Toàn bộ chiến sĩ cổ cương trên Hồng nha phi hạm đều bị kinh động, mỗi một người đều mặc thiết khải, cầm trong tay chiến binh, xông ra thì trên người đã bừng bừng chiến khí, khí thế chèn lên làm cho bầu không khí như muốn đong cứng lại vậy.
Phong Phi Vân mặc dù chưa từng lạc vào cảnh giới kỳ lạ nhưng cũng có thể cảm nhận khí thế khiếp sợ trên người bọn họ, chiến lực của mấy nghìn tên chiến sĩ cổ cương này quả thật là rất đáng sợ, so với thành vệ quân của thành Linh Châu thì cường đại không chỉ gấp mười lần.
Đông Phương Kính Nguyệt tay ôm tỳ bà đạp trên sóng lớn, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua Hồng nha phi hạm một cái, lời nói lại không mang theo bất kỳ cảm tình nào:
“Tiểu nữ thân phận thấp kém, nào dám xưng tên ở trước mặt của đại trí sư Cảnh Phong!”
“Làm sao ngươi biết ta là trí sư Cảnh Phong?” Cảnh Phong trí sư cười nói.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
“Trên Hồng nha phi hạm treo đại kỳ “Phụng thiên”, cái này lại đại diện cho cổ cương phủ Phụng thiên bộ, mà người của Phụng thiên bộ có thể điều khiển được Hồng nha phi hạm hết thảy cũng chỉ có ba người. Một là thống soái Phụng thiên, một là Cổ Ẩu bà bà, một là Cảnh Phong đại trí sư. Với tướng mạo cùng với tuổi tác của tiền bối, hiển nhiên không phải là thống soái Phụng thiên Phách Lăng uy vũ, càng không phải là Cổ Ẩu bà bà, như vậy thì chỉ có thể là Cảnh Phong đại trí sư.”
“Ha ha, tâm tư tiểu nữ này thật tinh tế, nếu không phải lão phu có chuyện quan trọng thì rất muốn nhận ngươi làm đồ đệ.” Cảnh Phong đại trí sư cười nói.
Số lượng trí sư so với luyện khí sư, luyện đan sư, tuần thú sư đều phải ít hơn, mỗi một vị trí sư đều đáng giá, đều được các thế lực lớn kính trọng và mong muốn lôi kéo hiền tài, huống chi đây lại là một vị đại trí sư.
Nếu đúng là có thể trở thành đồ đệ của một vị đại trí sư, như vậy tuyệt đối là một vinh quang đặc biệt lớn lao.
Đông Phương Kính Nguyệt vẫn bình tĩnh nói:
– Vậy thì thật là đa tạ sự ưu ái của đại trí sư, nhưng mà lần này tiểu nữ tới đây cũng chỉ là muốn bắt một tên ăn cắp mà thôi, xin đại trí sư Cảnh Phong hãy vui lòng để cho ta lên thuyền bắt hắn xuất hiện.
– Người đó đang ở trên Hồng nha phi hạm?
Cảnh Phong đại trí sư nói.
– Tuyệt đối không sai.
Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt sáng ngời lóng lánh, hướng về phía Hồng nha phi hạm liếc nhìn, thử muốn tìm cho ra Phong Phi Vân.
Bà nương chết bầm này đúng là âm hồn không tan mà, không được, nếu để cho nàng bước lên Hồng nha phi hạm vậy thì ta đây chẳng phải là không có một con đường sống hay sao, trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.
Ánh mắt hắn hướng về Đông Phương Kính Nguyệt đang nhìn lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian trá, đã có “kế thượng tâm đầu” rồi.
Phong Phi Vân quả quyết từng bước từ trong khoang thuyền bước ra, ở sau lưng những chiến sĩ cổ cương mà bay vút nhanh chóng, tốc độ nhanh chẳng khác nào quỷ ảnh.
Hai mắt Đông Phương Kính Nguyệt trầm xuống, đã phát hiện được Phong Phi Vân nên lửa giận trong lòng lần nữa bùng cháy hừng hực, ngón tay chuyển động dây đàn bắn ra một âm thanh nhẹ.
– Tranh!
