Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 80: Cứu lấy cả thế giới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gấu Gầy

Quốc gia láng giềng, vùng biên giới.*

(*Chương trước tui đã có nói, quốc gia láng giềng này có thể là Lào hoặc Myanmar. Các bà cũng có thể tự tìm hiểu tình hình biên giới của hai nước này với Trung Quốc, đặc biệt là tình hình biên giới của Myanmar với Trung Quốc.)

Thành phố này nổi tiếng với tỷ lệ tội phạm cao và quản lý xã hội hỗn loạn.

Khách sạn bỏ hoang, trường học hoang vắng, nhà máy đổ nát có thể thấy khắp nơi, khi đêm xuống, chúng như những quái vật dữ tợn, trong bóng đêm chống đỡ những bộ xương gồ ghề, như thể muốn nuốt chửng con người!

Tiết Bảo Thiêm nhìn quái vật trước mắt, cảm thấy đau đớn khắp người, như thể nó đang nghiền nát xương máu của mình, thong thả lựa ra, nuốt từng miếng một.

Đây là một kho hàng bỏ hoang, Diêm Dã đã bị giam ở đây 18 giờ.

Tiết Bảo Thiêm từ Yên thành đến, ngồi ròng rã trên máy bay, tàu hỏa, xe buýt, vất vả lắm cuối cùng mới đến nơi, nhưng chỉ thấy được tròng mắt đỏ ngầu của Chu Nhất Minh.

“Diêm Dã bị người ta bắt đi rồi.” Một mảnh ngọc mộc vỡ đưa đến trước mặt Tiết Bảo Thiêm, “Đây là thứ tìm thấy ở hẻm sau.”

Mảnh ngọc vụn sắc nhọn này từng là một góc của miếng ngọc bình an, Tiết Bảo Thiêm bỗng nhớ lại cái bóng đèn lung lay trong phòng riêng ngày ấy.

“Tôi không cần tiền, cho tôi cái này đi.”

“Chết tiệt, cậu đòi hỏi thật đấy, mẹ tôi thỉnh trong chùa cho tôi, thật sự muốn à?”

“Ừ.”

“Có trân trọng không?”

Diêm Dã từ từ đáp lại, ánh mắt chứa chan tình cảm không ai hiểu được lúc đó.

“Có.” Cậu trả lời.

Tiết Bảo Thiêm nắm chặt mảnh ngọc vỡ vào lòng bàn tay, góc cạnh sắc nhọn đâm vào da thịt, nhưng hắn dường như không cảm thấy đau, lạnh lùng hỏi: “Đã tra ra được hiện giờ cậu ấy ở đâu chưa?

Giọng nói của Chu Nhất Minh càng lúc càng nặng nề: “Thông qua định vị điện thoại của Diêm Dã đã tra ra được… đang ở nước láng giềng.”

“Đã xuất cảnh?!” Máu trong lòng bàn tay chảy xuống theo đầu ngón tay, Tiết Bảo Thiêm nghe thấy âm thanh run rẩy của mình: “Sống… còn sống không?”

“… Không biết.”

Tiết Bảo Thiêm cất mảnh ngọc vào túi áo gần trái tim nhất, lời nói lạnh lùng đầy sát khí: “Trước tiên báo cảnh sát, hiện tại Diễm Việt có bao nhiêu người có thể đưa đến nước láng giềng?”

Chu Nhất Minh: “Kể cả tôi, ba người.”

“Thông báo cho bọn họ, ai có thể cứu được ông chủ, Tiết gia thưởng một căn nhà.” Tiết Bảo Thiêm ngậm một điếu thuốc vào miệng, nhìn những dãy núi quen thuộc, “Thủ tục quá cảnh trong vòng 24 giờ rất dễ làm phải không?” Hắn châm thuốc, thổi ra khói trắng, xuyên qua bóng đêm dày đặc, lạnh lùng nói, “Theo vị trí điện thoại của Diêm Dã, chúng ta lên đường ngay bây giờ.”

Tiết Bảo Thiêm ngồi xổm trong một góc của thành phố hỗn loạn, nhìn kho hàng bỏ hoang trước mặt, hỏi Chu Nhất Minh: “Bên trong có bao nhiêu người?”

