Nếu như biết rõ hiện tại đang làm cái gì, Trịnh Hồng Nghiệp tuyệt đối sẽ tự đập chết chính mình. Trên chiếc giường nhỏ hẹp, hai thân thể xích lõa dây dưa chung một chỗ, Trịnh Hồng Nghiệp nằm ngửa ý thức hỗn độn, hai chân mở lớn tùy ý để nam nhân gục ở giữa giúp hắn khẩu giao.
Kha Vũ chậm rãi nuốt vào tính khí nam nhân, dùng đầu lưỡi trêu chọc lỗ nhỏ trên đỉnh, sau đó nhả ra toàn bộ, từng điểm từng điểm liếm từ dưới lên trên, ngay cả hai khỏa cầu bên dưới cũng không bỏ qua. Mấy lần liên tiếp, Trịnh Hồng Nghiệp sảng đến run rẩy, một tay níu chặt ra giường, một tay nắm lấy tóc Kha Vũ, tiếng rên rỉ thoải mái thỉnh thoảng từ trong miệng phát ra.
Đồng thời Kha Vũ cũng đã bắt đầu khai phá phía sau của Trịnh Hồng Nghiệp, khiến đối phương vừa hưởng thụ cảm giác ngón tay đi vào từ đằng sau khuyếch trương vừa thư thái vì phía trước được phục vụ, Trịnh Hồng Nghiệp cũng không hay biết hậu huyệt có dị vật đi vào, cho đến khi hắn kêu lên hai tiếng, cả người căng thẳng đạt tới cao trào, Kha Vũ rút ngón tay ra, ngẩng đầu lau bạch trọc dính trên khoé miệng.
“Thoải mái không?” Hắn hỏi.
Trịnh Hồng Nghiệp không trả lời, nằm ở trên giường thất thần vì thở gấp.
Khẽ nhếch khóe miệng, Kha Vũ sờ sờ tính khí đã mềm rụng, dùng cái của mình chọc nhẹ vào cửa huyệt của đối phương. “Có muốn thoải mái hơn không?” Trời mới biết Kha Vũ muốn lập tức bừa bãi cắm vào rồi rong ruổi nhiều như thế nào, nhưng hắn lại muốn xem Trịnh Hồng Nghiệp rốt cuộc có bao nhiêu dâm đãng.
Mà Trịnh Hồng Nghiệp không để cho hắn thất vọng.
Chỉ nghỉ ngơi chốc lát, Trịnh Hồng Nghiệp tựa hồ đã hoàn hồn, trước cái nhìn soi mói của Kha Vũ từ từ bò dậy, xoay người vểnh cái mông lên, cả người nằm lỳ trên giường, hai tay đưa ra phía sau bài khai khe mông chính mình ra hai bên, lộ ra huyệt động kín đáo ở giữa, thanh âm mơ hồ lại yếu ớt nói: “Tiến vào…”
Con mẹ nó! Kha Vũ cuối cùng không nhịn được mắng một câu, thấy mũi mình ngưa ngứa, cảm giác có chất lỏng chảy ra. Đồ lẳng lơ!
Một tay đặt trên eo Trịnh Hồng Nghiệp, tay còn lại giữ lấy huynh đệ của mình còn dính chút tinh dịch, sau đó mãnh liệt thúc hông dùng lực đi vào.
Động tác khuếch trương lúc nãy lập tức phát huy tác dụng, Trịnh Hồng Nghiệp kêu rên một tiếng, cả người bổ nhào tới trước, Kha Vũ đã đâm vào toàn bộ, sau khi dừng ở bên trong hưởng thụ tràng vách ẩm ướt ấm nóng bao quanh một lúc, hắn bắt đầu dùng phần mao bên ngoài chậm rãi ma sát mông đối phương.
Trịnh Hồng Nghiệp từng ngụm từng ngụm thở hào hển, cảm thấy phía sau vừa trướng vừa ngứa, không nhịn được co rút lại một chút.
“Ahhh, đừng kẹp!” Không ngờ tới hắn sẽ hạ thân xuống như vậy, Kha Vũ dùng sức vỗ mạnh xuống mông Trịnh Hồng Nghiệp!
Trịnh Hồng Nghiệp bị đánh thắt lưng vặn vẹo hai cái, hắc hắc cười, “Ta kẹp! Ai bảo ngươi đang ở trong địa bàn của lão tử!”
Kha Vũ cả người khẽ run rẩy, thiếu chút nữa không kềm được mà bắn ra. Sau khi ổn định lại, tay đặt tại thắt lưng đối phương dùng chút lực kéo người về phía sau, đồng thời nghĩ thầm, chẳng lẽ trước kia bọn họ dùng tư thế này ân ái sao?
Không lâu sau đó, Trịnh Hồng Nghiệp bắt đầu lầm bầm, nhờ tác dụng của rượu, mơ mơ màng màng mà lắc lư, tay Kha Vũ đặt trên mông hắn thỉnh thoảng sờ một phen niết một chút, khiến cho hắn cảm thấy rất ngứa, liền cố ý co người hạ mông xuống.
“Ân!” Kha Vũ bị kẹp chặt đến trên trán nổi đầy gân xanh, lại giơ tay lên vỗ mạnh xuống mông Trịnh Hồng Nghiệp một cái. ”Ngươi làm sao mà học được chiêu này?”
Trịnh Hồng Nghiệp nức nở một trận, không nói gì chỉ vặn vẹo uốn éo cái mông. Hình tượng này làm Kha Vũ có một loại cảm giác rất rất quen thuộc. Quả nhiên, hắn trước kia đã cùng người nam nhân này làm qua rồi.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi hắn vừa đánh qua, cúi xuống, gục trên người Trịnh Hồng Nghiệp cắn cắn vành tai hắn nói: “Ngoan, đừng khóc, làm ngươi đau sao?” Vừa nói hông vừa dùng lực, đi sâu vào một chút.
Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy nơi đó bị nhét đến tràn đầy, vừa trướng vừa đau, sau mỗi động tác của Kha Vũ, hắn nghĩ muốn dùng cái mông kêp chặt tiểu huynh đệ của tên vương bát đản kia để hắn không động loạn nữa.
