Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 56



Tiêu Hoài Húc đứng trên bờ ngây người trong chốc lát , thực vất vả thu thập tốt biểu tình mỉm cười kêu .

” Mẫu hậu?”

Động tác khoát nước hơi ngừng một chút , vươn tay bắt một lá sen trước mặt ,ngồi xuống vuốt vuốt tóc , lúc này mới nhìn về phía Tiêu Hoài Húc .

” Làm sao đột nhiên đến đây ,cũng không cho người báo trước một tiếng để ai gia bảo người đi nghênh đón ngươi .”

Tiêu Hoài Húc cúi đầu nở nụ cười ,cho dù nàng thay một thân lục y bộ dáng vẫn là Thái Hậu như trước ,như vậy cũng tốt .

” Làm sao dám phiền mẫu hậu .”

nói xong hắn cất bước đi hướng bến đậu thuyền nhỏ ,hạn bậc thang sang thuyền nhỏ , thuyền nhỏ lay động một chút tạo ra một vòng gợn sóng .Tiêu Hoài Húc an vị đối diện Liễu Thanh Đường , trên mặt mang theo nét ôn hòa cười nói .

” Mẫu hậu ở đây rất tiêu dao , nhưng trong triều còn rất nhiều sự việc cần mẫu hậu quyết đoán đâu ,mẫu hậu khi nào chuẩn bị trở về?”

Liễu Thanh Đường bỏ ống tay áo xuống nước vò sạch rồi nhấc lên ,nhìn ánh mây đỏ trên mặt nước cười nói

” Chuyện đó vốn là hoàng đế lên quyết , hoàng đế cũng không còn nhỏ ,làm sao có thể giống như trước đây mọi chuyện đều tìm mẫu hậu .”

Lời nói mang theo cỗ thân thiết , chỉ là Liễu Thanh Đường nói xong lại không có cảm tình gì .

” Hoài Húc không thể không có mẫu hậu .”

trên mặt Tiêu Hoài Húc nhìn qua thật chân thật ,thân thiết làm cho Liễu Thanh Đường nhìn thấy không chút nào xa cách che giấu ,mặc kệ thật giả điểm này hắn vẫn làm tốt lắm .

Liễu Thanh Đường nghe xong lời này chỉ cười cười không nói gì .không có nàng không được sao ? Thế nhưng thời điểm giết nàng lại không nương tay chút nào .

Im lặng trong chốc lát ,Tiêu Hoài Húc lại nói .

” Mẫu hậu ,lúc ta tới đây có nghe nói Thuần Vương….Hoàng huynh đang ở tại quý phủ của Dương thái y , tuy nói hoàng huynh có chút ……khác lạ , nhưng dù sao cũng không hợp lẽ đi. ”

Nguyên lai là vì việc này ,Liễu Thanh ĐƯờng lập tức hiểu được ,còn tưởng hắn thực sự có thể Lã Vọng buông cá , mà giờ không nhịn được đã phải thử thăm dò .Trong lòng trào phúng nhưng Liễu Thanh Đường sẽ không biểu hiện ra ngoài ,nàng không muốn làm cho người người khác nhìn ra ý tứ của nàng ,bất luận kẻ nào cũng không biết suy nghĩ chân chính của nàng ,chỉ là hiện tại có nhiều thời điểm nàng đều không cố kỵ thôi .

” Bộ dạng Thuần vương như thế kia ,nô tài bên dưới làm sao còn có tâm chiếu cố tốt ,thời điểm trước khi Liên Thái Phi qua đời từng cầu ta an bài chiếu cố Thuần Vương , trùng hợp Dương thái y từng xem bệnh cho Liên Thái Phi một thời gian ,cùng Thuần Vương ở chung một thời gian ,ta thấy không ai thích hợp chiếu cố Thuần Vương hơn hắn .Về phần không hợp lẽ , lễ giáo là do người định vậy nhất định sẽ có sơ hở ,tình huống Thuần Vương sao có thể vơ đũa cả nắm ,hơn nữa Dương thái y cùng ta quen biết , hắn làm người ta rất yên tâm ,Thuần Vương giao cho hắn chiếu cố là thỏa đáng nhất .”

