Bốn người không leo
thẳng lên dốc cỏ Tóc, mà đi vòng sang bên phải sườn đồi. Đây là lời
khuyên của lão mù, cũng là kinh nghiệm lâu năm của lão. Lão kể rằng khi
còn là Tây Bắc tặc vương, lão không bao giờ đi thẳng lên đỉnh dốc, vì
như vậy sẽ không thể biết được tình hình ở phía sườn dốc bên kia. Hơn
nữa đó lại là một vị trí tiến thoái lưỡng nan, nếu như đối thủ bài binh
bố trận ở sườn dốc bên kia, bản thân sẽ trở tay không kịp, khó bề chạy
thoát. Nên đi vòng sang một bên, vì nếu có mai phục cũng có thể phát
hiện kịp thời, hơn nữa ở lưng chừng dốc, muốn lên xuống tiến lùi cũng dễ dàng hơn.
Tiếp đó, bốn người không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, con đường cũng rất dễ đi. Không nhìn thấy mây thiết ưng, cũng không
nghe thấy âm thanh quái đản khi nó bay qua. Thế nhưng trong lòng Lỗ Nhất Khí lại không ngớt lo lắng bồn chồn, song sau một cơn choáng váng kịch
liệt, cảm giác này đột nhiên tan biến.
Chính vào lúc đó, trên dốc cỏ Tóc, sau một trận kình phong dồn dập, cả bốn hình nhân đã biến thành một đám cỏ vụn bay tung toé kín trời…
Vị trí của sống núi Phân
Thuỷ vô cùng đặc biệt. Nó là một sống núi thẳng tắp như một cây cầu đá,
xung quanh đều là đỉnh núi cao vút, nên trông nó giống hệt như một cây
đũa gác ngang qua miệng bát. Mặt “cầu đá” chỉ rộng chừng một thước,
nhưng chiều dài có tới ba bốn chục mét, hai bên là vách đá dốc đứng sâu
thẳm.
Mặt “cầu đá” thẳng băng, song lại không hề bằng phẳng, mà
có độ dốc nhất định. Bình thường, tại đầu cao hơn của sống núi là một
nguồn suối, nước chảy ngày đêm, men theo sống núi chảy xuống phía dưới,
từ trên mặt sống núi phân thành hai nửa, men theo hai bên vách đá dựng
đứng mà chảy xuống, chính vì vậy mới có tên là Phân Thuỷ.
Nhưng
lúc này, trên sống núi Phân Thuỷ không có nước chảy, chỉ thấy từng lớp
băng giá nhấp nhô, mặt băng trong suốt, lấp lánh một sắc trắng lạnh lẽo, khiến người ta nhìn mà mắt run chân buốt, ớn lạnh trong lòng.
Mạc Thiên Quy chẳng hề bận tâm tới việc mặt “cầu đá” đóng băng có đi nổi
hay không, vì đã đến nước này, dù không qua được cũng phải liều mạng mà
đi. Nhưng địa thế nơi đây hiểm trở hiếm thấy, nếu đối phương lại bày
thêm khảm chết, nút sống đến giáp công, thì cơ hội thoát thân quả là mù
mịt.
– Lão mù, lão nghe kỹ xem! Nếu đã bước lên cầu mà lại có sự biến gì, chúng ta coi như đi đứt! – Lão Mạc nói.
– Không sao, đi thôi! Cứ lần lữa ở đây có mà đến mai cũng chưa qua nổi! – Lão mù khẳng định chắc nịch, nhưng không biết lời khẳng định này có
thực sự xuất phát từ thính giác của lão hay không.
Lỗ Nhất Khí là người đầu tiên bước lên mặt “cầu đá” đóng băng, bước chân dò dẫm, vô
cùng thận trọng. Quả thực, từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cậu chưa bao
giờ đặt chân lên một con đường nào nguy hiểm đến vậy. Tuy trong lòng cậu run sợ đến hồn vía lộn nhào, song ngoài mặt vẫn bình thản như không.
Bàn chân tuy chậm rãỉ bước từng bước một, song vẫn hiển lộ phong thái
thận trọng hiếm thấy của bậc đại tông sư.
Quỷ Nhãn Tam lập tức
bám sát sau lưng. Không biết từ lúc nào, hắn đã coi việc bảo vệ Lỗ Nhất
Khí là nhiệm vụ quan trọng nhất của mình.