Không lâu sau đó, Kha Vũ cũng không còn sức mà trên chọc người dưới thân, ấn chặt lấy Trịnh Hồng Nghiệp mà ra sức tiến tiến lùi lùi.
Trong lúc nhất thời, bốn phía chỉ có tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng thân thể va chạm vang lên, thời điểm kích tình gần tới, Kha Vũ chuyển động càng lúc càng nhanh, càng dùng sức đâm mạnh vào bên trong, Trịnh Hồng Nghiệp kêu càng ngày càng to, đến cuối cùng hai người cơ hồ ngay cả tư thế cũng không giữ vững được.
Trịnh Hồng Nghiệp cảm giác phía sau bị mài đến đau rát, phân thân phía trước cũng bắt đầu tích nước, theo bản năng bò về phía trước chạy trốn, kết quả vừa động một chút, đã bị nam nhân phía sau đặt tại trên giường đâm càng mạnh hơn.
Thật vất vả mới đợi được người phía sau bắn ra, hắn sớm đã bị sáp đến độ bắn trước rồi.
Kha Vũ chau mày ở trong cơ thể Trịnh Hồng Nghiệp xuất ”Binh”, bị cúc huyệt đối phương xoắn vắt đến không còn một giọt dư thừa, sau khi bắn xong chậm rãi rút tính khí lúc này đã mềm một nửa, nhìn tinh dịch của mình từ cửa huyệt sưng đỏ của nam nhân chảy ra ngoài, rơi vào trên chăn đơn, không nhịn được dùng ngón tay vói vào ngoáy ngoáy hai cái, khiến cho nơi đang kẹp ngón tay của hắn lại một trận co rút.
“Cái mông dâm đãng này! Hôm nay chỉ sợ uy ngươi không no.” Cố sức rút ngón tay ra, Kha Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, nắm tiểu đệ của mình, hướng về phía lỗ nhỏ kia, động thân một cái, liền đút vào.
Làm ầm ĩ cho đến trời tờ mờ sáng mới dừng lại, khi lần cuối cùng kết thúc, Trịnh Hồng Nghiệp đã sớm nhắm đôi mắt thâm quầng ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngay cả Kha Vũ cũng cảm thấy sắp tinh tẫn nhân vong, hai cơ thể đầy mồ hôi tựa sát vào nhau, cùng đắp một cái chăn mà ngủ.
[Baoabo: Mình chết mất, trời ơi cười đến đau bụng rồi ~(*3*)~;Clover: bình tĩnh bình tĩnh, màn vui còn phía sau =))]
Trịnh Hồng Nghiệp bị ánh mặt trời chói mắt phơi tỉnh, cảm giác đau nhức quỷ dị lẫn vô lực truyền khắp cả người khiến hắn nhíu mày, miệng phát ra mấy tiếng bất mãn mơ hồ. Cho đến khi mắt mở hẳn ra, nhìn thấy Kha Vũ hầu như đang cùng hắn mũi đối mũi cả người tựa vào nhau, toàn bộ thế giới dường như an tĩnh không một tiếng động, chỉ có điều trong lòng hắn lại giống như vạn mã bôn đằng!
Đây là một sai lầm, nhưng dù thế nào thì cũng là người trưởng thành, Trịnh Hồng Nghiệp hiểu bản thân ở cái tuổi này thì say rượu làm loạn không thể trở thành cái cớ, liều mạng nhịn xuống mong muốn mắng chửi người, hắn nhắm mắt lại tạm thời không nhìn mặt Kha Vũ. Nhưng từng đoạn ký ức mơ hồ tối hôm qua lần lượt hiện lên, bao gồm cả khúc hắn vểnh mông lên bảo Kha Vũ nhanh đi vào… Hắn không biết phải hình dung tâm tình hiện tại của mình như thế nào, nhớ tới lúc sau bọn họ còn một tiếng “Bảo bối”, hai tiếng “Tiểu tâm can”, hắn liền có cảm giác muốn bóp chết ai đó.
Một lần tiếp một lần tự nói chính mình phải tỉnh táo, Trịnh Hồng Nghiệp nằm im như chết một hồi, sau đó cẩn thận lấy cánh tay Kha Vũ đang khoác trên hông mình ra, từ từ ngồi dậy, đột nhiên từ giữa đùi truyền đến một cảm giác trơn trượt làm hắn lập tức dừng động tác, vài giây sau, một cỗ dịch dính dính từ hậu huyệt chảy ra.
Trợn trắng mắt, Trịnh Hồng Nghiệp cũng không thèm quản chuyện gì nữa gầm thét ầm lên.
“Đứng lên!” Hắn xoay người, hai tay bóp cổ Kha Vũ lắc lắc một trận.”Con mẹ nó, ngươi đứng lên cho ta, đứng lên!”
Kha Vũ bị bạo lực lay tỉnh, mở mắt ra thấy đối phương đang nhe răng trợn mắt, cười khì khì nói: “Tinh thần tốt như vậy, chẳng lẽ còn muốn?”
“Muốn cái rắm! Mau đứng lên cho ông!” Trịnh Hồng Nghiệp rống xong liền chỉ vào chân mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Kha Vũ ngồi dậy, gãi gãi đầu tóc rối bời, một bộ dạng vẫn đang buồn ngủ, cúi đầu liếc nhìn một mảnh hỗn độn giữa hai chân người kia, đưa tay sờ sờ bắp chân đang duỗi ra đặt cạnh người hắn.
“Chuyện gì xảy ra? Tối ngày hôm qua còn chưa thỏa mãn ngươi sao? Nơi đó của ngươi cũng đã chứa không nỗi nữa rồi mà.”
“Ngươi… ngươi —— ngươi câm miệng cho ta!” Trịnh Hồng Nghiệp xấu hổ mà giận dữ rống to.
Nhưng Kha Vũ lại đột nhiên cầm tay hắn, nói: “Hiện tại, cũng đến lúc ngươi nói với ta sự thật đi?”
Trịnh Hồng Nghiệp sửng sốt, chẳng lẽ Kha Vũ đã nhớ ra, hắn khẩn trương muốn rút tay về. “Sự… sự thật gì chứ?”
“Chúng ta là tình nhân đúng không?”
Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc này mình không uống nước, nếu không chắc chắn đã phun đầy mặt tên kia.
