Loạn Nhịp Vì Người

Chương 163



Mùa xuân chưa tới, sắc xuân đã đầy vườn.

Ánh nắng ban mai xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào bên trong, Phó Tư Điềm thức dậy trong lòng Thời Ý. Bốn bề yên tĩnh, thế giới dường như vẫn còn trong cơn say ngủ. Phó Tư Điềm ngẩng đầu nhìn Thời Ý vẫn đang chìm trong giấc mộng, cõi lòng tràn đầy lưu luyến, lại vùi vào lòng cô ấy dây dưa một lúc mới tỉnh táo lại – Đây không phải nhà của bọn họ, đây là ở Thân Thành, nhà mẹ Thời Ý!

Hỏng bét, mấy giờ rồi? Có phải đã dậy muộn rồi không? Phó Tư Điềm hối hận.

Cô cẩn thận nhích người, muốn rời khỏi cái ôm của Thời Ý mà không đánh thức cô ấy. Không quá bất ngờ, Thời Ý nhanh chóng cử động cánh tay, ôm cô chặt hơn.

“Ngủ thêm một lát.” Giọng nói của Thời Ý mang theo sự biếng nhác chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, như đang ra lệnh, lại như đang làm nũng.

Con ngươi Phó Tư Điềm lập tức tràn lên nụ cười, khẽ dỗ dành: “Rồi, cậu ngủ tiếp, mình dậy trước được không?”

Thời Ý làm thinh, không lên tiếng, hệt như một con gấu túi, ngay cả chân cũng quấn lên, kéo cả người cô vào lòng mình.

Tình huống kiểu này cũng không hiếm thấy. Phó Tư Điềm đã quá quen với tổng giám đốc Thời những khi thức dậy sẽ biến thành yêu tinh dính người của mình.

Cô điều chỉnh tư thế, để Thời Ý có thể treo trên người mình thoải mái hơn, khó khăn vươn một bày tay ra, xoa nhẹ gáy Thời Ý, dỗ dành cô ấy: “Hình như hơi muộn rồi, cho mình dậy xuống lầu xem thử một cái được không? Lát nữa Gia Gia sẽ cười các chị là đồ heo con lười biếng đấy.”

Thời Ý không nói tiếng nào, giống như đang chê cô lắm lời, dịch một bàn tay ra sau đầu Phó Tư Điềm, nhẹ nhàng giữ lại, để cho mặt cô, mũi cô, miệng cô dán lên ngực mình, chặt chẽ đến nói không thành lời.

Phó Tư Điềm vùi trong hương thơm và sự mềm mại, cảm thụ được tính khí trẻ con của cô ấy, mềm lòng không chịu được. Cô thỏa hiệp, dung túng Thời Ý ôm mình như vậy mấy chục giây, sau đó vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên da thịt đang kề cận dưới hơi thở mình của Thời Ý, chậm rãi di chuyển.

Xúc cảm mềm mềm nóng nóng, như lông vũ phớt qua đầu quả tim, khiến cả người đều tê dại. Trái tim Thời Ý nhảy dựng một cái, tỉnh táo lại hoàn toàn.

Cô ấy hơi buông Phó Tư Điềm ra, híp mắt nhìn cô, câu môi cười, âm thanh khàn khàn: “Có phải cậu muốn rời giường muộn hơn nữa không?”

Phó Tư Điềm thừa cơ trượt ra khỏi cái ôm của cô ấy, trong nháy mắt đã lui đến bên giường, giảo hoạt ngập tràn trong mắt: “Lần sau nha.”

Vẻ mặt như trò đùa đã thực hiện thành công.

Cô gái ngốc. Thời Ý nhịn không được hừ cười một tiếng, buông tha cho cô. Cô ấy ngồi dậy, cũng không ngủ nữa, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Phó Tư Điềm vừa xuống giường vừa trả lời: “Bảy giờ rưỡi. Bình thường mấy giờ dì ăn sáng?”

Thời Ý nói: “Trước đây ngày nghỉ lễ là tám giờ, bây giờ có Gia Gia, mình không rõ lắm.”

