Kim gia trại to
lớn và kín kẽ hơn so với tưởng tượng của Lỗ Nhất Khí. Bao quanh khu trại là hai vành cây rậm, tạo thành bức tường chắn gió rất tốt. Cây cối rất
cao lớn, tuổi cây ước chừng phải hơn năm chục năm. Có lẽ người ta đã đốn hạ cả vạt rừng ở đây, chỉ chừa lại hai vành cây dùng để chắn gió.
Bên trong vành cây chắn gió, còn có một bức tường rào cao lớn vững chãi
được dựng từ những súc gỗ thô to, có lẽ dùng để ngăn chặn thú hoang hoặc những loài động vật hung tợn hơn cả thú hoang xâm nhập. Trong chốn thâm sơn cùng cốc này, thú hoang là đối tượng để đám đàn ông đi rừng truy
bắt, còn đàn bà chính là con mồi chung để đàn ông và thú hoang tấn công. Đã không đủ khả năng phản kích, hiển nhiên chỉ còn cách tăng cường
phòng vệ.
Trong trại toàn là nhà gỗ lúp xúp, mọc lên lộn xộn
chẳng theo hàng lối gì. Từ trên sườn dốc, Lỗ Nhất Khí quan sát kỹ lưỡng
cách sắp xếp của nhà cửa trong trại, còn giơ ngón cái, ngón trỏ và ngón
út lên tạo thành một tư thế gì đó, sau đó áp dụng phương pháp tìm cục
biện tướng vừa học được trong “Ban kinh” để đo đạc đối chiếu đám nhà cửa lộn xộn khắp một lượt phải trái ngược xuôi, song không tìm ra một quy
tắc bố cục nào.
Tuy nhiên, lúc này Lỗ Nhất Khí có thể khẳng định
chắc chắn một điều, đây không phải là “vùng đất mẹ” mà cậu cần tìm. Cảm
giác đã mách bảo cậu rằng, dù ở đây có nhiều đàn bà đến đâu đi nữa, nó
cũng không phải là nơi để xây dựng bảo cấu.
Trong lúc Lỗ Nhất Khí không ngừng chỉ trỏ, vẽ vạch về phía khu trại, những người bên cạnh đều im lặng, không ai lên tiếng quấy rầy, cũng không ai tỏ vẻ ngạc nhiên
hay quái lạ, song trong ánh mắt họ đều thấp thoáng một niềm kính phục.
Cậu đứng đó trong ánh bình minh rạng rỡ, thong dong điểm vạch sơn hà,
khí thế bất phàm khác nào thần nhân.
Nhìn vào ánh mắt thất vọng
của Lỗ Nhất Khí, Nhậm Hoả Cuồng đã đoán ra cậu không tìm thấy thứ gì đặc biệt ở nơi đây. Điều này cũng nằm trong dự đoán của ông ta. Ông nói:
– Nơi đây vôn dĩ hiếm người qua lại, cộng thêm núi non hiểm trở trùng
trùng, rừng phủ tuyết che, nên vốn dĩ không cần coi trọng phương hướng
vị trí, lại càng không tính đến cục tướng phong thuỷ. Chỉ cần đường đi
thuận lợi, tránh được tuyết lở đá lăn đã được coi là cát địa rồi!
Lái gỗ Phó tiếp lời:
– Như Kim gia trại cũng là tốt lắm rồi! Còn như thị trấn bị thiêu rụi hôm qua, nhà cửa ở đấy lộn xộn hơn nhiều, thường là đến trước mùa đông mới
dựng vội để ở. Sang mùa xuân hạ, gỗ lạt hiếm hoi, đến nhà cửa cũng dơ
sạch mang bán, rồi dựng lều ở tạm. Mùa đông gần đến lại lo dựng nhà. Bởi vậy, năm nào họ cũng được ở nhà mới, địa điểm xây dựng mỗi năm một
khác. Năm nay anh quen được một nhà, năm sau lại tới chưa chắc đã tìm
ra. Như chúng tôi sống ở đây đã lâu năm, muốn đến đó tìm người cũng phải hỏi thăm gần chết.
