Liên Minh Thất Tình

Chương 5



19.

Là Trình Duyệt.

Cô đang nắm tay đi với Chu Trừng, ánh mắt của hắn nhìn cô ấy tràn ngập tình yêu.

Trình Duyệt gắt giọng: “Cam, anh xem, đó là Vi Vi, sao không chào một tiếng?”

Chu Trừng lạnh giọng nói “Có gì hay mà phải chào hỏi cô ta chứ.”

Tôi không quan tâm, kéo Đoạn Tư Việt rời đi.

Chu Trừng là kiểu người không có được mới là tốt nhất.

Đợi đến khi hắn phát hiện đã mất tôi thật rồi, hắn sẽ hối tiếc.

Lúc lướt qua nhau, Chu Trừng đột nhiên mở miệng nói: “Lạc Vi, lúc quen cô, cô chưa từng nấu cơm cho tôi bao giờ, cùng là con gái nhưng A Duyệt nấu cơm rất ngon.”

Tôi cười lạnh nhìn hắn.

Đột nhiên tay tôi bi người nắm lấy, kéo về sau, một giọng nói vang lên bên tôi.

“Vi Vi không biết nấu cơm á? Nhưng lúc trưa cô ấy mới nấu cho tôi ăn đó.”

Đoạn Tư Việt mỉm cười ôm tôi vào ngực, “Thịt kho tàu, chân gà, cá kho ớt… Vi Vi, sao em giỏi thế?”

“?” Trên mặt Chu Trừng xuất hiện dấu hỏi.

“Vi Vi, đi thôi.” Đoạn Tư Việt nắm tay tôi ra vẻ muốn đi, “Chúng ta đi siêu thị mua nguyên liêu nấu ăn, xem tối nay ăn gì.”

“Được.” Tôi không chút xấu hổ đồng ý, ôm lấy eo anh.

Quả nhiên Chu Trừng không cam lòng ngăn bọn tôi lại.

“Lạc Vi, tôi nghe không sai chứ? Cô biết nấu ăn?”

Mấy lời này làm ánh mắt của cô cứng lại.

Năm nhất tôi từng ở chung với Chu Trừng năm ngày, không biết sao Trình Duyệt chọn về nước khi đó, xuất hiện ở trong trường.

Lúc đó tôi đã hẹn đi dạo phố với Chu Trừng, tôi đến muộn mấy phút thì thấy Trình Duyệt mệt mỏi nhào về phía lưng Chu Trừng.

Cô ấy ôm eo chàng trai, mà chàng trai để mặc cho cô ấy làm bậy, không phản kháng, cười nói: “Ái chà, không ngờ chim nhỏ bảo đến là đến.”

Mà Trình Duyệt giả vờ là một tên đàn ông ôm hắn nói: “Tớ nhớ cậu lắm đó, Cam à, cậu biết không, đồ ăn ở nước ngoài dở lắm, tớ phải tự nấu đó.”

Cô chu môi ra vẻ hờn dỗi: “Cậu xem đi, tớ gầy luôn rồi.”

Chu Trừng mỉm cười, tùy ý vuốt tóc mai sang tai cho cô ấy, giọng điệu có chút khiêu khích:

“Có phải tớ nghe nhầm không? Cậu biết nấu ăn á?”

Nếu không phải Chu Trừng đẩy Trình Duyệt ra từ chối khi cô ấy nói đùa: “Biết chứ, muốn cưới tớ không?”, thì có lẽ chuyện giữa tôi và Chu Trừng đã chấm dứt lúc ấy rồi.

Lúc đó tôi còn không ngừng tẩy não mình, bảo Chu Trừng là con trai nên không rõ giới hạn, có điều sau đó bọn họ ngày càng thân hơn, tôi không thể tự lừa mình được.

….

Chu Trừng trào phúng hỏi tôi: “Quen nhau lâu vậy sao tôi không biết?”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu thấy cậu xứng để tôi nấu cho ăn à?”

Nói xong tôi xoay người rời đi, Chu Trừng đột nhiên kéo tôi lại.

Có lẽ lần này hắn… bị bản năng khống chế nên mới làm ra hành động khiến mình ngạc nhiên như thế.

Giây sau, tôi nghe thấy Trình Duyệt “A” một tiếng, mà Chu Trừng cũng rụt tay mình lại.

Nhưng lúc hắn rút tay đã có một nắm tay đấm lên mặt hắn.

Đoạn Tư Việt đấm Chu Trừng một phát, anh kéo tôi sang một bên rồi cười lạnh: “Vi Vi từng bảo không thích quen người hay đánh nhau, cho nên ông đây luôn nhịn cậu, nhưng xem ra cậu chưa thấy quan tài thì chưa biết khóc là gì nhỉ?”

“Cam ơi, Đoàn Tư Việt khốn kiếp, mau buông tay cậu ra!” Trình Duyệt bật người tới đẩy tay Đoạn Tư Việt ra, nhưng lại bị tôi cản lại.

Tôi cao khoảng 171, đối mặt với Trình Duyệt cao chưa tới 160, vừa nhìn đã biết ai thắng ai thua.

“Cậu muốn đánh bạn trai tôi à?” Tôi cầm tay cô ta hất ra, sau đó tát cô ta một cái, “Trình Duyệt, lần đầu đánh nhau của tôi dành tặng cho cậu.”

….

Sau đó, Chu Trừng bị đấm bầm dập nằm trên mặt đất khiếp sợ nhìn tôi và Trình Duyệt đấm nhau.

Cô ấy chỉ có thể nắm tóc tôi, trận chiến này tôi chiếm ưu thế tuyệt đối đấy nhé.

“Lạc Vi…”

Chu Trừng ngây người.

Mà Đoạn Tư Việt cũng tách bọn tôi ra, một bên ôm tôi một bên cười ná thở:

“Đây là Vi Vi nhà anh đó à? Hahaha, không được, anh buồn cười muốn chếc…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.