Nó lật đật đi lên: Có chuyện gì vậy cô?
Cô giáo: Em nói chuyện trong giờ học còn hỏi cô nữa à.
Nó trợn tròn mắt : Tên đó cũng nói nữa mà. – chỉ về phía Phú. Sao cô không kêu anh ta mà kêu em??
Cô giáo: Em ra ngoài hành lang đứng ngay cho tôi.
Đương nhiên bà cô không dám đụng đến Phú rồi. Trừ khi…..
Nó hậm hực bước ra khỏi cửa lớp. Đứng hành lang….. À không. Leo lên hành lang ngồi ngắm cảnh. Nhìn những chú chim sơn ca hót chào mừng mùa xuân, nó cũng hót theo(hót nha). Những cành phương vĩ đã sắp có nụ, có một con chim họa mi đậu trên đó. Bây giờ mới nhìn kĩ trường của mình.
Đây là trường Trường quốc tế Mỹ rộng 6 hecta, do tập đoàn kiến trúc nổi tiếng thế giới thiết kế. Vì vậy kiến trúc đẹp cùng trang thiết bị vật chất hiện đại. Nhìn toàn cảnh trường như một khu du lịch sinh thái, khác hẳn các trường học truyền thống. Không gian của trường được thiết kế rất sang trọng.
Ngồi được 15′, nó cảm thấy chán nên đi vào lớp.
Bà cô thấy nó liền ưỡn ngực cao đầu nói : Nếu em hối hận thì hãy xin lỗi tôi, tôi có thể tha thứ cho em.
Nó: *không nói gì, đi xuống bàn học* … *lấy cái ipad rồi đi thẳng ra ngoài hành lang*
Bà cô: *nhìn nó không chớp mắt*
Một lát sau, lấy lại tinh thần rồi giảng bài tiếp.
15′ sau..
Tập 2 – màn 2- cảnh 2- Action(diễn)
Chán quá…
Bóng đèn đầu bật sáng, một ý nghĩ điên đồ được thực hiện.
Nó lao như phi tên lên phòng hiệu trưởng, xông vào phòng, thương lượng.
Bảy phút sau…
Alo,alo, Cô Nguyễn Thanh Ngọc đang dạy ở lớp 12A đã về hưu, mời cô lên phòng hiệu trưởng để lấy hồ sơ về hưu. – Loa trường phát lên.
Thầm nghĩ: Mình mới có 30 tuổi đầu mà, sao về hưu sớm vậy trời??
Ô la la, tập vở bay tứ tung khắp không trung.
Bà cô về hưu, bà cô về hưu.
Sau này khỏe òy, haha
Nó bước vào lớp trước cặp mắt ngưỡng mộ của mấy đứa bạn và một ánh mắt hình viên đạn AK cực kì “trìu mến” và “yêu thương” của bà cô.
Nó vẫy tay chào kiểu hoa hậu kèm với nụ cười thiêng liêng dành tặng cho bà cô, rồi đi thẳng vào chỗ ngồi.
Dọn dẹp đồ đạc, mặt bà cô xám xịt như bao công bước ra khỏi lớp.
Haiz, cuối cùng cũng khỏe rồi. Chưa kịp nghĩ ngơi thì cái lớp như cái chuồng heo. Tụi nó xé giấy xếp máy bay chọi qua, chọi lại, không thì nằm ngủ thẳng cẳng. Bàn ghế thì kéo lại một cục chà bá, một đứa đại diện đi xuống căn tin mua đồ ăn lên, xúm vô ăn như heo. Còn một tóp mọt sách thì cặm cụi học bài, viết bài. Nó lắc đầu ngao ngán.
Mở điện thoại lên nghe nhạc, nó nằm xuống ngủ – bên cạnh Phú. Lúc nó vừa nhắm mắt thì ngay tức khắc có một cặp mắt mở lên, không ai khác đó chính là anh Phú nhà ta. Nhìn nó nguyên buổi trời, khẽ cười hên mà Phú ngồi ngoài không thôi tụi fan chắc giết nó không toàn thây quá.
Một khoảng thời gian trôi qua, đối với tụi bạn thì coi như xả stress, đối với nó là một giấc mộng tuyệt trần, còn đối với người nào đó là một cơ hội ngàn năm ngắm con điên ở nhà thương hay bệnh viện tâm thần. Chả biết nó xuất xứ từ chốn nào nữa.
(“Em là ai giữa cuộc đời này. Em từ đâu bước đến nơi đây. Làm tôi say…Làm tôi khát khao. Trao nhau tin yêu ngọt ngào”.) Mình nói gì̉ vậy, xấu vậy mà cũng nhìn được nữa. Chẳng lẽ?
Mình có …………. với cô ta sao? Không. Không thể nào? Cô ta xấu như vậy mà. Mày điên à Phú. Bình tĩnh lại đi, cô ta không có cửa đâu.
Tùng… Tùng… Tùng
Băng kéo tay Hà xuống căn tin ngồi ăn. Nhớ hồi sáng ăn rồi mà ta.
Bỗng có hai con nhỏ mắt xanh, mỏ đỏ, mặt trắng (phao câu vịt à) đi tới, gằn từng chữ: Hai con nhỏ kia, mày liệu hồn thì tránh xa bạn trai của tụi tao ra, còn không đừng trách tụi tao cho mày ăn đòn.
Băng cười khinh: Tụi tao không thích thì sao, làm gì được nhau??
1
2
3
–
–
–
–
Àoooooooooooooooooooooooo.
Mát rượi.