Linh Chu

Chương 18: Đao Của Phong Thiếu Gia (1)



Ngô lão đại nhếch mép, đưa tay vuốt chòm râu cười nói:

– La lão hán, thật ra năm trăm đồng cũng không phải là nhiều, nếu đem cháu gái của nhà ngươi bán cho Hạnh Hoa lâu ít ra cũng đáng ba vạn đồng…

Không đợi Ngô lão đại nói xong, La lão hán khụy xuống quỳ ngay trên mặt đất ôm lấy chân hắn van nài:

– Ngô gia, chuyện này xin người chớ đem ra đùa, Ngọc nhi mới mười bốn tuổi, không thể bán, trăm ngàn lần không thể bán.

La lão hán chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng trong xã hội, không có thế lực cũng như thực lực, trừ việc quỳ xuống cầu khẩn, lão cũng không còn cách nào để cứu cháu gái của mình.

Ngô lão đại hừ lạnh một tiếng, tung một cước hất La lão bay ra ngoài sau đó vội vàng đi tới quán trà tìm kiếm Xích Mục tinh kim thú. Ngay lúc này, Ngọc nhi từ trong quán trà lao ra, ném nén vàng to bằng nửa nắm tay về hướng Ngô lão đại.

– Tiền đây, ngươi cầm lấy, không cho phép ngươi khinh dễ ông nội ta.

Ngọc Nhi chạy vội lại đỡ La lão hán lên.

“Ba”. Nén vàng rơi trên mặt đất, lăn tới trước chân Ngô lão đại, một nén vàng ấy tương đương với một vạn đồng, so với năm trăm đồng kia hẳn là quá nhiều, hoàn toàn đủ cho hai năm thuế đất. Ngô lão đại nhặt nén vàng lên, tay sờ nắn, sắc mặt có phần kinh ngạc, đây đúng là vàng thật. Nhưng là nàng lấy đâu ra vàng?

– Ngươi cho rằng đưa tiền là xong việc ư?

Ngô lão đại cầm nén vàng nhìn về hướng của La Ngọc Nhi cùng La lão hán, ánh mắt thâm hiểm, mang theo tia cười lạnh.

– Trần Lục, Trịnh Hạo, trói nha đầu này lại cho ta, hôm nay sẵn dịp cho các huynh đệ vui vẻ, cô nương xinh xắn, da thịt mềm mịn, thật làm cho người ta yêu thích. Ta đã sớm nhắm trúng tiểu nương tử này, xem ra hôm nay có thể hoàn thành tâm nguyện.

Nghe lời phân phó, hai tên du côn đi tới, tay cầm sợi dây, nét mặt mang theo nụ cười nham hiểm.

La Ngọc Nhi cũng nảy sinh chút sợ hãi, nhưng vẫn cả gan nói:

– Ngô gia! Trong quán trà vẫn còn một vị khách quý đang chờ ta tiếp đón, nếu trói ta sợ rằng sẽ làm vị khách này mất hứng.

Ngô lão đại nghe nói vậy, ánh mắt khẽ hướng về phía quán trà, thoáng thấy bên trong đúng là một thiếu niên, y phục hoa lệ, tuấn lãng bất phàm, đang mỉm cười hướng về phía hắn.

– Phong thiếu gia!

Ngô lão đại ánh mắt nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng, vung tay lên, ý bảo hai tên du côn lui trở về. Phong Phi Vân vẫn nguyên tư thế ngồi, cười nói:

– Ngô lão đại, ai cho phép ngươi ở Linh Châu thành thu thuế đất?

– Cái này…

Ngô lão đại sắc mặt trở nên khó coi, Linh Châu thành chính là địa bàn của Phong gia, dù thế lực của hắn rất lớn nhưng so với thành chủ thì cũng phải kiêng dè. Nhưng rất nhanh Ngô lão đại đã lấy lại vẻ kiêu ngạo, Phong Phi Vân bất quá chỉ là một kẻ ngu ngốc, ăn không ngồi rồi chờ chết, sớm bị Phong Vạn Bằng xem như phế vật, mình cần gì phải sợ hắn?! Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Ngô lão đại không khỏi phá lên cười, sải bước đi tới quán trà, ngồi đối diện với Phong Phi Vân, ánh mắt thâm trầm thăm dò Phong Phi Vân nói:

– Phong thiếu gia chẳng lẽ muốn xen vào việc này?

Phong Phi Vân còn chưa kịp mở miệng, Phong Bình ghé vào tai hắn nhỏ giọng:

– Thiếu gia, Ngô lão đại không dễ chọc, không nên vì một nữ nhân mà cùng hắn trở mặt.

