Long Thái Tử Báo Ân

Chương 12



Ngao Du lại vừa làm nũng vừa cầu xin nhưng cuối cùng Vương Bồi vẫn
không đồng ý. Tuy là Ngao Du trông rất ngây thơ nhưng thực ra sinh lý
lại là người trưởng thành. Về điều này Vương Bồi không cần thử cũng biết rõ. Sau đó Ngao Du rất tức giận, giật lấy chăn, chui cả người vào trong chăn mặc cho Vương Bồi gọi thế nào cũng không chịu ra.

Giữa trưa Vương Bồi nấu chút cháo sườn, trước hết là hầm nhừ gạo, sau đó lại thả xương và gia vị vào rồi tiếp tục hầm lên có mùi thơm, nhưng
Ngao Du vẫn không hài lòng, tiếp tục lải nhải chuyện ngày hôm qua không
được ăn thịt kho tàu.

Thời tiết bên ngoài dường như đã tốt hơn, ánh mặt trời chói lọi, độ
ấm tăng dần lên, đến chiều thì đã điều hoà trở lại. Ngao Du ăn xong thì
ngủ, Vương Bồi liền chuyển chiếc bàn nhỏ đến gần giường anh ta vẽ vẽ.
Lúc này vẽ trời mưa trong vườn có giàn nho, dưới mái hiên có chim nhỏ,
có những bông hoa nhài be bé….Tất cả đều bị làm cho náo loạn, thoạt nhìn trông rất rối.

Do có linh cảm nên vẽ thật thuận lợi, thời gian cũng trôi qua nhanh
chóng, không để ý bên ngoài trời đã dần tối. Ngẩng đầu thấy Ngao Du đang nửa nằm nửa ngồi nhìn cô, tóc có chút rối, có mấy sợi vương trên trán,
ánh mắt sáng ngời nhìn thực trong sáng.

Cũng không biết là anh ta đã tỉnh từ lúc nào rồi?

“Anh tỉnh lúc nào vậy?” Vương Bồi buông bút, lấy tay vặn vẹo lưng, ngáp một cái hỏi: “Sao không gọi tôi?”

Ngao Du cũng không nói gì, mắt cứ đăm đắm nhìn cô, sau đó thì….bỗng
tiến lại gần, hôn nhanh lên má cô một cái. Đến lúc Vương Bồi kịp phản
ứng muốn đánh thì anh ta đã ôm bụng chạy vọt vào toalét cười to, lại còn không biết xấu hổ kêu: “Vương Bồi Bồi, cô có muốn vào xem không?”

Lúc này Vương Bồi tức quá lòng chỉ muốn giết người mà thôi.

Buổi chiều, ăn cơm xong hai người đi dọc bờ sông tản bộ, trên đường
có rất nhiều du khách, cứ tốp năm tốp ba đi lướt qua bên cạnh, không chú ý đến ai cứ anh anh em em điếc hết cả tai. Trời tối, cho dù có đèn
đường nhưng người thì nhìn không rõ lắm, Ngao Du cũng im lặng bước từng
bước.

Có người thả đèn trên sông, Ngao Du nhìn thấy nhưng cũng không chạy
đến xem, Vương Bồi đưa cho anh ta 10 đồng bảo anh ta đi mua đèn, còn bản thân mình thì ngồi trong quán trà bên bờ sông chờ, nhìn du khách đi qua đi lại trước mặt, nói chuyện tán hươu tán vượn đủ loại. Vương Bồi lén
đoán lai lịch họ. Nhìn trông rất tình tứ kia là đôi tình nhân, ôm trẻ
nhỏ là người có gia đình, còn có một số học sinh ở trường bên đang tập
vẽ…

Vương Bồi trong lòng hứng lên nhìn khắp xunh quanh, bỗng thấy có
người đứng không xa trông rất quen, nên cẩn thận nhìn lại ngẩn ra. Trong trí nhớ của cô, cô có trí nhờ khá tốt, người đàn ông kia, mặc dù mới
gặp có vài lần nhưng cũng nhớ rất rõ tên anh ta cùng bộ dáng. Đó chính
là người yêu của đồng nghiệp Hứa Văn Văn của cô tên Trần Bằng, nửa năm
trước còn nói sắp kết hôn, nhưng mà hiện giờ lại thấy anh ta nắm tay một cô gái khác.

Cô gái kia trông còn rất trẻ, thoạt nhìn như sinh viên, nắm tay Trần
Bằng rất thân thiết, nếu nói hai người quan hệ rất thuần khiết chắc cũng chẳng ai tin.

Vương Bồi cảm thấy như nuốt phải con ruồi trên bàn thực ghê tởm, nếu
không phải cô và Hứa Văn Văn có xích mích thì ngay lập tức sẽ xông lên
hỏi anh ta. Bọn đàn ông – thật ghê tởm!

