Lời Nói Dối Ngọt Ngào (White Lies)

Chương 9



Jay đã tưởng rằng Steve sẽ bổ nhào vào nàng, nhưng thật nhẹ nhõm, anh dường như có những chuyện khác trong đầu. Suốt tuần tiếp theo, anh dành toàn bộ thời gian ban ngày để lảng vảng quanh căn nhà và nhà xưởng, rồi khám phá đồng cỏ cao của họ, căng thẳng và cảnh giác như một con mèo trong môi trường xa lạ. Hàng giờ đạp trên tuyết làm anh mệt mỏi, và thường đi ngủ sớm sau khi ăn tối. Jay cảm thấy lo lắng, cho đến khi nàng nhận ra đó là một phần tự nhiên trong quá trình bình phục của anh. Sự hồi phục trong bệnh viện đã cho anh điểm khởi đầu, nhưng anh vẫn còn một chặng đường rất dài để khôi phục hoàn toàn sức khỏe, và nhiều giờ đi bộ phục vụ hai mục đích : làm quen với khu vực mới, và hồi phục sức chịu đựng. Cuối tuần trước anh mới bắt đầu thả lỏng, nhưng mỗi ngày anh vẫn đi dạo một vòng quanh căn nhà, quan sát, kiểm tra xem có bất kỳ sự đột nhập nào không.

Họ dường như quá cô lập vì vậy nàng không thể hiểu được sự thận trọng của anh, nhưng nàng cũng cho rằng nó vốn đã khắc sâu trong anh. Quan sát anh cho nàng một cái nhìn sâu sắc hơn về con người thực sự của anh. Anh quá phù hợp với nghề nghiệp của anh ! Bằng bản năng anh biết phải làm gì, không cần dựa vào ký ức.

Khi anh khỏe hơn, anh bắt đầu bổ củi để giữ nguồn cung ổn định cho lò sưởi. Họ chủ yếu sử dụng lò sưởi để sưởi ấm, nhằm tiết kiệm nhiên liệu. Căn nhà được thiết kế vô cùng ấm cúng và biệt lập đến nỗi nó giữ nhiệt rất tốt, và một ngọn lửa cũng đủ để giữ toàn bộ nơi này dễ chịu. Lúc đầu hai bàn tay anh bị đau và phồng rộp, mặc dù anh có mang bao tay, nhưng dần dần chúng cũng quen. Sau một thời gian anh thêm việc chạy bộ vào những hoạt động hàng ngày của mình, nhưng anh không hề chạy bộ trong đồng cỏ, nơi sáng sủa. Anh chạy vòng qua những cái cây, lên và xuống những ngọn đồi, cố tình chọn những con đường gồ ghề nhất, và mỗi ngày đôi chân của anh khỏe hơn một chút, hơi thở của anh dễ dàng hơn một chút, vì vậy anh có thể ép bản thân chạy xa hơn.

Jay yêu những ngày đầu ở căn nhà, nằm trên cao đồng cỏ bao la tĩnh lặng. Thi thoảng âm thanh duy nhất là tiếng gió lay động qua những ngọn cây. Cả cuộc đời nàng đã quen với sự hối hả ồn ã của những thành phố, không gian và sự tĩnh lặng này khiến nàng cảm thấy như thể mình được sinh ra lần nữa trong một thế giới mới. Những dấu vết căng thẳng cuối cùng từ cuộc sống cũ của nàng giãn ra và nhạt đi. Nàng đang ở một mình giữa những ngọn núi với người đàn ông nàng yêu, và họ được an toàn.

Anh bắt đầu dạy nàng làm thế nào để lái chiếc xe số. Với Jay, nó khá là vui, nhún nhảy trên chiếc Jeep qua đồng cỏ. Với Steve, nó là sự đề phòng trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra cho anh và Jay sẽ phải lái. Nó có thể là vấn đề sống còn.

Tuyết rơi dày đặc vào tuần thứ ba họ ở đây. Jay dậy sớm với một thế giới mà mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt. Nàng bật dậy để hé mở cửa sổ đã phủ đầy tuyết, rồi lại ngã nhào vào chiếc giường ấm áp của mình và chìm vào giấc ngủ lần nữa. Khi nàng thức dậy lần thứ hai thì đã gần mười giờ, và nàng cảm thấy thoải mái một cách đáng kinh ngạc, cũng như đói vô cùng.

Nàng nhanh chóng mặc đồ và chải tóc, tự hỏi tại sao căn nhà lại tĩnh lặng như thế. Steve ở đâu ? Nàng nhìn vào phòng anh, nhưng nó trống rỗng. Có một bình cà phê trong bếp, và nàng uống một cốc trong khi nhìn về cửa sổ, qua những rặng cây để tìm kiếm vài dấu hiệu của anh. Nhưng không có gì cả.

Tò mò, nàng uống hết cốc cà phê và quay lại phòng mình để xỏ đôi ủng ấm áp vào, rồi nàng mặc chiếc áo khoác lông cừu và kéo chiếc mũ len qua tóc mình. Thật là không bình thường khi Steve ra ngoài mà không nói cho nàng nghe nơi anh sẽ đi và đi trong bao lâu. Nàng băn khoăn anh đang làm gì, và tại sao anh không đánh thức nàng. Liệu anh có tự mình làm mình bị thương không ?

Lo lắng, nàng bước xuống qua những bậc thềm. “Steve ?” nàng nhẹ gọi, không dám lớn tiếng hơn. Cả đồng cỏ thật tĩnh mịch, và lần đầu tiên sự biệt lập của nó khiến nàng cảm thấy bị đe dọa thay vì an toàn như mọi khi. Có phải ngoài đó có ai khác không

Dấu chân anh khá rõ nét trên nên tuyết. Anh rõ ràng là vài lần đi đến chỗ để củi để bổ xung nguồn dự trữ cho ngôi nhà, bởi vì có những dấu chân giữa hai nơi; rồi anh bước lên sườn đồi vào trong rừng. Jay lôi đôi găng tay từ túi áo khoác ra và đeo vào, và ước gì mình có đeo một cái khăn choàng để che chắn mũi và miệng nàng. Trời thật quá lạnh đến nỗi không khí như dễ vỡ. Nàng kéo cổ áo của chiếc áo khoác cao lên quanh cổ và bắt đầu đi theo dấu vết của Steve, cẩn thận bước theo những dấu chân bởi điều đó dễ dàng hơn là tự mình nàng bước xuyên qua tuyết.