Lỗ Nhất Khí bỗng “ồ” lên một tiếng. Những lời gã lái gỗ vừa nói đã khiến thần kinh não bộ của cậu giật lên một cái,
một vài ký ức mau chóng kết nối với nhau, đám mây đen ngờ vực thoáng
chốc lại bủa vây lấy cậu. Nếu đúng là như vậy, trong thị trấn mịt mù
khói lửa hôm qua, Phó Lợi Khai làm thế nào để nhận ra phương hướng mà
dẫn mọi người tẩu thoát?
Trại thì lớn mà lũng núi lại hẹp, nên
vừa xuống tới chân dốc, đã đến sát cổng trại. Anh em họ Tùng đã chạy lên phía trước, bước chân có phần hấp tấp, tựa như người lữ khách đã khát
cháy họng đột nhiên nhìn thấy nguồn nước mát lành.
Ngay phía sau
họ là Phó Lợi Khai, gã đang rất gắng gượng kiềm chế, song nhìn vào tốc
độ của đôi chân và nhịp vung vẩy của hai cánh tay, có thể nhận ra tuy gã đang đi nhưng còn nhanh hơn cả chạy.
Nhịp chân của Nhậm Hoả
Cuồng vẫn không hề thay đổi, thậm chí khi tới gần cổng trại, ông còn đi
chậm hẳn lại. Ông xoay ngang đòn gánh, che chắn cho ba người Lỗ Nhất Khí ở phía sau.
Tuy cổng trại đã mở toang, song hoàn toàn vắng vẻ.
Cũng vì họ tới đây quá sớm, những chốn mua vui thế này thường chỉ tấp
nập về đêm; lại thêm vào mùa này đám đàn ông đi rừng đều xuống núi về
quê hết sạch, chỉ còn một số ít kẻ vài năm trời chẳng thu hoạch được gì, hoặc mất trắng toàn bộ thành quả trên chiếu bạc là còn lưu lại nơi đây. Đón tết ở chốn này không cần phải quan tâm xem có tiền hay không, bởi
lẽ năm hết tết đến chính là thời khắc những người đàn bà khổ mệnh kia dễ cảm thấy cô đơn tủi phận nhất. Vớ được một gã đàn ông không về quê sum
vầy với vợ con mà chịu ở lại nơi xó rừng hoang vắng này bầu bạn, đám đàn bà kia liệu còn mong muốn gì hơn?
Anh em họ Tùng chạy bổ vào
trong trại, hú hét ầm ĩ. Liền sau đó ào ra một đám đàn bà đầu tóc rối
bù, mắt còn ngái ngủ, da thịt phập phồng dưới những tấm áo bông hờ hững, dải yếm xộc xệch. Chốc lát, bọn họ đã quây kín lấy ba người đi đầu, vừa léo nhéo nói cười trách mắng, vừa lôi kéo anh em họ Tùng và Phó Lợi
Khai. Một vài tấm áo bông đã rơi xuống đất, lộ ra những mảng da thịt
trắng loà loà, còn nhức mắt hơn cả tuyết buổi sáng.
Nhậm Hoả Cuồng chưa vội bước vào trong trại, mà dừng lại trước cổng, quang gánh vẫn xoay ngang chắn lấy ba người phía sau.
Anh em họ Tùng và Phó Lợi Khai nhanh chóng bị đám đàn bà co kéo lôi đi, mất tích bên trong những căn nhà gỗ. Còn lại một đám đàn bà đứng nguyên tại chỗ, không đi ra cổng, vừa cười nói nhao nhao, vừa liếc mắt quan sát
mấy con người trước cổng với vẻ hiếu kỳ, tựa như nhìn thấy quái vật.
Lại thêm một mụ đàn bà béo tốt phốp pháp tuổi gần năm chục từ một gian nhà
gỗ khá lớn xô cửa bước ra, vừa đi vừa lớn tiếng quát nạt:
– Chuyện gì! Chuyện gì! Mới sáng ra đã om sòm như vỡ chợ, khai xuân cho lũ đàn ông thối tha kia đè chết các ngươi đi!
