“Ha ha, các ngươi lần này có chạy đằng trời, thù một mũi tên lần trước…” Lãng Phiên Vân điên cuồng cười lớn, ngũ quan cũng chen chúc lại với
nhau lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn. Chẳng qua là hắn đem tầm mắt rơi vào trên
người Dạ Thanh Hàn một giây sau mặt đã đột nhiên biến sắc, một mảnh
trắng bệch.
“Không đúng! Dạ Thanh Hàn, ngươi…Các ngươi không phải là bị lạc vào ảo cảnh sao? Làm sao như không có việc gì? “
Hắn run rẩy chỉ Dạ Thanh Hàn lui về sau hai bước, mắt trừng trừng làm như
không thể tin tin. Tại sao lại như vậy? Bọn họ rõ ràng sẽ bị lạc trong
ảo cảnh của mình… Nhưng là Dạ Thanh Hàn trừ một chút bị thương ngoài da
căn bản lông tóc không tổn hao gì!
‘Phong thủy luân chuyển’ những lời này nói một chút cũng không sai tí nào.
Lãng Phiên Vân cũng cười không ra được nữa như 1 con mồi bị vây quanh có,
trong số họ Loạn Mã Tiên Sinh lại đột nhiên phát ra một trận cười to
nhìn Lãng Phiên Vân trong mắt tinh quang nháy lên:
“Ngươi cho rằng… ai cũng như củi mục giống ngươi sao? Lãng – Phiên – Vân!”
“Ngươi… Các ngươi muốn như thế nào?” Lãng Phiên Vân khẩn trương nuốt một ngụm
nước bọt, bị ánh mắt Loạn Mã Tiên Sinh tràn đầy hận ý mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, lưng đã sớm một mảnh ướt đẫm.
Lãng Phiên Vân theo bản năng vừa lui một bước, lại nghe phía sau một thanh âm nhạt như mây trôi vang lên: “Chúng ta muốn như thế nào ngươi không phải là biết rõ ràng
sao?”
Lãng Phiên Vân chỉ cảm thấy sau lưng hơi có thở rét lạnh
xông lên, không đợi hắn hiểu được chuyện gì xảy ra, một trận đau nhói
hắn phát hiện máu của hắn con đã xuống đáy!
“Ngươi….” Bị tử vong một khắc kia hắn mới phát hiện không biết lúc nào đứng ở phía sau mình
là Quân Tử Quá Lộ, và người phía sau toàn bộ bị giết chết! Mà đánh lén
hắn là Mộ Thần đang đứng ở trước mặt hắn, hướng hắn phong khinh vân đạm
cười chẳng qua là nụ cười lạnh như băng.
Mộ Thần mặc dù không
phải là kẻ thù của hắn như Dạ Thanh Hàn nhưng hắn vẫn hết sức tôn trọng
đạo lý ” tự kiêu bị tự kiêu hại”. Vô luận hắn cố gắng cỡ nào lửa giận
trong lòng giờ phút này cũng bị bọn người không biết tốt xấu này khơi
dậy!
Người như thế, tuyệt đối không thể tha thứ!
Lãng
Phiên Vân chính là thấy mình trong nháy mắt đã trở lại nơi sống lại
không khỏi cũng luống cuống, đám người bọn họ rối loạn đang muốn vứt bỏ
hết giáp mà chạy chợt thấy Dạ Thanh Hàn trong tay hiện lên hàn quang!
“Không … “
“Tốt” chữ còn chưa kêu hết bọn họ người như phảng phất đụng vào cái gì đó
trong lồng ngực một trận đau nhức nháy mắt chỗ kia liền mở ra một đóa
hoa sáng lạng, ngay sau đó chỉ cảm thấy áp lực vô hình mãnh liệt đánh
sâu mà đế, và đám người này đã liên tiếp bị đánh bay ở giữa không trung
hóa thành những chấm màu sắc tựa như những ánh sao lấp lánh trong ban
ngày.
Ở ngoài thành bị giết cũng sẽ ở khu vực ngoài cửa thành
sống lại. Mà khi Lãng Phiên Vân lần nữa sống lại thời điểm lại phát hiện đường đi của hắn bị mấy bóng ma kia hiện ra hoàn toàn không thể chống
đở .
