Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 32: Liễm Vân công tử (4)



“Ngươi đùa giỡn ta một lần, ta đùa giỡn ngươi một lần, chúng ta huề nhau.” Hắn đang cười, trên mặt không hề che giấu ý trêu tức.
Hắn cố ý.
Mà ta lại như một đứa ngốc sốt ruột.
Vì sao Liễm Vân công tử danh chấn giang hồ lại có bộ dạng lưu manh như vậy?
Ta nhịn xuống cơn tức giận, nhìn mặt hắn, tươi cười nói: “Tiểu đệ đệ, làm chi ôm tỷ tỷ nhanh như vậy? Yêu thích tỷ tỷ hả?”
Ý cười trên mặt hắn tức thì biến mất, xem ra ta thật sự chạm vào nỗi đau của hắn, hắn không phải là để ý đến dung mạo của chính mình, cho
nên mới dùng mặt nạ để che giấu sao?
Nhưng mà giờ phút này, cái mặt nạ ấy đâu?
Vì sao bộ dáng của hắn lại thành như vậy? Hắn sao lại xuất hiện ở trong hoàng cung?
Chính là ngay sau đó, hắn lại lập tức khôi phục ý cười, sâu kín nói: “Ngươi rất giống một cố nhân của ta.”
Cố nhân ?
Hắn là đang nói đến thân phận yêu nữ kia của ta.
Xem ra ta đã rất đắc ý, mà quên che dấu, nhưng hoàn hảo là giờ phút
này ta mang dung mạo của Hạ Nguyệt Nhiễm, trong bộ dáng của Hạ Nguyệt
Nhiễm, hắn hẳn là không nhận ra.
Ta cười đến kiều mỵ, hai tay không quên ở trên mặt hắn véo vài cái.
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ ta đây không để mình bị quay vòng vòng đâu.”
Theo sau cúi người, ghé vào lỗ tai hắn ái muội nói: “Tỷ tỷ ta đối với tiểu đệ đệ không có hứng thú.”
Ta cố ý nói, đâm vào chỗ đau của hắn, xem hắn có thể cười được bao lâu.
Trên lưng đột nhiên căng thẳng, hắn xoay người đem ta đặt ở dưới thân, chặt chẽ giam cầm ta.

Hắn đang cười, cười như trước, cười đến vô hại, cười đến trêu tức, cười đến ta có cảm giác ớn lạnh.
Ngay sau đó, hắn cúi người hôn ta, chậm rãi nói vài tiếng trêu tức “Yêu nữ.”
Trong nháy mắt, đầu óc ta trống rỗng, không phải vì nụ hôn của hắn,
mà là vì câu nói kia, ta nghĩ có lẽ hắn đã nhận ra ta, nhưng mà nghĩ đi
nghĩ lại, chính là không thể.
Vì thế hung hăng cắn hắn một cái, đến khi cảm nhận được mùi máu
tươi, ta mới cười nói: “Sai lầm rồi, ta là ác nữ, vẫn là một ác nữ
chuyên cắn người.”
Đang lúc này, truyền đến một tiếng kêu to cách đó không xa, đánh vỡ không khí ái muội giữa chúng ta.
“Ngũ Vương gia… Ngũ Vương gia…” Tiếng kêu to kia mang theo một chút nóng vội, và cũng có không ít oán giận.
Ta bừng tỉnh, tức thì hiểu được thân phận của hắn.
Ngũ vương gia của Đông Hải quốc – Cơ Lưu Hiên, bộ dạng hắn lúc nào cũng lôi thôi, người thì luôn có mùi rượu.

Khá lắm Ngũ vương gia.
Lúc trước ta đã điều tra qua, nhưng lại xem nhẹ hắn, nên nhất thời
trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ ra thân phận của hắn, thẳng
đến tiếng kêu to kia mới làm cho ta tức thì hiểu được.
Chính là không thể nào ngờ rằng, Ngũ vương gia làm mọi người chán
ghét lại là người nổi danh lừng lẩy trên giang hồ – Liễm Vân công tử.
Ta thật đã coi thường hắn.
Chính là vì sao hắn lại có thân phận như thế?
Hắn hiển nhiên không biết rằng ta đã biết thân phận khác của hắn,
chính là lôi kéo ta bay lên cây, ngáp một cái nói: “Đều tại ngươi vừa
rồi phá hư mộng đẹp của ta.”
Ta trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, hừ nhẹ nói: “Ngu ngốc.”
Hắn cũng không để ý ta, hai mắt khép lại, bắt đầu ngủ, cũng không quan tâm đến tiếng kêu đến lo lắng của cung nữ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.