Vừa nhìn thấy mụ đàn bà, Nhậm Hoả Cuồng đã toét miệng cười, đòn gánh vụt
một cái đã xoay dọc lại, xong xóc chạy về phía mụ. Mụ béo nhìn thấy Nhậm Hoả Cuồng, bộ mặt đang cong cớn lập tức hớn ha hớn hở, tung tăng chạy
lại, bộ ngực đồ sộ nảy lên tưng tưng.
Lỗ Nhất Khí nhìn mụ đàn bà béo trắng, nghĩ thầm trong bụng: “Đây là Thuỷ đại nương ư? Thật phí hoài cho cái tên Thuỷ Băng Hoa!”.
Mụ béo vừa chạy về phía Nhậm Hoả Cuồng, đám đàn bà phía sau lập tức ùa ra
như bầy gà sà sân thóc, chí cha chí choé lao về phía ba người Lỗ Nhất
Khí, vây kín lấy họ.
Lỗ Nhất Khí bị giằng giật, co kéo đến xây
xẩm cả đầu óc, sau một hồi xô đẩy, không hiểu thế nào đã bị lôi vào một
gian nhà gỗ ấm sực đến muốn để mồ hôi. Hai người đàn bà cùng theo cậu
vào phòng đã kịp lột tấm áo bông khoác hờ ra khỏi người, trên tấm thân
trắng trẻo chỉ còn độc một mảnh yếm phong phanh, lao tới ôm chầm lấy Lỗ
Nhất Khí khiến cậu muốn ngộp thở, mồ hôi túa ra ròng ròng.
Phải
vất vả lắm Lỗ Nhất Khí mới giãy ra được khỏi vòng tay của hai người đàn
bà, vừa thở hổn hển vừa vội vàng đưa ra nén bạc mà Quỷ Nhãn Tam đã kịp
nhét cho cậu trong lúc giằng co hỗn loạn khi nãy mà xua được họ đi. Hai
người đàn bà khoác lại áo xống, hỉ hả đi ra, vừa đi vừa nói cười chọc
ghẹo, nghe loáng thoáng vài câu đối phương non quá, không nỡ ăn thịt.
Hai người đàn bà đã đi hẳn, trong phòng chỉ còn lại một mình Lỗ Nhất Khí.
Cậu ngồi phịch xuống một cái đôn gỗ khá to phía trước bếp lò, khắp người bải hoải. Trận giằng co với đám đàn bà vừa rồi đã khơi dậy trong cậu
một cảm giác vô cùng khó tả, quái lạ vô cùng. Cả người cậu căng cứng,
tim đập loạn nhịp, không biết là thư thái hay khó chịu. Cảm giác dó
trước đây cũng đã xuất hiện trong cậu vài lần, song chắc chắn không thể
dữ dội mãnh liệt như hôm nay.
Cậu đột nhiên bình tĩnh trở lại,
bất giác ý thức được rằng nhóm của cậu đã bị xé lẻ mỗi người một nơi.
Cậu vội chạy lại bên cửa sổ, muốn tìm xem bọn họ đi đến phòng nào, để lỡ có chuyện gì bất trắc còn nhanh chóng tìm ra được.
Cửa sổ là một tấm đẩy được ghép bằng vỏ cây, Lỗ Nhất Khí đẩy vào mép dưới cùng để mở
cánh cửa ra phía ngoài, rồi liếc qua khe hở bên cạnh nhìn ra.
Vừa đẩy cửa ra, một chùm nắng lập tức ùa vào sáng loá. Khi mắt đã quen với
ánh sáng, cậu bèn liếc ra phía ngoài, thì không thấy Quỷ Nhãn Tam và lão mù đâu nữa. Song cậu đã nhìn thấy Nhậm Hoả Cuồng tay ôm mụ đàn bà béo
trắng bước vào căn nhà gỗ ngay bên cạnh căn nhà nơi cậu đang đứng.
