Ra khỏi phòng pháp y, Chu Kỳ Dương cũng đã có kết quả, cậu gọi điện thoại cho Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu, em lấy được giám sát đêm ngày mười một rồi. Anh đoán thế nào? Đêm đó Triệu Vân Hoa đều bình thường, lúc sắp chín giờ lục thùng rác xong sau đó về nhà.”
Mạnh Chiêu đã thăm dò được cách nói chuyện úp úp mở mở này của Chu Kỳ Dương, anh thúc giục: “Phía sau còn có ‘nhưng mà’ đúng không? Nói mau.”
“Nhưng mà, sau khi về nhà bà ấy lại đi ra.”
“Hửm?” Mạnh Chiêu dừng bước chân lại, “Đi đâu?”
“Đến phố Hoa Hưng ở gần nhà bà ấy, nhưng bởi vì con phố kia khá nát, camera cũng đã hỏng mấy cái, chỉ có thể khóa chặt bà ấy đi vào con phố này. Cụ thể đi đâu, gặp ai, cũng không biết.”
“Vậy cậu mang băng giám sát về trước đi.” Mạnh Chiêu nói.
Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên, Mạnh Chiêu cúp máy, mở Wechat ra xem, lại là Lục Thời Sâm gửi tin nhắn đến:
“Mấy giờ tan làm?”
“Năm giờ rưỡi, sao vậy?”
“Tôi đợi cậu ở cửa cục thành phố, tìm cậu có việc.”
Lục Thời Sâm có thể tìm mình có việc gì? Mạnh Chiêu đang nhìn màn hình suy đoán thì bên tai vang lên âm thanh như chuông lớn: “Ở đây làm gì đấy?”
Không cần ngẩng đầu cũng có thể nghe ra là cục trưởng Từ đi họp ở tỉnh về rồi, đến tìm anh hưng sư vấn tội.
“Đến văn phòng với tôi.” Giọng điệu của cục trưởng Từ bất thiện.
Mạnh Chiêu cất di động, biết rằng tiếp theo sẽ lại là một hồi phát biểu, anh không nhiều lời đi theo cục trưởng Từ đến văn phòng.
Cục trưởng Từ gần năm mươi tuổi, so sánh với Lục Thành Trạch cùng tuổi, nếp nhăn trên mặt ông đáng chú ý hơn. Truyền thuyết hồi còn trẻ cục trưởng Từ cũng là nhân vật cấp hot boy khoa của Đại học Công an, nhưng có lẽ bình thường suy nghĩ quá nhiều, bây giờ đã hoàn toàn không nhìn ra phong thái của năm đó nữa.
Song, đây cũng là cách nói lưu truyền xuống, cụ thể có phải có người nịnh bợ rồi nói thế hay không, bởi vì năm tháng xa xưa nên bây giờ cũng không thể kiểm chứng.
“Xảy ra chuyện gì?” Quả nhiên cục trưởng Từ nổi trận lôi đình, “Chuyện ồn ào đến sở tỉnh rồi, chủ tịch tỉnh đặc biệt hỏi tôi chuyện gì xảy ra trong vụ án này, mặt mo này của tôi cũng mất hết thể diện! Chắc đội trưởng hình như này của cậu ăn không ngồi rồi hả, đã đến hiện trường rồi, kết quả cứ trơ mắt nhìn người hiềm nghi tự sát?”
“Lỗi của tôi,” Mạnh Chiêu không nhiều lời ôm lấy trách nhiệm, “Tôi sẽ điều tra rõ ràng vụ án này.”
“Tra rõ ràng? Người đã chết rồi tra rõ ràng bằng cách nào?” Cục trưởng Từ nhìn anh, “Điều tra vụ bạo lực học đường năm đó? Chuyện hơn mười năm trước, cậu đi đâu tìm chứng cứ?”
“Quá khứ không có chứng cứ, hiện tại chưa chắc không thể tìm được.” Ánh mắt Mạnh Chiêu hơi sắc bén.
Cụ trưởng Từ im lặng một lát, đồng tử của ông hơi co lại, cảm xúc cũng không còn kích động như vừa rồi nữa: “Có phải… Cậu đã phát hiện ra gì không.”
