Dám tam thú ngao dường như đã rút ra kinh nghiệm từ sự việc trước đó, nên bóng người vừa xuất hiện, lập tức ra đòn tấn công. Con tam thú ngao ở gần nhất phóng vụt lên, chân trước giơ cao, hệt như người đứng, vồ thẳng tới trước mặt bóng người.Bóng người lập tức nghiêng mình né tránh cái miệng rộng ngoác của tam thú ngao, song đã không tránh kịp bộ vuốt bên chân phải, lập tức trước ngực bị cào rách toạc thành bốn vệt dài máu thịt tanh bành. Cũng may người này mặc áo Tạng bằng da lông thú khá dày dặn, nếu không hẳn là tim phổi cũng đã bị móc ngược ra ngoài.
Người này tuy đã bị thương, song bước chân vẫn không hề chậm lại. Con tam thú ngao thứ hai lập tức xông lên, cũng nhảy dựng ngược rồi vồ thẳng tới với khí thế hung hãn y như vậy.
Lần này, cánh tay trái đã bị vuốt thú cào trúng, toàn bộ tay áo trái rách bươm như giẻ, bốn vệt cào chạy dọc từ trên xuống dưới cánh tay, máu tuôn như suối.
Bị trúng thương hai lần liên tiếp, người này đã nhận ra mình không thể xông qua đàn thú, bèn lập tức thay đổi phương thức, thuận thế ngã chúi xuống đất, cuộn tròn người mà lăn đi.
Đây là chiêu thức mà chỉ có những người Tạng phải thường xuyên quần nhau với dã thú mới biết được. Thông thường, những con thú lớn khi tấn công mục tiêu có độ cao nhất định, tốc độ và lực độ đều đạt đến mức lý tưởng. Song đối diện với mục tiêu chuyển động sát đất, chúng lại không biết phải ra đòn thế nào.
– Là Sách Khố Lạt! Mau cứu lấy hắn! – Từ giọng nói và thân hình, Mạc Thiên Quy đã nhận ra Sách Khố Lạt.
– Sư phụ, mặc kệ hắn, không chừng đó là khổ nhục kế. Cả nhà hắn đều bị Chu gia bắt giữ, rất có thể hắn bị cưỡng ép tới lừa gạt chúng ta! – Lưu Chi Thủ ngoái đầu lại nhìn, vẻ mặt đầy trăn trở, song không hề có ý hành động.
– A! Có chuyện như vậy sao? – Trong mắt Mạc Thiên Quy loé lên một tia sáng, khiến người khác rất khó đoán lường.
Lăn với tốc độ nhanh, kỳ thực còn chóng mệt hơn cả chạy, huống hồ trước sau còn có vài bộ vuốt sắc nhọn và hai cái miệng há hoác đuổi sát, cần phải liên tục thay đổi hướng lăn để né tránh. Chẳng mấy chốc, động tác của Sách Khố Lạt đã chậm lại thấy rõ. Tiếp đến là những tiếng rách toạc, những kêu la thảm thiết vang lên không ngớt.
– Xem ra không giống khổ nhục kế, nếu không trợ giúp, e rằng Sách Khố Lạt không sống nổi! – Mạc Thiên Quy vừa nói vừa đưa mắt tìm kiếm thứ gì đó.
– Sư phụ, nhân lúc bầy thú đang xúm lại chỗ đó, để con dẫn người xông ra!
– Con xem ta đầy mình thương tích, sao có thể xông ra nổi! Tốt nhất con hãy chạy một mình, giữ được mạng nào hay mạng đó.
– Nhưng con không thể vứt bỏ sư phụ!
– Con cứ mặc kệ ta! Chỉ cần tới được nơi cần đến, làm được việc cần làm là được rồi! – Ánh mắt của Mạc Thiên Quy không những khó hiểu, ngay cả lời nói cũng trở nên hàm hồ không rõ nghĩa.
– Vậy con xin thề, nếu thoát khỏi nơi đây, con sẽ dốc cả tính mạng trợ giúp Lỗ môn trưởng hoàn thành đại sự!
Lưu Chi Thủ còn chưa nói dứt câu, Mạc Thiên Quy đã đưa tay ra.
Lưu Chi Thủ thoạt tiên sững lại, song khi nhìn thấy cuộn thẻ tre trên tay Mạc Thiên Quy, vẻ mặt bỗng chốc trở nên vô cùng kích động và căng thẳng. Đây là cuộn thẻ tre bí mật do môn trưởng Mặc gia đời đời truyền tay gìn giữ, là món bảo bối trấn môn bí mật. Giao cho hắn, cũng có nghĩa là giao phó toàn bộ Mặc môn cho hắn, bao gồm cả những bí mật trong Mặc môn. Hệ trọng như vậy, bảo sao hắn không kích động, không căng thẳng cho được?
