————-
Ngoài bến xe người đến người đi, đám người kéo vali vẻ mặt vội vàng, Triệu Vân Hoa ôm túi hành lý trước ngực mình, rụt cổ lại định che giấu bản thân.
Xe buýt đi về quê đi hết chiếc này đến chiếc kia, Triệu Vân Hoa lại chậm chạp không dám đến cửa soát vé.
Cách đó không xa có một đám dáng vẻ như dân công tụ tập lại với nhau, Triệu Vân Hoa đi về phía họ. Bà cảm thấy mình ở đó sẽ có vẻ không nổi bật lắm.
Cảnh sát đã đang lùng bắt mình à? Triệu vân Hoa dán vào góc tường ngồi xổm xuống, cả ngày chưa ăn cơm, trong dạ dày trống rỗng, gần như hơi có cảm giác đau đớn. Trước khi đi bà bỏ bánh mì sáng công ty phát vào túi, nhưng bây giờ lại không có tâm trạng ăn gì hết.
Sáng hôm nay bà chuẩn bị đến nhà khách hàng quét dọn, lúc đang đợi xe buýt tại trạm xe buýt ở cổng, một người đứng bên cạnh đang gọi điện thoại. Trong lúc vô tình Triệu Vân Hoa nghe được nội dung cuộc điện thoại của người kia, hình như đang thảo luận với người trong điện thoại về vụ án của Chu Diễn. Bà lập tức cảnh giác, người kia đứng rất gần, bà có thể nghe rõ ràng được lời người nọ nói.
“Biết chưa? Lại có bảo mẫu giết người.”
“Cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng mà chuyện lần này hình như không đơn giản như vậy, có vẻ là báo thù cho con trai. Nhưng trên thực tế hình như là ngộ sát, đã có người viết tiền căn hậu quả thành bài báo rồi, lan truyền ầm ầm trên Khoảnh khắc, ông tự đọc đi.”
Nghe được nội dung gọi điện thoại của người bên cạnh, Triệu Vân Hoa lập tức vô cùng bối rối, bảo mẫu, đang nói mình? Cảnh sát nhanh vậy đã điều tra ra mình rồi? Làm thế nào họ tra được, chẳng lẽ bà cố gắng đi sát vào góc tường vẫn không thể né tránh camera sao? Hơn nữa, anh ta vừa mới nói ngộ sát, nghĩa là sao?
Bà lo lắng suy nghĩ như vậy, người vừa nãy đang gọi điện thoại chợt quay đầu lại, đúng lúc đối diện với Triệu Vân Hoa. Ánh mắt người kia có phần sắc bén, giống như muốn nhìn thấu bà.
Trong khoảnh khắc đó, Triệu Vân Hoa hít một hơi lên cổ họng, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, gần như sắp căng thẳng đến nỗi đứng không vững.
Lúc này xe buýt đã tới, nhân viên soát vé đi xuống, gọi hành khách đi chuyến số 115 nhanh lên xe, lúc này người kia mới quay đầu lên xe buýt.
Nhìn người kia lên xe buýt, Triệu Vân Hoa thở phào nhẹ nhõm, có khoảnh khắc bà còn tưởng là đối phương đã nhận ra mình.
Sau khi xe buýt lái đi, lúc này Triệu Vân Hoa mới ý thức được, chiếc xe vừa lái đi cũng là chiếc xe buýt bà đang chờ.
Ban đầu, bà định ngồi xe buýt đến bến xe, sau đó về nhà. Quê bà ở vùng núi, một nơi nhỏ hẻo lánh như vậy, chỉ cần trốn đi, trong thời gian ngắn cảnh sát sẽ không tìm được bà.
Nhưng bây giờ, con đường này đã không thể đi nữa, nếu như lúc này mình đến trạm xe lửa, không khác gì tự chui đầu vào lưới.
Mình không làm gì sai. Triệu Vân Hoa cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Trong lòng bàn tay bà đã toát mồ hôi lạnh, cố gắng an ủi bản thân: Ác nhân ác báo, giết người đền mạng, đây là chuyện bất di bất dịch.
Chu Diễn hại chết Triệu Đồng, còn lừa gạt tình cảm của mình. Thiệt thòi những năm này mình vẫn luôn xem nó thành nơi gửi gắm tình cảm, cho nó tất cả những gì tốt cho Triệu Đồng. Lại không ngờ rằng người này chính là hung thủ bà đau khổ tìm mười năm, nằm mơ cũng muốn gi3t ch3t!