Mạnh Chiêu mở phần báo cáo Lệ Cẩm cho anh ra, đặt lên bàn đẩy cho cục trưởng Từ: “Cục trưởng Từ ông xem đi.”
Cục trưởng từ liếc xem từng tờ báo cáo, lông mày dần dần nhíu chặt: “Vụ án này…”
“Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy.” Mạnh Chiêu tiếp lời, “Phía sau vụ án, còn ẩn giấu điều gì đó.”
Cục trưởng Từ vẫn nhìn chằm chằm vào báo cáo này, có vẻ như đang tự hỏi gì đó. Một lúc sau, ông mới lên tiếng: “Vậy tiếp tục điều tra đi, nhưng chuyện này, cậu cần phải điều tra bí mật, cũng không thể vận dụng quá nhiều cảnh lực, hiểu chưa?”
Điều tra bí mật, còn không thể vận dụng cảnh lực? Đây là lần đầu tiên Mạnh Chiêu gặp phải tình huống này, cục trưởng Từ đang muốn làm gì? Mạnh Chiêu vừa định hỏi thì bị cục trưởng Từ chặn họng lại.
“Cậu không nên hỏi tại sao, làm theo lời tôi nói đi, tóm lại, tôi sẽ không hại cậu.” Ông trả bản cáo cáo cho Mạnh Chiêu, “Đúng rồi hôm nay Yến Yến sẽ về, buổi tối cậu không có chuyện gì thì đến sân bay đón con bé về, thuận tiện dẫn nó đi ăn bữa cơm.” Ông nâng cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay, “Sáu giờ ba mươi đến sân bay, bây giờ đi vừa lúc.”
“Yến Yến” trong lời cục trưởng Từ nói chính là con gái Từ Yến của ông, Mạnh Chiêu nghe xong liên tưởng đến lời đồn cục trưởng Từ cố ý để anh làm con rể mà Chu Kỳ Dương đã nói với anh, thế là từ chối nói: “Tôi có việc.”
Cục trưởng Từ không ngờ Mạnh Chiêu sẽ trực tiếp từ chối mình như thế, ông nhíu mày lại: “Cậu có việc gì? Nếu không quan trọng thì hoãn lại trước đi.”
Mạnh Chiêu thật sự có việc, nhưng anh không có ý định nhắc đến Lục Thời Sâm với cục trưởng Từ, chỉ nói: “Hơn nữa xe của tôi mang đi sửa rồi.”
Đây lại là tìm một lý do từ chối, lần này cục trưởng Từ hoàn toàn bị anh làm mất mặt, phất tay đuổi người: “Lượn đi.”
Mạnh Chiêu không sợ cục trưởng Từ, tuy rằng người này luôn nói anh nóng tính, bảo anh kiềm chế tính tình, nhưng Mạnh Chiêu cảm thấy tính tình cục trưởng Từ thật ra còn xấu hơn mình. Chẳng qua, trải qua sự mài mòn của thời gian, cục trưởng Từ đã nắm rõ cách kiềm chế.
Đối với hầu hết người, cục trưởng Từ sẽ không dễ nổi giận, nhưng đối với mình, lại luôn là điệu bộ cáu kỉnh.
Tạm thời không nhắc đến việc anh có cảm giác với Từ Yến hay không, chỉ nói anh và cục trưởng Từ – hai người nóng tính lại gần nhau, sau này cũng sẽ không có tháng ngày sống yên ổn. Với tính cách của Mạnh Chiêu, hẳn là không thể nào tìm ông bố vợ làm lãnh đạo để quản mình thời gian dài.
Ra khỏi cục thành phố, Mạnh Chiêu nhìn xung quanh một lần, không nhìn thấy xe của Lục Thời Sâm.
Anh vừa đi về phía trước, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Thời Sâm: “Không thấy cậu.”
Tin nhắn vẫn chưa được gửi đi, anh đi đến bên cạnh một chiếc xe, một cánh tay duỗi ra từ bên trong cửa sổ hạ xuống cầm lấy cổ tay Mạnh Chiêu ngăn anh lại.
