Quỷ Nhãn Tam mau
chóng đào xong một cái hố nông trên mặt đất sỏi đá lổn nhổn. Nền đất nơi đây đầy đá tảng và chằng chịt rễ cây, đào được một cái hố như vậy đã là không hề đơn giản.
Chôn cất xong bà béo, trời đã sáng bạch. Sau cùng Nhậm Hoả Cuồng vốc một vốc đất đắp lên đỉnh mộ, cất giọng đầy căm phẫn:
– Bà thế này cũng là may mắn rồi! Mấy người chúng tôi nếu có chết, không
biết có kiếm được cái lỗ mà chôn hay không. Nhưng tôi đảm bảo với bà một câu, nếu tôi tìm ra được kẻ giết bà, chắc chắn hắn sẽ không có nơi vùi
xác!
Nói đến câu cuối cùng, hai hàm răng của ông nghiến vào nhau ken két.
Cho đến tận trưa, họ vẫn chưa đi được bao xa, tiếp tục tiến thêm một đoạn
về phía bắc. Họ đã ra khỏi khu vực thâm sâu của dãy Đại Hưng An, và bắt
đầu tiến đến bên rìa vùng Đông Bắc. Tùng Đắc Kim nói với mọi gười chỗ
chôn giấu bảo bối mà gã biết không còn bao xa nữa. Kỳ thực dù gã không
nói, Lỗ Nhất Khí cũng đã ý thức được điều này. Ở hai bên con đường nhỏ
băng qua sơn cốc lần lượt xuất hiện hai cột gỗ đen bóng, thoạt nhìn đã
biết chúng có tuổi thọ rất lâu đời, trên bề mặt gỗ còn lờ mờ những đường vân khắc, tựa như đồ hình vật tổ dùng trong tế lễ của các thị tộc cổ
xưa. Mặt khác, cậu cũng bắt đầu cảm giác thấy làn khí ở phía trước có
phần phức tạp, biến hoá khôn lường, có thứ may mắn, có thứ hung hiểm,
cũng có thứ không thể phán đoán được lành dữ.
Đúng là đã không
còn xa nữa. Dù phía trước có phải là ám cấu cất giấu bảo bối hay không,
chí ít cũng có thể khẳng định đây là một nơi chốn vô cùng thần bí. Thế
là Lỗ Nhất Khí quyết định dừng lại nghỉ ngơi, nhân tiện ăn uống chút ít.
Lương khô không nhiều, mỗi người chỉ được chia một miếng bánh mì nhỏ. May mà Tùng Đắc Kim lại kiếm về được một ít hạt khô.
Phó Lợi Khai lầm bầm chửi rủa:
– Mả mẹ nó! Sớm biết thế này thì lùa cả bầy dê lên núi cho xong. Nhạt mồm nhạt miệng đến chỉ muốn gặm cả thịt mình!
Nghe gã lái gỗ liên miệng chửi đổng, Thuỷ Băng Hoa cũng phải phì cười:
– Cánh đàn ông các người cứ mở miệng là lôi mẹ ra chửi. Tay thợ săn sâm
đã đưa tấm bản đồ cho tôi sắp chết đến nơi còn làm nhảm: “Mả mẹ! Bảo
bối! Mả mẹ! Bảo bối!”, chẳng biết là muốn bảo bối hay hận bảo bối nữa!
– Mả mẹ! Bảo bối! Mả mẹ! Bảo bối! – Lỗ Nhất Khí lầm bầm trong miệng.
Đột nhiên cậu nhảy bật dậy, quăng vụt đám hạt khô trong tay đi, chụp vội lấy cánh tay Thuỷ Băng Hoa nói gấp:
– Chị Thuỷ, chị hãy dẫn chúng tôi quay về con đường mà chị biết!
Hành động đột ngột của cậu đã khiến Thuỷ Băng Hoa sợ hãi, bởi lẽ bàn tay cậu siết vào cánh tay cô ta quá chặt, chặt tới mức cô ta bắt đầu phát run.
Giọng nói của cô ta cũng run lên theo:
– Tôi không biết… nếu xuất phát từ đây… phải đi như thế nào… chỉ biết nếu muốn… đi tới đó, trước
hết phải tới… đường mòn Sam Đỏ… rồi tìm lối đi bí mật…
Thuỷ Băng
Hoa không hề nói dốì, cô ta vốn không thông thạo đi rừng, lại thêm đêm
qua phải băng rừng trong đêm đen tối mịt, giờ đây đến cả phương hướng
cũng chẳng thể nhận ra.
