Âm thanh đó vừa đẹp lại vừa khủng khiếp. âm thanh rền vang giữa những bức tường của trang viên, và bản năng đầu tiên của Sabrina là đưa hai tay lên bịt lấy tai nàng.
Nàng không thể chịu đựng nổi. Những đầu ngón tay nàng bóp hai thái dương, nhưng âm thanh đó vẫn cứ xoắn lấy quanh nàng, thấu buốt đến từng lỗ chân lông, chảy rần rật vào vết thương ngoác miệng trong trái tim nàng. Nó rền rĩ về tình yêu, mất mát, và những cơhội đã vụt trôi qua không thể lấy lại được nữa. Nó than van cay đắng về bội phản và tiếc thương, nhỏ xuống những vệt trong mờ như nước mắt vào hố sâu không đáy của nỗi khổ đau.
Đó là giọng nói của mọi phụ nữ, Cameron hay MacDonnell, người đã mất cha, anh, chồng hoặc con trai của mình cho lòng căm thù rồ dại đã thối rữa giữa hai thị tộc. Đó là tiếng than vụn vỡ của tất cả những người đàn bà trong biết bao năm qua đã bị ép phải hy sinh tình yêu cho lòng kiêu hãnh.
Đó là tiếng khóc dứt cõi lòng của Penelope trước biển cho sự trở về của Odysseus. Dinah khóc trên cơ thể gãy nát của Shechem, người đàn ông đã cưỡng đọat và tôn thờnàng.
Eve ra khỏi khu vườn, hát lên bài ca tiếc thương về sự bội tín của một kẻ phản bội.
Eve.
Sabrina đứng thẳng dậy, chiến đấu để rùng mình thoát khỏi câu thần chú của lời ca ai oán tăm tối. Những chiếc tua từ giai điệu của nó xoắn bện dệt nên tấm lưới của sự tàn phá, tấm lưới đã giăng gia đình nàng, tấm lười mà giờ Morgan đang bước thẳng vào.Nàng vùng vẫy chống lại nó, biết rằng nàng sẽ phải tìm thứ gì đó có đủ sức mạnh và bền bỉ để sạch những sợi tua ngọt ngào giả tạo của nó.
Ánh mắt điên cuồng của nàng tìm kiếm trong thư phòng mờ tối, không thấy được gì ngoại trừ của cải của mẹ nàng, những thứ đồ mỏng manh xa xỉ thật xấu hổ khi đáng giá cả một gia tài, giờ đây lại hoàn toàn vô dụng.
Phía sau nhà thờ cuộn lên một màn khói dày đặc. Nếu ngọn lửa đó lan đến mặt trước, nơi gia đình nàng bị giam giữ, mọi người không im lặng nữa mà bắt đầu la hét. Từng nốt rền rĩ của chiếc kèn túi xộc thẳng vào đầu Sabrina, dìm dần xuống những tiếng gào khóc tưởng tượng. Ít nhất nàng cũng được dung thứ quá nhiều rồi, nàng thất vọng nghĩ, đầu nàng rơi lại về phía sau ghế trường kỉ.
Ánh trăng rung nhẹ dọc theo lưỡi gươm nặng nề được treo trên lò sưởi. Sabrina ngưng thở trước cảnh tượng đó. Thứ vũ khí cổ xưa, mang đầy vết tích từ không biết bao nhiêu trận chiến, không hề có chỗ trong thư phòng tao nhã này, tuy vậy nó vẫn được treo ởđây, lấp lánh trong ánh trăng huyễn hoặc như một niềm hy vọng tươi mới.
Nàng không biết nên cười hay khóc. Thanh gươm dường như là thứ khó có thể với tới được nhất đang đu đưa theo ánh trăng trên một sợi dây mảnh. Nhưng cơ hội để chiến thắng được tình cảm của Morgan một lần còn ngang với không thể, nàng tự nhắc mình. Và nếu tính ngoan cường của papa nàng dạy cho nàng điều gì, thì đó là không có gì là không thể nếu nàng đủ khao khát nó đến tuyệt vọng.
