Loạn Nhịp Vì Người

Chương 44



Màu xanh lam là màu ấm áp nhất.

“Cậu… Cậu có thích… Điền Phức Chân không?” Hai tay đang ôm thỏ bông của Phó Tư Điềm vô thức siết chặt, máu như dồn lên đầu đến choáng váng. Cô muốn bỏ trốn nhưng lại sợ bỏ lỡ mất phản ứng của Thời Ý.

Thời Ý ngẩn người, “Cũng bình thường.” Cô ấy thu tay đang giật lông thỏ về, xoay người bỏ đèn ngủ vào túi đồ, khó hiểu: “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

Dáng vẻ dường như hoàn toàn không nhận ra bất kì điều gì cả.

Đôi mắt Phó Tư Điềm tối sầm, khôi phục lại ý thức, khớp ngón tay bị quai túi cấn vào đau âm ỉ, “Không… Không có gì.”

“Chỉ là lúc mình đứng đây nghe mấy người qua đường bảo, cuối tháng cô ấy sẽ đến Thân Thành tham gia lễ hội âm nhạc.”

“Cậu thích cô ấy?”

“Mình cũng bình thường.”

“Vậy cậu có muốn đi lễ hội âm nhạc này không?” Thời Ý bâng quơ hỏi, nắm lấy cả hai bên quai túi đồ, chuẩn bị xách lên.

Phó Tư Điềm định thần lại, vội đưa tay tóm lấy quai túi, “Mình xách cho.”

Thời Ý không buông tay.

Phó Tư Điềm cũng không buông: “Chẳng phải cậu đã nói cậu bỏ tiền, mình bỏ sức hay sao?” Âm thanh mềm dịu, giọng điệu cũng rất kiên trì.

Thời Ý và cô nhìn nhau, thỏa hiệp: “Vậy cậu đợi chút.”

Cô ấy đi đến quầy phục vụ, quét mã mua thêm hai túi xách, quay lại chia đồ trong chiếc túi ban đầu ra thành ba phần, một túi đưa cho Phó Tư Điềm, còn cô ấy xách hai túi còn lại.

Phó Tư Điềm một tay ôm thỏ, một tay xách túi vẫn còn muốn cò kè trả giá: “Túi kia để mình xách đi.”

Thời Ý liếc nhìn cô, “Không đau tay à?”

Phó Tư Điềm giật mình, khớp ngón tay đang tê dại bất giác siết lại.

“Để dành tay đó mà nấu mì cho mình đi.” Khóe môi Thời Ý khẽ nhếch, đi thẳng đến thang cuốn.

Phó Tư Điềm ôm thỏ bông đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng duyên dáng của cô ấy, bong bóng trong lòng lại bay lên.

Thời Ý đối xử với những người bạn khác… có tinh tế chu đáo như vậy không?

Lần này, vọng lại trong đầu không biết là âm thanh của Trần Hi Trúc hay là âm thanh của chính bản thân cô, “Cậu ấy đối xử với cậu rất khác biệt…”

Phó Tư Điềm sợ mình tự đa tình, nhưng rồi lại không cầm lòng được.

Không nhận ra được tín hiệu Điền Phức Chân cũng không chứng minh được gì cả? Mặc dù lúc Trần Hi Trúc tám với cô về gu, từng đùa rằng 70% cong đều thích Điền Phức Chân, nhưng mà vậy thì ít nhất vẫn còn 30% là ngoại lệ. Huống chi cũng chỉ là nói giỡn mà thôi.

Cô tự thuyết phục chính mình, đứng cùng bậc với Thời Ý trên thang cuốn, miên man bất định.

Cũng có thể… Thời Ý… thật sự đã cong nhưng không nhận ra? Nói theo ý của Trần Hi Trúc, chính là chưa giác ngộ?

Tim cô đập liên hồi, đầu lại nóng lên, nhịn không được len lén nhìn Thời Ý, Thời Ý đã nhận ra, đối mắt với cô.

Thang cuốn lên đến lầu một, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt Thời Ý, long lanh tươi đẹp.

Phó Tư Điềm nghĩ, Thời Ý có giác ngộ được không thì cô không biết, nhưng cô biết bản thân mình chắc chắn là bị ma ám rồi.

Suýt chút nữa cô đã hỏi, “Thời Ý… Hoặc là, cậu có thích màu xanh lam không?”

