Yến Tháp chấp nhận lời mời kết bạn rồi lập tức nhắn tin với Miên Miên – bây giờ phải gọi là Moore.
Rắn nhỏ nằm trên vai cậu, đôi mắt lạnh lùng quan sát xem hai người nói cái gì.
[Miên Miên: Tháp Tháp TvT]
[Yến Tháp: Sao vậy?]
[Miên Miên: Không có sao trăng gì hết, chỉ là nhớ cậu quá thôi hu hu…]
[Yến Tháp: Tôi cũng nhớ anh lắm!]
Thành phố trung tâm của hành tinh thủ đô, phòng bệnh thuộc bệnh viện tư nhân của gia tộc Simon, Moore bỗng nở nụ hiếm hoi.
Bác sĩ bỏ tay hắn ra, loạt soạt viết lên giấy, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp nụ cười trên mặt hắn.
“Cậu Simon, cậu nghĩ đến chuyện gì vui sao?”
Moore Simon đã ở trong căn phòng này rất lâu trước khi bỏ chạy đến hành tinh Ronan nên bác sĩ đã nằm lòng hắn ta.
Trước đây hắn ở bệnh viện lâu như vậy mà bác sĩ chưa từng thấy hắn cười một lần nào.
Là một cậu thanh niên tình tình kỳ cục.
Đây là đánh giá của bác sĩ ngày xưa, một lời nhận xét mang theo chút xíu tiếc nuối.
Nào biết Moore đi chuyến này về, không chỉ cơ thể tốt hơn mà tâm trạng cũng khác hẳn.
Thậm chí còn có thể cười ung dung như vậy trong bệnh viện.
Moore nằm viện rất lâu rồi, ngày nào cũng trưng cái mặt khó chịu.
Bác sĩ cũng khá thân với Moore nên mới miễn cưỡng không bị đối xử bằng gương mặt lạnh tanh.
Nghe bác sĩ hỏi, Moore không cảm thấy ông nhiều chuyện mà ngược lại còn như biến thành cậu nhóc được cho kẹo, úp úp mở mở đem khoe với bạn bè.
“Bạn thôi, tôi vừa kết bạn với cậu ấy.”
Bác sĩ hợp tác ồ một tiếng, hỏi tiếp: “Nếu đã là bạn, thế lúc trước hai cậu không kết bạn với nhau à?”
“Lúc ấy quá vội vàng, không kịp hỏi.” Moore lên đến tinh hạm rồi mới nhớ mình chưa xin số liên lạc của Yến Tháp, mẹ của hắn cũng rất khó hiểu.
“Đừng nói là con…!không nhớ được số liên lạc của cậu ấy nha?”
Moore cực kỳ xấu hổ, khoảng thời gian bên cạnh Yến Tháp, ngày nào cũng trôi qua rất bình đạm, thậm chí hắn còn nghĩ mình sẽ chết một cách im lặng ở đó cho nên chưa từng nghĩ đến mấy cái này.
Sau đó khi cơ thể tốt hơn thì hắn lại quên mất.
Lần nào nằm trong lòng của Yến Tháp không phải chơi thì cũng ăn, nếu không thì cũng là đang ngủ, làm gì có ai rảnh rỗi đi nhớ thứ này.
Bây giờ vất vả lắm mới lấy được số của cậu, Moore còn sợ Yến Tháp giận, dù sao thủ đoạn của hắn cũng chẳng quang minh chính đại gì cho cam.
Nhưng hắn vẫn rất vui.
Moore đọc lại những dòng tin nhắn từ nãy đến giờ, khóe môi cứ giương cao mãi thôi.
Hắn nhỏ giọng hỏi bác sĩ: “Cơ thể tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ à một tiếng, Moore cũng không hề căng thẳng, mắt vẫn nhìn quang não.
Thấy hắn không thèm phản ứng lại, bác sĩ mất hứng nhún vai: “Chúc mừng cậu.”
