Hoát!
Từ trong cổ họng của Vương Phúc Sinh phát ra một tiếng gầm nhẹ, đôi mắt loé ra hồng quang, giống như một con mãnh thú lợi hại lao về phía Hạ Ngôn. Sau đó, chiếc ngân chuỳ thật lớn trong tay hắn nâng mạnh lên, tạo ra một tầng khí lãng mãnh liệt.
Đông đông đông.
Dáng người của Vương Phúc Sinh không cao nhưng lúc này lại đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người. Tà áo của hắn tung bay lên, nội lực không ngừng phát ra, hoạt thạch chắc chắn dưới chân hắn cũng không ngừng chấn động.
Xoẹt một tiếng, Hạ Ngôn rút trường kiếm ra, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào cánh tay của Vương Phúc Sinh. Cánh tay của Vương Phúc Sinh đặc biệt dài, vung ra cự chuỳ trong tay nhất định có thể đánh tới những vị trí mà người bình thường không thể công kích tới được.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi lãnh khí, toàn bộ tầng thứ hai trở nên yên tĩnh.
Mỗi trận khiêu chiến Vương Phúc Sinh đều có thể khiến nhiều người đặt cược lâm vào điên cuồng. Bởi vì theo sát khí trên người Vương Phúc Sinh bạo phát ra, người ta có thể cảm giác được một loại khẩn trương, kích thích làm cho người ta nghẹt thở.
Loại cảm giác này khiến tinh thần của rất nhiều người không thể không hưng phấn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vương Phúc Sinh có được nhiều người ủng hộ như thế! Chiếc ngân chuỳ của Vương Phúc Sinh khiến nhiều người gần như sùng bái điên cuồng!
Sau khi im lặng một lúc là sự hò hét càng cuồng nhiệt hơn!
Hô!
Vương Phúc Sinh mạnh mẽ vung cao ngân chuỳ, đánh lên thân Hạ Ngôn. Đầu chuỳ mang theo một cỗ khí lãng thô bạo, vô kiên bất tồi! Nếu như bị đánh trúng thì cho dù có nội lực hộ thể, chỉ sợ cũng phải về chầu ông vải.
Khoé miệng Hạ Ngôn hơi hơi nhếch lên, thân mình lui về phía sau nửa bước. Thanh trường kiếm trong tay hắn ở giữa không trung hình thành một kiếm hoa rực rỡ, sau đó mũi kiếm nhẹ nhàng chếch lên phía trên một chút.
Một cỗ cự lực truyền đến mãnh liệt, Hạ Ngôn vội vàng xảo diệu lui kiếm ra khi đạo lực lượng kia chưa hoàn toàn truyền hết ra. Lực lượng trên đầu chuỳ của Vương Phúc Sinh quá mức khổng lồ, Hạ Ngôn nếu cứng rắn đối kháng thì đó chính là tự mình chuốc lấy khổ.
Mượn dùng một phần lực lượng từ trên thân kiếm truyền đến, thân thể Hạ Ngôn như quỷ mị, di chuyển sang bên phải khoảng một trượng, khó khăn lắm mới tránh thoát được một chuỳ này.
Vương Phúc Sinh cười lạnh một tiếng.
– Xem ngươi tránh thoát được bao lâu!?
Ngay sau đó lại một chuỳ đánh tới, khí lãng đảo qua mặt đất khiến cho cái bàn ở xa xa cũng lâm vào chấn động.
– Trận chiến này, Linh La có thể sẽ phải tốn công sức đây!
Trong một căn phòng đặc thù, Lý Thiên Luân hai tay đan vào nhau, hờ hững mở miệng nói.
– Tên Vương Phúc Sinh này nắm được suy nghĩ của đối phương, hơn nữa chiêu thức độc ác, chiêu chiêu trí mạng. Đã bị lôi đài hạn chế, Linh La muốn dựa vào thân pháp đánh bại Vương Phúc Sinh thì thực khó khăn!
Bên người Lý Thiên Luân chính là Nhã Phân xinh đẹp động lòng người trong một bộ lễ phục màu đỏ.
