Long Kiếm Truy Hồn

Chương 11: Cuộc trùng phùng bất ngờ



Trong tuyết bay gió rét, Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng ngây ngẩn đứng trông theo bóng dáng sau lưng Sanh Thiên Tẩu, lão không tin Mai Dao Lân thật sự có võ công ghê gớm đến vậy, nhưng lão nhận thấy Sanh Thiên Tẩu quả thật là e sợ chàng.

Sanh Thiên Tẩu đuổi theo đến bên cạnh Mai Dao Lân, hai người sóng vai bước đi. Mai Dao Lân chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn lão, không nói gì cả.

Trước mặt một màu trắng xóa, đồi núi chập chùng bát ngát. Hai người xuống khỏi ngọn núi cao Phong Lôi động, lại phóng đi lên một dải núi nằm ngang. Bỗng Sanh Thiên Tẩu chững bước, ngơ ngẩn nhìn về phía triền núi phía trước nói :

– Trời rét thế này, thân gái yếu đuối cõng mẹ đến đây làm gì thế nhỉ?

Mai Dao Lân ngạc nhiên chững bước, phóng mắt nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả buột miệng nói :

– Người con gái ấy lòng hiếu thảo thật đáng khen.

Sanh Thiên Tẩu nghiêm mặt :

– Trên cõi đời đáng kính nhất là cha mẹ!

Mai Dao Lân động tâm, ánh mắt chầm chậm dời đi nơi khác, lặng thinh không nói gì. Sanh Thiên Tẩu thấy Mai Dao Lân không đáp, như bỗng tức giận trầm giọng nói :

– Công tử bảo có đúng không?

Mai Dao Lân nhếch môi cười :

– Mỗi người có cách nghĩ riêng.

Sanh Thiên Tẩu nhướng mày gằn giọng :

– Bây giờ lão phu mới hiểu rõ công tử.

Mai Dao Lân vụt ngoảnh lại, đanh giọng nói :

– Sanh Thiên Tẩu, các hạ đừng tưởng mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời, Mai mỗ đã nhẫn nhịn các hạ đến lúc này, các hạ nên thỏa mãn rồi, cõi lòng Mai mỗ rất ít khi được cởi mở, đừng tự chuốc lấy họa sát thân.

Sanh Thiên Tẩu tức giận, nhưng vì võ công kém xa chàng, không dám phát tác, nhất thời đứng thừ ra tại chỗ.

Ngay khi ấy một thiếu nữ dáng vẻ tiều tuỵ cõng trên lưng một lão bà từ sau một mô tuyết cao trên triền núi chừng năm mươi trượng bước ra, Mai Dao Lân sửng sốt buột miệng kêu lên :

– Diêu Đài Mục Nữ!

Đoạn liền phi thân lên núi, Sanh Thiên Tẩu nghĩ là kẻ địch của Mai Dao Lân đầy rẫy Trung Nguyên, tưởng đâu chàng định sát hại hai người ấy, lão đang kính phục lòng hiếu thảo của thiếu nữ kia, liền vội phi thân đuổi theo.

Hai người phóng đi nhanh như tia chớp, thoáng chốc đã đến cách ba người kia ngoài năm trượng.

Thiếu nữ ngước lên nhìn, đôi mắt đầy vẻ ai oán nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân, chẳng rõ vui mừng hay đau xót.

Lúc này lão nhân tóc bạc đang dáo dác nhìn ra sau, chưa phát hiện sự có mặt của hai người, khi ngoảnh lại thấy thiếu nữ dừng bước, bất giác giật mình và đưa mắt nhìn ra phía trước. Lão kinh ngạc lắc mạnh đầu, như tưởng mình không được tỉnh táo, ngơ ngẩn hỏi :

– Mai Dao Lân, ngươi chưa chết ư?

Mai Dao Lân quét mắt nhìn ba người, mặt co giật đầy vẻ đau khổ, cười cay đắng nói :

– Nếu Mai mỗ chết đi, sẽ không bao giờ thực hiện được lời hứa tặng trả cho tôn giá một hoàn thuốc còn gì?

Lão nhân tóc bạc lộ vẻ vui mừng, sau một thoáng ngây ngẩn, bỗng ngửa mặt cười vang :

– Vậy là ngươi còn sống thật rồi, ha ha… Một hoàn thuốc là việc nhỏ, vấn đề là nếu ngươi chết đi thì công sức của Cửu Hoàn Kiếm này đã đổ ra một cách uổng phí, và tấm lòng của Linh nhi cũng thật là thừa thãi.

Huyết Phụng phu nhân nằm mọp trên lưng Diêu Đài Mục Nữ bỗng cất giọng yếu ớt nói :

– Linh nhi, hãy bỏ ta xuống, những gì đã chất chứa trong lòng hơn một năm qua, giờ hãy cạn tỏ với y đi.

Diêu Đài Mục Nữ hít sâu một hơi không khí, cố nén niềm kích động trong lòng nói :

– Chúng… chúng ta hãy tìm một nơi kín đáo, ở đây e rằng…

Sanh Thiên Tẩu ánh mắt sắc lạnh đứng sát lưng Mai Dao Lân, có lẽ lúc này lòng Mai Dao Lân quá khích động nên đã quên mất sự hiện diện của lão.

Mai Dao Lân bình thản cười nói :

– Nơi này có thể nhìn rỏ rất xa, ở đây được rồi.

Cửu Hoàn Kiếm ngẩn người, bỗng cười nói :

– Tiểu tử, ngươi vẫn cuồng ngạo như trước, hãy xem đây Vũ Nội nhị kỳ mà còn bị đả thương, đây không phải ám toán, mà là giao chiến một cách công bằng.

Mai Dao Lân thản nhiên cười :

– Mai mỗ rất mong được gặp những cao nhân võ công cái thế kia.

Đoạn thò tay vào lòng lấy thuốc trị thương.

Đây là lần đầu tiên trong hơn một năm qua, Sanh Thiên Tẩu đã tiếp cận với Mai Dao Lân trong khi chàng không hề phòng bị thế này, lão đã định tâm hạ sát chàng, lẽ nào lại bỏ qua, ngầm vận tụ công lực vào song chưởng, bất thần toàn lực đẩy ra, chưởng xuất mới quát to :

– Ngươi chẳng còn gặp được nữa đâu!

Mai Dao Lân vừa nghe tiếng vội rụt tay ra, song đã muộn, chỉ nghe “bình” một tiếng, song chưởng Sanh Thiên Tẩu đã trúng vào lưng Mai Dao Lân, thân người Mai Dao Lân văng bay lên cao hơn mười trượng, liên tiếp lộn vòng trên không, nghiêng rơi xuống triền núi, đến đất lại lăn lộn mấy vòng, va vào trên một tảng đá to cách xa ba mươi trượng, lăn xuống dưới tảng đá.

Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh thảng thốt hét to, đặt Huyết Phụng phu nhân xuống đất, tung mình lao về phía Mai Dao Lân.

Huyết Phụng phu nhân cắn răng cố sức chỏi dậy, giọng căm thù nói :

– Lão thân kiếp này được nhìn thấy hành động quang minh lỗi lạc của một đại anh hùng như tôn giá, chết cũng chẳng hối tiếc. Nào hãy đến đây, lão thân tin là tôn giá dù có giết thêm một hai người cũng chẳng bận tâm.

Cửu Hoàn Kiếm đứng thừ ra, như đến giờ mới bừng tỉnh, căm hờn cười vang nói :

– Tôn giá thật biết lợi dụng thời cơ, khiến lão phu cứ tưởng tôn giá là bạn của y. Nào lại đây, với công lực kinh người của tôn giá, hẳn không đến nỗi e sợ hai kẻ sắp chết này.

Sanh Thiên Tẩu đứng yên cười khảy :

– Giết hai người thật dễ như trở bàn tay, nhưng lúc này lão phu không có thời gian, bởi một chưởng của lão phu chưa thể khiến y chết ngay, nếu hai người có hứng thú thì hãy theo xuống đây.

Đoạn vừa định tung mình, Cửu Hoàn Kiếm gằn giọng quát :

– Đâu dễ dàng vậy được!

Dứt lời đã tung mình lao tới. Huyết Phụng phu nhân vừa thấy chồng ra tay, cũng liền buông tiếng quát vang, cố gom hết sức tàn lao tới.

Sanh Thiên Tẩu cười khảy :

– Hai vị có lẽ công lực cũng khá, nhưng lúc này năm thành cũng chưa đến, chỉ tự chuốc khổ vô thân mà thôi.

Dứt lời đã xoay người, tung ra chiêu Huyền Ảnh Bách Ảo.

Công lực hai người quả đã tiêu hao gần hết, lực bất tòng tâm, trong khi Sanh Thiên Tẩu lại sợ Mai Dao Lân trúng chưởng chưa chết, nếu thoát thân sẽ để lại họa sát thân, không dám kéo dài thời gian, toàn lực thi triển tuyệt chiêu trong Huyền Vũ bí kíp, hai người làm sao chống nổi.

Chỉ nghe hai tiếng hự đau đớn cùng lúc vang lên, Song kỳ đã ngã lăn ra đất tuyết. Sanh Thiên Tẩu quét mắt nhìn hai người lạnh lùng nói :

– Nếu như không nghĩ đến tấm lòng hiếu thảo của lệnh ái thì hai người đã táng thân tại đây rồi.

Dứt lời đã tung mình lao xuống núi, Song kỳ huyệt đạo bị kiềm chế, lòng tuy căm hận nhưng chẳng biết làm sao hơn.

Vân Phụng Linh lần theo dấu tuyết vỡ, tìm thấy Mai Dao Lân ở sau tảng đá vừa mới gắng gượng đứng lên. Nàng cất tiếng gọi đầy đau xót, ôm chầm lấy Mai Dao Lân vào lòng, dìu chàng ngồi xuống đá, đôi môi run run hôn khắp mặt chàng, nước mắt rơi xối xả. Mai Dao Lân gắng gượng đưa tay phải lên dùng cánh tay áo rách nát chùi vết máu nơi khóe miệng, mỉm cười nói :

– Linh muội đừng như vậy, Trung Nguyên vốn không phải là nơi sinh trưởng của Linh muội, Linh muội nên về nước là hơn. Ngu ca hiểu lão ta, lão ta cũng hiểu rõ ngu ca, nên lão không bao giờ bỏ qua cơ hội hạ sát ngu ca.

Vân Phụng Linh kinh hãi dời miệng ra, càng ôm chặt Mai Dao Lân hơn, áp má vào mặt chàng khích động nói :

– Không, tiểu muội không đi đâu hết, bởi Lân ca ở Trung Nguyên, tiểu muội ai cũng chẳng cần, tiểu muội phải bảo vệ Lân ca, không để cho bất kỳ người nào làm hại.

Mai Dao Lân đưa tay sửa lại làn tóc lòa xòa trước trán nàng, lắc đầu cười nói :

– Linh muội, ngu ca đã nói rồi, ngu ca rất hiểu lão ta, không chỉ con người mà kể cả võ công của lão ta, Linh muội không phải là đối thủ, hãy nghe lời ngu ca, đi đi!