“Oát đờ phất???” Hắn có phải đang nghe lầm hay không.
Nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của đối phương, Kha Vũ nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Không!” Không biết cái gì khiến tên kia hiểu lầm như vậy, Trịnh Hồng Nghiệp nhẹ giọng nói, “Tại sao ngươi lại cho là như thế?”
“Chúng ta ở trên giường phối hợp ‘chặt chẽ’ như vậy.”
Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, hắn cắn răng nhìn Kha Vũ nói: “Tin tưởng ta, cùng ngươi phối hợp ‘chặt chẽ’ như vậy chắc chắn còn một xấp dầy”.
”Ta trước kia rất lạm tình sao?”
Nhớ tới đức hạnh thuộc hàng Hoa Hoa công tử (Play boy) trước kia của Kha Vũ, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy đáp án dĩ nhiên là chắc chắn rồi.
“Tuy vậy ta chỉ có cảm giác làm cùng mỗi mình ngươi…” Vẻ mặt Kha Vũ vẫn mờ mịt.
Trịnh Hồng Nghiệp rất muốn ói mà nghĩ: đại ca, ngươi cho dù mất ký ức cũng đừng có bày ra bộ dáng đơn thuần như thế a!
“Thật ra thì…, chúng ta… cũng chỉ làm như thế mấy lần thôi.” Hắn châm chước nói, hình dung quan hệ giữa bọn họ như vậy chắc cũng không sai.
Ai ngờ Kha Vũ thẳng thắn hỏi tới, “Cho nên, chúng ta là
niệm hữu
?”
[Hai người nam có quan hệ XXX với nhau ấy mà]
Vốn từ của Trịnh Hồng Nghiệp rất nghèo túng, phân tích xem nó là cái gì thì cũng chả biết nói thế nào, hắn muốn phản bác cũng không tìm được từ thích hợp.
Bất quá, may mà Kha Vũ không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa, do tối hôm qua vận động quá nhiều, nên vừa tỉnh lại Trịnh Hồng Nghiệp liền cảm thấy đói bụng, Kha Vũ rất săn sóc mà để hắn ngủ tiếp còn bản thân thì ra ngoài mua thức ăn.
Chờ sau khi Kha Vũ ra khỏi cửa, Trịnh Hồng Nghiệp kéo lê tấm thân đau nhức, mang tâm tình nặng nề vọt vào nhà tắm, mặt đỏ bừng dùng ngón tay đem thứ nam nhân lưu lại trong thân thể móc ra ngoài.
Rửa xong, hắn thay quần áo tựa vào đầu giường bắt đầu hút thuốc, tâm tình rất phiền muộn. Mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng bị ép buộc là một chuyện, bản thân chủ động lại là một chuyện khác.
Nói thật ra, chuyện cùng Kha Vũ ở trong WC lần trước, hắn thật sự cũng có hưởng thụ, khi đó hắn đã cấm dục một thời gian, bình thường cũng không có gì, nhưng khi bị kích thích lên, thì cũng không quản được chuyện gì nữa
Đôi khi hắn nghĩ, nếu như ngày đó người ở mặt dưới là Kha Vũ —— hay mình chủ động kéo quần nằm úp sấp để hắn thượng v.v., nói không chừng hắn cũng sẽ không tức giận như vậy.
Thao! Hắn không nhịn được cho mình một cái tát. Ngươi đúng là một tên không có tiết tháo!
Bình thường khói càng phả ra thì tinh thần càng lên, hôm nay càng hút càng phiền. Hắn đem Kha Vũ về với mục đích là tra tân, cũng không phải đem đối phương về làm công cụ giải quyết nhu cầu của mình a! Chưa kể đến, chuyện này thấy như thế nào bản thân cũng là người chịu thiệt, nhưng sao hắn lại có cảm giác mình đang chiếm tiện nghi của người ta vậy chứ?
Nghĩ như thế nào cũng không đúng, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy nếu còn nghĩ nữa nhất định sẽ gặp chuyện không hay, vẫn nên đem tất cả bóp chết lúc còn trong trứng nước như lúc này.
Chờ Kha Vũ trở lại, thì nhìn thấy Trịnh Hồng Nghiệp nhướng mày tựa vào đầu giường thôn vân thổ vụ, vẻ mặt u buồn.
“Sao vậy?”
Trịnh Hồng Nghiệp không trả lời, Kha Vũ cũng không hỏi tiếp, đi tới bỏ túi thức ăn xuống.
Khi Kha Vũ đem cháo nóng vẫn đang bốc hơi đưa tới, Trịnh Hồng Nghiệp đột nhiên nói một câu: “Xế chiều ta dẫn ngươi đi bệnh viện.”
Chuyện rửa hận phải nghĩ lại cẩn thận, trước tiên đem Kha Vũ trị hết bệnh, hắn mới có thể tìm được cảm giác báo thù! Dĩ nhiên, nếu như Kha Vũ không giúp hắn kiếm tiền, hắn sẽ không hảo tâm tự bỏ tiền ra giúp tên kia đi khám bệnh.
Nghe được người này muốn dẫn mình đi bệnh viện, vẻ mặt Kha Vũ vẫn nhàn nhạt, cứ như cùng hắn không quan hệ, ngược lại nhìn về phía Trịnh Hồng Nghiệp, có chút mập mờ hỏi: “Ngươi có thể cử động được sao?”.
“Nói nhảm! Ta cũng không phải bị què!” Trịnh Hồng Nghiệp biết hắn ám chỉ điều gì, mặc dù chân hắn có chút nhuyễn, nhưng chuyện như vậy sao có thể thừa nhận chứ!
Kha Vũ không nói gì, cười cười, coi như đã hiểu.
Suy nghĩ một chút, Trịnh Hồng Nghiệp lại hỏi: “Sao ngươi không khẩn trương chút nào vậy?” Hắn không biết tâm trạng khi bị mất ký ức như thế nào, nhưng khẳng định sẽ không giống như vị trước mắt này bình tĩnh như vậy.
“Thật ra cũng không phải không gấp…” Kha Vũ thong thả ung dung cúi đầu hớp miếng cháo, sau đó nói: “Cho dù có gấp, ta cũng không thể nhớ lại ngay lập tức, huống chi…” Hắn không nói tiếp, mà có thâm ý khác nhìn Trịnh Hồng Nghiệp.
Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng không kiểm soát được.
Đến bệnh viện, bác sĩ thay Kha Vũ kiểm tra thân thể, xác định không có dị thường còn khôi phục rất nhanh. Về phần trí nhớ, Khã Vũ cũng có thể nhớ được mấy thứ linh tinh, bác sĩ tựa hồ rất hài lòng, nói đây là một khởi đầu tốt, bảo Trịnh Hồng Nghiệp tiếp tục dẫn hắn đi đến nơi trước kia bọn họ thường xuyên đi, làm một ít chuyện trước kia bọn họ thường xuyên làm.
Lúc nghe tới ‘Chuyện thường xuyên làm’, Kha Vũ mập mờ nhìn hướng người nào đó, khiến Trịnh Hồng Nghiệp bị một trận ác hàn.
Ra khỏi cửa lớn cửa bệnh viện, đèn hai bên đường từ từ sáng, Trịnh Hồng Nghiệp hỏi Kha Vũ, “Ngươi không nhớ được chút chuyện nào trước kia sao?”
Kha Vũ không đáp, hỏi ngược lại: “Hiện tại nhớ cùng không nhớ có gì khác biệt không?”
“Đương nhiên là có! Chúng ta ——” Trịnh Hồng Nghiệp kêu một tiếng, nhưng nhìn đến vẻ mặt như xem trò hay của Kha Vũ, nên nuốt câu kế tiếp trở lại.
Kha Vũ rất hiểu lòng người, xem như không có chuyện gì xảy ra hỏi sang chuyện khác “Buổi tối ăn cái gì”.
Nếu như bình thường, Trịnh Hồng Nghiệp khẳng định sẽ đáp trả “Chỉ có biết ăn thôi, về nhà ăn mỳ đi!” Nhưng đã bị đề tài ban nãy ảnh hưởng nên không nói lời nào, lát sau hữu khí vô lực mà thốt được một câu “Trở về ăn mỳ”.
Kha Vũ cũng không có ý kiến gì, hai người sóng vai trở về, Trịnh Hồng Nghiệp luôn luôn tiết kiệm nên không ngồi xe.
Nghĩ đến những lời mới vừa rồi của Kha Vũ, Trịnh Hồng Nghiệp có lỗi giác mình vừa “Tẩy não” Kha Vũ. Mặc dù chưa tới trình độ hắn nói gì Kha Vũ cũng đều tin, nhưng hắn phỏng đoán, nếu như mình thêm mắm dặm muối vào quan hệ giữa bọn họ, Kha Vũ cũng không hoài nghi.
Kha Vũ nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh. Thật ra thì, cũng không phải hắn hoàn toàn không nhớ được. Cùng Trịnh Hồng Nghiệp bán tấm che nắng nhiều ngày như vậy, hắn càng thêm khẳng định mình trước kia không phải là cái dạng sĩ nhục này, hắn còn nhớ mình có một chiếc xe thể thao màu vàng sáng bóng, nhưng mà xe đang ở đâu thì không nhớ rõ, khi cùng Trịnh Hồng Nghiệp lên giường, hắn cũng có thể nhớ lại hình ảnh lúc trước khi bọn họ ân ái, ừ, vừa hương diễm vừa kích thích.
Hắn có thể khẳng định mình cùng người nam nhân này không phải là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng đúng như theo lời Trịnh Hồng Nghiệp nói, bọn họ cũng không phải là tình nhân.
Cả hai đều cùng đăm chiêu suy nghĩ, dọc đường đi không nói tiếng nào. Song khi bọn họ sắp về tới nhà, chuyện không tưởng đã xảy ra.
“Derek!” Không biết từ nơi nào nhảy ra một người thanh niên, kêu lên một tiếng liền bổ nhào đến bên người Kha Vũ.
Kha Vũ sửng sốt một chút, bất quá cũng không làm ra phản ứng gì quá lớn, hắn nhíu nhíu mày, mà ở bên cạnh Trịnh Hồng Nghiệp đã bị dọa sắp mất hồn.
Định thần nhìn lại, một nam nhân tuổi còn trẻ đang ôm eo Kha Vũ, đầu đặt trên ngực hắn mà cọ a cọ, bộ dáng thân mật cứ như thể tìm thấy người thân thất lạc đã nhiều năm á. Dĩ nhiên, Trịnh Chậm Nghiệp* không cảm thấy vị thân nhân này của Kha Vũ chỉ đơn giản tới tìm hắn như vậy, bất quá cái gì mà ”Đề gì đó đó” là đang gọi Kha vũ sao?
[*郑鸿业 Trịnh Hồng Nghiệp
郑鸩业 Trịnh Chậm Nghiệp
Khác nhau có nét đầu của chữ chính giữa hà các bạn (^_^)]
Hiển nhiên Kha Vũ cũng không nhận thức được người trước mắt này, cũng không biết Derek là tên tiếng anh của hắn. Hắn vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn hướng Trịnh Hồng Nghiệp, như đang hỏi: ai vậy?
Ta làm sao biết a! Trịnh Hồng Nghiệp ở trong lòng mắng một câu.
“Tìm thấy ngươi thật là tốt, sao ngươi không nhận điện thoại của ta? Đến nhà của ngươi thì không có ai, bar ngươi hay đi thì cũng không thấy ngươi đến, ngươi thật sự muốn tránh mặt ta sao?” Nam nha trẻ tuổi nghẹn ngào nói liên tục, dường như đang kể khổ đồng thời lại như làm nũng.
Kha Vũ nhíu nhíu mày, không nói gì.
Mà khi nam nhân kia ngẩng đầu nói chuyện, Trịnh Hồng Nghiệp mới nhìn rõ hắn, vóc người cũng thanh tú, da mặt non mịn tưởng có thể bấm nổi ra nước, chẳng qua người kia có dáng vẻ giống các cô gái quá khiến hắn có chút chịu không được. Nhìn kỹ chút, phát hiện Kha Vũ bị ôm đến bây giờ cũng không có đẩy đối phương ra, hai người ôm ôm ấp ấp hệt một đôi “Cẩu Nam Nam” chướng mắt y như nhau.
