Ngay tại lúc tình cảnh giữa tôi và dì hết sức căn thẳng, phía cửa điện vang lên một tiếng cười nhẹ: “Ngược lại Thanh nhi vẫn là người hiểu rõ nhất.”
Cửa điện vang lên tiếng động mở ra, trong lòng tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, cũng không biết là do may mắn hay là thấy mất mát, mắt nhìn thấy dì đã sắp mất đi lý trí, nếu như tôi lại dùng lời nói kích thích, nhất định dì sẽ nói ra toàn bộ chuyện lúc trước. Nhưng thái tử điện hạ sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, lại cứ xuất hiện vào thời gian khẩn cấp thế này, thật làm cho bổn tiên sinh lòng nghi ngờ.
Ánh sáng ngoài điện vô cùng chói chang, trái lại điện hạ lại đóng cửa sổ, thật sự có vài phần không khí ảm đạm của xế chiều. Thái tử điện hạ đi đến khá nhanh, dường như kéo theo hàng vạn tia sáng theo vào, phi thường chói mắt. Tôi lấy hai tay che mắt, chỉ cảm thấy ánh sáng ấy vô cùng chói mắt.
Giọng điệu của dì không được xem là hiền lành, nhưng cũng không tính là tức giận: “Sao hôm nay thái tử điện hạ lại rảnh rỗi sang đây? Không phải hôm qua mới đến một lần sao?”
Ánh mắt của thái tử điện hạ đảo qua gương mặt tôi, thản nhiên nói: “Nghe được tin thủ lĩnh Điểu tộc đang dạy bảo Thanh Loan, nha đầu chim ngốc này không hiểu chuyện, không biết lại làm gì đắc tội với thủ lĩnh, lúc này Lăng Xương xin nhận lỗi với thủ lĩnh. Trẻ con nhà mình, xuống tay vẫn nên nhẹ một chút, bằng không qua vài ngày nữa làm một tân nương tử thương tích đầy mình, chẳng phải sẽ xấu hổ?” Nói xong lại làm bộ như muốn hành lễ với dì.
Dì hơi nghiên nghiên người, thản nhiên nói: “Nha đầu kia ngang bướng, nói nhiều lời bôi nhọ thái tử điện hạ. Lão bà tôi là trưởng bối thay mẹ, dĩ nhiên là phải dạy bảo nó. Thay vào đó nha đầu này lại không chừng mực nghe lời, lão bà tôi đây cũng vô pháp, lúc này mới áp dụng thì cũng không thể dùng phương pháp bình thường.”
Trong lòng tôi giống bị một khối băng bao bọc lại, lạnh đến vô cùng. Hồi trước trong lòng bổn tiên cực kì kính sợ và bội phục dì, chỉ cảm thấy dì luôn công chính vô tư chấp hành đúng luật, được xem là vị thủ lĩnh đoan chính, là sự may mắn của Điểu tộc. Điểu tộc được nàng dẫn dắt vạn năm, thịnh vượng hòa bình tương lai cũng không cần phải nói. Thế mà từ lúc bổn tiên so sánh phần chuyện cũ từ thái tử điện hạ cùng Nhạc Kha, trong lòng lại không nhịn được mà nỗi lên từng lớp nghi ngờ trùng điệp, luôn luôn âm thầm phỏng đoán rồi phỏng đoán về dì, khi đó trong lòng còn có cảm giác hổ thẹn, chỉ cảm thấy sự phỏng đoán của mình không hề có đạo lý. Nhưng đều đã kịp chuẩn bị đối mặt với dì vào ngày hôm nay, kinh ngạc nhìn dì nói dối mà sắc mặt không thay đổi.
