Khoảng cách từ ngày Hạ Ngôn bị thương ở đường cái gần Thanh Vân Sơn, đến hôm nay đã là ngày thứ tư. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu trên khe núi, suơng mù dần tan bên trên dòng suối mát.
Tuy rằng Tống gia phái ra lượng lớn nhân mã tìm kiếm toàn bộ Thanh Vân Sơn, nhưng Thanh Vân Sơn diện tích mấy trăm mẫu, muốn trong thời gian vài ngày tìm hết một lần, căn bản là chuyện không thể nào. Hơn nữa trong núi có một vài nơi căn bản là rất khó leo vào, trừ khi là cường giả Hậu Thiên đỉnh hay thậm chí Linh Sư. Mà Tống gia dù là một trong tứ đại gia tộc thành tử Diệp, cũng căn bản không phái ra được nhiều cường giả Hậu Thiên đỉnh cùng Linh Sư như thế.
Trong một sơn động trên Thanh Vân Sơn, những điểm sáng trên người Hạ Ngôn rốt cuộc dần dần tiêu tán. Quần áo trắng dính đầy bụi, theo những đốm sáng nhập vào cơ thể Hạ Ngôn dần dần hiển lộ ra. Hơi thở của Hạ Ngôn hết sức đều đặn, trên mặt phủ đầy hồng quang.
Đột nhiên.
Hạ Ngôn mở mắt, trong hai mắt liên tục lóe tinh quang, một lát sau tinh quang mới dần biến mất.
– A? Sao ta lại ở nơi này?
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt ngưng, nhìn lại bốn phía, nơi này hiển nhiên là một sơn động. Cau mày suy tư chốc lát, Hạ Ngôn mới nhớ tới lúc đó mình giao thủ với Tống Lập bị đánh trọng thương rồi mất đi tri giác. Lúc đó, hắn cho rằng mình hẳn phải chết, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, chính hắn cũng không biết.
– Kỳ quái, lực lượng của ta bây giờ.
Trong lòng khẽ động, linh lực vận chuyển bên trong thân thể, Hạ Ngôn cảm giác được lực lượng toàn thân dường như có bước nâng cao rất lớn.
Hạ Ngôn đứng lên.
“Ở Thanh Vân Sơn, ta bị Tống lập đánh cho trọng thương. Lúc đó Tống Lập dường như muốn giết ta, thế nhưng ta lại không chết. Lẽ nào có người cứu ta?”
Mặt nạ trên mặt Hạ Ngôn đã sớm bị gỡ ra không biết từ lúc nào. Linh lực truyền xuống chân đạp một cái, thân thể Hạ Ngôn liền giống như một mũi tên rời cung nhanh chóng bắn về phía cửa hang động.
“Ồ? Tốc độ của ta so với trước kia lại nhanh hơn không ít”
.
Hạ Ngôn sắc mặt vui mừng.
Thân thể ngừng lại, hai chân Hạ Ngôn rơi xuống trên một bãi đá bên ngoài hang động. Phía dưới bãi đá này, là một vách đá cao mấy chục thước, mà đối diện vách đá lại là một khe suối trong suốt. Tiếng nước chảy róc rách, đang truyền ra từ trong khe suối đó.
“Tốc độ của ta lại nâng cao không ít, như vậy linh lực của ta thì sao? Linh lực trong kinh mạch hình như cũng nâng cao không ít”
.
Hạ Ngôn trong lòng suy nghĩ, cảm giác linh lực tăng lên trong kinh mạch của mình. Nhưng mà đột nhiên hắn lại nhíu mày.
“Kỳ quái, ta nhớ rõ lúc đó kinh mạch bị tổn hại nghiêm trọng, xương cốt cùng cơ thể đều xuất hiện tổn thương diện rộng. Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn khỏi hẳn. Từ lúc ta bị thương tới giờ, đã trôi qua bao nhiêu ngày?”
Nhìn ánh mặt trời buổi sớm, Hạ Ngôn lấy vỏ kiếm bên hông ra, Thần Hi kiếm trong tay nhẹ nhàng kêu vang một tiếng liền trở vào vỏ. Trong thời gian Hạ Ngôn hôn mê, Thần Hi kiếm vẫn nắm chặt trong tay.
