Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 37



Sau khi tan học vào thứ sáu, Lục Hách Dương thu dọn cặp sách, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Hạ Uý đang đứng ở hành lang của tòa nhà dạy học đối diện, đang giả làm một kẻ ngốc ngây thơ bắt chuyện với Trì Gia Hàn.

2

Buổi trưa Tiểu Phong đã gửi tin nhắn tới, nói với Lục Hách Dương rằng tối nay Số 17 không được xếp lịch thi đấu. Tài xế đã chờ sẵn ở cổng trường, hôm nay Lục Thừa Dự về nhà, Lục Hách Dương phải về ăn cơm tối.

“Chủ tịch vừa xuống máy bay, ước chừng một tiếng rưỡi nữa sẽ về đến nhà.” Tài xế chậm rãi nói với Lục Hách Dương.

“Được.”

Lục Hách Dương dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường dành cho xe đạp trước cổng trường dự bị lúc nào cũng vắng tanh, thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy lướt qua.

Ánh chiều tà chiếu qua, Lục Hách Dương hơi thẳng người dậy một chút, nheo mắt lại trong ánh sáng chói lòa.

Vẫn là chiếc xe đạp cũ không phù hợp với đám đông đó, gió thổi tung mái tóc và bộ đồng phục học sinh của alpha, dưới ánh mặt trời lặn trông cậu như một viên hổ phách.

Mỗi lần nhìn Hứa Tắc, Lục Hách Dương đều cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh hơn, là một cảm giác kỳ lạ. Xe chạy ngang qua, Lục Hách Dương đột nhiên đưa tay ra, đặt sườn mặt của Hứa Tắc vào giữa ngón trỏ và ngón cái, bóp nhẹ.

2

Lần này Lục Thanh Mặc không trở về, Lục Hách Dương ở trong phòng làm bài tập, đợi đến khi thời gian gần tới anh mới xuống lầu đi tới nhà ăn, ngồi trên ghế chờ Lục Thừa Dự.

Mười phút sau xe lái vào vườn hoa, Lục Thừa Dự xuống xe, còn có một thư ký beta xách cặp đi theo sau lưng ông.

“Ba.” Lục Hách Dương đứng dậy.

Lục Thừa Dự liếc mắt nhìn Lục Hách Dương, cởi cúc áo Âu phục, ngồi lên ghế: “Ăn thôi.”

Lại là một bữa ăn không đối thoại, sau khi ăn vài miếng, Lục Thừa Dự đặt bộ đồ ăn xuống, đứng dậy đi vào phòng đọc sách. Sau khi Lục Thừa Dự rời đi, thư ký beta đến nhà ăn, đặt một túi hồ sơ lên ​​bàn.

Anh ta không nói trong túi đựng hồ sơ là gì, nhưng Lục Hách Dương có thể đoán được, anh hỏi: “Ba tôi đã xem qua chưa?”

“Vẫn chưa.” Thư ký trả lời: “Chủ tịch tạm thời chưa có thời gian xem.”

“Được rồi, cảm ơn.” Lục Hách Dương nói.

Buổi tối Lục Thừa Dự ra ngoài dự yến tiệc, Lục Hách Dương tắm rửa xong đứng ở ngoài ban công, vừa chải đầu vừa gửi tin nhắn cho Hứa Tắc: Hôm nay thi đấu chưa?

Đây là lần đầu tiên anh gửi tin nhắn cho Hứa Tắc, hai phút sau, Lục Hách Dương nhận được phản hồi, Hứa Tắc nói: Không, hôm nay không có trận đấu, cậu đến phía Tây thành phố rồi sao?

Câu này có nghĩa là Hứa Tắc hiện đang không ở phía Tây thành phố, hẳn là đang ở nhà. Lục Hách Dương trả lời: Có chút việc, hôm nay không đi nên không biết có phải cậu đang nói dối không.

Lần này Hứa Tắc trả lời rất nhanh: Không có lừa cậu, tôi đang ở nhà.

Lục Hách Dương: Lừa tôi cũng không sao, thi đấu không bị thương là được..

Hứa Tắc: Thật sự không có đánh, cũng không có vết thương nào.