Không nhiều nghĩ, tay của hắn so với đại não phản ứng nhanh hơn, tiến lên nắm lấy tay Kha Vũ kéo về phía sau, liếc nhìn nam nhân trẻ tuổi kia hỏi: “Ngươi là ai?”.
Người kia nhìn chằm chằm hắn hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”.
“Ta…” Trịnh Hồng Nghiệp thật không biết phải giới thiệu mình như thế nào.
Bất quá người ta cũng không còn để ý đến hắn, thanh niên kia nhìn Kha Vũ phía sau hắn, vẻ mặt lo lắng nói: “Derek, ngươi đừng có không để ý tới ta, ta biết lần trước là ta không đúng, ta cùng người kia chẳng qua chỉ là vui đùa mà thôi, ngươi mới là người ta yêu a!”.
Lời này vừa nói ra, cho dù người ngu cũng hiểu. Trịnh Hồng Nghiệp bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai vị này là tình nhân cũ của Kha Vũ, còn cho hắn đội nón xanh, nhìn tình hình này, xem như mọi chuyện đã xong.
Trịnh Hồng Nghiệp theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Kha Vũ khẽ nhíu mày, giống như là đang suy tư về độ tin cậy trong lời nói của người thanh niên này.
“Derek——” thấy Kha Vũ không lên tiếng, nam nhân làm ra vẻ muốn đi qua.
Trịnh Hồng Nghiệp tiến lên, che trước mặt hắn, có chút phong thái của lưu manh đang muốn trấn lột.
Bất quá đối phương căn bản không đem hắn để vào trong mắt, liếc hắn một cái, đưa tay tới đẩy ra.
“Tránh ra, chuyện của ta cùng hắn không tới phiên ngươi nhúng tay vào!”.
“Sao lại không?” Trịnh Hồng Nghiệp như tảng đá đứng yên tại chỗ. Thanh niên này cùng Kha Vũ trước kia nảy sinh chuyện gì, hắn không quan tâm cũng không muốn quản, nhưng hiện tại hắn không ưa nổi bộ dáng không xem ai ra gì của người kia.
Lúc này Kha Vũ vẫn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng: “Ngươi có nhận lầm người không?”
Người thanh niên kia cùng Trịnh Hồng Nghiệp đồng thời sửng sốt.
“Ngươi đang nói đùa cái gì vậy?” Vẻ mặt người kia trở nên đáng thương, “Cho dù ngươi giận ta, cũng không cần nói đùa kiểu này chứ?”.
Kha Vũ không nói gì, nhìn Trịnh Hồng Nghiệp một cái.
Cái nhìn kia tựa hồ mang loại đắc ý đặc thù, Trịnh Hồng Nghiệp không nghĩ nhiều, cũng không dám suy đoán điều gì. Hắn khoát tay với nam nhân trẻ tuổi kia, “Được rồi, được rồi, ai mà có thời gian nói giỡn chứ, ý của hắn không phải rất rõ rồi sao, tình huống như thế nào ngươi còn nhìn không ra hả?” Cũng đã cắm sừng cho người ta rồi, còn muốn diễn vở mối tình đau khổ.
Thanh niên kia nhìn hắn một cái, lại nhìn Kha Vũ một chút, tầm mắt ở giữa hai người qua lại mấy lần, vốn không nghĩ đến phương diện kia, cho đến lúc Trịnh Hồng Nghiệp nói mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Các ngươi ——” thanh âm cất cao, nhìn Trịnh Hồng Nghiệp, vẻ mặt khó có thể tin.
“Làm sao?” Trịnh Hồng Nghiệp lông mày ngướng lên, có chút khoái cảm đang bắt nạt người ta.
“Hừ!” Thanh niên giống như nghe được chuyện đáng cười mà bật ra tiếng mỉa mai, châm chọc nhìn Trịnh Hồng Nghiệp, sau đó nhìn Kha Vũ nói: “Ngươi đổi khẩu vị khi nào vậy? Loại đàn ông vừa xấu vừa già này mà ngươi cũng nuốt được sao?”
Fất! Trịnh Hồng Nghiệp nổi giận rồi, cho dù hắn không phủ nhận mình vừa già vừa xấu, nhưng lời này từ miệng tên ẻo lả này nói ra, chính là sự sĩ nhục đối với hắn.
Tiểu tử ngươi hôm nay may mắn gặp lúc lão tử đã chậu vàng rửa tay, nếu không hiện tại phải thấy máu!
Kềm chế lửa giận trong lòng, Trịnh Hồng Nghiệp cuốn cuốn tay áo, đang định hảo hảo dạy dỗ người trước mắt một chút, Kha Trạch* đột nhiên tiến lên khoát vai hắn.
[*柯宇 Kha Vũ
柯宅 Kha Trạch, trạch trong từ trạch nam hay trạch nữ đó, chỉ những người không thích ra ngoài ru rú ở nhà á mà… Còn ý mỉa là gì mỗi người tự hiểu ha]
Đây rõ ràng đang nói cho người khác biết quan hệ của bọn họ, hơn nữa còn giống như sợ không đủ thuyết phục, hắn dùng ngón tay miết hai cái lên mặt Trịnh Hồng Nghiệp, sau đó nghiêng đầu ghé vào lỗ tai người bên cạnh mỉm cười nói: “Được rồi, đừng nóng giận mà, ta hiện tại chỉ có mình ngươi thôi.”
Chỉ hai câu ngắn ngủi, đã bao hàm thâm tình, sủng nịch, mập mờ, lúc này không chỉ có một bên “Tiền nhiệm” bị sợ hãi, cả vị “Tân hoan” là Trịnh Hồng Nghiệp đây cũng bị dọa, mặc dù cả người đều nổi da gà, nhưng trong lòng vẫn bội phục khả năng diễn xuất của Kha Vũ.
“Ngươi, các ngươi…” Nam nhân trẻ tuổi kia có chút thở hổn hển mà nhìn bọn họ, cuối cùng quay người lại, trước khi đi lưu lại một câu: “Thật ghê tởm”.
