Lớp Học Soái Ca

Chương 16: Tôi mới chính là Tina



– Cô rốt cuộc là ai? Tại sao cô cứ hết lần này đén lần khác……thôi bỏ đi.

– Bỏ ra, tôi là Lan, tôi không biết ngày xưa tôi là ai nữa được chưa. Còn anh tránh xa tôi ra, tôi rất cảm kích lần trước anh đã giúp tôi thoát khỏi đó, nhưng tôi vẫn không thể có cảm tình vói anh một chút nào nào cả.

Tôi bước về phía lớp học. Cả lớp đang nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Tự nhiên bọn nam giới này lạ lắm nhìn tôi chằm chằm luôn á. Hưng thì không chỉ ngồi đọc sách (anh ấy bị ghiền)

– Mấy người nhìn cái gì thế? bộ có gì dính trên áo tui hả?

Cả bọn lắc đầu.

Trần Minh với Tiểu Nam hai tên nhóc nhỏ tuổi nhất lớp chạy đến phía tôi.

Tiểu Nam(TA) – Lan, chị thật phi thường, 3 lần chạm mặt Miu Miu mà nguyên vẹn trở về. Cả trường đang phát sốt vì chị đấy.

Lan (TQ) – Khoan, bình tỉnh từ từ, bình tĩnh sống. Chị thấy nó đâu có đáng sợ như mọi người đồn đại đâu.

Trần Minh (TA) – What the help? chị nói vậy mà cũng nói. Chị có biết người vào được đó chỉ có Phong và tên canh cửa không? Chị là người con gái đầu tiên không cần ai cho phép vẫ có thể ra vào tự nhiên nơi đó đấy.

TA – Không có gì đáng ngạc nhiên cả. Cô ta đã ăn cắp túi Hương của Min thôi.

Tên Phong từ đâu bước vào lớp, giọng nói đầy xất xược. Hắn dám nói tôi ăn cắp nữa là đằng khác.

Cả lớp đang ồn ào hẳn lên.

HS1 – Lan ăn cắp sao? không thể tin được.

HS2 – Không thể tin được loại con gái này lại ở trong lớp mình.

HS3 – Đuổi cô ta ra khỏi lớp đi, tôi còn tưởng cô ta thanh lịch lắm, chẳng bằng một nữa của Min.

HS… – ……….

Tôi nghe mà muốn chưỡi cho bọn họ một trận, túi Hương của Min tôi còn chưa nhìn qua, sao có thể nói là ăn cắp.

************

“Phong rời khỏi phòng y tế, đi vô thức thì Min gọi. Vẽ mặt có vẽ hớt hả.

– Gió, anh đây rồi.

– Chuyện gì Tina?

– Em xin lỗi anh, em làm mất túi gấu hương rồi.

Ngạc nhiên vì đó là vật kĩ niệm của bác gái nên Phong sợ Tina buồn. Nên liền trấn an.

– Không sao đâu anh sẽ tìm cho em. Mà em mất khi nào?

– Em mất sau khi về nước. Anh giúp em nha, mất nó em chắc không sống nỗi.

– Ùm, giờ thì bình tĩnh về lớp nghĩ ngơi đi. Anh sẽ tìm bằng được cho Tina chịu chưa.

Nước mắt Min ứa ra, gật gật đầu rồi đi về lớp( khuất tầm mắt Phong, chùi giọt nước mắt cười mãng nguyện) ”

*******************

– Lan không hề ăn cắp. Chẳng có bằng chứng nào cả.

Hưng cuối cùng cũng lên tiếng. Tôi cảm thấy như mình đang thích Hưng rồi ấy, còn tên Phong kia thì ngược lại rất nhìu là dằng khác.

– Cậu cần bằng chứng à? Vậy cậu không thắc mắt vì sao cô ta có thể vào à?

– Không.

Phong ” nóng máu tên này thật mà.”

– Cậu không mà tôi có đó Hưng, cậu nghĩ cô ta là Tina có túi hương gấu để không bị Miu Miu tấn công chắc.

– Đúng, Lan chính là Tina thật sự, Min không phải là Tina. Vì thế chẳng có gì lạ khi cô ta không bị Miu Miu tấn công, vì nó chính là vật nuôi của Lan.

Phong lặng người, Tina thật sự sao? Min là người lừa dối cậu sao? Cậu không tin?

Cả lớp như chết lặng khi nghe được hai con người mà họ nghĩ thân nhau đến mức sẽ không cải nhau vì “Gái” vậy mà…

************

Lớp học của Min.

– Min ơi không hay rồi, Phong biết chuyện rồi?

– Chuyện gì mà sớn sa sớn xác thế?

– Hưng từ lâu đã biết thân phận cậu rồi. Phong biết chuyện rồi.

Không thèm nghĩ nhiều như mấy bạn phản diện đâu. Gắp tập lại, phi thẳng tới lớp SC30.

******************

– Đúng, Lan chính là Tina thật sự, Min không phải là Tina. Vì thế chẳng có gì lạ khi cô ta không bị Miu Miu tấn công, vì nó chính là vật nuôi của Lan.

Min chạy vào.

– Không phải là như vậy?

Cả lớp nhìn về phía cửa. Mồ hôi chảy dài, Min thở hổn hển.

– Hưng anh đang nói gì vậy? Anh không còn thích em thì cũng đừng nói như vậy chứ.

– Đúng, tôi đã tường lầm tưởng cô là Tina, tôi đã mù quán suốt 2 năm qua vì đã tin cô là Tina thật sự. Nhưng cho đến ngày Lan nói tiếng anh mà ngất đi tôi mới thấy được Cái bớt son hoa mai trên cổ Lan.

Nghe đến đây Min chết sững, điều cô đoán không sai Lan chính là Tina. Phong cũng phát giật mình. Lôi tôi lại phía mình vén tóc tôi một cách thô bạo.

Tôi vùng vằng thoát ra, chạy về phía sau lưng Hưng, vì chỉ có cậu ta đem cho tôi sự an toàn.

– Các người sáng mắt ra chưa? Và còn điều cuối cùng 5 năm trước cậu không bảo vệ được Tina, thì bây giờ cậu đã hết cái quyền ấy rồi. Về thôi.

Nói xong Hưng kéo tôi về phía kí túc xá. Dù không hiểu họ đang nói gì nhưng tôi có thể hiểu được là trong chuyện đó có tôi.

************

Còn về phía Phong, cậu cũng ra khỏi lớp đi về phái vườn oải hương. Mấy bạn không tin được đâu? Phong hắn ta khóc đó, khóc như một đứa con nít.

Mùi oải hương xọc vào muỗi hương thơm hòa vào nỗi hận tột cùng.

– Tại sao lại như vậy? Tina, Gió xin lỗi em,anh đã không bảo vệ được em, đáng xấu hổ nhất là anh không thể nhận ra em! Tina anh xin lỗi! anh xin lỗi! T~T

***************

Còn về phía Min vì quá xấu hỏi đã về thu dọn đồ đạc về Úc rồi.

****************

Phòng B.503

Tôi thì được kể về quá khứ của mình, nước mắt tôi chảy dài, tôi quá sóck, tôi là Tina, tôi còn có một người cha, cha tôi đang ở Trung Quốc. Thật không thể ngờ tôi còn người thân. Vừa hận Phong, vừa vui mừng.

Hưng ôm tôi, có chỗ tự ấm áp tôi khóc còn nhìu hơn. Nhưng ba tôi là ai?

*************

Phong biết sự thật, Lan thì được nghe về kí ức của mình, và Lan rất hận Phong. Vậy liệu họ sẽ ra sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.