Linh La Giới

Chương 281: Hô Lên ba tiếng



Hách Vạn Đông cùng với những học viên đặc biệt có quan hệ tốt với hắn lúc này đã đi vào quảng trường.

Nhìn thấy Hách Vạn Đông, phần đông học viên trên quảng trường đều trở nên sôi động dần lên, những người này lớn tiếng hoan hô cổ vũ cho Hách Vạn Đông, ở một góc trong quảng trường, còn có một số giảng sư Học Viện Càn Khôn đều có mặt quan sát.

Hách Vạn Đông đi đến giữa quảng trường, hô lên với mọi người xung quanh:

– Mọi người lui về phía sau một chút, nhường lại khu vực trung tâm này, lát nữa ta so đấu cùng với học viên Học Viện Tử Diệp ở trong này. Hắc hắc! Các đại gia hãy ở chỗ này chờ xem, Học Viện Tử Diệp bị ta hung hăng đạp ở dưới chân.

Nghe được những lời Hách Vạn Đông nói, chúng học viên bộc phát ra một trận tiếng hô lớn, sau đó bắt đầu lui về phía sau. ở trung tâm, một khu vực trống trải dần xuất hiện.

– Người Học Viện Tử Diệp sao còn chưa tới?

– Bọn họ không phải đã nhận khiêu chiến rồi sao? Không phải sợ rồi chứ? Những người này thỉnh thoảng nhìn về phía khu vực dành cho học viên đặc biệt.

Lý Duẫn dẫn theo Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đến quảng trường Học Viện Càn Khôn.

– Lát nữa để Mễ Tuyết lên sân giao thủ với Hách Vạn Đông kia.

Trước đó Lý Duẫn cùng đã nói để Mễ Tuyết so đấu với Hách Vạn Đông, hiện tại lại nói lại một lần nữa. Mễ Tuyết thân pháp nhẹ nhàng, có thể bù lại một phần lực lượng nhất định khuyết thiếu do chênh lệch cảnh giới.

– Hạ Ngôn nếu thật sự có thể tới đúng lúc này, như vậy tụ nhiên là để Hạ Ngôn xuất trướng.

Ánh mắt Lý Duẫn chợt lóe nói tiếp.

Còn không đến nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu trận đấu, Hạ Ngôn ở trong thời gian này có thể tới đây xem nhu rất khó.

Lý Duẫn nói như vậy cũng chỉ để an ủi mình. Dù sao vẫn còn một chút hy vọng.

– Phó Viện trưởng, ta sẽ cố gắng. Mễ Tuyết ngưng thanh nói.

– Ừ! Hết sức là tốt rồi Lý Duẫn gặt đầu nói:

– Hai người các ngươi đi vào đi, ta sẽ không đi vào. Hách Vạn Đông kia khiêu chiến các ngươi, ta nếu đi vào trong đó sẽ không thỏa đáng. Dù sao chuyện này cũng không phải khiêu chiến giữa hai học viện, chỉ là chuyện giữa học viên với nhau.

Lý Duẫn dừng chân đứng ở phía ngoài vòng vây, nói với hai người bên cạnh.

Hắn nếu đi vào, quả thật không thỏa đáng.

– Được, chúng ta vào đây phó Viện trưởng!

Vương Thiên Hà nhìn đông đảo người trên quảng trường một chút, tay cầm trường kiếm cũng bởi vì dùng sức mà có chút biến dạng.

Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết tiến vào đến bên trong quảng trường, đối diện với Hách Vạn Đông một khoảng cách khá xa.

Dưới loại tình hình này, tâm lý hai người cũng phải chịu một áp lực rất lớn. Bởi vì bốn phía toàn bộ đều là người ủng hộ Hách Vạn Đông, đều đang chỉ trỏ hai người bọn họ.

Cũng may Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đều đã trải qua cảnh tượng lớn như vậy. Nên vẽ mặt cũng không đổi sắc, vẫn đứng thẳng trong đó.

Tiếng nghị luận của những học viên đó căn bản không có bởi vì hai người đã đến mà thu liễm đi một chút, ngược lại càng lớn tiếng hơn. Nơi này chính là địa bàn của Học Viện Càn Khôn, cho dù cười nhạo học viên Học Viện Tử Diệp, thì bọn họ có thể làm gì?

