Linh Chu

Chương 57: Lên Lầu Xem Vận Khí



Bóng đêm đã đổ xuống hoàn toàn nhưng trong Tiềm long biệt viện vẫn còn có đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều người cầm đuốc nói chuyện với nhau, hoặc là bàn về tình yêu, hoặc là nói về tu đạo.

Xa xa có tiếng nổ mã tràng vang lên không dứt, là do có người điên đang luyện tập võ nghệ.

Phong Phi Vân một thân một mình ngồi trên đỉnh lầu các đỏ thẫm, chân đạp trên ngói lưu ly ngồi đón gió đêm, hai mắt trông về toàn bộ Tiềm long đại viện ở phía xa, khí vận của mỗi một người trong đó đều không chạy thoát khỏi hai mắt của hắn.

Ngưng yên quan khí!

“Ầm!”

Ở hướng Đông Nam của Tiềm long biệt viện chợt dâng lên một cự ảnh phục hổ to lớn chiếm cả nữa bầu trời, hiện ra bảo quang màu tím đỏ, long hành hổ bộ, thần sắc diện lộ cao chót vót.

“Đây là “Nhất hổ đằng vân” khí, trong những người trẻ tuổi đời thứ năm ở Phong gia không ngờ lại có một người tài giỏi như vậy.” Trên mặt Phong Phi Vân lộ ra vẻ kinh ngạc.

Khí tượng của một người chính là đại diện cho thiên tư, khí tượng càng mạnh thì thiên tư cũng càng cao.

Những khí tượng này tuy là khí phách to lớn nhưng lại chỉ có những nhân tài tinh thông quan khí thuật mới có thể thấy được, người bình thường dù cho tu vi cường đại cũng đều không nhìn thấy.

Khí giả, hư dã!

Nếu muốn xem khí, sẽ phải luyện nhãn trước đã!

Phong Phi Vân tu luyện Phượng hoàng thiên nhãn, chẳng những có thể quan sát khí tượng của người càng có thể quan sát khí tượng ở khu vực, khí tượng thiên địa vạn vật, khí tượng tinh không cuồn cuộn.

Những hiểu biết về xem khí phần lớn cũng giống như trí sư xem tinh tượng ban đêm vậy!

“Ùng ùng!”

Chợt, ở một nơi sâu hút trong Tử Tiêu cổ thành có một luồng khí tượng kinh khủng xông thẳng lên chín tầng trời, trong đó kèm theo hổ ảnh long hình, hiển hóa ra thần hoa ngũ sắc rực rỡ, thực sự là chọc vào mắt làm cho người ta không thể mở mắt ra được.

“Hí! Với khí tượng của bản thân vậy mà dẫn động được khí tượng của thiên vực tinh thần, đây là … Long hổ khí, cửu ngũ chí tôn thân! Trong Tử Tiêu cổ thành có nhân kiệt tuyệt thế!”

Phong Phi Vân đứng thẳng dậy, cơ thể đứng thẳng tập trung đưa mắt nhìn về nơi trời cao xa xa, lần đầu tiên bị kinh sợ, rốt cuộc là người nào mà đáng sợ quá vậy?

“Long hổ khí, cửu ngũ chí tôn thân!”

Đây chính là một trong những khí tượng đứng đầu trong thiên địa, phàm người có thể mang loại khí tượng này thì tương lai nhất định phi phàm, như trăng sáng nhô lên cao, không người nào có thể chống lại được.

“Nhất hổ đằng vân” và “Cửu ngũ chí tôn thân” đánh ra quả thực là không chênh lệch nhau mấy cấp.

“Hô khiếu!”

Long hổ khí lượn vòng vòng ở trên trời trong thời gian uống cạn chung trà rồi mới từ từ biến mất, mất hẳn ở một góc trong Tử Tiêu cổ thành.

Phong Phi Vân vốn muốn nhìn những nhân tài kiệt xuất đời thứ năm của Phong gia một chút xem thế nào nhưng thật trong ngờ trong Tử Tiêu cổ thành vậy mà có một vị “Cửu ngũ chí tôn thân”, có sự tồn tại của một vị thiên tài này thì làm cho mọi nhân kiệt trong thiên hạ đều bị ép tới ảm đạm thất sắc.

Một hồi tiếng bước chân nhốn nháo vang lên ở phía dưới kèm theo thanh âm huyên náo!

Có người đến!

Phong Phi Vân vội vàng thu hồi Phượng hoàng thiên nhãn, nhìn xuống hướng phía dưới chỉ thấy hai người thanh niên mặc bạch y đang vác theo một người thanh niên khác, vội vàng đi vào trong lầu các tiểu viện này.

– Mẹ kiếp, đám con cháu rùa này, vậy mà đánh nát đan điền của Hạo Tử, coi như là phế tu vi toàn thân rồi, ra tay rất là độc ác!

– Tu vi của Hạo Tử trong ba người chúng ta coi như là cao nhất, đã đạt đến linh dẫn đỉnh phong nhưng lại bị một quyền đánh bại, cao thủ mạch thứ ba quả nhiên là nhiều như mây, chúng ta chỉ là mạch thứ mười hai, chỉ sợ chỉ có Tiên Tuyết muội muội mới có thể liều mạng với bọn họ.

– Tiên Tuyết muội muội đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, hơn nữa còn tu luyện linh thông “Song đồng toái nguyệt kiếm”, đám mạch thứ ba kia có thể chống lại với nàng cũng chỉ có ba hay năm tên mà thôi.

– Đáng tiếc là Tiên Tuyết muội muội không có ở đây, bằng không với tính tình của nàng không phải là đã giúp chúng ta trả mối thù này hay sao.

Người thanh niên tên là Hạo Tử kia toàn thân đều là máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy đã ngất đi.

Ba người này chính là con cháu mạch thứ mười hai của Phong gia, chính là ba nghĩa tử của đại bá Phong Phong Vân, chia ra gọi tên là Phong Hạo, Phong Danh, Phong Lâm, bởi vì quan hệ thân thích cho nên ba người bọn họ cùng với Phong Tiên Tuyết, Phong Phi Vân ở cùng một chỗ để có thể tương hỗ giúp đỡ lẫn nhau.

Con em trong gia tộc cũng có tranh đấu với nhau, trong lúc tranh đấu thì các đại mạch hệ có vẻ rất là quyết liệt, đây chính là cạnh tranh, cạnh tranh một cách tàn khốc.

– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Hạo Tử làm sao vậy?

Thanh âm của một cô gái từ bên ngoài vang lên.

Thanh âm của nàng mang theo hơi thở của sự lạnh lẽo, phảng phất như một luồng gió rét thổi qua làm cho sàn nhà mùa hè đều kết thành một tầng sương trắng.

Sau khi nghe được thanh âm này, Phong Danh Phong Lâm đều rất vui mừng, nhanh chóng đem Phong Hạo bị trọng thương đặt lên giường rồi đi ra, hai người đống thời nói to:

– Tiên Tuyết muội muội, muội trở về rồi thì phải báo thù cho Hạo Tử nha!

Bước chân của Phong Tiên Tuyết chậm rãi, nhẹ nhàng mà đi vào trong lầu các.

Đã rất lâu không gặp tiểu cô nương bạo lực này rồi, dáng dấp duyên dáng yêu kiều, trên đầu tóc thắt bím đuôi ngựa cột nơ màu tím, mặc một bộ y phục luyện võ bó sát người làm cho hình cong của vóc dáng nhìn rất là sinh động, rất có hứng thú.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.