LiveStream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con

Chương 108: Chương 108



Tông Hạo đã gặp qua Bạch thành chủ, ngày đó rời đi Phế Tinh, Bạch thành chủ là tự mình đem Bạch thiếu chủ giao cho Ninh Vân Dập.

Tông Hạo khi đó chỉ chủ ý đến Bạch thiếu chủ, người sắp cùng bọn họ đồng hành.

Về Bạch thành chủ chỉ tuỳ ý liếc mắt hai lần, chỉ nhớ đó là một nam tử trung niên nho nhã.

Tông Hạo hiện giờ nghĩ đến thậm chí còn nhớ không rõ hình dáng của Bạch thành chủ, nhưng giờ phút này thấy hắn đang ôm lấy Bạch thiếu chủ, nghiêng đầu nói gì đó với Ninh Vân Dập, hắn giật mình.

Cửa lâu đài mở rộng ra, mấy người từ bên ngoài tiếng vào, ánh sáng đem khuôn mặt bọn họ trở nên dung hòa, xem không rõ.

Nhưng một thân trang phục mũ da cùng với khuôn mặt râu quai nón xồm xoàm, thậm chí biểu tình nghiêng đầu mặt mày đầy ý cười, độ cung khoé mắt cũng rất giống với người kia trong trí nhớ.

Tông Hạo cho rằng chính mình đã quên, giờ phút này nhìn thấy, hơi thở quanh thân trầm xuống.

Hơn ba mươi năm qua, hắn phái người đi điều tra tìm kiếm người này, đối phương giống hoàn toàn biến mất ở Chủ tinh, phảng phất chưa bao giờ tồn tại qua.

Tông Hạo rõ ràng nhớ rõ chính mình đã gặp qua khuông mặt này ở chỗ của nghĩa tỷ.

Lúc ấy hắn cũng không biết đó chính là người yêu của nghĩa tỷ, vô luận là ngoại hình hay thân phận không thể nói ra cho người ngoài biết, đều không xứng với nghĩa tỷ.

Duy nhất một lần hắn nhìn thấy người này, là khi nghĩa tỷ thành niên dọn ra khỏi Tông gia đã nhiều năm, khi đó hắn không biết vì sao nghĩ tỷ phải ròi khỏi Tông gia, cũng không biết mấy huynh trưởng còn lại đối với nàng lén lút bất mãng, lúc đó hắn còn muốn khuyên nàng trở về.

Hắn theo địa chỉ lần tới đầu hẻm, giương mắt nhìn thấy người này đang nghiên mặt đối diện với nghĩa tỷ cười nói cái gì đó.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy nghĩa tỷ cười đến ôn nhu mãn nhãn nhu tình như vậy.

Thật mau nghĩa tỷ cùng người này phát hiện hắn đã đến, người đó nhanh chóng liếc mắt nhìn Tông Hạo một cái, vội vàng thấp giọng nói gì đó, từ bên kia rời đi.

Đương nhiên sau đó hắn không thể khuyên nghĩa nghĩa tỷ quay về.

Thẳng đến trước ngày nghĩa tỷ lên chiến trường sau đó xảy ra chuyện, hắn lại lần nữa tìm nghĩ tỷ, không muốn nàng tham gia hiến dịch lần này, quá nguy hiểm.

Nghĩa tỷ lại là lắc đầu, thần sắc khi đó của nàng hắn vẫn nhớ rõ, bất đắc dĩ cùng kiên định.

Nói lần này nếu lại lập chiến công, nàng sẽ xuất ngũ làm thường dân lập gia đình.

Lúc đó cũng là khi nàng nói cho hắn biết, nàng có người trong lòng, nếu xuất ngũ rồi, rất nhanh bọn họ sẽ được uống rượu mừng.

Rất nhanh Tông Hạo lại nhớ đến cảnh tượng ngày đó, hỏi ra miệng, cũng nhận được đáp án khẳng định từ nghĩa tỷ.

Nhưng sau đó nghĩ tỷ của hắn cũng không có trở về, vĩnh viễn ở lại chiến trường.

Mà kẻ gọi là người yêu này từ đó trở đi không hề xuất hiện ở Chủ tinh, thậm chú tang lễ của nghĩa tỷ đối phương cũng không tham gia.

Hắn khi đó không rõ, người nọ cùng nghĩa tỷ tâm đầu ý hợp như vậy, ngay cả đoạn đường cuối cùng cũng không muốn tiễn tỷ ấy hay sao?

Đối phương không muốn biết rốt cuộc là ai làm hại nghĩa tỷ sao?

Thậm chí hoài nghi đối phương có phải hay không cố ý tiếp cận nghĩa tỷ, trên thực tế là vì tìm được nhược điểm của nghĩa tỷ tiện thể đem nàng diệt trừ.

Nhưng vô luận hắn suy đoán ra sao, người này tựa như không khí tan biến, hắn thậm chí không biết đối phương tên họ là gì, điều tra càng khó.

Qua nhiều năm như vậy, Tông Hạo cho rằng chính mình đã quên, giờ phút này nhìn thấy đối phương lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt, đôi đồng tử nháy mắt phát trầm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

2.

Mỵ Khuynh Thiên Hạ

3.

Từng Bước Trộm Tâm

4.

Hồng Bài Thái Giám

=====================================

Bạch thành chủ khi tiến vào tự nhiên lại đánh cái rùng mình, ha ha cười một tiếng: “Hiền đệ? Nơi này nhiệt độ có chút thất a.” Làm hắn đông lạnh đến giật mình, không biết còn tưởng bản thân bị theo dõi.

Tông Hạo nghe Bạch thành chủ mở miệng, nháy mắt xác định thân phận của hắn.

Bạch thiếu chủ gọi kẻ này là cha, lúc trước vẫn là Bạch thành chủ gia Bạch thiếu chủ đến chỗ bọn họ.

Khi đó đối phương không phải là cái dạng này, hiện giờ…!Đây là cố ý cải trang như vậy?

Như thế, năm đó hắn đối nghĩa tỷ cũng là ngụy trang sao?

Bạch thiếu chủ là con người này, dựa theo thổ lộ lúc trước của Bạch thiếu chủ, tuổi tác cả hắn khẳng định qua 30.

Nếu đếm lùi lại 2 -3 năm, chẳng phải đứa nhỏ này được sinh ra vào thời điểm hắn cùng nghĩa tỷ ở bên nhau sao?

Bạch thành chủ buông hai cái rương hành lý xuống, lúc này mới lấy mũ da trên đầu ra tròn mắt nhìn mặt thiếu chủ, đánh giá từ trên xuống dưới: “A Thành! Ngươi…!Ngươi đây là ăn hết bao nhiêu thứ của thúc thúc ngươi? Như thế nào lại…Đô đô?”

Bạch thiếu chủ vốn đang ở hưởng thụ tình phụ tử, cảm động rối tinh rối mù! Lão Bạch nói nửa năm sau mới đến, lúc này mới bao lâu liền chạy tới, quá cảm động!

Kết quả……!”Lão Bạch! Ngươi có phải muốn nói là Béo đô đô hay không? Có người đi nói con trai mình như cậy sao?”

Bạch thành chủ vô tội: “Ta cũng chưa nói cái từ kia.”