Màu xanh lam, là màu ấm áp nhất. (*)

May thay, Thời Ý mở lời trước cô, “Tới rồi, coi chừng dưới chân.”

Phó Tư Điềm vội nhấc chân lên bước ra khỏi khu vực thang máy, hít sâu một hơi cho đầu óc thanh tỉnh, may là mình chưa mạo hiểm trong hoàn cảnh không thích hợp như thế này.

Hai người về đến nhà, Phó Tư Điềm làm cho Thời Ý món mì mà cô ấy nhớ mãi không quên, nhìn Thời Ý ăn một cách thỏa mãn, Phó Tư Điềm cảm thấy mình không cần ăn cũng có thể no.

Ăn cơm trưa xong, hai người nghỉ trưa một tiếng, sau đó cùng nhau học bài trong phòng sách cả buổi chiều. Phó Tư Điềm tự học IELTS, Thời Ý ôn ACCA, không ai quấy rầy ai, yên tĩnh tốt đẹp.

Cơm tối vẫn là Phó Tư Điềm làm đầu bếp, nấu ba món mặn một món canh, đã lâu rồi Thời Ý mới ăn nhiều thêm nửa chén cơm, còn nói giỡn: “Hè năm sau cậu đừng đăng ký thực tập nữa, có thể mở lớp dạy nấu các món ăn gia đình?”

Giọng Phó Tư Điềm dịu dàng: “Dạy cho một mình cậu à?”

Thời Ý thu dọn chén đũa: “Học không mất tiền hả?”

Phó Tư Điềm nở nụ cười.

Hai người một người rửa, một người tráng nước, tán gẫu dưới ánh đèn, không biết sao lại nói đến chủ đề lễ hội âm nhạc lúc trưa.

Thời Ý nói: “Mình có tra thử thời gian diễn ra lễ hội âm nhạc rồi, một tuần sau khi cậu kết thúc thực tập, cậu muốn ở lại thêm mấy ngày không? Mình sẽ lấy hai vé, đến lúc đó tụi mình có thể đi chung.”

Phó Tư Điềm không ngờ Thời Ý vẫn còn nhớ chuyện này, nhất thời vừa chột dạ vừa hạnh phúc, “Chắc không được rồi, cậu đừng mất công. Mình đã nói với người nhà thời gian quay về, đến lúc đó có khi phải về quê với bà nội.” Cô không muốn Thời Ý tốn kém.

Thời Ý tin là thật, “Vậy à…” Dừng một chốc, cô ấy đổi đề tài, hỏi: “Lễ hội âm nhạc bình thường đa số đều là ca sĩ hát nhạc Folk và Rock&Roll, lúc trước có nghe cậu hát bài của Trương Huyền, cậu thích thể loại nhạc này à?”

Phó Tư Điềm đưa cái chén cuối cùng cho Thời Ý, “Ừ, chắc là có một chút.”

Thời Ý nở nụ cười thật nhẹ.

Phó Tư Điềm bỗng nhiên ngượng ngùng, “Cậu… cậu cười cái gì?”

Thời Ý đóng vòi nước, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là đang tưởng tượng bộ dạng cậu khi hát nhạc Rock.”

Lần đầu tiên nhìn cô hát bài của Trương Huyền trong bóng đêm, cô ấy cảm thấy Phó Tư Điềm giống đóa cúc nhỏ nở trong mưa gió. Còn lúc này cô ấy tưởng tượng Phó Tư Điềm đầu tóc bù xù, mặc quần jean rách hát Rock, không biết tại sao trong đầu chỉ nghĩ tới một con thỏ xù lông trắng trẻo mập mạp. Cô ấy nhìn chằm chằm Phó Tư Điềm, nụ cười càng lúc càng rõ rệt.

Phó Tư Điềm giật mình, cảm giác nhất định là cô ấy tưởng tượng ra hình ảnh không đẹp đẽ gì cho cam, vừa trách móc vừa buồn cười nói: “Cậu thật là biết tưởng tượng.”

Thời Ý không phản bác, “Mình còn nghĩ tới một bộ phim.”

“Hử?”

“Năm ngoái vừa mới chiếu không lâu, còn rất hot nữa, mình nghĩ có lẽ cậu sẽ thích.” Cô ấy rủ, “Muốn xem cùng nhau không?”