Bà nhất định phải nghĩ cách về quê, tro cốt của Triệu Đồng chôn ở đó, bà muốn trở về ở cùng cậu, nói cho cậu biết rằng mẹ đã báo thù giúp cậu, để cậu có thể yên tâm ngủ tiếp.
Nhưng rốt cuộc mình làm phải gì đây? Triệu Vân Hoa vẫn không biết làm sao. Cứ hoảng hốt không yên quanh quẩn mấy chục phút, tụt huyết áp và nhịp tim nhanh khiến Triệu Vân Hoa cảm thấy mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Bà tìm một chân tường dựa vào ngồi xổm xuống, sau lưng có gì đó dựa vào, sẽ khiến bà cảm thấy thoải mái hơn.
Triệu Vân Hoa vô thức cho tay vào trong túi hành lý tìm điện thoại. Bà nghĩ đến lời nói của người đàn ông vừa rồi, bài báo lan truyền trên Khoảnh khắc tóm lại đã viết gì? Ngộ sát nghĩa là sao?
Bà không rõ cách dùng điện thoại, Chu Diễn từng dạy bà dùng Wechat, Douyin, Weibo, còn có phần mềm anh ta thường phát trực tiếp. Hiện giờ bà đã học được rồi, nhưng vì trên Wechat không có bạn bè gì, chỉ có trạng thái của mấy khách hàng, cho nên bình thường bà cũng không hay dùng Khoảnh khắc.
Rốt cuộc có gì? Triệu Vân Hoa lo lắng nghĩ, điện thoại đã tắt một ngày, bây giờ có nên mở ra xem không? Chỉ xem một lát, chắc không sao nhỉ?
Triệu Vân Hoa lấy điện thoại ra, mở Khoảnh khắc, vuốt xuống vài lần đã thấy một dòng chữ: “Chúng tôi đã phỏng vấn bạn học cấp ba của Chu Diễn, biết được một câu chuyện liên quan đến bạo lực học đường”.
Ảnh đại diện của người đăng lạ lẫm, bà nhớ lại, đó là người vừa kết bạn vào tối qua lúc đợi xe ở trạm xe buýt. Người kia nói y không có tiền xu, muốn dùng Wechat chuyển khoản cho Triệu Vân Hoa, đổi mấy đồng xu với bà. Triệu Vân Hoa không hiểu nhiều những thao tác này, nên đưa điện thoại cho người kia để y thao tác giúp. Đến khi người kia trả điện thoại lại cho bà, bà đã thêm ID Wechat của người kia, đồng thời nhận được chuyển khoản hai tệ.
“Bình thường cô có dùng Khoảnh khắc không?” Lúc gần đi, người kia còn nói chuyện phiếm vài câu với bà.
Lúc đó Triệu Vân Hoa nói: “Sẽ dùng một lát, nhưng cũng không thường dùng.”
“Rất thú vị đấy.” Người kia nói, “Lúc cô nhàm chán có thể thường xuyên xem.”
Nhìn dòng chữ kia, tay Triệu Vân Hoa không có cách nào kiềm chế bắt đầu run rẩy kịch liệt. Bà nhấn mở liên kết, bên trên ghi lại sự thật mười năm trước Triệu Đồng bị bạo lực sân trường bức tử.
Mười năm này, bà vẫn muốn hỏi rõ ràng khi đó là ai gây ra cái chết của Triệu Đồng. Bà không tin Triệu Đồng tự sát, nhưng không ai chịu nói sự thật cho bà.
Tốc độ đọc của bà hơi chậm, lúc đọc được câu “Bà giết lầm Chu Diễn vô tội”, Triệu Vân Hoa gần như không thở nổi.
Sao có thể!
Sao Chu Diễn có thể vô tội!
Bà tận mắt thấy, chính tai nghe được, kẻ ác bức tử Triệu Đồng chính là Chu Diễn, hắn đáng chết!
Bài báo này khiến trong lòng Triệu Vân Hoa rối như tơ vò.
Thật sự là ngộ sát ư? Chu Diện thực sự đối xử tốt với mình, mặc dù bỏ tiền thuê bà quét dọn phòng, nhưng có lúc sẽ đến phòng bếp giúp bà một tay. Lúc trò chuyện với bà, sẽ khiến Triệu Vân Hoa thỉnh thoảng nhớ đến Triệu Đồng.