Hắn sợ con trai hắn lại tạc mao.

Bạch thiếu chủ lập tức bụm mặt làm bộ thương tâm, nhìn Ninh Tiểu Miêu bên cạnh bụm miệng cười trộm đánh tới, lại sợ làm đau tiểu gia hoả nên đổi hướng đánh tới Mèo Lớn.

Kết quả, Mèo Lớn không lưu tình chút nào tránh ra, thậm chí còn sâu kín liếc hắn một cái.

Ánh mắt kia cùng tiểu phi đao không có gì khác biệt.

Bạch thiếu chủ ôm ngực: “Ngươi, ngươi ngươi không có lương tâm! Chúng ta tốt xấu ở chung lâu như vậy, Miêu Miêu ngươi như thế nào lại né tránh hả? Ta không phải cháu trai của chủ nhân ngươi sao?”

Tông Hạo nghĩ đến hành động của Bạch thành chủ, không nâng móng vuốt đập tới đã là tốt tồi, hắn không muốn liên luỵ người vô tội.

Bạch thiếu chủ chỉ có thể xoa xoa nước mắt không tồn, quay đầu lại trừng đầu sỏ gây tội: “Hảo cho ngươi một cái lão Bạch, đừng tưởng rằng ngươi đặc biệt tới làm ta kinh hỷ là ta liền sẽ tha thứ cho việc ngươi nói ta béo, không có đâu!”

Bạch thành chủ cười hắc hắc: “Không mập không mập, thỏ con nhà ta là ngoan nhất, béo chút dễ nuôi a!”

Bạch thiếu chủ lúc này mới vừa lòng: “Kia tạm tha thứ cho ngươi.”

Bạch thành chủ đem râu xồm cũng hái được: “Vốn dĩ muốn cho ngươi kinh hỉ, không nghĩ tới thiếu chút nữa cho rằng hiền đệ đột nhiên muốn thành hôn, làm ta sợ nhảy dựng.”

Kinh hỉ không thành, thiếu chút nữa thành kinh hách.

Bạch thiếu chủ đã lâu không gặp cha, ngoài miệng không nói, vẫn rất nhớ, tiến lên muốn nghe chút lời hay: ” Lão Bạch, sao lần này ngươi lại chạy tới sớm vậy?” Không phải là lão gia hoả này nhớ hắn chứ.

Kết quả ngay sau đó liền nghe được Bạch thành chủ thở dài một tiếng: ” Ta ở Phế tinh nghe tin Tông Nguyên soái xảy ra chuyện, có khả năng…!Ta liền vội vàng mua vé phi thuyền sợ là không kịp tới.

Kết quả lên phi thuyền rồi mới biết là hiểu lầm, Tông Nguyên soái lại không có việc gì.”

Tới cũng tới rồi, vừa vặn tới xem thỏ con một cái.

Bạch thiếu chủ ôm ngực lung lay thân thể: “Ngươi……!Vô tình.

Vậy mà lại vì một người ngoài, ta không còn là con thỏ con mà ngươi yêu nhất nữa đúng không?”

Toàn bộ lâu đài giờ phút này chỉ có cha con Ninh Vân Dập cùng cha con Bạch thành chủ cộng thêm một con Mèo Lớn, Bạch thành chủ cũng không gạt nữa.

Trái phải hiền đệ cũng là người có ân với bọn họ, nếu A Thành tới Chủ tinh rồi, trước sau cũng phải đi bái tế một lần.

Bạch thành chủ vỗ nhẹ gưing mặt mượt mà không ít của Bạch thiếu chủ: ” Đừng nói bậy, Tông Nguyên soái không phải người ngoài.”

Một bên Tông Hạo từ lúc nghe Bạch thiếu chủ nhắc tới từ Thỏ liền nhíu mày, bởi vì mấy ngày nay Bạch thiếu chủ vẫn luôn xuất hiện trong hình người, thiếu chút hắn đã quên con thỏ Bạch thiếu chủ này cũng là một Bán thú nhân.

Hình thú cũng là con thỏ.

Từ lúc bắt đầu Tông Hạo vẫn chưa nghĩ tới.

Cùng nhau ở chung một thời gian, dù sao Bạch thiếu chủ cũng từ Phế tinh xa như vậy, thứ hai hắn vân không nghe nới nghĩa tỷ còn có đứa nhỏ.

Nhưng giờ phút này sâu chuỗi lại, một ý niệm không thể tưởng tượng nảy lên trong lòng.

Hắn nằm một bên thậm chí đã quên nhúc nhích, đồng tử lẳng lặng nhìn hai cha con cách đó không xa, trong đầu là mớ suy nghĩ hỗn độn.

Nghĩa tỷ rời đi mấy năm, hắn lúc ấy tuổi còn nhỏ, cha hắn sợ hắn làm lộ ra bí mật nên không cho hắn ra khỏi Tông gia, nên có một thời gian thật lâu hắn không có gặp qua nghĩa tỷ.

Như để xác minh suy đoán của Tông Hạo, Bạch thành chủ mang theo hoài niệm buồn bã nói: ” Cũng là may mắn Tông nguyên soái không có việc gì, nếu không, người duy nhất còn để ý đến mẹ của con cũng thật sự không có.”

Bạch thiếu chủ rất ít khi nghe cha đề cập về mẹ, hắn nghĩ đến thân phận của chính mình cũng rất ít khi hỏi, sợ cha thương tâm.

Giờ phút này lại ngu ngốc: “Mẹ cùng……!Tông nguyên soái có quan hệ gì?”

Bạch thành chủ: ” Tông nguyên soái đương nhiên là cữu cữu ngươi.”

Bạch thiếu chủ toàn bộ đều ngốc, sau một lúc lâu không nhịn xuống phát ra một tiếng hét to bén nhọn: “Gì? Ngươi nói gì?”

Ninh Vân Dập nhanh chóng che lại lỗ tai bé con, hảo gia hỏa, lần đầu y biết con thỏ cũng có thể phát ra âm thanh bén nhọn như vậy.

Cháu trai lớn, ngươi muốn dùng sóng âm để công kích người nhà?

Tông Hạo đang chăm chú nghe càng không đề phòng nên không kịp che lỗ tai, móng vuốt cương ở nơi đó, biểu tình quỷ dị: Cho nên con thỏ chỉ lo tham ăn này, là…!cháu ngoại của hắn?

Nghĩa tỷ hắn vậy mà còn để lại một đứa con trên đời?

Tông Hạo nhìn Bạch thành chủ, đột nhiên liền nghĩ thông suốt vì cái đối phương tình nguyện không tham gia tang lễ của nghĩa tỷ cũng muốn rời đi, thậm chí mấy năm nay cũng không trở về.

Nếu hắn mang theo Bạch thiếu chủ gien Bán thú nhân chạy trốn, vậy có thể lý giải.

Tông Hạo ánh mắt phức tạp rũ xuống, trong lòng càng nảy lên một cỗ cảm xúc thật vi diệu, nguyên lại trừ bỏ những huynh trưởng không thân cận cùng đám gọi là cháu trai kia, hắn vẫn còn thân nhân, ở tại đây.

Bởi vì hắn cảm thấy không chờ mong gì vào cái gọi là người nhà, cho nên đối với Tông gia hắn đều nhắm một con mắt mở một con mắt.