Căn nhà tuy ở bên cạnh, nhưng không sát vách, song căn nhà cậu đang ở có
một góc nhà tì vào một măt tường gỗ của ngôi nhà bên đó. Lỗ Nhất Khí lại nhìn sang hướng còn lại, vẫn không thấy những người khác đâu cả, chỉ
nhìn thấy một căn nhà khác có một góc nhà tiếp giáp với góc nhà của
mình. Chỉ nhìn vào ba căn nhà gỗ tiếp giáp này, có thể biết rằng bố cục
bên trong khu trại vô cùng rối loạn, đã không ngay ngắn lại chẳng mỹ
quan, cách sắp xếp xem chừng rất không hợp lý. Muốn đi lại tìm người
cũng khó, phải quanh co vòng vèo rất tốn công.
Đúng vào lúc đó,
Lỗ Nhất Khí cảm giác có một hơi thở yếu ớt ở ngay trước cửa, tim cậu bất giác nảy lên một cái, vội đưa tay nắm chặt khẩu súng giắt ở thắt lưng,
rón rén bước về phía cửa, rồi thình lình đẩy mạnh cánh cửa ra ngoài.
Ngoài cửa quả nhiên có một người đang đứng, song người đó không hề giật mình
luống cuống như cậu đã dự liệu, cô ta dường như vừa vặn đi ngang qua
trước cửa. Thấy Lỗ Nhât Khí đột nhiên mở tung cánh cửa, cô ta chỉ hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, vẻ như thắc mắc không hiểu vì sao người thanh niên trong nhà lại biết được mình đang đi tới.
Người phụ nữ này mặt mày
thanh tú, nhan sắc cũng khá, chỉ liếc qua đã thấy cô ta khác hẳn những
người đàn bà vừa nãy. Cô ta khoác trên người một tấm áo bông chần vải
gai dày dặn, mép cổ áo và ống tay có những sợi lông thú thò ra, hẳn là
tấm áo được lót bằng da thú. Thân dưới mặc một chiếc quần bông rộng, mặt ngoài do nhiều mảnh da thú nhỏ đã thuộc với đủ mọi màu sắc ghép thành.
Dưới chân đi một đôi ủng da hươu may bằng da hươu nguyên tấm có lót lông cừu. Điểm tương đồng duy nhất giữa cô ta và những người đàn bà khác
chính là gấu dưới của áo yếm không giắt vào trong quần, mà buông thõng
dưới lớp áo bông.
Lỗ Nhất Khí thận trọng quan sát người phụ nữ
đứng trước cửa. Nếu là ở nơi khác, đây là một điều cấm kỵ, song dường
như cô ta đã quá quen với những ánh mắt săm soi kiểu này, nên chẳng hề
phật ý, trái lại còn cười khẽ một tiếng, chủ động lên tiếng hỏi:
– Tôi nghe nói có người muốn mua tin tức, có phải là cậu không?
Lỗ Nhất Khí khẽ chau mày, không biết ai đã để lộ ra điều này? Mình mới tới đây một loáng, chưa đủ thời gian để uống một ly trà, vậy mà đã có người tìm đến tận cửa.
Người phụ nữ nhận ra vẻ hoài nghi của Lỗ Nhất Khí, bèn nói:
– Hẳn là tôi nhầm rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Nếu có hứng thú thì đến chơi với bà chị này nhé, tôi ở gian nhà góc đông bắc kia!
– Vậy chị là…
– Mọi người đều gọi tôi là Thuỷ đại nương, cậu cứ gọi tôi là chị Thuỷ
được rồi! – Nói xong, chị ta quay người đi liền, cặp mông săn chắc đung
đưa uyển chuyển theo từng nhịp bước, nhanh chóng khuất sau đám nhà cửa
lộn xộn.
“Ồ, thì ra đây mới là Thuỷ đại nương” – Lỗ Nhất Khí nghĩ thầm – “Thế mà mới đầu mình cứ ngỡ là môt người đàn bà luống tuổi, hoá
ra cũng mới chỉ hai bảy hai tám là cùng. Nhưng cái tên cũng không hợp
với chị ta lắm, chị ta đâu có vẻ gì giống băng giá, trông chị ta hệt như ánh nắng ban mai ấm áp!”.
