Tịch Diệt Hoàng khàn giọng cười:
– Mấy ngày nay ta biết ngay ngươi sẽ không kiềm được tiễn ta, ha ha ha.
Mấy năm nay Phong Phi Vân thường đến tìm Tịch Diệt Hoàng ôn chuyện.
Thiên hạ đương thời trừ nữ ma ra chỉ có Tịch Diệt Hoàng là xứng ngồi ngang hàng với hắn.
Sáu ngày sau, Tịch Diệt Hoàng qua đời. Thánh giả một thế hệ cũng không thoát khỏi vận mệnh chết chóc.
Phong Phi Vân rời khỏi hắc ám hỗn nguyên đại thế giới, đi sâu vào trời sao, vượt qua các đại thế giới, gặp một số cường giả có chấp niệm.
Vù vù vù vù vù!
Một chiếc quỷ thuyền đỏ rực bay qua trời sau, mau như sao băng. Nơi Tinh Hồng quỷ thuyền đi qua ngôi sao nổ nát.
Phong Phi Vân lắc người đáp xuống Tinh Hồng quỷ thuyền, nhìn nữ nhân áo đen ngồi khoanh chân ở đầu thuyền. Ma khí đằng đằng, khuôn mặt rất xinh đẹp, nàng như nữ thần tử vong.
Long Thương Nguyệt mở mắt ra, trong mắt bắn ra ma quang diệt thế:
– Phong Phi Vân, sao lại là ngươi?
Tu vi của Long Thương Nguyệt đã đến cảnh giới thần thánh, người tràn đầy khí diệt thế, tuyệt đối là một trong những người mạnh nhất thiên địa.
Phong Phi Vân thấy Long Thương Nguyệt còn sống thì rất vui:
– Xem ra người diệt thế đạo sống lâu hơn người khác.
Long Thương Nguyệt rất cứng cỏi, nàng đánh ra hai ngàn đạo diệt thế đạo muốn đấu pháp với Phong Phi Vân, nguyên vũ trụ lung lay. Nhưng Phong Phi Vân liếc mắt một cái đông lại tất cả lực lượng diệt thế của Long Thương Nguyệt.
Phong Phi Vân nheo mắt nói:
– Mấy năm nay tại sao không đến Thiên quốc tìm ta?
Long Thương Nguyệt ngạo nghễ nói:
– Chúng ta là truyền nhân diệt thế đạo, diệt thế là nhiệm vụ của mình. Ta đi Thiên quốc Di châu hỗn nguyên đại thế giới chắc chắn sẽ ức vạn xác đầy đất.
Phong Phi Vân nói:
– Hừ! Sư tôn của nàng còn không thể giết chết một người trong Thiên quốc hỗn nguyên đại thế giới, chỉ bằng vào nàng?
Phong Phi Vân khó khăn lắm mơi gặp một người yêu cũ, không dễ thả nàng đi. Phong Phi Vân đeo theo sau Long Thương Nguyệt, mỗi lần nàng giết người là hắn sẽ cản lại.
Lâu dần Long Thương Nguyệt sợ Phong Phi Vân, tìm truyền nhân đời tiếp theo cho diệt thế đạo rồi cùng hắn đi du lịch trong trời sao sâu thẳm.
Mãi đến bảy vạn năm sau.
Long Thương Nguyệt cũng mất, Phong Phi Vân dùng hết mọi cách nhưng không kéo dài sự sống cho nàng được.
Long Thương Nguyệt sống ba mươi vạn năm, nhiều đại thánh cũng không sống lâu vậy được.
Phong Phi Vân mang Long Thương Nguyệt trở về Thiên quốc hỗn nguyên đại thế giới, chôn nàng trong hậu lăng chung với Long La Phù.
Đôi tỷ muội đâu cả đời, lúc chết mới chung chỗ.
Bảy vạn năm qua đi, Phong Tiểu Long cũng qua đời. Đại đế Thiên quốc đổi thành tằng tôn của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đến bên con sông lớn, vung tay. Một hòn đảo trên sông bay ra ngoài, bên dưới lộ ra con rùa to.
Con rùa đã hóa thạch, người rơi đầy là vỏ đá. Con rùa nằm mấy vạn năm không nhúc nhích.
Phong Phi Vân khẽ thở dài:
– Lão Mao, ài.
– Đang kêu ta?
Con rùa nằm trên mặt sông nhúc nhích, vỏ đá rơi ra. Con rùa bò ra ngoài.
Phong Phi Vân nheo mắt nói:
– Ngươi chưa chết?