Lãng Phiên Vân trong lòng thầm cảm thấy không ổn, nơm nớp
lo sợ ngẩng đầu, nhìn tới là năm cái mặt vô cùng quen thuộc… Mà những
chủ nhân của khuôn mặt kia ai cũng là cao thủ!
Lãng Phiên Vân
trong mắt lần đầu tiên toát ra thần sắc kinh khủng, hắn cắn chặc hàm
răng lui một bước theo bản năng nhìn về bốn phía tìm kiếm đường, cũng
phát hiện hắn đã…Không có đường có thể trốn!
“Ngươi… Các ngươi…” Mồ hôi lạnh ứa ra, hắn kinh hoảng đã nói không ra lời.
Vốn là Lãng Phiên Vân cho là những người này trong ảo cảnh nhất định sẽ
mình đầy thương tích đến lúc đó hắn có thể dễ dàng giết chết bọn họ.
Nhưng là bọn họ thế nhưng vẫn cường đại một chút cũng không có hao tổn
gì! Mà bây giờ kẻ có việc… lại biến thành là hắn…
Loạn Mã Tiên Sinh dùng ánh mắt như nhìn con mồi nhìn vào Lãng Phiên Vân, ma sát tay khẽ cười nói:
“Hắc hắc, Dạ, cậu tính toán xử lý người này như thế nào?”
Còn lại ba ánh mắt kia cũng rơi vào trên người Dạ Thanh Hàn tựa hồ đang đợi quyết định của hắn.
Dạ Thanh Hàn trong mắt đầy hàn quang ngừng lại nói:
“Luân bạch hắn!”
“Tốt! Em rể, tôi liền chờ một câu nói này của cậu!” Mộ Thần kích động lên
tiếng đồng ý thi hành ba chưởng trong giây lát hắn đã lấy ra “Hung khí”
sắp giết người. Trời chiều ánh sáng theo xuống trên lưỡi kiếm sắc bén
trơn hạ một đạo chói mắt.
“Dạ Thanh Hàn, ngươi… Ngươi lại muốn
luân bạch ta?” Lãng Phiên Vân nghe Dạ Thanh Hàn nói càng thêm kinh hoảng thất sắc đầu óc nóng lên, bất chấp tất cả chửi ầm lên
“Thân là đệ nhất cao thủ ngươi cư nhiên hèn hạ như thế? Ngươi thật là một tiểu nhân! Không…Ngươi không phải là người!”
“Ta từ trước đến giờ cũng là hèn hạ như thế thật ra thì ta không ngại hèn
hạ thêm một chút.” Dạ Thanh Hàn tròng mắt đen u như ám dạ lười nhác nhìn giọng nói lạnh như băng đáp lễ, đồng thời tay cầm kiếm thật nhanh đâm
về phía trước
Chà!
Đột nhiên cảm thấy một luồng lãnh khí thẳng chui vào bên trong thân thể của mình, Lãng Phiên Vân trợn tròn
cặp mắt hắn mới phát giác mình lại bị ‘ giết…
…
Một lát
sau, Lãng Phiên Vân lần nữa từ chỗ sống lại bò đi ra ngoài, bất quá lần
này hắn đổi một sắc mặt khác hoàn toàn mất hết thái độ lớn lối mới vừa
rồi.
“Dạ… Dạ Thanh Hàn đại nhân, ta…ta biết sai rồi!” Lãng Phiên Vân run rẩy đi tới trước mặt Dạ Thanh Hàn, đột nhiên “Phù ” một tiếng
ngã xuống đất thanh âm cầu khẩn nói :
“Mới vừa rồi ta là nói giỡn, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho ta đi…”
Nhưng lời còn chưa dứt mấy cao thủ kia đã đợi đợi không kịp vây quanh đi tới ở trên người Lãng Phiên Vân áp dụng kĩ năng vây đánh xưa nay chưa từng
có!
