Thái tử điện hạ ở một bên vừa ăn các món ăn quý lạ do Lưu Niên kêu mấy cung nga mang lên, lại ở một bên lạnh nhạt nhìn tôi. Tội bị chột dạ, rụt rụt cổ đang chuẩn bị lui xuống đi, hắn lại mở miệng nói: “Ta nhớ rõ, hình như Thanh nhi với Long Tam thái tử có quan hệ rất sâu xa?”
Tôi không biết hắn đang nói đến cái gì, chỗ nào, cười ha ha nói: “Điện hạ cũng biết. . . . . . Thanh Loan bị phạt đấy đến núi Nữ Sàng, không phải không có liên quan đến việc đánh Long Tam thái tử.”
Hắn lấy đũa gấp một miếng thức ắn, từ từ ăn, rồi chậm rãi nuốt xuống, rồi như mới bừng tỉnh hiểu ra nói: “A…, ta nhớ tới một việc, hơn bốn trăm năm trước, có một sự việc oanh động như vậy xảy ra ở Thiên Giới. Đông Hải Long Vương báo lên Thiên Đình, văn thần võ tướng trong triều cười đến không ngưng được, bất đắc dĩ, sau cùng đành phải mời Xích Diễm thủ lĩnh Điểu tộc lên để bàn bạc kế sách giải quyết.”
Dĩ nhiên là tôi nhớ rõ việc này, gần vạn năm qua bao nhiêu việc mất mặt đầu xảy ra trên Cửu Trùng Thiên này. Thái tử điện hạ nhắc lại việc này, thật sự là làm cho da mặt tôi nóng lên, gần như là muốn đỏ lên.
Hắn lại uống một ngụm canh nóng, trầm tư một hồi, nói: “Lúc ấy thủ lĩnh Xích Diễm đến nói như thế nào đây? A…, đúng rồi, thủ lĩnh nói, việc này là do Thanh Loan thiếu hiểu biết thiếu dạy bảo, đều là do vi thần lơ là, nên nó mới phạm phải sai lầm lớn. Nhưng mong Thiên Đế hãy phạt nặng, để lấy đó mà làm gương.”
Trong lòng tôi từ từ trầm xuống, lại vẫn nhớ đến những lời mà Đan Y đã từng nói, nếu không có dì lên Thiên Đình cầu xin cho tôi, thì chưa chắc gì tôi được ở núi Nữ Sàng? Sao lời thái từ nói lại ngược lại với nàng ta?
Thái tử điện hạ vừa ăn vừa nói: “Thiên Đế nhân hậu, lại vẫn phải phạt nặng một chút, không bằng đem nàng đưa đến Đông Hải chịu phạt, như đưa đến trước mặt Tam thái tử, giúp cho hắn xả giận, bất quá chỉ như hai đứa trẻ đánh nhau, đánh qua vài trận thì coi như xong rồi. Nói không chừng còn tạo nên một mối nhân duyên. Hừ ——” hắn đổi giọng, trào phúng: “Đây chính là đã qua bốn trăm năm, Nguyệt Lão tính ném dây tơ hồng xuống trói hai người lại một chỗ, nhưng hai người lại vẫn không ở cùng một chỗ với nhau.”
Đó là dĩ nhiên, dây tơ hồng của Nguyệt Lão là se duyên cho nhân gian, mà nhân duyên ở tại Tiên giới cũng có hạn.
Trong lòng tôi mù mịt, cũng không biết thái tử điện hạ nói lời này là thật hay giả. Hôn nhân đại sự, tổng vẫn nên tìm một người sáng suốt làm chồng, nhưng Nhạc Kha kia ngốc Long. . . . . . Vô luận như thế nào cũng phải là người chồng có thể dựa vào.
Thành thân với tên đó, chẳng bằng thành thân cùng Ly Quang, người này trái lại rất hiểu lễ nghĩa lại nhân hậu.
Trong lòng tôi cảm thấy khó xử, tính toán qua lại, chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, nhưng trước tiên có việc quan trong phải hỏi, vì thế đánh bạo nói: “Những lời thái tử điện hạ nói là sự thật sao? Thật sự là Nguyệt Lão trói rất nhiều tờ hồng trên chân của ta với Tam thái tử sao?”
Lăng Xương thái tử ngửa đầu giống như đang suy nghĩ một lúc: “Ngày đó ta cảm thấy việc này thú vị, theo như lời Thiên Đế nói không phải không có lý, lại muốn thấy tơ hồng của Nguyệt Lão có chỗ nào kỳ diệu, lúc này mới vụng trộm kêu ông ấy lấy tơ hồng cột chân hai người lại.”