-Ha ha!

Hách Vạn Đông đi tới gần hai người Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, âm trầm cười.

– Trong Học Viện Tử Diệp dường như là thực lực Hạ Ngôn mạnh nhất, không biết trong hai người các ngươi ai là Hạ Ngôn?

Hách Vạn Đông kỳ quái hỏi.

Thực ra hắn đã sớm từ trong miệng phó Viện trưởng Phùng Lai biết được Hạ Ngôn Học Viện Tử Diệp cùng chưa có tới Học Viện Càn Khôn. Hắn lúc này hỏi câu đó, kỳ thật là cố ý kích bác.

Cũng bởi khẩu khí Hách Vạn Đông, khiến cho Mễ Tuyết cùng Vương Thiên Hà đều có chút buồn bực.

– Mễ Tuyết

“hừ”

lạnh một tiếng, quay mặt sang hướng khác không thèm đáp lời Hách Vạn Đông. Hạ Ngôn còn chưa có tới, hắn là đang trên đường tới Học Viện Càn Khôn. Ta là Vương Thiên Hà, đây là Mễ Tuyết.

Vương Thiên Hà kim nén lửa giận, nhìn Hách Vạn Đông trầm giọng nói.

-Ồ?

Hách Vạn Đông vẻ mặt kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh một chút, sau đó giang hai tay nói:

– Học viên mạnh nhất không đến, bởi nguyên nhân gì? Hay là, trong đó còn có mờ ám gì không thể cho người khác biết?

– Học Viện Tử Diệp à, nói thật, trước đó ta quả thật chưa từng nghe nói qua Học Viện Tử Diệp rốt cuộc là cái gì đó.

Ngữ điệu Hách Vạn Đông thu hút càng nhiều người hò hét trợ uy cho hắn hơn.

– Tuy nhiên, Hội giao lưu học viện nhất lưu lần này lại đột nhiên đạt được học viện hạng nhất. Chuyện này không phải chuyện khiến ta phải chú ý tới. Nói thật, vì thế ta rất ngạc nhiên, ngạc nhiên cũng không phải một mình ta. Ta sau đó hỏi lại những người này, mới biết được thì ra Học Viện Tử Diệp vẫn luôn xếp trong bốn học viện hạng dưới.

– Chặc chậc, một học viện thực lực bé nhỏ như vậy, không ngờ có thể chạy vào trong bốn vị trí hạng đầu, còn là hạng nhất nữa chứ. Thật khó tin!

Hách Vạn Đông lắc đầu thờ dài.

– Tuy nhiên, Hách Vạn Đông ta lại không tin bốn học viện hạng dưới lại có thể có cái thiên tài gì xuất hiện. Hừ! Cho nên hôm nay ta muốn xem học viên Học Viện Tử Diệp rốt cuộc có bao nhiêu thực lực.

Hách Vạn Đông hào hùng nói.

Hắn nói chưa từng nghe nói Học Viện Tử Diệp, sau đó lại thổi Học Viện Tử Diệp lên, ý cảnh này quá thực chính là vũ nhục.

– Tiểu nhân!

Mễ Tuyết tức giận đến xanh mặt, lớn tiếng mắng.

– Ha ha ha! Tiểu nhân? Chẳng lẽ ta nói không phải sự thật sao? Hách Vạn Đông nghe được Mễ Tuyết mắng, khoa trương cười ha ha.

– Lát nữa sau khi so đấu kết thúc, kết quả thế nào sẽ biết rõ ngay. Không bằng như vậy, ta và học viên Học Viện Tử Diệp các ngươi so đấu, nếu các ngươi thua, liền hô to ba tiếng Học Viện Tử Diệp là rác rưởi, thế nào?

Hách Vạn Đông đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới một cái chủ ý tuyệt diệu.

Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết cũng không khỏi thấy hô hấp bị kiềm hãm.

Nếu đáp ứng, vậy vạn nhất thua trận, phải hô lên Học Viện Tử Diệp là rác rưởi. Nhưng nếu không đáp ứng, chứng tỏ trong tâm mình đang sợ hãi sao?