Nàng không còn thời gian hay nhẫn nại để vật lộn với đôi chân nhu nhược của nàng nữa. Chống cả sức nặng lên hai lòng bàn tay, nàng lê người đến cạnh của trường kỉ rồi ráng sức lăn người xuống. Nàng đập mạnh xuống sàn nhà, cắn răng chịu đựng.
Dùng cả hai tay và hông để làm điểm tựa, nàng lết về phía chiếc lò sưởi. Chiếc váy ngủcản nàng, quấn chặt lại quanh hai bắp chân nặng nề tê liệt của nàng. Tiếng kèn u ám không ngừng ngoài kia cứ như đang bóp ngẹt cuộc tranh đấu của nàng.
Nàng đến được nơi mình muốn với tiếng rên đau đớn. Trước khi nàng có thể trông thấy thanh gươm Cameron, nàng phải ngẩng đầu hết cỡ về phía sau khiến tóc nàng trải dàitrên sàn. Thanh gươm chập chờn trước đôi mắt nhòe nhọet của nàng, đu đưa như một con lắc dữ tợn giữa chết chóc và hy vọng.
Nàng bấu những ngón tay vào mặt lò sưởi và từng chút một nỗ lực đứng dậy, bấu vào từng viên đá một, cho đến khi móng ngón tay mảnh dẻ của nàng bật máu. Sau vài phút tưởng chừng như vô tận, nàng kéo được mình đứng thẳng. Hai chân nàng run rẩy trướctình trạng căng thẳng không quen thuộc đó. Nàng chới với trên những phiến đá gồ ghề.
Gian phòng bắt đầu thu hẹp lại trong tầm mắt, và nàng biết nàng sắp ngã. Chẳng còn thời gian để tháo chiếc chuôi của thanh gươm một cách gọn gàng ra khỏi chiếc chốt. Với chút liều lĩnh cuối cùng, nàng rướn lên chộp lấy lưỡi gươm rồi cảm thấy chiếc lưỡi mỏng của nó đang cứa sâu vào những ngón tay khi nàng đổ nhào xuống mặt sàn.
Trong khoảnh khắc đau đớn ấy điều duy nhất Sabrina lo lắng là hơi thở tiếp theo của nàng. Nàng cuối cùng cũng cố gắng hớp lấy một hơi đau đớn vào trong hai lá phổi. Làn khói độc hại xộc thẳng vào phòng qua cánh cửa sổ mở ngỏ. Nàng có thể cảm nhận được máu từ những ngón tay bị cứa của nàng thấm vào váy ngủ. Nàng nâng một tay lên vàngọ nguậy, rồi cảm thấy vui lòng hơn cả diễn tả bằng lời khi thấy tất cả chúng vẫn cònnguyên vẹn.
Lôi theo thanh gươm phía sau nàng, nàng bò ra phía cửa trên đôi tay và đầu gối của mình. Thanh gươm khoét một vệt dài xấu xí trên sàn nhà lát gỗ sồi bóng loáng của mẹ nàng. Sabrina hài hước nghĩ nàng có lẽ phải lén quay lại đây và phủ một tấm thảm lên trên cái vệt đó nếu bất cứ một ai trong số họ sống sót qua đêm nay.
Nàng bò ra khỏi cánh cửa dẫn đến phòng tranh. Cái gờ dốc của nó vẫy gọi nàng.
Tiếng kèn túi ghê rợn đó chợt im bặt. Trong sự tĩnh lặng còn mạnh mẽ hơn cả thứ âmnhạc vang lên trước đó, Sabrina phủ phục dưới sàn nhà như cách nàng đã làm vào cái đêm Morgan thơ thẩn đi vào thư phòng của mẹ nàng để đánh cắp trái tim nàng. Nàng sẽ phải lựa chọn thời khắc của nàng một cách cẩn thận, không thì kết cục nàng sẽ mất cả Morgan lẫn gia đình nàng.