Vân Phụng Linh khóc gào lên :

– Không tiểu muội chết cũng phải kề cận bên Lân ca. Thật ra Lân ca chẳng hiểu lão ấy, không thì đâu để cho lão ấy sống đến hôm nay và dẫn theo bên mình… Lòng tàn bạo của Lân ca đối với kẻ địch khi trước đâu rồi? Trước kia tiểu muội cũng từng oán trách Lân ca tàn nhẫn, nhưng bây giờ thì tiểu muội lại hận Lân ca từ tâm, hận Lân ca…

Mai Dao Lân rất hiểu nổi đau hiện giờ của vị Quận chúa đa tình này, chàng thật có phần hối hận hôm trước đã buông tha cho Sanh Thiên Tẩu, cười chua chát nói :

– Linh muội biết ngu ca không phải dễ dàng thương hại kẻ khác, bởi ngu ca là người bất hạnh, nhưng… lão ta cũng là một kẻ bất hạnh nên ngu ca đã sinh lòng thương hại, nhưng ngu ca lại không ngờ lại báo ứng nhanh đến nhu vậy. Linh muội hãy nghe lời ngu ca rời khỏi đây ngay. Ngu ca biết Linh muội không bao giờ thật sự hận ngu ca, do đó ngu ca mong là trong trí óc Linh muội chỉ ghi nhớ ngu ca là người sống mãi.

Sanh Thiên Tẩu thờ thẫn đứng trên tảng đá, gió rét thổi tung râu tóc bạc phơ của lão, trông lão thật cô đơn và tội nghiệp. Vân Phụng Linh tới tấp hôn lên mặt Mai Dao Lân, vẻ khích động đã tiêu tan, thay vào đó là tình yêu tha thiết, nàng âu yếm nói :

– Sao Lân ca biết là tiểu muội không bao giờ thật sự hận Lân ca? Bởi Lân ca cũng yêu thương tiểu muội, nên tiểu muội biết Lân ca không bao giờ hận tiểu muội và cũng biết tiểu muội không bao giờ hận Lân ca, Lân ca không muốn rời xa tiểu muội, tiểu muội cũng không muốn rời xa Lân ca. Lân ca đừng xua đuổi tiểu muội, thời gian của chúng ta quá ngắn ngủi, trong khi chúng ta đều có rất nhiều lời muốn nói.

Mai Dao Lân cười cay đắng :

– Linh muội đã thay đổi nhiều quá, không còn vâng lời ngu ca như trước nữa.

Vân Phụng Linh cười ảo não :

– Tiểu muội biết mình đã tiều tụy rất nhiều, nhưng con tim tiểu muội không bao giờ thay đổi, chính Lân ca mới thay đổi, đã xem sự sống chết quá quan trọng, không muốn tiểu muội được chết cùng.

Mai Dao Lân đưa tay nhè nhẹ lau đi dòng lệ nơi khóe mắt nàng, vẻ thương xót lắc đầu nói :

– Ngu ca nhất định phải báo thù cho Linh muội.

Vân Phụng Linh mắt nhòa lệ lắc đầu :

– Đừng dối gạt tiểu muội, lúc Lân ca buông tha cho lão, nhất định đã nghi đến hậu quả. Lân ca là người thông minh, sở dĩ trước nay lão chưa sát hại Lân ca, chắc chắn chẳng phải lão không muốn, mà là Lân ca đề phòng quá cẩn thận. Lân ca vì thương hại lão mà nuôi hổ bên mình không chịu sát hại lão, vì sao lại không chịu thương xót tiểu muội, để cho tiểu muội cùng sống chết bên nhau chứ? Lân ca trong hơn một năm qua tiểu muội đã thấm thía mùi vị của sự cách biệt, ba người cơ hồ tìm khắp Ma Thiên Lãnh, bởi tiểu muội không tin lời đồn đại trên chốn giang hồ, Lân ca đã bỏ rơi tiểu muội âm thầm ra đi. Nhưng thật không ngờ trong lúc đường cùng lại gặp được Lân ca, và càng không ngờ thời gian của chúng ta lại ngắn ngủi thế này.

Mai Dao Lân mắt dần rướm lệ, gượng cười nói :

– Linh muội trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tan, hãy nghe ngu ca…

Vân Phụng Linh biết Mai Dao Lân định nói gì, vội với giọng hờn tránh ngắt lời :

– Lân ca hãy xem, tay áo rách tả tơi thế này mà cũng không chịu vá lại, không có tiểu muội bên cạnh, Lân ca chẳng màng gì đến ăn mặc nữa, thật là…

Mai Dao Lân cười ảo não :

– Ngu ca biết Linh muội không muốn ngu ca xua đuổi, nhưng…

Vân Phụng Linh như chợt nhớ, bỗng nói :

– Lân ca sao lâu thế này mà lão chưa xuống đến, chúng ta đi thôi!

Mai Dao Lân lắc đầu :

– Lão chắc chắn phải xuống đây!

Bỗng một giọng áy náy từ trên đầu hai người vang lên :

– Đúng vậy, công tử lão nô đã chờ chịu phận, tại đây từ lâu.

Vân Phụng Linh giật nẩy mình, ôm chặt Mai Dao Lân quay phắt lại, ngước nhìn lên tảng đá chỉ thấy Sanh Thiên Tẩu đang quỳ trên ấy, hai đầu gối đã gần nửa vùi trong tuyết, đầu cúi gằm, mái tóc buông xõa, hai người từ dưới nhìn lên, trông rõ dấu lệ trên gương mặt chằng chịt nếp nhăn của lão.

Mai Dao Lân lạnh lùng cười nói :

– Sanh Thiên Tẩu, các hạ quá thận trọng rồi đó, Mai mỗ lúc này nội phủ đã thọ thương, chân khí khó đề tụ, lỡ qua ngày hôm nay sẽ không còn cơ hội trừ khử Mai mỗ nữa đâu.

Vân Phụng Linh hốt hoảng, khẽ thúc Mai Dao Lân, song chàng vẫn tiếp tục nói hết lời. Sanh Thiên Tẩu thấp giọng :

– Lão nô biết rất rõ thương thế của công tử, bởi cuộc đời hiểm ác, lòng người thiên khích, gần ba mươi năm dài, lão nô đã tang thương trong đời, vì vậy lão nô không dám tin trên đời lại có người thật sự xót thương lão nô, nên lão nô chỉ muốn báo phục, báo phục tất cả những gì mà người đời đã ban cho lão nô, nhưng không ngờ bàn tay báo phục của lão nô lại nhắm vào công tử, một người đã thật sự cảm thông và xót thương lão nô.

Vân Phụng Linh nhẹ người, vội nói :

– Chỉ cần các hạ không hại Lân ca nữa, Lân ca chắc chắn sẽ bỏ qua cho các hạ.

Đoạn cúi xuống hỏi :

– Phải vậy không Lân ca?

Mai Dao Lân cười :

– Linh muội biết hiện giờ chúng ta không phải là địch thủ của lão nên mới nói vậy.

Vân Phụng Linh nghe vậy lại lo đến mặt mày tái mét.

Sanh Thiên Tẩu giọng nặng nề nói :

– Công tử là người rắn rỏi, lão nô biết không thể nào uy hiếp được, lúc ở trong Huyền Vũ bí phủ, lão nô từng thề giả dối, nhưng bây giờ…

Bỗng chầm chậm ngước mặt lên, đăm mắt nhìn trời nói tiếp :

– Xin thần minh chứng giám, đệ tử Hàn Thiên Hồng…

Mai Dao Lân biến sắc mặt, lạnh lùng nói :

– Các hạ tình nguyện chỉ một bên là xong ư?

Sanh Thiên Tẩu làm ngơ nói tiếp :

– Thân và mạng này đã giao cho Mai Dao Lân công tử, sống chết không rời, một dạ trung thành báo đáp, nếu có nửa lời giả dối sẽ chết bởi đao kiếm phân thây.

Mai Dao Lân thờ thẫn nhìn Sanh Thiên Tẩu nói :

– Các hạ tự biết mình thế này, thật khiến Mai mỗ kinh ngạc.

Sanh Thiên Tẩu thành khẩn :

– Công tử đã đối với lão nô bằng tình đồng loại, xoay chuyển khiến lão nô vô cùng lấy làm lạ.

– Các hạ đứng lên được rồi!

– Lão nô tuân mạng!

Đoạn liền đứng phắt dậy, Mai Dao Lân chau mày :

– Mai mỗ không hề nhận các hạ làm nô bộc.

Sanh Thiên Tẩu cười cởi mở :

– Có lẽ hai từ lão nô khó nghe quá, từ nay lão phu sẽ tự xưng là Thiên Hồng, xin công tử cũng gọi là Thiên Hồng cho tiện.

Mai Dao Lân chưa kịp phản đối, bỗng nghe Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh hốt hoảng nói :

– Lân ca họ từ bên núi kia đón đầu đến kìa!

Mai Dao Lân ngẩng lên nhìn, vội nói :

– Linh muội hãy lên đón vợ chồng Cửu Hoàn Kiếm xuống đây mau!

Vân Phụng Linh tuy rất nóng ruột, nhưng bỏ lại Mai Dao Lân đang thế thương cũng không yên tâm, bối rối nói :

– Bọn họ là Tùng Môn tam kiệt của Vạn Tùng môn, võ công của họ ngay cả sư phụ cũng… tiểu muội không yên tâm…

Sanh Thiên Tẩu Hàn Thiên Hồng tiếp lời :

– Thiên Hồng lên bồng hai người xuống đây, công tử hãy mau uống thuốc, chúng ta không có nhiều thời gian.

Đoạn liền quay người phi thân lên núi. Dứt lời cũng liền thò tay vào lòng lấy hộp thuốc ra, mở nắp lấy một viên uống vào. Vân Phụng Linh lo lắng nói :

– Lân ca dám tin lão ư?

Mai Dao Lân ngồi xuống xếp bằng, mỉm cười nói :

– Bây giờ có thể tin lão được rồi, Linh muội không rõ võ công của lão, nên nghĩ là lão sợ ngu ca phải không?

– Nhưng tiểu muội vẫn sợ, bởi đối phương không chỉ có Tùng Môn tam kiệt.

Mai Dao Lân mắt ánh sát cơ :

– Vậy thì chúng ta ngoài con đường này ra, không còn con đường nào khác. Linh muội hãy nghe lời ngu ca không được vọng động, chỉ được kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Đoạn liền nhắm mắt lại vận công điều tức. Sanh Thiên Tẩu hai bên nách cắp Song kỳ tung mình xuống lạnh lùng nói :

– Cô nương hãy hộ vệ cho họ!

Vân Phụng Linh tuy lòng không vui bởi thái độ lạnh nhạt của Sanh Thiên Tẩu, nhưng không dám phát tác, vội đi nhanh đến bên Song kỳ, đưa mắt nhìn Tùng Môn tam kiệt đáng từ trên núi phóng xuống nói :

– Tùng Môn tam kiệt võ công rất cao…

Sanh Thiên Tẩu lạnh lùng ngắt lời :

– Lão phu biết nhiều về Vạn Tùng môn hơn cô nương gấp mười lần, không cần cô nương phải nói.