Hắn tuổi còn nhỏ cha hắn tuổi đã lớn, cơ hồ từ nhỏ đến lúc trưởng thành đều là nghĩa tỷ mang hắn theo, cho nên trong mắt hắn tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng nghĩa tỷ còn hơn ruột thịt.

Hiện giờ con thỏ tham ăn lúc trước thấy thế nào nhìn cũng không vừa mắt lại trở nên thuận mắt không ít.

Dù sao……!Đây là huyết mạch duy nhất nghĩ tỷ hắn lưu lại trên đời.

Bạch thiếu chủ đang trải qua các loại khiếp sợ không thể tưởng tượng, đột nhiên rùng mình một cái, quay đầu cái vèo liền đói diện với ánh mắt có thể nói là từ ái của Mèo Lớn, sợ tới mứt run run: Không phải con mèo này tội nghiệp hắn đó chứ?

Bạch thiếu chủ lập tức ưỡn ngực, sau đó lại héo, hắn thế nhưng còn có thân thế như vậy a?

Ninh Vân Dập tuy rằng đã sớm biết, nhưng đột nhiên nghe được lại nhớ tới Aias, hiện giờ tình huống như vậy, vài thập niên trước càng không ổn, y dứt khoát đứng dậy bế lên bé con, vỗ xuống cái ót Mèo Lớn, đem dưới lầu nhường lại cho hai cha con kia.

Tông Hạo tâm tình phức tạp, nhưng cũng chỉ nhìn thật sâu một cái, nâng bước vẫy vẫy cái đuôi theo đi lên, hắn hiện tại cũng muốn tiêu hóa một chút tin tức này.

Trước kia cảm thấy không sao cả, nhưng hôm nay nghĩa tỷ còn có cốt nhục lưu tại trên đời, vậy không thể mấy vị huynh trưởng cùng đám cháu trao trên danh nghĩa kia hưởng được tiện nghi từ Tông gia.

Dù sao hài tử thân sinh duy nhất của cha cũng chỉ có mình hắn, bất luận là nghĩ tỷ hay mấy vị huynh trưởng kia đều chỉ là con nuôi.

Chỉ là lúc trước nhận nuôi nghĩa tỷ đã hiểu chuyện, cho nên không giấu được, nàng đã biết thân thế của chính mình.

Còn ba vị huynh trưởng lại không như vậy, là được nhận nuôi từ nhỏ.

Cho nên ba kẻ goin là huynh trưởng kia…

Thật sự không biết thân thế của chính mình sao? Lúc trước nhằm vào nghĩa tỷ như vậy, thật sự chỉ là thấy nàng bá chiếm tài nguyên Tông gia sao?

Tông Hạo trước kia không có hoài nghi qua, hắn khi đó còn nhỏ vẫn chưa ổn định hình người, cho nên cha lấy cớ hắn thân thể hư nhược vẫn luôn không cho hắn lộ diện, rất nhiều chuyện hắn không rõ ràng.

Nếu hắn ngay cả nghĩa tỷ để lại một đứa nhỏ cũng không biết, vậy mấy kẻ gọi là huynh trưởng kia ở trước mặt hắn biểu hiện như vậy, lại có bao nhiêu là thật?

Vừa nghe hắn xảy ra chuyện lập tức không chút do dự tính toán đem vị trí gia chủ đoạt lấy, lúc trước hắn chỉ nghĩ chính mình cùng mấy huynh trưởng không thân cận nên tình cảm không nặng, nhưng nếu bọn họ đã biết chính mình không phải con ruột, từ lúc bắt đầu liền sợ hãi mất đi quyền thừa kế thì sao?

Ninh Vân Dập cảm thấy Mèo Lớn có chút kỳ quái, nhéo nhéo lỗ tai: “Mày làm sao vậy? Không phải là nghe được Bạch thiếu chủ là cháu ngoại của Tông nguyên soái nên hoảng rồi?”

Tông Hạo rũ mắt dán vào lòng bàn tay của Ninh Vân Dập không nhúc nhích.

Ninh Vân Dập nhướng mày, hảo gia hỏa, chủ động như vậy? Không giống tác phong ngày thường của Mèo Lớn a.

“Thật hoảng sợ rồi? Này cũng không phải chuyện gì lớn, rốt cuộc trên đời này bí mật rất nhiều, bất quá chỉ là một cái danh hiệu thôi.”

Tiểu Miêu bé con thật ra lại là người bình tĩnh nhất trong nhà dù sao bé còn không hiểu từ nguyên soái có ý nghĩ gì, chỉ là kinh ngạc anh họ vì sao lại…kêu lên âm thanh bén nhọn nổ đùng như vậy, hù chết bé.

May mắn lâu đài cách âm, nếu không Tuyên thành chủ còn tưởng rằng lâu đài sát thỏ.

Thời điểm Mèo Lớn hoảng hốt Ninh Vân Dập thuận tay lại sờ s0ạng vài cái, quả nhiên thay đổi lông sờ s0ạng thoải mái hơn không ít, da lông này không làm y thất vọng bấy lâu nay ăn ngon uống tốt dưỡng ra tới.

Du quang thủy hoạt, tuy rằng vẫn còn rụng lông, nhưng lông tơ mọc ra thực mềm mại xoã tung.

Ninh Vân Dập thậm chí nghĩ đến ngày toàn bộ lông trên người Mèo Lớn đều thay đổi, một thân xoã tung mềm mại, nhìn bồng bềnh như đám mây bông, nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy gấp không chờ nổi.

Tông Hạo rốt cuộc từ hoảng hốt hoàn hồn lại, vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt như phát ra ánh sáng chói lọi của Ninh Vân Dập, lông mao cả người hắn run run, hướng về phí sau lùi một bước.

Ninh Vân Dập bình tĩnh trừng hắn một cái: Mày lui cái gì mà lui? Chờ mày thay lông xong rồi, mày cảm thấy thân là mèo còn có thể trốn khỏi chủ nhân sao?

Hai người một mèo lại xuống dưới khi cha con Bạch thiếu chủ đã khôi phục bình thường.

Chỉ trừ bỏ Bạch thiếu chủ vành mắt hồng hồng, nhìn thấy Ninh Vân Dập còn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là biểu tình vì khiếp sợ mà doạ đến em họ.

Ngượng ngùng thoáng qua đi, thấp giọng thủ thỉ cái gì, thực nhanh mọit lớn một nhỏ lại nắm tay quan hệ thực tốt.

Bạch thành chủ đứng ở bên cạnh Ninh Vân Dập cảm khái nhìn một màn này: “Hiền đệ, thật là ít nhiều cũng nhờ có ngươi, bằng không đứa nhỏ này, sợ là cũng không giữ được.”

Đến lúc đó trên đời này hắn cũng không có gì lưu luyến nữa.

Ninh Vân Dập tâm tình phức tạp, trong thư y không có xuất hiện, không có linh lực cứu mạng Bạch thiếu chủ, sợ là kết quả hai cha con quả thực không tốt đẹp gì.

Ninh Vân Dập nói sang chuyện khác: “Bạch đại ca tới vừa vặn tốt, vốn dĩ cũng nghĩ muốn tìm Bạch đại ca nói một chuyện.”