Mao Ô Quy ngồi bên sông lớn nhìn sương khói mặt sông, buồn bã nói:
– Sắp chết, đại khái mấy ngày nay. Đồ đệ của ta cũng đã chết, ta không muốn sống nữa, không sống.
Phong Phi Vân rất nghi ngờ câu nói của Mao Ô Quy. Bảy vạn năm trước lão già này nói mình sắp chết, kết quả mọi người chết hết mà nó còn sống.
Phong Phi Vân nói:
– Ta sắp đi.
– Cái gì? Ngươi cũng sắp đi? Ta chỉ có một bằng hữu cũ là ngươi. Ài, được rồi, ta biết ngươi ở lại hạ giới ba mươi vạn năm là vì cùng bọn họ sống hết một đời, thực hiện trách nhiệm của mình. Tiễn bọn họ đi hết, ngươi cũng buông xuống gánh nặng, nên đi làm chuyện của mình.
Mao Ô Quy buông tiếng thở dài, bò vào sông lớn, biến mất.
– Sinh lão bệnh tử vốn là tất nhiên, trừ phi bể cạn, người người đều thành tiên, nếu không mỗi người đều phải trải qua nỗi khổ này.
Phong Phi Vân lấy Bạch Ngọc cổ thuyền ra, cưỡi trên Bạch Ngọc cổ thuyền quay về quá khứ.
Chỉ hy vọng có thể thành công đưa Đông Phương Kính Nguyệt về, tuy qua trình sẽ rất nguy hiểm nhưng Phong Phi Vân phải làm.
Bạch Ngọc cổ thuyền xuyên qua các tầng thời gian, mọi người xung quanh như bóng sáng biến mất.
Ầm!
Phong Phi Vân đến bên bờ sông Tấn. Nước sông trong xanh, cây cối um tùm. dưới nước có các con thuyền lướt đi, vũ nữ xinh đẹp múa trên thuyền. Sư sơn không có miếu thờ, bờ sông Tấn không có tượng đá to.
– Lúc này Thần Tấn vương triều còn chưa xây dựng, còn thuộc thời kỳ hắc ám hỗn loạn.
Phong Phi Vân tiến tới trước, đến một làng nhỏ. Dưới đất đầy máu, xác chết rải rác. Người trong thôn bị giết hết.
– Hu hu hu.
Phong Phi Vân nghe tiếng bé gái khóc, Phong Phi Vân mở nắp tủ trong một gian nhà. Một tiểu cô nương ba, bốn tuổie ngồi trong tủ.
Gò má tiểu cô nương có một vết đen, mắt sáng trong, rèm mi dài chớp chớp nhìn Phong Phi Vân.
Tiểu cô nương trong trẻo hỏi:
– Ngươi là ma đại vương Nam sơn sao?
– Không phải.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
– Tên ngươi là gì?
Tiểu cô nương vẫn hơi sợ Phong Phi Vân, co ro trong tủ:
– Nguyệt Lượng. Còn ngươi? Tên của ngươi là gì?
– Ta?
Phong Phi Vân nhìn ngoài khung cửa sổ, thấy chân trời phương đông có ánh nắng dâng lên, tia nắng ấm áp chiếu vào trong thôn, chiếu trên xác chết dưới đất, phản chiếu tia sáng đẫm máu.
Phong Phi Vân chậm rãi nói:
– Ta tên Đông Phương.
Phong Phi Vân dọn dẹp xác trong thôn, ở lại với tiểu cô nương.
Nguyệt Lượng đứng sau lưng Phong Phi Vân, mắt to xoe tròn:
– Ma đại vương Nam sơn rất thích giết người, người trong thôn đều sợ hắn. Nếu không giao tiền giao lương thực là hắn sẽ đồ thôn. Đông Phương ca ca có sợ không?
Phong Phi Vân nói:
– Không sợ.
Nguyệt Lượng tò mò hỏi:
– Đông Phương ca ca đang khắc cái gì?
– Khắc một khối bia đá.
Phong Phi Vân dã khắc xong, dựng ở cửa thôn.
Trên bia đá viết ba chữ to, thôn hai người.
Nguyệt Lượng tò mò hỏi:
– Bên trên viết cái gì?
– Thôn hai người.
Phong Phi Vân nhìn bia đá, trầm ngâm nói:
– Nơi này là thôn thuộc về hai chúng ta, nếu ma đại vương dám phái người vào thôn thì ta sẽ đánh hắn.
Phong Phi Vân và Nguyệt Lượng ở trong thôn hai người, ngày qua ngày, năm này sang năm khác.mười hai năm qua đi.
Nguyệt Lượng đã mười sáu tuổi, thướt tha yêu kiều, xinh đẹp động lòng người, tóc dài như suôtí.