– Vương Phúc Sinh tính tình trời sinh tàn bạo, trước kia thường cận thân chém giết với đám dã thú. Nếu bị hắn nắm được cơ hội thì Linh La. Trong những trận khiêu chiến trước đây, đối thủ Vương Phúc Sinh không chết cũng tàn phế.
Lý Thiên Luân ánh mắt mị mị, ngón tay xoa xoa cằm.
– Tên Linh La kia sẽ thua sao? Hiện tại Vương Phúc Sinh đã đánh ra võ kỹ có uy lực tới tám mươi độ, thoạt nhìn Linh La thật sự đã hết sức tránh né!
Đôi mắt xinh đẹp của Nhã Phân nhìn về phía lôi đài, nàng luôn cảm thấy rằng Linh La sẽ không bị Vương Phúc Sinh đánh bại.
Lý Thiên Luân nhẹ nhàng cười:
– Ha ha! Chúng ta cứ tiếp tục xem là biết thôi!
Chỉ ngắn ngủi mấy cái hô hấp, Vương Phúc Sinh đã đánh về phía Hạ Ngôn hơn mười chuỳ. Mỗi một chuỳ đều mang theo tiếng xé gió lăng lệ. Mà mỗi lần như thế Linh La đều khó khăn lắm mới thoát được ngân chuỳ dường như đã sắp đánh lên người mình. Mọi người có cảm giác là Linh La dường như đã cực kỳ gặp nguy hiểm!
– Tiểu tử, đồ hèn nhát! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?
Vương Phúc Sinh chợt quát lên một tiếng như sét đánh, đột nhiên dẫm mạnh một cái lên mặt đất, toàn thân quán đầy nội lực, giống như một con mãnh thú vọt về phía Hạ Ngôn.
Lúc này, Hạ Ngôn đã bi bức lui tới bên cạnh mép lôi đài, ngân chuỳ của Vương Phúc Sinh gần như đã phong toả hết thảy lộ tuyến thối lui của Hạ Ngôn. Mà Hạ Ngôn nếu thật sự phải tiếp tục trốn tránh thì nhất định phải lui về phía sau, như thế liền rời khỏi lôi đài, Hạ Ngôn cũng coi như thua trong trận khiêu chiến này.
Đúng lúc này, Hạ Ngôn lạnh lùng cười:
– Chính là lúc này!
Thân ảnh hắn chợt loé, thanh trường kiếm hoá thành một đạo kiếm quang tàn ảnh, tuỳ ý chém về phía trước một kiếm. Sau đó chân hắn điểm xuống, như chuồn chuồn lướt nước, thân thể trở nên vặn vẹo một cách quỷ dị. Chính xác là vặn vẹo.
Trong tầm mắt mọi người, thân thể Hạ Ngôn giống như chia làm ba bộ phận. Mỗi bộ phận hướng về một phương hướng khác nhau xông ra ngoài. Tốc độ của Hạ Ngôn quá nhanh, khiến mọi người có ảo giác.
– Đây là.
Đôi mắt Vương Phúc Sinh trừng lên, sắc mặt đại biến. Ngân chuỳ của hắn đánh vào màn kiếm quang không ngờ cũng không thấy phát sinh va chạm như trong tưởng tượng.
Đang triền đầu với Hạ Ngôn, Vương Phúc Sinh cũng không nhìn ra được chân thân của Hạ Ngôn đang ở nơi nào.
– Đây là hư ảnh!
Vương Phúc Sinh lập tức tỉnh ngộ, liền quét ngang ngân chuỳ trong tay, mang theo khí lãng đánh về phía bên phải thân mình. Lúc này hắn mới cảm giác được một đạo sát khí truyền tới từ phía bên phải.
Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng. Mọi người chỉ nhìn thấy ba phần thân thể vừa tách chia ra kia đột nhiên ngưng tụ cùng nhau, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía yết hầu của Vương Phúc Sinh. Tốc độ kiếm này cực nhanh khiến cho ánh mắt của người ta không theo kịp được.
