Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 97: Địa ngục huyết chiến



Quá nửa đêm, tất cả cảnh vật chìm trong một màn tối đen.

Từ Phiêu Nhiên phát lệnh tổng công kích.

Thảo nguyên sôi sục, cả mặt đất rung động. Sau nửa giở, hơn tám nhân sĩ võ lâm đã tiếp cận Địa Ngục Môn, cũng là tiếp cận với tử vong.

Tất cả võ sĩ Địa Ngục Môn đã ẩn nấp mai phục từ lâu đồng loạt dương cung, lập tức vô số mũi tên đã xé gió nhằm tới bọn người đang lao lên tiến công của võ lâm tứ đại thế gia bắn tới vung vãi, tróng phút chốc, bltdth cùng Viễn Dương Tiêu Cục người thương kẻ chết không biết bao nhiêu, tiếng kêu thảm xen lẫn tiếng tức giận chửi rủa tạo thành một trường âm thanh hỗn loạn.

Tử vong uy hiếp, đến từ bong tối không đáy.

Sau khi mưa tên qua đi, bọn võ sĩ Địa Ngục Môn hùng dũng xuất hiện.

Trên đầu tường Địa Ngục Môn từng điểm lửa cháy bừng lên.

Trong ánh lửa le lói, hai đội nhân mã bắt đầu cuộc chém giết đẫm máu.

Hỏa quang, kiếm quang, đao quang, huyết quang, ánh sang tàn khốc của tử vong!

Phảng phất như ánh sang và bong tối đang hỗn chiến.

Thời gian trận hỗn chiến trôi qua rất nhanh chóng nhưng cũng thật tàn nhẫn.

Ánh rạng đông buổi sang cuối cùng cũng xuất hiện, trận chiến giữa hai bên bắt đầu nóng dần lên.

Lúc này phía trước Địa Ngục Môn máu chảy thành song, xác chết đầy đất.

Từ Phiêu Nhiên cùng Thiên Phong song kiều càng giết địch nhân càng hưng phấn, Thiên Phong song kiều gặp người là giết, là đâm, là chém; Từ Phiêu Nhiên đối diện tam quỷ trong ngũ quỷ là Hỏa Quỷ, Mộc Quỷ, Thủy Quỷ.

Bởi bì Kim Quỷ, Thổ Quỷ đã bị giết, cho nên chỉ còn lại tam quỷ đối đầu với người của võ lâm tứ đại thế gia đang căm hận thấu xương, Từ Phiêu Nhiên như say máu bất chấp sống chết xuất chiêu tàn độc không lưu lại một đường rút lui, dù cho ông ta là loại cao thủ cấp tông sư nhất thời cũng không thể tha cho bọn họ.

Độc Cô Thi vì báo cừu sát phu, cũng không hề nương tay, nhưng khổ nỗi võ công mình không cao, hiện vài võ sĩ Địa Ngục Môn đã chặn đứng nàng lại.

Độc Cô Minh vì chiếu có muội muội, từ khi bắt đầu hỗn chiến, liền không rời Độc Cô Thi quá năm bước, thấy Độc Cô Thi gặp nhiều hiểm nguy, hắn dù sao cũng là võ lâm công tử, những võ sĩ bình thường sao có thể chịu được mười chiêu của hắn?

Bộ dạng Hoa Tiểu Ba vẫn như cũ, bị Địa Kiệt từ hậu hoa viên xông ra cầm côn đuổi đánh, căn bản là không có lực hoàn thủ.

Địa Kiệt trước bị Hy Bình đánh cho hôn me, vừa mới tỉnh lại trước đó, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, không kịp cân nhắc, liền xông ra trước cửa đánh giết. Vừa hay lại gặp Hoa Tiểu Ba, lập tức truy đánh, thấy một côn không có hiệu quả, hắn tức giận đến bốc hỏa tam trượng, tối qua bị Hy Bình đánh vẫn còn đau âm ỉ, oa oa kêu lớn, giống như bà nương phát điên đuổi đánh lão công, nghiến răng quyết tâm không đánh gãy chân Hoa Tiểu Ba thề không bỏ cuộc.

Thiên Kiệt so hạnh vận hơn Địa Kiệt nhiều, đối chiến cùng Thiên Phong song hùng, cùng với Trình thị huynh đệ đánh ngang tay.

