chàng
vùng kêu lớn:

– Kìa! Lại cô nương… hien muội nữa! Cô nương cũng tin chuyện hoang đường quái gở đó sao?

Cô gái áo đen thở dài não nuột, tự nhiên lệ ứa đẫm mi:

– Không tin sao được? Nhân chứng còn kia, chuyện tày sẩy nhỡn tiền người
chứng kiến còn cả Đổ Bác Thần, Giao Long Nữ! Từ hai năm nay thiếp ngồi
dưới đáy Hắc Giang cũng còn hay chuyện thị phi, nghe chúng tả hình dạng
Dâm Thần Khôi Vĩ mặt lạnh, thiếp đã lo đêm ngày thao thức. Đã hai lần
thiếp đi các nơi tìm kiếm, không ngờ sáng nay gặp đại huynh trong cảnh
ngộ này.

Võ Minh Thần nghe giọng cô gái đầy đắng cay tủi hổ,
chàng trai tỏ vẻ uất ức khổ sở vô cùng, lông mày dựng ngược lên tưởng
sắp thét vỡ trời, nhưng có lẽ bản tính vốn điềm đạm chịu đựng sóng gió
thê lương u uẩn đã nhiều, nên trấn tĩnh ngay được, chỉ ngồi im trên
ngựa, tay vịn vào thân cây bên tả! Bọn Nam Khấp, Tây Gầm, Quản Lực đứng
gần đấy, cứ ngó Võ chòng chọc, bỗng ai nấy giật mình mot cái thấy năm
ngón tay chàng cứ từ từ cắm sâu vào thân cây, cắm mãi, êm như cắm vào
bùn, thoắt đã ngập gần hết bàn tay trái. Võ thở phì cất giọng trầm rung:

– Đến cô nương và Nam Khấp cũng tin mỗ là Dâm Thần Khôi Vĩ bắt hiếp đầm non, mỗ còn giải thích cách nào đây?

Nam Khấp hỏi:

– Tối qua người bạn nghỉ tại đâu?

– Trên ngọn Pou Luông và sáu giờ sáng lên ngựa về qua đây. Tây Gầm cười nhạt:

– Từ mạn Pou Luông về, đường xuyên sơn hiểm trở, bốn giờ đã tới đây phải sức ngựa hay mới kịp!

Chàng trai hơi cau mày:

– Thiết Phong Câu của Đông Quân Phi Mã Ác, chúa Cờ Đen xưa, là nòi thần
mã đi như gió, có lần từ Nam Ninh phủ thủ Quản Tây về Long Châu, chạy có nửa ngày!

Mọi người nhìn con ngựa giáp sắt đen, con ngựa bỗng
vển cổ sù bờm cất dựng vó hí một tràng như sấm dậy, vẻ tức giận như muốn đớp bọn người đối diện, Võ Minh Thần kìm ngựa chua chát:

– Thiết Phong Câu linh mẫn, biết phân biệt gian ngay, nó nổi
giận khi thấy chủ bị ngờ ác quỷ! Đêm qua, trên tầu hỏa, nếu bọn thấy tên khốn kia không mơ ngủ, chắc Dâm Thần Khôi Vĩ là tên giống mỗ đó thôi.

Quản Lực lắc đầu:

– Giống mấy cũng có cái không giống? Nếu Lực này lầm chắc Đổ Bác Thần,
Giao Long Nữ không lầm được! Đối diện dưới ánh đèn điện nhiều phút, đâu
phải thoáng qua?

Nam Khấp nheo mắt:

– Nếu quý hữu không
vì quỷ pháp ma công, hấp tinh nữ luyện thần, biết đâu quý hữu chẳng mắc bệnh ma quỷ nào đó… Như bệnh “mộng du”?

Võ lắc đầu:

– Không thể được! Vì lẽ giản dị là tối qua, mỗ thức luyện công tới ba giờ đêm mới đi ngủ!

Mọi người nhòm Võ không chớp. Vẻ mặt chàng vẫn lạnh lùng cương nghị như
xưa, nhưng xem chừng không tin nổi. Chuyện xảy ra trước mắt không cách
gì bào chữa. Tây Gầm vùng hỏi:

– Hai con nhỏ đó đâu? Bắt con gái rồi lại tới gặp cha nó, ngươi có điều gì muốn thương lượng chăng?

Võ lắc đầu “tình cờ mỗ gặp đó thôi”, Tây Gầm dằn giọng:

-Con gái ta đây? Giấu một nơi, hay đã hấp sát? Sức nhịn có hạn, chàng tuổi trẻ bực tức, nói lớn:

-Con gái ông đi tầu Phú Thọ, mỗ ngủ tại Pou Luông, sao biết được? Quá thương con, Tây Gầm quát:

– Chuyện bắt cóc rõ ràng cả chục người chứng kiến, ngươi còn chối nữa
sao? Ba năm trước, ta trọng ngươi là bậc tuổi trẻ tài cao, đức lớn,
nay… còn gì mà tin! Nếu không chịu trả, chớ trách ta tận tình.

Võ Minh Thần ức đến nảy lửa mắt, trầm sắc diện, chìm giọng lanh:

– Ba năm vắng mặt, giờ về nước cũ, không phải để nghe lời nhục mạ! Thầy
trò ông khá thận trọng! Nếu còn xúc phạm, mỗ quyết chẳng dung tình!

Tây Gầm muốn hóa điên, vòng lùi ngựa, quát:

– Các cơ đội sẵn sàng! Nhũ Hoa Thần! Con gái ta đâu?

Chưa bao giờ viên quan sáu này lại cuồng giận đến thế, nhưng quát xong, viên quan sáu lại vùng đổi giọng thống thiết:

– Không! Không! Thần đừng làm thế! Hãy trả con gái ta! Ta chỉ có một mụn con… Hãy tha con ta… thiên hạ thiếu chi gái đẹp…

Thấy Tây Gầm nằn nỉ, chàng trai lắc đầu ái ngại:

– Sáu
Tây Gầm, ông có tiếng là túc tướng, trầm tĩnh trước nguy cơ, sao sáng
nay vội nóng như kẻ cuồng tâm loạn trí! Mỗ đâu phải là Nhũ Hoa Thần? Ông chớ phí lời!

Tây Gầm lại quát sẵng đòi con gái, không khí căng
thẳng, Nam Khấp vội xua tay, hô “Bình tâm! Bình tĩnh! Chuyện đâu có đó”, bỗng cô gái áo đen giục ngựa lên, ra hiệu cho mọi người lùi ra, đoạn
quay bảo chàng trai:

– Phụ tử tình thâm, xin tiên sinh chớ chấp! Nãy lúc bị phục binh, thiếp có hứa sẽ xin cứu con gái Tây Gầm, nếu gặp
tiên sinh! Vậy xin hãy vì thiếp xin phúc tha cho hai cô đầm!

Võ Minh Thần nhăn mặt lắc đầu ai oán:

– Cô nương cũng tin Võ này là tên dâm thần khốn kiếp đó ư? Đã bảo chuyện
hoang đường mà. Tối qua Võ này nghỉ lại vùng Pou Luông, lấy đầm đâu ra
mà thả?

Cô gái thở dài cố thuyết phục bảo:

– Thiếp không dám trách tiên sinh thay đổi tính tình, nhưng dẫu sao cũng xin tha cho
hai cô đầm đó! Tiên sinh thử cố nhớ lại xem… biết đâu tiên sinh chẳng
mắc một thứ bệnh gì đó, như bệnh “mộng du” chẳng hạn?

Chàng trai tỏ vẻ chịu hết nổi, giơ hai tay lên trời kêu:

– Đã bảo mỗ không bệnh tật gì cả! Mà dẫu mắc bệnh “mộng du” ban ngày làm sao nhớ nổi? Điều mỗ nhớ được là cô nương hiện bị còng!

Dứt lời, chàng giục ngựa lại trước viên quan sáu, từ tốn bảo:

– Cô gái này là người ân của ngu mỗ, xin quan sáu tha nàng! Mỗ đây xin bảo lãnh!

Tây Gầm nheo mắt:

– Nàng là thủ hạ của Ma Vương trọng phạm, họ Võ sao lại quen người của kẻ đại thù?

Võ gật đầu:

– Nàng là người dưới Cung A Phòng, nhưng không giống Ma Vương, ắt không
dự vào việc ác! Ngày mỗ xuống A Phòng báo cừu, suýt chết trong hãm địa,
nếu không được nàng giải cứu!