Trước khi Chu Nhất Minh trả lời, Triệu Tiểu Tuyền đã tiến lại gần nói: “Tôi đã bảo các anh em đi tuần một vòng, ước chừng bên trong có khoảng bảy tám người.”

Triệu Tiểu Tuyền là chủ của An ninh Điền Tuyền, Tiết Bảo Thiêm đã từng tiếp xúc với gã khi lúc theo dõi truy bắt Nguỵ Hoa ở Vân Nam. Người này trông như một tòa tháp lớn, nhưng lại có tâm địa nhỏ nhen, không phải là người ngây thơ chất phác, không hiểu sao lần này nghe nói Tiết Bảo Thiêm qua cửa khẩu để cứu Diêm Dã, gã cũng dẫn theo một vài người hầu cận đến, có vẻ rất tận tâm.

Tiết Bảo Thiêm kính hắn một điếu thuốc: “Triệu tổng trượng nghĩa, các anh em đến vì chuyện của tôi, tôi cũng không để mọi người phải vất vả uổng phí, đợi cứu được Diêm Dã, tôi nhất định sẽ tặng Triệu tổng và anh em một món quà hậu hĩnh.”

Triệu Tiểu Tuyền luôn nhìn vào tiền bạc lập tức vung tay lên: “Uầy, không nói chuyện này, đều là đồng nghiệp, lại là bạn bè, gặp khó khăn phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”

Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc, nhìn kho hàng tối om, trước tình huống khó khăn như vậy, vẫn duy trì sự kiềm chế và bình tĩnh: “Triệu tổng, tôi không biết mình nói có đúng không, anh phân tích giúp tôi nhé. Bắt cóc con tin, nếu không phải thù hận sâu đậm, chẳng qua chỉ vì tiền, tôi có tiền mà, bảo bọn họ đưa ra một mức giá, tôi trả tiền, bọn họ thả người, hai bên thanh toán sòng phẳng.”

Triệu Tiểu Tuyền gật đầu: “Nói vậy cũng có lý.”

“Vậy được.” Tiết Bảo Thiêm đứng dậy, một tay kẹp thuốc, một tay cầm loa phóng thanh, đi đến cửa kho hàng, nói to, “Những người bên trong, công việc của các anh thật vất vả, nếu có thể kết thúc sớm thì đừng kéo dài, muốn tiền phải không? Không thành vấn đề, tôi không biết bên trong kho hàng có bao nhiêu người, nhưng chỉ cần ai chịu bước ra đều sẽ được nhận một khoản tiền.”

Hắn báo một con số, số tiền lớn đến mức người phiên dịch bên cạnh phải tặc lưỡi.

Giao micro cho người phiên dịch, Tiết Bảo Thiêm dưới ánh trăng chiếu rọi lộ ra vẻ uy nghiêm: “Phiên dịch cho bọn họ nghe, không được sai một chữ.”

Người phiên dịch vươn cổ hét lên một tràng, Tiết Bảo Thiêm cuối cùng cũng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong kho hàng.

“Bọn họ đang nói gì?” Hắn hỏi người phiên dịch.

“Bọn họ… có người bắt đầu dao động, nhưng… A Khôn nói nếu ai dám ra ngoài, sau này sẽ không được hắn bảo vệ nữa.”

Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc, đồng tử hơi trầm xuống: “A Khôn? Là ai?”

“Kẻ cai trị ở đây, nghe nói đã giết người ở Tam Giác Vàng, có rất nhiều đàn em, cảnh sát ở đây cũng phải sợ hắn ba phần.”

Chu Nhất Minh bỗng nhớ lại người thanh niên trong mưa mà hắn nhìn thấy ở cửa khẩu hôm đó, hắn hỏi người phiên dịch: “A Khôn có quen biết Trương Sơn không?”

“Trương Sơn?” Người phiên dịch lắc đầu, “Không biết, ở đây nhiều người có rất nhiều thân phận, rất nhiều biệt danh, A Khôn thì có một người chú, người Trung Quốc, tên là Trương Tự Thanh.”

“Đầu hói?” Chu Nhất Minh hỏi.

Phiên dịch gật đầu: “Đúng, hầu như không còn mấy sợi tóc.”

