Tối hôm đó Ngao Du bị Vương Bồi chạy đuổi đánh, nháo loạn đến tận hai giờ, Ngao Du mới uỷ khuất đồng ý cho Vương Bồi hôn hắn một cái lại làm
cho Vương Bồi đuổi đánh anh ta thêm nửa giờ nữa.
Sáng hôm sau, lúc Vương Bồi gọi anh ta dậy xuống ăn cơm, ánh mắt Ngao Du có vẻ thâm, hai mắt cứ díp lại không mở ra nổi, lúc ăn cháo đều làm
rớt ra ngoài bát. Vương Bồi cũng thật không hiểu anh ta đang tuổi thanh
niên, lại có một vóc dáng cường tráng nữa, thế nào mà giống như một đêm
bị hầm nhừ vậy.
“Nếu vậy hôm nay anh ở nhà trông nhà nhé”
Vương Bồi liền húp một phát hết bát cháo, chậm rãi bảo.
Ánh mắt Ngao Du liền mở ra chút, tuy vẫn còn mơ mơ màng màng nhưng
cuối cùng cũng hiểu gì đó. Ngẩn người vài giây mới nhíu mày: “Hai người
muốn đi đâu thế?”
“Tối qua không phải đã nói với anh là mẹ tôi phải đi Thượng Hải hay sao? Tôi đưa mẹ ra sân bay”
“Tôi cũng đi!” tinh thần Ngao Du bỗng chốc phục hồi, cũng không thèm
để ý gì đến Vương Bồi, bay thẳng đến Thái Hậu tấn công, mở miệng nhu
thuận nói: “Dì à, cháu cũng muốn tiễn dì”
“Được” Trên mặt Thái Hậu cười đầy nếp nhăn, giọng lại nhẹ nhàng, dịu dàng đến nỗi Vương Bồi nghe thấy mà nổi hết gai ốc.
Một nam nhân lớn vậy mà còn làm nũng nữa chứ, thật là doạ người. Mà
càng làm cho người ta bực mình hơn nữa là, anh ta lại còn ra vẻ ngây thơ cụ, rất hồn nhiên chân thành, không có vẻ cố tình. Hơn nữa – Thái Hậu
bỗng dưng lại rất thoải mãn chấp nhận nữa chứ.
Vương Bồi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, cắn miếng su hào từng miếng từng miếng kêu “Phập, phập”
Vì muốn lấy lòng Thái Hậu, Ngao Du còn chủ động dành lái xe, tự mình đưa Thái Hậu ra sân bay.
Dọc đường đi, Ngao Du và Thái Hậu tán gẫu với nhau ngất trời, còn
Vương Bồi buồn bực ngồi phía sau ngủ. Lúc tỉnh dậy thì cứ nghĩ mà tức,
nhưng thực ra cô có muốn lái xe đâu, cô cũng chẳng muốn tán gẫu cùng bọn họ nữa là, cô chỉ thích ngồi sau mà ngủ, vừa rộng rãi vừa thoải mái
nữa. Sau đó thì cô ngủ thật.
Trấn nhỏ cách sân bay không xa lắm, đường đi cũng tốt, chỉ một giờ
thì tới, lúc Ngao Du mở cửa kéo cô ra thì Vương Bồi vẫn còn mơ mơ màng
màng.
Trấn J vốn đã nhỏ, sân bay lại càng nhỏ hơn, hành khách cũng không
nhiều lắm, trong đại sảnh chỉ có vài người. Cho dù vậy, Ngao Du cũng
khiến cho không gian nhỏ này khuấy động, lập tức có người nhanh chân
chạy đến ngồi trước mặt ba người, hai mắt thì nhìn Ngao Du chằm chằm
không chớp, cả người ngây ngốc đến buồn cười.
Ngao Du cau mày mất hứng nhưng cố nhịn xuống không phát hoả (tức
giận). Chuyện này làm Vương Bồi thấy kinh ngạc vô cùng, nhưng nghĩ kỹ
thì hiểu được. Tên Ngao Du này luôn ở trước mặt Thái Hậu thu lại toàn bộ tật xấu của mình, không bao giờ thể hiện tức giận ra trước mặt bà. Cũng kỳ quái à nha!
Vừa mới nói sân bay không có nhiều người, bỗng chốc thì đông nghịt,
ồn ào, náo nhiệt, ngoài các lái xe còn có rất nhiều người da màu và tóc
khác nhau nói chuyện huyên thuyên bằng các thứ tiếng. Lúc trước họ cũng
không để ý tới ba người đang ngồi ở góc phòng chờ, sau lại có người nhìn thấy thì bỗng choáng váng.
Người nước ngoài so với người Trung Quốc thì tự nhiên hơn nhiều, nói
với người bên cạnh vài câu xong thì tiến đến trước mặt Ngao Du, nói
huyên thuyên với anh ta là họ muốn chụp ảnh với anh ta. Ngao Du tất
nhiên là không hiểu tiếng Anh rồi, mặt mày nhăn nhó, không giận hỏi
Vương Bồi: “Không phải là người ta đang mắng tôi đấy chứ?”