Cô quay người lại gọi điện ngay cho Chu Bách Đình nói lại chuyện vừa
gặp, Chu Bách Đình lập tức ở đầu dây bên kia nói ồn ào: “Nè, mày đừng có vội nói cho Hứa Văn Văn nhé, nếu không, xem tính tình của cô ta…” Cô
nàng nói đến đây bỗng dừng lại. Trong lòng Vương Bồi thì hiểu hơn ai
hết.

Dạo ấy là lúc các cô cùng nhau vào làm trong một công ty, mặc dù quan hệ cũng không thân thiết cho lắm nhưng cũng có người chọc vào các cô.
Chu Bách Đình thì vừa cao, thon gầy, xinh đẹp, Vương Bồi vốn xuất thân
danh môn, Hứa Văn Văn cũng nhìn không quyến rũ lắm. Nhưng cô ta lại cố
tình chọc ngoáy vào, chuyện gì cũng tranh giành, cho nên có một số
chuyện bi kịch đã xảy ra…

Vương Bồi và Hứa Văn Văn trở mặt với nhau là do bạn trai trước của
Hứa Văn Văn, mười phần là tên đê tiện. Tên đàn ông kia gọi là gì thì
Vương Bồi cũng không nhớ rõ, chỉ biết là làm công ty gần đó, bộ dạng
nhìn trông như cẩu vậy, lại còn suốt ngày làm ra vẻ tri thức đầy mình
nữa chứ. Do nể mặt Hứa Văn Văn nên Vương Bồi và Chu Bách Đình mặc dù
không thích những vẫn phải cố chấp nhận.

Chu Bách Đình vốn có dáng xinh đẹp, từ thời học đại học đã có rất
nhiều người theo đuổi có thể tập hợp lại cũng bằng một đội bóng. Tên đàn ông tởm lợm kia vừa nhìn thấy cô nàng thì đã nhũn như chi chi, suốt
ngày đeo bám lấy cô nàng làm cho Chu Bách Đình cảm thấy rất bực mình.
Nhưng cô nàng lại thông minh, lẳng lặng cho Trần Quỳ đến dạy dỗ cho tên
kia một trận vì thế mới được yên.

Còn Vương Bồi lúc ấy thẳng tính. Tên đàn ông tởm lợm kia thấy không
đeo bám được Chu Bách Đình thì lại quay sang cô vì nghe nói đến gia thế
của cô tưởng là vớ bở. Vì thế Hứa Văn Văn rất là hận cô, suốt ngày nói
lải nhải vòng vo rằng cô là người đã cướp bạn trai của cô ta.

Tính Vương Bồi thì làm sao chịu được chuyện người ta bôi vẽ, vì thế
trở mặt luôn với Hứa Văn Văn. Cô vốn được thừa hưởng tính nói thâm độc
của cha nên tuyệt đối không thèm mắng kiểu thô tục, nhưng nói thâm độc
đến mức Hứa Văn Văn tức mất nửa tháng cũng không đi làm được. Sau này đi làm trở lại thì cũng không bao giờ nói chuyện với Vương Bồi nữa.

Nhưng Vương Bồi cũng không thèm để tâm, vì quan hệ của cô và Hứa Văn
Văn vốn đã không tốt rồi, cũng chẳng quan tâm đi nối lại quan hệ này làm gì. Nhưng thực ra trong đầu cô thì rất cao hứng, cũng chú ý những khi
mặc bộ quần áo đẹp chọc tức mắt người khác.

“Bỏ đi, coi như ta không thấy là được chứ gì” Vương Bồi thở dài,
buông điện thoại, lại nhịn không nổi than thở, Hứa Văn Văn thực không
may chút nào, vừa cực khổ tiễn tên đê tiện kia đi, cuối cùng lại gặp
thêm một tên đê tiện nữa. Mayầm các cô cũng không phải bạn thân, nếu
không thì cô cũng mệt.

Dưới quán trà có tiếng Ngao Du gọi nhỏ to, Vương Bồi tìm xung quanh
thì thấy anh ta ngửa đầu, bắc tay làm loa gọi to: “Vương Bồi Bồi, cô
nhanh xuống đây đi” Dưới ánh đèn từng nét trên khuôn mặt anh ta rất rõ,
trên mặt trong ánh mắt đều rất trong sáng, không dính chút bụi trần nào.

Một chú nhóc ngây thơ trong sáng như thế, bây giờ thực là của hiếm – ôi, trừ chuyện làm nũng ra vậy.

Hai người cùng thả đèn trên sông, rồi lại đến quán trà uống nước đá
phình hết cả bụng rồi mới trở về nhà. Trước khi đi ngủ Ngao Du nhìn về
phía Vương Bồi nói: “Ngày mai, chúng ta lại cùng tiếp tục đi chơi nhé”

****

Ngày hôm sau trời chưa sáng lắm Ngao Du đã dậy rồi, nổi hứng đến gõ
cửa phòng Vương Bồi, ngang ngược kéo cô ra khỏi giấc mộng đẹp. Ngao Du
nói đi chơi chính là đi đạp xe ở ngoại thành. Trấn nhỏ cách xa thành
phố, một đường đi về hướng bắc đều là núi, núi chen núi, giữa có những
cánh đồng ruộng, óng ánh thóc vàng, đồi chè xanh mượt.