Ai nấy đều lạ, chừng hỏi mới hay
cô gái này là Đèo Nguyệt Kiều, nữ lang đã cứu Võ khi chàng thoát “Hồng
Thủy Trận”, chạy lạc tới phòng nàng gần cung “Mê Hồn” của Ma Vương Sắc.

Nàng có uy quyền đến nỗi buồng riêng không bị sục sạo, nhưng chính Võ cũng
không biết nàng là ai? Vợ Ma Vương cũng không phải, con gái lại càng không thể vì Ma Vương là hồng cẩu quẩy thành tinh! Chỉ có thể là người
quen, hoặc nghĩa nữ! Hỏi nàng không nói, Nam Khấp vốn có thiện cảm từ
nãy, giờ lại nghe nàng từng cứu mạng Minh Thần, lão đâm hối hận, cũng
ngỏ lời xin tha. Nhưng Tây Gầm nghĩ khác! Biết Đèo Nguyệt Kiều là người
ân của Minh Thần lão lại tin chàng là Nhũ Hoa Vương, nên không chịu bỏ
lỡ cơ hội quý báu, Tây Gầm nghiêm mặt bảo:

– Bản chức cũng chẳng thù ghét chi nàng, bản chức đã hứa tha nếu con gái bản chức trở về vô
sự! Thần họ Võ muốn nàng được tự do, hãy trả hai con nhỏ! Chàng trai
cũng nghiêm mặt bảo:

– Mỗ không bắt hai cô gái đó! Nay mỗ xin
ông tha nàng, mỗ bảo lãnh và hứa sẽ tìm thủ phạm, cứu hai cô đầm về đoàn tụ với gia đình!

– Bao lâu?

– Nội hai mươi bốn giờ nữa, mỗ sẽ kiếm ra! Tây Gầm càng ngờ, nghĩ mười khắc, đanh giọng:

– Vậy hai mươi bốn giờ sau, bản chức sẽ thả nàng này! Bản chức đóng quân đây đợi hai mươi bốn giờ!

Võ Minh Thần hơi khó chịu:

– Ông không tin lời Võ này đã hứa?

– Bản chức tin hai con nhỏ sẽ trở về nếu nàng này còn bị giữ giữa vòng quân! Võ tỏ vẻ bực bội cao giọng:

– À, ông muốn giữ nàng làm con tin để bắt buộc mỗ phải thả hai cô đầm, ông tin chắc mỗ là Dâm Thần đã bắt hai cô đó!

Điềm nhiên Tây Gầm đáp:

– Chuyện nhỡn tiền có cả Đổ Bác Thần, Giao Long Nữ chứng kiến, bản chức
phải tin! Vậy mạng hai con nhỏ chỉ được bảo đảm khi có con tin đáng giá! Nam Khấp giục Tây Gầm tha, nhưng viên quan sáu nhất định đòi giữ Đèo

Nguyệt Kiều lại làm tin. Võ Minh Thần bị từ chối, lòng bực hết sức, quay hỏi Đèo Nguyệt Kiều:

– Tướng Tây không chịu tha ngay giờ, cô nương nghĩ sao? Lạnh lùng, cô gái gật đầu:

– Ông ta có lý! Phụ tử tình thâm, ông ta phải nghĩ đến con gái trước đã!
Phần thiếp, thiếp cảm ơn tiên sinh còn nhớ gái quen này, nhưng thiếp
cũng muốn được thấy hai cô đầm trước!

Chàng trai khẽ thở dài, thầm hiểu chẳng ai còn tin chàng nữa. Sực nhớ ra, chàng bảo Tây Gầm:

– Nếu ông không thả ngay nàng, sẽ xẩy ra một cuộc tàn sát gớm
ghê! Quân đen sẽ đem tin dữ về A Phòng, và Ma Vương Sắc sẽ tìm tới!

Thầy trò vien quan sáu nghe cũng chột dạ, nhưng Tây Gầm vẫn tin vào quân gia, pháo đội, bảo:

– Càng hay, bản chức đang ước gặp Ma Vương đây. Võ Minh Thần lúc này đã
bực hết sức, quét lia cặp nhỡn tuyến xanh biếc khắp thung gò. Các cơ đội kỵ binh nhà nước vẫn hàng một dọc đường mòn từ dưới lên ngọn gò, trên
gò có độ bốn mươi tay súng đứng lố nhố.

Chàng trai có thể bắt luôn viên chủ tướng làm mộc buộc thả Nguyệt Kiều, nhưng nghĩ sao chỉ lạnh lùng bảo:

– Thôi được! Đã không tưởng tình quen thuộc, từ nay đường ai nấy đi, việc ai nấy làm, được ăn thua chịu! Mỗ cáo biệt!

Dứt lời, chào mọi người quay ngựa xuống gò, Tây Gầm vùng hỏi:

– Nhà ngươi đi đâu? Còn con gái ta?

– Mỗ có việc riêng! Muốn gặp con gái, sao không tìm thủ phạm, lại hỏi mỗ? Ngựa khua gió, Tây Gầm quát giận:

– Khoan! Chính ngươi là thủ phạm! Đứng lại! Ta cần hỏi chuyện! Các cơ đội sẵn sàng!

Vừa quát, Tây Gầm vừa nhay vọt sau thân cây bụi rậm, quân gia lên “quy lát” cành cạch, chĩa súng theo Võ, chàng trai ngoảnh nhìn lại cười nhạt:

– À, tướng Tây muốn bắt mỗ ư! Tây Gầm chưa kịp đáp, Nam Khấp đã xua tay cười lớn:

– Không, quan sáu muon chúc người bạn trẻ thượng lộ bình an, mã đáo thành công. Hẹn gặp nhau tại gò này… đó thôi!

– Cảm ơn!

Chàng trai giơ tay chào, “bay” ngựa xuống đồi. Thầy trò Tây Gầm nhao nhao
chạy theo dòm, hậm hực, suýt soa, Tây Gầm nheo mắt hỏi Nam Khấp:

– Có gì lão tiên sinh không để bản chức giữ y lại? Giờ hổ đã vào rừng! Nam Khấp mỉm cười, vuốt râu:

– Giữ làm gì? Mà giữ cách nào? Chớ quên y đứng ngay cạnh, thừa sức bắt
sống quan sáu. Bắt không được, tha làm phúc là hơn! Và y còn trở lại gặp ta nữa, lo gì!

Viên quan sáu chiếu ống dòm cùng quân lính nhìn
theo chàng trai “khó hiểu”! Sức “Thiết Phong Câu” của Đông Quân Võ cựu
chúa soái giặc Cờ Đen thật phi thường, chỉ loáng cái, “mũi tên đen” đã bắn vụt vào cửa rừng mất
dạng! Lòng vẫn nóng như hỏa đốt, tướng Tây quay lại hỏi Nam Khấp:

– Tiên sinh chắc “y” sẽ trở lại… chuộc con tin? Nam Khấp vuốt râu, úp mở:

– Chắc chắn! Nhưng chuyện này có nhiều uẩn khúc, chưa lo gấp được! Quan
sáu hãy bình tâm, mỗ lão đã có cách gỡ mối bòng bong! Giờ xin hãy cứ án
binh bất động là hơn!

Viên tướng Tây cũng chẳng cách gì hay trong lúc mịt mù tăm tích hai cô gái, nên đành cho nổi hiệu kèn đình binh cắm trại.

Khu rừng này gò đống ngổn ngang. Viên quan sáu cho quân kỵ đóng tren ba gò
lớn theo thế “tam giác liên hành, ỷ dốc” còn pháo đội đóng trên một trái đồi cao lọt giữa đám gò đống cũng với bộ tham mưu.

Ngoài vòng
trại, còn có kỵ binh tuần tiễu kiểm soát tứ diện, dãy lều bộ tham mưu
nằm lọt giữa pháo đội, lều Tây Gầm, Nam Khấp, lều giam Đèo Nguyệt Kiều
cắm gần nhau, vệ binh, cao thủ tứ chiếng đóng vòng ngoài, riêng bọn Quản Lực, Đội Nùng được cử gác “nữ tù”, bốn góc lều có bốn tay súng trấn.

Trại cắm xong, Tây Gầm truyền cho sửa soạn bữa ăn. Cả khu thung đồi nhộn nhịp ồn ào như tổ kiến khổng lồ.