Dưới rừng cây, lớp tuyết phủ không quá dày, khiến việc bước đi dễ dàng hơn, nhưng Jay vẫn tiếp tục bước trên những dấu chân mà Steve để lại. Nàng có thể nghe một cách rõ ràng hơi thở của chính mình hay tiếng tuyết kêu lạo xạo dưới chân mình. Nàng muốn gọi to tên Steve lần nữa nhưng không hiểu sao lại không dám, như thể điều đó sẽ là thiếu tôn kính trong thánh đường lặng câm với sắc trắng, đen và lục này.

Dù sao, nàng cũng cố thật lặng im hơn nữa, tìm đường xuyên qua những nhành cây, cố trở thành một phần của khu rừng. Rồi, đột nhiên, nàng mất dấu của Steve. Nàng đứng dưới những phiến lá vân sam và nhìn quanh, nhưng chẳng có chút dấu vết nào để đi theo nữa. Cứ như thể anh đột nhiên biến mất vậy. Bước trên nền tuyết mà không để lại dấu vết là không thể nào ! Nhưng thực sự là chẳng có dấu vết nào dưới những hàng cây cả. Nàng nhìn lên, tự hỏi có phải anh đã trèo lên một cái cây và ngồi đó cười chế nhạo nàng. Chẳng có gì cả.

Trí não nàng bảo rằng anh đã chơi một kiểu chơi khăm nào đó, nhưng dấu vết của anh phải xuất hiện ở đâu đó chứ. Nàng nghĩ ngợi một lúc, rồi bắt đầu bước đi trên một quĩ đạo tròn. Nàng sẽ phải gặp anh đâu đó quanh đây.

Mười lăm phút sau, nàng bắt đầu ức chế. Quỉ tha ma bắt cái người đàn ông ngốc đó ! Anh ta đang vờn nàng trong một trò chơi thiếu công bằng, anh ta đã được huấn luyện mà. Nàng thì lại bắt đầu lạnh, và nàng cũng vốn đã đói rồi. Chứ để anh ta đóng vai Daniel Boone; nàng sẽ quay lại căn nhà và nấu bữa sáng – chỉ nấu cho mình nàng thôi, để anh ta chết đói luôn đi !

Tỏ ra cáu kỉnh, nàng quay lại cẩn thận như cách nàng đến; cứ để gã đàn ông ngốc đó lại đây, lén lút quanh quẩn và trốn khỏi nàng trong khi đó nàng sẽ ngồi trong nhà, kín gió, ấm áp và ăn một bữa sáng nóng hổi. Để anh ta xuất hiện sau đó, ra vẻ ngây thơ, và anh ta có thể tự nấu bữa sáng chết tiệt của riêng mình ! Cái đồ khoe khoang !

Nàng lẻn về phía căn nhà, cố thật gần những thân cây, thường xuyên dừng lại để lắng nghe bất kỳ âm thanh nào trước khi di chuyển đến thân cây tiếp theo và nhìn quanh theo mọi hướng trước khi lại di chuyển lần nữa. Cơn tức giận của nàng càng ngày càng tăng, và nàng bắt đầu nghĩ đến mọi cách nàng có thể làm để trả thù anh, nhưng hầu hết những ý tưởng của nàng đều có vẻ nhỏ mọn và tầm thường. Điều mà nàng thực sự muốn làm bây giờ là đánh gã đàn ông chết tiệt ấy. Thật mạnh. Hai lần liền.

Nàng chỉ mới bắt đầu lẻn quanh một cái cây thì nàng đột nhiên dựng tóc gáy và đông cứng lại, tim nàng nhảy vọt với nỗi sợ cảnh báo nguy hiểm. Nàng không thể nghe và nhìn thấy gì cả, nhưng nàng có thể cảm thấy ai đó, hoặc cái gì đó, gần kề. Chó sói núi ? Gấu ? Nàng bất động ngoại trừ đôi mắt, tìm kếm cái gì đó có thể sử dụng như vũ khí, và cuối cùng nàng nhìn thấy một cành cây khô trông khá cứng cáp, lẫn dưới nền tuyết. Trông một khoảnh khắc, nàng cúi xuống với tới cành cây, mọi giác quan của nàng báo động và gào thét.

Cái gì đó cứng và nặng đánh vào lưng nàng. Nàng bị đánh ngã xuống nền tuyết, phổi nàng cố hít lấy không khí, tay nàng bị khống chế. Nàng thậm chí còn không thể hét lên. Và một tia loé sáng như một con dao kề vào cổ nàng.

Choáng váng, kinh hoàng, không thể thở, nàng nhìn vào một đôi mắt chết người, vàng rực như mắt đại bàng.

Mắt anh trợn tròn khi anh nhận ra nàng, rồi nheo lại với cơn giận giữ. Anh cất cái con dao trông có vẻ nguy hiểm đó vào trong bao và rời gối khỏi ngực nàng. “Quỉ thật, cái người đàn bà ngốc này. Anh có thể đã giết em rồi !” anh gầm lên, giọng anh khàn khàn. “Em đang làm cái quỉ gì thế ?”

Jay chỉ có thể thở và quằn quại trên nền đất, tự hỏi liệu nàng có thể chết vì thiếu không khí không. Toàn bộ ngực nàng như bốc cháy và tầm nhìn của nàng thì mờ đi.

Steve kéo nàng ngồi dậy và đấm đấm vào lưng nàng vài lần liền, đủ mạnh để khiến nàng cảm thấy đau, nhưng ít nhất không khí đã tràn vào được trong cơ thể nàng. Nàng gần như nghẹt thở khi phổi nàng nở ra, và mắt nàng ngấn đầy nước. Nàng nôn khan và ho rũ rượi, và Steve vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng nhưng giọng anh thì thật gay gắt. “Em sẽ ổn thôi. Điều này còn dễ chịu hơn những gì em xứng đáng phải nhận.”

