Lời Gọi Mời Định Mệnh Bóng Hồng Gai Góc Và Boss Tài Phiệt

Chương 17: 17: Ra Tay Đánh Người



Sau khi cả nhóm ra đến cổng lớn bệnh viện quốc tế, Iris nhanh chóng tìm đến nhà thuốc bệnh viện mua một vài liều thuốc giảm đau cho Bella, xong xuôi hết tất cả mới trở về khách sạn.

Vừa về đến khách sạn The Monarch thì đồng hồ cũng đã điểm 3h30 sáng.

Lúc này đại sảnh khách sạn vẫn còn khá thưa thớt, mọi người có lẽ còn đang chìm trong những giấc mộng đẹp, nhưng với Ngũ đại Phantom mà nói, thật xui xẻo vì họ chẳng thể chợp mắt được nữa.

Chỉ vì một vài chuyện ngoài ý muốn mà đêm nay của họ là một đêm không ngủ.

Năm người bọn họ không về phòng mà dừng chân ở hành lang dãy phòng VIP, giờ khắc này tâm trạng ai cũng thật tồi tệ sau những chuyện đã xảy ra.

Ginny chủ động lấy điện thoại ra, sải bước đi về cuối hành lang gọi điện cho ai đó, sau đó liền quay về vị trí mà bọn họ tụ tập.

– “Báo với Hằng chưa? “.

Iris mở lời hỏi.

– “Vừa xong, cậu ấy nói sẽ tóm gọn bọn chúng, bảo chúng ta yên tâm, trưa mai hãy đến trụ sở bang Phượng Hoàng”.

Ginny gật đầu rồi nói.

– “Tốt”.

Bella khá hài lòng với đáp án này.

– “Vậy…giờ chúng ta làm gì đây, quá giờ đi ngủ rồi”.

Swan nhìn mọi người một lượt, thắc mắc.

– “Gần đây thôi, bên kia đường có một quán cà phê khá được mở cửa xuyên suốt mà phải không? Ra đó đi, sẵn tiện đi bộ thể dục cho khuây khỏa.

Kế bên khách sạn có sân chạy mà”

Lời đề nghị của Bella được mọi người bỏ phiếu tán thành, tất cả lập tức về phòng thay đồ rồi rời đi.

……

Mất khoảng 5 phút để di chuyển ra quán cà phê khá sang trọng mang tên Hoa Hạ.

Quả thật đây là một nơi vô cùng lí tưởng để hạ hỏa, nuôi dưỡng tâm hồn 5 cô gái trẻ lúc này.

Họ bước vào, tìm một góc thích hợp rồi an vị.

Ngay sau đó, nhân viên phục vụ liền nhiệt tình ra chào hỏi, đợi thức uống được mang lên, họ mới bắt đầu vào chuyện chính.

– “Chuyện về tập đoàn Hoa thị, thế nào rồi?”.

Bella vừa chậm rãi thưởng thức cà phê, vừa đặt câu hỏi.

– “Năng suất làm việc của Hằng rất ổn, nói được chắc chắn làm được, không chừng đã xong xuôi hết rồi”.

Lời Ginny vừa dứt thì màn hình điện tử khá lớn được treo ở vị trí trung tâm quán cà phê truyền đến tin tức.

Trên màn hình lúc này là khung cảnh trước tập đoàn Hoa thị, đông đúc phóng viên đang chen chúc ở đó mặc dù trời vẫn chưa sáng.

– “Kính thưa quý vị! Chúng tôi đem đến cho mọi người tin tức chấn động ngày hôm nay.

Chiều tối hôm qua, đột ngột xuất hiện nguồn tin chỉ thẳng vào Chủ tịch tập đoàn Hoa thị – Hoa Đồng đã sử dụng nhiều thủ đoạn bất hợp pháp trong kinh doanh, bao gồm trong đó có trốn thuế và rửa tiền đen.