Vân Phụng Linh biến sắc mặt, lúc này Tùng Môn tam kiệt chỉ còn cách hơn mười trượng nữa thôi, đã trông thấy rõ họ tuổi đều trên thất tuần, trang phục sang trọng, sắc mặt hồng hào, đủ thấy bình nhật họ sống sung sướng thế nào. Người giữa có năm chòm râu dài, mày rậm mắt sáng, khóe môi hằn lên những đường cong đầy vẻ kiêu ngạo tuổi tuy đã 75,76 song vẫn còn uy nghi lẫm liệt, Sanh Thiên Tẩu nhận ra người này chính là Nhạc Minh Tùng trưởng tử của lão nhị trong Tùng Môn song hữu.

Bên phải là Nhạc Phong Tùng bào đệ của Nhạc Minh Tùng, người này có một chòm râu dê, mày ngắn mắt nhỏ, vẻ mặt âm trầm, nhìn qua cũng biết là kẻ gian xảo đa mưu.

Bên trái là Ứng Kiếm Tùng con trai của lão đại trong Tùng Môn song hữu, người này mày rậm mắt to, mũi lân miệng cá, chứng tỏ người này tính nóng như lửa.

Ba người vừa thấy Sanh Thiên Tẩu, thảy đều kinh ngạc mắt đảo tròn liên hồi như suy nghĩ gì đó, bỗng Nhạc Minh Tùng trầm giọng quát :

– Ngươi là Hàn Thiên Hồng phải không?

Sanh Thiên Tẩu mắt ánh hung quang cười nói :

– Đã hơn sáu mươi năm dài mà đại thiếu gia vẫn còn nhớ đến cái tên Hàn Thiên Hồng, lão phu dù tan xương nát thịt cũng khó mà báo được thâm ân này, ha ha…

Nhạc Minh Tùng gằn giọng :

– Hàn Thiên Hồng, ngươi biết luật lệ của Vạn Tùng môn, tự ý bỏ trốn tội bất dung tha, đối với việc hồi sáu mươi năm rồi, ngươi còn lý do gì để bào chữa không?

Sanh Thiên Tẩu khinh miệt nhìn ba người, cười nói :

– Chúng ta thân phận sai biệt, lão phu chẳng có lý do gì để bào chữa cả.

Ứng Kiếm Tùng mắt rực hung quang, từ nơi lưng rút ra một ngọn tùng văn nhuyễn tiên đầy gai nhọn, y vung tay, đầu roi vang lên một tiếng lảnh lót, lạnh lùng nói :

– Đại ca, nhị ca, nói nhiều với hạng cẩu tài này làm gì, chúng ta còn việc chính phải làm nữa.

Dứt lời, trường tiên đã vung lên, quất thẳng xuống đầu Sanh Thiên Tẩu.

Vừa thấy đối phương động thủ, Sanh Thiên Tẩu mặt càng đậm vẻ tàn bạo, trường tiên “vút” một tiếng đã quất đến, Sanh Thiên Tẩu không tránh né, chỉ nghiêng đầu sang bên, “bốp” một tiếng, trúng vào lưng lão, gai nhọn kéo theo một mảng da thịt, trên lưng Sanh Thiên Tẩu liền hiện ra một đường máu dài hơn hai thước, Diêu Đài Mục Nữ bất nhẫn quay mặt đi nơi khác.

Sanh Thiên Tẩu không chút lộ vẻ đau đớn đứng lặng yên, vẻ căm thù trong mắt càng thêm nồng đậm. Ứng Kiếm Tùng cười vang nói :

– Khá khen cho cẩu tài, ngươi tuy đã cao tuổi, nhưng vẫn ương ngạnh chẳng kém khi xưa, đại gia xem ngươi ương ngạnh đến mức độ nào.

Dứt lời trường tiên lại vung lên, Nhạc Minh Tùng bỗng nắm lấy cổ tay y nói :

– Hãy khoan, có lẽ Vạn Tùng môn còn cần dùng đến y.

Đoạn quay sang Sanh Thiên Tẩu nói :

– Hàn Thiên Hồng tất cả đào nô của Vạn Tùng môn thảy đều phải chết dưới Tùng Văn tiên, mùi vị ấy không dễ chịu, ngươi biết chứ?

Sanh Thiên Tẩu ngước mặt nhìn trời lẩm bẩm :

– Trời hỡi! Hãy nhìn xem, đây chính là lòng dạ người đời, một roi này Thiên Hồng không cảm thấy đau, nhưng lại rõ ràng nhớ đến quãng đời của mình hồi sáu mươi năm trước, nên Thiên Hồng phải đòi lại một cái giá xứng đáng.

Nói đến đây, mắt lão giăng đầy tia máu, râu tóc không gió lay động, buông tiếng cười vang :

– Ha ha… thế sự đổi dời, thời đại của ba vị đã qua, bây giờ đã đến lúc Vạn Tùng môn phải trả giá cho mười năm da thịt của Hàn Thiên Hồng rồi…

Trong tiếng cười người đã cất lên cao, vung chưởng lao bổ vào Ứng Kiếm Tùng. Ba người đều là cao thủ đời thứ nhì của Vạn Tùng môn, Tùng Môn tam kiệt danh chấn võ lâm, đâu xem vị đào nô già cả này ra gì.

Nhạc Minh Tùng trầm giọng mắng :

– Lão nô tài thật không biết sống chết!

Dứt lời cùng Nhạc Phong Tùng tung mình lui ra sau hơn ba trượng bàng quan. Ứng Kiếm Tùng đâu ngán sợ gì Sanh Thiên Tẩu, trong tiếng quát vang, Tùng Văn Tên quét thẳng vào mắt phải Sanh Thiên Tẩu, ra tay thật tàn độc.

Sanh Thiên Tẩu lúc này đã động sát tâm, tay phải vung lên chộp lấy đầu roi, thủ pháp nhanh đến hoa mắt. Ứng Kiếm Tùng giật mình, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy tay phải tê dại, trường tiên đã vuột khỏi tay, bất giác sửng người. Liền theo đó là một tiếng quát vang :

– Huyền Võng Vô Biên!

Chỉ thấy bóng chưởng dăng đầy tứ phía kèm theo tiếng rít gió lảnh lói, uy thế thật kinh người. Tùng Môn tam kiệt lúc này biết võ công Sanh Thiên Tẩu khác xa xưa kia, nhưng không còn kịp ứng phó nữa. Ứng Kiếm Tùng mặt mày tái ngắt, song chưởng chưa kịp vung lên thì hai vai đã bị trúng hai chưởng, “bình” một tiếng văng ngược ra sau hơn hai trượng, xương vai gãy nát, thủng thịt lòi ra ngoài, máu tuôn xối xả.

Sanh Thiên Tẩu như bóng theo hình lướt đến, hai tay chộp lấy hai chân Ứng Kiếm Tùng xách ngược lên, Nhạc Minh Tùng và Nhạc Phong Tùng thấy vậy cả kinh, đang lao đến định tiếp cứu, vội dừng bước quát :

– Hàn Thiên Hồng hãy khoan!

Lúc này sắc mặt Mai Dao Lân đã hồng hào, Vân Phụng Linh đã có phần yên tâm hơn, bởi nàng chưa trông thấy một nhóm người đang từ dưới núi phóng lên. Sanh Thiên Tẩu với giọng sắc lạnh nói :

– Lão phu đã nói rồi, thời đại của ba người đã qua, giờ đã đến lúc lão phu đòi lại những gì đã mất trong mười năm khi xưa rồi.

Nhạc Phong Tùng hít sâu một hơi, cố nén niềm khích động trong lòng, trầm giọng nói :

– Vạn Tùng môn xưa nay nói một không hai, ngươi muốn gì cứ nói.

Sanh Thiên Tẩu cười khảy :

– Vạn Tùng môn uy chấn võ lâm mà cũng chấp nhận điều kiện của kẻ khác ư?

– Tình thế bắt buộc, chẳng thể không chấp nhận.

– Đó là vì người này phải không.

Nhạc Minh Tùng gật đầu :

– Phải!

Sanh Thiên Tẩu cười vang :

– Những gì lão phu đã mất hoàn toàn thuộc vô hình không nắm bắt được, nên cũng chẳng cần đền bù bằng thực thể, hai vị cần y thì lão phu trả đây.

Dứt lời hai tay kéo mạnh, trong tiếng gào rú thảm khốc, Ứng Kiếm Tùng đã bị tách làm đôi, máu me đầm đìa. Sanh Thiên Tẩu vung tay chia ra ném về phía anh em họ Nhạc và quát :

– Đón lấy, lão phu chẳng lấy gì trong người y cả.

Hai anh em họ Nhạc tung mình sang hai bên tránh khỏi, mắt họ đã trở nên đỏ quạch, cùng buông tiếng gầm to, vung chưởng lao bổ về phía Sanh Thiên Tẩu.

Bóng chưởng chập chờn và kèm theo tiếng lào xào như tiếng tùng reo, khó thể nhận được hư thật.

Sanh Thiên Tẩu cũng hiểu Ứng Kiếm Tùng chết là bởi quá ngông cuồng khinh địch, lão ở trong Vạn Tùng môn, nhưng cũng biết võ công của Vạn Tùng môn rất là bá đạo, ngay chính lão cũng không nắm chắc phần thắng nên ứng phó hết sức thận trọng.

Chưởng phong cuốn tung tuyết trắng, nhìn từ xa chỉ thấy một khối tuyết chuyển động, không sao trông thấy bóng người.

Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh nhẹ nhàng đặt Song kỳ lên trên một phiến đá, nhưng không biết cách nào giải huyệt cho họ.

Đột nhiên ngoài mười trượng có tiếng lạnh lùng nói :

– Diêu Đài Mục Nữ quả nhiên ở tại đây, Song kỳ đã ngã xuống rồi. Tín Ứng Tử đây hoàn toàn là do công lao các hạ.

Một tiếng nói khác tiếp lời :

– Việc nhỏ mọn đâu có gì đáng kể, vì minh chủ ra sức bảo vệ an ninh cho võ lâm, đó là việc nghĩa đâu thể chối từ, lời nói của Mạc tuần tra lão phu thật không dám nhận.

Vân Phụng Linh ngẩng lên nhìn, bất giác kinh hãi lùi sau một bước, chỉ thấy một lão nhân râu đỏ mặt máu chằng chịt vết sẹo, đang đứng trước ngoài mười trượng, Vân Phụng Linh tuy chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng qua tướng mạo, nàng liền nghĩ đến một hung thần miền Trại Ngoại, đó là Huyết Kiêu Mạc Như Hải.

Bên phải lão nhân mặt máu là một lão nhân tóc bạc râu thưa đang cười nham hiểm, trên vai phải có một con diêu ưng lông bạc, không cần hỏi cũng biết người này là Tín Ứng Tử. Sau lưng hai người là năm đại hán mặc áo hồng cừu, tuổi từ ba mươi đến năm mươi.

Lão nhân mặt máu an nhàn cười nói :

– Tín Ứng Tử bất tất quá khiêm tốn, hiện nay minh chủ đang lúc cần dùng người, lão phu rồi đây ở trước mặt tệ viện chủ, nhất định sẽ nói vài lời.

Tín Ứng Tử vội với vẻ cảm kích nói :

– Đa tạ Mạc tuần tra đã đề bạt.

Lão nhân mặt máu nghênh ngang khoát tay, ra ý không cần cảm tạ, ngước lên nhìn Vân Phụng Linh nói :

– Quận chúa biết lão phu là ai không?