Tiết Bảo Thiêm đại khái đã hiểu vấn đề, hỏi Chu Nhất Minh: “Nghĩa là các cậu đã bắt chú của hắn? Bây giờ chú hắn đang ở đồn cảnh sát bên chúng ta phải không?”

Thấy Chu Nhất Minh gật đầu, Tiết Bảo Thiêm nhíu mày, thần sắc giữa lông mày nhất thời trở nên u ám: “Nếu không phải vấn đề tiền nong thì rắc rối rồi.” Hắn nặng nề rít một hơi thuốc, nói với phiên dịch, “Tăng gấp đôi tiền thưởng lên, xem có ai động lòng không.”

Phiên dịch hét đến khản cả giọng, nhưng bên trong kho hàng lại càng yên tĩnh, chỉ có một tờ giấy được nhét dưới cánh cửa sắt lớn, trên đó viết vài chữ nước ngoài.

“Muốn tiền, cũng muốn người.” Phiên dịch uống một ngụm nước, “Trên giấy viết, khi nào chú của A Khôn trở về, khi đó bọn họ mới thả người, nếu ba ngày không trở về thì… sẽ gi.ết chết con tin.”

Chu Nhất Minh hung hăng chửi thề “Mẹ kiếp”, Triệu Tiểu Tuyền mặt mày tái nhợt, dường như cả mồ hôi lạnh cũng đang chảy xuống, chỉ có Tiết Bảo Thiêm vẻ mặt không đổi, giống như tảng đá trên vách núi cao chót vót chịu đựng sương giá và băng tuyết quanh năm, lạnh lùng cứng rắn.

Chỉ là điếu thuốc lấy ra từ trong miệng dường như đã thấm máu, mùi cay nồng bọc lấy mùi máu tanh.

Hắn chỉ thị phiên dịch: “Anh đi nói với A Khôn, bây giờ tôi sẽ trở về nước để rút đơn kiện, cố gắng trong ba ngày đưa chú hắn trở về. Nhưng trước khi tôi đi, tôi muốn nhìn thấy Diêm Dã một lần, để biết cậu ấy vẫn còn sống, nếu không thì miễn bàn.”

Phiên dịch truyền lời vào kho hàng, mất một lúc lâu sau cửa sắt mới mở một lỗ thông hơi, bên trong có người vẫy tay, Tiết Bảo Thiêm thở ra một hơi thuốc thật dài, gạt tàn thuốc ra, mới bước qua vững vàng.

Hắn cúi xuống cửa sổ thông hơi còn nhỏ hơn bằng bàn tay, nhìn vào chỗ sâu trong kho hàng.

Ngón tay cứng ngắc đột nhiên nắm chặt thành quả đấm, vị rỉ sét trong miệng càng thêm nồng đậm. Nguồn sáng duy nhất trong kho hàng chiếu lên người Diêm Dã, người đàn ông cao lớn bị treo giữa kho, trên người có một số vết thương ngoài, không có vết thương hở rõ ràng, cậu cúi đầu không ý thức, ngực nhẹ nhàng nhấp nhô, hơi thở nhẹ nhàng.

“Tại sao cậu ấy không có ý thức?” Tiết Bảo Thiêm hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh và lạnh lùng, không hề hốt hoảng hay hùng hổ.

“Thuốc ngủ.” Thanh niên gầy gò bên trong cửa nói tiếng Trung, “Cậu ta quá khó xử lý, trói lại rồi mà vẫn làm bị thương mấy anh em của tôi.”

Tiết Bảo Thiêm khẽ cười, ánh mắt không dừng lại nhiều trên người Diêm Dã, mà nhìn về phía thanh niên bên trong cửa.

“A Khôn?” Hắn thăm dò hỏi, lại lấy một điếu thuốc đưa vào lỗ thông hơi, thấy người kia không nhận, liền đưa vào miệng mình.

Hắn cúi đầu châm điếu thuốc, làm như đang tán gẫu: “Cậu còn trẻ như vậy, nghe lời anh khuyên đi, đừng gây khó dễ với tiền.” Nghiêng đầu phun khói, hắn tiếp tục nói, “Chú của cậu phạm tội không lớn, nhiều lắm cũng chỉ ở tù một hai năm, cơm tù ở Trung Quốc con mẹ nó ngon lắm, hơn hẳn cơm bên này. Anh cho cậu thêm chút tiền, có tiền trong tay, tha hồ hô mưa gọi gió, đợi chú cậu ra tù, cậu cũng có thể hiếu kính phải không?”