– Không xa lắm đâu, từ đây đi qua nửa
sườn dốc, đi đường tắt vượt qua rãnh Gấu Đen, rồi vượt qua dãy núi Sam
Đỏ sẽ tới đầu đường mòn Sam Đỏ! – Giọng Phó Lợi Khai đầy hào hứng, không biết có phải vì giúp được Thuỷ Băng Hoa nên gã cảm thấy vui vẻ hay
không.
– Vậy chúng ta hãy lên đường! Ngay bây giờ, tới đường mòn
Sam Đỏ! – Lỗ Nhất Khí dừng lại một lát rồi nói tiếp – Nơi mà anh Tùng
sắp dẫn đến chắc chắn cũng 1à nơi cất giữ bảo bối, song có lẽ không phải là thứ chúng ta cần tìm. Đợi sau khi hoàn thành việc lớn, chúng ta vẫn
có thể đến đó tìm kiếm.
Khẩu khí và phong thái của Lỗ Nhất Khí
rất mực uy phong khiến mọi người không ai tỏ vẻ phản đối. Cậu cũng không quên an ủi Tùng Đắc Kim đang đứng ngây thộn tại chỗ.
Từ lúc đó, Phó Lợi Khai đột nhiên tích cực hẳn lên. Gã vác cưa trên vai, tranh phần đi trước dẫn đường.
Tùng Đắc Kim tuy hơi buồn bực thất vọng, song vẻ mặt cũng không tỏ ra quá
bất mãn. Gã lặng lẽ chuyển từ vị trí dẫn đầu sang vị trí doạn hậu, vẫn
không quên nhiệm vụ kéo chạc cây xoá vết chân trên tuyết.
Nhậm
Hoả Cuồng đột nhiên ngồi thụp xuống, rút giày ra dốc ngược xuống đổ đám
cát bụi kẹt ở bên trong ra ngoài. Tùng Đắc Kim cầm chạc cây đứng bên
cạnh ông ta, kiên nhẫn đợi đến khi ông ta đứng lên đi tiếp, mới cẩn thận san bằng mọi dấu vết và tiếp tục tiến về phía trước. Nhậm Hoả Cuồng
quay đầu nhìn chạc cây trong tay Tùng Đắc Kim, cặp lông mày khẽ chau
lại.
Lỗ Nhất Khí tâm tư có phần rối loạn. Cậu bất giác nhớ tới kỹ pháp “đối xảo” trong công phu Phô thạch: “Trước tiên tìm chỗ khuyết,
sau đó định khuôn thước, mới có thể đối xảo”. Song trong tình hình hiện
tại, ngay cả chỗ khuyết cậu cũng chưa thể tìm ra.
Đi được một
quãng ngắn, Quỷ Nhãn Tam chợt rảo bước tới bên Lỗ Nhất Khí, đỡ lấy cánh
tay cậu kéo về phía trước. Kỳ thực động tác này là để một bên đầu vai
của Lỗ Nhất Khí nhô cao lên, nhằm che bớt một phần vành tai của Lỗ Nhất
Khí và tiếng thì thầm của hắn:
– Bếp lò lọt tàn tro, song cậu Tùng quét sạch rồi!
Nói thì nghe đơn giản, nhưng kỳ thực để phát hiện ra tàn tro rơi trên tuyết lại hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng, bởi lẽ gánh lò rèn của Nhậm Hoả Cuồng đa phần là rê đáy trên mặt tuyết, khó mà nhìn thấy những vệt
tro xám trắng còn nhẹ hơn cả tuyết kín đáo lọt ra khỏi đáy bếp lò.
Trong đầu Lỗ Nhát Khí như có thứ gì nổ vang. Cậu chợt nhớ trong tiết vật lý ở trường Tây học, cậu đã được nghe rằng, tàn tro dù đã nguội, nhưng khả
năng hút nhiệt và độ chênh lệch nhiệt độ với băng tuyết vẫn sẽ khiến nó
mau chóng để lại những dấu tích li ti trên mặt tuyết bằng phẳng. Cậu còn nhớ trong cuốn “Biện tích mịch tông bách sắc hội bản“* đời Minh cũng có ghi chép chuyện này. Đây là một cuốn sách bí mật do người trong Công
môn nghiên cứu về các kỹ xảo bí mật dùng trong điều tra vụ án, trong đó
có ghi chép câu chuyện “Giả đầu bếp tìm phỉ trên tuyết”, kể về chuyên
cao thủ Công môn rắc tàn tro trên tuyết làm dấu để chỉ đường truy sát
giặc cướp.