Từ đại sảnh bên dưới vang lên tiếng vỗ tay tẻ nhạt nhạo báng và giọng nói của Morgan. Sabrina chưa bao giờ lại nghe thấy thứ gì quá đỗi dễ chịu như vậy. Ngữ điệu trầm sâu, thân thuộc của nó đã khiến bài hát của Eve hóa thành tro tàn khi đem ra so sánh.
“Hoan hô, Eve,” anh nói. “Một màn trình diễn thành thục cho khán giả bị giam cầm. Cực kì ấn tượng.”
Sabrina hét mắt qua phần cạnh của phòng tranh. Eve và Morgan đang đối mặt với nhau trong đại sảnh bên dưới, cả hai khuôn mặt đều nghiêng về phía Sabrina. Eve đặt chiếc kèn túi sang bên cạnh.
“Dù sao đi nữa thì bà đang làm cái quái gì ở đây thế?” Morgan hỏi, khoanh hai tay trướcngực.
“Để xem cậu biến mình thành một thằng đần ngu ngốc giống như cậu làm ở Luân Đôn thôi,” Eve trả lời, khoanh tay trước ngực giống hệt như Morgan.
Đôi môi Morgan sắp thành hình chữ v. “Bà đã ở Luân Đôn sao?”
“Phải.” Bà ta rút thứ gì đó ra khỏi áo choàng rồi ném về phía anh. Khi nó đập vào ngực anh, Sabrina thấy thứ đó giống với túi tiền nàng đã trông thấy cha nàng đưa cho Morgan. “Nhưng tôi không thể để mình bị mua bởi vàng của lũ Cameron dễ dàng như cậu.”
Morgan nhìn chằm chằm vào túi tiền, gương mặt anh cứng lại. “Tên ăn mày ư?”
“Tôi thà ăn xin còn hơn bán linh hồn cho Dougal Cameron.”
Chiếc túi trượt khỏi tay anh rơi leng keng trên sàn nhà bằng đá. “Tại sao bà lại trở về đây, Eve? Tôi tha thứ cho bà về việc dạy Ranald chơi kèn túi. Tôi cuối cùng cũng có thể tha thứ cho bà về việc giết nhầm cha tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà vì đã khiến vợ tôi tàn tật.”
Vợ tôi. Sabrina khép mắt để chống lại dòng nước ấm áp đang chực trào ra. Lại là những từ đó. Qúy giá. Yêu thương. Ngay cả dấu triện của vị quan tòa cũng không đủ sức mạnh để xóa chúng đi. Nhưng những từ tiếp theo của Eve đã khiến mắt nàng choáng váng bật mở.
“Đó không phải giết nhầm, chàng trai. Cái đích của tôi đã chính xác khi tôi phi con dao về phía cha cậu.”
Nếu ở đây có một chiếc ghế đằng sau anh, Sabrina nghĩ rằng Morgan sẽ ngồi xuống. Trán anh nhăn lại trong hỗn độn. “Nhưng tại sao?”
Sabrina hụp xuống khi Eve ngó sang xung quanh để lê đôi chân khập khiễng về phía phòng tranh, bím tóc của bà ta sột sọat trên vai trước mỗi lần di chuyển. Sự giận dữ run rẩy trong giọng nói của bà ta. “Bởi vì tôi không thể chịu đựng thêm được nữa! Khi lão ta nâng cái cốc về phía Beth quý báu của lão, tôi chỉ muốn lão ta câm miệng. Beth!” Bà ta khạc ra. “Lúc nào cũng là Beth! Lão muốn con mụ ấy trở thành mẹ cậu, cậu biết chứ. Lão đã từng nói với tôi rằng dòng dõi của bà ta được sinh ra để dành cho một vị vua, xứng đáng với một thủ lĩnh vĩ đại, với thị tộc MacDonnell giống như con trai của lão ta sẽ trở thành.”