Vương Bồi bị nghẹn muốn cười nhưng vừa nghe thấy Ngao Du nói vậy thì
cười phá lên. Thái Hậu ngồi bên cũng cười lắc đầu bảo: “Mẹ lấy vé qua
cửa đi vào, hai con về đi, cũng đỡ cho sân bay quốc tế náo loạn”
Vương Bồi ngẫm nghĩ cũng phải, người ngoài thì nhiệt tình, người
thường chắc chịu hết nổi. Nếu Ngao Du tiểu tổ tông này mà giận thì đến
tối lại đối phó với họ giống như đối phó với bọn trộm vậy, chắc tý nữa
cô phải đi cục cảnh sát hỗ trợ mất. Vì thế tiễn Thái Hậu đi rất nhanh
rồi kéo tay Ngao Du trốn khỏi sân bay.
Thế mà vừa lên xe, Ngao Du nhất định không chịu lái xe, cứ ngả đầu
xuống ghế sau nằm, mặc kệ cho Vương Bồi gọi anh ta thế nào cũng không
được, lại còn ôm chặt lấy chiếc ghế dựa phía sau không chịu buông tay,
miệng thì kêu khốn khổ. Nhìn tên vô lại từ trong gương Vương Bồi vừa hận vừa tức lại vừa buồn cười. Để ý đến tên vô lại này thật mệt, Vương Bồi
không còn cách nào khác đành phải thở dài bất đắc dĩ lái xe đi.
Khó có được một lần ra khỏi nhà, Vương Bồi quyết định nghĩ kỹ chút về chuyện này, tiện đường đem bộ ấm trà cô gửi mang về.
Từ sân bay J vào nội thành rất gần, cũng mất khoảng 20 phút đi đường, trên đường xe lại rất ít. Vương Bồi lập tức tăng tốc, tý nữa thì xảy ra chuyện. Ở chỗ ngã tư bỗng đâu chui ra một chiếc xe Bắc Đẩu bội tinh từ
xa phóng thẳng vào xe của cô.
May là Vương Bồi phanh kịp thời mà phanh xe cũng tốt nữa nên cô xoay
một vòng dẫm chân mạnh xuống cuối cùng cũng ổn, nguy hiểm chỉ cách
chiếc Bắc Đẩu kia có mười phân. Nhưng Ngao Du phía sau thì không may
chút nào, tự dưng bị phanh đột ngột làm cho anh ta rơi cái đánh “rầm”
xuống sàn xe.
“Sao thế? Lái xe kiểu gì vậy?” Vương Bồi tức quá đứng lên mắng, vừa
định mở cửa xe thì thấy từ trong xe chui ra ba tên to cao lực lưỡng,
trong tay cầm gậy, có hai tên thì tản ra vây quanh sau xe, Vương Bồi
nghĩ thầm không hay, không phải là gặp kiếp nạn rồi sao, chính là từ từ
bình tĩnh giải quyết.
“Vương Bồi Bồi” Ngao Du ở phía sau thò đầu ra, lông mày dựng đứng
lên, mắt sâu thẳm, hung tợn nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cố ý có phải không?”
“Ôi ôi!” Vương Bồi gõ đầu, cô sao lại quên đằng sau còn có tên quái
thai nữa chứ, giờ vũ lực của anh ta có giá trị rồi đây, bên ngoài có
nhiều hơn hai tên cũng không thành vấn đề.
Vì vậy lập tức thở nhẹ, cố bình tĩnh, hiền hoà, ôn nhu lấy lòng bảo:
“Hây da, không phải tôi cố ý mà, anh có bị đụng đau chỗ nào không?”
Ngao Du sờ sờ trán, lớn tiếng: “Đụng vào đầu ta rồi”
“Nào, lại đây tôi xoa xoa cho” Vương Bồi cố nén cười đưa tay ra xoa
xoa trán anh ta một lúc, nhỏ giọng bảo: “Bên ngoài có người gây phiền,
chắc là muốn đòi tiền rồi”
“Gì chứ!” Tính Ngao Du này vốn nóng, nói câu đầu tiên đã nóng rồi,
hai hàng lông mày nhíu lại tức giận. Lấy tay đẩy cửa xe mở, cả người
xông thẳng ra ngoài.
Vương Bồi nhanh tay hạ cửa kính xe xuống, vừa mới nhô đầu ra nhìn một cái thì chỉ thấy có bóng người loang loáng trước mắt. Ba tên to cao
giống con gà con bị Ngao Du quăng một tay bay ra hơn mười thước nằm kêu
rên trên mặt đất. Lúc này Ngao Du vẫn chưa hết giận, hai ba bước đã đến
trước chiếc Bắc Đẩu tinh, nhấc chân đá bay chiếc xe kia ra xa mấy thước…
“Ông trời ơi, đây là người hay sao?” Vương Bồi ngồi trong xe xem
choáng váng. Tuy nói là cô đã biết Ngao Du có giá trị vũ lực rất cao,
nếu không thế cũng chưa đến vài hiệp đã làm cho mấy cảnh sát kia phải
vào viện. Không thể tưởng tượng nổi chuyện đó rồi, giờ chính mắt nhìn
thấy lại là một chuyện khác, anh ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đem
toàn bộ công phu biểu diễn làm cho tâm lý người bình thường cũng chịu
hết nổi.