Trong Thần Đao tứ hoa, ngoại trừ Dã Mân Côi không thể đến, còn lại tam hoa khác cùng Thiên Phong tam anh này hợp thành sáu mỹ nữ sát thủ, đánh cho võ sĩ Địa Ngục Môn mắt hoa mày choáng, đầu hôn não choáng, trong lúc mơ mơ màng màng bước đến hoàng tuyền chính thức trở thành võ sĩ địa ngục.

Thật là làm quỷ cũng phong lưu.

Bọn Tứ Cẩu, Lôi Long, Triệu Tử Hào, Triệu Tử Uy và Hoàng Đại Hải năm người hợp lực đấu với Thi Trúc Sinh, vẫn chỉ có thể cùng Thi Trúc Sinh đánh giằng co tương đương.

Không phải là võ công năm người và Thi Trúc Sinh sai biệt quá xa, mà là Thi Trúc Sinh thi triển Tuyệt Tình Luân Hồi Đao có loại khí âm u quỷ dị, trong đao thế vận dụng rất nhiều âm hồn đáng sợ cùng khí tức tử vong, khiến cho khí thế của năm người bị yếu đi rất nhiều phát huy không đến một nửa bình thường.

Nếu không có Tứ Cẩu với Phách Vương Thương chí dương chí cương cungf Triệu Tử Hào với hào khí của Bàn Cổ Liệt Thiên Đao, triệt tiêu một ít tử khí phát ra từ kiếm của Thi Trúc Sinh, thì khả năng của năm người đến năm thành công lực bình thường cũng không có thi triển được.

Lôi Long một thanh Du Long Kiếm.

Triệu Tử Hào một thanh Liệt Thiên Đao.

Triệu Tử Uy một đôi Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao.

Hoàng Đại Hải một thanh Trường Sanh Kiếm.

Tứ Cẩu một thanh Phách Vương Thương.

Tất cả bọn họ ra sức chống đỡ với Tuyệt Tình Luân Hồi Đao của Thi Trúc Sinh.

Những người khác đều cách bọn họ khoảng ba bước, căn bản không thể tiến vào tham chiến vòng đả đấu của bon họ.

Sinh mạng trong cuộc hỗn chiến vô vị này đều bị coi nhẹ, tử vong đối với bọn họ mà nói chỉ là một cuộc chơi.

Đột nhiên một tiếng kêu kinh hãi phát ra từ miệng của Hoa Tiểu Ba. Mặc dù công phu né tránh của hắn thuộc hang nhất lưu, nhưng với hơn ngàn người trên chiến trường này, rốt cuộc vì có rất nhiều người vô tâm làm vướng chân vướng tay, hắn một lần không cẩn thận, nên không thể tránh kịp bị Thiên Kiệt đâm trúng một kiếm vào đùi trái. Hắn trong khi dung chân phải toàn lực thoát ra đồng thời kêu thảm một tiếng, mắt đã nhìn thấy một kiếm của Thiên Kiệt truy kích như muốn kết liễu sinh mạng hắn.

Trong tình huống nguy cấp, Tứ Cẩu với Triệu Tử Hào đang gần Hoa Tiểu Ba nhất vội vàng quay người theo hướng Thiên Kiệt truy kích. Thiên Kiệt cảm thấy sau lưng sát khí đại tăng, vội bỏ qua việc đả thương Hoa Tiểu Ba, thình lình quay người tránh qua chống lại, nhưng làm sao hắn có thể chống lại một kích toàn lực của hai đại cao thủ?

Thiên Kiệt sắc mặt xám tro, phản xạ đã không kịp nữa, Liệt Thiên Đao khí của Triệu Tử Hào từ cổ chém qua, thương của Tứ Cẩu đâm xuyên tim hắn, trong phút chốc, Thiên Kiệt thân đầu chia hai nơi, máu phun ra xối xả.

Nhưng Thi Trúc Sinh ở bên này, do vì hai người đồng thời rút lui, khiến cho khí thế Tuyệt Tình Luân Hồi Đao của hắn đại tăng, kiếm thế liền chuyển biến. Trong nháy mắt phát ra tám mươi bảy kiếm, kèm theo là kiếm khí âm hàn cùng hình tượng quỷ hồn bức tới hướng ba người, khí thế ba người liền giảm sút, tim lạnh mật run, cảm thấy không có chiêu nào chống lại.