“Tôi không hiểu. Tôi nghĩ bà yêu ông ấy.”
Eve quay ngoắt lại để nhìn anh, hầu như trở nên xinh đẹp hơn trong cơn giận dữ của mình. Sabrina quá ngỡ ngàng trước sự thay đổi của bà ta khiến nàng quên mất phải cúi xuống. Nhưng Eve chỉ nhìn vào mỗi mình Morgan.
“Tôi ghê tởm con gà trống khốn khổ bé tí ấy! Lý do duy nhất ta không giết cha cậu sớm hơn là tôi muốn nhìn lão chết từ từ, chết sặc trong cái thứ máu ngấm đầy rượu của chính mình!”
“Nhưng ông ấy đã ngăn mọi người khỏi ném đá bà,” Morgan thì thào. “Ông ấy đã cứu bà.”
Những lời của Eve ré lên, cay nghiệt. “Ông ta đã cứu tôi à!”
Morgan lúc này trông cảnh giác, sợ hãi bởi một âm mưu khác, một móc nói trong thứ lô gíc lõi đời của bà ta.
Bà ta đặt xuôi hai tay xuống bên hông. “Tại sao cậu lại nghĩ lão đã cứu ta, chàng trai? Vì lòng yêu kính Chúa à? Thương xót cho một con bé què quặt thô kệch à? Vì lòng tốt còn sót lại trong trái tim đen tối bé tẹo của ông ta à? Ha!” Eve túm lấy vạt trước áo choàng của anh. “Lão cứu ta bởi vì ta đang mang trong bụng thủ lĩnh tương lai của thị tộc MacDonnell.”
Sabrina bịt mồm thở hổn hển. Trái tim nàng quặn đau cho Morgan. Nàng chưa bao giờ trông thấy anh tổn thương đến thế, vòm miệng trên gương mặt anh hằn sâu nghi ngờ và mâu thuẫn. “Nhưng bà mới chỉ…”
“Mười hai tuổi,” bà ta kết thúc hộ anh, lời của bà ta lạnh lùng khi nhớ lại nỗi đau.
Sabrina nuốt lấy sự thương hại đang dâng lên khiến nàng muốn ốm. Sự thương hại nàng biết Eve sẽ khinh bỉ. Đầu Morgan rũ xuống. “Nếu bà ghét ông ấy như vậy, tại sao bà vẫn ở lại sau tất cả ngần ấy năm?”
“Con không biết sao?” Eve khẽ nói. “Ta ở lại để gần con. Ta biết lão sẽ không bao giờ để con đi. Lão sẽ săn đuổi ta đến tận cùng thế giới nếu ta dám mang con theo. Lão đã giấu ta biệt ta đi cho đến khi con chào đời. Lão không muốn ai biết được ta chính là mẹ con. Một sinh vật què quặt như ta.” Sabrina chững khi nghe thấy nỗi sợ hãi của chính nàng dội đến. “Lão sợ thị tộc sẽ nói rằng dòng máu của con đã bị ô uế. Rằng bọn họ sẽ yêu cầu một trong những họ hàng của Angus lên làm thủ lĩnh. Lão không muốn ta nói với con, và lúc lão ta chết tất cả đã quá muộn. Con đã kết hôn với con ranh Cameron đó.”
Sabrina không thể không cảm nhận được nỗi đau đớn ủa Eve, nhận ra rằng mưu đồ của chính bà ta đã cản trở tất cả ý định của bà ta. Bằng việc giết Angus, bà ta đã bất giác ép buộc Morgan vào giường của một kẻ Cameron. Bằng việc gây nên tai nạn cho Sabrina, bà ta đã giành được lòng căm ghét khôn nguôi của chính con trai mình.