Sau khi hắn quay về đã vào bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần, lúc bác sĩ phát hiện cơ thể sắp đi gặp ông bà của hắn bỗng khỏe lên còn đòi sống đòi chết moi cho bằng được thần y nào đã cứu rỗi hắn.
Hiển nhiên Moore không nói.
Hắn bịa đại vài câu để lừa gạt bác sĩ.
Bác sĩ nửa tin nửa ngờ.
Moore xuống giường, cởi bộ đồng phục bệnh nhân ra thay quần áo mà chẳng hề ngại ngần chút nào, để lộ đường cong cơ bắp, hoàn toàn không nhìn ra trước đây đã gầy gò ốm yếu vì bệnh tật quấn thân thế nào.
Bác sĩ nhìn chằm chằm hắn, nói: “Moore, cậu thật sự vô tình tiếp xúc với khoáng thạch bị phóng xạ nên mới may mắn khỏe lên à?”
“Nếu không thì sao.” Moore vung tay, mặc áo sơ mi xong xuôi.
Bàn tay với các khớp xương lộ rõ gài từng chiếc cúc áo, vẻ mặt tĩnh lặng như nước.
Bác sĩ cười khổ: “Viên khoáng thạch tiếp xúc với cậu xong thì tan thành bột.”
Moore gật đầu cho có rồi thắt cà vạt, hắn nhìn chằm chằm mặt bác sĩ một hồi, đột nhiên nói: “Roy, có vẻ anh đang nghi ngờ tôi.”
“Ờ.” Bác sĩ thoải mái thừa nhận.
Moore bèn nói: “Theo như tôi biết, nhà anh không có ai phải khổ sở vì căn bệnh cuồng bạo này.”
Vẻ mặt bất chợt trở nên căng thẳng của bác sĩ làm Moore cảnh giác.
Hắn không thể khai Yến Tháp ra, huống chi đây là chuyện quan trọng, nếu như có người biết tác dụng của Yến Tháp với chứng cuồng bạo thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện không thể đoán trước.
Chủ yếu là, Moore cũng không biết Yến Tháp chữa trị cho mình thế nào, nếu tùy tiện nói ra thì e là Yến Tháp bị kẻ xấu nhắm tới.
Hiểu ý của Moore, bác sĩ tháo mắt kính, gương mặt không tài nào giấu nổi vẻ lo âu và khổ sở.
“Là Saxon, cháu tôi.”
Nhà của bác sĩ quả thật không sao, mấy đứa nhỏ trong nhà có người làm bác sĩ nên đã đề phòng từ sớm, kịp thời khống chế.
Người có chuyện là cháu của ông – Saxon.
Saxon là con trai duy nhất của chị ông, năm xưa chị của nôg gả tới thiên hà xa xôi khác, hai người đã không liên lạc gần một trăm năm.
Một tuần trước, chị ông bỗng liên lạc, nói rằng Saxon là con trai của chị ấy, cũng là cháu của ông.
Năm nay Saxon mười tám, nguyên hình là một con sư tử nóng nảy và kiêu ngạo.
Thằng bé học ở trường Quân đội Số Một Liên Bang, được gọi là Tiểu Alvis.
Trong mắt người ngoài, hai người có xuất thân thấp kém như nhau, chỉ mới năm nhất đã bộc lộ thiên phú khó ai sánh bằng, nếu vẫn còn chiến tranh, có lẽ cậu ta sẽ trở thành ngôi sao mới.
Mà ngôi sao mới này bất hạnh gặp vận hạn, sắp bỏ mạng đến nơi rồi.
Cũng là vì chứng cuồng bạo.
Cậu ta bị bệnh này mười mấy năm, ban đầu không có bất kì triệu chứng gì, ngay cả vấn đề mọi người thường gặp như rụng lông cũng không, cứ tưởng rằng cậu ta sẽ như vậy cả đời.
Một tuần trước, Saxon đột nhiên ngất xỉu trong phòng huấn luyện, bây giờ đã không còn giữ được hình người nữa, biến thành sư tử con nằm thoi thóp trong phòng bệnh.
