Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 102



hôm nay là ngày thứ 60 Hạ Uý mất liên lạc. Trì Gia Hàn mở khung chat ra, tin nhắn gần đây nhất là ba ngày trước do cậu không được gửi cho Hạ Uý: Về thì nói một tiếng.

Làm việc trong Bệnh viện Quân y và đã tiếp tục căng thẳng với số lượng quân nhân và cảnh sát, Trì Gia Hàn hoàn toàn hiểu rõ đặc tính của ngành nghề này. Khi có nhiệm vụ không nói một lời đã biến mất là chuyện bình thường, thời gian tính theo đơn vị năm, trong lúc mọi người cho rằng đánh chết luôn rồi thì lại đột nhiên trở về, những kiểu tình huống như thế này không phải là không có.

Nhưng Trì Gia Hàn không nghĩ Hạ Uý cũng sẽ như vậy.

Lần trước đi làm nhiệm vụ trở về, Hạ Uý chút chút nữa đã chết trên bàn Giảm, lần này không biết thế nào. Nếu nói xúi quẩy một chút thì gần đây Trì Gia Hàn đã không ít lần thấy Hạ Uý cả người đều là máu, đến cường hai ngày nay đều gần như mất ngủ.

“Gia Hàn, Gia Hàn?”

Trì Gia Hàn tập trung lại tinh thần, màn hình điện thoại đã tắt từ lâu. Cậu bé bình đầu, đồng nghiệp có hơi lo lắng: “Sao mà gọi mãi cậu cũng không nghe, cảm thấy gần đây trạng thái của cậu không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không sao, chắc chắn là làm buồn ngủ thôi.”

“Được rồi, vậy tôi tan làm đây, cậu cũng về sớm chút nghỉ yên đi.”

“Ừm.”

Về nhà tắm xong nằm lên sofa, Trì Gia Hàn ấn vào khung chat với Hứa Tắc, gõ một hàng chữ, suy nghĩ một lát rồi lại xóa đi.

Chỉ là hai tháng mà thôi, cái loại người im hơi yên tĩnh chờ tận bảy năm như Hứa Tắc thì mình chả có gì đáng để nói cả.

Trì Gia Hàn tắt điện thoại nhìn lên chùm chùm người, chờ cho đến khi chuông cửa vang lên. Tưởng là quản lý nhà đất đến đưa đồ chuyển phát nhanh, cậu đứng dậy đi tới, không nhìn mắt thần đã mở cửa ra.

Nóng sốt Hạ Uý cũng đang mặc đồ ngủ mất nửa phút, Trì Gia Hàn nói năng không trôi chảy lắm: “Anh đến đây làm gì?”

Hạ Uý ăn qua người cậu, đi vào phòng khách rồi đóng cửa lại: “Không phải cậu nhớ tôi rồi đấy chứ?”

“Ai nhớ cậu?” Trì Gia Hàn xoay người, ánh mắt theo dõi Hạ Uý, đồng thời phủ nhận trong bối rối.

“Anh còn gửi tin nhắn cho tôi rồi, đây không phải là nhớ tôi thì là gì?” Hạ Uý quay lại, “Đúng không?”

Vẫn luôn dễ dàng cho Trì Gia Hàn cực kỳ thanh thản. Trì Gia Hàn nói: “Tôi nhớ cha cậu ấy.”

“Nhớ ông ấy làm gì?” Hạ Úy cười lên một cách kỳ quái, gửi người đến gần bên tai Trì Gia Hàn, giọng nói hạ thấp xuống, “Ba tôi ông ấy già rồi, bác sĩ Trì vẫn nên nhớ tôi đi, có được không?”

Trì Gia Hàn trôi qua, vỗ một cái lên mặt Hạ Uý.

Thật ra là một cái cảm giác nhẹ nhõm, tạo cho Hạ Uý có một cảm giác giác khoái như thể say mê là yêu, là yêu như vậy, vậy nên còn tăng thêm cường độ thái độ của kỹ năng. Ngay cả đầu chó cũng không nghiêng đi mà tiếp tục Tiếp tục bên cổ Trì Gia Hàn: “Pheromone thơm quá đi, Tiểu Trì của chúng ta.”

