Sau khi trở về Vân phủ không lâu, hắn có việc ở bên
ngoài, liền rời đi hơn một tháng.
Mỗi ngày nàng đều ở Mộ Cảnh viên, thêu hoa, trồng cây,
những lúc rãnh rỗi lại ngẩn người trên bàn đu dây.
Trong lúc thơ thẩn, nàng thường nghĩ đến một vài
chuyện trước đây, nhớ đến cái lần nàng và nương phải rất vất vả mới dựng nên
một vòng hàng rào xung quanh ngôi nhà nhỏ, nhớ những khi Trình Lộc gánh nước đổ
đầy chiếc khạp to ở nhà nàng, nhớ đến dáng vẻ chuệnh choạng đong đưa khi gánh
nước của hắn, nước trong thùng văng ra ngoài, thấm ướt cả nửa người hắn. . .
Nhưng dần dần bóng dáng>ình Lộc mờ nhạt đi, nàng
thường hay nghĩ đến những chuyện gần đây.
Ví như, ngày đó khi xuất giá, một chuỗi đèn lồng lụa
đỏ thật dài, hay khi dưới ánh đèn dập dờn như sóng nước trên con đường thị
trấn, hắn, lam y trôi nổi, lời nói thản nhiên, nụ cười hờ hững nhu hoà . . .
Nàng nhớ đến buổi tối ở Gia Mộc Tự kia, cảm giác thích
thú khi phóng ngựa như bay, cỏ xanh mềm mại ướt át, còn có ánh trăng mờ nhạt.
Sau khi trở lại phòng, nàng ngủ trên giường, hắn nằm
trên trường kỷ, ở giữa còn có một bức bình phong.
. . . .
Ánh trăng trút xuống như nước, vì thế nàng nhìn thấy
bóng dáng của bọn họ, mông lung giữa làn nước mờ ảo này, cũng như những phiền
muộn đang lấp đầy tâm tư của nàng.
Nghe thấy tin hắn trở về thì bất giác nàng liền muốn
chạy ra khỏi Mộ Cảnh Viên, tiểu nha hoàn cười nàng: “Thiếu phu nhân nóng
vội như vậy sao!”
Nàng giật mình, cũng nhớ ra quan hệ giữa nàng và hắn
chẳng qua chỉ là một danh phận, vì thế dừng lại, tự cười chính mình, sau đó
chậm rãi đi ra khỏi viện.
Phía cuối con đường lát đá chính là thính đường, bởi
vì thiếu gia trở về, nên nơi đó rất náo nhiệt.
Khi nàng đến gần, nhìn thấy hắn đang ngồi bên bàn
tròn, tay nhấc một chén trà bằng thanh ngọc, bên môi có nụ cười thản nhiên.
Hắn nhìn thấy nàng, khẽ gật đầu, ý bảo nàng bước đến.
Bỗng nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm giác không
thể nói rõ, nàng có phần ngại ngùng đỏ mặt, sau đó chầm chậm đi đến, ngồi xuống
Lúc này, mọi người đã dần dần tản đi, lão gia nói,
buổi tối cần phải tổ chức yến tiệc tẩy trần cho thiếu gia, nha hoàn vú già
trong phủ liền bận rộn làm việc của mình.
Nàng không biết nên nói cái gì, nghĩ nghĩ, sau đó nhỏ
giọng hỏi: “Huynh đã về?”
Hắn có chút buồn cười, nhưng vẫn “Ừ” một
tiếng.
Bất chợt nàng mới phát hiện lời nói của mình thật vô
nghĩa, vì thế ngượng ngùng cười, càng không biết nên nói cái gì.
Thế là cuối cùng vẫn là hắn lên tiếng hỏi: “Mấy
ngày nay có khoẻ không? Hắn không có đến chứ?”
Nàng lắc đầu, trong lòng có chút chua sót. Trình Lộc
cũng không tiếp tục đến đây, dù sao đây cũng là nhà mẹ của tiểu thư, nhưng mà
cho dù là như vậy thì nàng vẫn không thể tránh khỏi việc gặp lại hắn, đến lúc
đó, nàng nên làm thế nào đây? Nàng thật sự không biết.
Nàng cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn, lúc trước nàng
muốn gả vào đây, bởi vì muốn tìm cơ hội để hỏi rõ, mà hiện giờ, lại không hề
muốn hỏi, cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy Trình Lộc, có lẽ hắn nói đúng, có
một số việc, cuối cùng rồi sẽ biết, mà khi đã biết thì tốt nhất nên quên đi,
dần dần, cũng sẽ quên.
“Không nói đến hắn,” Nàng cười cười, nâng
mắt nhìn hắn, “Huynh thế nào? Huynh đi đâu vậy?”