Trên mặt hắn tràn đầy ý cười, hiển nhiên chưa từng suy nghĩ đến cảm xúc của tôi. Nhưng Nguyệt Lão chính là thượng tiên, tiên pháp tuyệt diệu, nếu dây tơ hồng thật sự phát huy tác dụng. . . . . . Oanh, Lăng Xương điện hạ này thật là có chút khi dễ người khác!
Đỉnh đầu tôi muốn buốc hỏa, trong đầu do giận quá mà muốn hư hết cả, tiến lên hai bước tiện tay gạt đi bàn cơm của thái tứ, chén đĩa tất cả khí cụ trên bàn đều gạt hết xuống đất, cái thì bẻ cái thì nát.
Thái tử trong lúc nguy cấp, lấy đũa cứu lại vận mệnh của một khối cà rốt sắp rơi xuống đất. Đưa vào trong miệng, chậm rì rì nói: “Thanh nhi, như vậy là phạm thượng, nhưng mà sao thế??”
Trong ngực tôi bùng lên ngọn lữa, nhớ tới nỗi khổ vạn năm, rất không dễ dàng gì mới tập được tính tự lập, không cần lại phải nhìn sắc mặt người khác, lại bị này thái tử bắt vào trong điện của hắn quét nhà hai trăm năm, lấy tôi ra để đùa giỡn nghiền nát sạch sẽ. Những thứ này, tôi đều có thể nhịn, bất quá là do quyền lợi.
Nhưng hôn nhân đại sự, từ trước đến nay chỉ có cha mẹ bổn tiên được làm chủ, lại bị hắn xem như con cháu? Tôi nắm tay thành quả đâm trong tay áo, chứng nào tật nấy, trở lại làm con chim loan vô lại gây sự chung quanh núi Đan Huyệt, chỉ vào thái tử điện hạ nổi giận nói: “Ngài bất quá ỷ mình là thái tử, tiện tay đem tiểu tiên ta đây đùa giỡn trong lòng bàn tay. Bị ngài trêu đùa bắt đi quét nhà hai trăm năm, chỉ trách ta ngu ngốc, không nhớ tới việc cần tìm ngọc chỉ của Thiên Đế. Nhưng hôn nhân đại sự của ta, vậy mà ngài cũng lấy ra vui đùa để tìm niềm vui, không bằng hiện nay ta liều với ngài một trận, sống hay chết cũng coi như là thiên mệnh đi!”
Hắn nghe một tràng lời chỉ trích của tôi mà mặt mày xanh mét, nhịn lại nhịn mới không có nỗi giận, chỉ là tất cả chén dĩa thức thức ăn đỗ đầy ra đất trước mặt, hắn chỉ cặm đũa ngọc trong tay đung đưa qua lại, thản nhiên nói: “Ta thấy Đông Hải Long Tam điện hạ cũng không tệ, nàng gả cho tên đó chắc cũng không tính làm xấu mặt nàng?”
Trong lòng tôi giận dữ, không suy nghĩ mà mở miệng nói: “Ngài cưới người đần độn thử xem? Hôn nhân đại sự, sao có thể trò đùa, ví như không coi là giữa hai người không có tình cảm, không bằng không lấy chồng!”
Sự tức giận trên mặt hắn từ từ nhạt đi, lại mỉm cười, liếc mắt nhìn mặt tôi một cái, nói: “Ta có cưới người đần độn thì có gì đáng ngại? Không phải nàng đã là kẻ ngốc sẵn rồi sao!”
Từ trước đến nay tôi hận nhất là bị người khác súc phạm, bị người ta dẫm đạp ngay mặt mình, nhất là cho tới nay lại vẫn ôm ảo tưởng trong lòng, cho rằng hắn là bạn không phải kẻ thù. Nhưng sự thật lại không giống như tôi đã nghĩ. Hắn cứ luôn trêu đùa tôi không nói, thậm chí ngay cả hôn nhân đại sự của tôi cũng xem như trò đùa mà đụng tay đụng chân, thông qua ngũ sắc thanh linh trên người, liền muốn lao về phía hắn.
Bóng dáng của hắn nhanh như chớp, biến mất ngay trước mắt tôi, tôi quay đầu tìm khắp nơi, trên mặt đã bị làn hướng thơm thổi qua, nhưng khắp nơi trống trải, Lưu Niên cũng mấy cung nga đều không thấy bóng dáng, tôi giống như đứng giữa đồng hoang mênh mông vô tận, chung quanh gió thổi lạnh rung, bên tai truyền đến tiếng thổi hơi cực nhẹ, hình như có người nói khẽ ở bên tai tôi: “Thanh Loan, nàng hãy nhìn vào nội tâm của chính mình, nhìn thấy gì?”