Đừng nói hắn cảm thấy ghê tởm, Trịnh Hồng Nghiệp cũng cảm thấy gớm. Loại hành động cùng lời nói buồn nôn này khi trên người hắn đúng là khiến nhân thần phẫn nộ mà. Nhìn thân ảnh người kia càng ngày càng xa, hắn hỏi một câu: “Ngươi có cần thiết phải diễn màn kịch mắc ói như vậy không?”
Kha Vũ “Ân” một tiếng, trả lời, “Ta không có diễn a.”
Trịnh Hồng Nghiệp sửng sốt, quay đầu lại.
Kha Vũ nhìn hắn mỉm cười, trên mặt không có chút chột dạ. Muốn nói biến hóa lớn nhất khi Kha Vũ mất trí nhớ, đại khái chính là không hề tiếu lý tàng đao nữa.
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế có chút không tự nhiên, Trịnh Hồng Nghiệp ngoảnh mặt sang chỗ khác, suy nghĩ một lát không nhịn được liền hỏi: “Ngươi có nghĩ rằng ngươi và người kia thật sự là tình nhân không?”
“Hử?”
“Đúng vậy, tình chưa dứt, tiền duyên tiếp tục a”.
Kha Vũ phì cười, ôm lấy thắt lưng Trịnh Hồng Nghiệp nói: “Ta với ngươi đang ở cùng một chỗ, còn tiền duyên gì nữa chứ?”
Trịnh Hồng Nghiệp nghe xong bỗng thấy trong lòng trống rỗng, “Làm sao ngươi biết ta không gạt ngươi?”
Lúc này Kha Vũ không trả lời ngay như lần trước, sau khi suy nghĩ mới nói: “Cảm giác.”
“Cảm giác gì?” Trịnh Hồng Nghiệp hỏi tiếp, trong lòng vẫn còn mấy phần chờ mong. Nếu Kha Vũ có thể nói ra vài câu cảm động nào đó, cũng sẽ cho hắn có chút cảm giác ưu việt.
Kết quả Kha Vũ nhìn hắn cười cười, sát vào bên tai hắn thầm thì: “Là cảm giác rục rịch ngóc đầu dậy a”.
Quả nhiên, hắn không nên ôm mong đợi đối với người này, tuyệt đối không.
Bất quá lúc Trịnh Hồng Nghiệp ở trong lòng tự chửi mình quá ngây thơ, Kha Vũ bổ sung một câu: “Ta thích ngươi”.
Trịnh Hồng Nghiệp trừng mắt, trong tích tắc cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc không hiểu được đang đánh trống reo hò. Nói khó nghe một chút, giống như trước cao trào có hàng tỷ t*ng trùng đang kêu gào muốn được giải phóng, còn giải thích bình thường, chính là xuân tâm nảy mầm a.
[Clover: ẹc, cảm giác gì kinh dị (-_-)]
Sống hơn ba mươi năm, người nói thích hắn chỉ có mấy em trong bar, nhưng phải nhìn tiền chi ra là bao nhiêu, vậy mà Kha Vũ nói thích hắn, nếu không phải đây là nói đùa, thì hắn cũng không tìm ra lý do nào khác. Trước đây không lâu, hắn nhớ rõ Kha Vũ không chỉ chán ghét còn khinh miệt hắn, hiện tại người kia vẫn đang đứng trước mặt hắn, dùng vẻ mặt chân thành nói thích mình, Trịnh Hồng Nghiệp càng nghĩ càng cảm thấy không đúng sự thật.
Hắn có cảm giác bản thân đang tự mua dây buộc mình, bắt đầu hoài nghi có phải hay không đã quyết định sai lầm.
Vừa nghĩ đến đó, đột nhiên tay bị nắm lấy. Hắn ngẩng đầu lên, Kha Vũ cầm tay hắn quơ quơ, giống như đang khích lệ. ”Đi thôi, về nhà.”
Nhìn nụ cười của người kia, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Người phía trước chính là Kha Vũ, nhưng hắn không có trí nhớ, nếu nói hắn không phải là Kha Vũ, vậy cũng không đúng, thậm chí trong nháy mắt, Trịnh Hồng Nghiệp nghĩ nếu như từ đầu Kha Vũ đã như thế, bọn họ có thể… có thể ra sao hắn cũng không chắc chắn nữa.
Bản thân cũng không ngờ Kha Vũ lại nói thích hắn, nhưng với tình cảnh hai người thì nói thích vẫn chưa đủ. Hắn thừa nhận, mình đã quen có người này bên cạnh, ngoại trừ cả hai đều là nam, thì cuộc sống của bọn họ không khác vợ chồng là mấy, chuyện nên làm cũng làm, mà chuyện không nên làm cũng đã làm.
Nhưng thời gian càng lâu, hắn lại càng lo lắng, vạn nhất ngày nào đó Kha Vũ đột nhiên nhớ lại tất cả, nói xui xẻo một chút, khi bọn họ đang ở thời điểm kia mà… Quả thật không thể tưởng tượng nổi mà!
[Baoabo: ý anh là lúc hai người đang cùng nhau vận động đóa]
Trịnh Hồng Nghiệp một đường khổ não, đôi khi Kha Vũ đi ở bên cạnh liếc hắn một cái, thỉnh thoảng hai người bốn mắt giao nhau, Trịnh Hồng Nghiệp liền quay mặt chỗ khác.
Một bầu không khí mập mờ tràn ngập.
Cho đến khi cả hai đã về tới dưới sân khu nhà trọ, một đám người từ xa đi về phía cả hai. Sau khi nhìn rõ đối phương là ai, Trịnh Hồng Nghiệp mặt liền biến sắc, thấp giọng nói: “Hỏng rồi”.
“Sao vậy?” Thấy hắn đột nhiên dừng lại, Kha Vũ nghi ngờ hỏi, sau đó cũng thấy những người kia với sắc mặt bất thiện, rõ ràng đang hướng về phía bọn họ, hoặc nói là hướng về phía Trịnh Hồng Nghiệp đi tới.
“Ngươi biết bọn họ?”
Trịnh Hồng Nghiệp nhíu nhíu mày. Thay vì nói là biết, chẳng bằng nói đã từng đụng qua.