* Có nghĩa là tập bản vẽ về các phương pháp tìm kiếm tung tích. (Nd)
Lỗ Nhất Khí đột nhiên cảm thấy mình đã sơ suất một điều, Nhậm Hoả Cuồng là một nhân vật nổi tiếng trong giang hồ, Quỷ Nhãn Tam và lão mù tuy có
nghe danh song trước đó chưa từng gặp mặt ông ta; còn Phó Lợi Khai và
anh em họ Tùng tuy có quen ông ta, song lại không hề biết đến danh tiếng của Nhậm Hoả Cuồng. Tức là ông thợ rèn đi cùng đường với họ liệu có
phải là viên thợ rèn Quan Ngoại nức tiếng giang hồ thực sự hay không, ở
đây không ai có thể khẳng định, cũng không có bất cứ bằng chứng nào có
thể chứng minh.
– Tiếp tục nhìn kỹ, xem có phải là cố ý rắc tro
hay không! – Lỗ Nhất Khí nói nhỏ với Quỷ Nhãn Tam. Cậu cần phải thận
trọng, bởi rất có thể tàn tro chỉ rơi xuống một cách ngẫu nhiên. Và thế
là Quỷ Nhãn Tam lại từ từ tụt lại, đi phía sau Nhậm Hoả Cuồng.
Hai bên khe Gấu Đen cây cối rậm rạp ken dày, dưới khe không thấy ánh mặt
trời, tối như bưng. Địa hình dưới khe lại phức tạp rối rắm, vô cùng nguy hiểm, giống như một khảm diện thiên nhiên khổng lồ. Đây hẳn là một địa
điểm tuyệt vời cho việc tập kích, thậm chí không cần dùng tới nhân khảm
vây giết, chỉ cần bố trí vài nút lẫy sống hay chết, đã có thể tiêu diệt
toàn bộ những người đang dò dẫm dưới khe.
Lỗ Nhất Khí đã bắt đầu
hối hận, càng đi cậu lại càng cảm thấy lo lắng bất an. Đặc biệt là sau
khi Quỷ Nhãn Tam phát hiện ra Nhậm Hoả Cuồng rắc tàn tro chỉ lối, cậu
càng cảm thấy quyết định vượt khe của mình có phần thiếu suy nghĩ.
Nhưng nỗi lo lắng của cậu đã không phải kéo dài quá lâu. Họ đã đi dưới khe
núi tối om om được chừng một canh giờ, Phó Lợi Khai dừng lại trước một
ngã ba để quan sát và xác định phương hướng, sau đó ngoảnh đầu lại hớn
hở nói:
– Sắp ra được rồi!
Đoạn dẫn ra phía ngoài của khe
Gấu Đen rất hẹp, nằm lọt thỏm giữa hai vách đá. Hai vách đá không quá
dốc, bên trên trụi lủi không một bụi cây, mặt đá trơn bóng, băng tuyết
phủ dày.
Lỗ Nhất Khí chui ra khỏi vùng tối đen, ánh mặt trời đột
ngột ập đến khiến cậu loá mắt. Tuy lúc này mặt trời đã ngả về tây, ánh
nắng không quá chói chang, song cậu vẫn phải nheo mắt một lúc mới có thể thích ứng để nhìn rõ tình hình phía trước.
Và tình huống đáng sợ đã xuất hiện! Lối ra của khe núi đã bị phong kín.
Mặt trời hoàng hôn phủ ánh hồng rực rỡ trên một đống gỗ tròn, súc nào súc
nấy to bằng miệng bát. Gỗ tròn khác với gỗ thô. Gỗ thô là những thân cây đã được đẵn hạ và cắt bỏ cành lá gốc rễ, còn gỗ tròn là gỗ thô đã qua
gia công cắt gọt, bóc bỏ lớp vỏ, bề mặt nhẵn nhụi hơn, quy cách cũng
đồng đều hơn.
