Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Chương 52: 52: Tay Họ Nắm Lấy Nhau



Thẩm Khinh Nhược vừa ăn xiên que vừa nhìn Mạnh Trì, cô phát hiện sắc mặt Mạnh Trì khá thản nhiên, khiến cho người ta dù có nhìn cũng không thấy được, cũng không đoán ra được lúc này đang nghĩ gì.

Mạnh Trì thích cô? Trong lòng cô hơi nghi ngờ.

Mạnh Trì cầm xiên nướng hé miệng ăn, nhai kỹ nuốt chậm, ăn thôi nhình cũng hơi đẹp đẹp, dù sao so với Tạ Trăn thì đẹp hơn nhiều, Tạ Trăn phàm ăn tục uống, chỉ hận không thể nuốt luôn cái bàn.

Mạnh Trì nhận thấy ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược liền quay đầu sang, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng mới nói:

“Có chuyện gì sao?”

“Không có.”

Thẩm Khinh Nhược thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm cây que đã ăn hết trên tay, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng.

Cô cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, vừa rồi nữ sinh kia đến bắt chuyện, Mạnh Trì không hề nói gì, chỉ chỉ về phía cô, tuy nữ sinh đó lập tức hiểu ý rời đi.

Nhưng như vậy thì sao, Mạnh Trì không nói câu nào, không nói quan hệ giữa các cô, cũng không nói cô là ai của Mạnh Trì, hơn nữa dù nói thì đã sao? Chẳng qua chỉ cản một đóa hoa đào mà thôi.

Hơn nữa, trước đó có người bắt chuyện với cô, chẳng phải cô cũng lấy Mạnh Trì ra cản sao?

Thẩm Khinh Nhược đang nghĩ như vậy thì bất chợt trong tay có thêm mấy xiên thịt bò nướng, người bên cạnh nói:

“Em gỡ thịt bò vào chén cho chị nha?”

Sau đó không chờ Thẩm Khinh Nhược nói gì, Mạnh Trì đã đũa lên, chủ động gỡ thịt bỏ vào chén cho Thẩm Khinh Nhược.

Thẩm Khinh Nhược hoàn hồn, cô đoán là do vừa rồi cô vô tình hay cố ý nhìn khiến cho Mạnh Trì tưởng cô nhìn chằm chằm thịt bò nướng, hơn nữa cô phát hiện trong tay mình có thêm que trống.

Cô nhìn thịt bò trong chén, chợt cảm thấy lòng mình không trống rỗng như mình đã nghĩ, thậm chí còn có chút ngọt ngào.

Khương Tư Điềm thấy ớt trên xiên nướng rơi lên vạt áo, liền rút khăn giấy giúp Ôn Niệm Chu lau.

Đừng nói đây là trường hợp công cộng, dù làm trò trước mặt người khác để Khương Tư Điềm lau chân cho cô cũng đủ quái gỡ, Ôn Niệm Chu giật lấy khăn giấy trong tay Khương Tư Điềm nói:

“Để chị tự làm.”

Sắc mặt Khương Tư Điềm mờ mịt, dáng vẻ bộ não không phân tích được tình huống hiện tại, mặc dù khăn giấy bị cướp đi cũng duy trì vài giây dại ra nhưng sau đó liền lên tiếng, tiếp tục dông dài:

“Chị, em thấy chị đừng thêm bạn người lạ sẽ tốt hơn.”

Trong đầu cô đã không còn chuyện gì khác.

Cô nói tiếp:

“Những người đó vừa nhìn thì biết họ có ý đồ với chị.”

Ôn Niệm Chu biết lúc này nên thuận theo Khương Tư Điềm để tránh người này lải nhải, nhưng vẫn thờ ơ nói:

“Chị và anh em đã thỏa thuận ly hôn, đến khi chị khôi phục lại tự do cho bản thân thì chị làm gì đều là quyền lợi của chị.”

Cô nhìn thấy sắc mặt Khương Tư Điềm thay đổi, lúc này mới ý thức mình nói hơi nặng lời nhưng lời đã nói không còn đường cứu vãn, cũng chỉ đành thoáng dịu giọng nói tiếp:

“Em đừng quá trẻ con.”