Bác sĩ biết đứa cháu này rất muộn, nhưng lại rất thích thằng bé, không thể chấp nhận chuyện nó sẽ ra đi khi tóc còn xanh như vậy.
Nghe ông nói, Moore im lặng.
Tình huống của Saxon thật giống hắn, may mà hắn gặp được Yến Tháp.
Moore lắc đầu với bác sĩ: “Xin lỗi, tôi không thể giúp ông.”
– —
Bên này, Yến Tháp và Moore nói chuyện được vài câu thì hắn bảo mình có việc bận.
Sau khi trao đổi với bác sĩ, lần này có vẻ là lần kiểm tra cuối cùng, nếu không có vấn đề gì nữa thì hắn có thể về nhà.
Yến Tháp vui thay cho hắn.
Cậu tắt màn hình, nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của rắn nhỏ đang nằm im ru trên vai cậu, chóp đuôi cứ chọt vào hõm vai của cậu.
Yến Tháp thấy hơi nhột, cậu nắm đuôi nó, quơ nhẹ: “Sao thế, bé Al đói bụng à?”
Rắn nhỏ: “….” Tại sao Yến Tháp luôn cảm thấy nó ngẩn người vì đói vậy.
Nó khiến Yến Tháp nghĩ nó chỉ biết ăn từ hồi nào?
Rắn nhỏ không vui cũng chẳng buồn rút đuôi mình khỏi tay Yến Tháp, tiếp tục chọt hõm vai cậu, chọt đến tận khi nó đỏ lên mới chịu thôi.
Yến Tháp tùy tiện nhìn nó, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của hành động này.
Ừm, có khi nào mấy đứa nhỏ thích đánh dấu thế này không?
Cậu đã nhìn thấy mọi chuyện trên mạng nhưng không có cảm giác gì, chỉ kinh ngạc một chút khi thấy thời hạn chấp hành án của người kia mà thôi.
Phạm pháp ở tinh tế thật nghiêm trọng.
Sau đó chuyện này cứ thế bị cậu vứt vào xó, trò chuyện dăm ba câu với fans xong thì cũng tắt livestream.
Nhờ ơn đám miệng quạ đen trên mạng nên cậu livestream nhiều hơn một tiếng, tuy cậu chẳng làm gì nhưng khi đối diện với máy quay,Yến Tháp vẫn có cảm giác mệt mỏi khi phải tăng ca.
Bỏ chạy đi thôi.
Lúc kết thúc, Yến Tháp nhận được tin nhắn quan tâm của Parker.
Dường như đối phương sợ cậu bị vụ kiện lần này dọa, còn bảo: “Lỡ sau này cậu quyết định nghỉ livestream thì làm sao?”
Parker không tâng bốc Yến Tháp, nhưng cho dù cậu có đến nhà hàng làm bồi bàn chắc chắn cũng sẽ trở thành linh vật của nhà hàng và khu lân cận, nhà hàng sẽ nổi rần rần, Yến Tháp có nằm không cũng kiếm được tiền.
Nhìn làn đạn có biết bao quý bà giàu có muốn bao nuôi cục bông mãn đời là thấy.
Đám thông minh tinh quái này còn nghĩ ra một phương pháp mang tên bao nuôi một tuần.
Yến Tháp ở nhà người này một tuần, tuần sau đến nhà người khác.
Ban đầu Parker còn cạn lời, sau đó lại dấm dúi đi bỏ phiếu.
Tính toán thử, nếu làm theo lịch trình này thì một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không đủ, lịch bao nuôi đã kéo dài đến hai trăm năm sau mất rồi.
Parker chính là một trong số quỷ xủi xẻo: “…”
Hắn âm thầm cười nhạo đám người này, chưa chạm vào Nắm Lông được nữa mà đã bắt đầu ảo tưởng vô căn cứ rồi.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết chuyện tốt thế này chắc chắn không bao giờ xảy ra.