“Vậy để mình đi xem thử.” Phó Tư Điềm lấy quần áo sạch để thay từ vali, đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu trang điểm.

Thời Ý khẽ sờ lên ngực nơi bị Phó Tư Điềm hôn, cong nhẹ môi, vốn định xuống giường rửa mặt theo, bỗng sực nhớ đến gì đó, chuyển thành nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh cửa phòng, mở cửa ra.

Ngoài cửa, lối đi yên tĩnh, cửa phòng Gia Gia xéo phía đối diện đã mở ra.

Tầm mắt Thời Ý di chuyển xuống, dừng trên cây thông nhỏ ngay bên ngoài cửa phòng cạnh mình.

Trên cây thông nhỏ, tất Giáng Sinh hôm qua cô ấy và Phó Tư Điềm cùng treo lên đã bị tháo xuống, lúc này đây đang khoan thai nằm dưới tàng cây, căng phồng, rõ ràng là có đồ bên trong.

Khóe môi Thời Ý giương lên một đường cong, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng khép cửa lại, giả vờ như chưa có gì xảy ra lại quay về trên giường.

Lúc Phó Tư Điềm ăn mặc chỉnh tề đi ra, Thời Ý vẫn còn tựa lên giường, đang dùng máy tính bảng lật xem nhật báo Tài chính và Kinh tế.

Tuy trong phòng có bật điều hòa, nhưng Phó Tư Điềm vẫn sợ cô ấy cảm lạnh. Cô lấy áo choàng ngủ trên giá áo khoác lên người Thời Ý, hôn cô ấy một cái, nói: “Chào buổi sáng. Mình đi xuống xem trước đây.”

Thời Ý cười nhẹ “Ừ” một tiếng, trả lời: “Được, lát nữa mình cũng xuống.”

Cô ấy nhìn theo Phó Tư Điềm đi đến cửa phòng, mở cửa, đi ra ngoài, sau đó, đứng sững người đúng như cô ấy đã dự đoán.

“Cục cưng ơi…” Âm thanh ngập ngừng của Phó Tư Điềm truyền đến, cô quay đầu, nói: “Hình như có đồ gì đó trong tất Giáng Sinh?”

Thời Ý ngừng cười, tỏ ra bình tĩnh trả lời: “Vậy chắc là ông già Noel đã đến rồi đó.”

Phó Tư Điềm chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn tất Giáng Sinh, rồi lại nhìn Thời Ý: “……”

Thời Ý bị dáng vẻ khó tin của cô chọc cười, quở trách cô: “Cậu là đồ ngốc đấy à?”

Phó Tư Điềm trong nháy mắt sáng tỏ, thả lỏng thần kinh, cười thành tiếng.

Dì Phương đáng yêu như vậy sao? Cô thật sự không nhìn ra được chút nào.

Thời Ý dùng ánh mắt để khẳng định suy đoán của cô, nói: “Lấy vào xem thử đi.”

Phó Tư Điềm đáp: “Được.” Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt tất lên, nắm trong lòng bàn tay, đi trở lại giường.

Hai chiếc tất trong lòng bàn tay đều có chút nặng, nhìn hình dáng không đoán ra được là gì.

Thời Ý đặt máy tính bảng xuống, cùng cô lấy đồ trong tất ra.

Từ chiếc tất được mở ra trước, một tấm thiệp nhỏ và một chiếc trâm cài áo được lấy ra. Trên thiệp viết “Merry christmas, Nhất Nhất”, chỉ rõ là tặng cho Thời Ý.

Trâm cài là kiểu dáng chim loan màu bạc hình tròn, đơn giản sang trọng, tinh xảo trang nhã, rất hợp với phong cách ăn mặc nhất quán của Thời Ý.

Phó Tư Điềm kinh diễm tự đáy lòng: “Dì thật là biết chọn.”

Trong lòng Thời Ý trào dâng sự ấm áp, “Ừ” một tiếng cực khẽ, chuyển dời lực chú ý nhắc nhở: “Xem thử của cậu.”

Trái tim Phó Tư Điềm không khống chế được mà nhấp nhổm không yên. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, món quà này, đại diện cho thái độ tiếp nhận chân thật hiện tại của Phương Nhược Hoa đối với cô.

