Helen nhìn xung quanh, cô bắt đầu tạt ngang qua học viện hoàng gia mà Alice nói khi nãy.
Dù biết là không được vào trong, nhưng cô vẫn rất tò mò.
Tới gần cổng học viện, thì cũng vừa tới giờ tan học.
Các học viên lần lượt ra về.
Cô nhìn trong dòng người, thì bắt gặp Anders, Rina, Roy và Yue đang đi cùng nhau.
Trông họ cười nói rất vui vẻ, khiến cô thật sự rất bực mình…
Roy dừng chân lại.
Anh đưa mắt nhìn Helen, rồi nói: “Các cậu…”
3 người kia dừng lại: “Roy, có chuyện gì sao?”
Roy quay sang Rina: “Rina, cô ta..”
Rina nhìn cô gái phía trước.
Bộ quần áo đó, là người của vương quốc Kerma…Cô đã từng thấy Helen trong tài liệu ở thư phòng của gia tộc Lowry…
“Cậu là, Helen Harper?” – Rina tròn mắt nhìn.
Anders với vốn hiểu biết về sách, liền hiểu ra đây là công chúa của Kerma.
Yue ngạc nhiên: “Thật sao…cô ấy là Helen Harper á?”
Hailey đứng từ xa quan sát em gái.
Cô trông rất căng thẳng, vì không biết Helen sẽ có thể làm ra những chuyện gì…
“Là tiểu thư và thiếu gia của gia tộc Lowry và Marsilio sao? Nghe danh đã lâu, nay mới được diện kiến”.
Rina sử dụng của đôi mắt mình, quan sát luồng sức mạnh của Helen.
Helen nhận ra điều đó, cô xông tới túm lấy cổ của Rina, khiến cho cô giật mình.
3 người còn lại hoảng hốt:
“Này, cô làm gì thế?”
Hailey đứng ở gần đó tặc lưỡi, cô định lao ra can ngăn, thì Ondo từ đâu xuất hiện, nắm tay cô:
“Cô tốt nhất đừng nhúng tay vào”.
“Cậu có quyền gì mà cản tôi.
Bỏ tay ra” – Hailey cau mày nói.
Ondo lạnh lùng đáp:
“Cha của cô đã dặn, không được gây chuyện lớn ở Fressia.
Nếu như bây giờ, cô ra ngăn cậu ta lại, thì hình phạt sẽ dành cho cả 2 người đấy”.
“Nhưng nếu tôi đứng yên, thì sẽ có tác dụng gì sao?” – Hailey giằng tay ra khỏi Ondo, bực mình nói.
Ondo khoanh tay nhìn về phía mọi người:
“Cô yên tâm, họ sẽ không làm lớn chuyện đâu.
Còn phải xem biểu hiện của em gái cô như thế nào”.
…
Helen túm chặt cổ của Rina, nghiến răng: “Cô định làm gì?”
Rina không thở được, cô gồng mình: “Ưm…”.
Anders lao vào kéo tay Helen ra, thì bị sức mạnh trong người cô đánh trúng, khiến anh ngã ra đất.
Yue và Roy lập tức lùi lại: “Anders!”
Mọi người xung quanh vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ai đó trong số họ nói: “Cảnh vệ, mau gọi cảnh vệ tới”.
Helen hất Rina sang một bên.
Rina vừa mới thoát khỏi ải nguy hiểm, cô ho không ngừng ra đất.
Yue chạy lại cô: “Rina, có sao không?”
Helen nghiến răng, nguồn sức mạnh lạnh lẽo tỏa ra từ cô.
Rina nói với Yue: “Đó là…ma lực của hệ băng.
Cô ấy quả nhiên, chính là Băng long…” – Rồi ngất đi.
Anders vội lo lắng: “Rina!”
Roy trấn an: “Chỉ là dùng sức cho đôi mắt nhiều quá thôi.
Cậu lo tập trung đi”.
Anders liếc nhìn Helen.
Lần đầu tiên anh tiếp xúc với ma lực hệ băng…anh thật sự không biết nên làm gì để ngăn cô ấy lại.
Dường như đã có thứ gì tác động tới việc mất kiểm soát này của cô…
Ondo đứng bên cạnh quan sát tình hình.
Hailey lo lắng:
“Chuyện này…không lẽ..”
Ánh mắt sắc lạnh của Helen chuyển hướng, cô tạo ra một lưỡi giáo bằng hệ băng, rồi lao tới Roy.
Roy chuẩn bị đỡ đòn, thì một bức tường thành bằng hệ lửa dựng lên trước mặt anh, phá hủy ngọn giáo băng hệ đó của Helen.
Mọi người đều sửng sốt.
Đến Ondo cũng phải ngạc nhiên:
“Cái…cái này không lẽ là…”
Hailey đanh mặt lại: “Là Hỏa long sao?”
Roy bất ngờ, quay sang thì thấy Anders đã dùng thứ ma lực đó…Anh sửng sốt, mới đây, mà có thể kiểm soát được thứ sức mạnh đó rồi sao?
Nhưng chuyện không đơn giản như anh nghĩ…
Nguồn sức mạnh trong Anders đang lớn dần lên…
Anders lo lắng, nắm chặt tay kia của mình: “Khoan…khoan đã….Không được”.
Lúc này cảnh vệ đã xuất hiện.
Helen trở nên mất kiểm soát, rồi lao tới Anders.
Anders chưa kịp phản kháng, thì Ondo đã lao ra, lấy thanh kiếm của gia tộc Prym đỡ lấy ngọn giáo của Helen.
“Chuyện tới đây là đủ rồi.
Anders, uống đi” – Ondo đưa cho anh một viên đan dược, do gia tộc Riller đặc biệt điều chế, giúp kiểm soát dòng chảy Hỏa viêm trong cơ thể anh…Anders lập tức uống vào, cơ thể anh trở nên nhẹ hơn, rồi bình thường trở lại.
Lúc này, một người đàn ông xuất hiện.
Không sai, ông ta là hoàng đế của Kerma, Conroy.
Ông tung một ma lực giải trừ lên người Helen.
Sau khi thực hiện xong, ông quay sang Alice đang đứng gần đó:
“Cô Alice, nhờ cô giúp đỡ”.
Alice thở dài, rồi vẽ pháp trận tri giác.
Đôi mắt xanh ngọc như lóe sáng, kí ức về chuyện ẩu đả vừa nãy của Helen và hội Anders được cô xóa hết trong tâm trí những người xung quanh…Dĩ nhiên là hội Anders không bị xóa kí ức, vì Alice cần họ để lấy lời khai cho đội cảnh vệ.
Conroy đỡ lấy Helen, rồi thở dài: “Thật đáng thất vọng”.
Ông nhìn sang Anders, rồi ngẫm nghĩ:
“Thằng nhóc đó, nó mang Hỏa viêm của rồng lửa Bờ Bắc sao?”.