Lưu Chi Thủ cũng đưa tay ra, niềm kích động khó kìm nén trong tâm khảm đã khiến ánh mắt của hắn có phần trôi nổi. Song khi ngón tay hắn vừa chạm lên mép cuộn thẻ, bỗng vài luồng lực đạo dữ dội lao thẳng xuống bụng kèm theo cảm giác nhói buốt đã hất hắn ngã văng ra phía sau.
Lưu Chi Thủ biết mình đã sai. Cơn kích động vừa rồi khiến hắn không nhận ra lớp vải bọc bên ngoài thẻ tre đã không còn nữa, chỉ còn lại cuộn thẻ tre trần trụi.
Trong cuộn thẻ tre có nút lẫy “xiên thép hoa mai vót nhọn”. Nếu kéo xuôi vòng dây trên cuộn thẻ tre, những cây xiên thép mũi dài sẽ bật tung ra, tấn công bàn tay của người cầm thẻ tre. Nếu kéo ngược vòng dây, phía dưới cuộn thẻ tre sẽ có xiên thép mũi ngắn phóng ra, cắm thẳng vào bụng ngực của người cầm thẻ tre.
Nhìn Lưu Chi Thủ bị bắn trúng mà ngã văng xuống đất, đủ biết luồng kình lực của chốt lẫy mạnh tới cỡ nào. Năm cây xiên thép đã găm ngập vào khoảng bụng ngực Lưu Chi Thủ dàn thành hình hoa mai. Nhìn vào phần đuôi xiên thép lộ ra ngoài, biết rằng mũi xiên cắm rất sâu, hẳn là đã vào tới phủ tạng.
Tuy đã bị trúng chiêu, song Lưu Chi Thủ lại không hề tỏ ra kinh hãi hay hoảng loạn, mà lập tức tay chân cùng vận lực, cố gắng lết người lùi lại, cho tới khi đã ở sau lưng con tam thú ngao ở bên trái.
Mạc Thiên Quy rút thanh kiếm cắm trên đất lên, cầm chắc trong tay, song vẫn đứng im tại chỗ, không có ý đuổi theo truy kích.
– Rốt cuộc ta đã để lộ sơ hở ở chỗ nào? – Sau khi đã nấp được sau lưng tam thú ngao, Lưu Chi Thủ cuối cùng mới thở được một hơi mà quát hỏi.
– Nhìn vào tác phong và phẩm chất của ngươi từ trước đến nay, đúng là ngươi không hề để lộ một sơ hở nào. Sai sót chính là ở bầy súc sinh kia! – Mạc Thiên Quy vẻ đầy khinh miệt – Loài thú có thông minh tới đâu cũng không thể giống con người, thứ bộc lộ ra một cách vô thức chính là thú tính tự nhiên.
– Là vì chúng bao vây cắn xé Sách Khố Lạp, mà không bao vây cắn xé ta?
– Không phải! Là ta phát hiện ra sự bất thường trong thần thái của chúng.
– Thần thái của thú?
– Đúng vậy! Ngươi đã bao giờ nhìn thấy thần thái của chó ngao Tây Tạng khi đánh hơi tìm kiếm chưa? Ta đã từng nhìn thấy, hơn nữa còn quan sát rất kỹ. Sau khi chúng phát hiện ra mùi vị khác thường, sẽ nghếch mũi, ngó nghiêng hai bên tìm kiếm. Đám súc vật này tuy ta không biết là giống thú tạp giao nào, song có thể khẳng định trong huyết thống của chúng có thành phần của chó ngao Tây Tạng. Thần thái khi chúng đánh hơi giống hết chó ngao Tây Tạng.
Mạc Thiên Quy vừa nói, vừa kín đáo đưa tay vào trong chiếc túi đeo bên mình.
– Chó ngao Tây Tạng thông thường có thể đánh hơi từ cách xa trăm bước. Song trước khi ngươi xuất hiện, đám súc sinh này không có bất kỳ thần thái gì khác thường. Đến khi Sách Khố Lạt xuất hiện, chúng lại nghếch mũi hít ngửi liên hồi, ngươi nói xem có hợp lý không?
– Quả nhiên không hổ danh là sư phụ của ta, một tiểu tiết nhỏ bé như vậy cũng không qua nổi mắt ông!
