Long Thái Tử Báo Ân

Chương 17



Từ thị xã J đến vùng Tương Tây mất khoảng mười mấy tiếng, tuy nói tình hình giao thông cũng khá ổn, nhưng mọi
người vẫn cảm thấy quá mệt. Vương Bồi các cô trên xe cũng ổn, cả bốn
người ai cũng biết lái xe, đến cả Ngao Du là người thoạt nhìn có vẻ lo
lắng nhất thì lúc xe bắt đầu chạy lại thay đổi thành người khác – có thể đàn ông có cảm tình với xe cộ là chuyện khác nhau.

Lão Ngô và Đổng Thiến thì hình như là
không được dễ chịu cho lắm. Do mọi người đều là nhóm kết hợp tự do nên
cũng không ai muốn tự tìm phiền toái vào người, cuối cùng chỉ còn chừa
ra hai người họ ở trên xe Land Rover của Chu Tích Quân, lúc dừng xe ăn
cơm, lão Ngô trông rất giận, cứ nói là mình hoa mắt chóng mặt, nhìn
không thấy rõ đường đi, định đổi ngồi cùng những người khác hoặc là muốn xung vào nhóm đông hơn.

Chu Tích Quân thấy tình hình không ổn thì vội vàng chạy đi nhà WC, còn những người khác thì tảng lờ, nói chuyện
với nhau tào lao. Lão Ngô thấy không có ai hưởng ứng thì tìm Văn Liên
người phụ trách của lão Trương. Lão Trương cũng là người khó tính, vừa
đi vòng vòng vừa nhếch miệng cười bảo: “Chuyện lập thành tổ đều là tự
nguyện của mỗi người, chúng tôi cũng không dám nhúng tay vào”

Trên mặt lão Ngô có chút khó chịu, bình
tĩnh bảo: “Thế nhưng không thể để một người lớn tuổi như tôi lái xe suốt mấy chục tiếng đồng hồ như thế chứ”

Lão Trương cười hề hề: “Không phải bên
cạnh ông còn có đổng Thiến tiểu thư sao? Tôi đã hỏi rồi, cô ấy cũng có
bằng lái xe. Hai người các ông tự thay nhau vậy, mọi người trong xe ai
cũng thế mà. Như xe của Hàn giáo sư đó, cũng chỉ có hai người có bằng
lái, mọi người ai cũng đều rất khó xử vậy”

Lão Ngô nghĩ ngợi chút, trong mắt đảo
liên hồi sau đó thì cười hắc hắc: “Nếu không thì như thế này vậy, dù sao chỉ còn hai người chúng tôi, ông sắp xếp cho chúng tôi vào các xe khác
với mọi người …”

Lão Trương lập tức cảm thấy lúng túng như gà mắc thóc, vẻ mặt cực kỳ khó xử: “Ông Ngô à, không phải là tôi không
muốn giúp ông, chỉ là mọi người trong xe đã đủ lắm rồi, nếu nhét thêm
người nữa thì chật lắm, hành lý sẽ không có chỗ để” Lời của ông ta cũng
không phải là không có lý, rất có trách nhiệm, lúc mọi người xuất phát
đã mang theo rất nhiều thứ, trừ quần áo hàng ngày ra thì còn có các dụng cụ vẽ tranh nữa nên ai cũng có vài hòm to. Cũng may là Chu Tích Quân và Ngao Du ít hành lý, nếu không bốn người họ ngồi chung một chiếc xe sợ
rằng cũng rất chật chội rồi.

“Thế này vậy, ngài thử đi nói với những
người khác xem sao, chỉ cần mọi người đồng ý thì tôi cũng giơ cả hai tay đồng ý luôn” Lão Trương cười hô hố rồi đá quả bóng sang cho đám người
đông đúc kia. Lão Ngô hình như hiểu được duyên người một nhà không được
tốt cho lắm vì thế tức quá nhỏ giọng than thở vài câu rồi cũng không
muốn tự mình làm mất mặt mình nữa.

Một lúc sau, Chu Tích Quân mới từ trong nhà WC đi ra, Vương Bồi và Lô Lâm thấy anh như thế thì cực kỳ cảm thông.