Hắn thản nhiên nói: “Vân gia có sản nghiệp ở Hà
Nam, vẫn luôn do thúc phụ trông coi, thỉnh thoảng ta sẽ đến xem qua.”
“Hà Nam sao . . .” Nàng lẩm bẩm, “Nghe
mọi người nói, đó là một nơi ở phía Bắc Trung Nguyên, cách n của chúng ta rất
xa.”
“Đúng vậy, rất xa.” Hắn gật đầu, bỗng nhiên
đứng dậy rời đi, khi trở về, trong tay có thêm một cái hộp gỗ.
“Là gì vậy?” Nàng tò mò sờ lên chiếc hộp gỗ
khắc hoa có màu rất trầm.
Hắn lại ngồi xuống, thản nhiên nói: “Mở ra xem
đi.”
Nàng hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mở bung
chiếc khoá màu vàng óng, một tiếng vang “Lạch cạch” trong suốt, hộp
gỗ liền mở ra.
Trước mắt nàng tràn ngập ánh hồng dịu dàng, nàng nhỏ
giọng tán thưởng: “Thật là đẹp . . .”
Trên mặt hắn hiện ra nụ cười nhàn nhạt: “Nàng
thích lồng đèn lụa đỏ, ở trên đường ta nhìn thấy vật này nên thuận tay mua
về.”
“Tặng cho ta?” Nàng có chút không dám tin
nhìn hắn, thấy hắn gật đầu, lúc này mới bối rối nở nụ cười, “Thật sự là
cho ta sao . . .”
“Nàng cũng không cần quá để tâm.” Hắn bình
tĩnh nói, “Phu quân đi xa trở về, không mang về vài thứ cho nương tử,
người khác sẽ bàn tán.”
Nàng ngẩn ra, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Đêm sau, Vân phủ sáng bừng trong ánh đèn lụa đỏ dịu
dàng, nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.
Nàng vẫn ngồi cạnh hắn như trước, chậm rãi dùng bữa,
khi mọi người nâng chén kính nhau thì nàng cũng mỉm cười nhấp môi.
Trình Lộc cũng đến, ngồi bên cạnh tiểu thư, ngay phía
đối diện với nàng, cách một tầng hơi nóng bốc lên từ thức ăn trên bàn, ình hay
hữu ý mà nhìn nàng.
Trình Lộc ở trong mắt của nàng, có chút khó xử, có
chút bất đắc dĩ, còn có một chút áy náy, bất chợt nàng cảm thấy mù mờ, gục đầu
xuống, luống cuống buông đũa.
“Ăn đi.” Đột nhiên hắn gắp thức ăn vào trong
bát của nàng, đôi đũa bằng gỗ tử đàn nhẹ nhàng điểm lên chiếc bát bằng sứ trắng
của nàng.
Nàng nhớ đến lời nói của hắn vào đêm hôm đó, hắn nói,
khi đã biết, cũng nên chầm chậm quên đi, khi đã quên, sẽ tốt hơn.
Nàng khẽ cười, đúng vậy, Trình Lộc dù cho có hổ thẹn
với nàng thì hắn cũng không còn là Trình Lộc của trước đây, mà nàng cũng như
vậy.
Mặc kệ là còn rất nhiều chuyện không hiểu rõ, nhưng
mà, đó đều đã là quá khứ.
Trong lòng nàng dần dần sáng rõ, nàng lại cầm đũa lên,
nhìn thấy trong bát sứ trắng là một chút cải thìa màu xanh biếc.
Vì thế nàng ngẩng đầu lên, Trình Lộc vẫn còn nhìn
nàng, nàng nhã nhặn đáp lại tầm mắt của hắn, trên mặt là nụ cười bình tĩnh, chỉ
là có chút nhạt nhẽo.
Nàng muốn nói cho hắn biết, đều đã là quá khứ, ta
không trách huynh.
Nàng không biết Trình Lộc nhìn thấy có hiểu hay không,
bởi vì nha hoàn lại bê lên thức ăn nóng hổi, một màng sương mờ lúc ẩn lúc hiện
lại che phủ ánh mắt của nàng.
Bỗng nhiên trên bàn tiệc vang lên một hồi âm thanh
lớn, nàng nghe thấy lão gia đang cao hứng cười to, hình như là đang nói, nói
đến chính thất gì đấy.
Nàng có chút hoang mang, chính thất? Lão gia đang nói
Nàng nhìn hắn nghi hoặc, đã thấy hắn thản nhiên mỉm
cười, sau đó nhìn lão gia nói: “Vậy để cha làm chủ đi.”
Hắn không có nhìn nàng, vẫn mang theo ý cười nhẹ
nhàng, nâng chén kính rượu mọi người.
Bất chợt trong lòng khó chịu, nàng không biết sao lại
như thế, nàng muốn cười, nhưng màn sương mù từ thức ăn lại thấm ướt đôi mắt của
nàng.