Ôn Niệm Chu nói một câu Anh em rõ ràng là đặt cô và Khương Nhất Khổ chung với nhau, tóm lại cảm thấy bọn họ mới là người một nhà.

Bất chợt vẽ ra một đường ranh giới: Ôn Niệm Chu đầu này mà cô ở đầu kia, hai người phân biệt rõ ràng.

Dựa theo ý tứ trong lời của Khương Niệm Chu, đại khái xem vừa rồi mình càn quấy, hiểu thành cô đang bất bình dùm Khương Nhất Khổ, nhưng…!nhưng cô hoàn toàn không có ý đó, cô không phải kẻ chẳng ra gì như Khương Nhất Khổ!

Vậy cô vì cái gì?

Suy nghĩ của Khương Tư Điềm trở nên hỗn độn, vừa ấm ức vừa sốt ruột, nước mắt thoáng chốc dâng lên khóe mắt, giọng cũng trở nên nghẹn ngào:

“Chị, em không có…”

Mạnh Trì đứng ở ngoài, không biết sao các cô lại cãi nhau rùm beng, đang chuẩn bị nói đôi lời xoa dịu bầu không khí lại bị Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay.

Mạnh Trì khá bất ngờ về hành động này của Thẩm Khinh Nhược, tuy Thẩm Khinh Nhược không thay đổi sắc mặt, vẫn đang cúi đầu ăn nhưng cô đã hiểu ngay, Thẩm Khinh Nhược bảo cô bình tĩnh đừng nóng vội, trước hết đừng nói gì.

Quả nhiên, Ôn Niệm Chu liền có phản ứng, dường như không ngờ Khương Tư Điềm sẽ khóc, sự thờ ơ trên gương mặt đã bị quét sạch, lộ ra chút hoảng hốt, lúc này có vẻ không đoái hoài ánh mắt của người khác, ngay lập tức giơ tay vỗ lưng Khương Tư Điềm, nhẹ giọng vỗ về:

“Đừng khóc…!ngoan…!đừng khóc…!là chị nói nặng lời…”

Ôn Niệm Chu vừa an ủi, Khương Tư Điềm càng khóc dữ hơn, cô ôm đầu Ôn Niệm Chu, vùi mặt vào đồ của đối phương, sụt sùi:

“Em không phải nói thay Khương chó…!huhuhu…!chị…!chị đừng nghĩ em như vậy…”

Ôn Niệm Chu Ừ mấy tiếng, dỗ dành một lúc sau mới nói thêm:

“Chị không thêm Wechat người lạ, nhìn chị cũng không nhìn họ, được chưa?”

Khương Tư Điềm khóc thút thít rồi lặng lẽ nín, có vẻ cũng cảm thấy mình hơi làm quá, bị Ôn Niệm Chu hiểu làm liền khóc nơi đông người, cô từ từ nín khóc sau đó nở nụ cười ngọt ngào:

“Được nha.”

Khương Tư Điềm ngồi dậy, nhìn thấy đầu vai Ôn Niệm Chu bị mình khóc ướt một mảng nhỏ, mặt liền xấu hổ, Ôn Niệm Chu rút khăn giấy đặt lên vai, lau nước mắt, cũng nhìn thấy đối phương nhanh chóng trở lại bình thường tâm trạng thay đổi nhanh chóng, muốn nói nhưng lại sợ đối phương tiếp tục khóc nên chỉ thở dài nói:

“Em đó.”

Một lát sau, Khương Tư Điềm ý thức được trên bàn còn hai người khác, mặt liền nóng lên, quay đầu nhìn hai người, phát hiện người ta đều vùi đầu ăn, bộ dạng như không thấy gì, nhiệt độ trên mặt cũng giảm bớt nhưng lại cảm thấy cảnh vừa rồi quá mất mặt, không chỉ tay vào Mạnh Trì nhưng hơi hướng về Thẩm Khinh Nhược nói:

“Không được nói ra ngoài!”