Lão mù theo sau Quỷ
Nhãn Tam, lão Mạc vừa giơ tay định đỡ, đã bị lão mù gạt phăng đi, cứ thế bước thẳng lên cầu, phong thái vững vàng như một con diều hâu lão
luyện.
Lão Mạc nhìn theo tấm lưng của lão mù, khoé mắt khẽ giật
một cái, song lập tức ngoảnh đầu lại, thận trọng quan sát kỹ lưỡng xung
quanh một lần nữa, không thấy có gì khác lạ, mới bước chân lên mặt “cầu
đá”.
Bọn họ di chuyển không hề chậm, chỉ một lát sau, cả bốn
người đã vượt qua quá nửa sống núi. Thế nhưng càng đến gần bờ bên kia
lại càng khó đi, bởi lẽ phía đó là đỉnh dốc, vốn là nơi nước suối chảy
xuống. Bởi vậy, lớp băng mỗi lúc một dày thêm, mặt đá cũng càng thêm
dốc.
Lỗ Nhất Khí đi đầu tiên, cậu ngẩng đầu lên quan sát. Không
còn bao xa nữa, tuy đoạn đường trước mặt hết sức khó đi, song chỉ cần cố thêm vài bước sẽ vượt qua được.
Thế nhưng đúng vào lúc này, bỗng vọng đến hàng tràng những âm thanh quái dị, hệt như tiếng ma hờn quỷ
khóc, lại hệt như tiếng sói tru thú gầm.
Mây thiết ưng! Mây thiết ưng đã ập đến đúng vào thời điểm rất rất không nên xuất hiện.
– Mau lên, mây thiết ưng tới rồi! – Lão Mạc hốt hoảng kêu lên, giọng nói tràn đầy kinh hãi.
Lão mù cũng vội hối thúc Quỷ Nhãn Tam:
– Nghê Tam, đi mau chân lên!
Không phải Quỷ Nhãn Tam không muốn đi nhanh, mà hắn có muốn nhanh cũng không
được. Lỗ Nhất Khí đang đi phía trước hắn, cậu không hề biết võ công,
đi trên con đường trơn trượt nguy hiểm thế này quả là vô cùng chật vật.
– Lão giặc mù, chê chậm thì nhảy qua đi! – Ý của Quỷ Nhãn Tam là nếu lão mù thích nhanh thì cứ nhảy qua đầu họ mà đi.
Nhảy vọt qua đầu họ đối với lão mù không phải là chuyện khó khăn, song giờ
đây lão đang ở trên một sống núi chật hẹp lại đóng băng dày trơn trượt,
mặt băng lại lồi lõm gập ghềnh, lão có bạo gan đến dâu cũng không dám
mạo hiểm.
– Một mình ta qua thì cũng làm được trò khỉ gì, ngươi
lề mề thế không kịp yểm bùa chú “lãnh huyết định tức”, cả bọn cũng tiêu
tùng cả nút! – Lão mù hét lên.
– Cậu cả đang đi phía trước, tôi
yểm bùa chú bảo vệ mạng sống cho cậu cả rồi quay lại cùng lão liều mạng
với thiết ưng! – Quỷ Nhãn Tam chỉ là tức khí nói bừa, chứ yểm bùa chú
“lãnh huyết định tức” cho người khác ngay trên sống đá hẹp đóng băng,
trong khi bản thân không giữ được cái mạng để hoá giải, người bị yểm bùa không rớt xuống vực tan xương, thì cũng chết cóng ở đây.
Trước tình thế nguy cấp, Lỗ Nhất Khí cảm thấy cũng nên nói một điều gì, bèn lên tiếng:
– Chắc là vẫn còn cách khác để đối phó với mây thiết ưng. Chẳng phải tôi
đã bắn rụng một cọng lông sắt của thiết ưng hay sao, rồi con chim đấy
cũng bay đi luôn.
Tiếng gầm rú của mây thiết ưng mỗi lúc một gần, nguy hiểm đã cận kề trong gang tấc. Song câu nói bâng quơ của Lỗ Nhất
Khí đã khiến đôi mắt của lão Mạc bỗng nhiên sáng rực, chỗ bế tắc suốt
bấy nhiêu năm qua trong chớp mắt đã được khai thông. Lão gấp gáp hỏi vội một câu:
– Mọi người có biết kiểu “sắp hàng nhân đôi” không?