Vân Phụng Linh lặng người, nàng đã từng chứng kiến võ công của Mai Dao Lân, biết chàng quyết không phải địch thủ của lão nhân mặt máu, bởi nàng từng nghe Cửu Hoàn Kiếm nói, người này võ công chẳng thấp hơn ông.

Nàng tuyệt vọng nói :

– Huyết Kiêu Mạc Như Hải!

Huyết Kiêu Mạc Như Hải gật đầu đắc ý cười :

– Đúng rồi lão phu chính là Huyết Kiêu, phụng mệnh công tử mời Quận chúa đến Tổng đàn Nga Mi một chuyến, tuyệt đối không có ác ý.

Dứt lời hai mắt nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân. Vân Phụng Linh hoảng kinh, vội xê người đứng cản tầm nhìn của lão nói :

– Bổn Quận chúa có thể đi theo các người, nhưng các người phải chấp nhận một điều kiện của bổn Quận chúa.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải ngẩn người :

– Điều kiện ư?

Bỗng cười phá lên, nói tiếp :

– Quận chúa, lúc này và tại đây tình huống sai biệt, Quận chúa thấy có thể bàn điều kiện được chăng? Người thiếu niên kia là ai?

Lúc này Tín Ứng Tử đưa mắt nhìn hai nửa thi thể nằm trên đất tuyết, lúc này ba người giao chiến vẫn phủ trùm trong tuyết trắng.

Vân Phụng Linh buột miệng :

– Là người bảo vệ cho bổn Quận chúa cũng như Song kỳ, mặc dù lúc này tình huống sai biệt, nhưng bổn Quận chúa vẫn có đủ thời gian tự tuyệt, khiến các người không thể đạt thành nhiệm vụ.

Những lời ấy quả nhiên hiệu nghiệm, vẻ đắc ý trên mặt Huyết Kiêu Mạc Như Hải tức khắc tan biến, nhất thời khó thể quyết định dứt khoát.

Bỗng Tín Ứng Tử sửng sốt nói :

– Lão tam trong Tùng Môn tam kiệt đã chết, trong trận chiến hẳn là lão đại và lão nhị, ai mà võ công cao đến mức có thể độc chiến với Tùng Môn tam kiệt thế nhỉ?

Huyết Kiêu giật mình đưa mắt nhìn, nhận thấy tử thi quả đúng là Ứng Kiếm Tùng trong Tùng Môn tam kiệt, lòng cũng thầm kinh hãi, ngẫm nghi chốc lát bỗng gật đầu nói :

– Thôi được, lão phu bằng lòng, hẳn là điều kiện của Quận chúa là buông tha cho ba người kia, nhưng qua khỏi ngày hôm nay thì điều kiện sẽ không còn hiệu lực nữa.

Vân Phụng Linh tuy khó nhận định được lời nói của đối phương chân thật hay giả dối, nhưng hoàn cảnh bắt buộc, nàng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, ngoảnh lại quyến luyến nhìn Mai Dao Lân một hồi lâu, đoạn mắt ngấn lệ cúi đầu đi về phía Huyết Kiêu Mạc Như Hải.

Huyết Kiêu chậm bước tiến tới, khi còn cách chừng hai trượng, Huyết Kiêu bỗng với giọng sắc lạnh nói :

– Nếu thiếu niên kia không phải là Mai Dao Lân, lão phu hoàn toàn chấp nhận điều kiện của Quận chúa.

Dứt lời đã tung mình lao bổ về phía Vân Phụng Linh đang cắm cúi bước đi. Vân Phụng Linh đang quá sức đau lòng bởi ly biệt người yêu, đâu còn lòng dạ chú ý đến những gì khác, khi nghe tiếng ngẩng lên thì huyết trảo của Huyết Kiêu đã chộp đến hai vai nàng.

Vân Phụng Linh kinh hãi thét lên :

– Lão không giữ lời…

Thốt nhiên một tiếng cười lạnh toát vang lên, Vân Phụng Linh chưa dứt lời, bỗng cảm thấy một cánh tay ôm ngang lưng, nhấc bông nàng bay ngược ra sau hơn hai trượng.Huyết Kiêu Mạc Như Hải đinh ninh sẽ đắc thủ, nào ngờ lại chộp vào khoảng không, người chúi tới trước hai bước, đứng thừ ra tại chỗ.

Vân Phụng Linh bàng hoàng ngoảnh lại nhìn, kinh ngạc kêu lên :

– Lân ca!

Mai Dao Lân khẽ âu yếm trách :

– Linh muội, trong các loài thú, chim kiêu ác độc nhất, sao Linh muội lại dễ tin thế này?

Vân Phụng Linh ấm ức, nước mắt dâng trào, dẫu môi nói :

– Lân ca lại còn trách người ta nữa hả?

Mai Dao Lân chẳng thèm đếm xỉa đến những cặp mặt phẫn nộ đang nhìn mình, dịu dàng nói :

– Linh muội không được khóc, kể từ bây giờ không ai dám hiếp đáp Linh muội nữa đâu!

Vân Phụng Linh tuy biết rõ Mai Dao Lân không phải địch thủ của những người kia, nhưng lúc này nàng không muốn nghĩ đến điều ấy, chỉ mong được đền bù ngay nỗi khổ tương tư trong hơn một năm qua, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nàng âu yếm úp mặt vào vai Mai Dao Lân thỏ thẻ :

– Chỉ cần Lân ca yêu thương tiểu muội, tiểu muội không sợ gì cả.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải thấy hai người mải mê tâm sự, xem xung quanh như không có ai cả, càng thêm tức giận trầm giọng nói :

– Tiểu tử, ngươi là Mai Dao Lân phải không?

Mai Dao Lân không ngẩng lên, vẫn âu yếm nhìn gương mặt đầy hạnh phúc của Vân Phụng Linh, thò tay vào lòng lấy ra một đóa Lục bình xanh ném xuống đất lạnh lùng nói :

– Huyết Kiêu hãy nhận lấy, tại hạ sẽ thu về ngay!

Đoạn lại khẽ nói :

– Linh muội hãy đến cứu chữa cho lệnh sư và Cửu Hoàn Kiếm, thuốc đây!

Lấy hộp thuốc ra nhét vào trong tay Vân Phụng Linh. Vừa trông thấy Lục bình xanh, mọi người đều biến sắc mặt, đồng thanh kêu lên :

– Lục bình xanh, Mai Dao Lân chưa chết ư?

Vân Phụng Linh lo lắng :

– Lân ca, Huyết Kiêu…

Mai Dao Lân khẽ cười :

– Linh muội hãy đi mau. Ngu ca biết rồi!

Dứt lời nhẹ đẩy Vân Phụng Linh ra, chậm rãi đi về phía Huyết Kiêu Mạc Như Hải. Vân Phụng Linh con tim đã trao trọn cho Mai Dao Lân, tay cầm hộp thuốc đứng thừ ra tại chỗ, lòng hồi hộp đến tột độ. Mai Dao Lân quét mắt nhìn đóa Lục bình xanh trên đất tuyết, giọng khinh miệt nói :

– Huyết Kiêu, tôn giá là một nhân vật lừng danh Trại Ngoại, chẳng lẽ không đủ can đảm nhặt nó hay sao?

Huyết Kiêu Mạc Như Hải cười vang :

– Mai Dao Lân, theo lão phu được biết ngươi từ khi xuất đạo đến nay, Lục bình xanh đến đâu, không ai sống qua ba ngày, lão phu niệm tình ngươi thành danh chẳng dễ, không nỡ phá hoại, rất hiếm khi lão phu có lòng từ bi, duy lần này ngoại lệ, bởi ngươi đã sắp chết đến nơi rồi.

Mai Dao Lân cúi xuống nhặt đóa Lục bình xanh lên, cười khảy :

– Tôn giá có lòng từ bi với Mai mỗ, vậy thì Mai mỗ cũng có lòng từ bi đối với tôn giá một phen, trong vòng ba hôm sẽ lấy mạng tôn giá, nhưng Lục bình xanh tôn giá phải đeo trên người mới được.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải điềm nhiên cười :

– Vậy thì ngươi hãy động thủ đi!

– Tất nhiên, tôn giá chuẩn bị rồi chứ?

Ngay khi ấy Tín Ứng Tử vung tay cho con diêu ưng lông bạc bay lên, cười dài nói :

– Lão phu cũng muốn đeo một đoá! Ngươi có chịu ban cho không?

Dứt lời đã tung mình đến trước mặt Huyết Kiêu, hiển nhiên là y muốn dành lấy công trạng một lần nữa.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải khẽ nói :

– Hãy cẩn thận!

Mai Dao Lân lắc đầu cười khảy :

– Tôn giá chưa đủ sức, không đeo nổi đâu.

Tín Ứng Tử cũng là nhân vật vó tiếng tăm vùng Trại Ngoại, đâu chịu được những lời khinh bỉ của đối phương, tức giận quát :

– Ngươi hãy xem thử lão phu có đủ sức hay không?

Dứt lời đã vung chưởng công ra, kình phong như vũ bão, hiển nhiên đã giở hết toàn lực.

Mai Dao Lân nhướng mày quát :

– Mai mỗ không nhìn lầm tôn giá đâu, nằm xuống ngay!

Dứt lời song chưởng đã đẩy ra, “bùng” một tiếng vang rền, kèm theo là một tiếng “hự” đau đớn, Tín Ứng Tử bay ngược ra sau hơn bảy trượng, hai tay cong queo cắm ngược vào ngực, máu tươi chảy lênh láng trên đất tuyết, hồn đã lìa khỏi xác.

Vân Phụng Linh trố mắt to nhìn Mai Dao Lân, vẻ mặt nhất thời không phân biệt được vui mừng hay kinh ngạc. Bỗng một giọng thấp trầm nói :

– Nha đầu, Mai Dao Lân đã nói sao với ngươi hả?

Vân Phụng Linh giật mình, vội phóng nhanh đến chỗ Cửu Hoàn Kiếm, cúi xuống nói :

– Lão bá xin đừng cho Mai Dao Lân biết kẻo Linh nhi lại bị trách mắng nữa.

Cửu Hoàn Kiếm cười :

– Vậy thì hãy đưa thuốc cho lão phu với sư phụ ngươi uống mau.

Vân Phụng Linh vội mở hộp ra, lấy thuốc cho hai người uống vào.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải lặng người, quét mắt nhìn năm đại hán phía sau, độc niệm chợt nảy sinh, trầm giọng quát :

– Các ngươi hãy bắt lấy ba người kia, để lão phu đối phó với tiểu tử này.

Dứt lời liền tung mình lao về phía Mai Dao Lân, y đã được chứng kiến công lực của Mai Dao Lân, biết về mặt nội lực quyết không phải địch thủ của chàng, nên y hoàn toàn áp dụng chiêu thức giao chiến.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải sở dĩ xưng bá miền Trại Ngoại và được Vạn Tượng công tử giao cho chức nhiệm tuần tra, dĩ nhiên là có sở trường riêng, khi xuất chiêu chỉ thấy bóng chưởng chập chùng bốn phương tám hướng, thân pháp nhanh nhẹn khó thể phân biệt phương vị.

Mai Dao Lân cười khảy nói :

– Huyết Kiêu, chưởng pháp của tôn giá chặt chẽ lắm!

Dứt lời người đã lướt ra xa hai trượng, không ra tay hoàn kích.