Cứ như vậy, Lãng Phiên Vân một lần lại một lần bị giết. Cho
đến khi hắn về lv 1, rơi sạch trang bị trên người, đám nhân tài “Vô
lương” này đã bỏ qua. Cứ như vậy, Lãng Phiên Vân mặc một cái quần đang
lúc mọi người tràn đầy ánh nhìn soi mói chật vật chạy vào trong Huyền Vũ thành…
Cho nên nói thà rằng đắc tội với tiểu nhân, cũng không
thể đắc tội với Dạ Thanh Hàn. Đó là 1 cậu được ghi vào trong sử sách
Loạn Thế, trở thành danh ngôn truyền rộng khắp mà một câu nói kia chính
là kết quả của sự cuồng vọng của Lãng Phiên Vân khiêu khích Dạ Thanh Hàn đúc rút mà có. ╮ (╯▽╰ )╭
Lãng Phiên Vân giải quyết sau, đoàn người Dạ Thanh Hàn mục tiêu đương nhiên đến trên người Quân Tử Quá Lộ.
“Quá Lộ huynh, làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?”
Dĩ nhiên những vấn đề này Dạ Thanh Hàn chưa bao giờ hỏi. Mà một câu nói kia rõ ràng cho thấy tùy là Loạn Mã Tiên Sinh hỏi ra.
“Ai, đừng nói nữa. Thật ra thì tôi là có chuyện đến Thanh Long thành làm,
thật không nghĩ đến lại đi nhầm, đánh bậy đánh bạ đi tới Huyền Vũ thành
kết quả là bị một nhóm người này vây quanh …” Quân Tử Quá Lộ bất đắc dĩ
thở dài ra tiếng, vẻ mặt trấn định như thế hoàn toàn không giống như là
nói láo. Dứt lời hắn ha hả cười mấy tiếng, vừa như cường điệu giải
thích:
“Đúng rồi, phát hiện mấy người trong ảo cảnh chẳng qua là tình cờ.”
Loạn Mã Tiên Sinh bán tín bán nghi nhìn hắn một cái, ánh mắt nhưng lặng lẽ
liếc về phía Dạ Thanh Hàn, nhưng thấy Dạ Thanh Hàn không có tỏ vẻ gì rồi hướng Quân Tử Quá Lộ gật đầu:
“Thì ra là như vậy, Quá Lộ huynh cũng muốn trở về Thanh Long thành sao? Cùng nhau sao.”
“Đương nhiên.” Quân Tử Quá Lộ cười đến vô cùng chân thành.
“OK.” Loạn Mã Tiên Sinh cười đáp một tiếng, mới vừa muốn đi theo Quân Tử Quá
Lộ rời đi lại thấy Dạ Thanh Hàn không nhúc nhích, không khỏi kỳ quái
“Di? Dạ, cậu không trở về Thanh Long thành sao?”
Chỉ nghe Dạ Thanh Hàn chậm rãi đáp:
“Loạn, Khinh Hàn tâm trạng không tốt lắm, tôi cùng cô ấy out trước, cậu theo Quá Lộ huynh trở về Thanh Long thành.”
Loạn Mã Tiên Sinh lập tức ngầm hiểu, ánh mắt trở nên vô cùng mập mờ hướng Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn càn quét:
“Hắc hắc… Dạ, tôi hiểu, cậu yên lòng đi theo chị dâu tận hưởng thế giới hai
người…” đột nhiên hắn cảm thấy đầu bị cái gì nặng dùng sức một gõ, đông! Một trận đau đớn toát ra! Hắn bị đau kêu lên tiếng, xoa cái đầu quay
đầu trừng hướng Mộ Thần tự dưng gõ hắn:
“Này, Mộ Thần, tại sao anh gõ đầu tôi!”
Mộ Thần không chút khách khí trừng lại:
“Em gái của tôi là người cậu có thể tùy tiện tưởng tưởng loạn sao?”
“…” Loạn Mã Tiên Sinh tự biết mình đuối lý, chỉ có thể mặt như đưa đám
nghiêm mặt cùng Quân Tử Quá Lộ rời đi nhưng đường mới đi một nử, hắn vừa quay trở lại đối với Dạ Thanh Hàn nói, :
“Đúng rồi, Dạ, cho tôi mượn ‘hồi thành phù’, tôi cũng không muốn để cho bà điên Mỉm Cười Đau Đớn kia tìm được tôi.”