Nguyệt Lượng cầm hộp cơm, từ xa la lên:
– Đông Phương ca ca, nữ thần sông Tấn là ai? Tại sao Đông Phương ca ca xây miếu thờ cho nàng? Ủa, sao nữ thần sông Tấn giống ta quá.
Phong Phi Vân dừng lại, cười nói:
– Tiểu Nguyệt Lượng nhà ta không phải nữ thần bờ sông Tấn. Cô nương nhà ai đẹp bằng nàng? Cho ta mượn một linh hồn.
Nguyệt Lượng ngạc nhiên, nàng chưa kịp phản ứng thì Phong Phi Vân đã rút một linh hồn của nàng. Phong Phi Vân búng tay, một đoàn lửa bay ra. Linh hồn rơi vào tượng thần nữ thần sông Tấn.
Lửa rơi vào cốc dầu trong miếu nữ thần sông Tấn, dầu thắp đốt cháy, chiếu sáng nguyên miếu thần.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngoài thôn hai người đất rung núi chuyển, ma đại vương Nam sơn dẫn theo một đám tu sĩ cưỡi dị thú lao vào thôn hai người.
Ma đại vương Nam sơn cầm ngân câu sắc bén hét to:
– Nguyệt Lượng ở đâu? Mang ra cho bản đại vương . . . A!
Phong Phi Vân vung tay, các tu sĩ rơi vào sông Tân, ma đại vương Nam sơn oai phong cũng té dưới đất choáng váng mặt mày.
Phong Phi Vân giẫm ngực ma đại vương Nam sơn, hỏi:
– Tên của ngươi là gì?
Ma đại vương Nam sơn nói:
– Đông Phương đại gia, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta có mắt không biết nhìn cao nhân, ta đáng chết, đáng đánh.
Phong Phi Vân hỏi:
– Ta hỏi tên ngươi là gì.
Ma đại vương Nam sơn đáp:
t- A không có tên, mọi người kêu ta là ma đại vương.
Phong Phi Vân nói:
– Vậy ksau này ngươi theo họ ta, gọi là Đông Phương Ma. Bây giờ ta truyền một cách tu luyện cho ngươi, sau này ngươi là nhân vật hô phong hoán vũ trên mảnh đất Thần Tấn vương triều này.
Đông Phương Ma được Phong Phi Vân tuyền dạy cách tu luyện thì mừng muốn khóc, xem hắn như thần tiên.
Đông Phương Ma không ngờ rằngm ình sẽ là nhân vật kêu mưa gọi gió trên mảnh đất này, sáng tạo Ngân Câu phiệt Đông Phương gia tộc, một trong bốn môn phiệt.
Đông Phương Ma dẫn theo đám cướp trốn ra thôn hai người.
Đột nhiên trên sông Tấn thổi gió tà, thiên địa biến sắc, thần vân cuồn cuộn. Từng đợt tiên quang trắng xuyên qua mây mù.
Thon hai người bị các ánh sáng bao bọc biến hỗn độn như thần linh giáng thế.
Các tên cướp quỳ dưới đất, run cầm cập, liên tục dập đầu hướng thôn hai người.
Đột nhiên thôn hai người biến mất khỏi mặt đất, một bức tranh từ bầu trời rơi xuống trước mặt Đông Phương Ma.
Đông Phương Ma nhặt bứ tranh lên, thấy trên tranh vẽ cảnh thôn hai người, còn có một miếu thần.
Đông Phương Ma nhìn sông Tấn, mặt sông có một chiếc thuyền thần trăng sáng bay đi thiên ngoại.
– Trời, đây là thần linh!
– Là Nguyệt Lượng nữ thần!
– Nói nhảm, là hà bá sông Tấn!
Các tên cướpquỳ dưới đất, cảm thấy đã gặp thần linh.
Nhiều năm sau, câu chuyện thần thoại lan truyền khắp thôn xóm xung quanh, càng truyền càng ly kỳ, truyền kỳ, cuối cùng khác với sự thật.
Bên bờ sông Tấn, thôn hai người biến mất mỗi cách trăm năm sẽ xuất hiện ban đêm, tạo ra câu chuyện kinh dị.
Đông Phương Ma xây dựng Đông Phương gia tộc, ít khi nhắc chuyện thôn hai người với hậu nhân. Sau khi Đông Phương Ma chết bức tranh thô nHai người treo trong nhà tổ Đông Phương gia tộc.
Nhiều năm sau, có đôi phu thê Đông Phương gia tộc đi nhà tổ bái tổ tiên, một linh hồn bay ra khỏi bức tranh chui vào bụng thê tử. Không lâu sau thê tử có thai, sinh ra một bé gái.