Tuy bổn tiên cũng làm vô số chuyện vô lại, nói dối đến cực kỳ thành thạo, nhưng sau này trong lòng cũng âm thầm sinh lòng dè chừng, sợ chính mình cứ nói dối quen thành tính, sau này sẽ hễ mở miệng là nói dối hết vị tiên này đến vị tiên khác, làm nhục quy cách của tiên gia, hiển nhiên là lương tâm trong lòng cũng bị hành hạ một trận. Thế mà dì mở miệng ra, không có nói mười phần sự thật ra ngoài cũng thôi, vậy mà cũng không có một tia bối rối, tình cảnh này cũng làm cho tôi rất là nghi người bộ dáng công chính liêm minh ngày xưa của dì, cũng không biết là diễn cho Điểu tộc xem, hay vẫn là giỏi về ngụy trang?
Thái tử điện hạ mỉm cười, nói: “Đây cũng là chỗ đáng yêu của nàng ấy. Tiên nga tiên tử trên Cửu Trùng Thiên này nhiều vô số kể, nhưng chỉ có nàng coi ta là một nam nhân.”
—— Chẳng lẽ những tiên nga tiên tử khác coi hắn là nữ nhân sao?
Tôi cười một trận dữ dội trong lòng, mặc kệ lục phủ ngũ tạng đau đến không chịu nỗi, máu huyết cuồn cuộn, rốt cuộc vẫn không nhịn được vỗ tay vui sướng: “Thái tử điện hạ nói lời ấy sai rồi. Nếu như để mấy tiên nga tiên tử khác nghe được, sẽ làm cho họ tưởng rằng chính mình xem ngài là nữ nhân thì biết làm sao?”
Hắn mỉm cười, hình như là có ẩn ẩn mùa xuân mới, nói: “Nếu không phải lúc này thấy nàng chật vật như vậy, ta thật muốn thu lỗ tai của nàng về từ từ mà tra khảo.”
Trên mặt dì lạnh dần, giống như đối với hắn là một lại sắc mặt thân thiết không thể nhịn được muốn nỗi giận, xoay người nhìn Phượng Hoàng che mặt dịu dàng về phía bên hông được khắc trên cột trong điện. Nơi này tên là Đồng Sơ điện, đương nhiên trong vườn là hàng cây ngô đồng, những cây cột trong điện sẽ khắc Phượng hoàng cửu thiên bây lượn rồi.
Tôi cũng bị câu nói này của thái tử điện hạ làm cho hoảng sợ, không vì cái gì mà ho hai tiếng, cảm giác được vị mằn mặn trong cổ họng, đã kiềm nén lắm vẫn không nhịn được, “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu, xoa xoa ngực thở dài: “Thái tử điện hạ có chút ác độc. Thanh Loan bị ngài làm cho sợ đến mức phun ra một ngụm máu, bây giờ ngực vẫn còn rất đau. Xin mạn phép cho Thanh Loan về điện nghỉ ngơi.”
Hắn bước lên hai bước, trên mặt hình như có chợt lóe lên tia lo lắng, liên tục gật đầu nói: ” Ta dìu nàng cùng trở về nghỉ ngơi.”
Lời này đúng là rất rất nằm ngoài dự kiến của tôi.
Bổn tiên cho rằng, thái tử điện hạ một lòng đắn đo muốn giữ tôi lại để áp chế cha Tu La, bất quá là khi chiến tranh mà thôi, hiển nhiên là không cần ra sức quan tâm rồi. Bất qua suy nghĩ lại, ——cũng phải, nếu tôi là quân cờ xảy ra chuyện không hay gì, đến lúc đó Thiên giới và Tu La giới giao chiến, làm sao mà tốt được?
Nhưng trước mắt dì hận tôi thấu xương, như thế này tôi càng nên đi cùng với thái tử điện hạ, vạn nhất dì lại đánh tôi thêm một chưởng, cũng không phải là nói chơi đâu.
Gương mặt tôi hơi cong lên, cười nói: “Vậy thì làm phiền thái tử điện hạ rồi.” Tôi đưa tay ra hiệu xin mời, nào biết được hắn lấy một cái khăn trong tay áo đưa nhanh về phía tôi: “Mau lau khô mấy vết máu trên mặt đi.”