Sau đó, không thấy ai tới làm phiền Lỗ Nhất Khí nữa. Không chỉ có vậy, đám đàn bà lúc nãy và những bạn đồng
hành với cậu dường như cũng đã biến mất tích khỏi thế gian. Toàn bộ khu
trại vắng tanh vắng ngắt đến một con chó cũng không có. Trong lòng Lỗ
Nhất Khí cũng trống trải khó tả, cảm giác này chỉ bắt đầu xuất hiện từ
khi cậu gặp Thuỷ đại nương.
Lỗ Nhất Khí chống cửa sổ lên một
chút, rồi ngồi luôn phía trước cửa sổ, như vậy cậu có thể quan sát được
căn nhà mà Nhậm Hoả Cuồng vừa bước vào. Đó là căn nhà ở gần cậu nhất.
Nắng sớm ấm áp chiếu tràn lên người cậu khiến cậu thấy buồn ngủ. Nhưng
khi cậu bắt đầu lin dim đôi mắt, đột nhiên từ căn nhà gỗ bên cạnh vang
lên tiếng kêu thất thanh của mụ đàn bà béo mập khi nãy. Tiếng kêu tiếp
tục vang lên từng chặp liên hồi, song hình như chẳng có ai ngó ngàng gì
đến.
Lỗ Nhất Khí bắt đầu kinh sợ, nhảy bật khỏi đôn gỗ. Song ngay lập tức, cậu nhận ra trong tiếng kêu rên hình như không có vẻ gì đau
khổ, mà trái lại rất sung sướng thoả mãn. Cậu đã hiểu đó là chuyện gì,
mặt cậu bất giác đỏ bừng lên.
Lỗ Nhất Khí ngượng ngùng hạ cánh
cửa sổ xuống, mãc dù trông cánh cửa gỗ có vẻ như khó mà ngăn chặn nổi
những âm thanh kỳ quặc kia. Song cậu đã lầm, cánh cửa vừa hạ xuống,
tiếng kêu rên cũng lập tức im bặt. Lỗ Nhất Khí vô cùng ngạc nhiên, phải
chăng đúng lúc cậu hạ cửa xuống thì bọn họ cũng xong chuyện? Thế là cậu
lai đẩy cửa ra. Không phải, tiếng rên rỉ của mụ đàn bà vẫn đang tiếp
tục, hơn nữa còn to hơn, cuồng loạn hơn cả khi nãy.
Như thế là
thế nào? Căn nhà kề ngay bên cạnh ồn ào như thế, mà căn nhà này chỉ cần
che chắn chút ít đã tuyệt không nghe thấy một động tĩnh gì. Là căn nhà!
Nguyên nhân chắc chắn là ở căn nhà. Nhà cửa ở đây không lộn xộn rối ren
như cậu nghĩ, mà được bố trí theo quy luật, một quy luật cao siêu tinh
diệu hơn nhiều!
Lỗ Nhất Khí nhìn qua cửa chính và cửa sổ, quan
sát một lượt những căn nhà khác. Cậu lại phát hiện ra một hiện tượng vô
cùng xảo diệu, đó chính là quỹ đạo vận hành của mặt trời tại nơi đây.
Khu trại ở trong thung lũng, có rừng cây và núi non bao bọc xung quanh.
Thế nhưng từ khi mặt trời bắt đầu nhô lên khỏi đường chân trời, lúc nào
nó cũng ở một vị trí cao hơn so với hình vòng cung được tạo thành bởi
các đỉnh núi và rừng cây. Sau đó từ thấp tới cao, rồi lại từ cao tới
thấp, ánh nắng áp lúc nào cũng được phân bố đều đặn tới từng căn nhà gỗ
trong trại cho tới khi mặt trời xuống núi. Hơn nữa, những căn nhà xem
chừng có vẻ lộn xộn không hàng không lối lại không hề che khuất lẫn
nhau.
Nơi đây chắc chắn có cao nhân! Nơi đây không chỉ đơn giản
là nơi tụ tập của đám đàn bà. Nhà có nắng chiếu là chuyện tốt, vách nhà
cách âm cũng là chuyện tốt, song nếu rất nhiều chuyện tốt cùng hội tụ
lại một nơi, thì chắc chắn phải có bàn tay thiết kế của bậc cao thủ về
kiến trúc.