Nàng không định thế. Nàng liếc thấy một cây củi qua khóe mắt, cây củi mà nàng đã với tới khi anh đánh nàng, và điều tiếp theo nàng biết là nó đã ở trong tay nàng. Một làn sương đỏ phủ mờ tầm nhìn của nàng khi nàng quật vào anh với tất cả sức mạnh từ cơn giận giữ của nàng. Anh tránh được cú quật đầu tiên, chửi thề và nhảy lùi lại để tránh cú quật thứ hai. Nàng dịch sang trái, cố đẩy anh lùi vào một cái cây để anh không thể tránh dễ dàng được nữa, và quật anh thêm một lần nưa. Anh cố nắm lấy cành cây khô ấy, và nàng quật phải cổ tay anh với một tiếng thịch trắc nịch ! rồi lại hất lên để chuẩn bị cho một cú quật khác. Chửi thề lần nữa, anh cúi người xuống thấp và lao vào nàng. Nàng đánh vào lưng anh ngay trước khi vai anh ép vào bụng nàng với một lực đủ mạnh để nàng lại ngã sóng hoài xuống nền đất lần nữa. “Quỉ thật !” anh hét lên, ngồi trên người nàng và ghim cổ tay nàng xuống nền tuyết. “Bình tĩnh lại ! Chết tiệt, Jay ! Em bị cái quái gì thế ?”

Nàng vùng vẫy bên dưới anh, cố đẩy anh ra khỏi người mình. Anh ép chặt đầu gối vào sườn nàng, đoán trước được hành động đó, và bàn tay anh kẹp cổ tay nàng chặt đến nỗi nàng chẳng có cách nào để thoát ra được. Cuối cùng nàng ngừng vùng vẫy và bất lực giận dữ nhìn vào anh, đôi mắt nàng rực sáng như ngọn lửa xanh. “Thả tôi ra !”

“Để em có thể đánh vỡ đầu anh với cái gậy chết dẫm đó à ? Còn lâu !”

Nàng hít một hơi thật dài thật sâu đến rùng mình và buộc giọng mình thật bình tĩnh. “Em sẽ không đánh anh với cây gậy đó nữa.”

“Chắc chắn là em sẽ không làm thế”, anh càu nhàu, thả tay nàng ra để vơ lấy cái cây gậy và ném nó xa khỏi chỗ họ. Jay sử dụng bàn tay vừa được thả ra của mình để chùi chỗ tuyết còn vương trên mặt, và Steve chậm rãi thả lỏng trọng lượng nặng nề của anh khỏi ngực nàng. Nàng ngồi dậy và kéo cái mũ len khỏi đầu nàng để rũ tuyết.

Quì trên một đầu gối bên cạnh nàng, Steve phủi sạch lưng nàng. “Bây giờ em giải thích xem em nghĩ mình đang làm cái gì đấy”.

Cơn giận dữ nổ tung trong nàng một lần nữa và nàng quay ngoắt lại. Anh giật mạnh đầu lại vừa kịp lúc để thoát khỏi quả đấm của nàng, nhưng cái mũ ướt nàng giữ trong tay đánh mạnh vào mặt anh với lực đủ để làm đau nhói. Như sét đánh nàng lại bị bẹp dí trên tuyết lần nữa. Anh vừa nghiến răng vừa nói, “Một lần nữa và em sẽ phải đứng ăn trong một tháng !”

Nàng bừng bừng nổi giận trước anh : “Anh cứ thử xem ! Khi tôi tỉnh dậy và chẳng thể tìm thấy anh, tôi đã lo anh có thể bị thương, vì vậy tôi ra ngoài tìm anh. Rồi anh bắt đầu khoe khoang với cái trò Siêu Điệp Viên của mình, chẳng để tôi tìm được anh, cho đến khi tôi đã chán ngấy và bắt đầu quay lại căn nhà. Rồi anh đánh ngã tôi và dí cái con dao ấy vào tôi, và hét vào mặt tôi ! Anh xứng đáng bị đánh bằng một cái gậy !”

Anh giận dữ nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn mái tóc rối và đôi mắt xanh dữ dội, và đường nét bướng bỉnh của đôi môi khiêu gợi ấy. Anh khẽ chửi thề và luồn những ngón tay vào bím tóc màu mật ong đó, giữ lấy nàng khi anh hạ miệng anh xuống miệng nàng. Nụ hôn của anh nửa tức giận nửa đói khát. Anh đột nhiên điên cuồng muốn được cảm nhận đôi môi nàng, được đặt lưỡi mình vào trong miệng nàng và được nếm nàng. Nàng đá anh, và anh nhanh chóng dịch chuyển, tách hai chân nàng ra và đẩy cơ thể mình vào giữa chúng, sức nặng của anh ép chặt nàng xuống nền tuyết.

Jay rên rỉ, và lưỡi anh chuồi vào miệng nàng. Đột nhiên nàng như ngồi trên đống lửa, khi cơn giận dữ của nàng chuyển thành một xúc cảm đam mê mãnh liệt khác. Hai bàn tay nàng luồn trong tóc anh, vò lấy da đầu anh khi nàng đáp trả nụ hôn của anh cũng dữ dội như anh vậy. Hông anh cọ xát vào hông nàng trong một nhịp điệu nguyên sơ, mạnh mẽ như thể không hề có lớp vải cứng xen giữa họ, và máu nàng sục sôi như dung nham nóng chảy.

Dữ dội, anh mở lớp áo choàng dày cộm của nàng và đẩy những vạt áo sang một bên, đôi bàn tay anh che phủ bầu ngực nàng, nhưng nàng vẫn được bảo vệ khỏi anh bởi áo sơ mi và áo ngực, sự tiếp xúc vẫn chưa đủ. Anh giật mạnh áo nàng, ba trong số những những chiếc cúc áo bắn ra và biến mất trong lớp tuyết, rồi anh mở nó ra. Luồng không khí lạnh ập đến và nàng thét lên, nhưng âm thanh bị nghẹn lại trong miệng anh. Áo ngực của nàng có một cái móc ở phía trước, anh xử lý nó một cách dễ dàng và lột lớp áo mỏng ra khỏi bộ ngực căng mọng trắng ngần của nàng. Hai núm vú của nàng căng cứng và săn lại dưới cái lạnh, đâm vào lòng bàn tay anh khi anh đặt bàn tay mình lên chúng.