– Ta thật hổ thẹn! Lúc nào cũng chăm chăm đề phòng Chu gia mua chuộc người nội bộ làm tai mắt, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới ngươi. Ngươi giỏi che đậy quá, đến ta đây là sư phụ ngươi cũng bị che mắt. Than ôi! Đáng hận là ta còn uỷ thác trọng trách cho ngươi. E rằng đại sự đến hôm nay sẽ phải huỷ trong tay lão già hồ đồ này mất rồi! – Mạc Thiên Quy than thở.
– Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Sư phụ, ông hãy nhìn cho rõ tình hình trước mắt, mau giao cuộn thẻ tre lại cho ta.
– Đừng hoang tưởng! Tình hình trước mắt quả thực bất lợi cho ta, song chưa biết chừng viện thủ của ta đã tới rất gần. Hôm nay chỉ cần ta có thể thoát ra, ngày sau nhất định sẽ bắt đồ nghiệt chướng ngươi phải chịu cảnh sát thân diệt môn!
Mạc Thiên Quy nói ra những lời uất hận này dường như không đúng lúc, khác nào bức bách Lưu Chi Thủ khởi sát tâm, phải tiêu diệt ngay Mạc Thiên Quy mới yên tâm, mới cam lòng.
Lưu Chi Thủ đích xác cũng đang chuẩn bị phát động bầy tam thú ngao xông lên tàn sát. Chỉ cần Mạc Thiên Quy và Sách Khố Lạt chết đi, bí mật của hắn sẽ không có ai hay biết. Có được tín vật của Mạc Thiên Quy, hắn sẽ có thể thống lĩnh Mặc môn. Mà trước mặt Lỗ Nhất Khí, hắn cũng sẽ trở thành người đáng tin cậy nhất của Mặc gia.
Đúng lúc Lưu Chi Thủ chuẩn bị ra hiệu và lên tiếng điều động bầy tam thú ngao, tình thế bỗng đột nhiên biến đổi. Lại có một bóng người xông vào vòng vây của tam thú ngao, lao thẳng về phía Sách Khố Lạt.
Mạc Thiên Quy trước đó đã phát hiện ra trợ thủ của mình đã tới, bởi vậy mới cố tình nói ra những lời căm hận để nhằm thu hút sự chú ý của Lưu Chi Thủ, yểm hộ cho người phe mình.
Rất kỳ lạ, bầy tam thú ngao không hề hít ngửi mùi của người vừa tới, cũng không dốc sức ngăn cản, mà ngược lại còn có vẻ hơi hoảng sợ. Bởi lẽ người này chính là Dịch Huyệt Mạch, trên người ông ta có mang dược liệu có tác dụng xua đuổi, doạ dẫm muông thú.
Dịch Huyệt Mạch nhìn thấy Sách Khố Lạt đầu tiên. Tuy không quen biết người này, song nhìn vào tình thế trước mắt, kẻ bị quái thú phía Chu gia bao vây cắn xé, không phải người Lỗ gia cũng là người Mặc gia. Tiếp đến, ông lại nhìn thấy Mạc Thiên Quy bị vây khốn trong hốc lõm vào của vách núi, thế là chẳng kịp suy nghĩ, vội vã rắc lên người “thuốc bột doạ thú”, rồi tung mình nhảy vào vòng vây của bầy thú.
Thuốc bột của Dịch Huyệt Mạch rất hiệu quả, đám tam thú ngao theo nhau né tránh, mở ra cho ông một lối đi. Khi ông đỡ lấy cơ thể lúc này đã lăn rất chậm của Sách Khố Lạt, đám tam thú ngao lập tức dừng cắn xé, tru lên vài tiếng đầy bất mãn, rồi lúc lắc đuôi mông lùi cả lại.
Song có một người đã bất chấp tính mạng xông ra cản đường. Chính là Lưu Chi Thủ đang bị thương rất nặng.
– Có tin ta chỉ cần một chiêu là lấy mạng ngươi không? – Trong mắt Dịch Huyệt Mạch vằn lên từng tia máu đỏ. Ông hiểu rõ bản thân không nên nấn ná lâu ở nơi này, chỉ cần thuốc bột hết tác dụng, đám tam thú ngao trước sau sẽ hợp lại bao vây giáp kích.
Thực tế cũng đúng như vậy. Đám tam thú ngao phía sau đã bắt đầu lừ lừ tiến lại.
– Ta tin! – Lưu Chi Thủ trả lời rất thành thật.
– Người đừng đóng kịch! – Dịch Huyệt Mạch đột nhiên trừng mắt quát lớn. Dù gì ông cũng là bậc thần y hiếm có, từ trung khí và kình đạo trong lời nói của Lưu Chi Thủ, ông lập tức đoán ra Lưu Chi Thủ chưa hề bị trọng thương.