“Có phải là bạn có bệnh không?” Trì Gia Hàn Cung đầu Hạ Uý ra, xin bàn tay phải xà phòng, được vụn ria cắt đá cuội cho đá vôi, Trì Gia Hàn nhất thời gian thảnh thơi, hỏi: “Về lúc nào vậy?”

Hạ Uý đứng người: “Vài tiếng trước, về nhà tắm một cái.”

“Ồ.” Trì Gia Hàn chậm cảm thấy không thoải mái, “Bàn cậu mau về nghỉ yên đi.”

“Vừa mới tới đã bắt tôi đi rồi.” Hạ Uý lắc đầu đi về phía sofa, “Dau lòng, thật sự quá lạnh, không phải tranh cãi kịch câm…”

Trì Gia Hàn: “…”

Ngồi trên ghế sofa ôm tay nhìn phòng khách một vòng, Hạ Uý có thể hiện sự hài lòng: “Thưa ngài, bao giờ tôi có thể đến sống ở đây vậy?”

“Đợi đến khi hai tay buông xuôi trong tiền tro cốt.” Trì Gia Hàn lại nửa chừng nằm xuống một đầu bên kia ghế sofa, chỉ vào bể cá ở chỗ không xa, “Tôi sẽ đặt cậu ở cạnh cạnh đó.”

“Ngay cả tro cốt lõi của tôi cũng muốn độc sử dụng đúng không?” Hạ Uý cũng gác chân lên, đối mặt với Trì Gia Hàn, nói lời chân thành, “Bác sĩ Trì, đừng có yêu tôi quá.”

Trì Gia Hàn cau mày, thẳng chân đạp qua, nhưng không ngờ lại đạp sai góc nên mở ngay vị trí quan trọng. Hạ Uý rít lên một tiếng nhưng lại không tránh đi, ngay sau đó một tay nắm cổ chân Trì Gia Hàn không cho cậu bé nhúc nhích nữa.

Cách một lớp Quần ngủ và Qu.ần lót, vị trí đi dạo lên phần cong của lòng bàn chân, lòng bàn chân truyền đạt cảm giác kỳ lạ, tai Trì Gia Hàn đỏ lên rất nhanh, đang định bí người thì Hạ Uý đã đứng dậy, dùng ngón cái ra hiệu “Suỵt”, sau đó lấy điện thoại ra bắt máy: “Alo, ba.”

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại lớn đến trình Trì Gia Hàn cũng có thể nghe được: “Lại lăn đi đâu rồi, bảo vệ mày về nhà ngay lập tức mày không nghe có đúng không?!”

“Nhỏ giọng đi.” Lúc Hạ Uý nói chuyện thì ánh mắt vẫn nhìn đỏ vào Trì Gia Hàn, ngón tay cái của tay còn lại hết lần này đến lần khác lên cổ chân của Trì Gia Hàn, “ Hôm nay mệt mỏi rồi, ngày mai về.”

Trì Gia Hàn kiểm tra vài giây rồi quay đầu đi xem TV, cho dù TV không được mở mà là một màn hình đen kịt.

“Có thể làm đến cái vị trí bây giờ rồi mà không có việc gì lại xông đi tuyến một, thật sự không xem tính mạng mình ra có gì đúng không?!”

“Con làm đến vị trí hiện tại là vì để có thể tự quyết định xem sẽ ở trong văn phòng hay ra tuyến một, ai cũng đừng mong quản lý con nhé.” Hạ Uý bình tĩnh, “Thống Đốc Hạ, ba thật sự nên học theo mẹ con đi, tĩnh tâm nhiều lên, chép Kinh Phật này, không có lúc nào cũng ngồi yên thế có được không?”

Quảng cáo

Không mong đợi ba trả lời sẽ được trả lời thì điện thoại đã có của Uý. Sau đó, nhìn sườn mặt đang giả chết của Trì Gia Hàn, nắm lấy chân đối phương hướng về th.ân dưới của mình ma sát lại lần nữa, đúng như dự đoán, ngay lúc này Trì Gia Hàn giống như một con thỏ bị túm lấy chân sau mà bắt đầu phân vùng, đỏ mặt cực kỳ tức giận gọi tên mèo: “Hạ Uý!”