– Tôi biết! – Lỗ Nhất Khí đã đọc được khái niệm này từ trong “Cơ xảo
tập“, nói một cách đơn giản, chính là lấy một điểm làm chủ điểm, sau đó ở phía sau nó tiến hành sắp xếp kiểu nhân đôi theo một trình tự nhất
định, giống như xếp quân bài Đô mi nô, đẩy đổ một quân sẽ khiến cả dãy
phía sau theo nhau đổ rạp.
Khoé miệng Mạc Thiên Quy lập tức nhành ra, lão nói thật nhanh:
– Trước hết, hãy tìm ra con thiết ưng ở vị trí chủ điểm của kiểu hàng
nhân đôi trong mây thiết ưng, sau đó lại tìm ra vị trí chủ điểm của kiểu hàng nhân đôi trong dãy lông cánh của chim ưng. Phá được chủ điểm trên
cánh chim ưng, con chim ưng đó coi như đã bị tiêu diệt. Con chim ưng chủ điểm đã xử xong, thì mây thiết ưng cũng sẽ lập tức rã đám.
Lỗ
Nhất Khí còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của lão, thì một
tiếng rít chói tai đã xé toạc bầu không tĩnh mịch, vùn vụt ập xuông,
mang theo tiếng gió hú và những tiếng ken két vô cùng quái đản.
Lão Mạc sầm mặt lại, xoay người rút kiếm, một luồng sáng xanh lập tức vụt
ra. Lão Mạc đã không còn là một ông già lùn béo lôi thôi nữa, mà chớp
mắt đã trở thành một cao thủ chân thực trong làn kiếm quang sáng rực sắc xanh.
Chỉ cần là người, ai ai cũng cảm nhận được sự biến hóa
này, bởi lẽ uy lực toả ra từ trung tâm làn kiếm quang là vô cùng ghê gớm và chấn động. Song đáng tiếc đối thủ lại không phải là người, mà chỉ là một cỗ máy, một công cụ, một khối sắt hình chim, không có sinh mệnh,
lại càng không có cảm giác, bất kỳ sức mạnh nào đều không có khả năng uy hiếp được chúng.
Mây thiết ưng là một quần thể đồ sộ, chúng đang ồ ạt tràn qua từ mé bên kia của đỉnh núi, giống hệt như mây đen vần vũ, tầng tầng lớp lớp kéo về, thoáng chốc đã phong kín toàn bộ khoảng trời
như miệng giếng được quây quanh bởi núi non trùng điệp.
Cũng
chính vì địa hình ở đây giống như miệng giếng nên mây thiết Ưng không
thể đồng loạt ập xuống. Cây cối và núi non xung quanh đã cản trở đến
cách sắp xếp đội hình của chúng, lại thêm khe núi rất hẹp, nếu thiết ưng hạ xuống quá nhiều, sự biến hoá của các luồng khí lưu sẽ khiến chúng
không thể vận hành một cách bình thường.
Phần lớn thiết ưng chỉ
lơ lửng giữa không trung, xếp thành hình mây vảy cá, trông giống hệt như một lớp vảy đen trùi trũi treo ngang bầu trời, phát ra những âm thanh
quái đản chói tai, văng vẳng trong khe núi kín mít như miệng giếng, nghe ghê sợ khôn tả.
Chỉ có một số ít thiết ưng nhào xuống, song cũng là một tổ hợp, đầu đuôi hô ứng, tuần tự trước sau, là mây ô sao. Do tốc độ của chúng rất nhanh, cự ly giữa chúng lại rất gần, bởi vậy nhất thời không thể nhận ra số lượng cụ thể là bao nhiêu, ước chừng khoảng hơn
chục con.
Lão Mạc vung kiếm bổ ngay vào đầu con thiết ưng bay đầu tiên, cái đầu sắt lập tức toác thành hai nửa. Đòn tấn công dữ dội đã
khiến nó thoái lui hơn một trượng, đám thiết ưng phía sau cũng nhất loạt bật lên hơn một trượng, quả là một sự kết hợp nhịp nhàng tựa như một cơ thể hoàn chỉnh.
Tuy thiết ưng đã bị chém vỡ toác đầu, song vẫn
không thể ngăn chặn được nó tiếp tục tấn công. Nó là một cỗ máy, nên chỉ bị hỏng chứ không thể chết. Thế là sau khi lui lại hơn một trượng, đám
mây ô sao lập tức tiếp tục đợt tấn công thứ hai, song khác ở chỗ con dẫn đầu đã không phải là con thiết ưng bị chém toác đầu khi nãy, mà là ba
con thiết ưng. Vào lúc con thiết ưng vỡ đầu nhào xuống, thì hai con
thiết ưng ở ngay sau nó đã lao vụt lên, đâm sầm vào từ hai bên trái
phải, chớp mắt đã hợp thành một con chim ưng to lớn hơn nhiều. Con thiết ưng mới được tổ hợp có sáu bàn chân mang vuốt sắt, và thêm một đôi cánh lủng lẳng phía dưới bụng, tất cả đều sắc bén vô cùng.