Hiển nhiên, có rất nhiều người biết thân biết phận.
Bọn họ ngày ngày bày tỏ trong làn đạn rằng có thể nhìn thấy Nắm Lông mỗi ngày đã rất tuyệt rồi, mấy người bớt ảo tưởng lại đi!
Yến Tháp không biết nên đáp trả sự quan tâm của Parker như thế nào.
Làm bồi bàn sao thoải mái bằng làm streamer được.
Cậu thích livestream lúc nào thì livestream lúc đó, bây giờ hợp đồng thăng cấp, tiền nợ cũng đã trả xong xuôi, ngày nào của cậu cũng trôi qua thật vui vẻ.
Cậu không muốn phá hỏng hoàn cảnh vui vẻ hiện tại.
Dù sao cậu cũng là một bé lười mà thôi, ư!
Nỗi lo của Parker cũng không phải vô căn cứ.
Không chỉ có mỗi hắn nghĩ vậy, chắc chắn có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với hắn.
Yến Tháp nghĩ một chút, quyết định tối nay ăn hải sản.
Lần này cậu không đặt về nhà nữa mà ra ngoài ăn luôn.
Rắn nhỏ nằm trên vai cậu, Yến Tháp bảo Tiểu Thất gọi hai cục bông đang chạy giỡn ngoài sân vào.
Hai đứa nhóc đang nghịch cây cỏ dại trong sân.
Cả hai xem nó thành mục tiêu để tấn công, con nào cũng hung hăng nhào qua, đè cái cây dưới người, còn liên tục cúi đầu gầm gừ đe dọa.
Bọn nó đang đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, chỉ cần thả lỏng ra chút thôi, “cọng cỏ dại” vừa cao vừa nhỏ này sẽ dựng thẳng lại như không đầu hàng trước kẻ thù, hoàn toàn không có chút thay đổi gì.
Điều này làm ý chí chiến đấu của hai cục bông sôi sùng sục.
Bọn nó dùng tất cả chiến thuật mình có thể nghĩ ra, thậm chí hai đứa còn nội chiến với nhau.
Zachley: “…”
Mặc dù đám nhóc này không thật sự khiến anh bị thương, nhưng Zachely cảm thấy mình bị làm nhục về mặt tinh thần.
Anh xin thề, “nhiệm vụ” lần này mà kết thúc, anh nhất định phải đòi Nguyên soái một phần thưởng hậu hĩnh.
Yến Tháp nhìn hai đứa qua ô cửa sổ, cậu chậm rãi nở nụ cười.
Hai đứa bọn nó cứ tưởng mình đang đánh nhau hăng say lắm, thật ra chỉ là hai trái bóng lông mập tròn đang vật nhau mà thôi.
Thậm chí bọn nó cứ liên tục meo meo rồi gâu gâu, hai cái đuôi quấn vào nhau, đầu ngón tay Yến Tháp khẽ cục cựa.
Cậu rất muốn sờ, thử xem ngón tay sẽ chạm vào thứ gì.
Con non nhiều lông tơ, vừa mềm vừa nhiều, ngón tay sẽ được bọc lại và như có gì đó hút vào, nhiệt độ ấm áp xuyên thẳng qua đầu ngón tay, chạy thẳng vào tim khiến tim cậu tê dại.
Yến Tháp nhìn chằm chằm hai đứa.
Bỗng nhiên, mắt cậu tối sầm, thì ra là rắn nhỏ đang tức giận dùng cơ thể chặn ánh mắt của cậu.
Rắn nhỏ thè lưỡi phát ra tiếng xì xì.
Zachley trong sân nghe mà run người, hai cục lông đang vờn anh ngã hết ra đấy.
Nhóc trắng đen và bé báo tuyết không phản ứng kịp, không đứa nào hiểu tại sao mình lại rơi xuống đất.
Zachley lạnh lùng lắc rớt đất bẩn trên người mình, hai cái lá run run đầy khinh thường.
A, hai đứa ngu.