“Nói xong chưa?” A Khôn dán mắt vào lỗ thông hơi, “Nói xong thì mau trở về đưa chú tôi về đây, anh chỉ có thời gian ba ngày!”

Cạch! Lỗ thông hơi bị đóng mạnh, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy cơn nóng giận trong lòng bùng phát, hắn vứt bỏ điếu thuốc, giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa sắt: “Mẹ nó tao thề, mày mà dám động đến người của tao, tao mẹ kiếp nhất định sẽ giết chết mày.”

Tiếng cửa sắt chấn động chưa ngừng, giọng nói của A Khôn vang lên từ phía sau cánh cửa: “Anh đá một cú vào cửa, tôi sẽ đá một cú vào người của anh. Anh chửi tôi một câu, tôi sẽ đấm một đấm vào người đàn ông đang treo lơ lửng!”

“A Khôn, tôi sai rồi, tôi con mẹ nó thật sự sai rồi.” Tiết Bảo Thiêm lập tức nhận lỗi, hắn chắp tay, nặn ra một nụ cười khó coi, “Tôi không nên nói năng cay độc, nếu sau này còn kiếm chuyện với anh Khôn, tôi sẽ tự vả vào miệng mình.”

Hắn quay lưng lại, nụ cười tắt lịm, khuôn mặt đầy vẻ âm u, nhưng lời nói vẫn tiếp tục mềm mỏng: “Tôi sẽ lập tức trở về, đưa chú cậu trở về!”

Hắn đi tới bên cạnh Châu Nhất Minh và Triệu Tiểu Tuyền: “Mềm mỏng không được, cứng rắn tấn công có được không?”

Triệu Tiểu Tuyền lắc đầu: “Anh xem A Khôn chọn kho hàng này, bên trái giáp sông, bên phải giáp núi, chỉ có thể tấn công từ phía trước, kiểu tấn công trực diện như vậy rất bất lợi cho việc giải cứu con tin.”

Tiết Bảo Thiêm lại nhìn Chu Nhất Minh, Chu Nhất Minh cũng gật đầu, đồng ý với lời của Triệu Tiểu Tuyền.

“Hay là, tôi đi thuyết phục xem sao?” Triệu Tiểu Tuyền đột nhiên tự nguyện đề nghị.

“Anh sao?” Tiết Bảo Thiêm lại nhìn Triệu Tiểu Tuyền quá nghĩa khí hôm nay, “Triệu tổng hôm nay hình như rất lo lắng cho an nguy của Diêm Dã? Lẽ nào anh và cậu ấy cũng có quan hệ?”

Triệu Tiểu Tuyền giật mình, sau đó tức giận: “Đến lúc nào rồi mà cậu vẫn còn tâm tư đùa giỡn!”

Tiết Bảo Thiêm nở nụ cười: “Triệu tổng quen biết A Khôn?”

Triệu Tiểu Tuyền vội vàng phủ nhận: “Không quen biết.”

“Dù anh quen biết hắn cũng không có gì lạ, Triệu tổng làm ăn ở Vân Nam đã lâu, nếu không quen biết vài tên lưu manh ở các nước láng giềng thì mới không bình thường.”

Khuôn mặt trắng bệch của Triệu Tiểu Tuyền hiện giờ giống như đang từ Lý Kỳ biến thành Tào Tháo, gã vung tay lên: “Tin hay không tùy cậu, tôi chỉ vì bạn bè, giờ tôi sẽ đi thuyết phục thử, xem có tác dụng không.”

Tiết Bảo Thiêm nhường đường, trong mắt đã lóe lên một tia lạnh lẽo.

Triệu Tiểu Tuyền ấp a ấp úng khuyên nhủ, bên trong vẫn im lặng, Tiết Bảo Thiêm nhìn m bóng lưng của gã, hỏi Chu Nhất Minh: “Phía trước, phía sau, bên cạnh đều không thể tấn công, còn phía trên thì sao?”