Tỳ bà vừa vang lên, một đạo sát quang vô hình liền xông ra ngoài.
– Phốc!
Một chiến sĩ cổ cương hét lên rồi ngã gục, lăn xuống trên thuyền giáp, không nhúc nhích!
– Trời ơi! Yêu nữ gia tộc Ngân Câu giết người!
– Mọi người cùng liều mạng với nàng, nữ nhân này thật sự là lòng dạ quá độc ác!”
– Đây là khiêu khích đối với tộc nhân cổ cương ta mà, không báo mối huyết thù này thì vọng vi người cổ cương!
Phong Phi Vân với tốc độ cực nhanh, không ngừng biến hóa phương hướng, lớn tiếng hô hào liền làm cho lòng của mấy ngàn tên chiến sĩ cổ cương lòng dâng tràn căm phẫn, sát khí đằng đằng, trong đó có hai gã chiến sĩ cổ cương mặc thiết khải, ngón tay to cỡ miệng chén đang lao xuống Hồng nha phi hạm hướng về Đông Phương Kính Nguyệt lướt đi.
– Yêu nữ này thực sự là khinh người quá đáng, có thể tự nhiên vô cớ sát hại người của tộc ta, hôm nay xem xem gia gia ngươi có giết ngươi đền mạng hay không?
Sự thay đổi này thực sự diễn ra quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đông Phương Kính Nguyệt, mới vừa rồi luồng Âm sát tĩnh ba của nàng rõ ràng là nhằm vào Phong Phi Vân, làm sao lại đánh chết một chiến sĩ cổ cương chứ?
Vị chiến sĩ cổ cương kia hiển nhiên không phải là bị Âm sát tĩnh ba của Đông Phương Kính Nguyệt đánh ngã, mà là do Phong Phi Vân đánh một đấm làm cho ngất xỉu, giờ phút này vị chiến sĩ cổ cương kia đã đứng lên lại, bàn tay vẫn còn xoa xoa sau ót, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra?
Nhưng mà bây giờ đã không có nhiều người chú ý đến hắn bởi vì tất cả chiến sĩ cổ cương đều đã bị làm cho nổi giận, rất nhiều người đều nhao nhao từ trên Hồng nha phi hạm chạy xuống phía dưới xung phong liều chết, muốn vây giết Đông Phương Kính Nguyệt.
Toàn bộ tình cảnh đều điên cuồng, đủ loại chiến binh được tế xuất, công kích được nổ vang rung động ở trên mặt nước.
– Giết người thì đền mạng, lấy mạng đền mạng!
– Không giết yêu nữ này, mặt mũi cổ cương tộc ta còn biết để ở đâu?
– Hôm nay lại muốn chiến đấu cho công bằng lẽ phải.
Người cổ cương tính tình ngay thẳng, hơn nữa bình thường đều bị các đại gia tộc ức hiếp cho nên Phong Phi Vân vừa gây xích mích một chút thì toàn bộ những người này đều phát cáu, từng người một đều hung thần ác sát thật giống như dã thú cuồng hóa vậy.
Lúc này Đông Phương Kính Nguyệt cũng đã phiền muộn cực kỳ, với tài trí thông minh của nàng hiển nhiên là biết trước tiên là Phong Phi Vân đã ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng mà bây giờ nàng có trăm cái miệng cũng không thể giải thích, chỉ có thể tế xuất Hạo Thiên linh kính ngăn chặn những người man rợ này.
Phong Phi Vân ngồi ở chỗ cao nhất của Hồng nha phi hạm nhìn điệu bộ luống cuống tay chân của Đông Phương Kính Nguyệt, lại cao giọng mà cười:
– Đông Phương Kính Nguyệt cô muốn đấu với bổn thiểu gia sao, cô vẫn còn non nớt lắm!
Ngay đúng lúc Phong Phi Vân cười vui mừng thì sau lưng truyền tới một thanh âm già nua:
– Nàng ấy muốn bắt một người thì ra chính là ngươi!
Cuối cùng Phong Phi Vân cũng cười không nổi, nghiêm mặt nghiêng đầu nhìn gương mặt già nua đầy nếp nhăn kia, đối diện với lão gia hỏa này hắn gật đầu mỉm cười.