Lục Hách Dương: Chứng minh thế nào đây?

Phải mất một lúc mới trả lời tin nhắn, đó là một bức ảnh.

Phải mất một lúc mới trả lời tin nhắn, đó là một bức ảnh

(Cre: Artist Trương Đại Phố)

(Cre: Artist @M木万W_别打游戏该画画了)

(Cre: Artist @M木万W_别打游戏该画画了)

Hứa Tắc ngồi trên ghế trước bàn học, là góc từ trên xuống, từ miệng đến bụng dưới đều hoàn chỉnh, rất thành khẩn để chứng minh cho Lục Hách Dương thấy mình không bị thương. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên thân trên để trần của cậu, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp trên xương quai xanh, cơ ngực và cơ bụng của cậu. Chất lượng điện thoại không tốt nhưng có thể nhìn ra ngoại trừ một vài vết sẹo cũ thì đúng thật là không có vết thương nào mới. Vết hằn trên cổ Hứa Tắc đã gần như biến mất, chỉ còn lại dấu răng rất mờ, chưa đến hai ngày nhưng chắc chắn cũng sẽ biến mất.

1

Nếu lúc đó Lục Hách Dương cắn cổ Hứa Tắc mạnh hơn, có lẽ dấu vết sẽ ở đó lâu hơn.

2

Mặc dù biết Hứa Tắc không có bất kỳ suy nghĩ vặn vẹo nào, nhưng Lục Hách Dương vẫn hỏi cậu: Tại sao lại gửi ảnh khỏa thân cho tôi?

6

Vài giây sau anh đã nhận được tin nhắn trả lời: Không phải đâu.

Sau đó, Hứa Tắc lại gửi đến: Thật sự không có đấu, cũng không bị thương.

Lục Hách Dương có thể tưởng tượng biểu cảm của Hứa Tắc lúc này là đang nóng lòng giải thích, anh nhìn màn hình, cười rồi trả lời: Được, tin cậu.

Hứa Tắc trả lời: Cảm ơn.

1

Sau khi nhìn hai từ này trong nửa phút, Lục Hách Dương đã đổi tên ghi chú (*) của Hứa Tắc thành “Hứa ngốc”.

2

(*) fyi thì cái ghi chú tên trên WeChat này giống như sửa nickname trên Messenger í nhưng mà người đối diện không biết tên mình được đổi thành gì, thay vì Messenger thì cả hai đều thấy nha.

3

Sau đó anh ngồi xuống ghế, nhặt túi hồ sơ trên bàn nhỏ lên. Mở ra xem, bên trong là một tập tài liệu mỏng, bức ảnh khoảng một inch của Hứa Tắc được chụp lúc nhập học ở trường dự bị, đang mặc đồng phục học sinh nhìn chằm chằm vào máy ảnh không có biểu cảm gì. Vì là bản sao đen trắng nên khuôn mặt đó trông lạnh lùng và u ám hơn bình thường một chút.

17 tuổi, alpha cấp S, học sinh lớp 11-11, địa chỉ đang sinh sống… về cơ bản là khớp với những gì Lục Hách Dương biết.

Về mối quan hệ gia đình của Hứa Tắc, rất đơn giản, cha là một cảnh sát, mười năm trước trong một lần làm nhiệm vụ đã bất ngờ hi sinh, mẹ từng là một nữ diễn viên sân khấu, sáu năm trước đã tự sát qua đời. Người thân duy nhất còn sống là bà ngoại Diệp Vân Hoa, hiện đang được điều trị dài hạn tại một viện điều dưỡng tư nhân do bệnh tim mạch và các vấn đề về tâm thần.

Thông tin của ba người chỉ in trên một trang, suy cho cùng hai người đã chết, một người là bệnh nhân, xem ra cũng không cần đào sâu thêm.

Lục Hách Dương lật sang trang tiếp theo, trên đó là các mối quan hệ xã hội khác của Hứa Tắc. Một võ sĩ quyền anh đen rẻ tiền, đồng thời cũng làm bán thời gian với tư cách là phục vụ và lao động phổ thông trong câu lạc bộ ngầm, không chỉ một lần bị Đường Phi Dịch đưa đến tiệc rượu, thông tin cụ thể đến từng thời gian, địa điểm, số phòng, những người và nhân viên tham gia.