Họ cùng ngồi trong một xe này rất hoà
thuận, tuy Ngao Du vẫn xem Chu Tích Quân không vừa mắt cho lắm, nhưng vì có Vương Bồi ngồi bên nên cũng cố chịu đựng, không dám làm quá đáng,
chỉ thỉnh thoảng len lén làm mặt quỷ doạ một chút. Vương Bồi còn kinh
ngạc hơn nữa là Ngao Du ngồi cạnh Lô Lâm thì lại rất ổn, sau khi chấp
nhận hình ảnh của Lô Lâm rồi thì Ngao Du bắt đầu cùng cô nàng thân
thiết, nói chuyện rất cao hứng, hai người có lúc còn cười to, rồi lại vỗ tay ôm nhau vui mừng nữa chứ, cứ như là bạn bè đã quen lâu lắm rồi vậy. Mà hơn nữa thoạt nhìn Ngao Du cũng không ngốc nghếch cho lắm, thậm chí
có chút trông rất khí khái, oai phong.

Nghĩ kỹ chút Vương Bồi lại thấy Ngao Du
thoạt nhìn thì vừa ngốc vừa ngố nhưng thật ra thì lại là người không
ngốc, anh ta còn có sở trường nắm được vấn đề cốt lõi của người khác mà
bắt đúng mạch, chẳng hạn như ở nhà Vương Bồi, anh ta cũng rất thông minh biết lấy lòng Thái Hậu, lại còn dùng hình tượng đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu, ngây thơ nữa. Tới nơi này, anh ta cũng hiểu rõ trong xe chỉ có nói chuyện với Lô Lâm là hay nhất nên về sau cùng cô nàng nói chuyện rất
hợp nhau. Tên ngốc này, có phải ngốc nghếch đều do là sự tưởng tượng của cô mà ra không.

Vương Bồi đang rung đùi đắc ý nghĩ thế
thì điện thoại reo lên, vừa lấy ra cô lập tức cực kỳ vui sướng đứng dậy, ghé điện thoại cười nói rõ to: “Bệ hạ, xin hỏi có chuyện gì không?”

Thái Hậu cười hỏi cô có khoẻ không, sau
đó lại hỏi về Ngao Du, có mang theo quần áo không, mang huốc cảm không,
khuyên đừng ăn linh tinh ở bên ngoài…làm cho Vương Bồi tím mặt lại rồi,
giọng ấm ức bảo: “Mẹ, con và Ngao Du, rốt cục ai mới là con của mẹ đây?”

“Hây da, con bé này, sao lại nói thế hả?” Thái Hậu có chút chột dạ, hạ giọng nói. Vương Bồi định bực mình lên lần nữa định giải thích với bà rằng mình mới là người quan trọng thì bỗng
Ngao Du xoay người sang nhanh tay cướp điện thoại di động của Vương Bồi, bộ mặt lập tức trông vô cùng ngây thơ, trong sáng, đáng yêu, nũng nịu
nói vào phone: “Dì à, con là tiểu Du đây….”

Hai người cứ “mẹ mẹ con con” buôn chuyện
hàng giờ liền, mãi sau Vương Bồi thấy điện thoại không còn pin mấy thì
vẻ mặt bỗng chốc đen lại. Ngao Du thấy vậy mới nói nhanh chào Thái Hậu
rồi im miệng bộ dạng mất hứng đem di động trả cho cô, miệng còn lải
nhải: “Đồ nhỏ mọn”

Vương Bồi nghĩ cô phải là người phát điên thì mới đúng chứ.

Cô không muốn cãi nhau với anh ta, nhận lấy diện thoại xong thì gọi điện cho Vương giáo sư, cô muốn mách cha!

Hơn mười giây mà đầu bên kia vẫn không có tín hiệu gì, không biết Vương giáo sư chiếc điện thoại đi tới đâu mà
tín hiệu không có nữa. Trong lòng Vương Bồi tràn đầy giận dữ không có
chỗ giải thoát, mặt đều nghẹn tím lại rồi.