“…” Dạ Thanh Hàn dùng ánh mắt im lặng nhìn hắn một cái, thuận tay đưa cho
hắn một tờ hồi thành phù, rồi hắn cười khúc khích nhìn soi mói theo Mộ
Khinh Hàn cùng Mộ Thần out khỏi trò chơi.
**
Vạch tìm hồi thành phù Loạn Mã Tiên Sinh cùng Quân Tử Quá Lộ truyền tống đến một ngã ba cửa Thanh Long thành.
Gần tới tối, trong Thanh Long thành người cũng không có mấy, cho dù có ai
online cũng là tới và đi vội vàng. Hai bên đường san sát cửa hàng lộ ra
vẻ cô độc vắng lạnh chỉ có đèn lồng màu đỏ treo ngoài cửa tản ra tia
sáng mông lung, sáng mà tối của chạng vạng. Trên con đường rộng Loạn Mã
Tiên Sinh cùng Quân Tử Quá Lộ 2 cái bóng bị kéo rất dài.
Vốn là
Loạn Mã Tiên Sinh còn coi là ở bên trong Thanh Long thành lắc lư một
thời gian ngắn mới out, nhưng với tình hình hôm nay lại nổi lên khốn ý.
“Hmm ——” hắn đánh một ngáp, mí mắt mệt mỏi chớp xuống phía dưới, quay đầu tự nhiên nói với Quân Tử Quá Lộ:
” Quá Lộ huynh, tôi liền đưa huynh đến đây… Tôi phải out rồi …”
“Đợi một chút, Loạn Mã huynh, có thể hay không tìm một chỗ kín đáo?” Quân Tử Quá Lộ nhưng một chút không có ý muốn chia ra, vẻ mặt chân thành ngăn
trở hắn ánh mắt sáng trong.
“Tôi có chút việc muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.”
Hả? Loạn Mã Tiên Sinh thầm cảm thấy kinh ngạc, bất quá nghe qua có chuyện
nói với hắn, mỏi mệt bất giác tiêu tan nửa phần, cười đáp ứng:
“Tốt.”
Cứ như vậy, Loạn Mã Tiên Sinh đi theo Quân Tử Quá Lộ đi vào một gian khách sạn lớn nhất Thanh Long thành, hướng chưởng quỹ bao một gian phòng tốt
nhất.
” Quá Lộ huynh, huynh có cái chuyện gì… ” chẳng qua là
Loạn Mã Tiên Sinh chân trước mới bước vào sương phòng chỉ nghe thấy
thanh âm “Phanh” một tiếng vang thật lớn! Hắn giật mình quay đầu kiểm
tra tình huống, trước mắt đột nhiên một bông hoa .
Đinh!
“Hệ thống: Người chơi Quân Tử Quá Lộ đối với bạn sử dụng Khốn Tiên Tác cao cấp, trong vòng 1 giờ không thể thoát ra.”
” Quá Lộ huynh…tại sao…” Loạn Mã Tiên Sinh nhất thời thoát ra không được, khiếp sợ không dứt ngẩng đầu nhìn hướng Quân Tử, Quá Lộ đập vào mi mắt
là 1 nụ cười.
Trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên mãnh liệt 1 dự cảm bất an.
Quân Tử Quá Lộ mặt mày cong cong, nụ cười thoáng như kẻ khiêm tốn loại ôn nhuận:
” Loạn… chẳng lẽ anh vẫn chưa rõ sao?”
Loạn Mã Tiên Sinh suy nghĩ ở một trận dừng lại sau chợt tỉnh ngộ , con ngươi của hắn bỗng dưng co rút nhanh cơ hồ là kêu ra tiếng:
“Quá Lộ… chẳng lẽ cô cô… cô là?”
Quân Tử Quá Lộ mỉm cười lạnh nhạt:
“Không sai là tôi.”
“A a!”