Y nói chuyện mở thêm chi nhánh.

Bạch thành chủ không ý kiến, vừa vặn hắn mấy ngày nay ở chỗ này, có thể hỗ trợ.

Bạch thành chủ là người nghĩ đến lập tức làm, Bạch thiếu chủ lại là chủ tiệm, hắn lập tức vớt lên con trai: “Đi, cùng ta đi tìm Tuyên thành chủ thương nghị chuyện mở thêm chi nhánh.”

“A a tốt xấu cũng để ta ăn cơm trưa đã!” Chủ nghĩa ăn uống của hắn a!

Bạch thành chủ chụp xuống đầu hắn một cái: ” Cũng không chậm trễ ngươi ăn cơm!” Oan nghiệt a! Không nghĩa tới nhãi con này trước ki đối vơi đồ ăn căn bản không nhìn tới đột nhiên lại ăn uống vô độ như này?

Bất quá ngẫm lại hương vị của đồ hộp, cũng đối với Que nướng cùng Thịt kho mong chờ nhiều.

Ninh Vân Dập không ngăn cản, trước sau gì đúng giờ Bạch thiếu chủ cũng sẽ chạy về đây thôi.

Y bắt đầu chuẩn bị sau đó phát sóng trực tiếp.

Bởi vì Bạch thành chủ tới, y làm nhiều hơn mấy món đồ ăn, nghĩ đến cảm xúc xoã tung khi nãy của Mèo Lớn, hơn nữa Bạch thành chủ cùng Bạch thiếu chủ vừa ôn lại chuyện thương tâm cần ăn chút đồ ngọt cải thiện tâm trạng, cho nên sẽ chuẩn bị cho mỗi người một phần bánh kem, phía trên sẽ quét một lớp kem bơ thật dày.

Của Bạch thành chủ cùng Bạch thiếu chủ chính là bánh hình thỏ con.

Của Mèo Lớn cùng bé con là bánh hình mèo con.

Sau khi Ninh Vân Dập kết thúc phát sóng trực tiếp, y bưng hai phần bán kem hình mèo nhỏ đem ra, bé con đang ôm Mèo Lớn chơi đùa lại bị hương thơm ngọt ngào mê hoặc.

Từ hai ngày trước baba đem phòng bếp phong bế hoàn toàn, khi phát sóng cũng không có mùi hương bay ra.

Nhưng hôm nay có thể được ăn bánh kem ngọt ngào thơm phức!

Khứu giác của Tông Hạo theo tiến độ chữa trị cũng chậm rãi khôi phục độ nhạy bén như trước,

mùi thơm đặc biệt phá lệ thanh mát ngọt ngào của bánh kem được kết hợp từ kem bơ cùng trái cây bay thoảng thoảng nhẹ nhàng len lỏi vào cánh mũi, hắn cùng bé con gấp không chờ nổi nhanh chóng đi vào hỗ trợ.

Ninh đại ca là cùng cha con Bạch thành chủ trở về.

Bạch thiếu chủ không nói ra thân phận thật của Ninh đại ca, dù sao lão Bạch cũng không nhất định phải biết.

Ninh đại ca thật ra lại thản nhiên, chờ tới trước bàn, bình tĩnh lấy ra bộ tóc đỏ cùng mặt nạ bảo hộ.

Bạch thành chủ đầu tiên nâng ly kính hiền đệ, sau loáng thoáng thấy động tác của Ninh đại ca theo bản năng cũng quay qua muốn kính một ly, ngay khi vừa quay qua nhìn thấy cảnh tượng kia làm hắn trợn tròn con mắt.

Ninh đại ca bình tĩnh ngoái đầu nhìn lại, xác định chính xác là cha con ruột a.

Độ to tròn của hai cặp mắt giống y hệt nhau, Ninh đại ca còn tri kỷ hỏi: ” Bạch tiên sinh có vấn đề gì sao?”

Bạch thành chủ hốt hoảng: Hảo gia hỏa, vấn đề rất lớn được không? Hiền đệ nguyên lai họ Ninh sao?

Bạch thành chủ thực mau tự mình an ủi, lập tức giơ lên cái ly, suy nghĩ rõ một chút mở miệng: “Ta lấy nước thay rượu kinh hiền đệ, anh trai hiền đệ một ly, mấy ngày nay không phải do các ngươi chiếu cố, đứa nhỏ A Thành này…!cái khác không nói tới, ta uống trước.”

Hắn đăya là học theo trong sách cổ, tuổi trẻ may mắn được vào hoàng cung uống qua một ly rượu nho, nghe nói trong cung cũng chỉ có mấy bình như vậy, vừa chua vừa chát, nhưng uống xong đầu óc choáng váng, không nói rõ được cảm giác gì, nhưng trong sách cổ nói đây là thứ tốt.

Ninh Vân Dập nghe được Bạch thành chủ đề cập đến rượu, ngoài ý muốn nhướng mày: “Bạch đại ca uống qua?”

Bạch thành chủ cười hắc hắc: “May mắn uống qua một ly nhỏ.”

Hắn trước kia sinh ý gì cũng đều làm qua, có chút thiên phú, một lần đi theo lão công tước đi tham gia cung yến, được uống thử một ly nhỏ.

Ninh Vân Dập nghĩ nghĩ để cho bọn họ chờ một chút, sau đó giả bộ lên lầu lấy đồ vật, cầm ra một chai rượu nho xé bỏ bao bì bên ngoài, số độ cũng không cao.

Ninh Vân Dập đem chai rượu nho đặt lên bàn, Bạch thành chủ tò mò mở ra hít hà một hơi, hảo gia hỏa, hiền đệ liền cái này cũng có?

Ninh Vân Dập dứt khoát đem ly nước của Bạch thành chủ đổ đi, sau đó chế cho hắn một ly rượu nho.

Bạch thành chủ tay đều run lên.

Một dòng nước màu đỏ đậm chảy vào cái ly, tức khắc một mùi thơm thuần tuý đặc biệt lang tràn, hương trái cây hỗn hợp, chính là một mùi vị chưa bao giờ ngửi qua.

Đến nổi một ly rượu nho ở buổi cung yến kia, Bạch thành chủ cảm giác nó chẳng ra gì, thậm chí mùi thơm cũng không say lòng người bằng một phần ngàn thứ này.

Ninh Vân Dập dưới ánh mắt lấp lánh chờ mong của Bạch thiếu chủ cũng rót cho hắn một ly, tốt xấu gì cũng hơn ba mươi tuổi rồi, dư tuổi uống.

Ninh đại ca cũng uống một ly.

Y đặc biệt chọn loại rượu nho có số độ không cao, một ly chắc không thành vấn đề.

Y rót xong một vòng liền để chai rượu qua một bên, bé con Tiểu Miêu nôn nóng chồm đến gần baba, đẩy ra cái ly của mình: “Baba” Của con đâu của con đâu! Baba quên phần con rồi sao!

Ninh Vân Dập nhìn bé nôn nóng buồn cười nói: “Tiểu hài tử không thể uống.”

Tiểu gia hỏa tức khắc héo: “Baba……”

Ninh Vân Dập yêu thương nói: “Chờ ăn xong sẽ cho con quả nho ăn, thứ này chính là từ quả nho làm ra.”