Trong khi ấy năm gã đại hán cùng buông tiếng quát vang, tung mình lao bổ vào Vân Phụng Linh. Vân Phụng Linh vừa nghe tiếng quát của Huyết Kiêu đã đứng phắt dậy, vừa thấy năm người lao tới, lập tức buông tiếng quát vang vung động trường tiên chuẩn bị ứng chiến.

Mai Dao Lân sở dĩ lui tránh không hoàn thủ chính là để chờ năm gã đại hán ra tay, Vân Phụng Linh trường tiên chưa quét ra thì Mai Dao Lân đã lao đến, buông tiếng cười dài nói :

– Các vị hẳn là không ngờ lại phơi thây tại nơi núi tuyết hoang lạnh này phải không?

Đồng thời tay phải chớp nhoáng tung ra với chiêu Phật Điểm Mê Tâm đón ngăn năm gã đại hán.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải sở dĩ bảo năm gã đại hán sanh cầm Vân Phụng Linh là vì nghĩ Mai Dao Lân hẳn không dám buông y ra, giờ thấy chàng dám quay ra đối phó với năm thủ hạ, hết sức mừng rỡ, lẳng lặng lao nhanh về phía Vân Phụng Linh.

Tiếng rú thảm liên tiếp vang lên, năm bóng người cơ hồ cùng một lúc văng ngược ra sau theo hướng lao đến, trên ngực mỗi người đều có một lỗ máu to cở đầu ngón tay, xuyên thấu qua sau lưng, máu tuôn xối xả, quả đúng là đã táng mạng nơi đất tuyết hoang lạnh.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải nằm mơ cũng chẳng ngờ lại nhanh đến vậy, khiến y không có thời gian thi triển dù chỉ một chiêu, vừa nghe tiếng rú thảm vang lên, bất giác bàng hoàng sửng sốt, ngay khi ấy, một luồng kình lực nhu bài sơn đảo hải đã ập đến.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải, vội hít hơi trầm người, hạ xuống đất lăn ra xa gần ba trượng, lộn người đứng bật dậy, song chưởng đưa ngang trước ngực.

Mai Dao Lân không truy kích, đứng yên cười trêu cợt nói :

– Huyết Kiêu, tôn giá không ngờ nhanh đến vậy phải không?

Huyết Kiêu Mạc Như Hải mặt co giật dữ dội một hồi, lạnh lùng nói :

– Mai Dao Lân theo lời đồn đại trên chốn giang hồ thì ngươi không có bản lĩnh thế này, cho nên việc họ táng mạng chẳng có gì lạ cả.

– Không kể cả Huyết Kiêu Mạc Như Hải tôn giá sao?

– Lão phu chưa bại dưới tay ngươi kia mà?

– Nhưng theo Mai mỗ thì tôn giá đã bại rồi, không chỉ tôn giá mà kể cả Vạn Tượng công tử nữa, bởi y đã dùng một vị tuần tra quá là vô tích sự, có điều là y bại không đến nỗi thảm hại như tôn giá mà thôi.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải vốn tính hung ác, tuy biết không ổn nhưng vẫn không chịu kém, ngầm vận tụ công lực, ương ngạnh nói :

– Mai Dao Lân, ngươi bảo lão phu bại ở chỗ nào?

– Ngay trên ngọn núi này đây!

Mai Dao Lân vừa dứt lời đã tung mình lao vào Huyết Kiêu, nhưng không xuất chưởng.

Huyết Kiêu buông tiếng quát vang, toàn lực vung chưởng tấn công ra, như đã định tâm thí mạng.

Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, chàng đã lướt vào trong bóng chưởng.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải không ngờ có vậy, vội triệt chưởng nghiêng người, chưa kịp có phản ứng gì khác thì Mai Dao Lân đã nhanh như chớp lướt qua bên cạnh, y chỉ thấy Mai Dao Lân vung tay một cái, nhưng không có chưởng phong xô ra, hết sức lấy làm lạ thầm nhủ :

– Tên tiểu tử này giở trò gì thế nhỉ?

Bỗng như chợt nhớ, theo tay sờ lên trán, liền tức lặng người, thì ra tay y đã chạm vào một vật lạnh ngắt, không cần nhìn thấy cũng biết đó là Lục bình xanh.

Vừa nghĩ đến thọ thương, liền tức cảm thấy trên trán đau nhói, gương mặt đỏ như máu cũng trở nên tím ngắt.

Mai Dao Lân cười lạnh lùng nói :

– Thời gian ba ngày không dài, tôn giá còn rất nhiều điều phải nghĩ. Mai mỗ không muốn làm mất thời gian quý báu của tôn giá nữa, xin mời!

Đoạn liền cất bước đi về phía Vũ Nội song kỳ.

Huyết Kiêu Mạc Như Hải quả là người rắn rỏi, trong chốc lát sắc mặt đã trở lại bình thường, gằn giọng nói :

– Mai Dao Lân, lão phu xin cảm tạ thời gian ba ngày của ngươi, nếu trong vòng ba hôm mà ngươi xuống khỏi Ma Thiên Lãnh, lão phu nhất định sẽ bằng hết khả năng mình báo đáp ân huệ ngày hôm nay.

Mai Dao Lân chững bước, quay người cười nói :

– Ngày mai Mai mỗ có thể xuống khỏi núi này. Huyết Kiêu thời gian của tôn giá rất có hạn.

– Ha ha… vậy thì lão phu xin cáo từ.

Đoạn liền quay người phi thân bỏ đi, chỉ năm sáu lượt tung mình đã mất dạng trong tuyết trắng.

Mai Dao Lân chầm chậm quay người, chỉ thấy Vân Phụng Linh đang trố to mắt ngây ngẩn nhìn chàng, bèn kinh ngạc hỏi :

– Linh muội sao thế này?

Cửu Hoàn Kiếm nằm trên đất tuyết cười tiếp lời :

– Sự biến đổi của ngươi khiến ả nha đầu này kinh ngạc đến như kẻ mất hồn, bỏ mặc hai vợ chồng già này chịu rét từ nãy giờ.

Vân Phụng Linh quả đã kinh ngạc về võ công của Mai Dao Lân đến độ quên mất hai người, nghe vậy liền đỏ bừng mặt, bẽn lẽn nhìn Mai Dao Lân đang có vẻ không vui nói :

– Lân ca… tiểu muội…

Mai Dao Lân phóng qua bên cạnh nàng, vung tay giải huyệt cho Song kỳ, linh dược hết sức hiệu nghiệm, lúc này nội thương của Song kỳ tuy chưa khỏi hẳn, nhưng cũng đã bình phục hơn nửa phần, vừa được giải huyệt liền ngồi bật dậy.

Mai Dao Lân ái ngại nói :

– Hai vị lão tiền bối đã phải khổ sở quá!

Trong khi ấy Vân Phụng Linh đã hoảng kinh khóc thút thít.

Huyết Phụng phu nhân rất yêu thương nàng, thấy vậy chau mày, quắc mắt nhìn Cửu Hoàn Kiếm nói :

– Lão bất tử kia, ai bảo lão lắm lời làm gì. Lòng dạ Linh nhi đâu phải lão không rõ, thật là hồ đồ. Linh nhi đến đây, đừng đếm xỉa đến lão ta.

Vân Phụng Linh nghe vậy càng thêm thương tâm đôi vai càng rung động dữ dội hơn.

Huyết Phụng phu nhân nghiêm mặt nhìn Mai Dao Lân, trầm giọng nói :

– Ngươi có biết trong hơn năm qua Phụng Linh đã trải qua như thế nào không? Sao ngươi vô lương tâm thế này? Còn chưa dỗ dành nàng ta hả?

Mai Dao Lân sở dĩ quở trách Vân Phụng Linh là vì Song kỳ có ân nặng với nàng, sợ hai người trách nàng vong ân bội nghĩa, giờ thấy hai người không có ý trách tội, lòng càng thêm bất nhẫn, nhưng lại khó thể nhận lỗi với nàng ngay.

Ngay khi ấy, bỗng nghe phía trên vọng xuống ba tiếng quát tháo, tiếp theo là một tiếng “ầm” rền rĩ.

Mai Dao Lân giờ mới nhớ đến Sanh Thiên Tẩu, vội ngước lên nhìn, bất giác cả kinh, trong tiếng quát vang đã phi thân lên đỉnh núi.

Cửu Hoàn Kiếm nghe tiếng cũng liền ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Sanh Thiên Tẩu miệng rỉ máu tươi, tóc dài phủ mặt hệt như ma qủy đang đứng phía bên phải. Đối diện với Sanh Thiên Tẩu ngoài năm trượng, Nhạc Minh Tùng và Nhạc Phong Tùng đứng cách nhau chừng hơn hai trượng, hai người cũng tóc tai rối bời, khóe môi rỉ máu. Cửu Hoàn Kiếm ngạc nhiên thầm nhủ :

– Người cao to này công hậu thật, Tùng Môn tam kiệt hai người liên thế mà cũng không chiếm được ưu thế, còn lão tam Ứng Kiếm Tùng chẳng rỏ đâu rồi nhỉ?

Lúc này Mai Dao Lân đã đến nơi, bỗng Sanh Thiên Tẩu với vẻ khó nhọc nói :

– Công tử! Đừng sát hại họ!

Mai Dao Lân đứng lại cách anh em họ Nhạc chừng hai trượng, lạnh lùng hỏi :

– Vì sao?

Sanh Thiên Tẩu giọng uất hận :

– Những gì Thiên Hồng đã mất cho Vạn Tùng môn trong mười năm, không phải một vài mạng người có thể đền bù được.

Mai Dao Lân rúng động cõi lòng :

– Mười năm ư?

Sanh Thiên Tẩu giờ đây đã xem Mai Dao Lân như người tri kỷ duy nhất trên đời, và cũng xem chàng như chủ nhân, nên ở trước mặt chàng lão luôn hòa nhã lễ phép, gật đầu nói :

– Vâng, Thiên Hồng đã làm nô bộc cho Vạn Tùng môn trong mười năm, ngay cả chó cũng không bằng, nên Thiên Hồng phải đòi lại trị giá của những gì mà Thiên Hồng đã bỏ ra trong thời gian ấy, trên cõi đời này chỉ có công tử là có thể giúp Thiên Hồng thôi.

Mai Dao Lân chầm chậm quay người, giọng ôn tồn nói :

– Sao trước đây không hề đề cập đến?

Sanh Thiên Tẩu hổ thẹn cúi gầm mặt :

– Công tử biết lòng dạ của Thiên Hồng trước đây mà?

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Rất có lý! Vạn Tùng môn cách đây mấy ngày đường?

Nhạc Phong Tùng bỗng lạnh lùng tiếp lời :

– Năm ngày!

Sanh Thiên Tẩu gật đầu :

– Công tử, y không nói sai!

Mai Dao Lân không quay lại, vẫn hướng về Sanh Thiên Tẩu nói :

– Song kỳ có ân với Mai mỗ, Vạn Tùng môn lại bán mạng cho Vạn Tượng công tử, nên Mai mỗ cũng phải đến Vạn Tùng môn, nhưng có điều…

Sanh Thiên Tẩu vội tiếp lời :

– Đương nhiên là bộc phải theo chủ, công tử có thể làm theo phương án của mình, Thiên Hồng chỉ mong được trở lại Vạn Tùng môn một chuyến để gặp lạ hai vị chủ nhân thanh cao hiệp nghĩa khi xưa.