Ra khỏi trấn nhỏ, đi qua cảnh sắc như vậy thì thấy con đường đê bên
này đã được sửa rất tốt, cả đường mòn đều là bờ đê, vừa bằng phẳng vừa
sạch sẽ.

Vương Bồi cố ý chuyển hướng đi, chọn một con đường nhỏ chưa có bước
chân nào đi qua. Một bên đường là ruộng bậc thang, trên nữa toàn bộ là
đồi chè, có loại cây chè to, cổ thụ lá xum xuê; bên kia đường là suối
nhỏ, xuống chút nữa là ruộng lúa, còn có hố ủ phân của nông dân bốc ra
mùi vị rất thối. Mỗi lần đi qua nơi này, Ngao Du luôn luôn đạp xe tránh
xa ra.

Họ cùng đi chung một đường, Ngao Du đề nghị thi thố: “Xem chúng ta ai đến cột mốc phía trước, nếu ai đến muộn thì sẽ hôn người đó một ngụm”
Anh ta cười hì hì, trong mắt đều ánh lên nét đắc ý”

“Ôi?” Vương Bồi sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng mắng: “Ta thèm vào,
cái tên thối tha kia..” Cô còn chưa kịp mắng xong thì Ngao Du đã dẫm bàn đạp, đạp một nhát thì đã cách xa mấy thước rồi, “Ta cũng mặc kệ, cứ nói vậy coi như đã định rồi nhé” Nói xong lại cười rất to trông vô cùng đắc ý…

Tiếng cười của anh ta chỉ trong hai giây sau thì ngừng lại, Vương Bồi do quá tập trung nhìn nên trên đường đã không thấy bóng người rồi. Xe
đạp của anh ta vứt chỏng chơ bên đường, bánh xe còn trượt đi khá xa, còn người thì không biết đã rơi phương nào.

Tên ngốc kia đi đường chắc không biết nhìn đường hay sao vậy, chẳng
trách mà đường nhỏ vậy cũng dám đòi đua xe, không có chuyện gì mới là
lạ.

Vương Bồi chạy nhanh đến mấy chỗ mỏm đá hiểm trở ven đường xem xem có nhìn thấy tên ngốc bị rơi dưới nước không. Nhưng tìm mãi cũng chẳng
thấy bóng người đâu, không biết một người sống sờ sờ thế biến đâu mất
vậy!

Vương Bồi bỗng có chút hoảng, giờ đang là ban ngày, chắc không có
chuyện quái lạ gì chứ, chịu không nổi gọi to lên: “Ngao Du, Ngao Du..”

“…Ta ở đây..” Bên bờ suối bên kia có giọng yếu ớt thưa, nhưng vẫn không thấy bóng anh ta đâu.

Bờ bên kia chính là ruộng lúa nước, địa hình so với bên này còn cao
hơn chút, Vương Bồi nhìn mãi cũng không nhìn thấy anh ta. Thế là vội
vàng nhảy xuống nước bơi sang bên kia đê, lúc này mới nhìn thấy tên kia
đang ngã chổng vó ở hố phân…

Vương Bồi bỗng buồn cười quá, cười phá lên, lúc này không có ngôn từ
nào tả hết tâm trạng của cô, biết rõ là hố phân rồi mà phải đợi cô gọi
mới kêu lên, đúng là làm cho cô ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa
không sợ chết hô to: “Đồng chí à, anh….cố chịu đựng nhé…tôi…tôi ..sẽ đi
tìm cành cây..”

Ngao Du vẫn nằm im trong hố phân không nhúc nhích, con mắt tròn xoe nhìn nhìn, vẻ mặt thì phẫn hận: “Vương Bồi Bồi, cô chờ đó..”

Có trời mới biết chuyện này liên quan gì đến cô đâu, là chính tên kia đề nghị đấu đó chứ, không xem đường đi cũng là anh ta, bị văng vào hố
phân, cho dù là phân người đi chăng nữa thì có liên quan gì cô chứ.

Nhưng Vương Bồi lúc này cũng chẳng có sức đâu mà đôi co với anh ta, vì cô cười đã lộn hết ruột lên rồi đây này.

Cô ôm bụng cười đi tìm xung quanh cả buổi cuối cùng cũng tìm được một cành hơi dài chút, chìa ra cho Ngao Du, còn tay kia thì bịt mũi, lớn
tiếng ai oán: “Ôi ôi, thối chết mất..”

Ngao Du rốt cục cũng không nói gì, thái độ thì vô cùng tức tối, từ hố phân chui ra rồi chạy vội đến dòng suối nhỏ nhảy xuống, vừa đi vừa cởi
hết quần áo trên người trông bộ dạng rất giận. Vương Bồi thì đi đằng sau anh ta cười to, vừa đi vừa ôm bụng cười đuổi theo anh ta đến dòng suối, lúc đến nơi thì nhìn thấy toàn bộ quần áo của anh vứt hết trên bờ bẩn
vô cùng, kể cả chiếc quần lót nữa….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.