Tôi nâng tay áo lên, lau sạch sẽ máu tươi trên miệng, cười nói: “Nào dám dùng khăn của thái tử điện hạ.”
Chiếc khăn trong tay hắn đung đưa theo gió, trên khăn thêu đóa hoa hải đường màu tím, đúng là cái khăn mà tiên tử Hải Đường lén đưa chi Lưu Niên mấy ngày trước, nếu như bị bổn tiên làm bẩn, nhất định sẽ bị Hải Đường tiên tử ghi hận trong lòng. Nhưng trước mắt không cần cái khăn này, thấy sắc mặt thái tử đã đen vài phần.
Trong lòng tôi âm thầm buồn cười, chỉ vào cái khăn kia cố ý nói: “Thanh Loan ở lĩnh vực thêu thùa chưa từng có thiên phú, trái lại nhìn đóa hoa hải đường thêu trên mặt khăn rất sống động, chắc không phải là dùng tiên thuật để thêu. Nên không phải là Thanh Loan không chịu dùng khăn của thái tử điện hạ, mà là sợ làm bẩn đóa hải đường trên khăn, có chút xấu hổ thôi.”
Hắn nghe được lời này, tiện tay vứt cái khăn kia trên mặt đất, thở dài nói: “Nếu Thanh nhi không chịu dùng, giữ lại cũng dư thừa, không bằng cứ ném đi.” Bước lên một bước kéo tôi đi, chân phải dẫm nát một góc hoa Hải Đường màu tím, cũng không biết hắn làm như thế nào, khi nâng tiếp chân lên, chiếc khăn đã bị dính vào bùn đen, Hải Đường tím kia mang theo vài phần tiêu điều.
Trong lòng tôi mụ mẫm: thái tử điện hạ ra tay không chút lưu luyến, này cũng thôi đi. Tôi nhớ rõ tiên tử Hải Đường ngày thường tôi thấy rất khó thương yêu một ai, lại rất cuồng dại đối với hắn, cũng không đổi được nữa phần thương tiếc của hắn, lúc trước cũng chính miệng hắn muốn Đan Y làm thái tử phi, vô cùng vẻ vang thì tất cả đều tốt, nếu như không có được cưng chiều, chẳng phải là cả đời chịu nhục, cũng không đổi được vài lần liếc nhìn của hắn?
——Thái tử điện hạ có chút quá vô tình rồi.
Mặc dù trong lòng tôi chưa chọn được người thích hợp, nhưng quyết định chọn lựa, tuyệt đối không thể gả cho thái tử làm trắc phi, cả đời này phải dưới cơ Đan Y, nhưng không chừng là Nhạc Kha thì lại tốt. Huống chi tôi với hắn cũng coi như biết rõ gốc gác, tuy Đông Hải Long Vương phi có chút lợi hại, nhưng nếu tôi không chọc bà ấy, tất nhiên bà ấy cũng sẽ không tới chọc tôi.
Nhưng mà hiện nay đang lúc thái tử có hứng thú, ngược lại tôi lại đối nghịch với hắn, vạn nhất hắn tức giận ném tôi về chỗ dì, lại phải chịu hai chưởng của dì, thì rất là không tính là tốt.
Tôi để mặc hắn kéo tay tôi, rời đi điện Đồng Sơ.
Trong điện Tước La, Lưu Niên thò đầu ra nhìn vài cái. Mãi đến khi thái tử điện hạ cười mắng: “Lăn tới đây. Lén lút làm cái gì?”
Lưu Niên chầm chậm chạy vào, khó khăn mở miệng nói: “Điện hạ, Đông Hải Long Tam điện hạ đứng ở cửa điện, muốn vào thăm chưởng quản.”
Thái tử điện hạ kéo tôi rời khỏi điện Đồng Sơ, trở về cung Thanh Hoa bất qua mới một canh giờ, Dược Quân bị tiên đồng mời đến một chuyến, để lại rất nhiều đan dược rồi lắc đầu rời đi. Tôi xoa xoa ngực, chỉ cảm thấy nơi đó đau vô cùng, tuy đã uống vài ly trà, vẫn không thể làm trôi đi mùi máu tánh trong miệng, đang ngồi nghỉ tạm trên ghế, nghe được lời ấy lại thấy kinh ngạc, tin tức truyền đi cũng quá nhanh.
