Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 41: Lang Đạo truy tùy



Bảo Nguyệt nói:

“Tiểu thư, là hai người theo đuổi của người da!”

Thanh âm của Mộng Hương ưu mĩ vô hạn nói:

“Bão Nguyệt, muội tựa hồ rất thích bọn họ?”

Bảo Nguyệt giận dữ nói:

“Mới không có!”

Mộng Hương nói:

“Bọn họ đều không tệ, muội đừng ngại xem xét gả cho một trong bọn họ!”

Bảo Nguyệt nói:

“Tiểu thư không xuất giá, Bảo Nguyệt cũng không xuất giá!”

“A?”

Mộng Hương dùng ngữ khí vô cùng kinh ngạc nói:

“Vậy muội nửa đêm kêu tên của nam nhân làm chi?”

Bảo Nguyệt kinh hãi hỏi:

“Trong mơ kêu tên của nam nhân? Tiểu thư, người giễu cợt Tiểu Nguyệt, muội mới không thể!”

Mộng Hương không tỏ rõ ý kiến.

Bảo Nguyệt khẽ khàng hỏi:

“Tiểu thư, muội kêu … a, kêu ai?”

Mộng Hương nói:

“Ta làm sao biết? Xem tỉ võ thôi!”

Bảo Nguyệt giận bĩu môi noi:

“Tiểu thư!”

Thấy Mộng Hương vẫn là không để ý đến nàng ta, nàng ta hướng về Hy Bình đang ôm Độc Cô Kì len lén nhìn qua, vừa đúng Hy Bình cũng hướn về nàng ta nhìn tới, nàng ta vội vàng nhìn tới hai người trong trường chính đang tỉ đấu, trái tim như con hươu nhỏ nhảy không ngừng.

Triệu Tử Uy song đao ở tay, vung mạnh hai vòng đao quang, hướng về Từ Thanh Vân chém tới, tiếng gió xoèn xoẹt.

Hai tay của Từ Thanh Vân chợt duỗi, chưởng kình như đao bay chém yếu hại trước ngực của Triệu Tử Uy khí thế đùng đùng hung bạo, khiến Triệu Tử Uy không thể không hồi đao bổ vụn chưởng đao tấn mãnh của Từ Thanh Vân, một tay đơn đao còn lại tiếp tục chém chéo vai trái của Từ Thanh Vân, hoàn toàn không lưu tâm một chưởng ngay ngực đẩy tới của Từ Thanh Vân.

Từ Thanh Vân tả chưởng ngân quang đại thịnh, khoa chưởng ngăn cản đao phong của Triệu Tử Uy.

“Bùng”

một tiếng, đao của Triệu Tử Uy bị chưởng đao của hắn chấn khai, thủ chưởng của hắn biến thế chém làm thế đâm, thằng lấy ngực phải của Triệu Tử Uy, khó thể đề phòng.

Cái khó ló cái khôn, Triệu Tử Uy vốn là ngay ngực chém ra một đao, ở sát na bị hữu thủ của Từ Thanh Vân ngăn ngược về, đao phong chuyển ngược hướng gọt lên, hướng tới Toái Vân Chưởng như lợi kiếm chợt đâm qua.

Từ Thanh Vân bỗng chốc rút tả chưởng về, hữu chưởng đẩy ngang hướng tới bụng dưới bên trái của Triệu Tử Uy, lại cảm thấy đao kình sắc nhọn bắn thẳng tới lòng bàn tay, chính là đao tay phải của Triệu Tử Uy đâm đến nơi lòng bàn tay của hắn. Hắn bất chấp, vẫn cứ ngăn cản một đao lăng lệ khó ngờ của Triệu Tử Uy.

Đao kình với chưởng kình va chạm lẫn nhau, cơ thể hai người đồng thời bị chấn lui.

Triệu Tử Uy nói:

“Từ huynh, lại tiếp chiêu này của ta!”

Thân người to lớn của hắn nhanh chóng quay tròn, xung quanh gió cát cuồn cuộn. Đao quay theo thân, đao mang vạn trượng, song đao chuyển thành quang quyển (vòng ánh sáng), xoay tròn bay tới Từ Thanh Vân, thế như chẻ tre.