Anh ngẩng đầu lên. “Để anh ở trong em”, giọng anh khản đặc. “Ngay bây giờ”. Khao khát đang kiểm soát anh, cũng giống như cách anh muốn cưỡi lên nàng vậy. Anh đặt khuôn miệng nóng hổi của anh lên nụ hoa hờn dỗi và mút mạnh nó, vê tròn quanh nó bằng lưỡi và lắng nghe âm thanh thỏa mãn rời rạc của nàng.

Jay nghĩ nàng có thể chết vì muốn anh mất, dù cho anh đã làm nàng hoảng sợ và làm đau nàng, dù cho anh đã làm nàng tức giận hơn bất cứ ai nàng từng nhớ. Anh đã giải phóng niềm đam mê đã luôn là bản chất trong nàng, xé toạc sự kiềm chế của nàng. Hai bàn tay nàng đang run rẩy, toàn bộ cơ thể nàng đang run rẩy, và nàng muốn nhiều hơn nữa.

Anh nâng miệng anh khỏi ngực nàng, và cơn choáng váng bởi luồng khí lạnh trên da thịt ẩm ướt làm nàng đau đớn đến nỗi nàng bật khóc thút thít. Mắt họ gặp nhau, mắt nàng mở to và đờ đẫn với niềm đam mê đột ngột, mắt anh nheo lại và rực cháy, và nàng biết anh đang im lặng chờ đợi sự cho phép của nàng. Nàng biết nếu nàng làm một dấu hiệu bằng lòng nhỏ nhất thì anh sẽ chiếm lấy nàng ở đây ngay, trong cái lạnh và trên nền tuyết, và toàn bộ cơ thể nàng rộn ràng với ham muốn để anh làm thế. Nàng bắt đầu thì thầm tên anh ; rồi sự kinh hãi dội qua nàng như làn nước giá băng và nàng nhìn lên khuôn mặt cứng cỏi của anh khi anh chờ đợi câu trả lời của nàng. Nàng không biết tên anh ! Nàng có thể gọi anh là Steve, nhưng anh không phải Steve. Khuôn mặt anh không phải khuôn mặt của Steve. Nàng biết anh, nàng yêu anh, nhưng anh là một kẻ xa lạ.

Anh tìm thấy câu trả lời của anh trong sự cứng lại đột ngột của cơ thể nàng bên dưới anh. Anh hằn học chửi thề khi anh đứng dậy, một tay day day cổ như thể điều đó có thể giải phóng sự căng thẳng thể xác của anh. Jay lóng ngóng với chiếc áo của mình, cố kéo hai vạt áo lại với nhau, nhưng những chiếc cúc đã rơi ra và tay nàng thì lại quá run rẩy, vì vậy cuối cùng nàng chỉ cài chặt áo khoác và đứng dậy. Nàng đã bốc cháy chỉ trong một vài khoảnh khắc trước, nhưng giờ đây nàng lại đang lạnh cóng. Nàng bị phủ đầy tuyết. Nàng rũ chúng ra khỏi tóc nàng và phủi chúng khỏi quần và áo khoác nhiều nhất có thể, rồi nhớ đến cái mũ len của nàng, nhưng nó đầy tuyết cả trong lẫn ngoài, và đội nó còn tệ hơn chẳng đội gì. Không một lời, không thể nhìn vào anh, nàng bắt đầu hướng về phía căn nhà.

Anh thô bạo nắm lấy vai nàng và quay ngoắt nàng lại. “Nói cho anh biết tại sao, chết tiệt”, anh cao giọng.

Jay nuốt khan. Nàng không có ý ngừng anh lại, và nàng không thể giải thích sự sợ hãi khủng khiếp mà mỗi khoảnh khắc, mỗi ngày nàng đang trải qua. “Em đã từng nói với anh rồi”, nàng cuối cùng cũng cất thành lời được. “Chúng là những lý do hợp lý”. Một giọt lệ rơi xuống trên má nàng và tạo nên những giọt pha lê muối trước khi xuống cằm nàng.

Khuôn mặt anh thay đổi, một vài sự tức giận hụt hẫng rời khỏi anh, và anh lau đi giọt nước mắt với bàn tay đeo găng của mình. “Thật không ? Những lý do của em chẳng rõ ràng lắm với anh. Đó là tự nhiên khi ham muốn lẫn nhau. Em nghĩ anh có thể sống như một tu sĩ trong bao lâu nữa ? Em nghĩ em có thể sống như một nữ tu trong bao lâu nữa ? Và đó không phải là khuynh hướng của anh, bé yêu, và nguyền rủa tất cả những cái lý do đó xuống địa ngục đi rồi quay lại đây trong một cái xe ngựa nho nhỏ màu đỏ, nó đâu phải là lần đầu tiên của chúng ta !”

Nàng nghĩ mình sẽ có thể thét lên. Nàng muốn khóc và nàng muốn cười lớn, nhưng nàng không thể thể hiện cảm xúc nào. Nàng muốn nói với anh sự thật, nhưng nỗi sợ lớn nhất nàng có là mất anh. Vì vậy cuối cùng nàng cũng nói với anh sự thật, hoặc ít nhất là một phần sự thật. “Nó sẽ là lần đầu tiên”, nàng khản đặc, nghẹt lại với từ ngữ. “Lần này. Và nó làm em sợ.”