Vì tin tức bất ngờ, Hoa thị chẳng thể chứng minh được sự trong sạch, giá cổ phiếu hiện đang xuống dốc không phanh, kéo theo nhiều tài nguyên, dự án cũng không cánh mà bay.

Nhiều người cho rằng, sự thịnh vượng của Hoa thị sẽ đặt dấu chấm hết vào ngày mai”.

Một nam phóng viên chia sẻ.

Quán cà phê Hoa Hạ này được khá nhiều doanh nhân ưu chuộng, nếu không tính nhóm Bella thì có khoảng hơn 20 người ở đây.

– “Chà, tin tức chấn động thật sự đấy! Tôi có biết Hoa Đồng trong một vài phi vụ làm ăn với ông ta, Hoa thị được như ngày hôm nay cũng là do ông ta không từ thủ đoạn, lại ít ai có thể nắm thóp của ông ta.

Để ông ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn thành tựu cả một đời mình gây dựng nên sụp đổ như thế này thì…người đó tuyệt đối không đơn giản”.

Một vị doanh nhân âu phục đỏ ngồi gần 5 người họ.

– “Liệu có khi nào là ngũ đại tài phiệt? “.

Một vị khách khác hỏi.

– “Không có khả năng, so với ngũ đại tài phiệt, Hoa thị chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ bé cỡ nào.

Hơn nữa, thần thần bí bí như thế này tuyệt đối không phải là tác phong của họ trên thương trường”

Lời mà họ nói với nhau, Bella và các bạn nghe chẳng sót một chữ.

– “Ngũ…đại…tài…phiệt?”

Swan nhíu mày, đọc từng chữ rồi dùng ánh mắt ngây thơ ấy nhìn 4 người bạn thân.

– “Đệ tứ à, cậu ít tiếp xúc với thương trường nên có thể sẽ khá lạ lẫm với mấy câu chữ vừa rồi.

Ngũ đại tài phiệt là biệt danh để gọi những ông trùm thương giới đó, chính xác là 5 người đàn ông.

Và chúng ta đang ở trên địa phận của họ”.

Ginny ôn tồn giải thích cho bạn mình hiểu.

– “Thế…các cậu có biết mặt mũi của 5 người đàn ông này không? Đẹp trai không?”.

Swan nghe Ginny giải thích thế, liền tò mò hỏi tiếp.

– “Dĩ nhiên là không biết mặt.

Cậu quan tâm người ta đẹp trai hay không làm gì?”.

Bốn người kia đồng thanh đáp như thế đấy.

– “Cưa cho đổ”

– “Cậu háo sắc vừa thôi, đệ tứ.

Chừa đường sống cho người ta nữa chứ”.

Lần này 4 người kia chỉ nhún vai rồi thôi, không nói gì nữa khiến Swan tức muốn sôi máu.

Ngồi nói chuyện, uống nước với nhau khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ, cả đám cùng nhau kéo ra sân vận động nhỏ kế bên khách sạn.

Trên sân lúc này chỉ có 5 người bọn họ, phát hiện thấy có khu chơi bóng rổ, liền cùng chia đội đấu một trận.

– “Đệ nhất, phiền cậu ngồi ngoài làm khán giả, vai cậu vừa mới trúng đạn, không thích hợp vận động mạnh”

Nghe những lời nhắc nhở hết sức có tâm của Iris, Bella chỉ có thể bĩu môi tuân theo, đành ngồi ngoài xem 4 người kia chơi.

Nhóm của họ cực kì thích chơi thể thao, đặc biệt là bóng rổ và bóng đá.

Vây nên ai cũng đều chơi khá sung sức và nhiệt tình.

Riêng Bella, ngồi xem các bạn chơi thấm mệt được một lúc thì chu đáo chủ động đi mua vài chai nước.

Nhưng cô nào hay, khi cô vừa khuất bóng thì trên sân lại xuất hiện thêm một vài vị khách không mời mà đến.

Ồ, là 5 người con gái khác, nhưng họ tiến lại gần chỗ Ginny, Iris, Swan và Selena đang chơi với nét mặt hiện rõ sự miệt thị.