Hạ Uý bật cười, nắm lấy đầu gối kéo cả người vào gi.ữa hai chân mình. Hai chân của Trì Gia Hàn bị ép vòng qua eo Hạ Uý, nửa trên cự kích muốn lùi về sau, tay chống ở phía sau người.

Cho dù tình cảnh không giống nhưng Hạ Uý vẫn nhớ lại nhiều năm trước, cũng là trên ghế sofa, Trì Gia Hàn còn mặc đồng phục đeo cặp sách. Một người thông tin như vậy lại không biết làm sao để an ủi mình nên đã chọn dùng môi trường hôn, dùng cơ sở dữ liệu.

Cho dù lúc đó đã uống say, Hạ Uý vẫn nhớ ánh mắt và biểu cảm của Trì Gia Hàn, lo lắng, mê man, không biết phải làm sao. Nỗi nhớ mình đã hỏi Trì Gia Hàn “Vì sao?”, chỉ là Trì Gia Hàn không trả lời đánh dấu. Lúc mở mắt ra lại thì trời có sáng trưng, ​​Trì Gia Hàn biến mất không thấy đâu mà chỉ còn lại tấm thẻ học sinh bị rơi bên cạnh sofa.

Sau đó chớp mắt đã hơn bảy năm, thời gian đau khổ thì cảm thấy từng phút giây đều dài đằng sau đẵng, lúc chuyển vào công việc lại cảm giác vì thời gian trôi qua quá nhanh.

“Tôi chết rồi thì bạn có đau lòng không?” Hạ Uý giữ cơ đùi kéo lại gần đó, “Sẽ một lúc đã kết hôn với người khác chứ?”

“Rẽ.” Trì Gia Hàn hoàng mặt.

“Đang trả lời câu hỏi trước hay sau vậy?”

“Sáu.”

“Nếu như tôi không chết thì cậu sẽ kết thúc với tôi chứ?”

Trì Gia Hàn không nói gì, ánh mắt của Hạ Uý di chuyển từ lông mày mày đến môi rồi hôn đầu tới.

Không bị đánh, cũng không được bước vào phong, rất yên tĩnh hôn nhau vài phút, Hạ Uý khách đầu để cho Trì Gia Hàn có thời gian tự do thở thở, sau đó hôn mặt và tai cậu.

Tiếng thở hơi của Trì Gia Hàn có hơi thở nặng nền, chiến nhiên cậu bé ôm lấy Hạ Uý, mắt vẫn còn ngọc: “Cậu có thể cút đi chưa?”

“Tôi vẫn luôn suy nghĩ một việc.” Hạ Uý nói đằng sau trả lời một nỏo.

“Cái gì?”

Hạ Uý vuốt ve sau Trì Gia Hàn, cậu giống như ôm một đứa bé, béo túc nói: “Tôi đang nghĩ, một năm Hách Dương và Hứa Tắc hôn môi được quá ba lần không?”

“?” Trì Gia Hàn mở mắt ra, “Có liên quan gì đến cậu không?”

“Quan tâm mật thiết kế đến trạng thái tình cảm của bạn thôi mà.” Hạ Uý nói, “ Tính cách của hai người trong bọn họ đều có vẻ lạnh lùng.”

thời gian nhớ lại buổi tối khi cuối cùng của mình đã phát hiện ra mối quan hệ làm người khác kinh ngạc của Lục Hách Dương và Hứa Tắc, cũng là do nhìn thấy Lục Hách Dương hôn lên khoé miệng Hứa Tắc. Hạ Uý nghĩ, hôn khoé chắc chắn là một trong số ít cử chỉ thiết kế của người đó rồi *** nhỉ?

Trì Gia Hàn thả tay ra nói: “Bạn gọi điện hỏi không phải biết rồi à?”

“Hỏi ai thì được nhỉ?” Hạ Uý Khiêm tốn xin chỉ bảo.