Sắc mặt thái tử điện hạ cứng đờ, có thể là do có cùng suy nghĩ giống hệt tôi, bất qua trong nháy mắt, khôi phục lại cười nói: “Ta biết giao tình của Thanh nhi và Nhạc Kha không được tốt lắm, sao hôm nay nàng bị thương, Nhạc Kha lại tới? Chẳng lẻ sợi dây tơ hồng trên chân nàng tác quái?”
Trong lòng giật nảy lên, vội vàng xoa xoa ngực làm ra vẻ như muốn nôn: uống một hớp trà to xuống, mới nói: “Thái tử điện hạ đây là kẻ chuyện cười sao? Thanh Loan và Đông Hải Long Tam thái tử đối đầu với nhau từ trước tới nay, trước đó đã không biết đánh với nhau bao nhiêu trận, nếu không có thù cũ, như thế nào lại cạo vẩy của ngài ấy.”
Tuy cho tới bây giờ thái tử điện hạ vẫn cười như nắng ấm, nhưng bất quá là công phu cứng rắn. Nếu hắn có thể đến cầu hôn với dì, mà dì đã nhận lời hắn, lúc này tôi chưa nghĩ ra được cách hủy hôn, cũng không thể liên lụy đến Nhạc Kha, làm cho hắn trở thành kẻ thù với thái tử điện hạ.
Cũng không biết là thái tử có tin hay không, chỉ là tựa như cười mà không cười nhìn tôi.
Tôi khẽ cắn môi, lại nói: “Về phần sợi dây tơ hồng kia, đó là để buộc cho người phàm, nếu điện hạ thấy sợi dây này thần kỳ, không bằng để tiểu tiên đi xin Nguyệt Lão một sợi, thay mấy vị tiên tử buộc cho điện hạ vài sợi, xem điện hạ có động lòng với mấy vị tiên tử đó hay không? —— Đúng rồi, hôm nay Long Tam điện hạ đến đây, tất nhiên là muốn nhìn thấy tiểu tiên thảm hại đến chừng nào. Tất nhiên là ngài ấy vui sướng khi tôi gặp họa đây mà.”
Đang nói, cửa đại điện chợt có tiếng người cười nói: ” Thật ra chưởng quản nói không có sai, hôm nay ta đến đây là để nhìn cái bộ dáng thảm hại của ngươi.”
Hình rồng bước đi nhanh nhẹn uy phong, người đã đến gần, đúng là Nhạc Kha.
Lưu Niên chỉ vào hắn lẩm bẩm nói: “Tiểu tiên còn chưa thống tuyền xong………..”
Thái tử lập tức trách cứ nói: “Lưu Niên không được vô lễ, còn không lui xuống?”
Lưu Niên lúng ta lúng túng rời đi. Nhạc Kha làm lễ với Lăng Xương, tôi rất sợ hắn nhớ tới chuyện xưa, giữa chân mày dường như có ý oán hận cực kỳ không tốt. Há lại đoán được thần sắc tự nhiên của hắn, không thấy sự đau lòng trong hắn. Thật sự là làm cho tôi yên lòng.
Thái tử điện hạ mời hắn ngồi, hắn thừa cơ ngồi vị trí gần bên cạnh tôi, ánh mặt lại quét tới quét lui trên mặt tôi, bổng nhiên lên tiếng nói: “Ta thấy sắc mặt chưởng quản trắng xanh, chẳng lẽ là do thái tử điện hạ cậy mạnh? Biết tin thái tử điện hạ cậu hồn chưởng quản với thủ lĩnh Điểu tộc, không lâu sau chưởng quản sẽ làm trắc phi nương nương, ta chúc mừng thái tử điện hạ cùng Thanh cô Nương.”