Tiểu Thất lăn đến bốc cả hai lên.
Mỗi tay nó cầm một đứa rồi lăn ra ngoài, bỏ hai đứa vào ghế sau xe bay đã mở cửa.
Sau đó nó mở cửa ghế phụ, cười với Yến Tháp: “Cậu chủ nhỏ, mời lên xe.”
Yến Tháp: “Cảm ơn Tiểu Thất nha.”
Yến Tháp lên xe, trên cổ tay là rắn nhỏ đang tự kỷ.
Tiểu Thất ngồi xuống ghế tài xế, thành thạo lái xe.
Bọn họ vừa đi, “cỏ dại” trong sân run lên một cái rồi biến thành người.
Quang não của Zachley rung kịch liệt, đồng đội của anh đang nhắn tin rần rần trong group chat.
[Bò cạp Beyoncé: Hú hú hoa ăn thịt người đâu rồi, hú hú, bên cậu thế nào rồi, gặp chị dâu tương lai chưa, chị dâu có đáng yêu giống trong video không?!]
[Anh trai tóc húi cua xanh mượt: Tôi cũng tò mò.]
[Bá chủ biển cả: Chắc chắn cậu ấy không bật filter hay xài app hen, chắc chắn cậu ấy đáng yêu như trong livestream vậy! Đại ca hời ghê (nhỏ giọng)]
[Rắn độc Tolle: Đừng nhiều chuyện…!chúng ta đang ở chung một phòng, tại sao phải nhắn tin vào group chat??]
[Hoa ăn thịt người Zachley: Bởi vì tôi không có ở đó đó ~~~]
[Bá chủ biển cả:!!! Người mất tích quay lại rồi!]
[Bò cạp Beyoncé: Tôi chỉ tò mò Nắm Lông có thật sự đáng yêu như trong livestream hay không thôi, bé hoa nói nhanh lên!]
[Hoa ăn thịt người Zachley: Bọn họ đi ăn rồi, mọi người có thể lén đi theo để nhìn cho kỹ:)]
[Rắn độc Tolle:…!Ý kiến hay.]
Trên xe, Yến Tháp nhìn rắn nhỏ đang giả chết trên cổ tay, bất đắc dĩ sờ chóp đuôi nhòn nhọn của nó.
Rắn nhỏ vỗ cổ tay cậu, không đau, nhưng thái độ rất rõ.
Từ lúc cậu gỡ nó xuống đến giờ, nó đã mất hứng chuyển sang tự kỷ.
Quấn trên cổ tay cậu, còn không cho cậu sờ.
Bởi vì đánh không đau nên Yến Tháp thỉnh thoảng ngó lơ.
Cậu sờ nhiều thêm vài lần, rắn nhỏ sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt lên án, cứ như cậu phạm tội tày đình vậy.
…!Cần phải làm quá vậy không.
Yến Tháp không biết dỗ rắn nhỏ làm sao.
Bỗng nhiên, cậu nảy ra ý tưởng.
Yến Tháp giơ tay, hôn nó dưới ánh mắt quật cường của nó.
Rắn nhỏ: “!!!”
Biết rõ Yến Tháp không có ý gì khác, rắn nhỏ vẫn ngại đến mức dựng đứng cả chóp đuôi.
Nó rơi khỏi cổ tay Yến Tháp, được Yến Tháp nhanh chóng đỡ lấy, cuộn tròn thành một cục trong tay cậu, đầu chôn sâu trong kẽ tay cậu nhất quyết không ra.
Yến Tháp không ngờ rắn nhỏ sẽ có phản ứng này.
Hình như cũng rất bình thường.
Rắn nhỏ lạnh lùng, chững chạc, trầm tính hơn hẳn hai cục lông còn lại, cứ mỗi khi cậu thân thiết với nó, nó sẽ ngại vô cùng.
Mặc dù đây không phải lần đầu nhìn thấy phản ứng này của nó, thế nhưng Yến Tháp vẫn bị bộ dạng ngại ngùng này đốn tim.