Nàng bước đi lần nữa, và lần này anh để nàng đi. Nàng đang run rẩy với cái lạnh khi nàng quay lại được căn nhà, và nàng tắm thật lâu trong nước nóng, rồi mặc quần áo khô. Mùi cà phê mới bốc ra từ căn bếp, và nàng theo cái mũi của mình, tìm thấy anh đang chiên thịt lợn xông khói và đánh trứng trong một cái bát. Anh cũng đã thay quần áo, và nàng nao núng trước cả sức tác động về mặt thể xác của anh và sự nhận biết đột ngột của nàng. Anh cao và cơ bắp, đầy quyền lực như một con báo, bờ vai và ngực của anh căng lên dưới những đường may trên áo. Trong những tuần họ ở đây anh đã tăng cân và cơ bắp săn chắc lại, tóc anh đã dài. Anh trông thật hoang dại và nguy hiểm, và quá đàn ông đến nỗi nàng tự động run rẩy theo bản năng. Anh không còn là một bệnh nhân nữa. Anh đã hồi phục lại cả sức khỏe và sức mạnh. Nàng đã đi theo anh vì nàng lo lắng, trong tâm trí nàng anh vẫn là một chiến binh bị thương. Giờ đây nàng biết rằng anh không phải. Tiềm thức của nàng đã nhận ra điều này lúc nãy, khi nàng đánh với anh. Nàng chưa từng làm như vậy trước đây.

Anh nhìn lên nàng, đánh giá. “Anh đã pha cà phê. Uống một cốc đi. Em vẫn còn run rẩy một chút. Ý nghĩ làm tình với anh làm em sợ hãi đến vậy ư ?”

“Anh làm em sợ”. Nàng không thể ngừng những từ ngữ lại. “Anh là ai. Anh là gì.”

Một sự im lìm băng giá chộp lấy anh khi anh nhận ra rằng nàng đã đoán ra. “Em đã nói anh sử dụng trò Siêu Điệp Viên.”

“Vâng”, nàng thì thầm, và quyết định đúng là nàng cần tách cà phê đó. Nàng rót nó và quan sát hơi nước bốc lên trong một lúc trước khi nhắp một hớp. Tại sao nàng lại nói ra điều đó ? Nàng không định thế. Nàng đang hết sức đau đớn, sợ hãi điều đó sẽ kích hoạt trí nhớ của anh và anh sẽ rời đi, và cũng sợ việc anh có thể không bao giờ lấy lại ký ức ngang như thế. Nàng đã bị bắt giữ, bị mắc bẫy, bởi nàng không thể cho anh là của nàng cho đến khi anh lấy lại ký ức và chọn nàng. Đấy là trong trường hợp anh chọn nàng.

Hoặc anh có thể ra đi, về với cuộc sống thực sự của anh.

“Anh không nghĩ là em biết”, anh nói thẳng thừng.

Đầu nàng giật lên. “Có nghĩa là anh đúng là điệp viên ?”

“Khả năng đó còn lớn hơn khả năng anh chỉ nhìn thấy cái gì đó trước khi vụ nổ xảy ra.

Chính phủ không làm việc theo kiểu đó. Anh đoán, và Frank xác nhận.”

“Anh ta đã nói những gì ?” Giọng nàng nhỏ nhẹ.

Nụ cười của anh cũng nhẹ như nàng, và một chút hoang dại. “Chỉ thế thôi. Anh ta không thể nói cho anh biết nhiều hơn vì tình thế hiện nay. Anh hiện giờ đặc biệt nguy hiểm. Thế làm sao em đoán ra ?”

“Cũng như thế. Phải có nhiều hơn thế.”

“Có phải việc anh là ai là lý do thực sự cho việc em từ chối anh ?”

“Không”, nàng thì thầm, một biểu lộ nhức nhối, đòi hỏi hiện ra trong mắt nàng khi nàng quan sát anh. Làm thế nào mà yêu một người đàn ông có thể đau đớn đến như vậy ? Nhưng đúng là như vậy, với người đàn ông này.

Toàn bộ cơ thể anh căng ra, miệng anh mím lại. Giọng anh khản đặc. “Đừng nhìn anh như vậy nữa. Tất cả những gì anh có thể làm là giữ mình khỏi lột quần em và đặt em nằm trên cái bàn kia, và đó không phải là cách anh muốn chiếm lấy em. Không phải lúc này. Vì vậy ngừng nhìn anh như thể em sẽ tan chảy nếu anh chạm vào em đi.”

Nhưng đúng là như thế mà, nàng nghĩ, dù vậy nàng vẫn đưa mắt đi chỗ khác. Những lời của anh khiến nàng cảm thấy nóng và run rẩy, nghĩ đến hành động mà anh vừa diễn tả, cảnh tượng hiện ra trong tâm trí nàng. Nó sẽ thật nguyên sơ và nóng bỏng, đơn thuần nhục dục. Nếu anh chạm vào nàng, họ sẽ thiêu đốt lẫn nhau.

Anh đã dành gần như cả ngày ở bên ngoài, nhưng sự căng thẳng giữa họ vẫn chưa giảm đi ; nó vẫn ở đó, dày và nặng nề như sương mù. Khi bóng tối cuối cùng cũng khiến anh vào trong nhà, đôi mắt anh bùng cháy mỗi khi anh nhìn vào nàng. Nàng không biết bản năng nào luôn kéo nàng hướng về phía anh, bất kể những lý do mà trí óc nàng đưa ra để ngăn mối quan hệ của họ phát triển. Nàng nằm trơ trọi trên giường của nàng đêm đó, nhức nhối với niềm khao khát được đến với anh và dành hàng giờ trong vòng tay anh.

Anh đã đúng, những cái lý do của nàng có đáng kể gì chứ ? Những đã quá muộn rồi. Nàng vốn dĩ đã yêu anh, cả phần tốt lẫn phần xấu. Đó là mối nguy hiểm thật sự, và nó đã quá muộn màng trong một khoảng thời gian dài. Giữ bản thân xa rời anh cũng không làm vơi đi nỗi đau nếu điều tồi tệ nhất xảy ra và nàng mất anh.

Nhưng nàng đã không đến với anh. Ban ngày mọi chuyện dường như khác biệt hơn là khi nằm một mình trong bóng tối, nhưng những lời cảnh báo không phải là thứ đã giữ nàng ở lại trên giường mình. Những tình huống đã đủ khó khăn rồi ; nàng phải gọi anh bằng một cái tên không phải của chính anh, phải làm ra vẻ anh là một ai đó khác, nhưng nàng muốn được nhìn vào mắt anh khi họ làm tình. Hơn bất cứ thứ gì khác nàng muốn được biết cái tên thật sự của anh, được gọi anh bằng tên anh trong trái tim mình ; thiếu mất điều đó, nàng muốn được nhìn vào mắt anh, bởi chúng là của chính anh.