Hoàng Đại Hải ngăn chặn được ba mươi chín kiếm của Thi Trúc Sinh, lo lắng không thể kéo thân rút lui, nhưng Lôi Long cùng Triệu Tử Uy thật sự có muốn lùi cũng không thể lùi được.

Sau khi chống chịu được hai mươi tư kiếm của Thi Trúc Sinh, Lôi Long tay phải đã bị kiếm đâm trúng, phải buông kiếm rơi trên mặt đất, ngực phải Triệu Tử Uy bị một kiếm thích lên một vết thương dài hơn một gang tay, vô lực tái chiến.

Cùng lúc đó, Tứ Cẩu cùng Triệu Tử Hào xoay người ngăn chặn Thi Trúc Sinh đang thừa thắng truy kích, Hoàng Đại Hải cũng vừa thoái lui liền quay trở lại, ba người lại cùng Thi Trúc Sinh bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Chỉ là, bại đã thấy rõ.

Thi Trúc Sinh cười nói:

” xem ra các người hôm nay là có đi không về rồi.”

Hoàng Đại Hải nói:

” vị tất”

Tứ Cẩu chửi ầm lên:

” ta đè chết mẹ ngươi!”

Thi Trúc Sinh giận dữ, kiếm thế đại tăng.

Đột nhiên, một tiếng gầm điên cuồng phát ra, làm nhân tâm phấn chấn.

Tứ Cẩu cuồng hỉ nói:

” là Hy Bình!”

Không sai, chính là gã hỗn đản đó.

Hy Bình ôm một cái cây gỗ to tròn dài ba mét từ Địa Ngục Môn đột ngột phóng ra.

Hắn sau khi từ trong phòng Vưu Túy đi ra, liền đi thẳng tới nơi này, nhất thời không có vũ khí, liền đưa chân nhằm cột trụ cứng rắn dung để chống nhà đạp đổ, đoạn ôm cây cột trụ to tướng này lao tới.

Chỉ thấy đại mộc trụ của hắn hoành tảo tả hữu, hướng tới những võ sĩ Địa Ngục Môn đến bao vây đánh bay sang hai bên, không ai có thể chạm vào người hắn.

Hắn lao thẳng về hướng Thần Đao tam hoa và Thiên Phong tam anh, lục nữ đang tạo thành một vòng tròn bảo vệ những nam nhân yếu ớt thụ thương là Triệu Tử Uy và Hoa Tiểu Ba. Lôi Long mặc dù bị thương, nhưng tịnh không yếu ớt, hắn chuyển kiếm sang tay trái, vẫn đang cùng tử sĩ Địa Ngục Môn liều chết huyết chiến.

Hoa Tiểu Ba hét lớn:

” tỷ phu, đao của huynh nặng quá, hại ta hành động không tiện, bị tử quỷ Thiên Kiệt đó đâm trúng, bây giờ trả lại cho huynh, tiếp lây.”

Hy Bình lấy mộc trục hoanhg tảo tả hữu hai lần nữa, đồng thời hướng tới ba người đang bị Thi Trúc Sinh bức đến vô lực hoàn thủ nói:

” các người lui ra, Tử Súc Sinh nhượng lại cho ta!”

Mộc trụ trong tay hắn thoát khỏi tay phóng ra, hướng thẳng đến trước mặt Thi Trúc Sinh lao tới. Đồng thời quay người lại tiếp lấy Liệt Dương Chân Đao mà Hoa Tiểu Ba vừa quăng qua.

Thi Trúc Sinh lùi lại một bước, tránh khỏi hướng lao tới của mộc trụ, mộc trụ này không trúng đích lao thẳng vào hướng vách tường, xuyên phá qua bức vách.

Mọi người không khỏi kêu lên kinh hãi về thần lực của Hy Bình.

Hy Bình hét:

“Tử Súc Sinh, ngươi có dám cùng ta đơn đả độc đấu hay không? Một trận chiến định thắng thua!”

Tử Súc Sinh ngạo nghễ nói:

” có gì mà không dám?”