Cô không hề lo lắng Mạnh Trì, chỉ lo lắng người xấu xa kia.

Thẩm Khinh Nhược cạn lời, cô thầm nghĩ: Ngược lại tôi muốn nói với người khác, tôi nói với ai? Ngoại trừ Mạnh Trì ra thì chúng ta có bạn chung sao? Chẳng lẽ lên game bình luận? Tới mức vậy sao?

Nhưng cô không nói ra chút oán thầm này mà ngẩng mặt lên, giả vờ hoang mang:

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Mạnh Trì cũng kẻ xướng người họa:

“Có xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Khinh Nhược nhìn Mạnh Trì:

“Không có à?”

Mạnh Trì phụ họa:

“Không có nhỉ?”

Khương Tư Điềm hài lòng, đang định tiếp tục ăn thịt bò thì phát hiện bàn không còn gì:

“?”

Mặt cô không cảm xúc ngẩng lên:

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì, ví dụ như tự dưng có một cơn gió lướt qua cuốn xiên nướng của mình.”

Thẩm Khinh Nhược xoa xoa bụng:

“À, cuốn đi đâu?”

Mạnh Trì:

“À, cuốn đi đâu?”

Khương Tư Điềm:

“…”

Khương Tư Điềm:

“Hai người rảnh quá ha! Xiên nướng aaaaa!!!”

Ôn Niệm Chu từ bỏ việc cứu vãn đồ của mình, một tay vo tròn tờ khăn giấy vừa lau nước thuận tiện ném vào thùng rác cách đó không xa, nói:

“Khương Tư Điềm, đừng ồn ào nữa, nướng tiếp là được.”

Khương Tư Điềm:

“…”

Khương Tư Điềm:

“Hừ.”

Rõ ràng mấy người kia làm càn, tại sao chỉ nói mình em? Nhưng cô không dám nói ra ý kiến, ậm ờ một tiếng sau đó tiếp tục chọn thực đơn.

Lúc nãy Khương Tư Điềm tự nhiên bật khóc, Thẩm Khinh Nhược ngăn cản Mạnh Trì đi hòa giải, cũng không đoán gì cả, chỉ nhìn thấy biểu cảm của Ôn Niệm Chu có thay đổi.

Thoạt nhìn có vẻ cô không quan tâm nhưng thật ra ngay khi bầu không khí giữa họ bắt đầu có biến hóa cô đã chú ý liền cho nên phản ứng nhanh hơn Mạnh Trì.

Bây giờ bầu không khí dịu rồi, Mạnh Trì không vùi đầu ăn nữa, cũng chậm rãi dời sự quan tâm với hai người ở đối diện sang bàn tay đang nắm giữa cô và Thẩm Khinh Nhược.

Rõ ràng đã nắm một lúc lâu, tay Thẩm Khinh Nhược vẫn lạnh như vậy, cô bất giác nắm chặt hơn.

Dường như Thẩm Khinh Nhược cảm giác được, giả vờ lơ đãng nhìn sang chỗ hai bàn tay đang nắm kia, khóe môi chậm rãi mỉm cười nhưng cảm thấy như vậy quá lộ, cô bèn dùng tay còn lại cầm lấy ly nước, uống vài hớp để ngăn cản khóe môi đang vẽ nên đường cong.

Trong lòng người đã rõ nhưng chẳng nói ra, cứ để mặc cho đôi tay nắm lấy như vậy.

Khương Tư Điềm lại chọn thêm kha khá xiên nướng, nhân viên nhanh chóng bưng lên vài khay, mùi nướng từ xiên que ở bốn phía phả vào mặt, làm người ta càng thèm ăn.

Nhân viên nhìn có vẻ hưng phấn:

“Mọi người là người nổi tiếng phải không? Ký tên cho em được không?”

Thẩm Khinh Nhược:

“Không phải.”

Nhân viên nhìn chằm chằm Thẩm Khin Nhược một hồi, lắc đầu:

“Em không tin, chị xinh đẹp như vậy sao lại không phải người nổi tiếng chứ?”