“Phía trên?”

Tiết Bảo Thiêm nhìn nhìn kho hàng bỏ hoang, vừa rồi tôi nhìn vào bên trong qua lỗ thông hơi, phát hiện góc phải sau của kho hàng hình như có một đống đá núi, có thể nào là do bùn đá nhỏ rớt vào kho hàng không?

“Nếu vậy, có nghĩa là vẫn còn một điểm đột phá?”

Tiết Bảo Thiêm nhìn Chu Nhất Minh, ánh mắt tràn đầy hy vọng gật đầu.

Đúng lúc này, Triệu Tiểu Tuyền thất bại quay về, sắc mặt của gã càng tệ hơn, trong đêm khuya cuối hè không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Tiết Bảo Thiêm đột nhiên vỗ vỗ bả vai của gã: “Triệu tổng, lần trước Diêm Dã ở Vân Nam đã giành được đơn hàng của Lâm Tri Dịch, anh không vui trong lòng, lần này biết Diêm Dã lại đến địa bàn của mình nên âm thầm theo dấu tìm người dằn mặt cậu ấy. Không ngờ người này làm quá trớn, đã bắt cóc Diêm Dã ra khỏi biên giới, còn tuyên bố sẽ g.iết chết, cho nên anh sợ, sợ một khi sự việc bại lộ, anh sẽ phải đi tù, vì vậy mới đi theo hỗ trợ chúng tôi. Nhưng tiếc là, người anh mời hình như không mấy coi trọng anh nhỉ.”

Mí mắt hẹp dài chậm rãi nhấc lên: “Tôi đoán đúng không, Triệu tổng?”

Triệu Tiểu Tuyền nhất thời không biết nói gì, định phản bác lại nhưng lại nuốt lời trở lại, cuối cùng giậm chân nói thật: “Sáng nay tôi đã gặp A Khôn nói chuyện qua loa vài câu, không hiểu sao lại nổi hứng muốn nhờ hắn dạy cho Diêm Dã một bài học, chỉ cho hắn biết chỗ Diêm Dã ở, và… và còn nói nếu không đánh lại được Diêm Dã, thì hãy gọi tên cậu.”

“Cái gì? Gọi tên tôi?!” Tiết Bảo Thiêm đấm một đấm vào mặt Triệu Tiểu Tuyền, “Mẹ kiếp, anh không phải là mỡ heo bọc tim mà là có quả tim heo.”

Triệu Tiểu Tuyền để Tiết Bảo Thiêm đánh mắng: “Tôi chỉ muốn dạy cho Diêm Dã một bài học, thực sự không muốn lấy mạng cậu ta, ai ngờ A Khôn lại thù hằn cậu ta tới như vậy.”

Tiết Bảo Thiêm thở hổn hển vài hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại, nhướng mắt nhìn lại Triệu Tiểu Tuyền: “Triệu tổng, chuyện hôm nay tôi có thể không tính toán với anh, cũng có thể giúp anh giấu diếm mãi mãi, nhưng điều kiện là anh phải giúp tôi cứu Diêm Dã ra, chỉ cần cậu ấy không sao, mọi chuyện đều không thành vấn đề.” Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, “Nhưng nếu cậu ấy…”

Triệu Tiểu Tuyền lập tức đứng dậy thề thốt: “Tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực giúp cậu cứu cậu ấy ra, chỉ là, làm thế nào để cứu?”

Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm lướt qua Triệu Tiểu Tuyền, nhìn về phía trần nhà kho, thâm trầm nói: “Hình như có cách rồi.”

Khi trần nhà kho ở góc tây bắc bị lẻn vào một cách lặng lẽ, Chu Nhất Minh đang dẫn theo một vài người giả vờ tấn công mạnh vào cửa lớn nhà kho.

Tiết Bảo Thiêm dẫm lên đống đá sỏi tiến vào nhà kho, người đi trước hắn là Tống Tám Trăm khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Tiết Bảo Thiêm chưa kịp sa thải, chỉ có thể để anh ta theo mình đến Vân Nam.

Tống Tám Trăm to con, bình thường trầm mặc ít nói làm cho những người xung quanh không cảm nhận được sự tồn tại của mình, nhưng tới khi đụng chuyện thì không ai có thể ngăn cản được.