Từ Thanh Vân khi Triệu Tử Uy sắp sửa đến được trước mặt, thân thể treo nằm ngang giữa không xoay tròn mà lên, cho rằng có thể né qua đao chi quang luân (bánh xe ánh sáng đao) xoay đều của Triệu Tử Uy, ai ngờ Triệu Tử Uy vẫn cứ tốt, thân thể cũng bay ngang dậy quay tròn lên thẳng, đao chi quang luân từ dưới lên cao cắt tròn đáy bàn của Từ Thanh Vân, mắt thấy liền phải đem hắn phân thành hai nửa.

Từ Thanh Vân vốn phải kiệt lực thân thể trầm xuống, đột nhiên gia tốc, lại hướng lên trốn thẳng, né được truy kích của Từ Thanh Vân.

Khinh công của Triệu Tử Uy không bằng Từ Thanh Vân, cuối cùng kiệt lực rơi đất, việc sắp thành lại hỏng.

Hắn vừa rơi đến trên đất, cảm giác chưởng kình ép đỉnh, dưới chân chưa ổn, vội ra khỏi chưởng đao Toái Vân Chưởng từ trên xuống chém xuống của Từ Thanh Vân, đại đao tay trái bay tròn ra, đồng thời hai tay nắm đơn đao, chém tới Từ Thanh Vân vừa rớt đất.

Từ Thanh Vân muốn tránh đã trễ, thân eo liền trầm, song thủ phân biệt đánh hai đường, một tay vỗ rơi đại đao gọt chém chặn ngang của Triệu Tử Uy ném, một tay ngăn cản một đao phủ đầu của Triệu Tử Uy.

“Ầm ầm”

vang to hai tiếng, bị chấn lui lại là Triệu Tử Uy!

Song cước của Từ Thanh Vân vùi vào trong đất, sắc diện trắng bệch, lộ rõ tiêu hao quá nhiểu công lực. Nhưng hắn được thế không tha người, hai chân rời đất mà lên, như điện bắn tới Triệu Tử Uy bước lùi,

“Thiên Chánh Cương Khí”

từ Toái Vân Chưởng tỏa ra, ngân quang như trút, tiếng phá gió vang to.

Một chiêu tất thắng của Triệu Tử Uy vô phương đạt được, trong lòng không vững, trong tay lại chỉ có một thanh đao, không cách nào phát huy

“Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao”

của hắn, đành phải đao chém 72 đường, tiêu phí đại kình phá đi Toái Vân Chưởng của Từ Thanh Vân.

Dưới đọ sức sát người, Từ Thanh Vân chưởng xuất như vân ảnh, như mưa vỡ với đơn đao của Triệu Tử Uy giao kích không ngừng, tiếng như mưa trút.

Triệu Tử Uy chỉ cảm thấy chưởng kình của Từ Thanh Vân thoắt nặng thoắt nhẹ thoắt nhanh thoắt chậm, khiến người không biết vận kình đề kháng như thế nào, thế này tiếp tục nữa, chịu thiệt sẽ là bản thân hắn, thế là rút về đại đao, lại hướng ngực bổ ra. Chiêu này dùng tận toàn bộ kình lực của hắn, thực phài một đao khí phách lẫm liệt, đao kình vọt thẳng tới trước ngực Từ Thanh Vân.

Từ Thanh Vân biết ở trong loại đọ sức cận thân này, là không khả năng chùn bước, lùi tức là bại! Y phục của hắn đột nhiên trương phồng lên, liều tiếp lấy đao kình trọng kích ngay ngực tuôn qua, song thủ kẹp lấy đơn đao của Triệu Tử Uy, hét mạnh một tiếng, chưởng kình thấu đao mà tới!

Triệu Tử Uy không ngờ hắn liều bị đao kình bổ trúng, bằng cách này phản kích.

Thiên Chánh Cương Khí của Từ Thanh Vân từ chuôi đao tập kích tới, Triệu Tử Uy toàn thân chấn động, khó chịu rên một tiếng, song thủ bị chấn rời cán đao, đặng đặng đặng liền lùi ba bước, miễn cưỡng đứng yên, không thể tin được nhìn lấy Từ Thanh Vân.