Phó Tư Điềm không từ chối.

Vì vậy hai người xuống lầu tản bộ một lúc, sau khi trở về liền đến phòng chiếu phim để xem phim. Phòng chiếu phim trang trí đơn giản, màn chiếu 4K to khổng lồ treo trên vách tường, hai bên hông màn chiếu là cặp loa, đối diện là sofa bằng da và thảm mềm, có thể ngồi cũng có thể nằm.

Thời Ý tắt đèn, cài đặt máy chiếu xong xuôi, sóng vai ngồi trên thảm cùng Phó Tư Điềm.

Bộ phim có tên là《Inside Llewyn Davis》, Phó Tư Điềm nghe tên cũng cho là mình sẽ thích. Nhưng không ngờ tới, diễn biến câu chuyện lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô.

Lúc phim chiếu xong, trên màn chiếu vẫn còn đang chạy danh sách các nhà sản xuất, Thời Ý nhớ lại cảnh phim cuối cùng, chia sẻ với Phó Tư Điềm: “Cấu trúc kịch bản của cả bộ phim này thật là quá sáng tạo.”

Phó Tư Điềm ủ rũ trả lời, “Ừm.”

Thời Ý cảm nhận được giọng của cô không ổn, nghiêng đầu nhìn cô. Dưới ánh sáng yếu ớt, Phó Tư Điềm ngẩng đầu nhìn chăm chú vào màn chiếu, môi dưới bị cắn đến tái nhợt.

“Cậu sao vậy?” Thời Ý vô thức dịu giọng.

Phó Tư Điềm nhìn cô ấy, nở một nụ cười miễn cưỡng, khẽ nói: “Không có gì, chỉ là cảm xúc của mình bị cuốn theo.”

“Thích không?”

“Không thích.”

Cô hiếm khi biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, Thời Ý hơi ngạc nhiên, Phó Tư Điềm nói, “Quá tiêu cực, quá áp lực.”

Ngay từ lúc bắt đầu nam chính đã bị vây trong bế tắc, đã từng thử, đã từng thay đổi, thậm chí đã từng thỏa hiệp, đến cuối cùng bế tắc chỉ trở nên càng thêm bế tắc. Cảnh cuối phim lại quay về hình ảnh ban đầu khi nam chính bị người ta đánh ngã trên mặt đất.

Giống như là vòng tuần hoàn của kẻ thất bại.

“Đi một vòng, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát, tựa như mọi chuyện đã diễn ra, lại tựa như chưa từng có gì xảy ra. Như thể đang nói rằng, cuộc đời của một kẻ thất bại, dù cho có chống cự cũng vô ích.”

“Thời Ý, mình không thích cảm giác này.” Giọng của cô rất nhẹ, rất trầm, lộ ra cảm giác mệt mỏi.

Thời Ý ngắm nhìn sườn mặt bị che khuất trong bóng tối của cô, nhớ đến quá khứ của cô, tim bỗng như bị thứ gì đó cứa vào. Không đến nỗi quá đau đớn, nhưng rất khó chịu.

Thời Ý không rõ cảm giác này có phải gọi là thương hại hay không.

“Mình cũng không thích.” Cô ấy tán thành.

Nhưng Phó Tư Điềm chỉ cười cười, lặng im nhìn màn chiếu đã quay về trang chủ. Nhưng thật ra, đây mới chính là cuộc đời chân thực.

Cô không nói tiếng nào, Thời Ý cũng không biết làm thế nào để an ủi.

“Cậu muốn ngắm sao không?” Đột nhiên Thời Ý hỏi.

Vẻ mặt Phó Tư Điềm nghi hoặc.

Thời Ý tắt màn chiếu, quen tay mò sang bên hông kệ gỗ, lần mò một lát, bầu trời đầy sao lại tỏa sáng trong bóng đêm một lần nữa.

Phó Tư Điềm hé đôi môi nhỏ xinh, biểu cảm u buồn trên mặt bị thay bằng kinh ngạc, “Là máy chiếu sao lần trước à?” Bầu trời sao lần này là màu xanh lam, nhìn chân thực hệt như lần trước, nhưng cũng mơ mộng hơn lần trước nhiều.

“Ừ. Có mấy mẫu film khác nhau có thể thay đổi được.” Thời Ý quay lại bên cạnh cô, nằm thẳng thả lỏng người trên tấm thảm, một tay gối lên đầu, quay sang hỏi Phó Tư Điềm, “Cậu có muốn nằm ngắm thử không?”