Thẩm Khinh Nhược chậm rãi nói:

“Được rồi, em khăng khăng nói vậy thì người nổi tiếng được giảm giá không?”

Nhân viên:

“…?”

Nhân viên này vẫn cảm thấy ít nhất các cô cũng là người nổi tiếng trên mạng, đại loại cũng có fan trên mạng.

Khương Tư Điềm thuận tiện xen vào, lúc cô livestream quả thật có vài người xem, nhân viên này vừa nghe càng kích động, nói bình thường mình cũng thích xem livestream, cho rằng Khương Tư Điềm nói có vài người xem chỉ là khiêm tốn nên càng muốn Khương Tư Điềm ký tên.

Cũng vì thế Khương Tư Điềm ngượng ngùng cầm thực đơn nhân viên đưa, viết vào chỗ trống trên đó: Tiểu Điềm Điềm duy nhất.

Nhân viên:?

Sao người của bàn này đều có vẻ không quá đứng đắn?

Khương Tư Điềm chợt nhớ bốn người các cô vẫn chưa có chụp ảnh chung, vội nhờ nhân viên sắp rời đi chụp giúp.

Nhân viên cầm điện thoại của Khương Tư Điềm, mở máy ảnh, chưa kịp hô ba hai một đã bị bà chủ ở bên cạnh gọi, bảo cô nhanh chóng đi dọn, tay cô run lên liền chụp ngay khi bốn người vẫn chưa chuẩn xong.

Trong màn hình, Ôn Niệm Chu và Khương Tư Điềm nhận lấy dĩa đồ ăn mà nhân viên khác đưa tới, trên mặt có chút bối rối nhưng nụ cười rất tự nhiên, Mạnh Trì thì phát hiện cổ áo của Thẩm Khinh Nhược hơi lệch, cô nghiêng qua giúp chỉnh lại, Thẩm Khinh Nhược cũng hơi cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào tay Mạn Trì.

Ôn Niệm Chu không biết nhân viên đã chụp, thấy bà chủ hối thúc bè đặt dĩa xuống bàn, nói:

“Em đi làm việc đi, tụi chị tự chụp.”

Nhân viên cũng không có nhìn kỹ, cũng không phát hiện lúc mình run tay đã chụp rồi, vừa ngượng ngùng vừa vội vàng trả lại điện thoại cho Khương Tư Điềm:

“Lát nữa em chụp cho mọi người nha.”

Sau khi nhận lấy điện thoại, Khương Tư Điềm tùy tiện mở máy ảnh, phát hiện tấm ảnh vừa chụp, nhất thời cảm thấy rất có cảm xúc, đưa cho Ôn Niệm Chu xem, Ôn Niệm Chu cũng nói chụp khá lắm.

Sau khi ăn xong, sân thượng có chút gió, rất thoải mái.

Bốn người liền quyết định ở đây thêm chút nữa.

Bốn người dựa vào lan can, Thẩm Khinh Nhược lười biếng tựa lên lan can, híp mắt nhìn bên dưới ngựa xe như nước, dáng vẻ rất thản nhiên.

Cô nghe thấy tiếng bật lửa ở bên cạnh, quay đầu nhìn, nhìn thấy Ôn Niệm Chu đang hút thuốc.

Ôn Niệm Chu chú ý tới ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược, cô đưa gói thuốc:

“Chị hút không?”

Cơn nghiện thuốc lá trong người Thẩm Khinh Nhược chợt nổi lên nhưng cảm nhận được ánh mắt như có như không của Mạnh Trì hướng qua, cô cố kiềm nén:

“Không, cảm ơn em.”

Cô vùi đầu vào khuỷu tay, cảm giác mình không nhìn người ta hút thuốc thì cơn nghiện sẽ qua đi.

Một lát sau, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào trán cô, cô liền ngẩng đầu lên.

Mạnh Trì như có ma thuật, chẳng biết từ đâu biến ra một viên kẹo trái cây, ngón tay thon dài kẹp viên kẹo, khẽ nói:

“Chị ráng nhịn nha, ăn kẹo nè.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.