Chu Tích Quân ngồi bên thông cảm vỗ vỗ
vai cô, muốn an ủi vài lời, nhưng vừa định mở miệng thì cũng không biết
nói gì, tìm một chiếc lọ của Vương lão cất ở dưới đưa cho cô, cười khổ
bảo: “Lấy này, hạ bớt nhiệt”

Vương Bồi bỗng cảm thấy anh thật là một con người tế nhị.

Cô quyết định không thèm nói chuyện với Ngao Du nữa, anh ta muốn làm gì thì làm, muốn đùa với ai thì đùa.

Buổi tối cả đoàn dừng xe ở ngoại ô thành
phố C, ngủ tại một khách sạn, Vương Bồi và Lô Lâm một phòng, Ngao Du và
Chu Tích Quân một phòng.

Ngao Du bỗng chốc không vui, nhấc tay tỏ ý phản đối: “Tôi không muốn ở cùng phòng với anh ta” Anh ta nói rồi sợ
hãi nhìn về phía Vương Bồi, trong mắt loé lên nét đắc ý.

Vương Bồi thấy không ổn, buông vội hành
lý, lấy tay che miệng anh ta lại, còn chưa kịp kéo vội anh ta ra xa thì
anh ta đã vui vẻ nói ra: “Tôi muốn ở một phòng với Vương Bồi Bồi”

Mọi người đều giật mình sửng sốt, nét mặt ai cũng đều hiện lên vẻ tò mò, vừa buồn cười, vừa hiểu rõ, lại càng vui hơn khi thấy người gặp hoạ…

Lão Trương vốn là người từng trải, cũng
giả vờ không nghe thấy anh ta nói với mọi người tự phân phòng, bổ cung
thêm một câu: “Mọi người nếu ai thắc mắc gì thì xin mời tự họp lại giải
quyết” Nói xong, cười hì hì nháy mắt Vương Bồi, vẻ mặt đầy trêu chọc.

Vương Bồi bỗng chốc có một ý tưởng là muốn giết người rồi!

Vào trong phòng cô lập tức đóng cửa lại,
còn hung hăng cảnh cáo Lô Lâm là cấm không được mở cửa. Lô Lâm thấy cô
sắp phát hoả thì cũng không dám trêu nữa, mặt mũi nghiêm túc hẳn. Hai
người đang dọn dẹp trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài,
giọng Ngao Du muốn lấy lòng truyền từ ngoài cửa vào tận trong phòng:
“Vương Bồi Bồi, tôi mua cho cô dưa hấu nè, cô mau mở cửa đi”

Vương Bồi cũng lười quay đầu lại, trong
đầu Lô Lâm cũng thấy buồn cười thực sự, ngại mặt mũi Vương Bồi nên cũng
không dám làm gì.

Ngao Du ở ngoài gọi to một lần nữa Vương
Bồi vẫn không thèm trả lời. Lô Lâm thấy vậy cũng không hay nên định đáp
với Ngao Du, còn chưa kịp mở miệng đã bị lời Vương Bồi cắt ngang, đưa
cho cô nàng một hộp dầu cù là, bảo: “Cậu giúp mình bôi thuốc chút, tối
qua bị muỗi cắn, bây giờ vẫn còn ngứa đây này”

Cô ngẩng đầu lên thấy trên cổ lộ ra hai
vết đỏ đỏ, Lô Lâm bỗng bị doạ sợ kêu to: “Ông trời ơi, cậu bị cái gì
cắn, sao mà đỏ dễ sợ thế?” Đỏ đến nỗi cảm giác như sắp chảy máu ra vậy,
trông thật đáng sợ.

Bản thân Vương Bồi nhìn không thấy nên
vừa nghe Vương Bồi nói vậy cảm thấy vô cùng khó chịu vì thế bảo cô nàng
nhanh chóng bôi thuốc cho mình. Lúc Lô Lâm vừa lấy thuốc mỡ ra bôi thì
nghe thấy cửa phát ra “chi nha” một tiếng, rồi Ngao Du cười hì hì vọt
tới.

“Anh vào bằng cách gì thế?” Lô Lâm kinh ngạc quá đỗi quên cả chuyện bôi thuốc cho Vương Bồi, cười cười hỏi anh ta.