Trong khi đó, cách chừng năm, sáu dặm giữa rừng, có một bóng ngựa đen đang
gặm cỏ bờ suối, dưới gốc tùng, người áo chàm ngồi nhìn dòng nước chảy
bâng khuâng, vẻ mơ màng như khách nhàn du. Nhưng nhìn rõ mặt, mới hay
chàng áo Thổ lòng đang dậy sóng ngầm dữ dội vì biển dâu, cừu hận, biến
cố ân tình! Bên chàng, sát gốc tùng ấm nước đang phụt khói trên bếp lửa. Mấy phút sau, ly “cà phê” đặc sánh đã giúp lòng trầm tĩnh lại, chàng
trai chợt ngửa mặt trông trời, lẩm bẩm:

– Gần Ngọ rồi! Dẫu sao
ta phải cứu nàng ngay, không đợi thêm được! Tội cho nàng, mấy năm xa
cách giờ gặp lại ta trong vụ đầm non, nàng chắc buồn khinh ta lắm!

Mắt thoáng tia lạnh thép, chàng áo Thổ đứng lên, nhếch mép cười khẽ và chỉ
giây lát sau, bóng nhân mã đen đã đứng sững trên ngọn đồi cao, chiếu ống dòm sang khu trại binh Tây Gầm:

– Khói lên nhiều, chắc tính nấu cơm. Chàng trai lẩm bẩm, chợt kêu “kia rồi! Hay lắm! “, có tiếng vó
ngựa khua lóc cóc, rồi một tiểu đội kỵ binh Ả Rập, Tây đen rạch mặt thả
nước kiệu bam sịch tới, băng ngang dưới chân đồi. Lẹ như con cắt, Võ vỗ
nhẹ đầu tuấn mã, quấn cương vào chỏm yên, nhảy vèo xuống đất, vọt theo
chặn đường toán kỵ binh. Nấp trong bụi, chàng tay chỉ phẩy nhẹ một cái,
cả bảy gã Ả Rập, Tây đen rạch mặt đã ngồi đờ như pho tượng đất. Chàng tiến ra, dắt hết ngựa buộc chỗ khuất, đoạn
cứu tỉnh một chú lính Ả Rập, hỏi qua, đoạn cho y ngủ, bốc một pho tượng
đồng đen để gốc cây và cầm súng lên ngựa, đi lên. Chỉ mấy phút sau, giữa lúc quân lính đang ăn uống, có một chú lính Tây đen rạch mặt lóc cóc
phi thẳng vào trại binh.

Qua mấy vọng gác, đọc mật hiệu, y
nghiễm nhiên lên thẳng ngọn đồi, vào thẳng chỗ bộ tham mưu đóng. Lều bạt nằm rải rác dưới các tàn cây, người, ngựa lố nhố. Chợt gặp một chú lính Nùng y hỏi:

– Quản Lực coi tù đâu? Chú Nùng trỏ tay, không buồn đáp. “Tượng đồng đen” lóc cóc chạy tới thẳng căn lều gian Đèo Nguyệt
Kiều. Lều nằm dưới tàn cây lòa xòa, bốn góc bốn tay súng gác. “Tượng
đồng đen” đi một vòng, bốn lính gác đứng im, ngó trừng trừng. Tượng đen
tới thẳng cửa lều, xuống ngựa. Quản Lực, Đội Nùng và ba, bốn tay lực
lưỡng nữa đang ngồi nhắc lại vụ bắt cóc tối qua. Cả bọn ngẩng trông ra,
chưa kịp hỏi, chú tượng đen đã tiến vào, nói luôn:

– Quan sau bảo Quản Lực đem cô tù tới ngay!

Lời dứt, bọn Quản Lực đã ngây đờ, Tây đen rạch mặt vén rèm cửa bước vào lều.

– Chào cô tù! Quan sáu mời cô tù đi ăn cơm Tây! Cô tù theo tôi!

Đèo Nguyệt Kiều đang ngồi uống nước, chân tay đã tháo xích (vì đã bị bế
công) nghe tiếng nhìn ra, hơi giật mình thấy chú Tây đen rạch mặt, cô
gái quát rằng:

– Tao không ăn! Để cơm Tây cho quan sáu nhà mi!
Nhưng Tây đen đã sấn vào nắm luôn lấy cổ tay cô gái. Nàng trợn mắt toan chửi mắng, bỗng rùng mình một cái trong mình, điện khí chu lưu thông
hoạt, cô gái vụt nhìn chú Tây đen, khẽ hỏi:

– Chú… chú rạch mặt cũng biết võ công à?

– Chớ hỏi! Theo tôi! Y nắm tay Nguyệt Kiều lôi thốc ra ngoài.

Thoáng đã gom được hai con ngựa nữa, sốc Quản Lực lên, còn một con cô gái
cỡi, cứ thế sóng đôi, vờ khóa tay cô gái, rời khu lều giam, đi thẳng. Ai thấy cũng tưởng Quản Lực giải nữ tù. Trong lúc đó, trên tàn cây gần đấy có một bóng người ẩn giữa lá cây um tùm quét lia mắt nhìn quanh chờ
đợi. Nam Khấp:

– Quái, không lẽ y chờ trời tối. Y cần gì sáng tối. À, gã rạch mặt lọ nồi cùng Quản Lực giải cô gái A Phòng đi đâu thế kia?

Lão lại dòm quanh mắt ngó theo bọn Quản Lực, bỗng vỗ đùi kêu
“úy! Cha nội này ghê thật! Ôi chao! Suýt tên già mắt cú vọ này cũng bị
lừa nốt! “, và lao vụt xuống, chạy đi lấy ngựa rượt theo.

Chú
Tây đen rạch mặt đem Quản Lực, Nguyệt Kiều ra, phi như gió tới khu đồi
có tiểu đội tuần thám đợi. Cởi binh phục, xoa mặt lọ nồi, Tây đen rạch
mặt hiện nguyên hình Võ Minh Thần.

Đèo Nguyệt Kiều sững sờ vùng
phát cười khanh khách, nhưng sực nhớ chuyện “bắt cóc đầm non” cô gái im
bặt, thoáng đỏ mặt buồn bã:

– Tưởng ai hóa… tiên sinh! Ông còn cứu tôi làm gì nưa?

Chàng trai khẽ thở dài bảo:

– Cô nương đã hết lòng tin cậy, Võ này không dám trách! Nhưng xin bảo
trọng lấy mình! Thật buồn khi gặp nhau trong cảnh… trớ trêu này!

Đèo Nguyệt Kiều ngồi im, bỗng ứa lệ nghẹn ngào:

– Lẽ ra ông không nên cứu tôi! Giờ tôi biết về đâu? Về Cung A Phòng để
nhìn cảnh Ma Vương Sắc hấp sát đàn bà? Ở lại trên đời còn ông, ông lại
cũng thành Nhũ Hoa Thần bắt cóc gái tơ? Cả hai đường đều không còn hy
vọng! Chỉ có hai hình bóng thân yêu, giờ cả hai đều đi một con đường tàn khốc ghê gớm. Từ nay, với tôi chỉ còn hai bóng hãi hùng…

Trong cơn xúc động, nàng như trút cả lòng sâu kín không cần giấu. Võ Minh
Thần vụt hiểu! Hơn ba năm trước, dưới Cung A Phòng, chàng đã linh cảm
thấy, nhưng cả hai cố giữ trong lòng tránh cuộc tình nghịch cảnh. Và
nay…

Xót xa, chàng lại gần ngỏ lời an ủi, chợt bảo:

– Đây gần trại binh, chẳng nên nán lại! Tránh xa chút là hơn!

Bèn gọi Thiết Phong Câu, nhảy sang vỗ vai Quản Lực giải huyệt. Quản Lực thấy mặt hoảng hốt kêu “úy trời”, Võ nghiêm giọng bảo:

– Về bảo chủ tướng chú, ta đi tìm cứu hai cô đầm! Chớ rượt theo mất công! Khá dẫn kỵ thám về!

Dứt lời, cuốn luôn Nguyệt Kiều phóng đi như gió.

Lát sau quanh co tới một cánh rừng hoang dã, chàng trai dừng ngựa dịu bảo:

– Giờ Võ này xin cáo biệt! Hy vọng sẽ được gặp lại… hiền muội ngày rất gần!

Cô gái Cung A Phòng hiểu chàng muốn nói sẽ gặp dưới cung xưa khi chàng
lần xuống… báo cừu. Nàng cúi đầu, nhỏ lệ xuống bờm ngựa, khi ngẩng
lên, chàng đã vọt xa như mộng ảo.