Nhạc Minh Tùng trừng mắt vừa định cất tiếng, Nhạc Phong Tùng vội kéo nhẹ tay áo y, người này nham hiểm đa mưu, qua những lời lẽ của Sanh Thiên Tẩu, y đã biết Mai Dao Lân võ công còn cao hơn Sanh Thiên Tẩu, bởi lúc này hai người nội thương chẳng nhẹ, đâu dám gây thêm cường địch, cười khảy nói :

– Vạn Tùng môn sẽ cung kính chờ đợi đại giá của hai vị.

Đoạn lại kéo tay áo Nhạc Minh Tùng, trầm giọng nói :

– Huynh đệ lão phu xin cáo từ!

Mai Dao Lân mắt ánh lên sắc lạnh :

– Hai vị ra đi dễ dàng vậy ư?

Nhạc Minh Tùng tức giận quát :

– Tiểu tử, ngươi muốn sao?

Mai Dao Lân đưa tay rút Bạch Long kiếm trên lưng xuống, vung tay ném đến trước mặt hai người, giọng sắc lạnh nói :

– Hai vị hãy liệu mà tự xử!

Nhạc Minh Tùng cả giận, cúi xuống định rút kiếm lên, nhưng bị Nhạc Phong Tùng giữ lại.

Nhạc Phong Tùng cười khảy nói :

– Các hạ hẳn không phải là kẻ thừa lúc người lâm nguy chứ?

Mai Dao Lân trầm giọng nói :

– Hai vị hẳn cũng là kẻ thường xuyên đi lại trên giang hồ.

Nhạc Phong Tùng nghe vậy có phần yên tâm hơn, đưa tay rút Bạch Long kiếm lên, tay trái ngón út và ngón vô danh vươn ra, đưa vào lưỡi kiếm, hai ngón tay liền đứt lìa rơi xuống đất, máu tuôn xối xả, cắm kiếm trở lại xuống đất. Nhạc Minh Tùng tức giận quát :

– Lão phu không tin!

Nhạc Phong Tùng chộp giữ y lại, trầm giọng nói :

– Chúng ta đi thôi! Bằng hữu xin hãy cho biết danh hiệu.

Mai Dao Lân nhếch môi cười :

– Các hạ thẳng thắn lắm! Kẻ này có danh chứ không có hiệu, Mai Dao Lân chính là kẻ này đây.

Nhạc Phong Tùng cười khảy :

– Trong mười hôm Vạn Tùng môn cung kính chờ đợi đại giá, sau mười hôm không đến Vạn Tùng môn sẽ đi khắp nơi thỉnh mời hai vị.

Mai Dao Lân nghiêm giọng :

– Vậy xin hai vị cứ tự tiện, trong mười hôm chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau tại Vạn Tùng môn.

Nhạc Minh Tùng lòng tuy không phục, nhưng huynh đệ đã định ngày ước hẹn, đành cố nén lửa giận, gằn giọng nói :

– Cầu mong trong mười hôm ngươi bình yên vô sự!

Dứt lời liền cùng Nhạc Phong Tùng quay người, nhặt lấy hai phần thi thể máu thịt đã đông cứng của Ứng Kiếm Tùng nhập lại vào nhau, sau đó tung mình phóng đi.

Trông theo bóng hai người mất dạng, Sanh Thiên Tẩu vẻ khó nhọc nói :

– Trong mười hôm tới hẳn là một cuộc thịnh hội.

Dứt lời từ từ ngồi xuống, Mai Dao Lân trông sắc mặt Sanh Thiên Tẩu, biết là thương thế chẳng nhẹ, liền phi thân xuống bên Vân Phụng Linh, nhẹ vịn đôi vai rung động của nàng, dịu dàng nói :

– Linh muội đừng khóc nữa, đưa hộp thuốc cho ngu ca, trong đó hãy còn một hoàn linh dược, Hàn Thiên Hồng hiện đang cần đến.

Vân Phụng Linh nhét hộp thuốc vào tay Mai Dao Lân, nghẹn ngào nói :

– Tiểu muội biết Lân ca hãy còn giận tiểu muội.

Mai Dao Lân vội truyền âm nói :

– Linh muội phải biết Song kỳ có ân huệ với Linh muội, nếu ngu ca không quở trách, vạn nhất họ sinh lòng oán hận, chúng ta há chẳng phải trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa ư?

Vân Phụng Linh quả không hề nghĩ đến điều ấy, nghe vậy liền cảm thấy lòng ngọt lịm, bao ấm ức tiêu tan, nhoẻn cười nói :

– Tiểu muội biết Lân ca rất yêu thương tiểu muội, lỗi đều do ở tiểu muội cả.

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Vậy hãy lau khô nước mắt rồi đến với họ đi, ngu ca phải lên xem xét thương thế cho Hàn Thiên Hồng.

Đoạn liền quay người phi thân về phía Sanh Thiên Tẩu.

Vân Phụng Linh quả nhiên lau khô nước mắt, cúi đầu e thẹn đi về phía Huyết Phụng phu nhân.

Huyết Phụng phu nhân thấy vậy vui vẻ cười nói :

– Con gái lòng hướng ngoại chẳng sai chút nào cả, y chỉ nói mấy lời là giải quyết mọi sự, còn lão thân cho dù nói toác cả miệng cũng bằng thừa.

Cửu Hoàn Kiếm cười bông đùa :

– Khi xưa bà cũng vậy thôi, ngoài lão phu ra…

Huyết Phụng phu nhân đỏ mặt quát :

– Lão bất tử kia, muốn ăn đòn hả?

Mai Dao Lân đến bên Sanh Thiên Tẩu, mở hộp thuốc ra đưa trước mặt lão nói :

– Hai chúng ta đều từ trong Huyền Vũ bí phủ mà ra, vì vậy mỗi người đều phải uống hai viên.

Sanh Thiên Tẩu ngước mắt nhìn Mai Dao Lân, đưa tay lấy thuốc, trầm giọng nói :

– Qua công hiệu, linh dược này quả là hiếm có trên đời, Thiên Hồng được uống hai viên, chắc chắn không phải vì hai chúng ta đã ra từ Huyền Vu Bí Phủ. Công tử, bề ngoài công tử lạnh nhạt quá.

Đoạn liền bỏ thuốc vào miệng nuốt chửng, nhắm mắt vận công điều thương.

Mai Dao Lân nhếch môi cười lắc đầu, chầm chậm lui đi.

Đằng kia, Song kỳ lúc này cũng đã vận công điều thương, Vân Phụng Linh chầm chậm bước đến bên Mai Dao Lân, chẳng nói một lời, nhè nhẹ nép vào lòng chàng.

Bầu trời u ám rất khó nhận định được thời gian, và cũng trôi qua hết sức nhanh chóng.

Cửu Hoàn Kiếm bỗng mở bừng mắt, ánh mắt trở nên sáng ngời nhu trước, lau sạch vết máu trên người, quay sang nói :

– Tiểu tử, lúc này là giờ gì rồi vậy?

Vân Phụng Linh vội rời khỏi lòng Mai Dao Lân, cúi đầu lặng thinh, Mai Dao Lân đưa mắt nhìn trời nói :

– Cũng chẳng rõ, có lẽ sắp đến giờ ăn rồi!

Cửu Hoàn Kiếm gật đầu :

– m! Nếu chúng ta đi trễ, e rằng chẳng có gì để ăn cả.

Bỗng Huyết Phụng phu nhân đứng lên lạnh lùng nói :

– Lão lúc nào cũng chẳng quên được cái ăn.

Cửu Hoàn Kiếm cười :

– Nhân dĩ thực vi tiên mà!

Lúc này Sanh Thiên Tẩu cũng đã đứng lên, ngoại trừ Mai Dao Lân, tựa hồ không người nào có quan hệ với lão, lão đưa mắt nhìn Mai Dao Lân nói :

– Công tử, chúng ta đi đâu bây giờ?

Mai Dao Lân vốn định giới thiệu với ba người, nhưng sợ Vũ Nội song kỳ không chịu nổi thái độ cao ngạo của Sanh Thiên Tẩu, bèn đổi ý nói :

– Hãy xuống núi trước rời hẵng tính! Có thể Huyết Kiêu đang chờ đợi chúng ta.

Cửu Hoàn Kiếm quét mắt nhìn Sanh Thiên Tẩu nói :

– Vậy là chúng ta chui đầu vào lưới rập của y rồi, ha ha… đi nào!

Đoạn liền quay người phóng xuống núi, Huyết Phụng phu nhân nắm tay Vân Phụng Linh theo sau. Trong hơn một năm qua, có thể nói họ đã rất quen thuộc đường lối vùng này.

Sanh Thiên Tẩu tung mình xuống bên Mai Dao Lân nói :

– Công tử, chúng ta có thể kể được là mãnh long quá giang.

Mai Dao Lân cười :

– Nhưng họ lại là địa đầu xà!

– Ha ha… vậy là mỗi bên đều có sở trường riêng rồi.

Mai Dao Lân buông tiếng cười hào phóng, sóng vai phóng đi với Sanh Thiên Tẩu, lúc này khoảng cách giữa hai người đã xích lại gần với nhau hơn.

Vũ Nội song kỳ tuy vốn rất quên thuộc vùng này, song ngặt vì đường quá xa, khi đến Liễu Doanh Tập thì mọi nhà đã lên đèn.

Song kỳ chững bước, đưa mắt nhìn hai phía một hồi, vừa định đi tiếp, bỗng nghe bên trái ngoài năm trượng có tiếng cười to :

– Vũ Nội song kỳ, lâu nay vẫn khỏe chứ?

Đối phương gần chỉ năm trượng mà không hề phát giác, đủ biết võ công người này chẳng phải tầm thường. Song Kỳ quay người, song chưởng đã đưa lên trước ngực, lại nghe người ấy nói tiếp :

– Sao? Mới gặp gỡ phải đánh nhau một trận trước hay sao?

Cửu Hoàn Kiếm ngẩn người, định thần nhìn kỹ liền phá lên cười nói :

– Lão phu tưởng là ai, ra là Bản Phủ Tiều Ẩn, thảo nào, thảo nào…

Lúc này Mai Dao Lân và Sanh Thiên Tẩu cũng đã đến nơi, chỉ thấy một lão nhân áo vải tóc bạc, gương mặt xanh xao, ánh mắt sắc bén, tay xách một bầu rượu to từ ngoài năm trượng bước ra, cười to nói :

– Trông bộ điệu căng thẳng của hai người, hẳn là nơi đây có chuyện gì vui đang chờ đợi hai người phải không?

Huyết Phụng phu nhân cười mắng :

– Bọn này đâu như lão già rụt đầu an nhàn tự tại thế này!

Mai Dao Lân đưa mắt xem xét Bản Phủ Tiều Ẩn, thấy người này hai vai tuyết trắng phủ dày, ánh mắt liền tức chuyển sang trấn Liễu Doanh đèn đóm thưa thớt.

Bản Phủ Tiều Ẩn cười nói :

– Lão phu đang thắc mắc tại sao hôm nay trong tửu điếm lại ngồi đầy bọn lưu manh hung thần ác sát, bằng vào bọn chúng, ha ha… rõ là một lũ chuột chọi với mãnh hổ, thật khó thể tin được.