Những người đó là ai, Hứa Tắc chưa chắc đã biết, nhưng có vài cái tên mà Lục Hách Dương rất quen thuộc, tóm lại là những loại người giống như Đường Phi Dich, thậm chí anh còn nhìn thấy tên của anh rể mình là Nguỵ Lăng Châu.

1

Lục Hách Dương bỏ tài liệu trở lại túi hồ sơ, thư ký nói rằng Lục Thừa Dự tạm thời chưa có thời gian để đọc những tài liệu điều tra này, Lục Hách Dương tin là thật. Không phải là Lục Thừa Dự tạm thời không có thời gian xem, nhưng thời gian và sức lực của chủ tịch rất quý giá, hoàn toàn sẽ không lãng phí lên một học sinh cấp ba, Hứa Tắc với Lục Thừa Dự mà nói là một sự tồn tại không đáng để mắt đến.

Vì vậy mục đích của việc đưa túi hồ sơ này cho Lục Hách Dương chỉ là để nhắc nhở anh phải chú ý đến việc giao du với loại người như thế nào, và loại người nào nên giữ khoảng cách.

4

Suy cho cùng không có người bạn thân nào trước đây của Lục Hách Dương lại bị gửi đến một bản báo cáo điều tra được in đen trắng thế này.

Lục Hách Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thật ra cũng không có gì đẹp để nhìn, đêm nay không có trăng sáng, cũng không có sao.

Anh lại cầm điện thoại lên, chúc Hứa Tắc ngủ ngon.

Hứa Tắc nhanh chóng trả lời: Cậu cũng vậy, ngủ ngon.

Sáng hôm sau Lục Hách Dương ngủ dậy, Lục Thừa Dự đã ra ngoài tham dự cuộc họp, bảo mẫu nói hôm qua rất muộn ông mới về, hơn nữa còn uống rượu trong bữa tiệc, thế nhưng hôm nay vẫn đúng giờ dậy rất sớm.

Lục Thừa Dự là một nhà cầm quyền rất ưu tú, mặc dù nhiều người trong liên minh không hài lòng với khuynh hướng chính trị và bản lĩnh làm việc của ông, nhưng hầu như chưa từng có ai chỉ trích ông bất tài hay hoài nghi về năng lực của ông.

Lục Hách Dương ăn xong bữa sáng, dành hai tiếng để hoàn thành bài tập về nhà. Hơn mười giờ, anh một mình lái xe đến Loan Sơn.

Đi ngang qua khu phố cũ, Lục Hách Dương giảm tốc độ để liếc nhìn đường phố đông đúc. Đương nhiên không thể trùng hợp như vậy mà lại gặp Hứa Tắc, Lục Hách Dương chỉ nhớ lại lần trước Hứa Tắc giúp anh thay lốp xe ở chỗ này, lúc đó bọn họ vẫn còn rất xa lạ.

Đến lưng chừng núi, chiếc xe vệ sĩ đi phía sau hơn mười mét dừng lại, không tiếp tục đi theo. Sau khi lái lên thêm vài phút nữa, Lục Hách Dương dừng lại trước cổng một biệt thự trên núi, chờ người gác cổng nhận dạng biển số, cần gạt cảm biến được nâng lên.

Xe cuối cùng cũng lái vào vườn hoa, Lục Hách Dương xuống xe, gọi omega đang đội mũ che nắng đang tỉa cành ô liu một tiếng: “Ba.”

Omega dừng kéo, đứng thẳng người quay đầu lại, cười với Lục Hách Dương: “Muốn tới sao không nói trước?”

Ông rửa tay trong bồn rửa bên cạnh, sau khi lau khô tay thì cuộn ống tay áo đang được xắn lên xuống, rót một cốc nước đưa cho Lục Hách Dương. Lục Hách Dương nhấp một ngụm nói: “Quên mất.”

“Vào trong đi.”