Một làn gió ấm thổi bay trong đêm, xua đi hệ thống thời tiết đã che phủ họ với lớp tuyết mới. Mẹ Tự Nhiên chắc phải cười khúc khích với bản thân khi bà mau chóng bắt đầu làm tan chảy những đống tuyết vừa cao vừa trắng với những ngọn gió nóng của bà, trêu chọc chúng với lời gợi ý một tháng nữa mùa xuân mới tới. Tuyết tan chảy nhỏ giọt từ những cái cây với một âm thanh nghe như tiếng mưa, và có những tiếng vỡ trong đêm khi những cành cây buông rơi gánh nặng màu trắng của mình.

Nhiệt độ tăng cao khiến Jay thậm chí còn bồn chồn hơn nữa, và nàng tỉnh dậy lúc bình minh. Nàng chỉ thực sự tin cái mà nàng thấy khi nàng nhìn ra bên ngoài. Luồng gió nóng đã chuyển thế giới mùa đông thần tiên của họ trở thành một đồng cỏ ẩm ướt với màu nâu lấm chấm điểm trên vài đụn tuyết. Những đụn tuyết tan vẫn đang chảy nhỏ giọt khỏi mái nhà, và không khí nóng khiến nàng cảm thấy như thể da mình sắp nổ tung. Tại sao nó có thể xảy ra nhanh đến vậy ?

“Một đợt gió ấm Tây Nam”, Steve cất tiếng bên cạnh nàng, và nàng quay cuồng, tim nàng nhảy vọt. Nàng không hề nghe thấy anh đến gần, anh di chuyển như một con mèo vậy. Anh trông thật gắt gỏng đến nỗi nàng gần như lùi lại. Mắt anh thật khó chịu và lạnh lùng, râu anh mọc sau một ngày làm quai hàm anh sẫm lại. Anh đưa mắt nhìn, từ chỗ nàng đến cái cửa sổ. “Thưởng thức nó khi em còn có thể. Như thể mùa xuân đã đến vậy, nhưng rồi nó sẽ hết thôi, tuyết sẽ nhanh chóng trở lại.”

Họ ăn sáng trong im lặng, rồi anh rời khỏi căn nhà ngay lập tức sau khi dùng bữa xong. Sau đó, Jay nghe thấy tiếng rìu ăn sâu vào gỗ, và nàng lén nhìn anh qua khung cửa sổ bếp. Anh đã cởi bỏ áo khoác của mình và đang làm việc với cái tay áo sơ mi được xắn lên qua cả cẳng tay anh. Thật đáng kinh ngạc, mồ hôi đã để lại vết bẩn tối màu dưới cánh tay anh và giữa lưng anh. Thời tiết ấm đến vậy sao ?

Nàng bước ra ngoài cổng và ngẩng đầu lên hứng lấy những đợt gió ấm áp ngọt ngào. Thật không thể tin được ! Làn da nàng ngứa râm ran. Nhiệt độ ít nhất cũng phải cao hơn khoảng 40 độ F so với ngày hôm trước, và mặt trời thiêu đốt dưới bầu trời xanh không gợn mây. Đột nhiên quần jean và áo nỉ của nàng trở nên quá nặng nề, da nàng bắt đầu lấp lánh với hơi ẩm còn đọng lại.

Như một đứa trẻ háo hức bởi mùa xuân, nàng nhanh chóng chạy vào phòng và cởi bỏ hết mọi thứ quần áo nặng nề, chật chội. Nàng không thể chịu đựng chúng thêm một phút nào nữa. Nàng muốn được cảm nhận không khí trên cánh tay trần của mình, nàng muốn được cảm nhận sự trong lành và thoáng đãng, như cơn gió Tây Nam. Mùa đông có thể quay lại bất cứ lúc nào thì có làm sao chứ ? Ngay bây giờ, mùa xuân đang ngự trị !

Nàng kéo cái váy đầm mùa hè mà nàng yêu thích nhất ra khỏi tủ quần áo và trượt nó qua đầu. Nó làm bằng chất liệu cotton trắng, không tay, cổ trễ, và quá mỏng so với nhiệt độ bên ngoài, thời tiết có lẽ chỉ khoảng năm mươi độ, nhưng chiếc váy hợp với tâm trạng lúc này của nàng một cách hoàn hảo. Một vài thứ đáng để ăn mừng, và cơn gió Tây Nam này là một trong số đó.

Nàng ngân nga hát khi bắt đầu chuẩn bị cho bữa trưa, mất một lúc lâu sau nàng mới nhận ra rằng Steve đã không còn ở chỗ đống gỗ nữa. Nếu anh ra ngoài đúng vào bữa trưa, nàng sẽ ăn một mình và anh cũng sẽ phải ăn một mình mà không có nàng ! Nàng vẫn chưa tha thứ cho anh về chuyện xảy ra hôm trước.

Rồi nàng nghe ngấy một tiếng ồn nho nhỏ từ sân trước, nàng chuyển nồi súp khỏi bếp lò trước khi bước ra cửa trước. Anh đang loanh quanh bên chiếc Jeep và rửa nó. Nó là một cảnh tượng gia đình thân quen đến nỗi nó cám dỗ nàng đi về phía cổng, và nàng ngồi xuống trên bậc thềm cao nhất để quan sát anh.

Anh liếc nhìn nàng, và mắt anh đu đưa khắp cái váy. “Có hơi quá không ?”

“Em cảm thấy dễ chịu”, nàng nói, và đúng là như thế. Không gian khô vừa lạnh vừa ấm áp, và cảm giác có ánh mặt trời rọi xuống nàng là một cảm giác tuyệt vời. Anh cũng chịu thua nhiệt độ tăng cao, bằng cách mở khuy áo của anh và kéo nó ra khỏi chiếc quần jean của anh.

Nàng quan sát khi anh luân phiên cọ rửa và gột nước, mỗi lần đều phải ngừng cọ để nhấc cái vòi lên và dội bỏ lớp xà bông khỏi chiếc Jeep. Cuối cùng nàng cúi xuống nhặt cái vòi từ chỗ anh đánh rơi nó. “Anh rửa, em gột nước.”