Bé con tức khắc mở to đôi mắt, thật mạnh gật gật đầu nhỏ.

Ninh Vân Dập liếc mắt nhìn cái đầu to đang sáp tới gác lên cạnh bàn, đôi đồng tử xanh sẫm chờ mong của Mèo Lớn đang nhìn y, y ôn nhu vươn tay sồ sờ lỗ tai Mèo Lớn, tàn nhẫn cự tuyệt: ” Mày cũng không uống được!”

Tông Hạo: “……”

Ninh Vân Dập đem biểu tình của Mèo Lớn thu vào trong mắt, lúc này mới mở miệng: ” Mày cùng bé ngoan chỉ được ăn quả nho.”

Tông Hạo nhận được đáp an hơi hài lòng lúc lắc cái đuôi vùi đầu ăn cơm.

Bạch thành chủ thật cẩn thận nếm một ngụm, khoảnh khắc ngụm rượu vào miệng hắn nháy mắt cứng đờ, không nhịn được nuốt xuống sau hà ra một hơi.

Số độ tuy rằng nhỏ nhưng hắn chưa uống qua thứ này bao giờ, một ngụm uống xuống cũng đủ làm đầu óc của hắn say đắm, theo bản năng dắp lên một miếng đậu hủ chiên thơm ngát trước mặt.

Ăn vào một miếng đậu hủ, Bạch thành chủ cả người đều ngốc, nhai nhai một chút, xác định là thật không phải nằm mơ.

Hắn đơ người vài giây phân tích, ngay sau đó mặc kệ tất cả vùi đầu vào ăn, thêm một đôi đũa múa ra tàn ảnh trên mâm cơm.

Duy nhất một lần liếc mắt nhìn lên trừng thằng con trai của mình, mắng trong bụng: Tiểu tử thối! Ta đem ngươi làm bảo bối cưng chiều, ngươi lại cất giấu đồ ngon như vậy không cho lão cha ngươi biết?

Nghịch tử!!!

Trách không được khuôn mặt mập thành như vậy, ô ô nếu là hắn, hắn cũng có thể ăn cho sập trời luôn!

Bạch thiếu chủ cười hắc hắc: “Đây vẫn chưa tính, buổi chiều chờ cửa hàng mở cửa, ta sẽ tự mình nướng Que nướng cho ngươi ăn!”

Bạch thành chủ mắt điếc tai ngơ, buổi chiều lại tính buổi chiều, bây giờ cứ biết đến chầu này trước cái đã.

Bạch thiếu chủ chê cười lão cha của mình như tấm chiếu mới trãi sự đời, nhưng cũn tò mò nếm thử một ngụm rượu nho, mùi hương đặc biệt làm hắn muốn uống thử một ngụm

Chép miệng cảm nhận, uống ngon!

Chờ bữa cơm ăn xong, mỗi người được phân cho một khối bánh kem tráng miệng, ăn no đến nằm liệt trên sô pha.

Hai con mèo kia vẫn còn nhớ rõ sẽ được ăn quả nho, Ninh Vân Dập sợ hai còn mèo này ăn no quá lại ăn nho nữa sẽ bị đầy bụng nên chỉ cho mỗi con một chén nhỏ, bên trong chỉ có vài trái.

Nhưng màu sắc đỏ tía mượt mà căng bóng hấp dẫn mắt nhìn, đặc biệt là mùi thơm của rượu nho kia, chắc chắn quả nho cũng sẽ ngon, muốn ăn!

Tiểu Miêu bé con lập tức ngao ô ăn một ngụm, một đạo chua ngọt thanh thanh mát mẻ tràn đầy khoang miệng.

Bé ôm chén nhỏ ăn ngon lành, híp mắt hưởng thụ.

Không biết Bạch thiếu chủ từ khi nào thì ngồi xổm trước mặt Mèo Lớn chống tay lên hai má, hắc hắc hướng Mèo Lớn cười lấy lòng.

Ánh mắt hắn có chút mê ly, nhưng còn nhớ rõ hắn là anh lớn, không thể đoạt nho của em trai nhỏ.

Cho nên hắn chuyển mục tiêu lên người Mèo Lớn.

Nếu là ngày thường Bạch thiếu chủ khẳng định không dám, thiên tính áp chế làm hắn không dám tới gần Mèo Lớn một bước, nhưng hiện tại đầu óc hắn bị rượu nho làm cho mụ mị chậm chạp, lá gan cũng phì ra ngồi ở đó: “An ngon không?”

Vốn dĩ cho rằng sẽ không nhận được phản hồi, Tông Hạo nâng mắt liếc nhìn, nghĩ nghĩ, tuy rằng cháu ngoại trai không lọt nổi con mắt hắn, nhưng dù sao cũng là…!cháu ngoại lớn!

Vì thế Tông Hạo dùng móng vuốt câu một viên, đưa qua.

Bạch thiếu chủ lập tức đoạt đồ ăn của mèo, ngao ô một ngụm ăn vào, hạt quả nho cũng không phun ra.

Ăn xong lại vẻ mặt chờ mong nhìn Mèo Lớn: “Ăn ngon không?”

Tông Hạo: “……” Hắn nhìn gương mặt ngây ngốc gần trong gang tấc này, nghĩ nghĩ lại đưa ra một viên.

Bạch thiếu chủ lại a ô ăn, lại là chờ mong nhìn hắn: “Ăn ngon không?”

Tông Hạo tức cười: Hảo gia hỏa, ngươi là muốn ở nơi này đánh cướp hả?

Vì thế dưới ánh mắt chờ mong của Bạch thiếu, liền thấy mấy quả nho còn dư lại không nhiều trong chén nhỏ bị Mèo Lớn há to miệng một cái, không còn! Dưới ánh mắt khiếp sợ của Bạch thiếu chủ chậm rì rì nhai.

Bạch thiếu chủ vành mắt càng ngày càng hồng, cuối cùng bang một cái biến thành con thỏ, hai móng vuốt ôm chính lỗ tai dài của mình ô ô yết yết, tiếng khóc nứt nở nhịp nhàng có tiết tấu, ai không biết còn tưởng hắn bị Mèo Lớn đánh.

Bạch thành chủ cùng Ninh đại ca đem một màn này thu vào trong mắt, tâm tình phức tạp.

Ninh đại ca nhìn Bạch thành chủ: Ngươi xác định con trai ngươi hơn ba mươi tuổi?

Bạch thành chủ chậm rãi nâng lên tay bụm mặt:……!Mất mặt quá a!

Ninh Vân Dập xuống lầu nhìn thấy cảnh Ninh Tiểu Miêu đang ngồi xổm trước mặt con thỏ mập, an ủi? Biểu tình của Mèo Lớn cũng quỷ dị nâng lên móng vuốt một lúc lâu mới đụng đụng nhẹ vào con thỏ nọ.

Kết quả tiếng con thỏ khóc còn lớn hơn nữa!

Ninh Vân Dập xuống lầu dò hỏi xong, tâm tình phức tạp nhìn Bạch thiếu chủ: “Hắn đây là……!Say?” Một ly rượu nho liền say, có thể lắm.

Bạch thành chủ hiển nhiên đã xem qua sách cổ, lập tức tinh thần phấn chấn: “Ha ha ta cũng thắc mắc sao lại như vậy, A Thành sao có thể chỉ vì một quả nho liền như hùng hài tử khóc lóc ăn vạ như vậy, thì ra là say a.