Quyết đấu sinh tử, đáng sợ nhất là gặp phải kẻ địch nằm ngoài tầm dự đoán. Trạng thái thực tế của Lưu Chi Thủ khiến Dịch Huyệt Mạch bất giác cảm thấy hoang mang trong lòng.
Lưu Chi Thủ dang rộng cánh tay, chỉ thấy cơ bắp, xương cốt kêu răng rắc, tấm áo Tạng mặc trên người lập tức rách toang. Khí vận kình hành, năm cây xiên thép găm trên cơ thể liền bắn vọt ra ngoài.
Dịch Huyệt Mạch không cử động. Ông là thần y, cũng là cao thủ võ học, ông đã nhận ra luồng khí kình mà Lưu Chi Thủ vừa vận ra không đủ mạnh để bắn xiên thép gây tổn thương đến người khác. Sự thực cũng đúng như vậy, xiên thép chỉ bắn đi hơn một thước đã rơi xuống đất.
Song ý đồ của Lưu Chi Thủ không phải muốn bắn xiên thép gây tổn thương cho đối thủ, mà muốn dùng máu tươi diệt địch. Năm cây xiên thép vừa rơi xuống đất, máu tươi từ năm lỗ thủng đã phun vọt ra như tên bắn.
Dịch Huyệt Mạch không nét tránh, cũng không kịp né tránh. Đây là chiêu thức ông không thể ngờ tới.
Năm vòi máu đã phun trúng người Dịch Huyệt Mạch, cũng tản ra như hình hoa mai, rất giống “huyết mai phá” trong vu thuật. Song Lưu Chi Thủ không hề biết tới vu thuật, hắn phun máu ra nhằm một mục đích rất đơn giản, chính là làm mồi dụ. Máu tanh phun ra có thể át đi mùi thuốc trên người Dịch Huyệt Mạch, khiến bầy tam thú ngao khát máu lập tức lấy Dịch Huyệt Mạch làm mục tiêu căn xé.
Máu vừa bắn lên người, bầy tam thú ngao lập tức hoặc phóng thẳng, hoặc nhảy vòng, đồng loạt lao bổ vào Dịch Huyệt Mạch.
Dịch Huyệt Mạch hiểu rõ tình thế bất lợi, vội vã vung một cánh tay lên, vài chiếc kim bạc phóng thẳng vào Lưu Chi Thủ đang cản đường, đồng thời hai chân tăng tốc, chạy vụt lên theo đám kim bạc.
Toàn bộ đám kim bạc đã đâm trúng ngực Lưu Chi Thủ, thật không ngờ lực đạo mà chúng mang theo lại có thể đẩy Lưu Chi Thủ bật văng văng về phía sau. Trong lúc dìu Sách Khố Lạt băng qua bên cạnh Lưu Chi Thủ, Dịch Huyệt Mạch tiện tay phóng thêm hai kim nữa vào lưng hắn.
Từ lúc bầy tam thú ngao ngửi thấy mùi máu tới lúc xông lên tấn công cần có một quá trình. Tuy Dịch Huyệt Mạch phải lôi theo một người, song do hành động trước, nên cuối cùng vẫn thoát khỏi sự truy kích của bầy thú, chạy tới bên cạnh Mạc Thiên Quy.
Lưu Chi Thủ tuy liên tục trúng chiêu, song vẫn không hề gục ngã. Qua tấm áo Tạng rách bươm, có thể nhìn thấy bên trong còn có một lớp áo giáp da bò dày cộp. Thảo nào xiên thép hoa mai có vẻ đã đâm lút cán, song lại không gây nên tổn thương quá nghiêm trọng cho hắn. Dịch Huyệt Mạch lúc này mới cảm thấy hối hận khi nãy đã không phóng kim vào cổ hoặc đầu hắn. Song tất cả đều đã muộn, Lưu Chi Thủ rút ra một cây đơn đao tuyết hoa, thế vung đao chính là tín hiệu phát động toàn bộ bầy thú xông lên tàn sát.
Tam thú ngao lập tức hành động, lao lên đầu tiên chính là ba con thú đã chiếm được vị trí đắc địa. Sau khi con này xông lên, những con phía sau sẽ tự khắc thế chỗ cho chúng.
– Lão Dịch, kim của lão có đối phó được với chúng không? – Mạc Thiên Quy vừa vung kiếm chắn đỡ vừa hét lên với Dịch Huyệt Mạch.