Đám gỗ tròn phong kín cửa khe không nhiều lắm, chỉ
khoảng hơn hai chục súc, song chúng được chồng xếp một cách vô cùng lộn
xộn, súc thì dựng thẳng trên đất, súc thì gác ở bên trên, lại có súc cắm ngang hoặc xiên chéo vào đống gỗ. Hơn nữa, chúng không có điểm cố định
vào vách đá, mà hoàn toàn dựa dẫm vào nhau, xếp thành một đống cheo leo
hờ hững. Khe hở giữa các súc gỗ với nhau và với vách núi rất lớn, khổ
người gày gò như lão mù có thể dễ dàng lách qua mà đi.
Nếu chỉ
đơn giản là một đống gỗ như thế, thì khó lòng giữ chân đám Lỗ Nhất Khí
trong khe núi. Nhưng trên đỉnh đống gỗ ngả nghiêng chực sập, còn chồng
chất vô số tảng đá ngoại cỡ, tổng cộng phải tới mấy nghìn cân.
Toàn cảnh trông vô cùng hoành tráng, lại xảo diệu vô cùng. Một đám gỗ tròn
xiêu vẹo chất chồng rối loạn lên nhau, không đổ sập đã là sự lạ lắm rồi, vậy mà còn cõng trên mình hàng nghìn cân đá tảng, quả là khó tưởng
tượng hết sức.
Đây là một khảm diện! Lỗ Nhất Khí đang hối hả lục
soát trong trí nhớ. Trong “Cơ xảo tập” hình như có một vài nguyên lý
tương tự với khảm diện này, song quá sâu xa, bản thân cậu cũng chưa hiểu nổi. Trong “Ban kinh”cũng có chép về phương pháp tương tự, song đều là
những kỹ thuật ứng dụng trong bắc cầu dựng gác, nên không hề có phương
pháp phá giải.
Cậu lại sực nhớ tới một bộ sách được lưu truyền
trong thời Tiền Tần có tên “Binh cụ bách kế”*, trong đó có ghi chép về
một loại vũ khí giữ thành cổ xưa tên gọi “giá gỗ ném đá”. Trong “giá gỗ
ném đá” có một súc gỗ có thể di chuyển, nếu súc gỗ này chuyển động, toàn bộ các khớp chống của giá gỗ sẽ lỏng ra, giống với nguyên lý của cơ cấu bốn khâu bản lề** trong máy móc hiện đại. Loại giá gỗ này có thể đưa đá tảng hoặc dầu nóng nhô ra bên ngoài tường thành một đoạn, sau đó di
chuyển một súc gỗ, khiến toàn bộ các khớp chống sập xuống những thứ chất trên giá sẽ rơi cả xuống dưới thành, tiêu diệt quân tấn công thành
trong phạm vi rộng, hiệu quả lớn hơn rất nhiều so với cách trực tiếp
quăng gạch đá và đổ dầu nóng từ trên tường thành xuống.
* Chưa có bằng chứng xác thực chứng minh về sự tồn tại của cuốn sách này, nó chỉ
được đề cập hai lần trong sách dạy học do giảng võ đường Giang Nam biên
soạn trong đời Thanh, có viết rằng trong cuốn sách ghi chép về một
số máy móc dùng trong phòng thủ tấn công của binh gia thời cổ. Giá gỗ
ném đá thực chất không được ghi chép trong cuốn sách này, mà đó là một
thiết kế dùng để giữ thành cổ xưa của các nước phương Tây. Tác giả đã
mượn thiết kế này để đưa vào trong truyện.
** Thiết bị chống đỡ
và xếp dỡ đơn giản nhất, là một hình thái kết cấu được vận dụng phổ biến nhất, thiết thực nhất trong kết cấu của máy móc hiện đại. Nhưng đây
cũng là một loại thiết kế vô cùng chuyên nghiệp, giải thích cụ thể về
nguyên lý của nó tương đối phức tạp, trong các sách giáo trình về máy
móc hiện đại đều có nội dung giải thích chuyên sâu về kiểu kết cấu này.
Kỳ thực khảm diện này có tên là “xếp gỗ chồng đá”, hay còn gọi là “xếp
giếng phóng đá”, nguyên lý của nó còn kỳ diệu hơn nhiều so với “giá gỗ
ném đá”, rất có thể “giá gỗ ném đá” đã mô phỏng theo nguyên lý này.
Lỗ Nhất Khí đi tới gần đống gỗ, quan sát kỹ lưỡng cách thức chồng xếp của
những súc gỗ, đặc biệt là những súc chống dưới đất. Và kết quả đã khiến
cậu phải thất vọng và kinh ngạc.