– Chàng… Trời ơi! Ta điên
mất! Người như chàng mà là Nhũ Hoa Thần được ư? Nhưng bao nhiêu nhân
chứng nhỡn tiền? Đàn ông… thật khó hiểu! Cuồng vọng biến thành ác quỷ? Lạy trời! Chàng đừng sa vào đường Ma Vương…!

Ngựa vọt đi, móng sắt mỗi bước như cào xé tim thục nữ Cung A Phòng.

– Đường lên ải Bắc mờ sương. Dặm dài heo hút… chùng cương ngựa sầu…
Tiếng ngâm thơ bốc lên cao vút, rồi đổ xuồng chờn vờn, tỏa rộng, nghe
buồn mênh mang cô tịch như cảnh rừng chiều eo óc tiếng gà kêu. Vó ngựa
bâng khuâng khua bước một. Mặt trời ngả núi Tây, sương lam dâng mờ.

Tiếng lữ khách dâng theo sương chiều, buồn nhừa nhựa hơi men, ngâm bốn câu
thơ của Lý Bạch “Tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng” :

– “Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu, Yên ba tam nguyệt há Dương Châu, Cô phàm viễn ảnh bích không tận, Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu (Người xưa lầu Hạc
giã từ, Dương Châu sông chảy giữa mùa khói hoa, trời xanh hút bóng buồm
nhòa, chỉ còn sông chảy trơ vơ bên bờ. )

Tiếng ngâm buồn mênh
mông kéo lê trên lối mòn hun hút, quanh co, nắng xế, đột nhiên vó ngựa
chuyển kiệu nhỡ dập dồn, cuốn theo gió chiều từ trong rừng, vọt ra một
thớt ngựa trắng xóa, dừng rập bên bờ sông Đà nhánh vùng hạ Bản Lẩu Sơn.

Hiện ra một chàng trai Kinh. Mặc áo dài quần chùng trang như học trò dưới
thành phố, vai khoác một cái ô (dù) trắng, tay ôm một bầu rượu lớn, bên
yên còn đeo lủng lẳng năm, sáu bầu nữa. Quanh mình chẳng thấy khí giới
chi, chàng trai này mặt mày sáng sủa, khôi ngô, nhưng co vẻ lối bừa bãi
không chịu sửa sang cẩn thận, cặp mắt như sao lấp lánh phản chiếu tâm
hồn phóng dật của kẻ bất cần thế sự. Tuy vậy nếu tinh mắt, người ta có
thể nhận ra ngay đó là cái vẻ bất cần của một tay kỳ tài coi thường danh lợi và chỉ còn “rượu bạn làm vui”.

Chàng áo trắng ngửa cổ tu
hết bầu rượu, nhìn ra sông. Đây là khúc thượng nguồn sông Đà nhánh bắt
nguồn từ vùng Bản Lầu chảy về Vạn Yên đổ vào sông Đà chính, phụ lưu này
chảy giữa núi đồi trùng điệp, nên khúc gần nguồn lắm ghềnh thác thường
thổ dân hay dùng thuyền độc mộc.

Nhưng đợi mãi không thấy bóng thuyền nào, cũng chẳng gặp ai qua lại, chàng trai bèn giơ tay toan vỗ ngựa cho đo qua sông.

Bỗng… bên kia sông từ trong rừng có một thớt ngựa vọt ra như tên bắn chạy
thẳng tới bờ nước gò cương đứng dưới một tàn cây. Khúc sông này không
rộng, nên nhìn sang rất rõ, ngựa đen sì coi mạnh tợn hết sức, trên yên
lại mang tới ba người.

Một kỵ sĩ áo chàm Thổ, đội mũ rộng vành
như nón quai thao, ngồi phía sau, trước mặt là hai người đàn bà mặc váy
màu! Nhìn kỹ, chàng áo trắng khẽ kêu:

– Ơ! Hình như chàng Thổ lại đi với hai cô đầm… lạ dữ à! Quái! Coi dáng Thổ quen quen…?

Chàng ta lấy ống dòm chiếu sang. Bên kia sông người áo chàm chợt ngoảnh trông sang giơ một tay che trán, vì nắng quái chiều hôm chiếu xế vào mặt. Đột nhiên chàng Kinh áo trắng bật tiếng kêu sửng sốt:

– Kìa! Ai như Võ Minh Thần…? Bạn quý của ta đã về nước? Nhưng sao
lại”đèo” những hai cô trên ngựa quý! Lạ chưa kìa! Có cô đầm con gái sáu
Tây Gầm?

Vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ thấy rõ mặt cố hữu trong ống kính, chàng trai áo trắng vọt luôn ngựa ra chỗ trống, vẫy tay gọi lớn:

– Võ huynh! Võ huynh! Ôi chao sao lại gặp nhau tình cờ thú vị thế này! Võ huynh đi đâu đấy! Lâu nay mạnh giỏi chứ? Bên kia, chàng trai Thổ
nghiêng cổ nhìn sang, và cũng lấy ống dòm chiếu soi, nhưng lừ lừ chẳng
nói nửa lời.

Chàng trai áo trắng vẫy gọi to hơn, nhưng bên kia
chàng Thổ áo chàm chợt giục ngựa đi ngược bờ nước mấy thước và vùng đảo
ngoắt ngựa bỏ đi về hướng Đông Bắc.

Chàng áo trắng lật đật kiếm chỗ cho ngựa xuống sông, miệng gọi inh ỏi, nhưng chàng Thổ kia không buồn quay lại.

Cho ngựa bôn hành được ít dặm rừng lại mất dấu, nhưng chàng trai áo trắng
vô cùng thông minh, chỉ đảo mắt qua, mươi khắc đã tìm ra đường hướng,
dấu vết, có khi ngựa trước ngược suối đi.

Cứ thế giục ngựa phi
miết rất lâu, vượt nhiều dặm ngàn bỗng tới một vùng thủy tú sơn kỳ núi
đồi trùng điệp dấu chân ngựa dập cỏ bỗng mất. Nhưng chàng trai áo trắng
nhìn quanh chợt thấy tít xa, có một dòng thác đổ từ ngọn núi đá xuống
như giải lụa bạch trải phương trời nửa chừng, bị các đợt núi đồi thấp
hơn che khuất.

– Thác nước thường có hang động quanh đấy! Y đã
bỏ đường mòn đem hai côđầm lai vào đó! Chiếu ống dòm quan sát thêm,
chàng trai áo trắng giục ngựa lao vào hướng thác.

Giả tiếng cú
rúc, quả nhiên theo vọng âm, tìm được một cái hang lưng chừng núi thác.
Bèn giấu ngựa, vượt lên, thấy một cửa tò vò nham nhở, trong hang, ánh
đuốc vật vờ, chàng Thổ ngồi với hai cô đầm, tay y ôm một cô, im lặng đến gai người!

Bỗng cô đầm lai lết lùi ra mấy gang, thoát vòng tay
chàng Thần. Bỗng thấy cô đầm giật “phựt phựt” một cái tung luôn hàng
khuy bấm, mở banh ngực áo, nhìn Thần nhoẻn cười. Thần ngồi im ngó sững
như bị thu hồn.

Lúc đó hai người ngồi xoay ngang sườn ra ngoài
ánh đuốc vật vờ chảy xuống mình mẩy, đầm đìa ngực lồ lộ dính hờ hai ánh
bướm huyền ẩn hiện bóng chim uyên thổn thức.

Với dáng điệu ngoan tình khôn xiết, cô đầm lai hơi nghiêng ngửa người lết lại gần Thần vẻ đượm e ấp sờ sợ, thỏ thẻ bảo:

– Chàng… thương đừng làm dữ nhé! Say sưa, Thần đưa cả hai tay đón lấy
dáng thân “người đẹp Đông Tây”, nói chi nhỏ quá. Chỉ thấy nàng cũng
choàng Thần và cúi đầu thủ thỉ. Bên vách tả, cô đầm Henriette cả thẹn
ngoảnh vội đi, đưa hai tay ôm lấy mặt kêu khổ sở. Chàng trai Kinh áo
trắng nấp ngoài cũng thấy khó chịu lúng túng chẳng biết tính cách chi
cho ổn, vội xoè tay xoa xoa trước mặt. Dưới đuốc, bàn tay cô đầm choàng
cổ Thần, bàn tay kia vuốt bờ vai, bất thần chụp phắt chuôi tiểu kiếm rút soạt đâm “phập” luôn vào lưng Thần. Nghe “kịch” một tiếng khô nặng,
chàng trai Kinh giật thót mình, suýt bật kêu, nhưng trong kia chàng Thần chợt ngẩng mặt lên vẫn điềm nhiên khô giọng: “À đầm lai giỏi! Lại dám
đâm trộm Nhũ Hoa Thần”, cô đầm ngã nghiêng mình đâm thốc mũi kiếm vào
bụng nàng! Nhưng mũi kiếm vừa chạm da thịt, vụt dừng, cô đầm rời tay
buông rơi thanh tiểu kiếm vì bị Thần nắm ba vai.