Hy Bình cười nói :

” ngươi sau khi cắt đi tiểu kê kê, ngược lại so với trước kia có dễ chịu hơn, bây giờ ta thấy ngươi có phần đáng yêu hơn.”

Thi Trúc Sinh nói:

” quá khen! Tìm ngươi phân định tới đây!”

Hy Bình nói:

” đã là một trận định thắng thua, ngươi ta trước tiên bảo bọn họ ngưng chiến! mẹ nó, đánh nhau mà không có người xem cổ vũ làm sao mà đánh?”

Thi Trúc Sinh nói:

“hảo!”

Hai người đồng thanh hét to, thanh chấn trăm dặm, khiến tất cả võ sĩ song phương tại trường đang liều chết liều sống chấn động dừng lại, toàn trường trong phút chốc trở nên rất yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Từ Phiêu Nhiên đã giết chết Hỏa Quỷ và Mộc Quỷ, chính đang muốn một chưởng đánh nát thiên linh cái của Thủy Quỷ, nghe thấy tiếng hét của ba người bèn dừng lại, chỉ đành phải tạm thời buông tha cho Thủy Quỷ, phi thân tới bên cạnh Hy Bình, trách hỏi:

” Hoàng Hy Bình, ngươi có ý tứ gì vậy?”

Hy Bình miễn cưỡng nói:

” không có ý tứ gì cả, chỉ là không muốn thấy nhiều người nữa chết mà thôi!”

Từ Bạch Lộ giận dỗi nói:

” không thể tưởng được ngươi còn có một trường hảo tam, hừ!”

Hy Bình cười nói:

” nếu không phải tâm của ta tốt, trong cái bụng nhỏ của nàng sớm đã có giống của ta rồi.”

Thi Trúc Sinh nói tranh vào:

” ta thắng, các ngươi lập tức biến mất trước mặt ta.”

Từ Bạch Lộ hừ một tiếng nói:

” ngươi thua thì sao?”

Thi Trúc Sinh nói:

” ta nếu thua, lập tức đem Tuyết Nhi hoàn trả lại cho các người.”

Từ Phiêu Nhiên lãnh đạm nói:

” ngươi giết nhi tử duy nhất của ta, tưởng có tiện nghi như vậy hay sao?”

Thi Trúc Sinh cười lạnh nói:

” ngươi muốn như thế nào?”

Từ Phiêu Nhiên nói:

“ta chẳng những muốn cái đầu trên cổ ngươi, còn muốn diệt toàn tộc của ngươi nữa.”

Thi Trúc Sinh giận quá thành cười nói:

” ngươi có bổn sự đó à? Hơn 800 võ sĩ của các ngươi đã ngã xuống một nửa, trong khi chúng ta còn hơn 700 tinh anh, nếu còn tái đấu, kẻ bại chắc chắn là các ngươi. Ta đây xem trọng Hoàng Hy Bình mới cho các người một cơ hội, đừng quên đây là Địa Ngục Môn!”

Từ Phiêu Nhiên tức giận nói:

” thủ hạ chúng ta chỉ…”

Hy Bình đột nhiên ngắt lời bọn họ, nói :

” ta đáp ứng ngưoi!”

Từ Phiêu Nhiên nói :

” Hoàng Hy Bình, ngươi thực muốn tự làm theo ý mình hả?”

Hy Bình nói:

” rốt cục là ai tự làm theo ý mình hả? là ta sao ? ta thấy điều này như không phải, vậy là ông rồi? ông thử hỏi chúng ta mang người đến, nhìn xem người ủng hộ ai nhiều hơn, nếu như người ủng hộ Từ bảo chủ chiếm tuyệt đại đa số, thế này, các người từ từ đánh, tối qua ngủ chưa đủ, còn muốn ngủ thêm.”

Dừng lại một hồi, hắn lại nói:

” đơn giản để tat hay ngươi hỏi bọn họ xem! Uy , mọi người chú ý, ai ủng hộ ta cùng Tử Súc Sinh luận võ định thắng thua, mời giơ vũ khí trong tay các người lên!”

Vừa dứt tiếng, bảy mươi phần trăm võ sĩ võ lâm tứ đại thế gia đều giơ vũ khí trong tay lên, tất cả bọn họ đều không có trực tiếp xung đột cừu hận với Địa Ngục Môn, đương nhiên không cần liều mạng là tôt nhất.