Đặc biệt là khả năng cách âm giữa các căn nhà… Mà
không đúng, ai bảo là giữa các căn nhà đã được cách âm? Lúc này cậu
không nghe thấy âm thanh từ các căn nhà khác, song chưa biết chừng từ
các căn nhà khác lại nghe rõ mồn một âm thanh từ căn nhà này. Những góc
nhà nối liền với nhau rất giống như ống nghe của bác sĩ. Phải chăng vừa
bước chân vào nhà, cậu đã trở thành một tên ngốc bị người khác theo dõi
sát sao?
Lỗ Nhất Khí vội kéo sập cánh cửa sổ xuống, rồi mau chóng kiểm tra khẩu súng mang theo người, súng vẫn đầy đạn. Cậu giắt khẩu pạc hoọc vào thắt lưng, đây là vị trí thuận tiện nhất để rút súng. Trong
tay cậu lăm lăm khẩu súng trường Mauser.
Lỗ Nhẩt Khí bước lại bên giường, trên giường sực mùi đàn bà. Cậu lật hai lớp chăn lên, thứ mùi
kia càng xộc lên nồng nặc, xen lẫn cả mùi đàn ông tanh tanh. Cậu nhấc
hẳn tấm chăn lên, giũ thật mạnh vài cái, rồi ngồi xuống mép giường gắng
sức đung đưa thật mạnh, khiến nó kêu lên cọt kẹt từng hồi. Sau đó, cậu
nói to:
– Ngủ một lát đi!
Song Lỗ Nhất Khí không ngủ, mà
khẽ khàng ngồi dậy trải tấm chăn bông xuống sàn gỗ, như vậy có thể giấu
được tiếng bước chân. Cậu rón rén đi về phía cửa không một tiếng động.
Đã đến trước cửa, cậu đứng lại điều hoà nhịp thở đang trở nên dồn dập vì
căng thẳng. Cậu đã tìm được mục tiêu, đó là một căn nhà gỗ xoay nghiêng ở dãy phía sau. Căn nhà này cũng giống như căn nhà liền kề với cậu, có
một mặt tường tì vào góc nhà bên cạnh.
Lỗ Nhất Khí gần như đã
nhìn thấy được vẻ hoảng loạn của những người bên trong khi cậu đạp cửa
xông vào, gần như đã chứng minh được suy luận của mình thông qua những
âm thanh vọng đến.
Cậu dứt khoát đẩy bật cánh cửa, tung người lao vọt ra ngoài.
Căn nhà kia cách chỗ cậu chừng mười hai bước chân, song cậu chỉ lao đi được sáu bước. Bởi lẫn trong ánh nắng ấm áp chan hoà, cậu chợt cảm nhận thấy một luồng hàn khí, lạnh lẽo hệt như đến từ cõi âm hồn.
Bên ngoài bức tường rào của khu trại có một bóng người thướt tha áo trắng. Chính
là Dưỡng Quỷ Tỳ! Song khuôn mặt xinh đẹp của cô dường như có phần tiều
tụy.
Mới đi được sáu bước, Lỗ Nhất Khí đã dừng ngay lại. Cậu đã
cảm nhận được luồng khí âm hàn đang ập tới từ bên ngoài hàng rào gỗ mộc. Nhưng cậu không quay người lại, cảm giác mách bảo cậu, đã không còn kịp nữa rồi.
Đúng vậy, cậu đã không còn kịp để quay người nửa lại
càng không kịp chạy trốn hay tránh né. Song mối đe doạ không phải đến từ làn khí âm hàn ở phía sau lưng mà phía sau làn khí lạnh lẽo kia, còn có một luồng khí khác. Phạm vi bao trùm của nó không lớn, tựa như môt đốm, một chấm, một đầu mũi nhọn hoắt. Thế nhưng chính hình thù đó đã khiến
nó càng thêm sắc bén rơn người, sát khí và uy lực tích tụ trong một chấm nhọn tinh vi kia lại càng không gì cản nổi.
Mồ hôi lập tức túa ra trên lưng Lỗ Nhất Khí, chỉ tích tắc nữa thôi, thứ chảy ra hẳn sẽ là dòng máu!
Dưỡng Quỷ Tỳ trước nay chưa bao giờ nói một lời, lúc này chợt hét lên lanh lảnh:
– Đi!