Bỗng nhiên Thần sốc vụt cô đầm lai lên khỏi đầu như bồng một đứa trẻ, cười thét:

– Ha ha! Xứng đáng làm vợ! Trong thiên hạ này, lại có gái chân yếu tay
mềm dám lừa đâm ta! Giỏi! Để ta đưa nàng lên đỉnh Vu Sơn!

Dưt
lời chàng ta đứng sổ dậy đặt Yvonne Phượng xuống khen con gái nhà tướng
can đảm, lời vừa dứt đã nghe “soạt soạt”! Xiêm áo phất phơ như bướm màu
rồi đậu xuồng nền hang, trông vào dưới đuốc chập chờn, cô đầm lai đã
thanh gái tắm biển đẹp tuyệt vời, thuôn lẳn như một nữ kình nghê sắp sửa nhào xuống nước, giật giải! Cô đầm hoảng hồn che chéo tay trước ngực
như sợ bộ đồ tắm biển bay nốt, chàng Thần bước lại vẫy, bị túm cổ tay
lôi nghiến lại, cuồng phong dậy hỏa diệm sơn phun lửa trong tiếng rú hãi hùng lẫn tiếng cười man dại thân cát đằng trốc ngã vật xuống quấn quýt
bóng tùng quân. Cô đầm kia sợ quá ré lên, chết sững, chàng trai Kinh nấp ngoài trơn ngược mắt, xuýt xoa “úy trời đất! Bạn ta loạn óc! Loạn óc
rồi!”.

Còn đang điên ruột, thình lình nghe ngoài cửa hang có tiếng cười khanh khách, vang âm giọng tầu:

– Nhũ Hoa Thần! Một mình bắt được hai kiều nữ Tây phương, để lại cho ngộ một! Hầy à! Ngộ mua một túi bạc xoè!

Không tiếng đáp, tiếng lạ vọng gần thêm:

– Hầy à! Nhũ Hoa Thần bận “làm bữa” không tiếp ngộ vào chơi, ngộ xemđược chứ? Hầy à! Ngộ vào!

Tiếng quát lê thê bay gần mãi, như vừa quát vừa chạy. Chàng Thần đứng vụt
dậy, hai con mắt đỏ ngầu coi dễ sợ. Cô đầm cũng lăn vào xó hang, nhỏm
dậy ôm ngực thở. Bốn mắt nhìn nhau, cô đầm run lẩy bẩy. Thần nhảy tới vỗ vai, điểm luôn cô kia.

– Tên khốn nào cả gan phá đám! Ta ra
giết nó sẽ vào ngay! Như cơn lốc, Thần chụp cây dù, vọt mình ra. Tiếng
hét “thằng khốn nào? Ta giết mi” kéo lê chìm hút nhanh trong tiếng nước
ào ào. Chàng trai Kinh nhảy xuồng lần ra, núp trông thấy bóng Thần vọt
như bay xuống núi. Dưới chân thác xẹt ra một bóng lạ, cười ré ngạo nghễ. Chiếc ống dòm chàng áo trắng khẽ kêu “tưởng ai hóa Tiểu Ôn Thần Sát
t*ng trùng Khánh”! Thì ra bóng dưới kia không ai khác là Bắc Tiếu, đưa
con nít Tầu đứng đầu vị “cười giết người” trong võ lâm, từng cứa cổ hụt
Giao Long Nữ. Nghe tên hiệu “Ôn Hầu” ai cung phải sợ nhưng giờ nó không
còn nhỏ như trước mà là một chàng trai mười bảy, mười tám, mặt tươi như hoa nở, coi hào hoa phong nhã hết sức! Thoắt chàng Thần đã xuống chân
thác, quát gai gai:

– A ra mi… thằng Tiểu Ôn Thần Trùng Khánh! Đang tuổi lớn, muốn về âm? Ôn Thần cũng sửng sốt:

– Hầy à! Tưởng đứa gặm nhũ đàn bà là ai hóa đại ca Thần! Đại ca đổi nghề!

– Ôn con! Mi muốn gì!

– Muốn mua lại một con đầm non! Nị đại ca chịu chứ?

– Cut! Lũ quái quỷ triệu mày tới chết thế cho nó! Bỗng nghe Bắc Tiếu cười ré hai bóng lao vào nhau khuất dạng giữa cây cối, đá mỏm, chỉ thoảng
nghe tiếng quát dữ, cành cây tung lên, chuyển xa tít. Chàng trai Kinh
bỗng vỗ đui kêu:

– Ngốc tử! Quý hữu mải đánh nhau, đợi gì không
vào thăm hai cô đầm? Chàng ta xoay mình chạy luôn vào hang, hai cô đầm
vẫn đứng trơ mở mắt trừng trừng, chàng ta tới vỗ vai hai nàng vùng cử
động.

Cô đầm lai dòm khách lạ vẻ ngờ ngợ vụt kêu lên:

– Trời! Ai như bác học tiên sinh Đông Tửu? Năm ngoái tiên sinh có dự tiệc với

“papa” em tại Cao Bằng…?

Chàng áo trắng cười xòa:

– Cô Yvonne Phượng… còn nhớ mỗ ư. Ai kia?

Cô đầm lai mừng khôn xiết, giới thiệu Henriette, chợt lo lắng hỏi:

– Tiên sinh đến thăm Thần!

– Xuỵt! Tình cờ thôi! Hắn mải đánh nhau, mỗ lẻn vào! Xin lỗi hai cô! Hắn
mới mắc bệnh ma quỷ ám, hai cô chớ chấp! Kìa! Mặc xiêm y vào chứ? Lúc đó cô đầm lai mới sực nhớ mình vẫn mặc đồ tắm, đỏ bừng mặt, cuồng quýt với xiêm y vừa mặc vừa hỏi “tiên sinh cứu chúng em?”.

Đông Tửu cười đáp “còn chờ gì nữa? Mau lên! Chậm hắn vào bỏ mạng hết”. Thoắt đã xong, Đông Tửu với bình trà tu đại, rồi dẫn hai đầm cô chạy ra khỏi “hang
ma”.

Bất đồ vừa ra tới cửa, sịch thấy hai bóng dữ cũng con đười
ươi lò dò đi vào. Hai cô đầm sợ hãi, rú lên, lùi dạt. Thì ra Huyết Quỷ
đười ươi thừa cơ hai người mải đánh nhau đã lẻn lên hang Ma định phỗng
đầm non.

Chẳng nói nửa lời, “hoa ly” che mặt, Đông Tửu quật luôn ra hai đường điện kình mạnh như vũ bão, cách chỉ hơn thước lẹ đến nỗi
hai quái chỉ kịp giơ tay cản. Bùng bùng! Hự hự! Cả hai trúng đòn bắn lộn nhào xuồng ghềnh đá lăn tròn như hai trái cầu. Thêm một ngọn cước sấm
đười ươi ngã huỵch theo.

– Để mỗ đem xuống núi mau! Dứt lời đã
choàng ngang eo hai cô đầm phóng xuống núi theo lối đá qua chỗ đười ươi
bồi thêm ngọn cước, cướp đường phóng như giông. Hai quái ngã hai nơi bị
thấm đòn quá bất ngờ, cố lồm cồm nhảy dậy hộc cả máu mồm vừa ôm ngựa,
vừa loạng choạng theo chửi inh ỏi. Xuống chân thác, Đông Tửu lại chỗ
giấu ngựa, đặt hai nàng lên, quất ngựa truy phong vòng cuối núi. Bạch mã chạy rất hay, giây lát đã rời khỏi vung ngọn nguồn sông Đà nhánh, cứ
thế xuyên lâm nhắm hướng Đông xế chạy. Được chừng vài dặm, thì hoàng hôn sụp đổ, nắng tắt, dạ thần bôi lọ cảnh lâm tuyền, nhưng may lại có trăng thượng tuần vằng vặc, tuy thỉnh thoảng bị mây che mờ. Đông Tửu lấy tấm
bản đồ riêng ra coi lại, cả mừng, thấy đang hướng về Yên Bái. Phú Thọ,
Hưng Hóa. Bốn bề vắng lặng. Hai cô đầm mừng như chết đi sống lại hết lời cảm ơn Đông

Tửu.