Sau đó trên đường trở về, Vương Bồi liền thành thật hơn. Tối qua cô
đã đạp vào mông anh ta một cái, bây giờ trong đầu vẫn còn nhớ rõ, cảm
thấy lạnh toàn thân. Xe rất nhanh đi vào nội thành, Vương Bồi nhìn xuyên qua gương thấy Ngao Du đang ngủ rất say sưa. Nếu anh ta mà không ngủ
ngon tính tình sẽ không tốt, như chuyện vừa rồi, Vương Bồi cảm nhận được sâu sắc chuyện này. Vì vậy cô bỗng dưng có cảm giác thất bại vô cùng.
Hiện giờ nhiệt độ rất cao, mặt trời chói chang, chỉ cần nhìn một cái
cũng thấy toàn thân đổ mồ hôi. Vương Bồi nghĩ ngợi vẫn quyết định đi tới chỗ trọ của mình, an bài tốt cho Ngao Du rồi nói sau. Lúc xe đến quảng
trường, Ngao Du tự dưng tỉnh, mở to mắt nhìn xung quanh mơ màng “Đi đến
đâu rồi?” Anh ta ngó qua cửa xe nhìn gốm sứ hai bên đường, hỏi nhỏ.
“Anh không ngủ nữa sao?” Vương Bồi hỏi anh ta, “Nếu anh ngủ chưa đủ
thì tôi đưa anh đến phòng của tôi nghỉ. Bản thân tôi còn có chút việc”
“Ta cùng đi với cô” Anh ta ngáp một cái, trong mắt có mây mờ đan kín, “Ngủ ngon lại thấy đói bụng” Có trời mới biết anh ta đã ăn sáng được
bao lâu rồi.
Nếu anh ta muốn cùng đi, vậy thì đi. Ngôi nhà Ánh Dương Mùa Xuân còn
cách khá xa, chỉ muốn đưa anh ta đi nhanh rồi về ít nhất cũng phải mất
nhiều tiếng đồng hồ, cũng không làm chậm chuyện của cô. Như vậy cũng
tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là, đứa bé này phải ngoan ngoãn nghe
lời, đừng gây rắc rối gì cho cô là được.
“Lát nữa tôi đi chỗ cậu lấy gì đó, lấy xong rồi mình sẽ đi ăn cơm. Buổi trưa anh thích ăn cái gì?”
“…Thịt kho tàu..”
Được rồi, đã biết sở thích của anh ta là gì rồi.
Cậu Vương Bồi là em ruột của Thái Hậu. Là họ hàng thân thích bên
ngoại của Thái Hậu. Vương Bồi và cậu rất thân nhau. Tất nhiên là cùng
chung huyết thống rồi, hơn nữa vì tính tình của cậu rất tốt, rất giống
Thái Hậu, đều là người sảng khoái, không bao giờ làm ra vẻ ta đây.
Năm đó Thái Hậu gả đến trấn J cậu tìm đến nương nhờ, lúc đó cậu đang
tìm một nữ hoạ sỹ làm bạn gái, trong nhà không đồng ý nên liền bỏ trốn
đến trấn J, về sau trụ lại nơi này. Bây giờ cậu là một ông chủ, chuyên
bán trà kiếm sống, kiêm bán chút tác phẩm nghệ thuật, mở cửa hàng bên
đường quốc lộ của xã Liên, cũng có chút thành tựu.
Đường xã Liên là đường một chiều nên Vương Bồi phải đi đường vòng qua phía trước vòng đến, Ngao Du ngồi sau nhìn cô chằm chằm, dường như rất
tức cô vì sao lại cố ý đi vòng vèo. Vương Bồi định mắng anh ta hai câu
thì bỗng nhớ tới cảnh tượng anh hùng của anh ta thì lập tức nuốt nghẹn
vào lòng, cố gắng ôn nhu giải thích.
Lúc cô nói xong, cô lại tự thầm mắng trong lòng. Đúng là đồ chuyên bắt nạt kẻ yếu!
Lúc xe dừng lại ở quán trà, vừa vào đến cửa, hướng dẫn viên tiểu Lý
nhìn thấy chạy nhanh ra đón, cười to: “Tiểu vương giáo sư đến rồi, ông
chủ Bành vừa mới đi chợ, tý nữa về..” Cô vừa chưa kịp nói hết thì nhìn
thấy Ngao Du, lưỡi cứng đơ lại không nói tiếp được.
Lúc này trong quán có vài du khách đang nhìn vẩn vơ bỗng xoay người lại nét mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Vương Bồi một tay túm lấy Ngao Du kéo lên lầu: “Chúng ta lên lầu đi”