Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 12: Cháu ngoan không cần khách sáo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gấu Gầy

Vào thu, các quán ăn nhỏ trong chợ đêm đều được che chắn bằng những tấm nhựa lớn, mùi chua cay mặn ngọt đều được nhét vào một không gian nhỏ, cộng thêm tiếng la làng của những kẻ say xỉn, thực sự không phải là một trải nghiệm tốt.

Tiết Bảo Thiêm lấy tay xoa xoa mái tóc hơi ẩm, đưa lên mũi ngửi ngửi: “Sao cậu không mua dầu gội? Cục xà phòng kia bị cậu chà đạp đến mức gầy như que củi.”

Trương Thỉ đang tập trung bóc tôm, nghe vậy chỉ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đặt đĩa tôm hùm nhỏ đã bóc sẵn trước mặt Tiết Bảo Thiêm, có cả vị tỏi và vị cay, được xếp gọn gàng hai bên dĩa.

“Ăn chút gì đi, đừng uống rượu, lát nữa anh còn phải lái xe.”

Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng chế giễu: ” n cần cái gì, cảm thấy có lỗi trong lòng à?” Hắn cầm đũa gắp một con tôm cho vào miệng, nhai nhai vài cái, đưa ra đánh giá, “Mùi như xác chết.”

Buông đũa xuống, hắn đá một cái vào chân Trương Thỉ dưới bàn: “Những lần trước hai ta có qua có lại, tôi cũng chấp nhận đi. Nhưng lần này tôi một không uy hiếp hai không trả thù, tốt bụng tặng người cho cậu, cậu dựa vào cái gì làm vậy với tôi?”

Bàn tay ấm áp đặt lên đầu gối của Tiết Bảo Thiêm, Trương Thỉ bóp nhẹ, thấp giọng xin lỗi: “Lỗi của tôi, không kiềm chế được.”

Tiết Bảo Thiêm rất ghét thái độ ngoan ngoãn nghe lời của Trương Thỉ, khiến người ta tức giận mà không thể p.hát tiết, hắn đẩy bàn tay kia ra, mất kiên nhẫn nói: “Nói đi, tính bồi thường cho tôi thế nào.”

Trương Thỉ nhúng rau vào nồi lẩu nóng hổi rồi đặt vào dĩa của Tiết Bảo Thiêm: “Tôi biết anh muốn tôi làm vệ sĩ cho anh, nhưng gần đây không được, tôi có việc.”

“Khi nào thì được?”

Trương Thỉ trầm ngâm một lát: “Sau Tết có lẽ được, tôi có ba tháng rảnh.”

Tiết Bảo Thiêm cười một cái: “Rồi sau đó phải đi tham gia hội nghị thượng đỉnh thế giới, giải quyết vấn đề Palestine và Israel.”

Ánh mắt Trương Thỉ cũng nhiễm ý cười, phụ hoạ nói: “Anh nói cái gì thì là cái đó.”

Tính cách mềm mỏng của Trương Thỉ khiến Tiết Bảo Thiêm như đấm phải bông gòn, hắn bực bội gắp một con tôm, vừa nhai vừa hỏi: “Mấy tháng này tôi phải làm sao?”

“Ít sinh sự, Hai Trăm Tệ, anh hung dữ quá.”

“Đù má, ăn có hai con tôm đã bắt đầu bị nghe giáo huấn. Cậu gan quá đấy Trương Thỉ?”

Vết dầu ở khóe miệng được Trương Thỉ lau đi bằng khăn giấy, Tiết Bảo Thiêm hơi đỏ mặt, hắn nhìn quanh các thực khách khác, né ra dữ dội: “Đừng mẹ nó sến súa, tránh xa tôi ra.”

Trương Thỉ ngồi thẳng người, dường như kéo dài khoảng cách, nhưng chân dưới bàn lại xích lại, ma sát nhẹ nhàng như có như không, tạo ra một chút ấm áp trong gió lạnh.

“Mấy chuyện này kia cũng không phải là chuyện lớn, chỉ cần anh nói ít đi vài câu, bớt đụng chạm mấy lần là có thể giải quyết.” Trương Thỉ sợ bị mắng vội vàng bổ sung, “Nếu gặp phải chuyện không giải quyết được, anh cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp anh xử lý, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Tôi muốn có thù lao.”

Thù lao ý chỉ cái gì Tiết Bảo Thiêm hiểu rõ hơn ai hết, vì điều này hắn và Trương Thỉ đã tranh cãi không ít.

“Ài” một tiếng, Tiết Bảo Thiêm dựa lưng vào ghế nhìn Trương Thỉ: “Nhóc Trương, cậu bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi mốt.”

“Đã từng yêu đương chưa?”

Thanh niên bên cạnh trả lời chậm rãi: “Chưa.”