Chợt gặp một con đường mòn chạy chếch, Đông Tửu dừng hỏi:

– Đường này có lẽ đường đi về Hưng Hóa! Hai cô tính sao! Giờ muốn về đâu? Yvonne Phượng thỏ thẻ:

– Dạ, về đâu cũng được, miễn thoát nạn! Xin tùy tiên sinh liệu định!

– Đường này có thể xuyên sơn tới Yên Lập, Cẩm Khê, Hạ Hòa rồi
xuôi Phú Thọ, ngược Yên Bái đều được! Còn muốn về Hưng Hóa phải xuống
Đông Nam vào đường Táng Cây!

Yvonne Phượng thỏ thẻ:

– Lúc đáp tầu Việt Trì, em được tin “papa” sẽ từ Nghĩa Lộ về Yên Bái. Nhưng xin tiên sinh tùy định, về đâu có đồn binh là được!

– Vậy mình cứ đi ngả Yên Bái! Đông Tửu vừa toan bắt sang đường mòn, bỗng
Yvonne Phượng thì thào “có người tới”, chàng trai dạt bụi nấp thấy dưới
trăng có một thớt ngựa đen sì đang phi rầm rập, kỵ sĩ đội nón rộng vành. Giật mình Đông Tửu vội bảo hai cô đầm nhảy xuống tìm bụi rậm nấp kín,
vừa xong thì bóng nhân mã đen sịch đến. Dưới trăng hiện rõ chàng Thần,
Đông Tửu vừa cúi đầu, sực nghe tiếng quát uy tợn:

– Ai nấp sau
bụi? Định bắn trộm? Ngựa đen bỗng “véo” một luồng chớp lóe, cành cây đứt lìa lá bay lả tả sạt trốc đầu Đông Tửu. Đông Tửu thất kinh vừa hụp đầu
tránh đã thấy luồng sáng đảo xoẹt vòng thúng cách người ngựa chừng nửa
thước khí lạnh thấu xương cành lá rụng rào rào, luồng sáng vòng về phía
trước chém xả từ cao xuống như chớp loè. Đông Tửu buộc lòng phải tung
kiếm đỡ, nghe “chát” một tiếng tóe lửa, cánh tay tê chồn bắn lật đật
theo đà nhào luôn xuống đất, luồng sáng trườn sát mang tai, tiếng như xé lụa. Lap tức có tiếng quát lạnh “à gian tế”, lại một luồng sáng nữa vút tới sạt là là mặt đất hớt bay cả đám bụi trước mặt Đông Tửu, chàng trai lăn vèo một vòng, thấy luồng liếm sát mặt, lần này nóng như lửa đốt.
Không chậm trễ, Đông Tửu vùng kêu lớn:

– Chớ chém! Đệ đây! Đông
Tửu! Lập tức, hai luồng sáng tắt phụt, có tiếng hỏi “ai đó”, Đông Tửu
vọt đứng dậy, bóng nhân mã đen rời đường mòn phóng tới.

Dưới
trăng chàng tuổi trẻ áo chàm mặt điển lạnh, đội mũ rộng vành như nón
quai thao tay quay tít cặp kiếm sáng cắm vào bao vai, vùng kêu sửng sốt:

– Kìa! Hiền huynh Đông Tửu, đi đâu đêm hôm lại ở chốn này! Có
sao không? Đông Tửu phủi quần áo, nhìn chàng Thần, chàng áo chàm cũng
nhảy xuống nhìn Đông Tửu, cặp mắt biếc rực ánh vui mừng khôn xiết,
chàng Thần sổ lại, nắm lấy hai tay Đông Tửu vẻ hân hoan lắm, chàng áo
trắng ngẩn cả người.

– Ôi chao! Hiền huynh cố hữu lâu nay mạnh
giỏi chứ, ba năm cách biệt tưởng chừng ba thế kỷ, ngu đệ đêm ngày tưởng
nhớ hiền huynh… mới về xứ không ngờ lại gặp nhau đây!

Đông Tửu cũng nắm tay bạn, nhưng cứ dòm chòng chọc, lòng hoài nghi sửng sốt, không còn biết đằng nào mà lần nữa!

– Ôi chao! Có thành hiểu! Vừa lúc hoàng hôn, y chở đầm non gọi y không
thưa, bỏ đi một nước lên “Hang Ma” hú hí với đầm non, giờ gặp y lại vồn
vã như “cửu hạn phùng cam vũ” là thế nào? Coi chừng! Khéo mắc mẹo như
chơi!

Bèn dè dặt lên tiếng:

– À đại huynh mạnh giỏi chứ? Nãy đại huynh có nhìn thấy đệ bên kia sông Đà nhánh không, đệ gọi ới
ời sao huynh không đáp lại bỏ đi?

Chàng Thần ngơ ngác:

– Huynh mê ngủ à? Ngu đệ từ Pou Luông xuồng gần đường Hạ Hòa Yên Bái, lại lên tới vùng này… đệ có tới sông Đà nhánh đâu? Đông Tửu nhìn chăm
chú. Mặt mũi, quần áo, ngựa đen. v. v… Không ngờ gì nữa! Chắc y dối
mình, đi sục tìm đầm non đây?

Bèn hỏi:

– Giờ huynh đi đâu đấy? Hỏi xong giật mình chột dạ nghe chàng Thần đáp không nghĩ ngợi:

– Đệ đi kiếm hai cô đầm con sáu Tây Gầm, sáu Việt Trì!

Đông Tửu buột miệng “à ra thế! “. Đoạn cứ ngó Thần chòng chọc. Chợt để ý chàng trai nhướng mày, hỏi luôn:

– Huynh biết gì? Sao mặt huynh có vẻ khác thường thế? Huynh gặp hai cô đầm?

Đông Tửu không đáp ngay vào câu hỏi lại ngó bạn, hỏi:

-Huynh yêu con gái sáu Tây Gầm lắm sao. Phải, đệ cũng biết Yvonne
Phượng đẹp lắm nhưng đệ tưởng nếu huynh cầu hôn, chắc sáu Tây Gam cũng
gả chứ? Xem ý ông ta quý huynh lắm mà!

Đông Tửu gãi đầu, lấy
bầu rượu tu một hơi ừng ực. Sực thấy mắt Thần sáng lóe lên vẻ mừng cực
độ, chàng ta túm lấy vai bạn, hỏi dồn:

-Huynh thấy? Huynh mới
gặp? Trời! Gap đâu, cho đệ biết mau? Đệ đang điên ruột về chuyện hai cô
đầm đó đấy! Sao? Gặp ở đâu? Nói mau giùm?

Đông Tửu gãi đầu hạ bầu rượu, đậy nút nghĩ, chàng Thần càng sốt ruột lay hỏi rối:

– Kìa sao không nói phứt cho rồi! Huynh biết không? (dằn giọng) đệ đang
đi tìm hai cô đầm đó! Có tên khốn kiếp mới bắt đầm đi mất! Đệ bấm độn,
quẻ ứng hướng này!

Đông Tửu bị hỏi dồn, đành đáp càn:

– Đệ thấy hai cô đầm ngồi chung ngựa với một chàng Thổ, ngược nguồn sông Đà nhánh về mạn bản gần Pou Luông…

– Hồi nào?

– Lúc hoàng hôn… cũng mới đây thôi! Như tên bắn, chàng Thần nhảy vọt lên lưng ngựa đen, Đông Tửu vùng hỏi:

– Huynh đi đâu?

– Kiếm hai cô đầm. Huynh cứ về Yên Bái trước, đệ sẽ gặp sau, việc gấp lắm!

Lời chưa dứt, ngựa đã bay về hướng Tây xế. Vó câu khua rộn đường đêm, thoắt nhân mã đã nhòa trong trăng sương rừng già.

– Hú vía! Chắc y không ngờ mình cứu! Y có tài thần độn, nên mình phải cẩn thận mới được!

Bèn nhảy lên ngựa gọi:

– Hai cô đầm… ra đi mau! Hai cô đầm dắt nhau từ trong bụi chui ra, chạy ùa lại, mặt mày còn in rõ nét kinh hoàng. Yvonne Phượng dáo dác kêu “sợ quá! Luồng sáng bay trốc bụi, lạnh như nước đá!”. Đông Tửu đỡ hai nàng
lên ngựa, giục chạy như giông. Chừng một giờ sau, vừa vào mot con thung
lũng trống, bỗng thấy có một bóng nhân mã nhô sững trên ngọn đồi thưa
phía trước. Đông Tửu lật đật vọt luôn ngựa vào bụi cây trốn tít trong.