Đại y trước ngực của Từ Thanh Vân bị đao kình chẻ nát, nhưng bề ngoài hoàn hảo không có thương tích, chỉ có bản thân hắn trong lòng minh bạch, lúc này dường như lục phủ ngũ tạng đều rời chổ, huyết khí quay cuồng, hắn quả thực đem một ngụm máu nuốt vào bên trong.

Triệu Tử Uy sắc diện như giấy, lại không quên đi nụ cười mỉm chiêu bài thức của hắn, ôm quyền nói: ”

“Thiên Chánh Cương Khí”

của Từ huynh quả nhiên lợi hại!”

Từ Thanh Vân hoàn lễ nói:

“Đã nhường rồi!”

Hoa Tiểu Ba không dám tin hỏi:

“Uy ca ca làm sao có thể thua?”

Xem ra hắn không cách tiếp nhận thất bại của thần tượng trước.

Độc Cô Minh nói:

“Từ Thanh Vân cũng không dễ chịu, ta xem hắn nhất định thụ nội thương.”

Tứ Cẩu nói:

“Đối thủ của ta nếu là một trong bọn chúng, khả năng liền không còn mạng! Uy, Độc Cô Minh, ngươi có thể tiếp lấy mấy chiêu của bọn chúng?”

Độc Cô Minh bất khuất nói:

“Nếu muốn đánh thương ta, tịnh không phải chuyện dễ!”

Đích xác, trong Võ Lâm Thất Công Tử, võ công mỗi người tuy không giống nhau, cũng có phân cao thấp, nhưng rất rõ ràng, mỗi người đều không dễ đụng chạm, ai sợ ai chứ?

Hoa Tiểu Ba vội vàng nói:

“Độc Cô đại ca, đừng quên dạy đệ võ công nha!”

Độc Cô Minh nói:

“Đợi đệ giới thiệu nữ hài tốt ước định với huynh cho huynh, huynh nhất định không nuốt lời!”

Độc Cô Kì quát hỏi:

“Đại ca, huynh từ khi nào biến thành miệng không lấp liếm vậy?”

Hoa Tiểu Mạn cũng mắng:

“Tiểu Ba, có phải đệ lại cùng người hợp lửa lừa gạt thiếu nữ vô tri không?”

Hoa Tiểu Ba hướng về thư thư hắn là mặt quỷ, mở tay đáp:

“Không có a! Là bọn họ lừa gạt đệ, đệ làm thế nào nhẫn tâm cự tuyệt trái tim thiếu nữ mỏng manh mẫn cảm của bọn họ chứ?”

Hy Bình cười nói:

“Đích xác không dễ cự tuyệt!”

Hắn nhớ tới nụ hồn đầu của Hoa Tiểu Mạn —- loại dụ hoặc ngọt ngào đó, nam nhân nào có thể cự tuyệt?

Hoa Tiểu Ba đạt được đồng ý của Hy Bình, càng là đắc ý nói:

“Cả thư phu cũng ủng hộ đấy!”

Hoa Tiểu Mạn ra sức giẫm lên chân Hy Bình một cái, trách mắng:

“Đều là huynh cả!”

Lại quay đầu cũng không đế ý Hy Bình kêu đau, nhìn xuống dưới trường tỉ đấu.

Bỗng nhiên, Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt trong lòng khẩn trương, chỉ thấy ra khiêu chiến là Hoàng Đại Hải.

Tiểu Nguyệt bước nhanh tới trước, Hy Bình cũng thả Độc Cô Kì ra, đến bên cạnh Tiểu Nguyệt cùng nàng ta đứng sánh vai.

Tiểu Nguyệt khẩn trương hỏi:

“Đại ca, nhị ca có thể thắng chứ?”

Hy Bình không có lời để đối, hắn làm sao biết Đại Hải có bao nhiêu thực lực?

Bất quá, vì an ủi Tiểu Nguyệt, hắn cười đáp:

“Đại Hải có thể thắng.”