Mạnh Chiêu dừng bước, quay đầu nhìn, người ngồi trong xe là Lục Thời Sâm.
“Ồ, nhanh vậy đã đổi xe rồi?” Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua chiếc Mercedes mà Lục Thời Sâm lái.
“Xe của công ty,” Lục Thời Sâm thu lại bàn tay đặt lên cánh tay Mạnh Chiêu, “Đi lên rồi nói.”
Nếu là trước kia, Mạnh Chiêu sẽ không dễ nói chuyện như vậy, anh còn phải đến phố Hoa Hưng nhìn xem, không có sức lãng phí thời gian với Lục Thời Sâm.
Nhưng có lẽ vì tờ giấy ghi chép manh mối kia, khiến bây giờ Mạnh Chiêu nhìn thấy Lục Thời Sâm sẽ phức tạp trong lòng, anh thậm chí sinh ra hứng thú rất mãnh liệt với Lục Thời Sâm. Trong mắt anh, Lục Thời Sâm giống như một vụ án khó điều tra phá án, dụ dỗ khiến anh gạt từng lớp ảo ảnh sang một bên, từng bước một xâm nhập tìm tòi nghiên cứu sự thật che giấu ở bên trong, càng bí ẩn trùng điệp, sẽ càng khiến anh có nhiều hứng thú hơn
Đi đến bên kia xe, Mạnh Chiêu mở cửa xe ngồi xuống, vừa ngồi vào điện thoại liền đổ chuông — là cục trưởng Từ gọi điện thoại tới.
Mạnh Chiêu không biết rằng, trong mấy bước đường anh rời khỏi cục thành phố, trên lầu cục trưởng Từ đứng bên cửa sổ, quan sát xem anh có lái xe rời đi không, dùng cách này phán đoán lý do “mang xe đi sửa” của anh đến cùng có phải khước từ không.
Sau khi xác nhận hôm nay Mạnh Chiêu không lái xe, cục trưởng Từ gọi điện thoại cho Mạnh Chiêu, định đưa xe của mình cho anh lái, để anh đi đón con gái bảo bối của mình về.
Nhưng ông không ngờ vừa gọi điện, đã trơ mắt nhìn Mạnh Chiêu lên ghế phó lái của một chiếc xe sang trọng.
Điện thoại được kết nối, cục trưởng Từ rơi vào im lặng, Mạnh Chiêu bám vào phú bà nào đây? Mang xe đi sửa gì chứ, quả nhiên là kiếm cớ.
Mạnh Chiêu nghe điện thoại bên kia không có tiếng động, bèn hỏi một câu: “Cục trưởng Từ, có chuyện gì không?”
Cục trưởng Từ nói một lần nữa: “Cút đi.”
Mạnh Chiêu: “…”
Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu quyết định phớt lờ ông già đang ở thời kỳ mãn kinh này, anh lấy điện thoại ra hỏi Lục Thời Sâm: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cậu còn nợ tôi một bữa cơm đúng không?” Lục Thời Sâm nhìn anh.
Mạnh Chiêu thấy biểu cảm của hắn không có ý nói đùa, chợt cảm thấy khó mà tin nổi: “Cho nên cậu tới đây tìm tôi xin cơm?”
“Chẳng qua là cảm thấy vừa ăn vừa nói thích hợp hơn.”
“… Hôm nay tôi có việc, để hôm khác, sẽ không thiếu của cậu đâu,” Mạnh Chiêu nói. “Tìm tôi có chuyện gì, nói đi.”
Lúc này Lục Thời Sâm mới đi thẳng vào vấn đề chính: “Tìm được điện thoại của người chết chưa?”
Thế mà là vụ án của Chu Diễn, Lục Thời Sâm tỏ ra quan tâm lạ thường đối với vụ án này. Điều này khiến Mạnh Chiêu cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng Lục Thời Sâm là kiểu người chuyện không liên quan gì đến mình hết đứng cách thật xa.