Cô cẩn thận lấy hộp và thiệp trong tất Giáng Sinh ra. Thiệp giống với Thời Ý, bên trên viết “Merry christmas, Tư Điềm”, nhưng hộp lại không giống, lớn hơn hộp của Thời Ý một chút.

Phó Tư Điềm mặt không biến sắc hít sâu một hơi, từ từ mở hộp trang sức ra. Theo độ cong khi mở ra của hộp, một chiếc vòng tay bạch ngọc trong suốt bóng loáng như thể biết phát sáng, chậm rãi xuất hiện trước mắt Thời Ý và Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm ngây người một lúc, Thời Ý cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó, ý cười cuối cùng cũng không khắc chế được mà tràn ra đôi mắt.

“Cái này quý giá quá.” Phó Tư Điềm bối rối nhìn Thời Ý. Dù có không rành về ngọc, cô cũng nhìn ra được chiếc vòng tay này xa xỉ cỡ nào.

Thời Ý bình tĩnh, cầm lấy vòng tay định đeo lên tay cô: “Tấm lòng là rất quý giá. Vì vậy nên, bà ấy cho cậu, cậu cứ nhận đi.”

Phó Tư Điềm rút tay về, vẻ mặt nghiêm túc: “Thật sự quá quý giá, mình không thể nhận.” Cô đứng lên, cắn cắn môi, chần chừ vài giây rồi nói: “Mình đem xuống trả cho dì.”

Thời Ý nhìn cô, lại dựa cả người vào lưng giường, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: “Vậy cậu đi đi.”

Cô ấy đã không còn lo lắng khi mẹ mình và Phó Tư Điềm ở riêng với nhau nữa.

Phó Tư Điềm nhìn cô ấy như cầu cứu, Thời Ý cười nhạt, vẫn ung dung, không có chút ý định nào là muốn cùng xuống lầu để hỗ trợ cô.

Phó Tư Điềm đứng tại chỗ mấy giây, bất đắc dĩ cười một tiếng, dùng ngón trỏ khều nhẹ lên mũi Thời Ý, cầm vòng tay, tự mình xuống lầu.

Trong phòng khách dưới lầu không có ai, cửa chính rộng mở, có âm thanh loáng thoáng, giống như Phương Nhược Hoa và Gia Gia đang nói chuyện.

Phó Tư Điềm đi về hướng âm thanh phát ra, cuối cùng tìm được Phương Nhược Hoa và Gia Gia bên cạnh xích đu trong vườn.

Gia Gia phát hiện ra cô trước, cười bẽn lẽn với cô. Phương Nhược Hoa đang cắt tỉa cành hoa, chú ý đến, nương theo tầm mắt của bé con nhìn thấy Phó Tư Điềm, lộ ra một nụ cười nhẹ, gọi: “Chào buổi sáng, ngủ có ngon không?”

Phó Tư Điềm cười lại với bà, thẹn thùng nói: “Chào buổi sáng dì, ngủ rất ngon ạ, ngủ dậy có chút muộn.”

Phương Nhược Hoa không để trong lòng: “Không sao, là dì với Gia Gia dậy sớm. Con nít ngủ ít, đến giờ là dậy, dì không thể không dậy theo nó.”

Phó Tư Điềm an ủi bà: “Dì vất vả rồi, đợi Gia Gia lớn hơn chút sẽ biết thương mẹ nhiều hơn, vậy thì dì có thể thoải mái hơn rồi.”

Phương Nhược Hoa cười cười, không nói được cũng không nói không được. Ánh mắt bà dừng trên hộp trang sức Phó Tư Điềm cầm trong tay, hỏi: “Có vừa không?”

Phó Tư Điềm lập tức nói: “Cảm ơn dì, vòng tay rất đẹp, con chưa từng thấy ngọc phỉ thúy nào trong vắt như vậy bao giờ. Nhưng mà quá quý giá rồi, dì, con không thể nhận ạ.” Hai tay cô dâng hộp trang sức đến trước mặt Phương Nhược Hoa.