Việc vào kho cứu người là một nhiệm vụ nguy hiểm, Tống Tám Trăm là người đầu tiên tình nguyện tham gia.

Tiết Bảo Thiêm không nhịn được mà châm chọc: “Sợ tôi cản trở chuyện của anh và chị tôi, cho nên muốn thể hiện trước mặt tôi à?”

Tống Tám Trăm đưa dao găm của mình cho Tiết Bảo Thiêm: “Diêm Dã là ông chủ của tôi, cậu là người thuê tôi, việc tôi đi cứu người là điều đương nhiên, đó là công việc, đừng lôi chuyện khác vào.”

“Mẹ nó.” Tiết Bảo Thiêm mặt mày xám xịt, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau anh ta, tiến vào kho hàng.

Trong kho, hầu hết bọn cướp đã chạy ra cửa chính để đối phó, chỉ có hai người vây quanh Diêm Dã, trong đó có A Khôn.

Rộp! Tiếng đá sỏi lỏng lẻo vang lên phía sau lưng Tiết Bảo Thiêm, từ dưới chân Triệu Tiểu Tuyền phát ra. Bởi vì gã quá cao to, mấy hòn đá nhỏ không chịu nổi trọng lượng của gã.

“Ai đó?!” A Khôn chợt quay đầu nhìn về góc nhà kho.

Ngay khi A Khôn lên tiếng, ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm đang đặt trên người Diêm Dã. Hắn với Diêm Dã cùng chung chăn gối, quấn quýt bên nhau bấy lâu nay, đến nỗi ngay cả việc đối phương đi tiểu rùng mình mấy cái cũng biết, làm sao không nhận ra điều bất thường.

Dưới ánh đèn mờ ảo của kho, người đàn ông bị trói hai tay, treo lơ lửng, sau khi Triệu Tiểu Tuyền phát ra tiếng động, vành tai khẽ động. Tiết Bảo Thiêm vừa nhìn đã biết cậu kỳ thực chưa bao giờ bất tỉnh!

“Hành động!”

“Lên đi!”

Thấy mình đã bị lộ, Tống Tám Trăm và Triệu Tiểu Tuyền cùng lúc ra lệnh tấn công!

Bọn họ lập tức lao vào cuộc chiến với bọn cướp ác ôn trong nhà kho, còn A Khôn vẫn luôn canh giữ bên cạnh Diêm Dã, dùng dao kề cổ cậu.

Tiết Bảo Thiêm không biết võ, theo kế hoạch nên chuồn ra mở cửa lớn, để Chu Nhất Minh và mấy người khác vào, nhưng trên đường đi đột nhiên đối mặt với đôi mắt hung tợn.

“Mày lừa tao!” A Khôn gầm lên với Tiết Bảo Thiêm.

Tiết Bảo Thiêm nở nụ cười: “Không hẳn là lừa đâu, chiến thuật thôi.”

“Mày không sợ tao giết nó sao?” Con dao của A Khôn lại tiến gần Diêm Dã thêm vài phần.

“Sợ chứ,” Tiết Bảo Thiêm nhẹ nhàng nói, “Công ty bọn họ đưa ra tiền thưởng nhiều lắm, nếu tôi cứu được cậu ta thì sẽ không lo cơm áo gạo tiền.”

“Không đúng, hai người là loại quan hệ đó.”

“Quan hệ nào?” Tiết Bảo Thiêm nhìn A Khôn bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, nhếch mày cười nói, “Đúng, cậu đoán đúng rồi, chúng tôi là mối quan hệ đó, nhưng tôi thấy cậu cũng không tồi, rắn chắc, dẻo dai.”

“Mẹ kiếp!” A Khôn tức đến mức lồ.ng ngực muốn nổ tung, cầm dao nhọn lao về phía Tiết Bảo Thiêm, “Tao sẽ giết mày!”

Ngay khi lưỡi dao sắc bén vừa rời khỏi cổ Diêm Dã, người đàn ông bị treo bất ngờ mở to đôi mắt sắc lẹm, cơ bắp đột ngột căng lên, nhấc cả hai chân đá về phía A Khôn!