“May mà. ”
.
Hạ Ngôn nhìn Thần HI kiếm.
“Thần Hi kiếm không rơi mất, nếu ta không tìm chỗ nào chế tại một thanh nữa?”
Phù!
Khí tức bỗng trầm xuống, linh lực toàn thân Hạ Ngôn bỗng bùng nổ bắn ra, lực lượng điên cuồng đánh phá vách núi vang lên một tiếng nổ lớn.
Ầm ầm!
– Đi!
Hạ Ngôn mở miệng quát, lực lượng khổng lồ liền trực tiếp phóng ra từ hai bàn tay.
Ầm!
Chỉ khoảnh khắc, trong rừng cây đối diện truyền ra một tiếng nổ lớn. Lực lượng phát ra từ hai tay của Hạ Ngôn liền đánh ra một cái hố thật lớn ở rừng cây xa ngoài mấy chục thước. Thấy uy lực một chưởng này, Hạ Ngôn cũng có chút hoảng sợ.
“Thực lực của ta lại tăng lên nhiều như vậy. Một chưởng này xem ra có uy lực đến hai ngàn độ!”
Hạ Ngôn ánh mắt trợn to có chút thất thần, nhìn về cái hố sâu kia.
Ở trước lúc giao thủ với Tống Lập, Hạ Ngôn chỉ có thể phát ra võ kỹ uy lực một ngàn độ, còn hiện giờ lại phát ra võ kỹ uy lực vượt qua hai ngàn độ. Thực lực, đã nâng cao hơn gấp đôi một chút.
– Hiện tại ta đã là Linh Sư hậu kỳ, đồng thời khoảng cách đến cảnh giới Đại Linh Sư cũng không xa!
Hạ Ngôn cảm khái.
– Chết, thiếu chút nữa đã chết, còn ở đây mà vui mừng cái gì!
Đang lúc Hạ Ngôn mừng rỡ như điên, một tiếng nói đột nhiên vang lên sau lưng Hạ Ngôn. Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn lại, thì ra là Lão nhân Thánh Hoàng đứng ở sau lưng mình.
– Thánh Hoàng gia gia! Sao ngài lại đi ra?
Hạ Ngôn thấy lão nhân Thánh Hoàng, cười nói.
– Hừ! Sao ta lại đi ra?
Lão nhân Thánh Hoàng trợn mắt, hai tay chắp sau lưng, chân mày nhướng lên:
– Tiểu tử thối! Ngươi có biết ba ngày trước, nếu không phải ta ra tay cứu ngươi, thì ngươi đã chết rồi không?
– Hừ! Chẳng qua là thực lực Linh Sư trung kỳ, lại dám giao thủ với Đại Linh Sư, thật là không biết sống chết!
Lão nhân Thánh Hoàng dựng cả râu, tức giận lắc đầu nói.
Hạ Ngôn sững sờ:
– A? Là ngài cứu con?
Ở trong hôn mê, Hạ Ngôn căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
– Đương nhiên, không phải ta cứu ngươi, vậy thì còn ai? Lúc đó tên Đại Linh Sư kia muốn giết ngươi, là ta tiêu hao linh hồn lực cứu ngươi ra ngoài. Khụ, vì cứu ngươi, ta đã tiêu hao không ít linh hồn lực.
Lão nhân Thánh Hoàng thở dài nói.
Quầng sáng màu vàng bao bọc xung quanh thân thể Hạ Ngôn lúc đó, chính là linh hồn lực của lão nhân Thánh Hoàng. Linh hồn thể như lão nhân Thánh Hoàng, linh hồn lực dùng một chút là thiếu một chút, hơn nữa không thể khôi phục. Đến khi linh hồn lực hao hết, linh hồn của lão nhân Thánh Hoàng cũng hoàn toàn tan biến. Nói cách khác, là lão nhân Thánh Hoàng hy sinh thọ mệnh của mình mới cứu được Hạ Ngôn.