Tiêu Hoài Húc nghe Liễu Thanh Đường nói vậy liền hiểu được nàng không có ý nhượng bộ .Chỉ là hắn cảm thấy kỳ quái đến tột cùng vì cái gì , mà người dì vốn quan tâm để ý hắn đối với hắn càng ngày càng trở lên xa cách .Vương ,Phùng thủ hai vị thủ phụ đều nói nàng không cam lòng đem triều đình nhiều năm nắm giữ giao cho hắn ,không muốn qua một tầng hoàng đế là hắn ,chân chính đem ngôi vị cùng quyền lợi nắm trong tay , mới có thể bắt đầu cùng hắn bất hòa hướng hắn biểu đạt bất mãn .

Tiêu Hoài Húc lại đoán có lẽ Liễu Thanh Đường phát hiện hắn đối với Liễu gia có tâm tư bất lợi .Nếu là như vậy nàng đột nhiên thay đổi thái độ cũng không kỳ quái ,dù sao nàng để ý nhất cũng chính là người thân , chiếu cố hắn lúc trước chẳng phải vì hắn là đứa nhỏ của tỷ tỷ nàng thôi sao.

Vương Phùng hai người bọn họ nó trong lòng hắn cũng không nguyện ý tin tưởng ,ở chung nhiều năm như vậy ,Tiêu Hoài Húc cho rằng chính mình hiểu rất rõ Liễu Thanh Đường là dạng người gì ,nàng không có dã tâm này .

Chỉ là năm đó phụ hoàng dạy hắn một ít sự việc , không có chuyện gì là tuyệt đối ,lòng người hay thay đổi , bình thường tận tâm là thế Liễu Thanh Đường cũng sẽ như thế sao? Tiêu Hoài Húc không dám xác định .

Thấy Tiêu Hoài Húc không lên tiếng ,Liễu Thanh Đường cũng không quản hắn ,tự mình nói mục đích tiếp theo của bản thân .

” Trong nhà Dương thái y có một muội muội mới theo lão gia đón về từ Lư Dương , huynh muội bọn họ đều là thanh mai trúc mã với ta ,chỉ là năm đó thân mình Dương Tố Cẩm không tốt mới về nhà dưỡng bệnh , liền chưa gặp lại .Nay nàng trở lại kinh thành tìm người để gả , lần trước Dương thái y đến nơi này thỉnh chỉ ,muốn đem muội muội gả cho Thuần Vương .Tuy Thuần Vương có thân phận hoàng tử tôn quý ,nhưng tình huống của hắn chỉ sợ chẳng ai muốn làm Vương Phi .Về phần Dương Tố Cẩm ,tuy nói thân thể có chút yếu ớt ,nhưng Dương gia gia oai phong thận trọng ,Dương thái y tuấn tú lịch sự khiêm tốn có lễ , vậy nàng là muội muội trưởng thành cũng là người có tri thức tiểu thư khuê các có lễ nghĩa , ta nghĩ mối nhân duyên này thật tốt .”

Tiêu Hoài Húc vốn chỉ để ý có phải Liễu Thanh Đường muốn đem ngốc tử Tiêu Hoài Cùng kia thay thế hắn , lúc này nghe nàng dùng nghĩ khí quen thuộc nói về Dương Tố Thư ,trong lời nói tràn đầy ca ngợi cùng thưởng thức lại không khỏi cảm thấy trong lòng có chút khác thường , suy nghĩ lập tức liền chuyển tới trên người Dương Tố Thư .

Dương Tố Thư kia thật sự tốt như vậy sao ? Trước kia Tiêu Hoài Húc từng gặp qua vị thái y Dương Tố Thư , tuy hắn thập phần tuấn tú nhưng lại quá mức nữ tính .Hơn nữa ngoại thần cùng với hậu cung tránh gần gũi ,Liễu Thanh Đường cũng chưa bao giờ cùng hắn nói nhiều về Dương Tố Thư .Bởi vậy hắn chỉ nhớ rõ Dương Tố Thư quả thật là thanh mai trúc mã với Liễu Thanh Đường ,còn lại không suy nghĩ nhiều .