Ha ha ha để ta đem hắn về nghĩ ngơi trước, hiền đệ anh trai hiền đệ, gặp lại sau.”

Còn không nhanh chóng đi cái mặt gì này của hắn cũng muốn ném thỏ luôn.

Bạch thành chủ đem con thỏ khóc lóc ỉ ôi cẩn thận cuộn tròn ôm vào lòng ngực, đem theo rương hành lý co giò bỏ chạy, muốn nhanh bao nhiêu có nhanh bấy nhiêu.

Bạch thành chủ hiệu suất không thấp, giữa trưa nói muốn tìm Tuyên thành chủ thương nghị chuyện mở chi nhánh, buổi chiều trước khi trời tối liền thống nhất xong, thậm chí địa điểm đặt cửa hàng cũng đã chọn xong.

Tuyên thành chủ tuy ở khu F, nhưng có chút tới lui với mấy Thành Phố Ngầm của các khu khác.

Đặc biệt là nhờ những tuyên truyền trên Tinh Võng, có công tước làm mánh lới hơn nữa lại có món Thịt kho tương tự của【 Tông Môn Đệ Nhất Đao】vừa phát trên livestream, Bạch thành chủ mang theo Tuyên thành chủ đi một chuyến đến bốn Thành phố ngầm khu A, mấy vị Thành chủ kia đều mọit gật đáp ứng.

Thậm chí còn đem hai cửa hàng của khu ẩm thực nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, nói bất cứ khi nào khai trương đều được.

Ninh Vân Dập nghĩ nghĩ, tính toán để Bạch thiếu chủ cùng Aias tọa trấn, mấy người còn lại y thật sự không tin tưởng lắm.

Vì để ngừa vạn nhất y quyết định sẽ tới đó ở một khoảng thời gian, theo dõi quá trình từ khi cửa hàng khu A khai trương cho tới lúc kinh doanh ổn định.

Sau khi thống nhất, Tuyên thành chủ cùng Bạch thành chủ trước tiên đến hai của hàng ở bốn Thành phố ngầm khu A quan sát tình huống.

Ninh Vân Dập bên này tính toán thời gian khai trương.

Sáng sớm hôm sau ngay lúc y muốn đưa Bạch thiếu chủ cùng Aias đi khu A xem tình huống thế nào lại có người gửi tin nhắn thông báo: “Bạch thành chủ, Caly công tước nói muốn gặp ngươi nói chuyện.”

Ninh Vân Dập trực tiếp nhắn lại hai chữ: “Không gặp.”

Sau đó không nói thêm một lời cùng hai người kia lên phi hành khí ra cổng thành.

Tính toán mang Bạch thiếu chủ cùng Aias đi A khu.

Mới vừa ra khỏi cửa lâu đài đã bị một chiếc phi thuyền cỡ trung màu đen xa hoa ngăn lại.

Y mới vừa thao tác dừng lại phi hành khí, phi thuyền đối diện đã mở cửa, Clay ăn mặc mặc bộ đồ hoa hoè như một đại thúc chuẩn bị lên sân khấu, một thân trang phục hoa lệ càng làm cho cả người hắn trở nên cao quý.

Ninh Vân Dập tự hỏi khả năng trực tiếp ngó lơ là bao nhiêu, cuối cùng mở cửa ló đầu ra: “Tránh ra.”

Clay vẻ mặt vô tội tiến lên: Hôm trước còn nói ta đến thêm lần nữa, ta đúng hẹn liền đến ngươi lại trở mặt không nhận người?

Ninh Vân Dập đau đầu: “Điện hạ, ta rất bận, thật sự không có thời gian cùng ngươi chơi.”

Clay nửa thật nửa giả nói: “Nếu ta đến là vì chuyện nghiêm túc thì sao?”

Ninh Vân Dập chỉ chỉ hai con mắt chính mình: “Ngươi cảm thấy ta tin sao?”

Clay thở dài một tiếng: “Được rồi, ăn ngay nói thật, ta muốn mời ngươi làm bạn đi cùng.”

Ninh Vân Dập: “??”

Clay lấy ra một tấm thiệp mời: ” Buổi tối ngày mai Hoàng Thái Tử đính hôn, là liên hôn với chi thứ nhất của gia tộc Hermann một trong tam đại thế gia, ta có tên trong danh sách khách mời, nhưng ta không có bạn nhảy đi cùng, muốn mời Bạch tiên sinh cùng ta đến Hoàng Cung tham gia buổi tiệc đính hôn.”

Ninh Vân Dập vốn kháng cự lại nghe được mấy từ mấu chốt, lời từ chối sắp ra tới miệng lại thu trở về, y cau mày không biểu hiện ra rõ ràng: “Điện hạ mà cũng thiếu bạn nam đi cùng? Sao lại tìm ta?”

Clay có chút thẹn quá thành giận: “Còn không phải do ngươi?”

“Ta? Ta như thế nào?” Ninh Vân Dập chỉ chỉ chính mình.

Clay nhấp môi, sau một lúc lâu mới không tình nguyện nói: “Ta bị chụp hình đưa lên Tinh Võng, vì một miếng thịt kho mà nổi giận tam bành cả hoàng cung đều biết, bệ hạ còn sai người gọi ta vào hoàng cung chọc ghẹo một phen.

Hiện giờ trong giới quý tộc đều biết đến chuyện này, bất quá ai cũng tò mò hương vị của Que nướng cùng Thịt kho.

Cho nên ngày mai ngươi cùng ta vào cung tham dự buổi tiệc, tiện thể giải thích một chút chúng ta chỉ là…bạn bè.

Ta là vì bạn bè xuất đầu mà thôi.

Ninh Vân Dập: “Tổ tông a, điện hạ sớm nói ra như vậy không phải được rồi sao? Nhưng mà, điẹn hạ lúc trước không phải muốn cùng ta thành hôn sao, sao lại đổi thành bạn bè rồi?”

Clay hừ hừ một tiếng: “Bộ làm bạn thì về sau không thể trở thành người yêu được chắc?”

Ninh Vân Dập trầm mặc, nếu thường xuyên lui tới y chắc chắn sẽ từ chối, nhưng mà…!đó là tiệc đính hôn của Đại Hoàng Tử, là cung yến.

Cũng có nghĩa là y có thể vào cung.

Mẹ Ninh là cô họ của Hoàng Thái Tử, là em họ của Hoàng Đế, chỉ là quan hệ không thân cận mấy thôi.

Sau khi Ninh gia xảy ra chuyện, người trong cung trực tiếp đến mang người đi, tới bây giờ cũng không nghe nói đã rời khỏi Hoàng Cung.

Nếu vạy cung yến tổ chứ trong Hoàng Cung, mẹ Ninh sẽ xuất hiện ở đó sao?

Ninh Vân Dập không từ chối nữa, chỉ hỏi một thắc mắc: “Hòng Thái Tử sao lại đột ngột đính hôn? Lại cùng gia tộc Hermann?”

Tại sao không có một chút tin tức nào rò rỉ ra ngoài.