Từ Phiêu Nhiên sắc mặt đại biến, thật sự cũng không thể nói gì hơn được.

Hy Bình quay lại nhìn Thi Trúc Sinh nói:

” nào chúng ta bắt đầu.”

Hắn tiến lên ba bước, rút đao ra khỏi vỏ. Tất cả mọi người, mặc kệ là muốn hay không muốn, đều nhường ra một khoảng đất đủ rộng.

Hy Bình cùng Thi Trúc Sinh đối diện với nhau ở đương trường.

Thi Trúc Sinh kiếm chỉ hướng tây, hai ngón tay trái hợp lại thành mũi kiếm chỉ xuống dưới đất, ánh mắt lóe lên hàn quang khiến người khác rùng minh, y bào trên người không gió tự rung động.

Hy Bình đao xuất thành hồn, thân đao tỏa ra nuốt vào quang mang màu ám hồng, ẩn tang tiếng sấm. Đối với huyễn tượng quỷ hồn hiện rõ trước mặt, hắn không có nửa điểm sợ hãi, ánh mắt hắn vẫn như xưa, bức xạ ra quang mang như cười như không, cả người phảng phất như một ma thần tuấn mĩ, tán phát một mị lực thật mê người và cũng lại rất đáng sợ.

Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi. Thi Trúc Sinh kêu lên một tiếng, kiếm hoa liền xuất ra một hình tượng khô lâu khủng bố, bộ khô lâu này đột nhiên bùng nổ lao tới, điểm điểm hàn quang rải về hướng Hy Bình.

Phía đối diện, Hy Bình hét lớn một tiếng, lôi thanh phá không, đao tại trước ngực huy xuất một phiến hỏa vân, hỏa vân cũng đột nhiên nổ tung bắn ra, nghêng đón kiếm mang của Thi Trúc Sinh.

Trong tiếng lôi minh, một vùng thanh âm đao kiếm tương kích, Hy Bình đã sử ra đao chiêu, mỗi một đao đều chém lên trên kiếm phong của Thi Trúc Sinh.

Thi Trúc Sinh hoảng sợ vạn phần, thầm nghĩ Hy Bình nam nhân này cũng thật sự thần kỳ, hiển nhiên không hề e ngại Tuyệt Tình Luân Hồi Đao đặc biệt có hiệu quả gây ảo giác của hắn, mỗi một âm hồn đến trước người hắn đều đột nhiên vỡ tan, nếu không phải kiếm của mình nhanh, và trong tay là một thanh bảo kiếm hiếm có, sợ rằng sớm đã bị hắn chém thành mười đoạn tám đoạn.

Hy Bình cũng cảm thấy gian nan, đao chiêu của hắn chính thị là chỉ công không thủ, trước kia hắn cùng người đối địch, đều chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đánh bại đối phương, tuyệt không giống hiện tại bây giờ đã lâu mà vẫn chưa hạ được.

Thi Trúc Sinh mỗi kiếm đều có chỗ lợi hại, cho dù Hy Bình không e ngại quỷ ảnh hư ảo đó, kiếm của Thi Trúc Sinh tỏa ra hàn khí cũng có phần nào khiến cho động tác của hắn hơi chậm lại, nếu đổi lại là người khác, sớm đã bị âm hàn chi khí này đông kết kinh mạch mà chết rồi. Nhưng điểm lợi hại nhất của Thi Trúc Sinh chính là kiếm chiêu phòng thủ của hắn đến một giọt nước cũng không lọt, giống như một bức tường kiếm, Hy Bình căn bản là không thể chém tới hắn.

Thi Trúc Sinh tới tận bây giờ mới hiểu được vì sao Hy Bình trước mỗi lần ra chiêu đều làm cho người khác cảm thấy một loại áp bức khủng bố, bởi vì Lôi Kiếp Thần Đao của Hy Bình lấy công là chủ, chưa từng có từ trước tới nay, làm cho người ta cảm thấy không thể chống cự nổi, hắn không dám tin rằng trên đời này còn có người sử đao như vậy, mỗi một đao đều là tấn công mạnh mẽ và còn hàm chứa khí thế lôi đình vạn quân, nếu không phải là người trời sinh thần lực thì cũng là người có thể lực và nhẫn nại kinh nhân, ngoài ra tuyệt đối không thể sử xuất ra loại đao pháp này.