Lão Mạc đã không còn đủ thời gian để khép lại cái miệng đang há ra vì kinh ngạc,
vội vã vung tay xoay kiếm, dồn hết sức lực nhắm thẳng vào tổ hợp thiết
ưng khổng lồ đang lao đến.
Kình lực tấn công lần này dữ dội hơn
rất nhiều so với tưởng tượng của lão Mạc. Trọng lượng của ba con chim
sắt chỉ dùng đến hai cặp cánh để nâng đỡ, nên khi lao xuống, xung lực
mạnh hơn rất nhiều so với ba con chim đơn độc tấn công. Trong khi lão
Mạc đang đứng trên mặt băng trơn trượt, hạ bàn không đủ vững, cho dù có
sức mạnh bá vương cũng không thể phát huy. Hơn nữa, lão lại không thể sử dụng phương pháp tiết lực qua thân người hay giậm chân mượn lực để đối
phó trước cú tấn công của thiết ưng, vì rất dễ khiến lớp băng nứt vỡ
trượt đi, kéo theo cả bốn người cùng rớt xuống vực thẳm.
Hạ bàn
không vững, lại không thể mượn lực hay tiết lực, điều đó đã biến một cao thủ trở thành một kẻ vũ phu chỉ biết dùng sức mạnh. Lại một cú va chạm
khủng khiếp hơn nữa, những tia lửa bắn tung toé rạch nát đêm đen. Tổ hợp thiết ưng rụng mất hai chân, lập tức vẫy cánh bay vọt lên, song động
tác đã chậm lại rõ ràng, có vẻ nặng nề khó nhọc, bởi lẽ giờ đây đã trở
thành hai đôi cánh nâng đỡ ba con thiết ưng.
Tuy đã chặt đứt được hai cẳng chân sắt, song cú va chạm dữ dội này đã khiến cho lão Mạc
trượt thẳng về phía sau. Hai chân lão không thể trụ vững, nên cứ thế
trượt đi trên mặt băng trơn tuột chỉ một thước rộng. Đến cả hướng trượt
lão cũng không thể khống chế nổi, lúc này chỉ cần lệch lạc một chút, sẽ
lập tức rơi xuống hai bên vách sâu ngàn trượng như chơi.
Song lão Mạc chỉ trượt đi một đoạn bằng khoảng chiều dài hai bàn chân đã dừng
lại được, bởi lẽ tuy mặt băng trên sống núi không thể giúp lão bám trụ,
song đã có người ở phía sau chặn lão lại.
Lão Mạc đã va vào tấm lưng xương xẩu của lão mù, nhờ vậy mà có thể đứng vững, nhưng đổi thành lão mù nghiêng ngả muốn ngã.
Trên mặt băng trơn tuột và nhỏ hẹp, cộng thêm cú va đập kịch liệt nhường
kia, chẳng ai có thể đảm bảo mình có thể đứng vững được, huống hồ lão mù lại không thể nhìn rõ mặt băng dưới chân, lão không dám giẫm chân lên
phía trước để tiêu bớt lực, chỉ biết gắng gượng ghìm lại cơ thể đang
chao đảo, cố giữ vững bước chân và thân hình.
May sao Quỷ Nhãn
Tam đã kịp chụp lấy một đầu gậy của lão mù. Quỷ Nhãn Tam đã xoay người
lại rất đúng lúc, thế nhưng động tác chụp lấy đầu gậy lại có phần bộp
chộp. Cơn ngả nghiêng của lão mù lập tức truyền sang hắn, khiến Quỷ Nhãn Tam cũng chao đảo theo. Trong khi mặt băng nơi hắn đang đứng lại dốc
hơn, trơn trượt hơn nhiều so với vị trí của lão mù.
Lỗ Nhất Khí
cũng đã kịp xoay người, cậu lập tức thụp người xuống, đưa hai tay giữ
chặt lấy thắt lưng Quỷ Nhãn Tam, giúp cho thân thể hắn ổn định trở lại.
Cuôi cùng cả bốn người đều đã đứng vững, song không ai dám cử động một ly.