“Tôi không tiện lộ chi tiết vụ án ra.” Mạnh Chiêu nói, đoạn ném một câu thăm dò ra, “Hung thủ thật đã lọt lướt rồi, sao cậu vẫn xoắn xuýt những chi tiết này, không giống tính cách của cậu.”
Ai ngờ Lục Thời Sâm không để ý tới lời này của anh, ngược lại nói lời giật gân: “Cậu thật sự cảm thấy hung thủ thật đã lọt lướt?”
Mạnh Chiêu khẽ giật mình, lập tức phát giác trong lời nói của Lục Thời Sâm có chuyện. Lẽ nào Lục Thời Sâm…
Mạnh Chiêu biết, vốn dĩ mình có thể đưa ra phán đoán “hung thủ thật là một người khác” là dựa vào kiểm tra pháp y của Lệ Cẩm và bằng chứng ngoại phạm của Triệu Vân Hoa. Nhưng những tin tức nội bộ này anh chưa bao giờ tiết lộ với Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm làm thế nào đoán ra được, chẳng lẽ dựa vào sợi lông chó không biết đến từ đâu kia?
Mạnh Chiêu không mảy mảy tiết lộ suy nghĩ trong đầu mình vào lúc này, anh chỉ hỏi Lục Thời Sâm như bình thường: “Có ý gì, chẳng lẽ cậu còn có sáng kiến khác đối với vụ án này?”
Ai ngờ Lục Thời Sâm cũng không mắc câu, mà nói: “Chúng ta làm giao dịch đi, cậu tiết lộ chi tiết vụ án với tôi, tôi giúp cậu điều tra dãy số nước ngoài cung cấp manh mối cho tài khoản chứng thực kia.”
Lục Thời Sâm quả nhiên thông minh, biết mình cần điều gì nhất, Mạnh Chiêu suy nghĩ lên xuống, thú thật anh muốn điều tra rõ đến cùng là ai cung cấp “sự thật” cho tài khoản chứng thực kia. Nhưng bạn học ở Đại học Công an của anh cũng không có ai từng ra nước ngoài bồi dưỡng, trong thời gian ngắn không tìm được mạng giao thiệp nước ngoài. Báo lên trên xin điều tra, sau một bộ thủ tục rườm rà, đợi có kết quả có lẽ sẽ vô thời hạn…
Mặc dù điều kiện của Lục Thời Sâm rất hấp dẫn, nhưng Mạnh Chiêu không có ý định tiết lộ chi tiết vụ án.
Cùng lúc đó, anh bắt đầu phỏng đoán động cơ của Lục Thời Sâm, tại sao lại có hứng thú với điện thoại của Chu Diễn? Hai người từng có liên hệ gì hả?
Đột nhiên Mạnh Chiêu nghĩ đến cuộc điện thoại Lục Thời Sâm đã gọi cho Chu Diễn trong khoảng thời gian Chu Diễn tử vong, lúc đó điện thoại kết nối, nhưng người đối diện lại không lên tiếng.
… Khoan đã, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Mạnh Chiêu, ngay khi mở cuộc gọi mình đã đoán đó là hung thủ, cũng chính là Triệu Vân Hoa nghe máy. Nhưng camera cho thấy, lúc đó Triệu Vân Hoa đã rời khỏi hiện trường, nếu như ngay lúc đó Chu Diễn vẫn chưa chết, vậy ai là người trả lời cuộc gọi? Liệu có phải Chu Diễn đang thoi thóp định cầu cứu không?
Anh nhanh chóng sắp xếp manh mối, giả thiết khi đó Triệu Vân Hoa không thể siết chết Chu Diễn, Chu Diễn tỉnh lại từ trong trạng thái ngạt thở, giãy giụa nghe cuộc gọi của Lục Thời Sâm. Lúc đó Chu Diễn bị siết bị thương ở cổ vô cùng có khả năng không nói ra được, điều này cũng phù hợp với sự thật bắt máy nhưng không nói lời nào.
Vậy có phải… Lục Thời Sâm thông qua cuộc điện thoại này tìm được vị trí chính xác của Chu Diễn, thực thi hành hung lần hai với Chu Diễn thoi thóp, hoàn toàn siết chết Chu Diễn không?