Đây là một loại đao pháp tuyệt đối bất bại! khi loại đao pháp này ở trước mặt, chỉ có người tử ta vong, hoặc giả lưỡng bại câu thương.

Một khi đình chỉ công kích, vận mệnh của người sử đao cũng được định sẵn.

Cho nên, chỉ có chết, không có bại.

Thi Trúc Sinh đột nhiên cảm thấy lực bất tong tâm, đã có điểm khó có thể chống cự lại được nữa, thể lực của hắn giờ đã tiêu hao không ít. Hắn rất muốn tìm cơ hội phản kích, thật sự là không biết phản kích từ đau, chỉ cần một sơ suất nhỏ, hắn chỉ có một con đường chết.

Nam nhân này trước mặt hắn, giờ phút này giống như một con dã thú phát cuồng, xem ra không có chút dấu hiệu mệt mỏi nào, phảng phất càng lúc càng mạnh mẽ. Hắn đã vài lần phải lùi lại, tốc độ cực nhanh không thể tưởng được, vậy mà vẫn bị Hy Bình đuổi sát không tha, hắn đành bỏ ý định thoái lui, quyết định đứng lại mạo hiểm một phen.

Trong nháy mắt Hy Bình chém tới bảy đao, mỗi bên tả hữu hai đao đồng thời lăng không ba đao, kiếm của Thi Trúc Sinh chống đỡ được tả hữu tứ đao và lăng không hai đao, sau đó một đao tối hậu chém xuống đỉnh đầu hắn, đầu hắn nghiêng một bên, kiếm trong tay chém tới cổ tay Hy Bình.

Hy Bình không ngờ Thi Trúc Sinh sẽ có hiểm chiêu như vây, nếu chính mình tiếp tục chém xuống, tất nhiên trúng kiếm này sẽ có thể cụt tay, một đao này với Thi Trúc Sinh có lẽ không còn đủ lực để sát thương tí nào, nhưng biến chiêu đã không kịp nữa.

Cổ tay Hy Bình bỗng cảm thấy lạnh đi, kiếm của Thi Trúc Sinh đã tới cổ tay hắn, đao khí mạnh mẽ của hắn rút trở vào tay, cùng thời gian đó, chân trái phi ra một cước, đá trúng bụng dưới của Thi Trúc Sinh, làm Thi Trúc Sinh văng ra ngoài xa năm bước, hữu thủ ngược lại chính đang tiếp lấy Liệt Dương Chân Đao đang quăng lại, vỏ đao trong tả thủ ném qua một bên, song thủ cầm đao, lôi điện hợp vào nhau, hiển nhiên bày thế đao chi phách.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng đao chi phách đối địch!

Thi Trúc Sinh đột nhiên thở ra nói:

” ta bại rồi.”

Địa Kiệt nói :

” môn chủ, bị thương chính là hắn, là người thắng chứ.”

Thi Trúc Sinh nói:

“người không hiểu sao, ta nói bại nhất định là bại, không thể tưởng được Thi Trúc Sinh ta thiên tân vạn khổ luyện thành Tuyệt Tình Luân Hồi Đao, vẫn bại như cũ. Địa Kiệt, trở lại đem Tuyết Nhi và Nhu Vân ra đây, nhớ rõ là phải bịt mắt Tuyết Nhi lại nhé.”

Hy Bình cũng không hiểu, nói:

” thế nào? Chưa đánh xong mà ngươi lại nhận bại vậy?”

Thi Trúc Sinh cười thảm nói:

” còn cần phải đánh nữa sao?”

Từ Phiêu Nhiên nhân cơ hội nói:

” ngươi đã bại rồi, hãy mau trả giá đi.”

Thi Trúc Sinh cười lạnh nói:

” lão đầu, ta đây không phải là bại trong tay ngươi, ngươi đừng có khoa trương, ta muốn giết ngươi rất dễ dàng đấy.”