Thoắt đã trông thấy bóng nhân mã sịch tới đầu thung. Gò cương, bóng này dòm quanh, lẩm bẩm:

– Quái! Vừa thấy thấp thoáng đây đã biến đâu? Chẳng lẽ mình hoa mắt?

Đông Tửu vạch lá trông ra, dưới ánh trăng xiên kẽ lá, nhận ra kỵ sĩ không ai khác lão Nam Khấp.

– Chà! Lão “khóc”! Mấy năm trời mới gặp! Lão đi đâu đây? Lão thân với sáu Tây Gầm, mình có nên ra mặt không? Ôi chao! Nhân tâm ẩn trắc đến như
bạn Thần của ta tự nhiên còn sanh chứng, huống chi thiên hạ! Im là hơn!

Bèn khẽ hỏi Yvonne Phượng. Co đầm lai như chim bị tên, vội lắc đầu. Ngoài
đường mòn, Nam Khấp lẩm bẩm nói chi đó rồi giục ngựa đi thẳng. Lão đang
theo hút chàng Thần từ lúc rời trại binh đem Đèo Nguyệt Kiều đi!

Đông Tửu lại ra đường mòn chạy miết. Sức ngựa trắng đi rất hay, nhưng vì hai cô đầm lúc này vừa đói vừa mệt nên không thể phi đại nhiều. Vào khoảng
canh tư, chợt hai cô đầm rét run lên, lảo đảo ngồi không vững. Đông Tửu
vội dừng ngựa, lo lắng hỏi:

– Hai cô sao thế? Yvonne Phượng khẽ đáp:

– Dạ tự nhiên thấy rét quá… bụng cồn cào…

– Thôi! Chắc đói, đi sương đấy. Để mỗ kiếm chỗ nghỉ vậy! Khéo nhiễm sương cảm như chơi! Hai cô cố gắng chút nữa! Mệt cứ dựa!

Hai cô đầm cứ đòi đi tiếp, nhưng không gượng nổi, đành phải dựa lưng. Đông
Tửu giở bản đồ ra. Loanh quanh giây lát đã kiếm ra được sơn thôn cach
lối mòn quãng ngắn. Bản còn ngủ kỹ. Ngựa vào, chó sủa rộ. Đông Tửu tạt
vào một khu nhà lớn nhất. Chủ nhà thức dậy, hỏi vọng ra khi biết khách
lỡ đường vội kéo nhau ra đón vào. Trên sơn cước các sắc dân rất hiếu
khách, kể cả người Kinh miền núi, khách lạ tới ở chơi cả tháng cũng
được! Đông Tửu đỡ hai cô đầm xuống dắt lên sàn. Thấy đầm, chủ nhân càng
quý. Hỏi ra mới hay lão chủ trước có đi lính, dưới tướng Tây Gầm đã đóng đội. Về làm lý trưởng người Thổ lai. Khi biết cô đầm là con gái quý của “quan thầy” chủ nhân mừng khôn xiết, gọi cả nhà dậy chào, truyền làm
cơm rượu thết.

Uống gần xong ly nước nóng, hai cô đầm sưởi ấm và lăn ra bộ ván gần đấy, ngủ thiếp đi. Đông Tửu lấy chăn đắp cho hai
nàng. Đoạn ngồi hút thuốc chờ sáng, canh chừng.

Lát sau, gà
luộc, xôi nếp, thịt rừng nướng, rượu cẩm mật ong đã dọn lên, Đông Tửu
lại gọi hai cô đầm, mãi Yvonne Phượng mới thức, nhưng không buồn dậy.
Đông Tửu coi mạch, sờ trán, hiểu ngay hai nàng căng thẳng thần kinh, lại mệt, đói quá, đi sương sinh ra. Bèn khẽ gọi:

– Hai cô cố dậy ăn uống chút, rồi sẽ ngủ! Để đói quá, hở lỗ chân lông dễ ốm lắm! Mỗ có thuốc tốt không sao!

Yvonne Phượng cố dậy, gọi bạn, Đông Tửu lấy linh đơn ra cho mỗi cô uống một viên với nước nóng, đoạn bảo:

– Đây sắp tới vùng Hạ Hòa, gần lối đi Yên Bái rồi, an toàn lắm! Hai cô không phải sợ gì nữa! Cứ bình tâm! Đã có ngu mỗ!

Yvonne Phượng ngó đăm đăm, lòng cảm động, thỏ thẻ:

– Ân này biết bao giờ chúng em đáp nổi! Vì em, ông lận đận cả đêm… Đông Tửu cười khà:

– Ôi chao! Ngu mỗ đây hạng lang thang rừng sâu nước độc từ nhỏ, khác nào
trâu lăn! Chỉ ngại hai cô chưa quen, đã cơ cực cả ngày đêm chịu sao nổi! Xin cứ ăn ngủ cho lại sức. Chớ nghĩ vẩn vơ!

Ăn uống xong, hai
nàng lại nằm. Đông Tửu ngồi noi chuyện với chủ nhân tới sáng. Yên ổn!
Sáng mai, khoảng tám giờ, chàng mới gọi hai cô đầm dậy lên đường. Nhờ
được ăn ngủ, hai nàng đã lại sức. Chủ nhân cho mượn một con ngựa tốt. Ba người hai ngựa rời bản Thổ đi miet về phía Hạ Hòa bắt vào đường mòn Phú

Thọ Yên Bái, xuyên lối rừng rong ruổi thấy khách ngược xuôi tấp
nập, cảnh trí phong quang, hai cô đầm mừng hết sức. Tuy vẫn đi giữa sơn
lâm nhưng vẻ tấp nập nhộn nhịp làm hai nàng đỡ cô đơn nơm nớp như đi
giữa rừng hoang.

Đang lóc cóc nước kiệu băm bỗng gặp một đội kỵ
binh ba, bốn tiểu đội vừa Ả rập lê dương, kho đỏ, Nùng, Thổ, Kinh lẫn
lộn phi tới gặp nhau trên đồi. Cách chín, mười thước sực nghe có tiếng
kêu kinh ngạc: “Trời! Ai như Yvonne Phượng kia kìa”, hai cô đầm dừng
lại, nhìn lại thì ra bọn Quản Lực, đội Nùng! Cả mấy tiểu đội này đều
sống dưới cờ Tây Gầm từ lâu. Ai cũng biết con gái quan sáu, tất cả đổ
dồn lên, kêu giật giọng, bọn Quản Lực, đội Nùng dừng ngựa, trợn ngược
mắt tưởng… cô gái chủ tướng thành ma hiện về giữa ban ngày.

– Úy trời! Hai cô đầm Yvonne, Henriette, úy trời đất! Dâm Thần Nhũ gặm chết hai cô… oan hồn hiện lên…

– Lạy hai cô! Hai cô sống khôn chết thiêng… tìm “nó” báo oán, đừng nhát bọn tôi.

Cả hai cô đầm đều biết tiếng ta, riêng Henriette chưa sõi, còn Yvonne
Phượng lai, nên thạo như gái Kinh, cả hai nghe, vùng cười khanh khách,
làm bọn Quản Lực đi đầu vùng kinh lùi dạt. Yvonne Phượng lúc đó mới tiến ngựa lên, trỏ Đông Tửu bảo:

– Các chú tưởng bọn tôi chết ra ma rồi sao? Bọn tôi được tiên sinh Đông Tửu giải cứu, đi suốt đêm về tới đây đó.

Bọn Quản Lực, sĩ tốt thấy Đông Tửu, nhiều kẻ mãi đến lúc đó mới hoàn hồn, Quản Lực như điên, hô chào phành phạch.

– Ôi chao, thì ra hai cô còn sống! Từ lúc được tin, quan sáu nhà muốn
chết!Hiện quan sáu đóng đằng kia, được tin này chắc mừng vô kể! Xin rước tiên sinh bác học cùng hai cô về ngay trại đi thôi!