Cửu Hoàn Kiếm cười :

– Lão tiều phu đừng trát vàng lên mặt lão phu, Huyết Kiêu Mạc Như Hải cũng chẳng phải dễ đối phó đâu.

Bản Phủ Tiều Ẩn sửng sốt, chau mày nói :

– Huyết Kiêu ư? Các người sao lại trêu vào họ vậy?

– Việc dông dài lắm, để hôm nào…

Bản Phủ Tiều Ẩn lắc đầu thở dài :

– Lão phu khó khăn lắm mới dành dụm được vài đồng, định đong bầu rượu uống cho đỡ ghiền, nào ngờ lại không có phần uống một mình, việc đã dông dài thì hãy đến chỗ lão phu chơi một lát.

Cửu Hoàn Kiếm bỗng nghiêm mặt :

– Lão là tiều ẩn, nhưng hẳn cũng biết được phần nào về những đại sự trên chốn giang hồ, Huyết Kiêu là người của Vạn Tượng công tử, lão không nên tiếp đãi những người khách bọn này là hơn, đó là lão phu nói thật lòng.

Bản Phủ Tiều Ẩn sầm mặt :

– Sao lão lại nói vậy? Y làm Minh chủ của y, lão phu tiếp đãi bạn bè của lão phu, tiều phu này không có ý trở lại nghề cũ, cho dù y là Ngọc Hoàng đại đế thì làm gì được nào?

Huyết Phụng phu nhân cũng nghiêm giọng nói :

– Đành rằng là vậy, nhưng tránh đi vẫn hơn, vả lại chúng ta cũng đâu phải mới quen biết nhau, lòng dạ thế nào đã hiểu rõ từ lâu.

Bản Phủ Tiều Ẩn lộ vẻ không vui :

– Đại tẩu nói rất đúng, nếu hai vị thật sự nghĩ là Tây Môn Kỳ này hèn nhát rụt đầu, ngay cả bạn cũ cũng không dám tiếp đón thì xin hai vị cứ tự tiện.

Cửu Hoàn Kiếm biến sắc mặt cười nói :

– Người tuy già nhưng tính nết vẫn không thay đổi, lão có bao nhiêu cân rượu nào?

Bản Phủ Tiều Ẩn liền lộ vẻ vui mừng :

– Đủ cho lão say ba ngày ba đêm.

– Thôi được, vậy thì lão phu không từ chối bữa cơm rượu không tốn tiền này. Tiểu tử đến đây để lão phu giới thiệu.

Mai Dao Lân ơ hờ cười nói :

– Tại hạ là Mai Dao Lân, hẳn tiền bối đã được nghe nói.

Sanh Thiên Tẩu lạnh lùng :

– Lão phu không có danh tánh!

Bản Phủ Tiều Ẩn lộ vẻ không vui, song vẫn gượng cười nói :

– Bạch Long kiếm và Lục bình xanh, lão phu quả có nghe nói đến, tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ thế này đã danh chấn võ lâm, thật đáng khâm phục.

Mai Dao Lân ánh mắt vẫn luôn chú ý xem Bản Phủ Tiều Ẩn, nhưng vẫn không nhận thấy gì khác lạ, lòng hết sức băn khoăn nghi hoặc, thái độ cũng hòa hoãn hơn, vòng tay cười nói :

– Tiền bối quá khen, bình thủy tương phùng thật không tiện quấy rầy.

Cửu Hoàn Kiếm thoạt tiên cũng có vẻ không vui, giờ nghe vậy liền cười vui vẻ nói :

– Tiểu tử ngươi nói vậy mới phải chứ. Thôi, không nói nhiều nữa, chúng ta nhất định ăn không bữa cơm rượu này rồi, đi nào!

Bản Phủ Tiều Ẩn vác bầu rượu lên vai, quay người bước đi và cười nói :

– Để lão phu đi trước dẫn đường!

Vân Phụng Linh như chợt nhớ ra nhìn Mai Dao Lân nói :

– Lân ca, có cần vào trong trấn mua một bộ y phục để thay không?

Mai Dao Lân đưa mắt nhìn tay áo, bất giác đỏ mặt, quay sang Sanh Thiên Tẩu nói :

– Chúng ta vào trấn xem xét tình hình trước cũng tốt!

Sanh Thiên Tẩu cười gật đầu :

– Đúng rồi, đừng để các vị bằng hữu kia chờ đợi lâu.

Vân Phụng Linh vội nói :

– Tiểu muội đi nữa!

Bản Phủ Tiều Ẩn giật mình vội nói :

– Vùng này thời tiết giá rét, cư dân đều có thói quen ngủ sớm, các vị vào trấn lúc này, biết mua ở đâu?

Sanh Thiên Tẩu lạnh lùng tiếp lời :

– Chỉ cần có tiền, dù đập vỡ cửa họ cũng cung kính gọi bằng đại gia.

Mai Dao Lân đảo tròn mắt cười nói :

– Vậy thì chúng ta không đi cũng được, nhưng bộ y phục này…

Bản Phủ Tiều Ẩn yên tâm cười giòn :

– Chỗ ở của lão hán rất bừa bộn, chẳng hơn chuồng heo là bao, hai vị mặc y phục cũ, lão hán lại thấy yên tâm hơn.

Mai Dao Lân cười nhạt :

– Lão trượng khách sáo quá!

Bản Phủ Tiều Ẩn cười :

– Lão hán không nói dối đâu!

Đoạn sải bước đi trước, Mai Dao Lân một câu hai nghĩa nói :

– Vậy thì tại hạ yên tâm được rồi!

Sanh Thiên Tẩu biết Mai Dao Lân có nhận xét như mình nên không phản đối, sải bước theo sau lưng Mai Dao Lân.

Bản Phủ Tiều Ẩn cư trú dưới một ngọn núi nhỏ cách trấn Liễu Doanh chừng mười dặm, xung quanh hàn tùng vây bọc, một gian nhà lá vùi sâu trông tuyết trắng, không có cửa sổ, xem qua rất đơn sơ, quả thật giống người lánh đời ở ẩn.

Băng qua rừng tùng, Bản Phủ Tiều Ẩn bước nhanh tới, lớn tiếng nói :

– Bà lão ơi, hai gấu con đã làm xong chưa? Có bạn cũ đến đây.

Trong nhà liền có tiếng sang sảng vọng ra :

– Đã xong từ lâu, lão đi đong rượu suốt cả buổi trời, đã gặp khách quí gì vậy?

Dứt lời, nơi cửa đã xuất hiện một lão bà mặc áo vải xanh.

Huyết Phụng phu nhân vội tiến tới nói :

– Lão tỷ tỷ trông càng trẻ ra hơn đó!

Lão bà áo xanh cười mắng :

– Chẳng đứng đắn chút nào cả, mời vào mau!

Mai Dao Lân nhìn kỹ, thấy lão bà áo xanh tuổi đã ngoài bảy mươi, tóc bạc da mồi, hai mắt sáng quắc, biết hẳn là người có thanh danh trong võ lâm.

Cửu Hoàn Kiếm cười bông đùa :

– Đại tẩu đổi mặc áo xanh, vậy đã đổi Vạn Lý Hồng thành Vạn Lý Thanh rồi phải không?

Mai Dao Lân rúng động cõi lòng thầm nhủ :

– Vạn Lý Hồng Diệp Hà, sư phụ từng có đề cập đến người này, quả là danh lưu võ lâm.

Vạn Lý Hồng cười :

– Thôi đừng thiếu đứng đắn nữa, nay thảy đều là người cao tuổi rồi, còn nhắc lại làm gì? Hãy vào trong mau, còn ba vị này… xin thứ cho lão thân mắt kém, chẳng hay ba vị xưng hô thế nào?

Huyết Phụng phu nhân vội tiếp lời giới thiệu, sau đó Vân Phụng Linh vào nhà trước, mọi người nối tiếp theo sau, Sanh Thiên Tẩu vốn không muốn vào, nhưng Mai Dao Lân đã vào rồi, lão đành khom lưng đi vào nhà.

Sảnh phòng rộng không đầy hai trượng vuông, sự bài trí rất đơn sơ, bởi đôi búa to nặng đến năm sáu mươi cân treo nơi góc tường phía đông hết sức nổi bật.

Giữa sảnh phòng có một chiếc bàn Bát Tiên, chung quanh là tám chiếc ghế dựa cũ, bàn ghế tuy cũ nhưng không chút bụi bám, Mai Dao Lân thấy vậy liền động tâm thầm nhủ :

– Trong nhà này thiếu rất nhiều thứ, sao lại có nhiều ghế thế này? Chủ nhân chỉ có hai người, chả lẽ ngày nào cũng ngồi trên tám chiếc ghế, không thì sao chẳng chút bụi bám thế này?

Trong khi nghĩ đã theo mọi người ngồi xuống, Cửu Hoàn Kiếm quét mắt nhìn quanh nói :

– Nơi đây thật yên tĩnh, có lẽ rất ít ai biết Tây Môn huynh ở đây phải không?

Bản Phủ Tiều Ẩn Tây Môn Kỳ cười :

– Nếu ai ai cũng biết thì ẩn cư gì nữa?

Mai Dao Lân nghiêng mặt nhìn ra ngoài nói :

– Kể từ tối nay e lão trượng sẽ không còn sống thanh nhàn được nữa rồi!

Bản Phủ Tiều Ẩn nghe vậy liền chột dạ, bỗng mắt sáng rực lên, quay nhìn ra cửa quát :

– Các vị bằng hữu từ đâu đến viếng thăm vào lúc giữa đêm khuya thế này mà không báo cho lão phu một tiếng, không thấy quá keo kiệt sao?

Ngoại trừ Sanh Thiên Tẩu mặt vẫn đanh lạnh, mọi người thảy đều quay nhìn ra cửa, nhìn vẻ mặt sửng sốt của Song kỳ, Mai Dao Lân thầm buông tiếng cười khảy.

Bên ngoài có tiếng cười to nói :

– Tiền bối có biết là mình đã giành mất khách quý của bọn này không?

Bản Phủ Tiều Ẩn đứng phắt dậy, quay người bước ra cửa, gằn giọng nói :

– Bằng hữu đến đây vì Tây Môn Kỳ này phải không?

– Liễu Doanh ngũ hổ cả gan cũng chẳng dám đêm khuya đến đây quấy nhiễu tiền bối, có điều vì phụng mệnh hành sự, không dám trái lệnh, vạn mong tiền bối rộng lòng để cho chúng vãn bối gặp Mai Dao Lân một phen.

Bản Phủ Tiều Ẩn giọng sống sượng :

– Đã vào hàn môn của lão phu thì là giai khách của Tây Môn Kỳ này, các vị muốn gì cứ nhắm vào Tây Môn mỗ được rồi!

Mai Dao Lân chầm chậm đứng lên, lạnh lùng cao giọng nói :

– Tại hạ được lão trượng tiếp đãi đã thấy hổ thẹn rồi, đâu dám để cho lão trượng chuốc thêm phiền phức nữa. Vị bằng hữu kia đã muốn gặp Mai mỗ, nếu Mai mỗ biết mà không ra, há chẳng phải xem thường bằng hữu giang hồ hay sao?