* * *
Trong dòng sông thời gian hỗn loạn.
Phong Phi Vân phong Nguyệt Lượng vào tiên cốt, dùng lực lượng tiên cốt bảo vệ nàng. Phong Phi Vân cưỡng ép bắt ký ức Đông Phương Kính Nguyệt, Thủy Nguyệt Đình dung nhập vào tiên cốt, hợp nhất với ký ức của Nguyệt Lượng.
Nhưng lực lượng trời phạt quá mạnh, khi Phong Phi Vân trở về thời không hiện hực thì lực lượng này còn đè ép Nguyệt Lượng và tiên cốt hợp nhất.
Tay Phong Phi Vân nâng khối tiên cốt chỉ to cỡ móng tay, xương tỏa tiên quang mông lung.
Phong Phi Vân đi vào vân chi tiên giới ngay.
Lực lượng bị Phong Phi Vân ức chế phát ra, tiên khí điên cuồng tuôn hướng hắn. Lực lượng của Phong Phi Vân tăng vùn vụt, rất nhanh đến đẳng cấp tiên, khí thế mạnh hơn nhiều tiên nhân. Người Phong Phi Vân tỏa tiên quang ngũ sắc.
Oa Hậu nương nương, Tiếp Dẫn Đạo Nhân bị lực lượng trên người Phong Phi Vân hù sợ, cùng bay đến bến đò tiên nhân.
– Oa Hậu nương nương, thân hình, linh hồn, ký ức của nàng bị tiên cốt ức chế không thể đi ra.
Phong Phi Vân sợ Đông Phương Kính Nguyệt bị lực lượng cường đại của tiên cốt nuốt mất, hắn dùng tiên lực hỗ trợ nàng thoát thân nhưng vô dụng.
Oa Hậu nương nương bình tĩnh nói:
– Chuyện này bình thường. Lực lượng tiên cốt quá mạnh còn sức nàng quá yếu, như người nhảy vào lỗ đen, chất lượng quá nhẹ, lực lượng quá mạnh. Người không thể chạy ra khỏi lỗ đen.
Phong Phi Vân hỏi:
– Vậy phải làm sao?
Oa Hậu nương nương, Tiếp Dẫn Đạo Nhân nhìn nhau, thở dài thườn thượt.
Hai người đồng thanh kêu lên:
– Chỉ có một cách, nhưng không biết nàng phải khổ tu bao nhiêu năm tháng, không biết ngươi phải chờ bao nhiêu năm. Chính ngươi cũng sẽ trả giá lớn.
Phong Phi Vân nhìn tiên cốt trong tay, dịu dàng nói:
– Vì nàng . . . Ta chấp nhận bất cứ cái giá gì.
* * *
Bờ bên kia vô sinh vô tử, vô khổ vô bi, vô dục vô cầu.
Là thế giới cực lạc quên hết tất cả, vân chi tiên giới.
Có một loại hoa.
Vượt ngoài tam giới, không trong ngũ hành.
Sinh ở bờ bên kia bể khổ.
Rực rỡ sắc đỏ.
Đó là hoa bỉ ngạn.
Hoa bỉ ngạn nở, tình nhân quay về.
Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền, trước mắt là sóng biển bể khổ. Phong Phi Vân lướt hướng bờ bên kia, lên bờ, chônv tiên cốt xuống.
Nhiều năm sau trên bờ sinh ra chồi non, mọc hoa bỉ ngạn.
Năm này sang năm khác, rễ mọc lá rụng.
Khi nào hoa bỉ ngạn mở?
Phong Phi Vân ngồi bên bờ, mỗi ngày tụng kinh cho hoa bỉ ngạn, trợ giúp hoa bỉ ngạn sinh trưởng. Phong Phi Vân không nchú nhích, tiếng niệm kinh không dứt.
Những thứ tiên đi qua đều nói Phong Phi Vân là vị phật.
Độ Thế phật.
Ngẫu nhiên có người dừng lại nghe Phong Phi Vân tụng kinh, lĩnh ngộ nhiều chân lý, gọi hắn là phật sư, cung kính cúi đầu.
Phong Phi Vân mặc kệ, hắn không quan tâm mình có phải là phật hay không, chỉ niệm kinh và phật của mình.
Bờ này có một đạo, bờ bên kia có một vị phật.
Đạo đang độ thế nhân, phật độ tình nhân.
Phật nói:
– Ngày nào hoa chưa nở suốt đời không thành tiên. Ngày nào hao chưa nở, suốt đời tụng sinh kinh. Ngày nào hao không nở, suốt đời ở bờ bên kia.
Nhiều thật nhiều năm sau.
Ngày nào đó, hoa nở.
Hết