Tất cả các súc gỗ đều có thể
chuyển động, song đều không thể chuyển động. Đúng vậy! Có thể dễ dàng
dịch chuyển bất kỳ một súc gỗ nào, thế nhưng chỉ cần một súc gỗ bị dịch
chuyển, cả đống gỗ sẽ đổ sập ngay xuống, kéo theo nghìn cân đá tảng
chồng chất bên trên. Tuy khe hở giữa các súc gỗ rất rộng, song cách bố
trí lại giảo hoạt dị thường. Sau khi lách qua mỗi khe hở, cần lập tức
chuyển hướng mới có thể tiếp tục lách lên. Đừng nói là lão mù, mà ngay
cả một đứa trẻ gầy gò nếu muốn đổi hướng trong những khe hở như thế này, chắc chắn sẽ phải chạm vào súc gỗ ở một bên. Đương nhiên, bất kể là cú
chạm mạnh hay khẽ, kết quả vẫn là gỗ đổ đá đè.
Nhìn vào thần thái của Lỗ Nhất Khí, Thuỷ Băng Hoa cũng đã nhận ra mối nguy hiểm lớn lao trước mắt, bèn an ủi mà nói:
– Đừng lo, chúng ta vẫn có thể vòng sang bên vách núi trèo qua.
Chẳng ai thèm tiếp lời, bởi suy nghĩ đó quá ư ngờ nghệch, họ thấy chẳng cần thiết phải phí lời qua lại với cô ta.
Chỉ có Lỗ Nhất Khí cười gượng gạo mà nói:
– Khảm diện đã bày, chỗ không có đường chính là đường chết. Đống gỗ đá
này chắc chắn có cách giải, chỉ có điều chúng ta chưa thể biết được. Nếu không giải được, vẫn có thể rút lui để bảo toàn tính mạng, hoặc dựa vào may mắn và kinh nghiệm để đánh liều phá vỡ nó đi, đây là con đường sống chết ngang cơ. Nhưng nếu cố tìm một lối khác bên ngoài đường đi, chắc
chắn sẽ phải đụng đầu với khảm khấu không chết không dừng.
– Cái
gì cơ? Đó là cục tướng sắp xếp, khảm diện liên hoàn mới có hậu quả như
vậy. Nếu muốn lợi dụng môi trường thiên nhiên để làm ra cái gọi là “chỗ
không có đường chính là đường chết” tuyệt đối không dễ dàng như tưởng
tượng, hoặc là phải chọn được địa hình kỳ diệu phù hợp, hoặc là phải bỏ
công sức xây dựng tu tạo trong rất nhiều năm! – Thuỷ Băng Hoa khẽ cười
mà nói.
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững
sờ. Cứ tưởng cô ta ngờ nghệch chẳng biết gì, nào ngờ cô ta lại thông
thạo nguyên lý bố cục khảm diện đến thế, kiến giải lại độc đáo khác
người.
Phó Lợi Khai nãy giờ ngồi thu lu một góc như thể sợ người khác chú ý tới mình, lúc này cũng lên tiếng:
– Nơi khác có lẽ là khó khăn, nhưng ở đây lại rất dễ dàng. Mọi người có
nhìn thấy đám tuyết đọng ở hai bên vách đá không? Chỉ cần đào một cái hố đạp lở* trên sườn phía dưới hai vách đá, hoặc chôn những thứ đại loại
như địa lôi lẫy giẫm, hoả pháo giật dây trên vách, thì khi băng ngang
qua, chỉ cần một nút lẫy động, lập tức tuyết lở vách sập, tất cả đều đi
đứt!
* Tức chỉ cần giẫm chân lên, đất đá, tuyết đọng sẽ đổ sập xuống.
Không ai nói lời nào, bởi lẽ họ đều hiểu một khi tuyết lở đá lăn, hậu quả sẽ
khủng khiếp đến đâu. Bầu không khí nặng nề kéo dài rất lâu, cho tới khi
ánh tà dương đỏ máu ngả sang màu lam nhợt.
Đột nhiên, từ phía sâu xa trong khe Gấu Đen vọng đến những tiếng gầm ngắn mà dữ dội, văng vẳng trong khe núi liên hồi không dứt, khiến vách đá cũng ong ong rung
chuyển. Tiếng gầm còn chưa kịp dứt, tiếng chim ưng gào rít đã lướt ngang đỉnh đầu.