Tôi không biết tất cả sức lực của mình biến đi nơi nào, chỉ thấy quần áo đơn bạc, cảm thấy rất lạnh. Ôm chặt hai cánh tay giống như bị mê hoặc lẩm bẩm nói: “Ta chỉ thấy cánh đồng hoang, mênh mông vô tận, bị đọng tuyết lâu ngày.”
Giọng nói bên tai hết sức mê hoặc, giống như răng môi đang yêu tình ý vô hạn, trầm thấp vang lên bên tai tôi: “Vì sao nàng không tin tưởng ta?”
Tôi lắc đầu theo bản năng, không biết tại sao lại không tin tưởng hắn. Hắn là ai vậy? Đồng hoang trước mặt sao lại quen thuộc như vậy, tôi đứng ở nơi đây chỉ cảm thấy như mình chưa bao giờ rời đi, cô độc bi thương như bị nhấn chìm trong cơn sóng lớn, sau đó bị cuốn tới nơi đồng hoang này, có lẽ ngay cả bản thân mình tôi cũng không tin tưởng.
Người nọ lại vô cùng dịu dàng nói ở bên tai: “Vậy thì, ai là người nàng tin tưởng?”
Ôm cánh tay lạnh rung mà đứng ở đó, ai là người tôi tin tưởng? Đã từng có một chàng trai, dịu dàng chăm sóc tôi, nhẹ nhàng che chở, cẩn thận xử lý miệng vết thương của tôi. Những cái vết thương đó đã lành lại lâu rồi, cả sẹo cũng không lưu lại, nhưng bóng dáng người đó lại khắc ở trong lòng tôi.
Hắn khi thì thông minh khi thì dễ quên, tới sau cùng thì ngay cả tôi cũng không nhở ra, bất chấp tất cả tin tưởng và bảo vệ như vậy, làm cho trái tim của tôi hơi hơi chua xót, cho tới bây giờ tôi vẫn tin tưởng hắn sẽ không bao giờ vứt bỏ không để ý đến tôi. . . . . .
Trong lòng có vô số giọng nói tuyệt vọng vang lên: Nhạc Kha. . . . . . Nhạc Kha. . . . . .
Tôi há to miệng, như muốn muốn thốt ra, bên tai vang lên một tiếng nói như tiếng sấm vang: “Con chim ngốc kia, ngươi đang làm gì đấy?”
Sương mù dày đặc trước mặt dần dần tán đi, đôngg hoang vô tận biến mất không thấy nữa, tôi liền ngồi bệch xuống trong phòng, trước mặt có có một khuôn mặt đang trọn tròn mắt nhìn, đúng là Đồng Sa điện hạ. Đang đứng ở bên cạnh bị tôi ném đồ trúng.
Tôi sờ sờ đầu, không biết chuyện gì đã xảy ra. Mù mờ ngỡ ngàng liếc mắt nhìn Đồng Sa điện hạ một cái, bước từng bước đi ra khỏi điện. Những niên gạch màu vàng lóe lên những ánh sáng, chói mắt đến mức làm cho mắt tôi không mở ra được. Tôi che lại đôi mắt, trong giây lát nhớ tới một sự việc, đứng im tại cửa đại điện hướng vào trong điện lạnh lùng nói: “Ta không tin ngài!”
Tôi biết chắc chắn hắn đang ở trong điện. Được thấy pháp thuật tinh diệu trời cho của thái tử, tiên pháp sáu vạn năm tinh tiến như thế này, bất quá tôi chỉ hơi không lưu ý mới rơi vào bẩy của hắn, nếu không có Đồng Sa điện hạ đi vào, chỉ sợ là tôi đã đếm hết những sự việc trong lòng nói hết cho hắn nghe. Ngoài điện ánh nắng sáng ngời, ấm áp dễ chịu xua tan hết khí lạnh trên người tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được, rùng mình một cái.
Hắn vẫn chưa xuất hiện, trong điện vẫn giống như là không có bóng dáng người nào vậy.
Đồng Sa điện hạ theo phía sau tôi mà đến, kỳ quái nhìn tôi một cái, nói: “Thanh Loan, nha đầu nhà ngươi giống như bị điên rồi hả?”