Từ chuyện Thuần Vương , Dương Tố Thư lần nữa bị nhắc tới , có lời đồn ở trong kinh thành Dương Tố Thư là nam sủng của Thái Hậu ,lời đồn ở trong tầng lớp quan viên càng viên càng kịch liệt .Lời đồn đại dù có mãnh liệt nhất định sẽ không phải tin đồn vô căn cứ ,Tiêu Hoài Húc nghe thấy cũng bắt đầu hoài nghi .

hắn cảm thấy trong lòng trong mắt Liễu Thanh Đường đều là thân nhân cùng với dân chúng giang sơn , còn lại không ai nàng để vào mắt ,cũng sẽ không thích một người nào ,nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên nhận thấy được một chút khác thường .hiện nay đúng là có việc làm Liễu Thanh Đường thay đổi , hoặc là nói có người khiến nàng thay đổi .

Chẳng lẽ người kia chính là Dương Tố Thư ?

Nếu Liễu Thanh Đường thật sự thích Dương Tố Thư ,vậy hắn sẽ tìm cơ hội giải quyết hắn , bất quá chỉ là một thái y nho nhỏ của thái y viện mà thôi ,Liễu Thanh Đường làm sao có thể thích người như vậy .Tiêu Hoài Húc nghĩ như đáng lẽ phải như vậy ,sau đó ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì , bị ý tưởng đột nhiên này làm cho kinh ngạc .hắn vì cái gì lại để ý Liễu Thanh Đường thích dạng nam nhân gì , nàng chỉ là dì của hắn mà thôi nàng thích người nào không có quan hệ gì đến hắn .

Tiêu Hoài Húc nhất thời có chút mờ mịt ,cuối cùng chỉ có thể quy kết cho khoảng thời gian này quá mức nôn nóng , đầu óc hồ đồ .Nhưng hắn lập tức nhớ tới chính mình sở dĩ nôn nóng tựa hồ bởi vì Liễu Thanh Đường đã không coi hắn là người thân như lúc trước .

hắn đến tột cùng vì cái gì hắn phải để ý Liễu Thanh Đường như vậy ?hắn hy vọng nàng để ý hắn ,hy vọng trong mắt nàng chỉ nhìn hắn ,hy vọng nàng giống như trước đây đối đãi với hắn ,hy vọng nàng…….không cần đem hắn trở thành cháu ngoại trai .Suy nghĩ ở trong lòng Tiêu Hoài Húc từng cái từng cái một nảy sinh cuối cùng ra đáp án . hắn cơ hồ nghĩ đến loại cảm giác phụ hoàng chiếm giữ lấy mẫu hậu , liền đứng bật dậy sắc mặt đột nhiên trở nên dị thường khó coi .

Liễu Thanh Đường vẫn chú ý đến biểu tình Tiêu Hoài Húc ,lúc này thấy sắc mặt hắn nặng nề còn tưởng rằng hắn đối với chuyện Thuần Vương gia cùng Dương Tố Cẩm có ý kiến liền nói .

” Hoàng đế nếu có ý kiến gì không ngại nói ta nghe ?”

Tiêu Hoài Húc cả kinh , phục hồi tinh thần miễn cưỡng chớp mắt nói .

” Mẫu hậu cảm thấy tốt liền tốt , con không có ý kiến gì .”

” Vậy quyết định thế đi .”

Liễu Thanh Đường nói xong liền đứng lên chuẩn bị lên bờ .Nhìn hắn như vậy ,nàng đột nhiên sinh ra chút cảm xúc phiền chán , đời này có lẽ chỉ khi nào Tiêu Hoài Húc chết khúc mắc của nàng cùng hoàng đế cháu ngoại trai mới có thể cởi bỏ .

Mới đi hai bước , Liễu Thanh Đường bị hẫng một chân , thân hình nhất thời muốn ngã xuống hồ ,Tiêu Hoài Húc cách nàng vài bước chân , lúc này thấy nàng ngã vào trong hồ không suy nghĩ liền muốn đi qua giữ nàng lại .Đáng tiếc động tác này làm thuyền nhỏ càng chòng chành , Tiêu Hoài Húc đứng không vững hai người liền ngã vào trong hồ .