Cậu nâng tay lên trước mặt, kề sát miệng vào người rắn nhỏ, thổi một cái.
Rắn nhỏ run lên, nhất quyết không thò đầu ra ngoài.
Đến khi một nụ hôn trìu mến khác rơi xuống cơ thể đen thui xấu xí của nó, rắn nhỏ càng run hơn, vừa ngẩng đầu đã chạm vào một thứ mềm mại.
Sau đó hắn choáng váng phát hiện, nơi ấy là môi của Yến Tháp.
Nó hơi vểnh, mềm mại như một cánh hoa.
Rắn nhỏ ngất xỉu.
Tất cả bực dọc bị nó quên ráo, mềm mại ngã vào lòng bàn tay của Yến Tháp.
Trước đây Yến Tháp chỉ biết nựng lông xù rất thích.
Không chỉ vì lông xù sẽ bao bọc ngón tay của bản thân, mà còn vì mấy cục bông sẽ híp mắt lại khi được cậu nựng, nằm xuống giơ bụng cho cậu sờ, không chừng còn dùng chân mềm ôm cậu, miệng rên ư ử để cậu có thể nựng nhiều thêm một chút.
Cảm giác thành tựu này khó miêu tả lắm.
Cậu rất hưởng thụ cảm giác vuốt v e lông xù đó.
Mà bây giờ, rắn nhỏ cũng cho cậu cảm giác đó.
Không có lông xù mềm mại, thậm chí bộ vảy xếp san sát trên người nó cũng không mang đến cho cậu nhiệt độ cậu muốn, khi sờ lên có cảm giác đầy đặn, đây chẳng phải đối tượng vuốt v e thoải mái gì cho cam.
Nhưng khi thấy rắn nhỏ ngượng đến mức co thành một cục vì cậu hôn nó, chóp đuôi giấu dưới cơ thể vểnh lên.
Sau khi bị cậu hôn một cái nữa, cơ thể xụi lơ trong lòng bàn tay cậu…
Yến Tháp ngạc nhiên, không ngờ rắn nhỏ cũng có lúc mềm mại đến vậy.
Lớp filter càng ngày càng dày, cậu càng ngày càng thích rắn nhỏ.
Nhớ lại ngày xưa khi nó còn là cún con, Yến Tháp thường xuyên hôm nó, bé cừu con và nhóc trắng đen để vuốt v e.
Sau này khi biến lại về rắn nhỏ, Yến Tháp chuyển sang cuộc sống trái nhóc trắng đen phải bé báo tuyết.
Rắn nhỏ vẫn nằm trên bả vai của cậu, thỉnh thoảng sẽ cuộn tròn, ngoan ngoãn dùng đầu cọ cậu.
Không nói tiếng nào nhưng thật ra vẫn rất tủi thân khi nhìn thấy cậu vuốt v e bé báo tuyết và nhóc trắng đen nhỉ.
Nghĩ vậy, Yến Tháp cảm thấy áy náy trong lòng.
Cậu trìu mến nhìn rắn nhỏ, nó không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt đó khiến nó mơ màng, nó có thể thấy rất rõ sự áy náy và xót xa trong mắt cậu.
Áy náy nữa đi, xót xa nữa đi.
Rắn nhỏ nghĩ thầm, chỉ có như vậy, nó mới trở thành rắn nhỏ mãi mãi không gì thay thế được trong lòng Yến Tháp.
Lông mềm mượt như nước chảy, làm sao bằng vảy rắn trơn bóng kiên cố.
Có câu nói này làm mục tiêu, rắn nhỏ quấn lấy ngón út của Yến Tháp.
Chóp đuôi cứ nghịch qua nghịch lại, đầu, cằm thay phiên nhau cọ vào lòng bàn tay cậu.
Nhiệt độ nóng ấm khác hẳn với nó của Yến Tháp quấn quanh cơ thể, trái tim lạnh lẽo như được nấu trong nước ấm, khiến cơ thể nó ấm lên.