Tôi nhớ tới những tiên pháp mà mình đã thấy qua, ảo thuật này thật giống với ảo thuật Thừa khai nhất mạch của Ly Quang. Sững sờ nói: “Đồng Sa điện hạ, ta có một câu cũng muốn hỏi điện hạ, nhưng điện hạ phải nói thật, cũng giúp cho Thanh Loan được hiểu rõ một việc.”
Hắn giống như bị thái độ của tôi dọa sợ, ý cười trên mặt đã bị rút đi, gật gật đầu.
Tôi nói: “Có phải thái tử điện hạ tu luyện ảo thuật đúng không? Ảo thuật của Giao nhân.”
Hắn kinh hãi, liền lấy tay che miệng tôi lại, quan xét chung quanh, kéo tôi lại chỗ cây cối núi đá cạnh một tản đá đồng Lia, chỉ vào người tôi nói: “Cái nha đầu chim ngốc này đang nói cái gì đó hả? Tiên pháp của Thiên giới rất kì diệu, thái tử Thiên giới làm sao mà đi luyện ảo thuật của Giao tộc? Mà còn là ảo thuật tà ma ngoại đạo.”
Nghe nói ảo thuật của Giao tộc là một phái pháp thuật riêng, mặc dù bất đồng với tiên pháp của Thiên giới, nhưng có thể mê hoặc lòng người, cho dù là các tiên nhân nhưng không đủ bình tĩnh cũng sẽ rơi vào loại ảo thuật này, nên cái ảo thuật này ở Thiên giới được xem như là cấm thuật.
Tôi kéo tay hắn xuống, lạnh lùng nói: “Mới vừa rồi tôi đã mắc bẩy của thái tử. Mặc dù kiến thức của tôi nông cạng, nhưng tôi có một người bạn là giao nhân, nên cũng đã từng nhìn thấy loại ảo thuật này.”
Mặc dù Ly Quang sẽ không sử dụng ảo thuật với tôi, nhưng không nghĩa là tôi chưa bao giờ thấy ảo thuật của tộc giao nhan. Lúc trước tôi hay tò mò, nên đi bắt mấy tiểu yêu trong núi đến cho Ly Quang thi triển ảo thuật, nhìn những tên tiểu yêu này nói ra những lời trong lòng, bất cứ lời nói kỳ quái nào cũng có. Đã từng một lần làm tôi ôm bụng cười lăn lộn. Nhưng hiện giờ người bị là tôi, tự dưng cảm thấy được trong lòng lạnh đi.
Đồng Sa điện hạ thấy tôi nghiêm túc như vậy, kéo kéo cánh tay của tôi, cố gắng lấy lòng nói: “Tất nhiên là ca ca chỉ muốn đùa giỡn. Huynh ấy đối với ngươi. . . . . . Không có ác ý .”
Tôi lắc đầu, cười lạnh nói: “Điện hạ cùng thái tử điện hạ chính là ruột thịt của đương kim Ngọc đế, bất luận tạm thời đối tiểu tiên có ác ý hay không, hay có muốn lột da lóc xương của tiểu tiên, tiểu tiên cũng khó mà phản kháng được, một chữ cũng không nói được.”
Hắn bị lời nói này của tôi làm cho mặt lúc trắng lúc hồng, đứng ngây tại chỗ. Tôi xoay người đi nhanh ra ngoài, chưa được mấy bước, phía sau lại truyền đến tiến bước chân, Đồng Sa điện hạ ồm ồm nói: “Thanh Loan, ngươi muốn đi đâu?”
Tôi kéo kéo váy nhìn một hồi, ở cổ chân trái trắng mịn có một vòng màu hồng nhàn nhạt, nằm ở quanh mắt cá chân, chỉ nỗi nhàn nhạt ấn ký ở phía trên: “Đi tìm Nguyệt Lão, để ông ta cắt cứt cái này cho tôi.” Không biết vì sao, trong lòng lại có chút do dự.
Lúc đầu hắn nhắm mắt, lại vụng trộm mở mắt ra nhìn một hồi, kinh ngạc nói: “Thanh Loan, sao trên chân ngươi lại có một dây tơ hồng?”
Hôm nay Đồng Sa điện hạ thật có chút ngu ngốc, liếc mắt một cái liền hiểu chuyện gì, hắn thật ngạc nhiên.
Phủ Nguyệt Lão có hai tiên đồng trấn giữ, thấy Đồng Sa điện hạ với tôi đi tới, hai tiên đồng liền ngầm hiểu liếc nhau một cái, hành lễ với Đồng Sa điện hạ nói: “Chúc mừng Tam điện hạ, chúc mừng Tam điện hạ!”