Cùng lúc đó, từ trong tấm áo choàng bỗng vụt ra một luồng gió trắng toát, thổi thốc về phía Lỗ Nhất Khí.
Lúc này Lỗ Nhất Khí đã thực sự ngửi thấy mùi chết chóc, tử khí tràn đến bủa vây lấy cậu. Và cậu quyết định di chuyển trong tuyệt vọng. Đúng lúc
Dưỡng Quỷ Tỳ thổi ra luồng gió quái dị, cậu đã quay đầu lại. Cậu chỉ
muốn nhìn xem kẻ giết mình là ai trong thời khắc sau rốt của cuộc đời.
Vừa quay đầu lại, cậu không những tuyệt vọng, mà còn vô cùng thất vọng. Vì
cậu chỉ nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm và ánh mắt hốt hoảng của Dưỡng Quỷ Tỳ. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, cậu không thể đọc thấy được
bất cứ thứ gì trong đó.
Một âm thanh trầm bổng mơ hồ từ phía xa
vụt lại, tưa như một tiếng thở dài, nhẹ nhàng xuyên qua tường rào gỗ
mộc, để lại trên thân cây to ngang miệng bát một lỗ thủng gọn gàng hình
bán nguyệt, xuyên vào trong luồng gió trắng của Dưỡng Quỷ Tỳ, khựng lại
một thoáng rồi lập tức vùng ra, ngân lên khe khẽ mà tiếp tục lao về phía Lỗ Nhất Khí.
Chính vào khoảnh khắc Lỗ Nhất Khí vừa khép mắt lại, bỗng một luồng sức mạnh đẩy bật cậu ra, khiến cậu văng đi đến tận mái
hiên cách đó sáu bước.
Tiếng ngân mơ hồ đã im bặt, thay vào đó là tiếng rú thê thảm của một người sắp chết.
Lỗ Nhất Khí mở choàng mắt, và nhìn thấy một viên kẹo hồ lô. Đúng vậy, chỉ
có một viên chứ không phải một xiên, vì trên que xiên chỉ có một thân
người! Một thân người bị xuyên suốt qua bởi một thanh sắt dài ngang tâm
người lớn. Chính là Tùng Đắc Lễ! Gã vừa lao vụt ra từ căn nhà gỗ bên
cạnh, đẩy Lỗ Nhất Khí bật đi, trong khi bản thân hứng trọn cây sắt nhọn, xuyên thấu qua người, đúng vị trí tim bên ngực trái.
Lỗ Nhất Khí một bước lao vọt đến bên Tùng Đắc Lễ, chụp ngay lấy cây sắt đinh nhổ ra.
– Không được nhổ!
Cùng với tiếng quát, một bóng người nhảy vụt từ trên mái nhà xuống, là Tùng Đắc Kim.
Bàn tay Lỗ Nhất Khí vừa chạm vào thanh sắt, cảm giác mẫn tiệp của cậu đã
nhận ra rằng đây là một cây mâu, một cây mâu thép nguyên khối cần đến
máy móc mới có thể bắn đi, chính là loại mâu “sương sớm thâm tóc”. Trong “Bách binh kỷ tự” có viết: “Sương sớm khẽ than tóc phai bạc, niệm chưa
kịp tỉnh người đã già” là nói về loại mâu “sương sớm thấm tóc” này. Đây
là một loại ám khí vô cùng bá đạo, cần có kệ bắn hoặc nỏ kéo mới có thể
bắn ra, hơn nữa đường đi rất khó kiểm soát, cần phải tính toán kỹ càng
mọi điều kiện như môi trường, thời tiết để tiến hành điều chỉnh. Loại
mâu này có một đặc điểm rất nổi bật, chính là đường kính và chu vi của
mỗi tấc trên thân mâu không đồng đều, từ đó sẽ có tác dụng đạo dẫn trong khi bắn.
Tuy Tùng Đắc Kim hét lên rất lớn, song vẫn không át
được một tiếng ngân ảo não. Lại một hơi thở dài tương tự thoảng đến, mục tiêu vẫn là Lỗ Nhất Khí.