– Con.
Hạ Ngôn hít một hơi, trong lòng phập phồng, sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn lão nhân Thánh Hoàng.
– Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Tiểu tử, lần này tuy rằng thiếu chút nữa đã chết, nhưng mà vẫn là không chết, thực lực bản thân cũng nâng cao không ít, hiện tại ngươi đã có cảnh giới Linh Sư hậu kỳ. Hắc hắc, cường giả Linh Sư hậu kỳ bình thường, cũng không phải đối thủ của ngươi. Dựa vào Ảo Ảnh thân pháp, thực lực của ngươi đủ để chống lại Đại Linh Sư sơ kỳ.
Lão nhân Thánh Hoàng khoát tay, trên mặt hiện ra dáng cười hiền lành.
Hạ Ngôn ngưng trọng gật đầu.
– Tử Vân Linh Hải của ngươi hiện tại đã nồng đậm đến một trình độ nhất định, ta nghĩ khoảng cách đến khi kết thành Tử Vân Đan cũng không bao lâu nữa. Chờ khi Tử Vân kết thành đan, ngươi đã là cảnh giới Đại Linh Sư.
Lão nhân thánh Hoàng nói tiếp:
– Bởi vì Tụ Linh huyệt cuả ngươi đặc thù, cho nên chờ khi ngươi đạt tới cảnh giới Đại linh sư, thực lực sẽ cao hơn nhiều so với Đại Linh Sư cùng cảnh giới!
– Không ngờ tới ngươi đã ngất đi, nhưng tinh thần còn có thể bộc phát ra ý niệm cường đại như vậy! Chính là cỗ tín niệm này, mới là cho Tử Vân của ngươi nồng đậm gấp đôi! Cũng làm cho thực lực của ngươi nâng lên Linh Sư hậu kỳ!
Lão nhân Thánh Hoàng cũng biết cỗ tín niệm rít gào trong Linh Hải của Hạ Ngôn lúc đó.
Tử Vân Linh Hải kết đan, chính là Đại Linh Sư! Tụ Linh huyệt của Hạ Ngôn trải qua biến dị, Tụ Linh huyệt của người khác đều có màu xanh xám, còn Tụ Linh huyệt của Hạ Ngôn lại có màu xám trắng. Cảnh giới Hạ Ngôn càng cao, như vậy thực lực lại càng cao hơn người tu luyện cùng cấp bậc.
Ví dụ như lúc ở cảnh giới Linh Sư trung kỳ, Hạ Ngôn có thể phát huy ra võ kỹ uy lực một ngàn độ, còn Linh Sư trung kỳ bình thường chỉ có thể phát huy ra võ kỹ uy lực sáu trăm độ. Hạ Ngôn đã có thể cao hơn bọn họ bốn trăm độ uy lực võ kỹ.
Khi Hạ Ngôn trở thành Linh Sư hậu kỳ, hiện tại có thể phát huy ra võ kỹ uy lực vượt quá hai ngàn độ. Một kích toàn lực, Hạ Ngôn tự tin có thể phát huy ra võ kỹ uy lực hai ngàn hai trăm đến hai ngàn bốn trăm độ. Còn Linh Sư hậu kỳ bình thường, cũng chỉ có thể phát huy võ kỹ uy lực một ngàn hai trăm độ thôi. Hạ Ngôn so với Linh Sư hậu kỳ khác, uy lực võ kỹ cao hơn một ngàn độ. Đây là nguyên nhân cảnh giới càng cao, Hạ Ngôn lại càng đáng sợ. Cộng thêm Ảo Ảnh thân pháp quỷ dị khó lường, hiện tại hạ Ngôn đã đủ khả năng khiêu chiến cường giả Đại Linh Sư sơ kỳ! Đương nhiên, muốn nói thắng chắc dường như không nhất định, thế nhưng cũng đủ để không thua!
– Kết đan?
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, nhìn về phía lão nhân Thánh Hoàng.