Chu Diễn sẽ còn chuẩn bị quà sinh nhật cho bà, đây là chuyện khi còn sống Triệu Đồng không làm được…
Có mấy lần, Triệu Vân Hoa thậm chí coi Chu Diễn thành Triệu Đồng. Lúc bà gọi Chu Diễn là “Tiểu Đồng”, bà mới ngẩn người, Chu Diễn cũng ngây ra, lập tức nói đùa mà gọi bà một tiếng “Mẹ”.
Cũng vì Chu Diễn đối xử với bà tốt như vậy, khi biết Chu Diễn mới là hung thủ thật năm đó bức tử Triệu Đồng, bà mới có thể tức giận đến vậy. Thì ra những năm này Chu Diễn đối xử tốt với bà đều là biểu hiện giả dối ý đồ lừa bà thôi. Người tạo thành nguồn gốc mọi đau đớn của bà chính là Chu Diễn mấy năm qua bà đối đãi như con ruột!
“Nếu tớ là Triệu Vân Hoa, phát hiện mình giết nhầm người.” Triệu Vân Hoa nghe thấy hai cô gái cách đó không xa hình như đang thảo luận bài báo này, “Người này còn từng thật lòng đối xử với mình như thế, mà năm đó còn từng tỏ ra thiện ý với con trai mình, tớ thực sự sẽ đau khổ đến mức nhảy lầu tự tử rồi…”
“Sao còn mặt mũi sống sót, ảnh chụp cũng được công bố rồi.”
“Cũng vì bà ấy, đã mang đến đau đớn nhường nào cho người khác…”
“Triệu Đồng và Chu Diễn đều chết rồi, người bình thường chắc chắn cũng sẽ lựa chọn cái chết.”
Chết, chết, chết… Đầy trong đầu Triệu Vân Hoa đều là chữ này, gần như không nghe rõ âm thanh khác ở xung quanh.
Bà cất điện thoại vào trong túi của mình, chống đất đứng lên, run chân lảo đảo một bước. Hai cô gái kia ngẩng đầu nhìn bà một cái rồi lập tức im lặng.
Đúng rồi… Sao bà còn mặt mũi sống. Triệu Vân Hoa vừa rời khỏi trạm xe lửa vừa thất hồn lạc phách nghĩ, bà còn sống làm gì chứ?
Ngay phía trước có một anh chàng trẻ tuổi đi tới, giống như không nhìn đường mà va mạnh vào người Triệu Vân Hoa.
“Xin lỗi.” Chàng trai đội mũ kia lập tức nói.
Nhưng Triệu Vân Hoa không hề chú ý đến cậu ta, bà suy nghĩ như cái xác không hồn:
Triệu Đồng chết rồi, Chu Diễn bà xem như con trai để gửi gắm bị tự tay bà giết, đợi đến khi bị cảnh sát bắt, bà sống còn có ý nghĩa gì? Nếu Chu Diễn không phải hung thủ thật sự, bà còn có thể nhìn thấy sự thật ngày đó không…
Bà bước nhanh hơn, cảm thấy hình như tất cả mọi người ở trạm xe lửa đã nhận ra bà, đều đang quay đầu nhìn bà.
*
“Đội phó Mạnh, Triệu Vân Hoa mở máy rồi!”
Đội kỹ thuật của cục thành phố gọi điện thoại cho Mạnh Chiêu, gửi định vị cho anh: “Bà ấy đứng ở bến xe phía Tây, trước mắt điện thoại vẫn đang di chuyển.”
“Đi!” Mạnh Chiêu cấp tốc rời khỏi trạm xe lửa.
Lên xe, Mạnh Chiêu kết nối điện thoại với điều hướng ô tô, lái về phía điểm đỏ đang di chuyển, Triệu Vân Hoa muốn đến… Trạm đường sắt cao tốc? Kỳ lạ, quê quán của Triệu Vân Hoa phát triển kinh tế chậm chạp, vẫn chưa nối với đường sắt cao tốc. Hơn nữa, nhìn từ thói quen sinh hoạt ngày thường của Triệu Vân Hoa, có một chuyến xe lửa màu xanh đi thẳng gần như thế, không có lý nào bà ấy đến trạm đường sắt cao tốc giá cao hơn, thời gian khởi hành muộn hơn, kiểm tra nghiêm ngặt hơn…
Cho dù thế nào, chỉ có thể đuổi kịp trước xem xem.