Clay nghĩ nghĩ, đoán là Ninh Vân Dập thật sự tò mò, giải thích một câu: “Không phải đột nhiên, chuẩn bị cũng vài tháng rồi, gia tộc Hermann vẫn luôn điệu thấp, nhưng có không ít đế hậu xuất thân từ gia tộc bọn họ.

Phía trên đã sớm biết tin tức đính hôn, chỉ là không ai dám truyền ra thôi, thậm chí tin tức đính hôn lần này cũng là lừa gạt, chờ buổi tiệc kết thúc trong cung sẽ công bố ra sau.”

Ninh Vân Dập đã hiểu, đây là chuyện còn chưa hoàn thành xong, không muốn nữa đường lại xảy ra việc ngoài ý muốn.

Hoàng Thái Tử đính hôn, ngay sau đó là thành hôn, như vậy kế tiếp chính là bệ hạ sẽ lấy thực quyền cho phép Hoàng Thái Tử tham dự vào chính trị đất nước.

Đương nhiên có một số người không muốn Hoàng Thái Tử thuận lợi cầm quyền như vậy, nếu tin tức truyền ra, có thể thoái thác do người bên ngoài hoàng cung gây ra.

Nhưng nếu buổi tiệc diễn ra trong bí mật, nếu xảy ra chuyện vậy chính là do người bên trong muốn phá hư.

Clay thấy y không nói lời nào, nóng nảy: “Ngươi rốt cuộc có đồng ya hay không? Ngươi ngẫm lại xem, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, ngày sau ngươi muốn tiến cung cũng không có cơ hội này đâu.”

Ninh Vân Dập ra vẻ trầm tư, sau một lúc lâu mới làm như miễn cưỡng đáp ứng: “Được rồi, nếu điện hạ thấy ta làm bạn đi cùng không làm ngươi mất mặt, vậy ta vì cái gì lại từ chối? Vừa vặn có thể mở tộng tầm mắt lại vừa có thể quảng cáo một chút Que nướng ra ngoài.”

Clay bị nghẹn hạ, tức giận đến không nhẹ: “Ngươi thật đúng là……”

Ninh Vân Dập đúng lúc mở miệng: “Ăn Que nướng không?”

Clay hết sạch tức giận: “……!Ăn.”

Ninh Vân Dập nhìn Clay, đột nhiên cười cười: “Ta muốn mở chi nhánh ở Thành phố ngầm khu A, ở đó hiện giờ đang huấn luyện nướng que, ngươi lúc này chạy qua vẫn có thể kịp lúc a, nóng hổi, thơm phức, lại no bụng, không giới hạn số lượng.”

Clay mắt sáng rực lên: “Thật sự?”

Ninh Vân Dập cười như không cười mở ra tay: “Cho nên?”

Clay chậc một tiếng, hắn còn có thể nói mà không giữ lời sao? Nhưng vẫn là đem thiệp mời đưa tới trong tay y.

Ninh Vân Dập buổi tối gặp Ninh đại ca liền nói ra chuyện ngày mai muốn đi tham dự tiệc đính hôn của Hoàng Thái Tử.

Y cừa nói ra lời này, hai con mèo vốn dĩ đang chơi bên cạnh nhất trí nhìn qua.

Bé con lộc cộc chạy tới, ôm lấy chân Ninh Vân Dập: ” Baba, cung yến là cái gì? Yến hội sao? Có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon sao?”

Ninh Vân Dập ha ha cười, vuốt cái đầu nhỏ, đo một chút, gần đây ăn ngon nên tiểu gia hoả cao lên một chút, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên mượt mà hơn: “Không có rất nhiều đồ ăn ngon, đa số chỉ là dịch dinh dưỡng.”

Khả năng còn có rượu nho Bạch thành chủ đã kể, bất quá tư vị kia có vẻ không tốt lắm, nhưng tiệc đính hôn của Hoàng Thái tử mà, bệ hạ sẽ lấy ra không ít thứ tốt.

Bé con vừa nghe thấy thứ không ăn ngon kia, lại lộc cộc trở về, ngồi trên tấm thảm chơi đùa người máy nhỏ.

Tông Hạo lại là ngẩng đầu nhìn bên này, cuối mặt thần sắc phức tạp, không nghĩ tới mấy tháng không gặp, Hoàng Thái Tử lại muốn đính hôn.

Xem ra mấy tháng hắn mất tích đã xảy ra không ít chuyện.

Ninh Vân Dập vốn dĩ muốn hỏi Clay thêm một tấm thiệp mời để Ninh đại ca đi cùng, sau nghĩ lại liền thôi.

Ninh đại ca ở quân bộ ngây người thật nhiều năm, người quen biết hắn không ít.

Hoàng Thái Tử đính hôn, cao tầng quân bộ khẳng định cũng sẽ tham gia không ít người, vạn nhất có người nhận ra Ninh đại ca thì sao, lúc đó

lại thêm phiền toái.

Ninh đại ca cũng biết điểm này: “Ngươi không cần phải để ý ta, ngày mai ngươi cùng vị công tước kia đi nhớ chú ý một chút, cung yến không thể so với địa phương khác, quy củ rất nhiều.

Còn có Tam hoàng tử, hắn nhất định sẽ có mặt ở đó, tuy rằng hắn sẽ không ngay trong hoàng cung gây chuyện, nhưng có khả năng sẽ cậy quyền thế khó dễ người khác.

Ninh Vân Dập nghĩ đến tính tình Clay: “Đại ca có thể yên tâm, ta là bạn đi cùng của Clay công tước, Tam hoàng tử nếu thật sự muốn kiếm chuyện, chính là trực tiếp đánh vào mặt công tước.

Phàm là người có đầu óc bình thường, sẽ không chọn thời điểm quan trọng như vậy để gây chuyện.”

Đương nhiên nếu thật sự kiếm chuyện, lấy tính tình của Clay công tước sẽ trực tiếp bùng nổ tại hiện trường.

Cho nên Ninh Vân Dập không lo lắng.

Y lo lắng là một chuyện khác, y sợ ngày mai cho dù đến Cung yến cũng không gặp được mẹ Ninh.

Nếu không tận mắt thấy người bình an, nghĩ đến trong sách nói đến kết cục của người nhà Ninh gia, y không thể nào tên tâm.

Cho nên một chuyến này mặc kệ thấy hay không thấy, y cũng quyết định sẽ đi.

Tông Hạo rũ đầu ghé vào trên chân trước lẳng lặng nằm yên, đem đối thoại của hai người nghe rõ mồn một, tâm tình có chút phức tạp.

Tình hình trong cung so với hắn tưởng tượng còn không xong hơn, cũng may, Y Kỳ hiện giờ là đại gia chủ Tông gia cũng tham gia buổi tiệc, đến lúc đó sẽ hỗ trợ một ít.

Ngày hôm sau, buổi chiều Ninh Vân Dập khởi hành đi khu A.

Ninh đại ca cũng cùng y xuất phát, nhưng không đi cùng nhau.

Đồng hành, đảm đương chức vụ bảo vệ trong bóng tối.

Sắp ra đến cửa, Bạch thành chủ lại gửi đến một tin tức, tâm tình cực tốt:

【 Hiền đệ, Hi thành chủ nhận được một đơn đặt hàng của Hoàng Cung, Hi thành chủ muốn đem số lượng Que Nướng cùng Thịt Kho lần này đem vào cung, để các vị quý nhân trong yến hội ăn thử.