Dứt lời đã sải bước ra ngoài. Sanh Thiên Tẩu cũng liền theo sau Mai Dao Lân. Bản Phủ Tiều Ẩn thấy vậy rúng động cõi lòng, vội quát hỏi :

– Năm vị đã phụng mệnh của ai đến đây?

Mai Dao Lân cướp lời hỏi :

– Năm vị cần gặp Mai Dao Lân này phải không?

Dứt lời quắc mắt nhìn năm đại hán tuổi chừng bốn mươi đang đứng sóng vai nhau trước mặt.

Người đứng giữa gật đầu :

– Không sai…

Mai Dao Lân lạnh lùng ngắt lời :

– Không liên can gì đến người khác phải không?

– Ngoại trừ ba người đi cùng với hai vị.

Bản Phủ Tiều Ẩn hoang mang thầm nhủ :

– Tiểu tử này còn trẻ mà hành sự hết sức lão luyện bạo tàn, thật khó tìm được sơ hở.

Bèn vội ngửng lên quát :

– Năm vị…

Chưa kịp dứt lời, Sanh Thiên Tẩu đã tung mình lao ra, chỉ thấy thân hình cao to của lão lăng không hạ xuống, trong thoáng chốc năm người đã bị phủ trùm trong bóng chưởng. Mai Dao Lân cao giọng nói :

– Hãy chừa lại một người để về báo tin.

Liễu Doanh ngũ hổ không ngờ đối phương lại xuất thủ trước, kinh hãi chưa kịp phản ứng thì đã có bốn người trúng chưởng văng bay ra xa.

Bốn tiếng rú thảm khốc xé tan màn đêm tĩnh mịch khiến người rùng mình sởn gai ốc.

Sanh Thiên Tẩu điểm chân xuống đất, tung mình trở lại bên Mai Dao Lân, thần thái vẫn đanh lạnh như trước, tựa hồ chẳng việc gì xảy ra cả.

Mai Dao Lân đưa mắt nhìn người còn sống sót, lạnh lùng nói :

– Các hạ hãy cút đi, đây chính là cái giá phải trả của việc đã gặp Mai mỗ, hãy về báo với chủ nhân các vị, bảo y tối nay hãy lo trăng trối trước đi.

Người ấy may mắn chưa chết, đâu dám nói gì nữa, thậm chí không đủ can đảm để thu nhặt thi thể đồng bọn, vội vã quay người phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng trong tuyết.

Bản Phủ Tiều Ẩn vẻ phật lòng quay nhìn Mai Dao Lân nói :

– Lão phu chủ nhân này thật là chẳng còn thể diện gì nữa!

Mai Dao Lân thầm cười khảy, song ngoài mặt vẫn khách sáo cười nói :

– Lão trượng đứng ngoài vòng thị phi chốn giang hồ, không nên để lôi cuốn vào cơn chốt xoáy này là hơn.

Cửu Hoàn Kiếm cười tiếp lời :

– Tiểu tử dụng ý của ngươi tuy không sai, nhưng hành động quá đáng một chút, cũng may lão tiều phu là người nhà, không hề gì! Tây Môn huynh, bây giờ uống rượu được rồi chứ?

Bản Phủ Tiều Ẩn mắt lóe hàn quang, cười to nói :

– Có lý, có lý!

Dứt lời liền quay người nhường khách, nhưng giọng nói dường như có chút bất mãn.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Vạn Lý Hồng từ trong bưng ra một chiếc khay to, trên là bầu rượu to kia với bảy cái chén to, đặt xuống giữa bàn. Cửu Hoàn Kiếm đứng lên cầm lấy ba cái chén đặt trên bàn, rót đầy rượu nói :

– Nào, tiểu tử hãy uống một chén để tạ cái tội khách lấn quyền chủ đi, lão phu làm bồi khách cho.

Mai Dao Lân đưa mắt nhìn chén rượu, thấy màu rượu rất trong, không có gì khác lạ, bèn thầm cười khảy, đưa tay cầm lấy.

Sanh Thiên Tẩu vội giành lấy nói :

– Chén này để lão phu uống cho, nhưng không phải để tạ tội.

Dứt lời ngửa cổ uống cạn. Bản Phủ Tiều Ẩn mắt rực lên lạnh toát, nhưng lại cố dằn nén, nâng chén lên uống cạn, tiếp đến Cửu Hoàn Kiếm cũng uống chén còn lại.

Bản Phủ Tiều Ẩn đứng lên rót đầy sáu chén, lần lượt đưa đến trước mặt sáu người và nói :

– Lão phu thân hèn danh mọn, đến đỗi có kẻ dám kéo đến tận nhà, xin mượn chén này tạ lỗi với các vị.

Cửu Hoàn Kiếm với Huyết Phụng phu nhân liền cầm chén lên, nhưng Vân Phụng Linh thì có vẻ do dự, Mai Dao Lân thấy vậy bèn nói :

– Phụng Linh không biết uống rượu, chén này để tại hạ uống thay được rồi.

Đoạn cầm chén rượu lên, ngầm đề tụ công lực, một hơi uống cạn, sau đó đưa tay cầm chén rượu của Vân Phụng Linh.

Vân Phụng Linh nghe lòng ngọt lịm, quan tâm nói :

– Lân ca cũng không nên uống quá nhiều đấy!

Bản Phủ Tiều Ẩn cười :

– Đấng anh hùng không bao giờ rời rượu, tiểu huynh đệ là trang thiếu niên anh kiệt, đâu thể say được với một hai chén rượu, cô nương khỏi lo.

Sanh Thiên Tẩu lại giành lấy nói :

– Để lão phu uống thay công tử!

Bản Phủ Tiều Ẩn thầm cười khảy nói :

– Bà lão hãy mang thức ăn ra đây!

– Có ngay!

Vạn Lý Hồng từ trong đáp, liền sau đó mang ra một con gấu con đã được quay vàng ươm, tuy là gấu con nhưng cũng nặng hơn trăm cân.

Bản Phủ Tiều Ẩn tươi cười nói :

– Cứ kể như đó vừa là cơm vừa là thức ăn, còn rượu kể như là nước lã, các vị chớ khách sáo.

Cửu Hoàn Kiếm cười :

– Vậy mới hào sảng chứ, ha ha…

Lão chỏi tay lên bàn, định đứng lên xé lấy thịt gấu, nhưng không tài nào đứng lên được nữa, ngạc nhiên nói :

– Tây Môn huynh, rượu này mua ở đâu mà mạnh vậy?

Huyết Phụng phu nhân cũng nói :

– Đúng rồi! Rượu mạnh thật!

Bản Phủ Tiều Ẩn đưa mắt nhìn Mai Dao Lân cười nói :

– Có lẽ tuổi già nên tửu lượng kém, chứ như vị tiểu huynh đệ này đâu có sao!

Mai Dao Lân chợt động tâm :

– Tại hạ cũng cảm thấy trong người khác lạ, hay là trong rượu có thuốc độc?

Cửu Hoàn Kiếm tái mặt, vội nói :

– Tiểu tử, ngươi rất ít khi nói đùa, sao hôm nay lại nói đùa thế này?

Đoạn đưa mắt nhìn Bản Phủ Tiều Ẩn, hiển nhiên là sợ đối phương hiểu lầm.

Bản Phủ Tiều Ẩn thấy Cửu Hoàn Kiếm ánh mắt đờ đẫn vội nói :

– Lão huynh không được khỏe ư?

– Để lão phu nằm lên bàn một lát.

Cửu Hoàn Kiếm chưa dứt lời đã nằm mọp lên bàn. Tiếp theo Huyết Phụng phu nhân cũng vậy, và Sanh Thiên Tẩu cũng từ từ nhắm mắt, đầu nghẻo sang bên như đã ngủ mất. Sau cùng Mai Dao Lân cũng nằm mọp trên bàn.

Bản Phủ Tiều Ẩn đứng phắt dậy, ngửa mặt cười vang :

– Ha ha… tiểu tử, ngươi công lực tuy cao, nhưng cũng không thoát khỏi mưu tính của lão phu. Bà lão, hãy gọi họ đến đây.

Vân Phụng Linh biết đã nguy tai, vội cầm lấy chuôi kiếm đứng phắt dậy, nào ngờ chưa kịp tuốt kiếm, bỗng nghe Vạn Lý Hồng quát :

– Nha đầu, ngươi hãy ngồi xuống đi!

Dứt lời, chỉ phong đã điểm trúng huyệt phụng nhãn của Vân Phụng Linh, “bịch” một tiếng Vân Phụng Linh đã ngồi trở lại xuống ghế.

Bản Phủ Tiều Ẩn đảo mắt nhìn quanh nói :

– Cửu Hoàn Kiếm tội chưa đáng chết, chúng ta hãy đem giấu vợ chồng y trước rồi hẵng gọi họ đến.

Vạn Lý Hồng Diệp Hà lạnh lùng nói :

– Lòng nhân đạo của lão thật đặt không đúng chỗ, nghĩ năm xưa lúc hai vợ chồng họ danh chấn giang hồ, có nghĩ đến ân đức của chúng ta đã ẩn dật lui nhường cho hay không? Thời buổi này ai có quyền thế là người đó đứng trên ngồi trước, bao khổ sở trong những năm qua, chả lẽ còn chưa thấm thía hay sao?

– Nếu chưa thấm thía thì lão phu đâu có nhận lời theo về với Vạn Tượng công tử, nhưng có điều chúng ta mà hãm hại luôn cả hai người này, e sẽ bị giới võ lâm phỉ báng khinh khi.

– Hứ, nếu sợ phỉ báng khinh khi, lẽ ra lão không nên từ bỏ cuộc sống ẩn dật, huống hồ diệt trừ được Mai Dao Lân, bắt được Diêu Đài Mục Nữ công lao ấy lớn lao khôn cùng, chúng ta kể như làm được một việc đại thiện cho giới võ lâm Trung Nguyên, so ra công lớn hơn tội nhiều. Tục ngữ có câu: “vô độc bất trượng phu”, chả lẽ không hơn là để lại hai mầm họa hay sao?

Bản Phủ Tiều Ẩn ngẫm nghĩ một hồi :

– Bà nói rất có lý, nhưng…

Vạn Lý Hồng quắc mắt :

– Nhưng, nhưng, nhưng gì hả? Hừ, lão là cột trụ trong nhà, muốn thì lão cứ thả, để xem rồi đây họ tỉnh lại sẽ báo đáp ơn cứu mạng của lão thế nào cho biết.

Bản Phủ Tiều Ẩn nghĩ đến tính nết quái dị của Cửu Hoàn Kiếm, lòng cũng thấp thỏm không yên, càng nghĩ càng thấy Vạn Lý Hồng nói có lý, bèn cắn răng nói :

– Thôi được, hãy gọi họ đến đi!

– Lão đã nghĩ kỹ chưa?

– Khi hai người kia tỉnh lại nhất định sẽ không buông tha cho lão phu, họ đã có lòng bất nhân thì chúng ta cũng chẳng cần nghĩ đến nghĩa đồng đạo, bà nhận xét rất đúng.

Vạn Lý Hồng cười đắc ý :

– Vậy thì mau gọi họ đến đi!

Bản Phủ Tiều Ẩn bước nhanh ra cửa, chúm môi cất tiếng huýt dài, đêm khuya tĩnh lặng, tiếng huýt vang đi rất xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.