Một tay của Đồng Sa từ trong tay áo vung ra, bang bang hai tiếng, đem hai tiên đồng ném ra bên ngoài. Lữa giận trong lòng tôi dần dần tắt đi, nhưng bật giác lại có chút sợ hãi, vụng trộm sờ soạng phía sau áo của mình.
Nguyệt Lão liên tục nghe được tiếng kêu thảm thiết của hai tiên đồng ngoài của, vội vàng từ trong chạy ra, lớn tiếng nói: “Là ai muốn phá phủ của ta đây?”
Đồng Sa điện hạ một người bướng bỉnh, không có ý tốt cười nói: “Lão già Nguyệt Lão kia, nghe nói lão vụng trộm nối loạn dây tơ hồng cho tiên nhân, việc này có phải nên bẩm báo với phụ hoàng hay không?”
Nguyệt Lão chạy đến cửa, nghe Đồng Sa điện hả nói vậy, hai hàng lông mày nhăn lại như muốn thu lại một chỗ, vuốt vuốt bộ râu dài, nói: “Tam điện hạ nói đùa.”
Tôi kéo váy, lộ ra cổ chân, chỉ vào cái dấu đỏ đỏ phía trên nói: “Được nghe nói là mắt của thượng tiên bị mờ, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không giả, nếu không phải như thế, như thế nào có thể đem dây tờ hồng nói duyên cho người phàm lại nối cho thần tiên?”
Lão vội vã xoa đôi mắt của mình, nói: “Lão phu mặc dù se duyên tơ hồng cho người phàm, nhưng cho tới bây giờ làm việc đã thuần thục thế nào thì vẫn là người chưa lập gia dình, tiểu cô nương không thể làm ra hành động vô lễ như vậy.”
Lần này tôi bị lão làm cho tức giận đến bật cười, để váy xuống đi vào trong phủ, trong miệng hét lên: “Tiểu tiên là một người vô lại, nghe nói trong phủ Nguyệt Lão trồng nhiều hoa cỏ ở khắp nơi, đều là tình vững hơn vàng, tiểu tiên thật không tin tình yêu nam nữ này chỉ dựa vào một chút tiên thảo thì có thể tình vững hơn vàng, không bằng để cho tiểu tiên hái xuống vẩy thử xem, dù sao một gốc cây không có hiệu quả lại hái một gốc cây nữa, thử đến khi thấy hiệu quả mới thôi.”
Nguyệt lão đuổi theo sát ở phía sau, đau khổ khuyên nhủ: “Tiểu cô nương, việc này dễ bàn mà. Không cần phải giận giữ như vậy, giận nhưng lại thương tổn thân thể, không tốt cho thân thể.”
Tôi đi vòng qua bên người lão, xông thẳng vào bên trong, chỉ thấy tiểu đồng bên trong phủ Nguyệt Lão đều mặc màu đỏ vui mừng, tất cả mặt mày như họa, như những đứa bé trong tranh vẽ ngày tết ở nhân gian. Nơi nơi treo màu đỏ, tất cả mọi thứ ở phủ Nguyệt Lão đều màu đỏ. Mới xuyên qua hai cái hành lang gấp khúc, thấy ngay phía trước là một bó lớn chỉ tơ hồng, có một thân thể nho nhỏ màu trắng đang vui vẻ chơi đùa đến quên hết mọi thứ, những cái tơ hồng đều bị hắn quấn làm một đoàn rối bòng bong. Nguyệt Lão vốn đang chay phái sau lưng tôi cố gắng khuyên nhủ, giương mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, như muốn ngất đi hướng về vật phía trước, kêu lên: “Cái con thú nhỏ này. . . . . . Cái con thú nhỏ này. Ta mới chỉnh lại cái dây tơ hồng mất ba ngày ba đêm mới xong, lại bị ngươi xả làm rối bòng bong. Sớm biết ngươi phá như vậy, ta sẽ không nhặt ngươi về.”
Tôi thấy cái thân thể nho nhỏ màu trắng kia, chỉ cảm thấy cừc kỳ quen thuộc, vui mừng trong lòng liên tục dâng lên, lo lắng trong lòng đều hóa thành vui sướng khi gặp lại, cười to nói: “Nguyệt Lão, ta cảm thấy được con thú nhỏ trái lại đáng yêu vô cùng. Làm sao có thể buộc loạn tơ hồng?”
Con thú nhỏ kia ngẩng đầu lên, đôi con người màu rượu đỏ chuyển động làm say lòng người, như một tia chớp màu trắng lao đến trước mặt tôi, làm cho tôi ngã lăn ra đất, một người một hồ gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, vui sướng lao vào nhau.