Thiết ưng tiếp tục bổ xuống, nhưng lần này đã biến thành tổ hợp sáu con. Ba
con chim sắt phía sau đã lao lên, kết hợp với ba con phía trước hợp
thành một thể, ập xuống một lượt khác gì nửa vách núi đang lở xuống.
Khuôn mặt lão Mạc đã trở nên xám ngoét, lão nghiến răng nghiến lợi mà rít lên:
– Mau lên, mau phá vỡ chủ điểm!
Lỗ Nhất Khí hiểu rằng lão đang nói với mình, song trong lúc cấp bách
nhường này, cậu thực sự không thể nhận ra được vị trí của con chim ưng
then chốt trong kiểu sắp hàng nhân đôi của mây thiết ưng, lại càng không thể tìm ra chủ điểm của những cọng lông cánh.
Tổ hợp sáu con chim ưng đã lao xuống, lúc này không còn giống như chim ưng vồ mồi nữa, mà giống như một cú phang đập sấm sét.
Dù Lỗ Nhất Khí có tìm thấy chủ điểm hay không, có thể phá vỡ chủ điểm hay
không, cũng đã muộn mất rồi. Lúc này chỉ còn trông chờ vào sự chống trả
quyết liệt của lão Mạc, một cao thủ hiếm hoi còn sót lại của Mặc gia.
Mạc Thiên Quy đã chuyển sang thế hai tay cầm kiếm, lưng tựa sát lưng lão
mù, tì chặt gót chân vào sau gót lão mù, rồi múa tít hai tay, thanh kiếm vạch thành một vòng hào quang bán nguyệt sáng chói. Đôi môi tái nhợt hé mở, một luồng khí đẩy thẳng từ đan điền lên giữa ngực, lão gầm lên một
tiếng như sấm dậy, vang động cả đêm đen.
Tiếp đó là tiếng kim
loại va vào nhau chát chúa và tiếng gãy vỡ choang choảng đinh tai, không biết là đã chém trúng thiết ưng nào, cũng không biết đã chém vào vị trí nào của thiết ưng, song lần này lão Mạc đã không thể khiến tổ hợp thiết ưng bay trở lên được nữa, mà chỉ có thể khiến góc độ lao xuống của
chúng bật lên cao hơn một chút. Tổ hợp thiết ưng vẫn tiếp tục đâm xéo
xuống dưới, lao đánh vèo qua sát đỉnh đầu bốn người.
Phản ứng của lão Mạc vô cùng đơn điệu, cả thân người lão đổ nghiêng xuống. Trong lần đọ sức này, có chỗ lão lường trước được, song vẫn có chỗ nằm ngoài dự
liệu. Lão biết mình sẽ ngã xuống, song lại không ngờ rằng lão lại ngã
một cách thẳng cánh, hoàn toàn không chỗ dựa như vậy.
Vào khoảnh
khắc lão Mạc đổ người xuống, chiếc mũ dạ trên đầu lão mù đã bị hớt bay
phần đỉnh, chỏm tóc cháy vàng tổ quạ trên đầu Quỷ Nhãn Tam chớp mắt đã
bị xén phẳng đầu đinh, may sao Lỗ Nhất Khí đang cúi lom khom nên không
hề hấn gì, chỉ có nòng súng Mauser trên lưng cậu bị quẹt phải rít lên
ken két.
Mạc Thiên Quy bị hất tung khỏi sống núi hệt như một bó
rạ khô bị gió thốc, rơi lộn nhào xuống vách núi cheo leo. Từ dưới vực
sâu không thấy đáy vọng lên tiếng rú thảm thiết đứt đoạn của lão Mạc,
ngay cả những âm thanh chói tai hỗn loạn của đám mây chim ưng rợp kín
bầu trời cũng không át nổi.
Tới khi Lỗ Nhât Khí phát hiện thấy có thứ gì rơi xuống vực, cậu chỉ còn loáng thoáng nhìn thấy chỏm mũ dạ của lão mù đang xoay tít bên vách đá cheo leo.
Tổ hợp mây thiết ưng
sau khi vụt qua đầu họ đã không quay vòng trở lại, mà bay thẳng tới sườn núi bên kia, đột ngột đổi hướng ngoặt sang bên cạnh, rồi lập tức tan
rã, sáu con thiết ưng men theo đỉnh núi bay ngược lên trên. Lũ thiết ưng còn lại trong đám mây ô sao cũng thôi không tấn công ba người họ nữa mà nhất tề vẫy cánh bay theo sáu con thiết ưng phía trên, hội hợp với đám
mây vảy cá đang che rợp lưng trời.