Từ Phiêu Nhiên biết Thi Trúc Sinh đích xác có năng lực này, nhưng mà ông ta há có thể chịu nhịn, cả giận nói:

” ta muốn nhìn xem ngươi dễ dàng như thế nào đây!”

liền bước tới vài bước định ra tay đánh nhau với Thi Trúc Sinh.

Thi Trúc Sinh mỉa mai nói:

” lão già, chớ động can hỏa, rất dễ làm tổn thương mình đó.”

Hy Bình nói:

” Từ bảo chủ, người nếu cùng với Thi Trúc Sinh đơn đấu, ta sẽ không phản đối, nhưng hãy đợi ta đem Tuyết Nhi mang đi đã, nếu ngươi muốn tìm cái chết cũng đừng có vội.”

Từ Phiêu Nhiên tức giận đến đôi môi phát run, cơ hồ hộc máu tại trận.

Từ Bạch Lộ buồn bã nói:

” Hoàng Hy Bình, ngươi dám nói chuyện như thế với cha ta sao?”

Hy Bình lãnh đạm nói:

” nàng muốn ta nói như thế nào đây?”

Từ Hồng Hà nói:

” tax in ngươi không không như thế này, được hay không?”

Hy Bình nhìn thiếu nữ có hình dạng giống Từ Bạch Lộ như đúc này, giờ phút này nàng chính đang dung một đôi mắt bi ai khẩn cầu nhìn lại hắn, khiến cho hắn cũng sinh ra một ít cảm giác áy náy, không dám cùng nàng đối thị.

Hy Bình chuyển hướng sang Thi Trúc Sinh nói:

” ta chỉ cần Tuyết Nhi, hơn nữa muốn ngươi từ giờ về sau không được có chủ ý động đến mẫu tử bọn họ, còn các chuyện khác ta mặc kệ.”

Thi Trúc Sinh cười nói:

” ngươi thật sự là một kẻ hỗn đản triệt để”

Hy Bình nói :

” ta tự mình cũng có đồng cảm.”

Hai người đều cùng cười.

Địa Kiệt đã bế Tuyết Nhi với đôi mắt được bịt kín ra, bên người hắn còn đem theo một tinh linh cô nương, đôi mắt đẹp thuần khiết của nàng nhìn tử thi trên đất, nhất thời ngây ngốc, sắc mặt tái nhợt.

Thi Trúc Sinh đột nhiên nói với Hy Bình:

“ta biết ngươi chuyện gì cũng mặc kệ, nhưng đến lúc nào đó ngươi nhất định sẽ nhúng tay vào, ta đánh không lại ngươi, ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta một thỉnh cầu.”

Hy Bình nói:

“nói đi.”

Thi Trúc Sinh nhìn qua Tuyết Nhi cung Thi Nhu Vân, xoay mặt hướng tới Hy Bình nói:

” ta hi vọng ngươi từ nay về sau hãy chiếu có tốt tới Tuyết Nhi, đồng thời cũng chiếu cố Nhu Vân giúp ta, nàng là muội muội mà ta yêu quý nhất, ta đem nàng giao thác lại cho ngươi, trước khi nàng ta tìm được nam nhân để có thể nương tựa, ngươi tất cả phải bảo vệ nàng ta không để bị thương tổn nào hết.”

Hy Bình trầm tư một lát, nói:

“được, ta nhận lời.”

Thi Trúc Sinh trong mắt bắn ra một tia cảm kích, nói:

” có lời này của ngươi, ta cũng an tâm rồi.”

đoạn tiếp tục sớm quay mặt liếc nhìn võ sĩ Địa Ngục Môn ở bốn phía, giọng pha một chút bất lực, thật sự tiếc nuối nói:

“từ nay về sau, đnm chính thức giải tán, trừ danh trong chốn võ lâm.”

Dứt lời, thanh kiếm trong tay Thi Trúc Sinh đột nhiên đâm ngược, xuyên thấu qua ngực, trong miệng phun ra một cỗ tiên huyết đậm đặc.

Mọi người đều không tưởng đến dị biến này.

Thi Trúc Sinh ngã ngồi trên mặt đất.