– Đúng vậy! Được rồi, hiện tại ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện này có gấp cũng không được, cứ tu luyện cho tốt đi! Vừa đạt tới Linh Sư hậu kỳ, còn cần phải nắm chắc thực lực của mình. Độ cứng cỏi tinh thần của ngươi lần này cũng nâng cao không ít, hiện tại coi như dung hợp bí tịch Thiên cấp, cũng có thể tương đối thuận lợi rồi!
Sắc mặt lão nhân Thánh Hoàng đột nhiên trắng nhợt, giống như có chút mệt nhọc:
– Không thể nhiều lời nữa, ta phải trở về điều dưỡng một chút!
Nói xong, trên người lão nhân Thánh Hoàng chợt lóe ánh sáng, một lần nữa biến mất trước mặt Hạ Ngôn.
“Thánh Hoàng gia gia có thể bị nguy hiểm gì hay không?”
Thấy thân ảnh lão nhân Thánh Hoàng biến mất, trong lòng Hạ Ngôn cũng có chút trầm trọng. Cuối cùng khi lão nhân Thánh Hoàng rời đi, hiển nhiên có chút uể oải.
“Thánh Hoàng gia gia chỉ là linh hồn thể, lúc đó cứu ta khẳng định đã tiêu hao lực lượng rất lớn”
.
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.
“Không biết có biện pháp nào có thể trợ giúp Thánh Hoàng gia gia hay không!”
Lắc đầu, ánh mắt Hạ Ngôn lóe lên, nhẹ nhàng nhảy khỏi tảng đá xuống bên dưới. Độ cao mấy chục thước, Hạ Ngôn căn bản không mượn vách đá giảm xóc, trực tiếp rơi xuống mặt đất. Khẽ co người xuống, hạ Ngôn liền dễ dàng đưa lực lượng rơi xuống hóa giải.
“Ta cùng dong binh Mộc Vũ cướp đoạt đoàn xe dược liệu Tống gia, thế nhưng Tống Lập tộc trưởng Tống gia lại chạy tới! Chuyện này không có khả năng trùng hợp như vậy!”
Hạ Ngôn nhìn phương hướng một chút, theo rừng cây nhanh chóng đi ra ngoài núi về thành Tử Diệp.
“Là có người muốn ta chết!”
Trong mắt Hạ Ngôn chợt lóe lệ quang, nắm chặt bàn tay.
“Hừ! Nhưng hiện tại ta không chết, sẽ là các ngươi chết! Lục Khai, chuyện này không thoát khỏi quan hệ tới ngươi!”
Trong lòng Hạ Ngôn trầm giọng nói!
Tốc độ thân thể một lần nữa tăng vọt, bàn chân Hạ Ngôn hơi đạp lên cành cây một chút, mỗi một lần đều bay ra ngoài mấy chục thước.
“Ồ? Nơi đó có người!”
Hạ Ngôn mở rộng cảm giác, một ít động vật trốn trong rừng cây đều có thể bị cảm nhận rõ ràng. Đột nhiên tâm thần khẽ động, Hạ Ngôn cảm giác được trong rừng cây có người đang trốn. Thân thể bỗng ngừng lại, Hạ Ngôn từ trên ngọn cây rơi xuống mặt đất, ánh mắt đảo qua, liền phát hiện bóng người trốn dưới rừng cây. Bàn tay nhanh chóng đẩy về phía trước, một cỗ lực lượng ôn hòa liền quát sạch lá cây xung quanh. Bóng người kia bất ngờ hiện ra trong tầm mắt của Hạ Ngôn. Chỉ thấy người này mặc quần áo màu đen, dính đầy vết máu nâu khô cạn, hơn nữa cánh tay phải của người này đã không còn.
– Kẻ nào?
Người này phát hiện Hạ Ngôn, trong mắt lộ ra một tia kinh hoảng, hoảng sợ nhìn về phía Hạ ngôn quát hỏi.
– Ồ?
Thân thể Hạ Ngôn chấn động.
– Mộc Vũ?
Người này chính là Linh Sư Mộc Vũ, cùng với Hạ Ngôn cướp đoạt đoàn xe dược liệu của Tống gia.