Ngao Du cười tủm tỉm nhìn Vương Bồi, bộ
dạng trông rất ngoan hiền “Tôi đi ra tiền sảnh hỏi người tiếp tân lấy
chìa khoá” Nói xong chạy tới trước mặt Vương Bồi, nhìn thoáng vào cổ áo
của cô, mặt mũi bỗng nhăn lại, sốt ruột nói: “Ây da, làm sao mà sưng to
vậy chứ, làn da của cô mẫn cảm quá ha”

Anh ta nói xong thì cúi đầu lại gần, miệng hơi hé mở giống như….muốn hôn lên cổ của Vương Bồi vậy…

“Bốp” một phát, trên mặt anh ta nhẹ nhàng trúng một cái tát, mặt Vương Bồi thì đỏ bừng tức giận, vừa phẫn nộ vừa
hoảng sợ, tay giơ cao, đang dừng ở góc vừa đánh người. Tay cô đau, thật
là kỳ lạ, vừa rồi cô cũng không dám dùng hết sức mình, chỉ là theo bản
năng muốn đẩy anh ta ra mà thôi, vậy mà sau đó thì…

Mặt Ngao Du bỗng chốc trở nên trắng bệch, ánh mắt ngơ ngác nhìn Vương Bồi, tựa như còn không hiểu là chuyện gì
xảy ra, nhưng rất nhanh, mắt anh ta đen kịt lại, vẻ bi thương và lo lắng đã biến mất. Anh ta kinh ngạc nhìn Vương Bồi, ánh mắt cũng không chớp,
trong mắt không thể tin nổi ánh lên nét đau thương.

Mất vài giây anh ta mới chậm rãi lui lại
phía sau vài bước, cúi đầu, rủ mắt xuống, đem toàn bộ cảm xúc che kín.
Sau đó từ từ từng bước xoay người lao thẳng ra ngoài.

Ngoài cửa trời bỗng dưng nổi điên, gió to thổi mạnh, rồi bỗng chốc mưa đổ xuống ầm ầm, cuồng bạo, dữ dội.

Vương Bồi nghĩ không biết có phải cô phản ứng quá mức không? Có thể, có thể Ngao Du cũng không không có ý tứ
khinh thường chút nào. Có lẽ anh ta cũng chỉ muốn nhìn gần chút vết sưng của cô, vì bình thường anh ta vẫn hay làm như vậy, thế mà hôm nay cô
lại tát cho anh ta một tát, chắc anh ta phải hận cô đến tận xương tuỷ
chứ.

“Tôi nói với cậu rồi..” Lô Lâm thở dài, nghĩ ngợi khuyên bảo: “Một lát nữa, cậu nên đi gặp anh ấy nói lời xin lỗi đi”

“Không cần vậy đâu!” Vương Bồi cắn chặt
răng, miệng hung hăng nói nhưng bộ dạng nhát gan giống thỏ bảo: “Cho anh ta một bạt tai như thế cũng xứng đáng!”

Nhưng trong lòng cô lại không nhịn được
nghĩ ngợi, tên nhóc ngốc Ngao Du này, chắc là đang lén trốn ở nơi nào
không có người khóc rồi phải không.

Sau khi các cô dọn dẹp đồ xong thì xuống
lầu, trong nhà ăn đã khá đông người, Ngao Du đang ngồi trong đám người
đó, nói cười ha hả, một lát lại còn vung tay vung chân, rồi lại uống
rượu, rồi lại thua trận, trông có vẻ rất vui. Thậm chí trên mặt còn hiện nét cười nói chuyện ầm ĩ với Đổng Thiến nữa.

Vương Bồi nghĩ cô quả nhiên là lo lắng
suông cho anh ta rồi, tên kia, anh ta có biết thương tâm là gì đâu,
trước kia còn hay khóc nhè, ồn ào là giả vờ, hơn nữa lại còn có thủ đoạn làm nũng nữa.Giờ anh ta mới đúng là đàn ông trăm phần trăm!

Cô quay đầu đi nhìn ra ngoài hiên, ngoài
cửa sổ trời mưa rất to, từng tiếng mưa đập vang vang, tất cả hoa cỏ đều
rạp xuống dưới trận mưa này, nhìn trông thật tang thương…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.