Hai tên nô tài Phong Bình cùng Phong An trong lòng đều thầm nguyện, thiếu gia ngàn vạn lần đừng chọc vào Ngô lão đại, đừng vì nữ nhân kia mà nhất thời xúc động, chỉ cần nhẫn nhịn là sẽ không xảy ra chuyện gì to tát.

La Ngọc Nhi trong lòng có chút khẩn trương, dù sao Phong Phi Vân chỉ là một kẻ ngu ngốc bọc quần áo lụa là, nói không chừng lại là một tiểu tử nhát gan, nếu hắn thực sự bị Ngô lão đại dọa sợ, số mệnh của nàng sẽ cực kỳ bi thảm. Nếu để cho nàng chọn lựa, nàng tình nguyện rơi vào tay Phong Phi Vân, nhất định không muốn Ngô lão đại trói đi.

Phong Phi Vân khóe miệng nhếch lên, cười nói:

– Chuyện này ta nhất định sẽ quản, kẻ nào dám đụng vào một sợi tóc của nàng sẽ phải chết.

Giọng nói mang theo uy lực cùng khí phách như sấm sét giữa trời quang đãng.

“Oanh!”

Cả người La Ngọc Nhi ngơ ngẩn, đôi mắt căng tròn, vẻ mặt phức tạp không thể giải thích được, mang theo chút hoảng hốt, thậm chí còn có tia thẹn thùng. Mình và hắn vốn không quen biết, một tên thiếu gia vô liêm sỉ như hắn nói ra những lời như vậy cũng coi như là hảo hán. Đôi mắt La Ngọc Nhi có chút gợn sóng, một lần nữa đánh giá Phong Phi Vân, lần đầu tiên nhận ra hắn cũng rất bình thường.

Ngô lão đại nở nụ cười lạnh, gật đầu nói:

– Được! Được lắm! Phong thiếu gia quả nhiên là người biết thương hoa tiếc ngọc, để xem hôm nay ngươi có thể bảo vệ được nàng ta không.

Ngô lão đại vung tay lên, năm, sáu tên côn đồ lưu manh lập tức hướng tới La Ngọc Nhi.

Mới vừa mua bảo đao, Phong Phi Vân đang muốn thử đao, những kẻ này xem như tự dẫn xác tới. Ánh mắt Phong thiếu gia trở nên thâm trầm, tay cầm Xích Long Đoạn Đao hai trăm bốn mươi cân, thân hình nhanh như cuồng phong, bước một bước cách ra xa ba trượng. Hai tay cầm đao, tung mình ngược lên, thân thể tạo hình cung, toàn thân vận công, một đao bổ xuống. Đao phong xích hồng, như một mảnh Liệt hỏa.

“Hô!”

Âm thanh của đao xé gió, giống như cự thú đang gào thét, đau nhói màng nhĩ.

“Phốc!”

Một đao kia lực lớn biết nhường nào, đi một đường thẳng từ trên đỉnh đầu đến chân tên côn đồ, chém thành hai khúc. Máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ mặt đất. Một đao kia tốc độ thật sự quá nhanh, từ nhấc đao, giơ đao, giết người, mọi động tác đều hết sức lưu loát, giống như nước chảy mây trôi, lộ ra vẻ hết sức thuần thục. Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt làm Ngô lão đại không kịp phản ứng, Xích Long Đoạn Đao trong tay Phong Phi Vân đã phủ máu tươi, thân đao nhuốm đỏ. Còn lại bốn tên côn đồ bị dọa sợ người, không dám nhúc nhích. Một đao, đem chém thành hai khúc, nội công, lực đạo há lại không thâm hậu? Hai tên nô tài đứng hóa đá, cằm như muốn rơi xuống đất, thiếu gia sao lại lợi hại như vậy? Quả thực như là Vũ Thần!

La Ngọc Nhi đối diện với máu tanh nồng, bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, ngã vào ngực La lão hán, trước lúc ngất đi vẫn còn quanh quẩn hình ảnh Phong Phi Vân nhấc đao giết người, lúc này Phong Phi Vân giống như hoàn toàn thay đổi từ một người bình thường bỗng hóa thành nam tử hảo hán, khí khái ngất trời, tỏa ra mị lực, thực tạo cảm giác an toàn.

– Ngươi… ngươi…

Ngô lão đại hồi lâu nói không nên lời, hắn mặc dù không có tu luyện qua tiên đạo điển tịch, nhưng cũng đã có luyện qua võ học luyện thể, tuyệt đối có thể so với võ đạo cao thủ, nhưng mới vừa rồi Phong Phi Vân một đao kia hung mãnh dọa người, nếu hắn không phải nể mình có lẽ khó tránh khỏi sẽ bị chém nát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.