Anh lầm bầm. “Có phải em mong chờ một thỏa thuận tương tự với đống bát đĩa không ?”

“Nghe khá là công bằng đấy. Rốt cuộc thì, em là người nấu nướng mà.”

“Yeah, nhưng anh là người phải ăn hết toàn bộ chỗ thức ăn để nó không bị phí phạm.”

Nàng tặng cho anh một cái nhìn khó chịu. “Cậu bé tội nghiệp. Em sẽ xem em có thể làm được gì để giải phóng cái gánh nặng đó cho anh.”

“Đúng là đàn bà. Trêu cô ta một tý và cô ta chuyển sang cáu kỉnh luôn. Một vài người không biết đùa là gì cả.”

Jay quay ngoắt cái vòi nước lên khu vực chiếc jeep mà anh vừa cọ rửa, nhưng anh không có thời gian để tránh ra, và luồng nước phun vào chiếc Jeep bắn tóe tung, xịt thẳng vào mặt anh và lên quần áo anh. “Chết tiệt, xem em đã làm gì này !”

“Một vài người không biết đùa là gì cả đâu”, Jay ngọt ngào cất tiếng, và lần này chĩa thẳng cái vòi nước về phía anh.

Anh hét lên trong cơn sốc vì nước lạnh bắn vào anh và bắt đầu hướng về phía nàng, giữ hai bàn tay lên để làm chệch hướng nước khỏi mặt anh. Jay cười giòn giã và chạy quanh chiếc xe, rồi lại bắn trúng anh lần nữa khi anh nhìn quanh vào nàng.

Anh vuốt mái tóc ướt của mình ra đằng sau và đôi mắt nâu sáng của anh lấp lánh ánh vàng. “Bây giờ đến lượt em chịu tội”, anh nói, bắt đầu cười nhăn nhở, và với một cái bật anh nhảy qua mui xe. Jay thét lên và chạy về phía đuôi, nhưng cái vòi bị mắc giữa những cái lốp xe khi nàng lôi nó theo nàng. Nàng điên cuồng kéo mạnh nó khi Steve nhẹ nhàng chạm xuống đất. Anh cười theo cách khiến nàng phải hét lên lần nữa, và nàng ném cái vòi xuống đất khi nàng chạy vì sự an toàn của mình.

Anh vơ lấy cái vòi và đảo hướng, quay lại phía trước chiếc Jeep, nhằm thả cái vòi ra. Anh gần như đâm đầu vào Jay.

“Chờ đã”, nàng nói, vừa cười vừa năn nỉ khi nàng giơ tay lên. “Đến giờ ăn trưa rồi. Em ra đây để gọi anh. Món súp đã sẵn sàng –” Một luồng nước bắn thẳng vào mặt nàng.

Nước quả thật là gần như lạnh đến không chịu được. Nàng thét lên và cố chạy cho an toàn, nhưng mỗi lần nàng rẽ anh đều ở đó, và nước làm nàng ướt từ đầu đến chân. Cuối cùng phương tiện phòng vệ duy nhất của nàng là tấn công, vì vậy nàng chạy thẳng về phía anh. Anh đang phá lên cười như một tên điên vậy, âm thanh tiếng cười của anh dừng lại đột ngột khi nàng xoắn cái miệng vòi lên để nước bắn thẳng ngay vào miệng anh. Họ vật lộn với nhau để giành quyền kiểm soát cái miệng vòi, cả hai cùng cười và cùng hét toáng lên khi luồng nước lạnh giá xịt khắp người họ.

“Thôi, thôi !” nàng la hét, lùi lại. Chẳng có cách nào để nàng có thể ướt hơn được nữa, nhưng, cả anh cũng thế. Nàng cảm thấy một cảm giác thỏa mãn khi cuộc chiến quân bình như thế.

“Chịu thua chưa ?” anh gặng hỏi.

Nàng la hét phản đối. “Chịu thua cái gì chứ ? Cả hai chúng ta đều ướt như chuột lột rồi còn gì.”

Anh nghĩ về điều đó rồi gật đầu. Rồi anh bước về phía cái đầu vòi để tắt nó đi và bắt đầu cuộn cái vòi nước lại. “Em chơi bẩn. Anh thích một người đàn bà như thế.”

“Hay nhỉ, bây giờ thì anh lại bợ đỡ em. Anh chỉ muốn chắc chắn là em vẫn nấu nướng

thôi.”

“Anh sẽ lấy bất kỳ cái gì mà anh cướp được từ em.”

Đột nhiên sự hài hước biến mất từ khoảnh khắc đó. Anh đánh rơi cái vòi nước và thẳng người dậy, khuôn mặt anh cứng lại khi anh nhìn vào nàng.

Jay cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại. Với nàng anh chưa bao giờ từng đẹp hơn anh vào giây phút ấy, ướt đẫm, tóc anh dính lại, cực kỳ cần cạo râu, và mắt anh lấp lánh đầy nam tính. Từ từ anh để ánh nhìn của mình chuyển từ mặt nàng, rồi xuống cơ thể nàng, chậm rãi đi theo những nét ngoài trên hình thể của nàng.

Rồi nàng nhận ra anh có thể nhìn thấy nhiều hơn những nét ngoài. Chiếc váy cotton trắng gần như chuyển sang trong suốt, dán chặt vào cơ thể nàng. Nàng không thể ngăn bản thân khỏi nhìn xuống. đầu v* nàng rắn và cứng lại, rõ ràng là có thể nhìn thấy dưới lớp cotton ướt, và lớp vải đang dán vào hông và đùi nàng. Với ánh mặt trời tỏa sáng xuyên qua lớp vải, nàng có thể gần như trần truồng dù cho có chiếc váy bảo vệ.

Nàng nhìn lên anh và đông cứng tại chỗ trước vẻ mặt của anh. Anh đang nhìn chằm chằm vào nàng với cơn đói khát hoang dại khiến trái tim nàng nhảy vọt, làm cho máu nàng trào lên qua huyết quản. Đôi chân nàng run lập cập khi nàng cảm thấy bản thân bắt đầu dần nóng ấm và ẩm ướt, và nàng nuốt vào một cách khó nhọc.