Thời điểm còn lăn lộn ngoài giang hồ, thường xuyên cùng người khác tranh giành địa bàn, nên xung đột thường xảy ra, mặc dù hắn không phải là đại ca lên đài cùng người ta đàm phán, nhưng đàn em bên dưới đánh nhau hắn vẫn phải ra mặt, mặc dù coi như là ân oán giang hồ, song có đôi khi cũng có thể biến thành ân oán cá nhân, tỷ như cái tên đầu trọc đang tới kia kìa.
Không biết bây giờ chạy còn kịp không ta? Đang lúc Trịnh Hồng Nghiệp đang do dự, đối phương đã trước một bước.
“Trịnh Hồng Nghiệp!” Tên đầu trọc cầm đầu hô to một tiếng, đầu đã bóng loáng lại thêm cái vẻ mặt hung thần ác sát đó rất có lực chấn nhiếp. Mấy tháng trước, tóc của hắn vẫn mướt rượt dày cui cả lớp, chẳng qua sau một trận hỗn chiến, bị một tên đập vỡ đầu, thật ra mà nói cũng không phải chuyện lớn lao gì, vấn đề ở đây chính là nơi bị đánh lên sẹo tóc không mọc được, mà người đánh hắn lại chính là… Trịnh Hồng Nghiệp.
“Tiểu tử ngươi làm con rùa rút đầu lẩn đông trốn tây lâu như vậy, hôm nay rốt cục cũng bị lão tử bắt được!” Đi tới đứng trước mặt cừu nhân, đầu trọc nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trịnh Hồng Nghiệp.
Trịnh Hồng Nghiệp gãi gãi mặt, trào phúng nói: “Ta mỗi ngày đều ra ngoài buổi sáng khuya về nhà ngủ, làm việc hay nghỉ ngơi đều bình thường, bất quá ngươi nói xem trốn chỗ nào?”
“Mẹ nó cái bản mặt cợt nhã của ngươi! Lão tử hôm nay tìm ngươi để tính sổ, không phế một cái cánh tay, lão tử sau này sẽ không đi nữa mà lăn trên đường!”
Quá dễ bị khiêu khích. Trịnh Hồng Nghiệp ở trong lòng nói thầm, nhưng trên mặt vẫn là cười hì hì nói: “Ta nói, đánh nhau bị thương là chuyện bình thường, tóc không mọc nữa, đó cũng là chuyện chẳng đặng đừng, hơn nữa bộ dáng trọc đầu của ngươi thoạt nhìn không phong nhã sao! So với lúc ngươi có tóc nhìn có cá tính hơn nhiều —— “
“Phóng con mẹ nó cái rắm nhà ngươi!” Đầu trọc thở hổn hển rống lên, “Dám nói với ta cái kiểu khốn đó, Lão Tử hôm nay đem mao trên mao dưới của ngươi nhổ sạch sẽ, để coi con mẹ nó ngươi đẹp trai cỡ nào!”
“Không nghiêm trọng như thế chứ?” Hướng bên cạnh ngăn Kha Vũ đang muốn tiến lên, Trịnh Hồng Nghiệp thu hồi khuôn mặt tươi cười nói: “Chuyện này cũng đã qua lâu rồi, ta đã sớm rửa tay gác kiếm —— “.
“Chậu vàng rửa tay?” Đầu trọc nhìn Trịnh Hồng Nghiệp cùng Kha Vũ phía sau hắn, ngửa đầu cười ha hả, “Xem ra ngươi đang sống cùng tên mặt trắng ốm yếu kia sao?”
Nghe hắn nói như vậy, Kha Vũ mặt không chút thay đổi nhìn Trịnh Hồng Nghiệp một cái. Ánh mắt thật giống như đang hỏi: ngươi không phải nói trước kia chúng ta bán tấm che nắng đấy sao?
Trịnh Hồng Nghiệp chột dạ không nhìn hắn, hỏi người trước mắt: “Thật không thể thương lượng một chút sao?”
“Ngươi đưa đầu ra cho Lão Tử lấy gạch đập một cái rồi thương lượng!” Đầu trọc kêu gào. Sau đó từ phía sau hắn có người nói một câu: “Họ Trịnh, ngươi rút chân khỏi giang hồ, không phải là vì tên mặt trắng phía sau chứ? Ta không nhớ được vị này a?”
“Chán quá nên đổi khẩu vị!”
“Nói không chừng ‘làm’ nam nhân một hồi thì nghiện luôn, tao nghe nói nam nhân cũng dâm đãng không kém nữ nhân đâu a!” Đầu trọc nói xong cùng hai tiểu đệ phía sau cười khả ố.
Trịnh Hồng Nghiệp trong lòng có chút chột dạ, không dám quay đầu nhìn lại mặt Kha Vũ.
Không muốn cùng địch nhân tiếp tục nói nhảm nữa, băng đầu trọc lấy ra vũ khí đã sớm chuẩn bị sẵn, mỗi người cầm trên tay một thanh nhôm dài, “Khuông khuông“ hai cái.
Chung quanh vốn vẫn còn vài người đi đường đứng xem náo nhiệt, vừa thấy trận chiến sắp diễn ra toàn bộ liền bị dọa chạy mất.
Trịnh Hồng Nghiệp hiểu rõ bọn họ lúc này muốn chạy đã không còn kịp nữa rồi, liền bắt đầu cân nhắc tình thế, đối phương có ba người, so với mình nhiều hơn. Hắn nghĩ thầm một chấp hai luôn cũng không thành vấn đề, nhưng Kha Vũ cũng có bản lĩnh, hắn đã được tận tay lãnh giáo qua trong lần đầu tiên gặp mặt rồi.
Đang lúc hắn nghĩ, đối phương có người đã giơ gậy xông lại. Trịnh Hồng Nghiệp liền hướng bên cạnh nhanh chóng tránh đi, nhưng vừa quay đầu lại phía sau thấy Kha Vũ giống như mộc đầu nhân đứng yên tại chỗ, cũng xem như không biết có người đang xách gậy muốn đập mình, hắn theo bản năng nhào tới, trên bả vai bị đập một cái.
“Úi da, con mẹ nó chứ!” Trịnh Hồng Nghiệp kêu một tiếng.
Kha Vũ ngẩn ra, giơ chân lên hướng tên đánh Trịnh Hồng Nghiệp đá tới, người nọ hoàn toàn không nghĩ một cước này mạnh như vậy, hét thảm một tiếng, bay ra sau, rơi xuống đất cả người thành hình chữ đại nằm bất động.