Chú ý đến động tác của nó, Yến Tháp nhéo nhẹ đuôi nó.
Hai cục bông sau lưng hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của mấy người trước mặt.
Bọn nó ngồi ghế sau tiếp tục trò chơi ban nãy, bạn nhào về phía tôi thì tôi đánh úp bạn, có mấy nhúm lông trắng trắng bay đến trước mặt Yến Tháp.
Cậu bắt được đám lông đó dễ như bỡn, sau đó dùng ánh mắt như sắp đồ sát đến nơi để nhìn ra ghế sau.
Hai đứa im phăng phắc.
Yến Tháp khó hiểu, ban đầu nhóc trắng đen đến đây, tuy không có vẻ thông minh nhưng cũng không như bây giờ.
Trông…
Không giống nhóc con thông minh.
Bé báo tuyết cũng thế.
Rốt cuộc hai đứa này bị ảnh hưởng bởi nhau, hay bị đồng hóa vậy.
Yến Tháp xoa mạnh đầu hai đứa.
Lúc cậu muốn nhấc tay lên, nhóc trắng đen nhào đến ôm cổ tay cậu, cổ tay Yến Tháp bị kéo xuống, nguy hiểm vô cùng.
Nửa mông của nhóc trắng đen không còn ở trên ghế, hai chân ngắn ngủn quơ quào hoảng loạn trong không trung, nhưng nó vẫn kiên trì ôm tay Yến Tháp, mong muốn được vuốt v e rõ rành rành.
Bé báo tuyết nhìn ngó xung quanh, bé đạp vào người nhóc trắng đen, nhanh nhạy nhảy vào lòng Yến Tháp.
Động tác rất thuần thục.
Yến Tháp chỉ có thể ôm luôn nhóc trắng đen vào lòng, rắn nhỏ chưa quay lại bả vai của cậu.
Nó nằm bất động trong lòng bàn tay của Yến Tháp, tỏ vẻ không biết gì cả.
Thỉnh thoảng sẽ lén nhìn phản ứng của Yến Tháp.
Yến Tháp giả bộ không nhìn thấy, dùng tay còn lại vuốt v e hai cục bông.
Cậu thở dài.
Nghĩ thầm, cuộc sống quá xá tuyệt vời.
Tiểu Thất bên cạnh yên lặng lái xe.
Bọn họ nhanh chóng đến nhà hàng.
Nhà hàng có nhiều chế độ dùng bữa, do muốn ăn hải sản nên Yến Tháp đã chọn chủ đề đại dương, còn có thể biến thành rái cá để ăn.
Người máy bồi bàn dắt bọn họ đến phòng riêng.
Cánh cửa vừa mở ra, một mùi mằn mặn của biển ập đến, hai mắt Yến Tháp sáng lên, bế mấy đứa nhỏ vào trong, dưới chân cậu là thủy tinh trong suốt, còn có thể nhìn thấy nước biển dưới chân, cả mấy con cá đang bơi bơi trong làn nước nữa.
Một cái bóng xanh lam lướt qua, Yến Tháp nhìn theo, thì ra là cá heo.
Hình dạng giống với cá heo spinner ở Trái Đất.
Cơ thể không dài, tròn tròn, miệng ngắn và dày, xung quanh mắt có một vành đen đậm, hoa văn xám đậm rải rác khắp cơ thể, đường cong trên lưng mượt mà đẹp mắt.
Đại khái là một cậu cá heo rất đẹp trai.
Thấy có khách vào, cá heo nhỏ hưng phấn bơi vòng vòng.
Nó bơi qua bơi lại, kêu ư ư.
Người máy bồi bàn giới thiệu theo trình tự.
Lúc này Yến Tháp mới biết nơi này không chỉ có một con cá heo.
Phía dưới căn phòng này là biển, có năm mươi sáu con cá heo đang kinh doanh ở dưới đó.
Dĩ nhiên, bởi vì phần biển dưới phòng riêng nối với biển lớn nên cá heo có đến chơi hay không cũng phải xem tâm trạng của cá ta.