Một khi thành công, hai cửa hàng khai trương sẽ lập tức trở thành nơi được hoang nghênh nhất khu A.

Hi thành chủ muốn dò hỏi ý kiến của ngươi, có đồng ý hay không?”

Ninh Vân Dập nhìn đến tin tức này trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn đưa vào cung.

Y đối bới Mỹ thực chính mình làm ra rất có tin tưởng, nếu thật sự được hoàng tộc trong cung thích, vậy cho dù tiệc đính hôn lần này không gặp được mẹ Ninh, về sau cũng có nhiều cơ hội hơn.

Clay tuy rằng là công tước, nhưng cũng không thường xuyên tiến cung.

Cùng mấy quý nhân ở trực tiếp trong cung sẽ không giống nhau.

Nhưng đồng dạng, kỳ ngộ cùng nguy hiểm sẽ cùng tồn tại.

Ninh Vân Dập vẫn là làm ra lựa chọn: 【 Có thể, dùng một ít hộp tinh xảo đặc chế để cất trữ, số lượng không cần quá nhiều.】

Ninh Vân Dập nhận được hồi âm của Bạch thành chủ liền khởi hành đi khu A.

Đến cửa cung, Clay đã sớm chờ ở nơi đó, nhìn thấy Ninh Vân Dập, hắn từ trên phi thuyền xuống dưới, trong tay vẫn như cũ cầm quạt xếp, trên người thay đổi một thân trang phục quý tộc, so với mấy lần trước có tinh thần hơn nhiều.

Clay trên dưới đánh giá Ninh Vân Dập, ghét bỏ nói: “Cả người ngươi ngoại trừ hai con mắt còn khá xinh đẹp, cũng không chịu cạo bỏ mớ râu ria xồm xoàm đó đi, nhìn ngứa tay.”

Ninh Vân Dập cười tủm tỉm: “Cho nên?”

Clay nghẹn lại, nghĩ đến Que nướng cùng Thịt kho ngày hôm qua được ăn đến mỹ mãn, trái lương tâm khen: ” Đương nhiên là tổng quát hình tượng thì Bạch tiên sinh rất là xuất sắc, đặc biệt là bộ quần áo hôm nay, thực không tồi!”

Ninh Vân Dập nhận lấy khích lệ trái lương tâm của hắn, nhìn đến hai người Bạch thành chủ chờ cách đó không xa, đi qua.

Ninh Vân Dập ngày hôm qua đến bốn Thành phố ngầm khu A nên đã gặp qua Hi thành chủ.

Hi thành chủ nhìn thấy Clay cung kính hành lễ: “Công tước điện hạ.”

Clay lấy cây quạt chỉ chỉ: “Bọn họ đây là?”

Ninh Vân Dập nói: “Một phần đồ ăn buổi tiệc trong cung tính toán sử dụng Que nướng cùng Thịt kho, cho nên bọn họ mang đến một ít.”

Ánh mắt Clay sáng lên, đối với cung yến trước đây vốn dĩ không thích cũng đặc biệt chờ mong.

Bởi vì muốn kiểm tra đồ ăn, Bạch thành chủ bên này trì hoãn một ít thời gian.

Sau khi vào cung hai bên tách ra, hai người Bạch thành chủ bị người đem đến khu vực chuẩn bị chuyên môn phía sau cung yến.

Ninh Vân Dập cùng Clay theo hướng phòng yến hội mà đi.

Clay vừa đi vừa phun tào nói: “Đêm nay Que nướng cùng Thịt kho của các ngươi nhất định sẽ thu hút nhất, ngươi không biết năm rồi trong cung yến đều là cái gì đâu.

Mô phỏng ra tới nhìn thôi còn tốt, nhưng ngươi đón được không, ăn vào mùi vị chỉ là dịch dinh dưỡng.

Năm nay tuy tốt hơn, có thêm vài loại có mùi vị hiếm có, kết quả…”

Ninh Vân Dập khó được phối hợp vài câu, sau đó chuyển chủ đề: ” Lần này có những ai tới cung yến, vạn nhất không cẩn thận đắc tội sẽ không tốt.”

Clay không chệch nhịp, đem một đống người đếm kỹ một lần, cuối cùng tổng kết: ” Đêm nay, có ba người ngươi chú ý đừng đắc tội.

Ta tuy rằng tính tình không tốt thanh danh cũng kém, nhưng ta không chủ động hại người, ba kẻ kia cũng không phải thứ gì tốt.”

Ninh Vân Dập cảm thấy hứng thú hỏi: “Là những ai?”

Clay hạ giọng: “Người thứ nhất ngươi biết, chính là Tam hoàng tử lúc trước có đến Tông gia, hắn làm người âm hiểm, thời điểm ta chưa kế thừa tước vị, tên khốn này có không ít lần ngáng chân ta.”

Ninh Vân Dập gật đầu: “Đúng là trông hắn không giống người tốt.”

Clay tiếp tục nói: “Người thứ hai là Tân thành chủ Thành phố ngầm khu A, tuổi còn trẻ lại có thể loại bỏ một đám con ruột cùng con riêng của lão Thành chủ mà nắm quyền điều hành, lại sở hữu khu đệ nhất Thành phố ngầm, ngươi nghĩ xem trong tay hắn đã vấy biết nhiêu là máu người.”

Thân phận cho dù không đủ cao, nhưng vẫn như cũ có thể tùy ý ra vào hoàng cung, có thể thấy được thực lực rất mạnh.

Ninh Vân Dập nghe được ý nhắc nhở của hắn, cười như không cười liếc mắt nhìn Clay một cái: “Xem ra điện hạ đối với Que nướng ngày hôm qua rất vừa lòng.”

Không hề che giấu mà còn ân cần cảnh báo cho, là sợ về sau hắn không còn được ăn Que nướng nữa a.

Clay mặt đỏ lên, quạt quạt xếp: “Người này, ngươi nói bừa cái gì, ta là loại người như vậy sao? Ta là thật sự xem ngươi như bạn bè đó.”

Ninh Vân Dập đậu hắn: “Không phải bạn nam có thể cùng đi sao?”

Clay hừ hừ một tiếng: “Ngươi còn muốn nghe nữa hay không?”

Ninh Vân Dập: “Nghe chứ, kia người thứ ba là ai?” Giới thiệu cuối cùng, sợ là mức độ nguy hiểm so với hai người phía trước còn cao hơn đi.

Clay thật mạnh hừ một tiếng: “Là Hermann gia tộc, hiện giờ là Tân gia chủ.

Hoàng Thái Tử đính hôn, đối tượng đúng là em gái họ của hắn.”

Clay muốn nói lại thôi, không biết có nên hay không nên kể ra chiến tích lúc trước của người này, liên luỵ đến không ít chuyện bí mật trong cung.

Nghĩ nghĩ lại hướng về Ninh Vân Dập nhấp nháy mắt ngụ ý: Ngươi tự bổ não đi.

Chỉ là ngay sau đó vừa nhấc mắt, đột nhiên nhìn không tới cách đó không xa một đoàn người đi tới, thấy nam nhân đi đầu biểu tình hắn chợt thay đổi!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.