Kiểu mây ô sao trong giới tự
nhiên một khi đã bay qua thì không bao giờ quay lại, mây ô sao do thiết
ưng tổ hợp thành cũng tương tự như vậy, chỉ cần bay lướt qua sẽ lập tức
phân tán, tiếp tục sắp xếp thành tổ hợp khác. Để đối phó với mây ô sao,
điểm mâu chốt là phải có cao thủ đánh bạt được đám mây đi. Mạc Thiên Quy chính là một cao thủ như vậy, tuy rằng phương cách của lão không chính
xác, song hành động vô tình của lão vẫn đạt được hiệu quả tương tự.
Từ trong đám mây vảy cá dày đặc lại tách ra một dải mây dài, giống như là
dải lụa tung bay trên tay tiên nữ. Là mây dải lụa, lại một dạng tổ hợp
khác của thiết ưng. Không ai biết được làm thế nào để phá tổ hợp này,
cũng không ai biết phải tránh né ra sao, lại càng không còn một ai có đủ khả năng chống cự lại tổ hợp thiết ưng dẫu chỉ là phản kháng yếu ớt.
Ba người đứng trên sống núi có lẽ vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi thấy lão Mạc rơi xuống vực sâu, cũng có lẽ đang kinh động trước sự xuất hiện của dải mây đang gầm rú uốn lượn mà tới, nên đều đứng chết lặng không dám
cử động.
Lỗ Nhất Khí kêu lớn, tiếng kêu tràn ngập nỗi đau đớn vì sự ra đi chóng vánh của lão Mạc:
– Trời ơi, biết tìm chủ điểm của kiểu hàng nhân đôi thế nào đây?
Đúng vậy, nếu Lỗ Nhất Khí biết cách ứng dụng của kiểu sắp hàng nhân đôi, nếu cậu tìm ra được quy luật sắp xếp của mây thiết ưng, nếu cậu kịp thời
phá được chủ điểm trong mây thiết ưng, lão Mạc đã không phải chết.
Nhưng giờ đây, họ đã không còn cả thời gian để tiếc thương lão Mạc, họ cần
phải trấn tĩnh, cần phải tìm ra chỗ khuyết của mây thiết ưng.
–
Có phải là cách sắp xếp một ngói treo trăm rãnh trên nóc nhà tam giác
của Lỗ gia hay không? – Câu hỏi của Quỷ Nhãn Tam khiến Lỗ Nhất Khí và
lão mù bỗng chốc đều im bặt.
Lão mù cũng lên tiếng:
– Lẽ nào chính là “một điểm treo nghìn cân, xà đơn treo sóng đến”?
Quỷ Nhãn Tam lại cướp lời:
– Nhà tam giác sống nóc không có rãnh ngói, lợp hai ngói thành một rãnh,
lại lợp bốn ngói thành ba rãnh, cứ thế mà suy. Ngói vỡ nhà dột, vỡ ngói
dưới, dột nhỏ giọt; vỡ ngói giữa, dột thành mảng; vỡ ngói đầu, dột cả
mái.
Lão mù cũng xen vào:
– Điểm cố định tuy nhỏ bé, song
vững chãi vô cùng, có thể treo được cả nghìn cân, song nếu là một cây
vươn ra thì lại không thể treo được như vậy. Ví dụ như một cây xà vươn
ra dùng để treo các thanh rui, vị trí đầu tiên có thể treo được hai cây
dài trượng hai, vị trí tiếp theo có thể treo hai cây dài trượng mốt,
càng về cuối thì càng ngắn, điểm cuối cùng chỉ treo một cây dài vài tấc.
Nói tới đây, đám mây thiết ưng như dải lụa tung bay đã uốn lượn ngay trên
đỉnh đầu ba người, vài con thiết ưng bay đầu tiên đã bắt đầu lượn vòng
tròn. Càng xuống thấp, vòng bay càng mở rộng. Có thể nhận ra, trong đợt
tấn công này, đám mây thiết ưng sẽ được tổ hợp thành hình xoáy ốc chụp
xuống. Và như vậy, cả ba con người đang đứng trên sống núi sẽ bị bóp
chết trong một vòng xoáy khổng lồ từ trên không trung chụp xuống, một
vòng xoáy được kết thành bởi vô số cánh sắt sắc nhọn như dao đang xoay
tít không ngừng.