– “Nghe nói Swan Resen đã đến Trung Quốc, thật không ngờ lại được gặp cô ở đây”

Một trong 5 người kia bước lên phía trước nói với giọng điệu đầy chua ngoa, nét mặt chính là rất mưu mô xảo quyệt.

– “Chà, cứ tưởng fan hâm mộ đường xa đến tìm chứ”.

Swan cũng bước lên khinh thường đáp trả.

Nào ngờ, vừa mới dứt tiếng thì một cái tát bất ngờ giáng xuống khuôn mặt của Swan, mạnh đến nỗi rách cả khóe môi.

Swan nhíu mày, rồi trừng mắt nhìn kẻ vừa ra tay với mình.

Ngay cả Ginny cùng những người kia cũng một phen giật mình.

Không phải là do Swan quá yếu đuối, mà là không ngờ đến cô ta lại có cái lá gan này, cho nên mới tạm tháo hết phòng bị.

Cô tuyệt đối không phải kiểu người muốn chọc vào là dễ dàng.

– “Để tao nói cho tụi mày biết, bọn tao là ngũ thiên kim nổi danh chốn phồn hoa này, hào quang này chỉ có thể là của bọn tao, tụi mày đừng hòng nhảy vào, đặc biệt là mày Swan Resen.

Bọn tao ghét mày đã lâu, ghét ánh hào quang của mày, ghét cả đám bạn khốn kiếp của mày nữa.

Nhưng mà nếu như mày chịu nghe lời bọn tao, biết đâu bọn tao sẽ còn để mày thuận buồm xuôi gió mà hát hò trong giới giải trí”.

Cô gái dẫn đầu lại tiếp tục khiêu khích.

– “Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mày xem, không biết đã dùng nó đi dụ dỗ bao nhiêu thằng đàn ông rồi”.

Đoán xem là ai, cô ả chua ngoa này ngoài Vương Nghi ra thì còn là ai khác.

– “Ngũ thiên kim sao? Chốn Bắc Kinh này quả thật thú vị.

Hừ, tôi không cần biết các người là ai, chỉ biết, các người đã thành công chọc giận tôi rồi”

Swan giương đôi mắt sắc bén màu xanh lục về phía bọn họ.

Ngũ thiên kim nào ngờ, trong lúc bọn họ không để ý thì Iris, Selena và Ginny đã lẳng lặng bao vây họ lại rồi.

Phương châm của ngũ đại Phantom là không bao giờ được đánh kẻ mềm yếu hơn mình, đó không phải vinh quang.

Thế nhưng giờ có lẽ phải suy nghĩ lại, bọn này khốn nạn quá, bức họ phải tự mình ra tay.

– “Nhà của bọn tao có thế lực ở đây đó, tụi mày dám động vào bọn tao xem”

-“Đánh đi”

Nói xong cả 4 người liền động thủ, ra tay dứt khoát, không hề có chút nương tay.

Chẳng qua chỉ là đáp trả lại 5 người cô ta vài cái tát mà thôi, có qua có lại.

– “Á, tụi mày dám”.

Ngũ thiên kim địch không lại sức của bọn họ, hứng chịu từng cái tát đau đớn vào mặt.

Tại sao lại như vậy chứ, không nghĩ tới họ lại chịu đựng cảnh này.

– “Dám đánh tôi sao? Gan các người cũng lớn lắm, còn dám sỉ nhục người khác.

Là do các người kiếm chuyện trước, đừng có trách tôi”.

Swan kiêu ngạo, nghiến răng nói.

Đánh một hồi lâu cho đến khi Swan và các bạn thấy đã tay mới dừng lại, chẳng để tâm đến 5 người kia bị đánh đến mức sưng cả mặt, nằm dài ra đất, đầu tóc bù xù, còn đâu ra dáng dấp lúc nãy nữa.

Trông thật thảm hại!

Chỉ là mấy cô tiểu thư chân yếu tay mềm còn ỷ thế hiếp yếu, vậy thì để họ dạy dỗ lại một chút.