Trong ánh sáng mờ ảo, ánh sao rơi vào trong đôi mắt Thời Ý, trên chóp mũi, thậm chí là đôi môi mỏng, cổ họng Phó Tư Điềm khô khốc, “Có được không?”

“Thảm sạch lắm.”

Không phải vấn đề này. Phó Tư Điềm nuốt nước bọt, cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ, cắn môi, từ từ nằm xuống bên cạnh Thời Ý. Cô nằm thẳng tắp, tim đập như trống đánh, không dám nghiêng người mặt đối mặt với Thời Ý.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thời Ý truyền vào trong tai, “Những lúc tâm trạng mình không tốt, mình thích nằm ngắm sao như thế này nè.”

“Lúc nhìn vào chúng sẽ cảm thấy vũ trụ thật bao la, loài người thì lại nhỏ bé như hạt bụi vậy. Tầm nhìn trở nên rộng hơn, tâm trạng cũng sẽ thả lỏng theo.”

Giọng nói của cô ấy có một sức mạnh rất thần kỳ, chỉ nói vỏn vẹn mấy câu đã hoàn toàn xoa dịu được nỗi mất mác sinh ra lúc xem phim của Phó Tư Điềm. Có lẽ điều quan trọng không phải là Thời Ý nói gì, mà là do sự an ủi này đến từ Thời Ý.

Phó Tư Điềm không khỏi nghiêng đầu nhìn Thời Ý.

Ánh mắt của Thời Ý vẫn luôn dừng trên gương mặt cô.

Hai ánh mắt chạm vào nhau, hơi thở rất gần, gần đến mức khiến Phó Tư Điềm sinh ra ảo giác rằng – lúc này đây trái tim của hai người các cô cũng rất gần.

“Thời Ý…” Phó Tư Điềm níu lấy tấm thảm bên dưới.

Thời Ý dùng ánh mắt dò hỏi cô, như mang theo chút khích lệ.

“Ngày mai tụi mình lại xem phim cùng nhau nữa nha?”

Đáy mắt Thời Ý hiện lên ý cười, “Không sợ không thích nữa à?”

“Cho nên là… Ngày mai mình chọn phim được không?” Giọng Phó Tư Điềm đè nén thấp thỏm.

Thời Ý không phát hiện ra điều khác thường, “Được chứ.”

Phó Tư Điềm hạ quyết tâm, dần dần tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn. Cô lấy lại được chút hứng thú, “Thật ra lúc nãy cũng không phải hoàn toàn không thích.”

“Ừm?”

“Mình rất thích nhạc nền của phim.”

“Five Hundred Miles?” Thời Ý phát âm tiếng Anh rất êm tai.

Đại khái Phó Tư Điềm đoán ra được là bài nào, nhưng vẫn hỏi, “Này là bài nào?”

Thời Ý giải thích, “Là bài mà người yêu của nam chính hát trong quán bar.”

Phó Tư Điềm lắc đầu, “Mình không nhớ lắm.” Giọng cô mang theo chút yếu ớt, “Cậu… ngâm nga thử xem?”

Thời Ý nhìn cô hai giây, từ trong xoang mũi bật ra tiếng cười. “Có phải cậu định dụ mình hát không hả?”

Lỗ tai Phó Tư Điềm nhất thời nóng bừng, “Bị cậu phát hiện rồi…” Cô che mắt làm đà điểu.

Thời Ý cười trêu một tiếng.

Không khí im lặng trong vài giây, Phó Tư Điềm chuẩn bị tìm đề tài khác, tiếng ngân nga trầm thấp êm ái của Thời Ý bỗng vang lên dưới bầu trời sao.

—————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Hi Trúc bất lực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Thời Ý: Bạn yêu dấu ơi, đó không phải là thương hại, đó là tình yêu ạ!

—————————————————

(*) Màu xanh lam là màu ấm áp nhất (Blue Is the Warmest Colour), còn có tên là Cuộc Đời Của Adele.

Một bộ phim đồng tính nữ của Pháp sản xuất năm 2013 của đạo diễn Abdellatif Kechiche, bộ phim đã giành được giải thưởng Cành cọ Vàng trong Liên hoan phim Cannes 2013.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.