Thi Nhu Vân bổ nhào tới khóc nói:

” ca, huynh vì sao lại phải như thế này? Huynh đừng có chết! ca, huynh chết rồi, Nhu Vân phải làm sao bây giờ? Mẫu thân đã mất, phụ thân cũng đã chết, huynh bây giờ cũng chết đi, chỉ còn lại co Nhu Vân một mình, ca ca, Nhu Vân cũng không muốn sống nữa.”

Thi Trúc Sinh cố nén đau, cầm hơi an ủi nói:

” Nhu Vân, đừng như vậy, muội nhất định phải sống thật tốt, từ nay về sau Thi gia chỉ còn có một mình muội thôi. Ca sớm đã cảm thấy sống không còn lạc thú gì nữa. Ta có lỗi với cha mẹ, có lỗi với muội, có lỗi với Túy tỷ, ca chết đi, thế là xong. Muội đừng thương tâm, về sau có hắn chiếu cố muội, không ai có thể khi phụ muội được.”

Thi Nhu Vân ngoảnh lại nhìn Hy Bình, rồi quay đầu ôm lấy Thi Trúc Sinh nói:

” không, ta không muốn hắn chiếu cố, là hắn đã hại chết ca ca, ta phải vì ca mà báo thù.”

Một thanh âm vang tới trước mặt nói:

” đúng vậy, nhất định phải báo thù.”

Mọi người nhìn về nơi thanh âm phát ra, thực là một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp không thể nói nên lời, nàng chính là Vưu Túy thê tử của Thi Trúc Sinh.

Hy Bình vừa nhìn thấy nàng đã nghĩ tới chạy trốn, trong lòng nghĩ:

” nữ nhân này sao lại có thể nhanh chóng xuống giường như vậy?”

Vưu Túy tiến tới bên cạnh Thi Trúc Sinh, khuôn mặt đẫm lệ, thống khổ nói:

” Trúc Sinh, ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy?”

Thi Trúc Sinh xấu hổ nói:

” xin lỗi, Túy tỷ.”

Thi Nhu Vân chỉ vào Hy Bình, nói:

” đại tẩu, là hắn hại đại ca thành ra như thế này.”

Vưu Túy nhìn qua Hy Bình, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, cắn răng nói:

” ta sẽ giết hắn!”

Thi Trúc Sinh khó nhọc lắm mới đưa miệng sát bên tai Vưu Túy nhỏ giọng nói:

“Túy tỷ, ta đã là một nam nhân vô dụng rồi, cho nên đành phải để Địa Kiệt tới giả mạo ta, nàng có oán hận ta không?”

Vưu Túy cũng kề miệng sát tai hắn, ôn nhu nói:

” chỉ cần ngươi nguyện ý, ai cũng đều không sao cả.”

Thi Trúc Sinh lại nói:

“lúc Địa Kiệt vừa đi ra, hắn nói với ta rằng tối hôm qua tịnh không có đi tới phòng của nàng, bởi vì hắn bị Hoàng Hy Bình đánh ngất đi, mà sau khi nàng đi ra, ta nhìn thấy nàng đã chính thức trở thành phụ nhân, có thể nói cho ta biết tối hôm qua nam nhân thay ta là ai?”

Vưu Túy nhất thời chẳng biết có nên trả lời hay không.

Thi Trúc Sinh lại khó nhọc nói:

” kỳ thực ta cũng đã sớm đoán ra rồi, chỉ là muốn cho nàng tự thân nói ra mà thôi. Túy tỷ, nghe ta nói, lo cần thay ta báo thù, hắn không thể trở thành cừu nhân của nàng. Ta là tự sát mà chết, hắn là một nam nhân không tệ, ta chết rồi nàng hãy theo hắn đi. Hãy giúp ta chiếu cố tốt Nhu Vân và Tuyết Nhi, bọn họ một là muôi muội của ta, một là nữ nhi thân sinh của ta. Ta, ta không được…”

dứt lời, đầu Thi Trúc Sinh nghiêng sang một bên, không có chút oán khí.

Vưu Túy ôm chặt lấy thi thể của hăn, nhãn lệ rơi lã chã, nhưng không hề khóc thành tiếng.

Thi Nhu Vân thì khóc rống lên, tới chết đi sống lại, chẳng bao lâu, đã bi thống ngất đi.

Địa Kiệt lập tức đi tới sơ cứu.

Ánh dương quang chiếu khắp đại địa. Van vật than thở.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.