Hách Vạn Đông lại dùng chiêu kích tướng như vậy, ngươi nếu không dám đáp ứng, chẳng phái chứng minh Học Viện Tử Diệp quả thật là rác rưởi sao?

– Hắc hắc! Học viên tinh anh của Học Viện Tử Diệp các ngươi chỉ có chút ít can đảm đó thôi sao?

Hách Vạn Đông kiêu ngạo cười to nói.

– Có thể, cứ làm theo lời ngươi đi.

Lúc này, đột nhiên một giọng nói trong trẻo truyền tới.

Thanh âm này không lớn, nhưng lại truyền vào từng tai mồi người trên quảng trưởng vốn đang ồn ào một cách vô cùng rõ ràng. Ánh mắt mọi người đều tập trung về hướng âm thanh truyền đến.

Chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc áo trắng, trong tay cầm trường kiếm, trên lưng đeo một chiếc bọc hành lý, đứng ở phía ngoài vòng người, vẻ mặt tươi cười. Đang nhìn về phía trung tâm quảng trường.

Mới vừa rồi lên tiếng nói chuyện chính là hắn!

Trong lúc nhất thời, trên quảng trường toàn một mảnh yên tĩnh.

– Ngươi là ai?

Hách Vạn Đông biến sắc, trầm giọng hỏi người thanh niên áo trắng.

– Ta là Hạ Ngôn, học viên Học Viện Tử Diệp. Hạ Ngôn cười nói.

Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết nhìn thấy Hạ Ngôn, đều vui vẻ, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

– Hạ Ngôn! Ngươi rốt cục đến rồi

Mễ Tuyết thân thể buông lỏng, trong lòng hô lên một tiếng. Vương Thiên Hà thân thể vốn căng thẳng cùng đồng dạng trầm tĩnh lại. Hạ Ngôn đến rồi, vậy còn sợ cái gì?

Hạ Ngôn châm rãi đi đến bên cạnh Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà, nhìn Hách Vạn Đông, khóe miệng nhếch lên. Đám người bốn phía lại phát ra tiếng nghị luận khắp nơi.

Những học viên này đều đã nghe nói về Hạ Ngôn. Bởi vì biểu hiện của Hạ Ngôn trên Hội giao lưu khiến cho bọn họ tùy lúc tùy nơi đều có thể nghe thấy có người đám luận bèn cạnh. Hiện tại chính mắt nhìn thấy Hạ Ngôn, không ngờ so với trong tưởng tượng còn trẻ hơn.

– Ha ha! Thì ra ngươi chính là Hạ Ngôn!

Hách Vạn Đông sau một chút lặng thần, cười lớn nói:

– Tốt lắm, Hạ Ngôn! Ngươi vừa rồi nói ngươi đáp ứng, nếu các ngươi thua trận vậy liền hô to ba tiếng Học Viện Tử Diệp là rác rưởi?

– Đúng vậy, là ta nói. Tuy nhiên, nếu ngươi thua thì sao?

Hạ Ngôn gật đầu hỏi ngược lại, rồi ngưng mắt nhìn Hách Vạn Đông.

– Ta thua? Nếu ta thua liền hô to ba tiếng Học Viện Càn Khôn là rác rưởi! Hách Vạn Đông hơi trầm ngâm, rồi rất nhanh đáp.

– Không cần! Nếu ngươi thua, vậy hô to ba tiếng Hách Vạn Đông là rác rưởi được rồi. Hạ Ngôn cười dài nói. Dù sao nơi này là Học Viện Càn Khôn, làm người cũng cần lưu lại một đường.

– Ngươi.

Hách Vạn Đông sắc mặt đại biến, phẫn nộ trợn mắt nhìn Hạ Ngôn.

Vừa rồi Hạ Ngôn chờ ở trước cổng Học Viện Càn Khôn, vẫn không thấy đám người Lý Duẫn ra đón mình, tuy rằng lo lắng nhưng cũng không thể xông vào, chỉ nhẫn nại chờ đợi.

Lại qua một nén nhang thời gian, rốt cục Hạ Ngôn thấy được Lý Duẫn đi tới.