– Tiếng gì vậy? Nghe có vẻ giống tiếng gấu gầm! – Vẻ
mặt của Nhậm Hoả Cuồng rất đỗi băn khoăn – Nhưng mùa này thì làm gì có
gấu? Nếu đúng là có, thì đêm hôm trước Phó Lợi Khai hẳn đã không nhìn
lầm!
– Có phải gấu hay không thì chưa biết, nhưng tiếng rít kia
chắc chắn là của chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch! – Lão mù mặt mũi đã
tái nhợt tự lúc nào. Lão biết, loài chim này đã xuất hiện, thế nào cũng
sẽ kèm theo mũi tên ống sáo không lông vũ. Đối thủ đã đuổi sát đến nơi,
giờ đây họ đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Quỷ Nhãn
Tam cũng biết chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch sẽ mang đến thứ gì, song
hắn cũng đã hết cách. Hắn vốn dĩ định đào một đường hầm ở bên cạnh hoặc
phía dưới đống gỗ, song sau khi sờ soạng một hồi, liền phát hiện ra bên
dưới là đá núi nguyên khối, rất khó đục thủng, hơn nữa bản thân cũng
không có dụng cụ thích hợp. Cuốc mỏ hạc và xẻng lưỡi cày đều đã rơi rụng trong tứ hợp viện Bắc Bình cả rồi.
Lỗ Nhất Khí mặt mũi đăm
chiêu. Tình thế trước mắt thực vô cùng bất lợi, phía trước có khảm diện
cản đường, phía sau có đối thủ truy sát. Giải khảm diện đương nhiên
không dễ, song muốn quay trở lại vượt qua khe núi e rằng còn khó khăn
hơn.
– Khảm diện của đối phương dựa vào hình mà bố trí như vậy,
liệu chúng ta có thể biến hình để phá hay không? – Lời của Thuỷ Băng Hoa trong tai Lỗ Nhất Khí khác nào một tia chớp rạch ngang trời, lập tức đả thông suy nghĩ đang bế tắc của Lỗ Nhất Khí.
– Để tôi nghĩ xem! Để tôi nghĩ thêm đã!
Lỗ Nhất Khí lẩm bẩm như tự nói với mình, rồi tiến sát tới bên đống gỗ đá
cheo leo, ngồi xếp bằng trên mặt đất, nheo mắt quan sát kết cấu phức tạp của đống gỗ tròn.
Trời đã sẩm tối, muốn quan sát kỹ lưỡng quả
thực không dễ dàng. Lỗ Nhất Khí bèn dứt khoát nhắm hẳn mắt lại, không ai biết cậu đang làm gì, cũng không ai dám quấy rầy cậu. Không hiểu tại
sao, phong thái của cậu càng điềm tĩnh, càng khiến mọi người cảm thấy bị trấn áp.
Lỗ Nhất Khí đang chắp nối lại tất cả những gì cậu đã
biết trong “Cơ xảo tập” và “Ban kinh”, lần lượt đối chiếu kỹ lưỡng những lý thuyết đó với bố cục của đống gỗ trước mặt. Trong trí não cậu dường
như đang diễn ra một ván cờ, và các quân cờ chính là hơn hai chục súc gỗ ngả nghiêng đang chống đỡ những tảng đá khổng lồ. Cách thức sắp xếp của các súc gỗ đang được điều chỉnh, đang được hoán đổi một cách chóng vánh trong não bộ. Cậu tính toán đến tất cả những khả năng sắp xếp nhiều
nhất có thể. Tính toán càng nhiều phương án, sẽ càng nâng cao được tỷ lệ thành công; sau cùng sẽ chỉ chọn được một phương án khả thi duy nhất,
và đó nhất thiết phải là phương án mà đối thủ không thể ngờ tới.
Lỗ Nhất Khí đột ngột mở choàng hai mắt, nói:
– Chúng ta sẽ đi ra từ đây!
Đôi mắt cậu bừng lên ánh tinh quang rực rỡ, khiến hững người đang đổ dồn ánh mắt về phía cậu chợt chấn động trong lòng.
– Tôi cần ba người để làm việc này. Chưa thực chắc chắn mười phần, rất
nguy hiểm, không chừng sẽ bị gỗ đá đè chết! – Lỗ Nhất Khí nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.