Hoàng Đại Hải sau khi hướng Từ Thanh Vân thi lễ, trường kiếm rời bao.

Từ Thanh Vân liền thấy khí thế của Hoàng Đại Hải tuyệt không dưới hơn Triệu Tử Uy, biết rõ

“Lưu Tinh Huyễn Kiếm”

cùng

“Trường Sanh Kiếm”

của Bích Lục Kiếm Trang thịnh danh đã lâu ở trên tay người này đã đạt đến hỏa hầu nhất định, thầm nghĩ bản thân dựa vào

“Thiên Cương Chánh Khí”

vô cương bất tồi mới có thể dùng

“Toái Vân Chưởng”

thi triển đến cực chí, hiện giờ thân gánh nội thương, nhất định không cánh nào thắng hắn.

Vừa nghĩ như thế, Từ Thanh Vân thở dài một tiếng, nói:

“Hoàng huynh, tại hạ không thể phụng bồi.”

Chúng nhân thấy Từ Thanh Vân cúi đầu ti nghỉu về đến chỗ ngồi, nghĩ không minh bạch hắn vì sao không chiến mà lui, đều vì hắn cảm thấy thương tiếc, Từ Thanh Vân lại là có khổ tự mình nuốt.

Hy Bình cười nói:

“Tám năm không gặp, tiểu tử này biến thành lợi hại như thế, hướng tới giữa trường vừa đứng, lại dọa Từ Thanh Vân xám xịt về quê, thực sự được!”

Tiểu Nguyệt nói:

“Vị tiếp theo nhất định phải là Triệu Tử Hào, ”

Bàn Cổ Liệt Thiên Đao

” của người này bá đạo cực kì!”

Hy Bình không cho là đúng hỏi:

“Thật sao?”

Tiểu Nguyệt hỏi:

“Đại ca, nếu nhị ca thắng, huynh có thể cùng huynh ấy đánh hay không?”

“Không thể.”

Hy Bình mỉm cười nhìn Tiểu Nguyệt, nói:

“Hai huynh đệ, có gì phải tranh chứ?”

Tiểu Nguyệt vui sướng cười ngọt ngào, nhìn về trong trường.

Triệu Tử Hào quả nhiên cầm một thanh đại quan đao ra, hào sảng nói:

“Hoàng huynh, Triệu mỗ lĩnh giáo.”

Hoàng Đại Hải nho nhã cười nói:

“Triệu huynh, quả là hào tình vạn trượng, tiểu đệ thụ giáo.”

Hai người nói

“thỉnh”

, bày ra tư thế.

Hoàng Đại Hải ôm kiếm ở ngực, có loại khí phách khí thôn vạn lí.

Triệu Tử Hào vác đao ở vai, hào tình vạn trượng.

Tiếng long ngâm nổi lên, Hoàng Đại Hải nguyên thế không đổi phiêu thân vội lùi, người đến giữa không, đột nhiên bắn xéo xuống hướng Triệu Tử Hào, kiếm như mưa lưu tinh bổ nhào đánh xuống, nháy mắt liền tới.

Đại quan đao của Triệu Tử Hào hư không liền chặt, đao khí cường hãn nghênh tiếp kiếm mang của Hoàng Đại Hải, đồng thời không trung hư đạp, đại quan đao trong tay liên tục từ phương hướng bất đồng chém ra 27 đao, sanh sanh cản lui

“Lưu Tinh Huyễn Kiếm”

lấy nhanh cùng dày đặc nổi danh của Hoàng Đại Hải.

Hắn rú dài một tiếng, đại quan đao trước ngực xoay chuyển một vòng, Bàn Cổ Liệt Thiên đao kình theo đại quan đao hướng trước tỏa ra, cả không khí cũng bổ ra, thế như chẻ tre chém tới Hoàng Đại Hải ở không trung bay lùi.

Tiếng kêu kinh hãi bỗng nhiên nổi lên!

Hoàng Đại Hải thân ở giữa không, hết cách tránh né, đột nhiên nơi không trung tĩnh tọa, ném kiếm hợp chưởng, toàn thân lục quang nở ra, kiếm treo nổi giữa không, vây lấy xung quanh hắn bay tròn, xung quanh thân thể của hắn lộ ra kiếm tường xoay tròn bích lục, lại là

“Trường Sanh Kiếm”

thịnh danh đã lâu của Bích Lục Kiếm Trang.