“Hỏi Lục Hách Dương đi, mấy khoa trong bệnh viện gần đây tổ chức đi du lịch, nay Hứa Tắc đang ở nước ngoài.”

Lời của cậu còn chưa nói xong thì Hạ Uý đã gọi đi rồi.

“Alo, Thượng tá lục.”

“Kết thúc nhiệm vụ rồi à?” Lục Hách Dương hỏi.

“Ơ? Sao cậu biết bây giờ tôi đang ở nhà bác sĩ Trì?”

“?” Lục Hách Dương nói: “Không có việc gì khác thì cảnh trước đây.”

“Có việc, lần cuối cậu và Hứa Tắc hôn môi là khi nào?”

“…” Giọng nói của Lục Hách Dương bình tĩnh, “Lần cuối cậu làm đánh giá trạng thái thần thoại là bao giờ?”

Hạ Uý suy nghĩ: “Chắc chắn là nửa năm trước.”

“Bàn thì mau đi làm lại lần nữa đi.” Lục Hách Dương lịch sự nói “Ngủ ngon.”

“Bạn xem kìa.” Sau khi điện thoại, Hạ Uý rất chắc chắn nói với Trì Gia Hàn, “Cậu ấy đang trốn tránh câu hỏi này.”

Trì Gia Hàn chống tay bò ra sau và chuyển đến đầu còn lại, ngồi xuống rồi nhìn Hạ Uý không nói gì.

“Chờ chút, tôi lại gọi cho Quân Trì một cuộc, kiểm tra xem có phải cậu ta đang đánh bài bài không.”

Tốc độ nghe điện thoại của Cố Quân Trì chậm hơn Lục Hách Dương rất nhiều, sau khi kết nối, đầu bên kia truyền tới hơi thở không nằm thư giãn, gần như cố gắng hết sức để kiềm chế, Cố Quân Trì mới mở miệng: “Tốt nhất là bạn nên có việc đó.”

“Ừm… không có việc gì đập, cậu ngủ rồi hả, đang làm gì đấy?”

Giọng nói của Hạ Uý vừa dứt thì Cố Quân Trì đã thanh thản điện thoại.

“Cậu xem kìa, lại trốn tránh câu hỏi, mấy alpha này giả dối thật đấy.” Hạ Uý dùng tốc độ gõ chữ nhanh trên điện thoại, vừa nói, “Một người thì tính cách lạnh lùng, một người thì đánh bà xã, hoàn toàn không như tôi.”

Sau đó Đánh tắt điện thoại, quay đầu nhìn bốn phía: “Tôi buồn ngủ rồi, phòng ngủ ở đâu vậy? Ở bên đó đúng không, cảm ơn bác sĩ Trì.”

Trước khi Trì Gia Hàn hoàn toàn phản ứng lại thì Kiểm đã đi vào phòng, Trì Gia Hàn ngồi một vài giây mới đứng dậy đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Hạ Uý đã mắt ngay thẳng trên giường, bồi bồi đến bồi, bình tĩnh như một điều có thể.

Nếu như không phải ngay khi vừa gặp đã nhìn thấy mặt đã gầy đi rất nhiều của Hạ Uý cùng với Quầng Báu ở dưới mắt thì bây giờ Trì Gia Hàn đã gọi bảo vệ bạch tuộc đi rồi.

Đứng bên mép giường hai phút, Trì Gia Hàn động chân, vòng qua cuối giường và đi sang bên còn lại, giở chăn ra rồi lên giường.

Hạ Uý không có dù chỉ một chút phản ứng, Đánh đã ngủ rồi, không biết là hai tháng qua thức bao nhiêu đêm.

Vì khó đi vào giấc ngủ nên Trì Gia Hàn đi mò điện thoại rồi mở lên, cuối cùng cậu cũng đã biết vừa rồi cuộc Hạ Uý đã gõ chữ gì lên điện thoại.

Bởi vì một cái ID nào được ghim trên khung chat đã thay đổi rồi: AAAA Ác tình số một thủ đô.

—v


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.