“Không sao chứ?” Kha Vũ đỡ lấy Trịnh Hồng Nghiệp hỏi.
“Con mẹ nó ngươi làm sao không chịu trốn?” Trịnh vừa tức vừa đau mắng, “Đừng có nói với ta là ngay cả đánh lộn như thế nào ngươi cũng quên nga! Lần trước lúc đánh ta ngươi cũng không nương tay mà!”
Kha Vũ nhăn mày lại, “Ta đánh ngươi?”
Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy giống như chỉ có mình đang bị đuổi đánh, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm tranh luận chuyện này.
“Con mẹ nó các ngươi còn ở đó mà tâm tình sao?” Nhóm đầu trọc tiến lên, trừ tên đang gục trên mặt đất kia, thì cả hai cùng nhau lao đến.
Bả vai mặc dù đau, nhưng Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy một chọi một không thành vấn đề, cắn răng bày ra tư thế chuẩn bị cùng tên đầu trọc đang cầm cây gậy nhôm kia quyết tử chiến một trận, đột nhiên trước mắt tối sầm, Kha Vũ đã trước một bước che ở trước mặt hắn.
Trơ mắt nhìn cây nhôm đánh xuống trên đầu Kha Vũ, vậy mà tên ngốc tử kia cứ như người máy cũng không tránh qua —— Trịnh Hồng Nghiệp tỉnh lại, trong lòng đột nhiên nảy lên một trận chua xót. Hắn nghĩ, lời Kha Vũ nói có thể là thật, chỉ sợ không phải một chút, mà chính hắn, có lẽ cũng đã sớm không còn một chút nữa rồi.
Vài giây sau, đợi Trịnh Hồng Nghiệp lấy lại tinh thần, không chỉ tên cầm đầu, mà cả tên đàn em còn lại cũng bị Kha Vũ đánh gục trên đất.
Kha Vũ cầm lấy gậy nhôm của đối phương hướng trên người tên đầu trọc ra sức đánh, tên kia bị đánh đến ôm đầu khóc thét kêu cha gọi mẹ.
Nhìn máu trên trán Kha Vũ, Trịnh Hồng Nghiệp cả kinh, rốt cục cũng phản ứng kịp xông lên kéo hắn ra.
“Đủ rồi! Đừng đánh! Đánh nữa thì không chỉ là chuyện đầu tóc không đâu!” Hắn kéo tay Kha Vũ lui về sau mấy bước.
Nhưng mà dù đã dừng lại rồi, nhưng Kha Vũ giống như không nghe thấy lời hắn nói, vẻ mặt tối tăm ngó chừng tên thanh niên trọc đầu đang nằm trên mặt đất nước mắt nước mũi tèm nhem.
Trịnh Hồng Nghiệp bị dọa sợ, “Kha Vũ?” Nhưng liên tiếp kêu mấy tiếng, nam nhân đều không có phản ứng.
“Làm càn a! Vết thương cũ chưa lành lại muốn lĩnh sẹo nữa sao, chẳng lẽ bị đánh cho thành thằng ngốc luôn rồi sao?” Trịnh Hồng Nghiệp gấp đến độ xoay vòng quanh Kha Vũ, muốn tìm chỗ không ổn lại nhìn đến đồng tử của hắn.
Đang chuẩn bị lôi kéo hắn đến bệnh viện, đột nhiên Kha Vũ lấy lại tinh thần, mặt không đổi sắc nhìn hắn nói: “Ta không sao.”
Trịnh Hồng Nghiệp nhíu chặt mi nhìn hắn, “Thật không có chuyện gì?”
Kha Vũ gật đầu, sau đó giống như để cho hắn an tâm liền cười cười, giây tiếp theo đã bị Trịnh Hồng Nghiệp ôm cổ.
“Con mẹ nó ngươi làm ta sợ muốn chết!” Hai tay hắn gắt gao ghìm chặt Kha Vũ, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Kha Vũ ngây ngẩn cả người, rồi mới kịp phản ứng, giống như để trấn an dùng tay vỗ nhẹ vào trên lưng đối phương.
“Ngươi tưởng đầu mình là trái dưa hấu sao! Còn chui bên dưới cây nhôm!” Trịnh Hồng Nghiệp chợt buông hắn ra, rống lên một tiếng, “Con mẹ nó ngươi muốn liều mạng hả?” So với hắn năm đó còn liều hơn.
Kha Vũ nhìn hắn một chút, sau đó khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Tốt lắm, ta đây không có chuyện gì a.”
“Mặt máu me tùm lum mà nói không có chuyện gì sao!” Trịnh Hồng Nghiệp cũng không biết nên khóc hay cười, bất quá nhìn bộ dạng Kha Vũ có vẻ không nghiêm trọng lắm, hắn thở phào nhẹ nhỏm, nói câu “Tóm lại không có chuyện gì là tốt rồi”, liền lôi kéo Kha Vũ rời khỏi hiện trường, oán giận hắn làm loạn quá đáng.
“Người khác đỡ bằng tay, tiểu tử ngươi lại dùng đầu a!”
Kha Vũ đi theo phía sau hắn, nhìn bóng lưng Trịnh Hồng Nghiệp, lại liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm lại cùng một chỗ, nhất thời như có điều suy nghĩ.
Trịnh Hồng Nghiệp vẫn còn tiếp tục nhắc đi nhắc lại, “May mà đó chỉ là gậy nhôm, vạn nhất đó là một cây dao bổ dưa hấu thì sao… “
“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Kha Vũ đột nhiên hỏi một câu.
Trịnh Hồng Nghiệp thân thể khẽ cứng, chợt xoay người hất tay hắn ra.
“Ta lo lắng đầu ngươi nở hoa, bắt ta phải giải quyết hậu quả!”
Nhìn hắn vẻ mặt không được tự nhiên, Kha Vũ nhếch lên khóe miệng cười cười, tiếp theo sờ sờ phần bị đánh rách da nơi thái dương, cúi đầu nhìn ngón tay dính máu.
Vết thương này cũng không tính là nghiêm trọng quá, hơn nữa, hắn còn phải cảm tạ lần bị đánh này.