Mạnh Chiêu dùng lực giẫm mạnh chân ga, vượt qua đèn vàng ngã tư đường như bão qua. Sau đó anh đánh tay lái, vòng qua con đường bị tắc phía trước, đi đường tắt chặn lại đường đi của điện thoại kia.
Đường tắt nhiều năm chưa tu sửa nên gập ghềnh, sau khi nghiến năm sáu cái ổ gà trên đường, Chu Kỳ Dương cuối cùng che trán lên tiếng: “Anh Chiêu, anh làm sao phát hiện được con đường tồi tàn này…”
“Kiểm tra uống rượu lái xe.” Mạnh Chiêu không thay đổi sắc mặt.
“À đúng, là lần trước anh…” Chu Kỳ Dương mới nói được một nửa, lốp xe lại nghiến qua một tảng đá lớn, cậu ta nhảy lên lại đập phải trán, “Áu!” một tiếng.
Mạnh Chiêu cầm tay lái, lối ra phía trước nhỏ hẹp, khó khăn đủ rộng cho một chiếc SUV. Anh không hề giảm tốc độ, giẫm chân ga nhanh chóng đi qua, rẽ ngoặt chạy vào đường cái.
Chu Kỳ Dương thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn điều hướng ô tô, bởi vì vừa vượt qua khúc cua, cách chấm đỏ di chuyển phía trước chỉ còn một đoạn đường.
“Sắp đuổi kịp rồi,” Giọng điệu của Mạnh Chiêu ổn định, “Sẵn sàng.”
“Biết.” Chu Kỳ Dương móc chứng nhận cảnh sát ra, nhấn cửa sổ xe bên cậu ta.
Mạnh Chiêu lại tăng tốc, sau khi vượt lên trước chiếc xe van kia, anh hơi giảm tốc độ xuống để theo kịp chiếc xe bên cạnh.
“Không đúng,” Chu Kỳ Dương nằm sấp quan sát ngoài cửa sổ xe mấy giây, “Trên xe không có Triệu Vân Hoa, là chiếc xe này đúng không?”
Đệt, quả nhiên, Mạnh Chiêu thầm mắng một tiếng. Mặc dù ngay từ đầu đã ngờ được Triệu Vân Hoa không ở trên chiếc xe này, nhưng sau khi chắc chắn anh vẫn không khỏi hơi nổi giận: “Bảo hắn dừng lại phối hợp điều tra.”
“Này anh bạn.” Chu Kỳ Dương cầm chứng nhận cảnh sát đưa ra ngoài cửa sổ, “Cảnh sát, có chuyện hỏi cậu, dừng xe một lát.”
Xe van bên kia đang mở cửa sổ xe, sau khi nghe rõ lời nói của Chu Kỳ Dương, thế mà giẫm mạnh chân ga lại bắt đầu tăng tốc.
“Móa!” Chu Kỳ Dương mắt một tiếng.
Mạnh Chiêu lập tức đuổi theo tốc độ xe, nghiêng về phía làn xe bên kia, định chặn chiếc xe van.
Ai ngờ xe van lại không giảm tốc độ, Mạnh Chiêu đoán chừng đường xá phía trước, đang định đến giao lộ phía trước sẽ vượt qua chặn xe. Không ngờ lúc này giao lộ phía trước bỗng nhiên nhảy ra một chiếc xe.
Mạnh Chiêu nhanh chóng phanh lại, nhưng vì tốc độ xe quá nhanh, trong nháy mắt phanh xe lại, xe của anh vẫn xảy ra va chạm rất nhỏ với chiếc xe rẽ trái kia.
Nương theo âm thanh lốp xe ma sát mặt đất, ba chiếc xe đồng thời dừng lại.
Mạnh Chiêu đẩy cửa ra xuống xe, không để ý tới vụ tai nạn giao thông bất ngờ trước mặt. Mắt thấy tài xế trên xe van kia muốn đẩy cửa chạy trốn, anh tiến lên túm chặt cổ áo tài xế kia, đè cậu ta lên thân xe: “Chạy đi đâu?!”
Sau khi chế ngự tài xế, anh mới lo nói chuyện với chủ của chiếc xe phía trước. Tuy rằng theo lý thuyết phải rẽ rồi đi thẳng, nhưng tình huống vừa rồi thật sự là tốc độ xe của mình nhanh quá: “Anh bạn, xin lỗi, xe có vấn đề gì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm… Lục Thời Sâm? Sao lại là cậu?”