Morgan vẫn đứng chiếc đầu cúi xuống như thể cố gắng hấp thụ những cơn cuồng phong quất vào người. Sabrina nín thở khi Eve làm một động tác dịu dàng xa lạ, bà ta với tay lên định gạt những sợi tóc lòa xòa khỏi mắt anh. Nhưng sự nhẫn nại của bà ta đã hủy hoại khoảng khắc ấy. Những tiếng gào thét sợ hãi và chiếc lưỡi của ngọn lửa tham lamcuối cùng cũng liếm đến đại sảnh.
Sabrina bắt đầu dằn mình để đứng dậy, bám chặt lấy những chấn song trên tay vịn của phòng tranh với những ngón tay đau buốt của một tay. Những mảnh vụn gỗ cào lấy da thịt nàng.
Morgan ngẩng đầu lên, ánh mắt anh chầm chậm trở nên rõ ràng. “Lạy Chúa, giờ bà định làm cái gì nữa đây?”
Anh chìm chằm chằm vào cánh cửa. Trong một cử động nhắc Sabrina liên tưởng đến Morgan một cách kì quái, Eve chặn anh lại và rút khẩu súng ra khỏi áo choàng của bà ta. Bà ta chĩa nó thẳng vào ngực anh.
Dấu vết của thép lạnh quay lại trong giọng nói của bà ta. “Đừng. Ta sẽ nhìn thấy con chết trước khi nhìn thấy con đứng về phía bọn chúng. Tất cả những việc ta làm, trong tất cả những năm ta giữ mình im lặng, đều là vì thị tộc MacDonnell. Bọn Cameron sẽ chết trong gào thét và van xin lòng thương hại giống như bản chất nhát gan của bọn chúng. Ta sẽ không để ai ngáng đường ta đâu. Kể cả con.”
Morgan thận trọng giơ hai tay lên, chầm chầm đưa cánh tay phải hướng về chỗ trống trong áo choàng. Sabrina biết anh giữ thứ gì phía trên trái tim anh. Nàng cũng hiểu tráitim anh đủ rõ để biết chắc rằng anh sẽ do dự trước khi bắn người mẹ mà anh chưa bao giờ được biết. Và cũng biết rằng chỉ một phút do dự thôi cũng khiến anh phải trả giá bằng cả cuộc sống của anh.
Nàng tóm lấy lan can và lôi bản thân mình đi nốt phần còn lại trên đôi chân nàng. Từ nơi nào đó phía bên ngoài vọng lại tiếng thủy tinh bị đập vỡ và nàng rút lấy sức mạnh từ một niềm hy vọng mới. “Làm cách nào bà quay trở lại trang viên Cameron nhanh vậy?” Morgan hỏi, rõ ràng đang cố gắng làm xao nhãng Eve.
Sabrina thả lan can ra và bước chầm chậm khỏi nó, cố gắng không khiến bản thân run rẩy.
“Ta đã rời Luân Đôn vài giờ trước con. Ta đã trông thấy con bé đó đến nơi con ở. Khi con nhỏ đó trông thấy cha nó mua chuộc sự giúp đỡ từ con, ta biết nó sẽ chạy khỏi đó để giấu mình đằng sau váy của mẹ nó.”
Ráng hết sức vật lộn Sabrina mới chỉ nâng được thanh gươm nặng nề lên khỏi vài cm cách mặt đất lúc đó, các cơ bắp trên người nàng co rút.
Eve cười xấu xa. “Một con nhóc nhu nhược như nó sao có đủ quyết tâm để đấu lại mộtngười đàn ông như con chứ.”
Sabrina ngẩng cao đầu, gạt mái tóc lòa xòa ra khỏi mắt nàng. “Bà lầm rồi, Eve MacDonnell,” nàng hét lên từ đỉnh cầu thang. “Nhưng đó chưa phải sai lầm tai hại nhất mà bà mắc phải đâu.”