“Chỉ bị tôi ngủ qua?”

Trương Thỉ giật mình, sau đó cười cười: “Đúng, chỉ bị anh ngủ qua.”

Tiết Bảo Thiêm lần đầu tiên chủ động khoác lên vai Trương Thỉ, nói lời thấm thía: “Nhóc Trương à, cậu còn trẻ, không trách cậu h.am muốn chuyện này, nhưng cậu không muốn yêu đương nghiêm túc, tìm một đối tượng đàng hoàng sao?”

Hắn rót cho Trương Thỉ một ly rượu: “Nắm tay nhau, hôn một cái, quan tâm lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, điều này không phải tốt hơn nhiều so với việc mỗi lần gặp mặt là chúng ta lại bốp chát hay sao?”

Trương Thỉ uống cạn ly rượu, tự rót thêm hai ly, cười nói: “Không tìm được, xung quanh không có ai thích đàn ông cả.”

Tiết Bảo Thiêm giật lấy ly rượu của Trương Thỉ nốc cạn, mặt mày căng thẳng: “Tôi mẹ kiếp cũng không thích.”

Trương Thỉ bình thường ít nói, nhưng khi uống rượu lại nói nhiều hơn một chút, y vừa uống vừa nói: “Ngày chúng ta gặp nhau lần đầu, các đồng nghiệp rủ nhau đi tắm, một đám đàn ông sau khi tắm xong chỉ nghĩ đến chuyện đó, tôi tìm cớ đi ra, nhưng đầu óc nóng lên lại chạy đến phố bar, nghe nói có thể tìm thấy trai bao ở đó.”

Tiết Bảo Thiêm “chậc chậc” hai tiếng: “Mãi đến 21 tuổi mới bắt đầu ăn thịt, mấy năm qua cứ nhịn suốt à?”

Trương Thỉ cũng thẳng thắn: “Lúc đó tuổi còn nhỏ, ngại nói về tính hướng của mình, xung quanh lại không có ai cùng giới, chỉ có thể nhịn.”

“Thế nên có bao nhiêu lửa dục đều xả lên người tôi à?”

Trương Thỉ cười cười sờ tóc Tiết Bảo Thiêm: “Thực ra tôi cũng không hài lòng với anh lắm, người gì đâu mà lạnh lùng, tính tình lại ầm ĩ, miệng độc hơn gì, ở trên giường cũng không yên, nhưng người đầu tiên tôi gặp chính là anh, lúc đó nếu không phải anh cứ dính lấy không cho tôi đi, tôi vào bar chọn lựa, cũng không đến nỗi đắc tội với anh.”

“Ơ đậu má thằng này!” Tiết Bảo Thiêm bóp chặt cổ Trương Thỉ, cúi người dùng giọng chỉ hai người mới nghe thấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó tao bị mày ngủ qua ngủ lại, còn phải chịu đựng mấy lời ghét bỏ của mày hả?!”

“Ông chủ Tiết,” Trương Thỉ vỗ vỗ tay Tiết Bảo Thiêm, “Xin lỗi, tôi không nên nói ra lời trong lòng làm tổn thương anh, coi như tôi nợ ông chủ Tiết một ân tình.”

Xung quanh đã có ánh mắt ngạc nhiên nhìn lại, Tiết Bảo Thiêm tức giận buông tay, lấy điếu thuốc ném vào miệng: “Là cậu nói nha, nợ tôi một ân tình, sau Tết làm vệ sĩ ba tháng cho tôi, không được có ý đồ không chính đáng.”

Lời nói tuôn ra từ miệng Trương Thỉ cũng như rượu y đổ vào cốc, chậm rãi từ từ: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Câu trả lời lập lờ nước đôi khiến Tiết Bảo Thiêm lo sợ bất an, suy nghĩ một hồi, hắn quyết định tìm một đối tượng đàng hoàng cho Trương Thỉ.

Lấy điện thoại ra, liên lạc với nam tiếp viên bỏ trốn giữa chừng, Tiết Bảo Thiêm hỏi vài câu đã hiểu rõ cách thức tìm bạn đồng giới.

Ngoắc ngoắc ngón tay, lấy điện thoại của Trương Thỉ, Tiết Bảo Thiêm vừa tải ứng dụng hẹn hò vừa chế nhạo: “Cậu cái gì cũng không biết, chẳng lẽ trước kia sống trong hang chuột? Người cao lớn như vậy mà cũng chui vào được sao?”

Tiếng “Ting” báo hiệu ứng dụng đã tải xong, hắn lại giúp Trương Thỉ đăng ký tài khoản: “Cần ảnh.” Hắn nhướng mí mắt, “Trong điện thoại của cậu không có à?”

Mặc cho Tiết Bảo Thiêm muốn làm gì thì làm, Trương Thỉ nhấp một ngụm rượu: “Không có.”