Liễu Thanh Đường biết bơi , nhưng Tiêu Hoài Húc thì không , hắn thậm chí còn có chút sợ nước .Lúc trước Liễu Thanh Đường mới vào cung không lâu trêu cợt hắn , đem hắn cho lên thuyền chèo ra giữa hồ tuyên bố , nếu sau này hắn không nghe lời nàng liền đem hắn ném xuống ,lúc ấy Tiêu Hoài Húc bị dọa mặt trắng bệch .

hiện tại Tiêu Hoài Húc đang ở trong nước khua tay giãy dụa một lúc sau không kiên trì nổi nữa ,Liễu Thanh Đường trong chốc lát sợ run đột nhiên cười khổ , thời điểm Tiêu Hoài Húc ngất xỉu liền bơi về phía trước đem hắn lôi lên khỏi mặt nước .

Có đôi khi chính nàng cũng không hiểu được , đến tột cùng nàng muốn hắn chết hay không muốn hắn chết .

Tần Thúc nghe được tin tức Thái Hậu nương nương bị rơi xuống nước vội vàng chạy tới , Liễu Thanh Đường đã thay quần áo xong xuôi đang ngồi trước gương để cung nữ lau tóc .

Lần đầu tiên Tần Thúc ở trước mặt Liễu Thanh Đường bộc phát tính tình , đương nhiên không phải với nàng .hắn trầm mặt lạnh léo lướt một vòng trên người nhóm cung nhân , ánh mắt mang theo cỗ băng lạnh như muốn giết người .

” Hôm nay ai trực tại phụ cận .”

một cung nữ cùng hai thái giám nơm nớp lo sợ đứng ta , sắc mặt trắng bệch .Bọn họ đều là cung nhân ở Ngự Thủy sơn trang , nghe tiếng ác của Tần Thúc nhưng chưa từng chứng kiến qua , dù sao mấy ngày nay hắn trừ bỏ không thích nói chuyện thì vẻ ngoài cũng không có hung ác nhiều .Nhưng bây giờ bị ánh mắt hắn đảo qua ,nhớ tới lời nhóm cung nhân đi theo hắn từ kinh thành nói qua , nhất thời sợ tới mức đứng cũng không vững .

Tần Thúc nhìn thấy ba người đứng ra đều sạch sẽ , hiển nhiên không có lội qua nước ,sắc mặt càng thêm khó coi ,những người này chẳng lẽ để cho Thái Hậu nương nương tự mình du ngoạn?

” Lúc chủ tử rơi xuống nước , các ngươi ở nơi nào?”

Ba người quỳ rối nơi đó cái gì cũng không nói được chỉ dập đầu nức nở cầu xin tha thứ .Mấy ngày nay mỗi ngày Thái Hậu đều lên thuyền nhỏ du ngoạn cho tới bây giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì , bọn họ cũng không dám lười biếng ,không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện ,chờ bọn hắn phát hiện động tĩnh chạy tới ,Thái Hậu nương nương đã lôi kéo Hoàng Thượng lên bờ .Tự giác chính mình không có kết cục tốt ba người một bên dập đầu một bên khóc .

Tần Thúc cũng không quản nhiều sau khi biết rõ ràng liền sai người đem bọn họ xuống dưới xử trí . Xử trí như nào không cần nói cũng biết , ở trong cung loại sự tình này thập phần tầm thường , một nô tài tầm thường không cẩn thận hầu hạ chủ tử sẽ đánh mất tính mạng .Rất ít người sẽ để ý loại sự tình bình thường này , ngay cả lúc trước Liễu Thanh Đường thiện lương sẽ quan tâm một tiểu thái giám bị thương ven đường , nay đối với việc này cũng thành thói quen , đối cới việc Tần Thúc xử trí sẽ không nhiều lời .

Nếu khi đó Tần Thúc gặp Liễu Thanh Đường hiện nay chỉ sợ tình hình sẽ hoàn toàn khác .Chính là bọn họ may mắn ở thời gian chính xác gặp nhau , lại may mắn coi trọng lẫn nhau .

Những người khác đều lui ra sau , Tần Thúc tiến lên đem Liễu Thanh Đường gắt gao ôm vào trong ngực , thở phảo một hơi nhẹ nhõm .

Liễu Thanh Đường tựa vào vai hắn an ủi vỗ vỗ lưng hắn ,bỗng nhiên thấp giọng nói .

” Tần Thúc , sẽ có một ngày , ta không nhịn được sẽ giết chết Tiêu Hoài Húc .”

” Ta giúp nàng .” Tần Thúc chỉ là một lần nữa siết chặt cánh tay ôm nàng , không chút do dự nói


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.