Song kỳ thực kim bạc trong tay Dịch Huyệt Mạch đã liên tục bắn ra, đều găm trúng những vị trí hiểm yếu trên cơ thể con thú, thế nhưng con thú vẫn tiếp tục nhảy nhót vồ tạt như không, chẳng có lấy mảy may phản ứng. Lúc này ông chỉ có thể dùng một chiếc kim dài nhằm đâm vào mắt con thú, để ngăn cản nó tiếp tục lao tới.
– Không được! Lũ súc sinh này quái dị, huyệt vị không nằm đúng vị trí! – Dịch Huyệt Mạch trả lời.
Lời vừa dứt, từ phía chùa Kim Đỉnh bỗng tới tấp bay đến vô số tàn lửa, lao thẳng xuống bầy thú. Đó là do cục tướng của núi Thiên Thê đột ngột biến đổi, thế gió vòng quanh núi biến thành thế gió trùm núi, thổi lửa từ bên ngoài bay dạt vào trong chùa.
Đám lửa rơi rào rào xuống đất, bầy tam thú ngao lập tức trở nên hỗn loạn.
Mạc Thiên Quy đương nhiên không chịu bỏ lỡ cơ hội, lập tức vung kiếm chém mạnh kết liễu con tam thú ngao cản đường, sau đó loạng choạng tiến lên vài bước, dùng mũi kiếm khều hất đám lửa, trong nháy mắt đã bày ra một khảm diện “Ba luỹ hai thành” cháy rừng rực.
Bầy tam thú ngao đã dừng tấn công. Chúng rất sợ lửa, đây cũng là bản tính trời sinh của mọi loài muông thú. Cục tướng Ba luỹ hai thành khiến chúng chỉ cần lao vào trong khảm, sẽ lập tức cảm thấy bị lọt vào vòng lửa, ngọn lửa bao phủ khắp mọi nơi.
Tuy Lưu Chi Thủ biết phá giải khảm diện này, song hắn lại không dám một mình xông lên. Vừa rồi Dịch Huyệt Mạch không lấy được mạng hắn, chỉ vì hắn nhất thời may mắn. Nếu lại để Dịch Huyệt Mạch có cơ hội áp sát, hắn sẽ không thể gặp may thêm lần nữa. Song hắn có thể chờ đợi, chờ đợi viện thủ phía Chu gia, hoặc đợi tới khi đám lửa tàn lụi.
Đám Mạc Thiên Quy cũng biết rõ, lửa cháy rồi cũng sẽ tàn, thời gian hẳn cũng không lâu. Tới lúc đó, liệu bản thân còn có phương cách nào khác?
Ngũ cốt hành khí mê của Hạ Táo Hoa chỉ có thể ngăn cản cao thủ Chu gia trong chốc lát, bởi lẽ thế hung của khảm diện vừa qua đi, một tay cao thủ của Hô Hồn đường tại Phúc Châu đã nhận ra cục tướng biến thành hư giả. Hô Hồn đường chuyên giúp ngư dân gọi những hồn ma tử nạn trên biển trở về, bởi vậy chúng không những có thể nhìn khí nhận hồn, mà còn có thể nhận biết tướng xương, dù là xương cốt ngâm lâu dưới biển. Bởi vậy sau khi thế hung của “Ngũ xương hành khí mê” qua đi, cục tướng tuy không biến đổi bao nhiêu, song cao thủ vẫn nhận ra mánh khoé ẩn giấu bên trong.
Hạ Táo Hoa, Dưỡng Quỷ Tỳ và Báo Cơ nương nương mỗi người đều thủ thế sẵn sàng chuẩn bị quyết đấu. Đám cao thủ Chu gia cũng đã ra khỏi hành lang vòng quanh tháp, tản ra thành hình rẻ quạt, vây quanh ba người.
Hạ Táo Hoa và Dưỡng Quỷ Tỳ chỉ có thể đứng im bất động nhìn đám cao thủ vây kín lấy mình. Bởi lẽ đối đầu với một cao thủ tuyệt đỉnh như Báo Cơ nương nương, bất kỳ sơ xuất nào dù là rất nhỏ cũng sẽ mất mạng như chơi, huống hồ cục thế đối quyết giữa ba người lúc này là cục Thiên âm “Song xá đấu Nga Hoàng”[26], khí tướng chí thuần, chí âm lưu chuyển như vòng xoáy, phiêu diêu như gió thổi. Lúc này đừng nói là hành động, mà chỉ một chút sai lầm trong hơi thở cũng sẽ dẫn đến thảm bại.
Chú thích
[26] Có nghĩa là hai cô gái đẹp giao đấu với Nga Hoàng. Nga Hoàng là vợ vua Thuần trong truyền thuyết.