Ngày đó bỗng nhiên đến rất nhanh, nàng vẫn còn ngơ
ngẩn sững sờ, mùng năm liền tới trước mắt.
Nương chải đầu cho nàng, mái tóc đen như mực uyển
chuyển quấn lấy ngón tay không còn tuổi xuân, dần dần búi thành một kiểu tóc
nhẹ nhàng.
“Nương trách con sao?” Nàng thấp giọng nói,
“Nữ nhi không phải là chính thất.”
Nương cài chiếc trâm hoa lên búi tóc: “Con hãy
sống thật tốt, nương sẽ không oán trách.”
“Sống thật tốt? . . .” Nàng nhìn vào vị tân
nương trong gương đồng, khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu, “Con sẽ sống thật
tốt. Tại sao con lại không thể sống tốt đây . . .”
Bàn tay của nương hơi ngừng lại, hình như muốn nói rồi
lại thôi, cuối cùng vẫn cầm khăn hồng lên.
Khăn hồng từ từ che phủ, nàng khẽ nói: “Nương,
một mình phải bảo trọng.”
Sau đó>ước ra cửa, ngồi trên kiệu hoa Vân phủ, bên
tai là tiếng loa kèn vui mừng, còn có tiếng pháo nổ vang.
Nàng lặng lẽ vén lên khăn hồng, cũng vén rèm kiệu hoa.
Nàng ló đầu ra, nhìn thấy dưới mái hiên trên đường phố
là một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ, đỏ như vậy, hồng như vậy, hồng đến nỗi không
nhìn thấy điểm đầu, cũng không nhìn thấy điểm cuối, nhưng mà nàng biết, dãy đèn
lồng này chạy thẳng đến Vân phủ.
Dãy đèn lồng chạy dài hai bên, một bên là nương của
nàng, một bên là phu quân tương lai của nàng.
Đối với một bên là tưởng nhớ sâu nặng, còn đối với bên
kia, là hoang mang không hiểu rõ.
Hạnh phúc, hoảng sợ khi hắn lấy xuống khăn hồng thì
biến mất.
Nàng thấy hắn cởi xuống hỉ phục đỏ thẫm, sau đó thay
một bộ thường phục.
“Ta an bài cho nàng một chỗ ở, là sương phòng ở
Thiên viện, rất yên tĩnh.” Hắn chỉnh lại vạt áo cùng tay áo, thản nhiên
nói, “Ta đã nói chỉ có thể cho nàng một danh phận.”
Nàng lặng lẽ cười, khẽ gật đầu, trong lòng bỗng thấy
yên tâm.
Thật ra ngoại trừ sương phòng ở Thiên Viện, còn có một
tiểu nha hoàn chăm lo cuộc sống hằng ngày của nàng, là một đứa trẻ mười bốn
tuổi, không nói nhiều, nhưng rất lanh lợi, vì thế nàng rất thích.
Thiên viện này gọi là Mộ Cảnh Viên, cây cối xanh um
nhưng không rậm rạp, chim tước hoạt bát nhưng không ồn ào, ánh nắng nhợt nhạt
xuyên vào mảnh vườn, phát ra ánh sáng ôn hoà.
Nàng không mn chỉ ngồi làm chủ tử, vì thế thường cùng
tiểu nha hoàn ra tay sửa sang lại.
Phía sau sương phòng là một bụi trúc xanh biếc, giống
như mấy vị thư sinh học cao hiểu rộng; bước gần đến cửa phòng bên hông nhà,
nhìn ra gốc chuối tây đang mở rộng tán lá dài rộng, lại giống như một phu nhân
biếng nhác; bên lối đi lát đá mọc đầy những bụi lan rậm rạp, từng tảng đá lớn
nằm giữa màu xanh mướt phát ra ánh sáng trắng bạc, trầm tĩnh, thâm sâu mà lại
xinh đẹp.
Từ nay về sau, nàng ở lại thâm cư đơn giản này, ở Mộ
Cảnh Hiên chăm sóc cây cảnh, hoặc là bận rộn làm hàng thêu. Nàng thêu hoa, ngày
trước là bởi vì sinh kế, còn bây giờ, chỉ là một cách để lặng lẽ sống qua ngày.
Nàng còn trồng cỏ nhuộm ở trước sau sương phòng, từng
bụi cỏ xanh biếc, xanh thẫm trải dài như làn sóng biển, giữa ánh sáng ngày hè
rực rỡ sung túc phảng phất tựa như mặt nước óng ánh.
Nhiều lúc, nàng ngồi trên chiếc bàn đu dây lâu năm ở
trong vườn, đầu tựa vào sợi dây thừng thô ráp, mũi chân điểm xuống đất, sau đó
nhẹ nhàng đung đưa.
Khi đó, ánh nắng như mặt nước nhẹ nhàng đổ xuống, dịu
dàng làm nàng có cảm giác trần thế này thật bình yên, năm tháng cứ thế lặng lẽ
trôi qua, làm nàng có khi quên mất tại sao mình lại đến nơi này.
Nhưng nàng cuối cùng vẫn không thể quên, những khi
ngồi cùng bàn tiệc, nàng liền nhớ lại những chuyện xưa kia, nàng yên lặng nhìn
vị con rể mới của Vân phủ, dường như muốn nhìn thấy thật sâu suy nghĩ của hắn.