Xem ai sợ ai.

Mà Bella, vừa đi mua nước về tới, chẳng kịp chứng kiến được trò hay vừa diễn ra, nhưng nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt thì liền tròn mắt ngây thơ nhìn 4 người bạn thân của mình sau khi đánh người ta xong đang trong trạng thái hết sức bình thản, đã vậy còn bày ra vẻ mặt vô tội khiến cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

– “Xem ra mình vừa bỏ lỡ màn kịch hay”

Nói rồi liền bước về phía ngũ thiên kim, cô thật muốn xem rốt cuộc là kẻ nào to gan tới mức dám chọc đám bạn thân cô giận đến mức khiến họ ra tay đánh người như vậy, còn là phụ nữ nữa chứ.

Nhưng ngay nhìn rõ được mặt của Vương Nghi, nét cười trên khuôn mặt cô lập tức biến mất, mà Vương Nghi khi trông thấy Bella, cũng sợ hãi đến phát khiếp.

– “Cô…cô…là cùng một bọn với tụi nó”.

Cô ta lắp bắp.

– “Chó điên cắn người, đáng đánh”.

Bella thốt lên một câu với ý mỉa mai rồi cùng các bạn rời đi, bỏ lại ngũ thiên kim đang nằm đó trừng họ bằng ánh mắt phẫn nộ.

– “Dám đánh tao, dám khinh miệt tao, tụi mày chán sống.

Swan Resen, tao nhất định khiến mày phải hối hận.

Cả mày nữa”.

Vương Nghi vừa khóc vừa thét lớn.

***

Sau khi “vận động” cơ thể cho khỏe người, nhóm Bella lại về khách sạn.

Vừa hay đúng 6h sáng, gặp được mẹ của họ ở hành lang, trông họ khá lo lắng.

Mặc Tư Thuần bước lại vỗ mạnh lên vai của Bella, ngay vai đang bị thương khiến cô ú ớ hồi lâu.

– “Con sao vậy? Lại bị thương nữa rồi phải không?”.

Mặc Tư Thuần liền xem bả vai của con.

– “Con không cẩn thận, bị trúng đạn thôi.

Mẹ đừng lo”

-“Con…!”.

Mặc Tư Thuần khá tức giận.

– “Còn Swan nữa? Làm gì mà mặt con trông thảm thế?”

-“Mấy đứa tụi con nữa? Làm gì mà suốt đêm qua không về phòng, nói”

Các vị phu nhân lại đang sắm vai những bà mẹ quyền thế dạy con mình cơ đấy, đúng là nhà phải có nóc.

– “…”.

Nhóm Bella chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng mà nghe lời mẹ dạy.

– “Mấy cái đứa này, lúc còn nhỏ thì cứ suốt ngày theo cha bám mẹ, lớn lên rồi thì kéo bè kéo phái đi chơi quên đường về.

Giải thích cho mẹ nghe xem”

-“Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà mẹ, tụi con có về, nhưng đã quá giờ có thể chợp mắt nên mới ra quán cà phê, chạy bộ vài vòng đến giờ mới về đây”

Selena nhỏ nhẹ giải thích.

Ai bắt gặp tình cảnh này có lẽ sẽ phải nhịn cười đến tắt thở, đường đường là ngũ đại Phantom làm mưa làm gió thế nào mà giờ phải khép nép sợ mẹ như vậy.

– “Sự cố gì ngoài ý muốn mà để mình bị thương như vầy hả? Thật hết nói nổi, cũng là do ba tụi nó chiều chuộng quá đi”

-“Mẹ, mẹ đừng giận nữa, tụi con biết lỗi rồi, cho dù muộn thế nào cũng sẽ về nhà”.

Iris nói.

– “Tạm bỏ qua cho mấy đứa, bây giờ, đi ăn sáng”.

Cho dù bây giờ muốn cãi lí thế nào thì phải lấp đầy bụng trước đã.

….._ •• to be continued ••_……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.