Click, có ngay một tấm ảnh bằng điện thoại: “Ở trên có thể chọn mẫu người cậu thích.” Đầu gối bị đụng đụng, Trương Thỉ nghe thấy Tiết Bảo Thiêm hỏi, “Cậu thích kiểu nào?”

Thanh niên dựa vào lưng ghế, mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Bảo Thiêm, uống thêm một ly rượu mới nói: “Gầy, trắng, đẹp trai, ít nói, không mắng chửi người ta.”

“Mẹ kiếp.” Tiết Bảo Thiêm chọn bừa một loạt rồi nộp hồ sơ đăng ký, “Chờ đi, ai thích cậu thì sẽ liên lạc, cứ tâm sự trước, nói chuyện một hồi là quen được à.”

“Anh đã yêu đương bao giờ chưa?” Trương Thỉ đột nhiên hỏi.

Tiết Bảo Thiêm gắp một con tôm ném vào miệng, tránh ánh mắt của Trương Thỉ, nhìn về phía tấm bạt nhựa: “Yêu rồi, ông chủ Tiết của cưng đã trải qua bao trận mạc, không có giống thằng ngốc như cưng.”

Đầu vai bỗng nhiên ấm lên, Trương Thỉ nghiêng người dựa vào: “Cảm giác yêu đương có đã không?”

“Đã… đã lắm, muốn làm gì thì làm, không ai mắng.”

“Đối phương có dịu dàng đáng yêu không?”

Tiết Bảo Thiêm quay đầu, lạnh mặt: “Ông chủ Tiết của cưng yêu toàn con gái, ngực to là được, quan tâm làm gì đến chuyện dịu dàng đáng yêu?”

Trương Thỉ giơ tay nhanh chóng cọ vào má hắn: “Hai Trăm Tệ, thực ra có lúc anh cũng rất đáng yêu.”

“Đệt,” Tiết Bảo Thiêm rùng mình nổi da gà, “Đậu má nếu mày còn nói mấy lời kiểu này, tao sẽ giết mày!”

Đang tức giận, cánh cửa nhựa của quán ăn bị mở ra từ bên ngoài, gió lạnh đêm thu cuốn vào, rót cho Tiết Bảo Thiêm một ngụm.

Trương Thỉ âm thầm ngồi thẳng dậy, tạo khoảng cách không quá thân mật với Tiết Bảo Thiêm, cười tươi chào hỏi: “Lão Hứa, các anh cũng đến à?”

Mấy người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc đồ công nhân bước tới, nhìn đồ ăn trên bàn, cười nói: “Thỉ Tử, họ hàng đến đúng là có khác, hào phóng gọi nhiều ghê.”

Tiết Bảo Thiêm nâng cốc rượu lên, giọng nói sâu kín: “Làm cháu, kính hiếu với ông nội là lẽ đương nhiên.” Hắn vẫy tay, “Mọi người ngồi đi, đồ ăn nhiều lắm, cùng ăn cho vui.”

Mấy người công nhân cũng không khách sáo, cười ha hả ngồi xuống, xởi lởi rót rượu cho Tiết Bảo Thiêm: “Nhìn cậu không khác Trương Thỉ là bao, vai vế đúng là không nhỏ.”

“Tôi lớn hơn nó sáu bảy tuổi lận.” Tiết Bảo Thiêm giơ tay chỉ vào đầu mình, “Trương Thỉ hồi nhỏ đầu óc có chút vấn đề, không được thông minh, ba không thương mẹ không yêu, tôi có miếng gì ngon đều chia cho nó một nửa, quần áo tôi mặc đều để dành cho nó, giấy bút nó học cũng là tôi tiết kiệm mua cho. Ôi cái thằng nhỏ này, coi như cũng được tôi nuôi lớn.”

Hắn bày ra vẻ cao thượng, ánh mắt tràn đầy thương yêu: “Tôi cũng không mong nó báo đáp gì cả, chỉ hy vọng nó có thể an cư lập nghiệp, có chút lương tâm là được.”

Lời nói tuy nghe có chút mơ hồ, nhưng đã ngồi ăn nhậu với người ta, mấy ông chú cũng không tiếc lời khen ngợi, thậm chí còn có người thúc giục Trương Thỉ rót rượu cho Tiết Bảo Thiêm: “Mau kính ông nhỏ của cậu một cốc đi, thật không dễ dàng gì.”

Trương Thỉ chỉ cười, cầm lên ly rượu mời Tiết Bảo Thiêm, nhẹ nhàng nói: “Ông nhỏ à, cảm ơn ông.”

Tiết Bảo Thiêm nhướng mày, lạnh giọng trả lời: “Cháu ngoan, không cần khách sáo.”

——-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.