Lý Duẫn cùng đồng thời nhìn thấy Hạ Ngôn, không ngờ sửng sốt một chút, rồi sau đó mới bước nhanh tới trước cổng học viện, chứng minh thân phận Hạ Ngôn với mấy hộ vệ, lúc này mới dẫn Hạ Ngôn tiến vào.

Hạ Ngôn nói hộ vệ đã đi thông báo bọn họ không ngờ đi nửa canh giờ. Lý Duẫn nhíu mày nói căn bản không ai thông báo.

Lý Duẫn sở dĩ đến trước cửa học viện là bởi vì ôm hy vọng cuối cùng Hạ Ngôn sẽ tới, không nghĩ tới nhìn thấy Hạ Ngôn quả thật đang đứng đó, lập tức mừng rỡ.

Nghe Lý Duẫn nói như vậy, Hạ Ngôn mới giật mình. Thì ra bị tên hộ vệ kia lừa rồi. Tên hộ vệ kia căn bản không đi thông báo mấy người Lý Duẫn, không biết lúc này chạy tới nơi nào. Nếu không phải Lý Duẫn trùng hợp đi ra cửa học viện, vậy hắn còn không biết mình phải đợi tới khi nào.

Tuy nhiên việc này cũng không tính là việc gì lớn, sau khi Lý Duẫn nói ra việc Hách Vạn Đông khiêu chiến, bảo Hạ Ngôn tranh thủ thời gian tới đó.

Học Viện Tử Diệp tuyệt đối không thể thua!

Hạ Ngôn đến bọc hành lý cũng chưa kịp để xuống, liền trực tiếp đi tới quảng trường Học Viện Càn Khôn, đúng lúc nghe được Hách Vạn Đông đang châm biếm Học Viện Từ Diệp, hơn nữa còn khiến cho Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết không thể ứng phó. Lập tức Hạ Ngôn liền lên tiếng nói ra câu đó.

– Đây là Hạ Ngôn sao?

Một nữ học viên thấp giọng hỏi một bằng hữu bên cạnh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn trên thân thể Hạ Ngôn vừa mới xuất hiện.

– Ngươi nói xem, Hạ Ngôn thực sự có lợi hại như vậy không? Thoạt nhìn hắn rất nhỏ tuổi nha.

Hách Vạn Đông phẫn nộ đáp ứng điều kiện Hạ Ngôn đưa ra, sau đó quay người lui về. Lúc này mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu, trận đấu cũng sắp bắt đầu.

Hách Vạn Đông Học Viện Càn Khôn đấu với Hạ Ngôn Học Viện Tử Diệp!

Hạ Ngôn sau khi đưa bọc hành lý nhờ Mễ Tuyết giữ hộ, cầm trường kiếm trong tay tiến về phía trước hơn mười bước rồi dừng lại.

– Đánh hắn! Đánh hắn! Đánh hắn!

Học viên xung quanh bắt đầu lớn tiếng la lên. Đều đang trợ uy cho Hách Vạn Đông. Tuy rằng chi có hai ngàn người, nhưng thanh thế đã lớn như vậy. Tuy nhiên Hạ Ngôn đứng ở trong sân vẻ mặt lại không đổi sắc.

Đừng nói là một đám người, cho dù là một đám ác lang. Hạ Ngôn cũng sẽ không biến sắc

Đổi Thần Hi Kiểm từ trong tay trái sang tay phải, Hạ Ngôn nhìn mặt trời trên cao một chút, Hách Vạn Đông kia chăm chú quan sát Hạ Ngôn, hắn nghe nói thực lực Hạ Ngôn phi thường mạnh, tuy nhiên trong lòng lại không muốn tin.

– Đã đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Hạ Ngôn! Để ta xem ngươi rốt cuộc là mạnh thật hay giả mạnh.

Hách Vạn Đông rút trường kiếm của mình ra khỏi vỏ, quát nói với Hạ Ngôn.

-Rút kiếm đi!

Hách Vạn Đông lại rống to.

Hạ Ngôn lại lắc đầu, ánh mắt híp lại nhìn Hách Vạn Đông đáp:

– Đối phó ngươi cũng không cần rút kiếm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.