Kì thật, người trong giang hồ gặp phải loại kiếm pháp này, chẳng những không trường sanh, trái lại có thể biến thành đoản mệnh hơn.

Thế tới của Triệu Tử Hào không đổi chém tới Đại Hải, ngay khi đại quan đao chém kiếm tường xoay tròn như bay, phát ra tiếng va đánh chói tai, hai người đồng thời chấn bay.

Cùng trong nháy mắt, một đoàn lục quang đột kích hướng Triệu Tử Hòa thoái lui, lại là Trường Sanh Kiếm của Hoàng Đại Hải … Hoàng Đại Hải thì bị Liệt Thiên đao kình của Triệu Tử Hào bổ trúng, huyết phun đương trường, cả người hướng về sườn núi dốc đứng bay chéo qua, mắt thấy liền phải rơi xướng vực sâu vạn trượng.

Tiểu Nguyệt bay lướt qua, trước một bước từ phía sau tiếp lấy thân thể bay như đổ của Đại Hải, bị Liệt Thiên đao kình thấu lưng mà qua chấn khai, hướng vách núi cao dốc bay xuống.

Lôi trường cuồn cuộn, một nhân ảnh như thiểm điện bắn tới Tiểu Nguyệt, phát sau tới trước, ở hư không trên huyền nhai tiếp lấy thân thể yêu kiều rơi vội của Tiểu Nguyệt, thế đi liền chậm, hai người cùng nhau hướng xuống huyền nhai sâu không thấy đáy rơi xuống …

“Hy Bình!”

“Tiểu Nguyệt!”

Tiếng hô lên to, khóc thương không ngớt.

Trên huyền nhai, đứng đầy người.

Phong Ái Vũ ở trong lòng Lôi Phượng khóc chửi vùng vẫy:

“Thả ta ra, ta muốn theo chung với Hy Bình, đám khốn kiếp các người …”

Hoa Tiểu Mạn ở trong lòng Lãnh Như Băng khóc, nói:

“Huynh ấy chết rồi, huynh ấy chết rồi …”

Lãnh Như Băng ôm chặt nàng ta, nói:

“Tiểu Mạn, đừng như vậy, có lẽ chàng chưa có chết.”

Cặp mắt vốn là u oán của Đỗ Tư Tư, lệ như suối tuôn, Tuyết Nhi ở trong lòng nàng ta khóc la:

“Phụ thân, phụ thân …”

Hoàng Đại Hải quỳ ở bờ đại nhai:

“Đại ca, Tiểu Nguyệt …”

Tứ Cẩu khóc gào sướt mướt, đột nhiên quay người kéo góc áo của Triệu Tử Uy, do hai tay hắn dùng lực quá độ, vết thương trên vai nứt toát ra, máu chảy không ngừng.

Tứ Cẩu quát lên:

“Còn không dẫn chúng ta đi xuống tìm người?!”

Triệu Tử Uy nói:

“Nơi miệng ra của hạp cốc này là một vùng thảo nguyên, từ nơi đây đi đi đến chỗ miệng ra, nhanh nhất cũng phải nữa ngày, đáy hạp cốc có sói qua lại, chỉ sợ bọn họ sớm đã bị sói …”

Lôi Long quác chỉ hắn nói:

“Ngậm cái miệng chó của ngươi!”

Tứ Cẩu nói:

“Dẫn đường!”

Lôi Phượng vừa đi vừa lẩm bẩm tự nói:

“Hy Bình, chàng đợi Phượng Nhi, Phượng Nhi tới tìm chàng!”

Một đám người, khóc than ồn ào đi, giống như một nhóm gia thuộc người chết đưa tang, dùng tiếng khóc thổ lộ bi thương nội tâm cùng hoài niệm đối với người chết của bọn họ.

Hy Bình, Tiểu Nguyệt, các người thực sự chết rồi ư?

Gió đang nghẹn ngào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.