Phương Nhược Hoa đặt kéo cắt tỉa cây xuống, vươn tay lấy hộp trang sức qua, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Sao lại không thể nhận?”

Phó Tư Điềm lúng ta lúng túng: “Quá quý giá ạ…”

Phương Nhược Hoa không đồng ý: “Đây là quà gặp mặt dì cho con, không tính là đắt, nhưng quả thật là dì đã hết lòng lựa chọn rất lâu.” Bà mở hộp, lấy vòng tay ra, ngước mắt hỏi Phó Tư Điềm: “Là cảm thấy ngọc phỉ thúy lỗi thời nên không thích sao?”

Phó Tư Điềm vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu dì.”

Ánh mắt Phương Nhược Hoa bình tĩnh: “Vậy thì là do con vẫn còn canh cánh trong lòng việc dì không đồng ý chuyện con với Nhất Nhất lúc trước, không muốn nhận đồ của dì?”

Phó Tư Điềm kinh hãi, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi: “Đương… đương nhiên không phải, dì, dì đừng hiểu lầm, con chưa từng nghĩ như vậy.”

Trong mắt Phương Nhược Hoa hiện lên chút ý cười: “Vậy sao con lại không thể nhận?”

Phó Tư Điềm không biết đáp lại như thế nào.

Phương Nhược Hoa bèn đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, đeo vòng bạch ngọc vào cổ tay cô, nói: “Vậy con hãy nhận đi, sau này đã là người một nhà rồi, có thể cho Nhất Nhất được thì cũng có thể cho con được.”

Cánh tay Phó Tư Điềm cứng ngắc, cổ họng động đậy, không biết phải làm sao mà nỉ non: “Dì…..”

Phương Nhược Hoa bình tĩnh nhìn cô, im lặng hai giây, giải thích: “Chuyện lúc trước, vẫn xin con hãy thông cảm. Dì luôn biết con là một đứa trẻ tốt, dì không có ý kiến gì về con. Chỉ có điều dì là một người mẹ, dì không có cách nào nhìn con mình đường lớn suôn sẻ hơn không đi lại đi đường nhỏ mà không làm bất kỳ điều gì.”

Cổ họng Phó Tư Điềm có chút khô khốc, nói: “Dì, con biết, con hiểu dì.”

Nói một cách công bằng, năm đó Phương Nhược Hoa cắt đứt nguồn tài chính của Thời Ý quả thật có ảnh hưởng đến hướng đi tình cảm của các cô, nhưng nguyên nhân thật sự khiến các cô chia tay, cũng không phải do bà ấy, mà là do chính các cô, hay nói đúng hơn là, do bản thân cô.

Phương Nhược Hoa không có lỗi với cô. So với cô, tổn thương mà Thời Ý phải chịu còn lớn hơn.

Bây giờ thời gian đã qua, cô chỉ muốn cùng Phương Nhược Hoa vỗ về những tổn thương mà Thời Ý đã phải chịu trong quá khứ.

Phương Nhược Hoa đối diện với cô, một hồi lâu sau, bà nhướng mày mỉm cười, vỗ vỗ tay Phó Tư Điềm, ánh mắt lộ ra yêu thương.

Phó Tư Điềm và bà nhìn nhau cười, xóa tan mọi ân oán hờn giận của dĩ vãng.

Đợi đến khi Thời Ý ước lượng thời gian, đi xuống lầu, thứ nhìn thấy chính là Phương Nhược Hoa và Phó Tư Điềm một người cầm kéo, một người cầm bình tưới đứng cùng nhau sửa sang hoa cảnh trong vườn. Gia Gia đứng chính giữa bọn họ, chỉ tay vào cành hoa, hiếu kỳ hỏi gì đó, Phó Tư Điềm và Phương Nhược Hoa cười, mỗi người một câu trả lời bé con.

Dưới ánh mặt trời, vòng bạch ngọc trong suốt lấp lánh phát sáng trên cổ tay mảnh mai của Phó Tư Điềm.

Thời Ý tựa lên cửa ngắm nhìn, cảm thấy mùa xuân chưa tới, trăm hoa chưa nở, nhưng cô ấy đã trông thấy sắc xuân đầy vườn rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.