Mấy con cá heo này là nhân viên phục vụ hình thức khác.
Nghe nói bọn họ cùng loài với bạn thân của chủ nhà hàng.
Tính tình cá heo rất tốt, ngoại trừ sở thích chọc ghẹo người khác cho vui, đôi khi sẽ có cá heo khịa kháy khách hàng nhưng đa số đều bầu bạn bên cạnh khách hàng.
Nếu khách hàng dắt con nít theo, bọn họ sẽ cho mấy đứa nhỏ leo lên người, sau khi đảm bảo an toàn cho nhóc con rồi thì sẽ dắt đứa nhỏ xuống biển chơi.
Cho mấy đứa nhỏ lông xù trải nghiệm cảm giác dưới biển.
Yến Tháp nghe mà mắt sáng bừng, dịch vụ này phù hợp với cậu lắm! Cậu cũng thích cá heo.
Bàn ăn được treo trên mặt nước, bên cạnh là băng ghế dài, phía dưới có một vòng tròn trăng trắng để ngừa mấy đứa nhỏ té xuống.
Có vài đứa nhóc không thích nước, sợ rơi xuống nước sẽ khiến bọn nó bị bệnh.
Mấy đứa nhóc nhà Yến Tháp cũng khỏe, dù sao tụi nó cũng thường xuyên được Yến Tháp bế lên mặt nước ăn uống, cho nên ba đứa đều đã quen.
Yến Tháp sờ mấy đứa nhỏ, bỏ mỗi đứa lên một băng ghế, cộng thêm Tiểu Thất, vô tình tạo thành một vòng tròn, rắn nhỏ vẫn nằm trong lòng bàn tay cậu.
Yến Tháp cảm thấy rắn nhỏ quá bé, cũng không cần ngồi ghế riêng, cứ để nó nằm trên người cậu đi.
Yến Tháp nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất muốn ăn gì thì gọi nhé.” Nơi này có cung cấp nước dinh dưỡng dành riêng cho Tiểu Thất.
Nước dinh dưỡng đa dạng, chắc chắn Tiểu Thất sẽ tìm được vị ưng ý.
Tiểu Thất cười ngại ngùng: “Cảm ơn cậu chủ nhỏ.”
Yến Tháp thân thiết vỗ đầu nó, sau đó biến thành rái cá, nhảy vào trong nước.
Nhóc trắng đen bên cạnh cậu hết hồn.
Nước bắn lên chóp mũi bọn nhóc, hai đứa lắc đầu hất nước ra, thè lưỡi li3m chóp mũi ướt át.
Yến Tháp mang theo rắn nhỏ xuống nước lăn vài vòng, nước biển lạnh toát chảy qua cơ thể, cậu bỗng cảm nhận có thứ gì đó đang chọt vào hông cậu.
Yến Tháp ngừng lại, đối mắt với cá heo.
Cá heo giật giật hai cái vây bên hông: “Éc éc éc!”
Không có gì nghi ngờ, giọng của cá heo rất êm tai, nhất là khi không biết nó đang nhõng nhẽo hay làm gì.
Giọng nó không bén nhọn, giống như đứa con nít vô lo vô nghĩ, chỉ thích chạy quanh người lớn.
Yến Tháp giơ tay sờ cái mỏ ngắn của nó, tiếng kêu của cá heo càng thêm hưng phấn.
Nó lật người dưới tay cậu, cơ thể tròn vo làm bọt nước trắng xóa văng lên, cá heo nhỏ liên tục dụi vào đầu của cậu.
Chờ Yến Tháp rụt tay lại, nó bơi đến trước mặt cậu, hai mắt nhìn chằm chằm rắn nhỏ trên đỉnh đầu cậu, lại nhảy thêm một cái nữa, thiếu chút nữa gác mỏ lên rắn nhỏ.
Rắn nhỏ nhìn nó, giơ đuôi lên chuẩn bị dùng vũ lực..