Thanh niên da ngăm đen đột nhiên lao về phía trước, lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lướt qua góc áo của Tiết Bảo Thiêm, Diêm Dã lớn tiếng gọi người: “Hai Trăm Tệ, mau đến giúp em cắt dây thừng!”

“Ừ!”

Tiết Bảo Thiêm cầm dao găm Tống Tám Trăm đưa chạy về phía Diêm Dã. Tiếng bước chân và tiếng gió vang lên phía sau, nhưng hắn không dám quay đầu lại, dùng hết toàn lực lao đến bên cạnh Diêm Dã, nhảy lên cắt đứt sợi dây thừng.

Diêm Dã rơi xuống đất, loạng choạng vài bước đã che chắn Tiết Bảo Thiêm vào trong ngực, một cú đá nghiêng làm A Khôn bay xa hai mét.

Tiết Bảo Thiêm mở sợi dây trên tay Diêm Dã ra, ôm chặt cậu một cái, nước mắt nóng hổi chảy ra.

Diêm Dã thô bạo kéo hắn lại, cắn mạnh vào môi rồi đẩy hắn vào góc: “Ở yên đó, đừng nhúc nhích.”

Trong ánh sáng lờ mờ, Diêm Dã từ bước tiến về phía A Khôn, bóng dáng dần dần phủ lên người đàn ông sợ hãi…

Cửa lớn bị phá vỡ từ bên ngoài, Chu Nhất Minh xông vào, lưỡi dao sắc chạm nhau, vật lộn sinh tử. Tiết Bảo Thiêm ngồi trong góc, trong tiếng đấm đá kêu la, từ từ châm một điếu thuốc lá…

Khi màn đêm tàn lụi, cuộc chiến khốc liệt này cuối cùng cũng đã kinh động đến cục cảnh sát của thành phố này, cảnh sát ùn ùn kéo đến, làm cho sự yên tĩnh khó khăn mới có lại trở nên ồn ào.

Ánh đèn cảnh sát nhấp nháy phản chiếu trên mặt Tiết Bảo Thiêm, hắn đắp một chiếc khăn lớn, cầm ly cà phê nóng xin được từ nữ cảnh sát dễ thương.

“Tiết Bảo Thiêm.” Diêm Dã từ trong tiếng ồn ào bước đến, xâm nhập vào không gian yên tĩnh.

“Hửm?” Người đàn ông mang vẻ lạnh lùng quay đầu nhìn cậu, “Gọi anh một cách trang trọng như vậy, có chuyện gì sao?”

“Có chuyện.” Diêm Dã không tiến lại gần, cách hai ba mét, luôn nhìn chăm chú vào Tiết Bảo Thiêm.

Tiết Bảo Thiêm lười nhác tựa vào xe cảnh sát trong mùi cà phê nồng đậm, cũng nhìn về phía Diêm Dã, không hối thúc.

Hừng đông, ánh sáng trắng phía chân trời chậm rãi tan ra. Khi tia nắng chói lọi nhảy ra khỏi đường chân trời, Diêm Dã chính thức, trịnh trọng và vô cùng thành kính nói: “Tiết Bảo Thiêm, em yêu anh.”

Sóng nhẹ trong tách cà phê từ từ dao động, gió sớm nhẹ nhàng thổi qua mái tóc, con gà trống cách đó không xa bắt đầu gáy o o, Diêm Dã từng bước đi về phía Tiết Bảo Thiêm.

Cậu đứng trước mặt người đàn ông vẫn chưa có phản hồi, thấp thỏm hỏi: “Còn anh?”

“Cái gì?”

“Anh có yêu em không?”

Uống thêm một ngụm cà phê ấm, Tiết Bảo Thiêm ngước mắt lên, lộ ra nụ cười xấu xa quen thuộc.

“Ai mẹ nó lại đi thích một thằng nhỏ ngốc?” Hắn ngửa đầu hôn lên môi Diêm Dã, “Trừ khi Tiết gia đây định cứu cả thế gian.”

《HOÀN CHÍNH VĂN》

———-

Lời Gấu Gầy: Vẫn chưa kết thúc, còn rất nhiều phiên ngoại, Thiêm Thiêm vẫn chưa tỏ tình. 🤭

——-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.