– Điều này không có khả năng!
Vương Phúc Sinh hét lớn một tiếng, muốn thu ngân chuỳ về cứu. Ngay cả thanh trường kiếm của Hạ Ngôn xuất hiện trước mặt hắn như thế nào hắn cũng không thấy rõ.
Đinh!
Ầm!
Lạch cạch!
Trong quá trình đâm ra, thanh trường kiếm hơi chếch sang bên trái một chút, mũi kiếm liền chính xác đâm lên ngân chuỳ, lập tức làm nổi lên một mảnh hoả hoa, phát ra âm thanh va chạm kịch liệt. Sau đó một cước bay lên, trong không trung lưu lại một đạo tàn ảnh hung hăng đá mạnh vào bụng Vương Phúc Sinh. Thân hình Vương Phúc Sinh bị đá văng lên không, dừng ở bên cạnh lôi đài ở phía xa xa.
Toàn trường là một mảnh kinh ngạc.
Những người đặt cửa vốn cao giọng la hét lúc này cũng phải ngạc nhiên quan khán một màn này. Một màn này khiến rất nhiều người đặt cửa, đại não phút chốc biến thành trống rỗng.
Vương Phúc Sinh không ngờ bị đá văng ra ngoài.
Phốc!
Một cước này của Hạ Ngôn cũng không nhẹ. Thân mình của Vương Phúc Sinh vẽ nên một đường cong trên không trung rồi rơi xuống đất, sau đó liền hung hăng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm về phía Hạ Ngôn. Vương Phúc Sinh chém giết dã thú hơn mười năm, trên tay không biết đã nhiễm bao nhiêu máu tươi. Vẻ độc ác trong ánh mắt của hắn so với đám dã thú tàn nhẫn chỉ có hơn chứ không kém.
– Ngươi thua!
Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
Vừa rồi, kỳ thật hắn có cơ hội một kiếm đoạt đi tính mạng Vương Phúc Sinh nhưng hắn không làm như thế. Hạ Ngôn năm nay mới mười lăm tuổi, chưa từng giết người nào. Cho dù đối với kẻ nhiều lần đã muốn dồn mình vào chỗ chết, Hạ Ngôn vẫn không nhân cơ hội giết chết đối phương.
Vương Phúc Sinh há mồm thở hổn hển, cầm thật chặt ngân chuỳ trong tay.
Dựa theo tình huống bình thường thì hắn hẳn sẽ chủ động nhận thua. Tuy nhiên hiện tại hắn cũng chưa bị đánh văng ra khỏi lôi đài cho nên Hội trường sẽ không lập tức phán định hắn thua.
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về bốn phía xung quanh. Lúc này, những người quan khán mới giật mình tỉnh lại, có người ngạc nhiên vui mừng, có người sa sút tinh thần. Người nào đặt Linh La thắng, người nào đặt Vương Phúc Sinh thắng, lúc này chỉ cần nhìn qua là biết ngay.
– Xem ra ta cũng thắng được một ngàn kim tệ!
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt loé lên.
– Gừ. đi chết đi.
Đúng lúc này, vốn đã hộc máu ngã xuống đất, Vương Phúc Sinh đột nhiên giống như một con báo bị thương nhảy dựng lên, ngân chuỳ chốc lát đã đổi sang tay trái, thi triển một chiêu
“Ngân Chuỳ Phá Thiên”
.
Trong lòng Hạ Ngôn chợt báo động, thân thể như phản xạ không điều kiện lui về phía sau ba bước, ánh mắt ngưng trọng.
– Tên Vương Phúc Sinh này dùng chuỳ bằng tay trái không ngờ còn mạnh hơn so với tay phải rất nhiều. Sát chiêu mạnh nhất của hắn chính là dùng chuỳ tay trái chứ không phải là tay phải.
Trong nháy mắt này, Hạ Ngôn phát giác rằng uy lực do tay trái sử dụng chuỳ của Vương Phúc Sinh khiến người ta phải sợ hãi.