Vào phòng khách, Lâm Ngung Miên cởi mũ ra, mất đi vành nón, lộ ra vết cắn sưng đỏ trên tuyến thể ở sau gáy ông, Lâm Ngung Miên cài chặt khuy áo sơ mi, để cổ áo che đi phần cổ.

1

Lục Hách Dương đang quay lưng về phía ông cho cá ăn, Lâm Ngung Miên hỏi: “Có phải sắp thi cuối kỳ rồi không?”

“Vâng.”

“Học kỳ 1 lớp 12 thì cấp S sẽ nộp đơn vào trường đại học, chuẩn bị tuyển sinh sớm rồi.”

“Vâng.”

“Sắp phải bắt đầu đưa ra quyết định rồi nhỉ?”

Lục Hách Dương không trả lời, một lúc lâu sau mới hỏi: “Hôm qua có phải ba tới đây không?”

“Sao lại nói thế?” Nụ cười của Lâm Ngung Miên nhạt đi một chút.

“Mỗi lần ông ấy đến chỗ ba, ba sẽ hỏi con những chuyện như đã quyết định hay chưa.”

“Thế à?” Lâm Ngung Miên ngồi trên sofa, “Cho nên ấy mà, ba sớm đã nói rồi, chỗ này của ba không phải là cảng tránh gió, mà là nơi đầu ngọn gió.”

1

Sau khi cá ăn hết thức ăn thì nổi lên mặt nước, vài giọt nước từ đuôi vẩy lên, bắn tung tóe lên mu bàn tay của Lục Hách Dương.

“Bất kể cuối cùng con quyết định thế nào, ba vẫn hy vọng con không để lại nhiều điểm yếu.” Lâm Ngung Miên cúi đầu, gọt một mảnh gỗ thon dài, so sánh với bút lông bên cạnh ông, “Thanh Mặc cũng là vì bị nắm phải điểm yếu nên không có sự lựa chọn.”

Dừng lại một lát, ông lại cười: “Thật ra bị nắm cũng không sao, hạ quyết tâm tàn nhẫn cũng vậy. Chị gái con trông thì có vẻ không thích thú không quan tâm cái gì, nhưng đều là giả thôi. Con và con bé rất giống nhau, chỉ là không biết bản chất có giống nhau hay không.”

“Hình như muộn rồi.” Lục Hách Dương đặt thức ăn cho cá xuống, đột nhiên nói.

6

Lâm Ngung Miên ngẩng đầu: “Cái gì?”

“Hơi muộn rồi, con về trước đây.”

“Không phải mới tới sao, không ở lại ăn cơm à?”

“Con muốn tới một nơi.”

“Lại muốn nhảy dù hay chơi dù lượn sao?” Lâm Ngung Miên cẩn thận đánh bóng thanh gỗ, “Cũng đúng, trên mặt đất quá nguy hiểm, lên trời bay lượn nhiều một chút.”

3

Lục Hách Dương cuối cùng cũng cười: “Vậy con đi trước đây.”

“Ừm, lái xe chậm thôi.”

Lái xe ra khỏi cổng, Lục Hách Dương dừng lại bên đường, cầm điện thoại lên gọi điện.

Lúc điện thoại được kết nối, Lục Hách Dương nghe thấy tiếng bút rơi trên mặt đất, anh hỏi: “Đang làm bài tập à?”

“Ừm.” Giọng nói của Hứa Tắc nghe có vẻ rất căng thẳng.

“Vậy bây giờ cậu đang ở nhà à?”

“Đúng vậy, ở nhà.”

“Được, nửa tiếng nữa tôi tới.”

Hứa Tắc không có thời gian ngẩn người, lập tức hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Không có.” Lục Hách Dương nói, “Tôi còn tưởng cậu muốn gặp tôi.”

Đầu dây bên kia im lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Lục Hách Dương muốn cười, anh cũng cười thật nhưng giọng nói rất bình thường: “Không muốn thì tôi không qua nữa, không quấy rầy cậu.”

“Không phải.” Hứa Tắc lập tức trả lời, ý thức được phản ứng của mình quá rõ ràng, cậu lại im lặng hai giây mới nhỏ giọng nói: “Vậy cậu lái xe cẩn thận.”

+

“Được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.