Đầu anh giật mạnh. Trong một khoảnh khắc anh đứng đó bất động. Đôi môi nàng hơi hé

mở và run run. Mắt nàng trĩu nặng. Hai nụ hoa cứng lại thành một vòng tròn nhìn thấy rõ được qua lớp váy ướt, hai cánh tay nàng rũ xuống bên sườn như thể nàng để anh nhìn. Anh rùng mình, và sự tự chủ của anh vỡ vụn.

Nàng không thể chuyển động. Anh sấn bước về phía nàng mà không hề rời mắt khỏi người nàng, không hề nhìn hay nghe thấy bất kỳ cái gì khác, một bản năng nguyên thủy của con đực trong việc tìm bạn tình. Anh thở sâu và khó nhọc, cánh mũi anh phập phồng. Nước chảy nhỏ giọt khỏi người anh khi anh di chuyển. Nàng đợi, run rẩy với khao khát và nỗi sợ, bởi anh đang mất kiểm soát và nàng biết điều đó. Đó là một nỗi sợ hồ hởi, làm nàng đông cứng nhưng cùng lúc lại lấp kín nàng với một sự tiên liệu trước nghiêm trọng đến nỗi nàng gần như đau đớn.

Rồi bàn tay anh đặt lên nàng, và nàng phải rên rỉ lớn tiếng vì sự thả lỏng đột ngột.

Nàng không có thời gian để mà phản ứng. Nàng đã những tưởng sẽ bị xốc lên tay anh và được bế vào giường, những anh đã ở xa khỏi tình trạng có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ. Không có gì quan trọng với anh ngoài việc chiếm lấy nàng, ngay lúc này. Anh để nàng nằm xuống nền đất lạnh và ướt, dù cho có những cơn gió ấm Tây Nam, mặt đất vẫn giữ trong nó sự giá băng dài lâu của mùa đông. Jay đã thét lên khi sự băng giá chạm vào lưng nàng, sự nhức nhối vô tình trào dâng đòi được giải thoát. Đôi bàn tay thô cứng của anh ép chặt vào lưng nàng, và anh che phủ nàng, sức nặng của anh ghim nàng xuống. Anh giật mạnh váy nàng, kéo vạt váy lên tận hông nàng. “Dang chân em ra”, anh phát ra âm thanh từ yết hầu, dù anh vốn đã dùng đầu gối tách hai bắp đùi của nàng ra.

Sự kích thích xuyên qua người nàng. “Vâng”, nàng thì thầm, đôi bàn tay nàng bấu chặt vào bờ vai anh. Nàng muốn anh quá nhiều đến nỗi nàng không cần quan tâm đến việc họ đang ở đâu hay việc anh đang gấp rút đến thế nào. Sẽ có thời gian dành cho việc quyến rũ sau, cũng như việc lo lắng. Ngay lúc này sẽ chỉ có việc giao cấu nguyên thủy.

Chẳng hề có khúc dạo đầu ân ái nào, không có sự cưng chiều hay vuốt ve nào. Hàng tháng qua đã có quá nhiều thứ xen giữa họ trong khi sự thân mật quyết định lại bị phủ nhận, rồi đột nhiên những bức tường bị đổ vỡ. Anh xử lý quần lót của nàng bằng một cách đơn giản là xé chúng ra từng mảnh, rồi kéo khóa quần anh và đẩy chúng xuống đủ xa. Anh tách chân nàng rộng ra và hạ thấp mình lên trên người nàng.

Nàng kêu lên một âm thanh nho nhỏ đau đớn khi anh thử đi vào trong nàng mà không được. Anh ngay lập tức điều chỉnh lại vị trí của anh và đẩy vào lần nữa, lần này anh trượt sâu vào trong nàng. Cú va chạm nảy khắp người nàng khi nàng cố điều chỉnh cơ thể để vừa với kích cỡ của anh, và lần này nàng rên rỉ.

Anh chống thân mình lên bằng khuỷ tay, và Jay đờ đẫn nhìn lên anh. Đôi mắt rực vàng của anh thật mãnh liệt, khuôn mặt anh thật khắc nghiệt và kiên quyết, cổ anh nổi gân xanh khi anh đâm mạnh vào trong nàng. Nàng uốn cong người để chấp nhận anh, tim nàng gần như nổ tung với sự yêu thương. Đây là những gì nàng muốn, được nhìn vào mặt anh, được nhìn thấy đôi mắt đại bàng mãnh liệt của anh, được khắc ghi hình ảnh của anh vào trong tâm trí và trái tim nàng ngay cả khi anh ghi dấu sự tiếp xúc của anh trên cơ thể nàng. Cùng với mặt đất băng giá bên dưới nàng và bầu trời trong xanh phía trên, với ánh mặt trời dội trên mặt anh, khi chúng bao quanh, chúng thật thuần khiết và nguyên thủy. Bất kể tên anh là gì hay anh đã làm những gì, anh vẫn luôn là tình yêu trong trái tim nàng, người đàn ông của nàng.

Điều này là dành cho anh. Nàng nâng hông lên để hưởng ứng với những cú đâm của anh, phần thịt mềm mại của nàng không ngừng run lên dưới lực đẩy của anh. Anh rền rĩ một cách khó hiểu và luồn tay anh xuống bên dưới nàng để nàng nàng lên gần sát hơn nữa, như thể anh có thể ép cơ thể họ chặt với nhau đến nỗi họ khớp chặt với nhau, rồi như chấn động trong sự bùng nổ.

Nàng giữ anh thật chặt, hai chân nàng quấn quanh hông anh, đôi tay níu lấy vai anh khi anh tuôn trào trong nàng, rên rỉ và run rẩy. “Em yêu anh”, nàng không ngừng nhắc lại, dù đôi môi nàng chuyển động trong câm lặng, chỉ có những cơn gió ấm áp nghe thấy nàng. Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió ấm còn vương trên má và trọng lượng nặng nề của anh ở trên nàng và trong nàng, và nàng biết rằng bất kể chuyện gì sẽ xảy ra khi anh phục hồi được ký ức, sự chiếm hữu chắc chắn đã làm nàng trở thành của anh theo một cách sẽ không bao giờ phá vỡ được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.