Quản Lực mời rối rít. Chang cần hỏi đầu đuôi, cả toán kỵ binh hỗn hợp múa súng, hớn hở “phò” ba người quay luôn về hướng Bắc…

Chỉ năm, sáu dặm đã tới trại. Cả đám lao thẳng vào theo Quản Lực lên thẳng
ngọn đồi, sĩ tốt trông thấy đều mừng rỡ, hò reo inh ỏi. Nguyên Tây Gầm
tuy làm tướng Tây, nhưng lại là túc tướng, biết cả chữ nho, ăn ở với
người dưới rất có lượng, tình, nên rất được lòng quân, không như một số
quân khách khác! Lúc đó Tây Gầm đang nằm trong lều, tưởng tới con mình,
con bạn, lo héo ruột gan. Nhất là sau khi bị chàng Thần giả Tây đen rạch mặt vào trại giải thoát cho cô gái Cung A Phòng, viên sáu càng lo, chỉ
còn mỗi hy vọng trông vào Nam Khấp. Nhưng từ trưa qua, vẫn mịt mù tin
tức, viên tướng đang khắc khoải bỗng nghe sĩ tốt reo hò inh ỏi lấy làm
lạ, vùng nhỏm dậy quát hỏi, và uể oải bước ra cửa lều. Đã thấy Quản Lực
cùng lính kỵ kéo lên lố nhố. Yvonne Phượng, Henriette cỡi chung ngựa
dừng rập như trong giấc mơ.

Quá bất ngờ, Tây Gầm chỉ trợn mắt kêu “ô” một tiếng rồi mừng quá muốn tắc họng. Cả hai cô đầm cùng kêu lớn, nhào xuống, ôm lấy Tây Gầm,
mặt đầy nước mắt. Qua giây phút xúc động, viên sáu mới hỏi:

– Ôi trời! Sao hai con lại về được đây? Phải “nó” thả không?

– Nó là ai? “Papa”! Tiên sinh Đông Tửu cứu con mà! Kìa! Đâu rồi! Yvonne
Phượng rời cha, thoáng ngơ ngác. Vùng quay lại tìm Đông Tửu. Chàng trai
đứng lẫn với kỵ binh yên lặng nhìn cảnh cha con đoàn tụ, lòng vui như đã làm nhẹ đi tội lỗi của người bạn cố tri. Tây Gầm trông ra, reo lên “ô
công tử… tiên sinh bác học” và dắt hai cô đầm bước lại, bắt tay kéo
luôn Đông Tửu xuống, nỗi vui mừng cảm kích không sao kể xiết. Đông Tửu
buông cương cho lính cầm, theo cha con Tây Gầm vào lều. Viên quan sáu
truyền pha trà, cùng nhau trò chuyện, sau khi nghe con kể hết đầu đuôi,
Tây Gầm cảm động hết lời cảm ơn chàng “bác học”.

Đoạn kể đầu đuôi chuyện hai cô đầm bị bắt cóc cho chàng trai giang hồ nghe, và thở dài bảo:

– Thật không ai có thể ngờ nổi tên Khôi Vĩ Dâm Thần ghê gớm đó là Võ Minh Thần. Nếu không có Giao Long Nữ, Đổ Bác Thần. Đông Tửu tiên sinh chứng
kiến ai cũng tưởng là chuyện hoang đường.

Đông Tửu mắt cũng đã
thấy rõ chang Thần cưỡng bức đầm, bắt phải hiến thân, nên chẳng biết nói gì là xin lỗi hộ bạn. Nhưng chàng vẫn thắc mắc, vì nỗi hai hình Thần
hai lần gặp, tuy mặt giống tiếng giống nhưng thái độ lại khác hẳn nhau.

Kể đường đất, xế trưa Thần cứu gái họ Đèo, tại trại, cũng hoàng hôn hôm
đó, lại có mặt tại nguồn sông Đà nhánh, kể sức ngựa tốt đi là thường.
Nhưng căn cứ vào lời Thần nói trong “hang ma” thì chàng ta đem hai cô
đầm đi từ mạn Tân Cương, Phú Thọ tới, không phải từ miệt Hạ Hòa. Chàng
bèn hỏi Yvonne Phượng, nhưng nàng cũng chẳng rõ hơn. Vì lúc di chuyển,
hai cô đều bị điểm mê như chết, lúc được tỉnh, chỉ thấy rừng xanh, hang
đá. Chỉ lúc ngồi tầu, Giao Long Nữ, Đổ Bác Thần vào là biết. Đông Tửu
bèn nhờ gọi bọn Quản Lực hỏi lại, xong bảo Tây Gầm:

– Chuyện này còn nhiều nghi vấn! Nếu bị phản tác, Thần phải đổi tính, đổi hình, đây
hình vẫn thế, còn tính thì hai lần hai Thần khác nhau. Mộng du cũng
chẳng phải, vì người mắc mộng du thường xảy ra về đêm, đây ngu mỗ gặp
Thần buổi chiều tại “Hang Ma”. Vậy có lẽ có tên nào đó giống Minh Thần,
mang lốt làm càn hại uy danh Thần!

Nội kẻ nào đã gặp Thần, đều khó tin, vì đã thấy trước mắt. Nhưng Đông Tửu nói tiếp:

– Có thể giống nhau như đúc! Như trường hợp Bắc Yên Khan Mây
Linh với Đông Âm Khan Sao Linh, giống nhau như hai giọt nước, đến nỗi
phải lấy nữ trang làm dấu mới không lầm! Giờ chỉ hỏi được Nam Khấp là
biết rõ. Vì ông ta theo hút Minh Thần từ vùng trại này tới đêm mới gặp
bọn mỗ giưa rừng, trong khi mỗ gặp Thần chiều hôm đó trong “Hang Ma”
nguồn Đà nhánh. Nếu ông ta vẫn thấy Thần dọc hành trình chứng tỏ có một
Thần khác lúc đó trong “Hang Ma”, kẻ giống Thần!

Ai nấy đều trầm ngâm, chợt viên quan sáu vùng bảo:

– Còn một trường hợp, chúng ta chưa bàn tới. Liệu có thể là một xác hai
hồn phách được không? Trước đã có chuyện một kẻ thoát được cái phách bay đi hoạt động như người sống. Vậy có thể, vì bí pháp càn khôn của Bành
Tổ, Minh Thần sinh kết tinh phách thoát ra ngoài ý muốn được chăng?

Đông Tửu trầm ngâm:

– Thực ra chuyện đời cái gì cũng có thể xảy ra được, vũ trụ này còn quá
nhiều bí mật. Nhưng bàn vào chuyện chị em Bắc Yên, Đông Âm, ngu mỗ vẫn
cho là có hai Thần, kẻ kia giống Minh Thần nên lúc đứng bên sông mỗ gọi, y cứ bỏ đi!

Nói sao mặc, thầy trò Tây Gầm vẫn không tin, ai
cũng cho là Võ Minh Thần mắc bệnh quỷ chi đó sinh biến chứng thành “quỷ
dâm”. Viên quan sáu bảo:

– Anh ta hóa kẻ hung bạo xảo quyệt có
thể đóng nhiều vai. Hoặc bệnh quỷ phát từng cơn, từng hồi, nên tiên sinh mới gặp hai Thần khác tính nhau. Nay phải đề phòng lắm mới được. Thêm
Khôi Vĩ Dâm Thần, dân gian ăn ngủ không yên! Nếu không được tiên sinh
giải cứu, hai con nhỏ này đã nguy rồi, còn đâu! Trại binh giữa rừng
trống trải, ta nên về Yên Bái là hơn! Xin mời tiên sinh cùng về tỉnh
nghỉ ngơi chờ Nam Khấp.

Yvonne Phượng cũng hết lời khẩn khoản.
Đông Tửu nể lời và cũng nhớ tới lời Võ Minh Thần hẹn hồi đêm nên chàng
trai nhận lời đi. Lập tức viên quan sáu truyền nổi hồi kèn nhổ trại kéo
ngược đường về thị trấn Yên Bái.

Vó ngựa bôn hành, chưa bao giờ
cha con viên tướng Tây vui thế. Yvonne Phượng luôn luôn đi bên Đông Tửu
thỏ thẻ chuyện trò như con chim oanh. Nhưng Đông Tửu lòng nặng như chì,
buồn nghi hoặc, mang mang. Sau ba năm xa cách, đếm từng ngày qua, mong
bạn sớm thành tài về rửa thù cho cha mẹ, nào ngờ ngày gặp nhau, lại xảy
chuyện đổ vỡ gớm ghê, tiếng dữ ầm thiên hạ.

Đông Tửu quyết vén
bức màn bí mật, đem bạn về “thế giới quang minh”. Chàng “bác học” trẻ
tuổi hiện chỉ còn hai niềm an ủi: rượu và bạn. Ta sẽ không sống nổi trên cõi đời này, nếu mất người bạn tốt: Võ Minh Thần. Nỗi oan vô lượng trùm thiên địa! Ta quyết phục hồi danh dự cho Thần!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.