Liên Minh Của Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 2



Cùng với âm thanh nền của bộ phim truyền hình, Lâm Miên và Phó Tranh mỗi người ăn một hộp mì gói.

Ăn hết mì trước, sau đó nhúng trứng ốp la thơm giòn vào nước dùng, ngâm cho mềm, cắn một miếng là tràn đầy nước dùng.

Ngon quá!

Ăn xong mì gói, Phó Tranh vứt rác, Lâm Miên dựa vào ghế sofa, thỏa mãn xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, không nhịn được mà ngáp một cái.

Ăn no thì buồn ngủ.

Phó Tranh hỏi: “Cậu muốn về ngủ hay ngủ ở đây?”

Lâm Miên giơ tay lên: “Tất nhiên là ngủ ở đây rồi!”

Nếu về thêm một chuyến nữa thì biết đâu sẽ bị bố mẹ phát hiện.

Lâm Miên tắt TV, giống như vừa rồi đi theo Phó Tranh ra ngoài ăn đồ ăn, lại theo hắn về phòng.

Cậu thành thạo chui vào trong giường, lấy chiếc gối và chăn của riêng mình ra, điều chỉnh tư thế.

Mặc dù bây giờ là tháng Tám, nhưng nửa đêm vẫn hơi lạnh.

Phó Tranh tắt đèn, cũng nằm xuống bên cạnh cậu.

Lâm Miên nhắm mắt lại: “Phó Tranh, tớ cứ cảm thấy như mình quên mất thứ gì ấy.”

Phó Tranh hỏi: “Quên mất cái gì?”

“Tớ cũng quên mất rồi, làm sao nói với cậu được?”

Vừa dứt lời, Lâm Miên đột ngột ngồi dậy: “Tớ quên mất việc học! Tớ phải làm bài kiểm tra!”

Phó Tranh kéo cậu lại: “Ngủ đi, sắp hai giờ rồi, sáng mai dậy sớm học cũng được.”

“Nhưng mà…” Lâm Miên hơi do dự.

“Nếu thức đêm học bài, ngày mai dậy không nổi, ảnh hưởng đến hiệu quả.”

“Có lý.” Lâm Miên nghiêm mặt nói, “Vậy thì sáng mai sáu giờ cậu gọi tớ dậy, tớ phải học bài!”

Sáu giờ…

“Được.” Phó Tranh mặt không đổi sắc, chỉnh đồng hồ điện tử, đặt ở đầu giường.

“Ngủ đi.” Lâm Miên lấy hai tay túm chặt chăn, nằm xuống, cuối cùng cũng yên tâm ngủ thiếp đi.

Nửa đêm.

Bên ngoài không có một chút tiếng động nào, ánh trăng xuyên qua tấm rèm mỏng, rọi vào giường.

Phó Tranh quay đầu lại, nhìn Lâm Miên.

Lâm Miên nằm ngửa trên giường, những lọn tóc xoăn nhỏ trên đỉnh đầu cũng hơi ngửa ra sau, hơi thở đều đều, rõ ràng là đã ngủ say.

Như một chú mèo con nằm ngửa, không chút phòng bị.

Hắn và Lâm Miên lớn lên cùng nhau, có thể nói là ngoài bố mẹ ra, thì là người hiểu nhau nhất.

Nhưng tối nay…

Rốt cuộc Lâm Miên đã mơ thấy chuyện gì?

Sao lại đột nhiên muốn làm bài tập? Còn sợ hãi như vậy?

Phó Tranh không hiểu nổi.

Thôi, dù sao cũng không có hại gì, cậu ấy muốn làm thì cứ làm thôi.

Hắn thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, sáu giờ.

Tít tít tít——

Đồng hồ điện tử trên đầu giường reo lên.

Phó Tranh đưa tay tắt báo thức, sau đó đẩy Lâm Miên: “Miên Miên, sáu giờ rồi.”

Lâm Miên “ưm” hai tiếng: “Sáu giờ… Sớm vậy…”

“Cậu nói muốn sáu giờ dậy học bài mà.”

“Ư… Ngủ thêm mười phút nữa. Phó Tranh, cậu cũng buồn ngủ lắm đúng không?”

“Ừ.”

Mười phút sau——

“Miên Miên, mười phút rồi.”

“Ư—— Tớ không xong rồi, tớ phải ngủ.”

Lần này, Lâm Miên kéo chăn, trực tiếp trùm kín đầu mình.

Phó Tranh biết sẽ như vậy, cũng không ngạc nhiên, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Tối hôm qua vật lộn đến nửa đêm, đến giờ họ vẫn chưa ngủ được mấy tiếng, đúng là lúc buồn ngủ.

Rèm cửa che mất một nửa ánh sáng mặt trời, Lâm Miên co ro trong chăn, một lúc sau thấy nóng, liền mở chăn ra, tay chân Phó Tranh dài, cũng vung vẩy khắp nơi.

Hai người, bốn tay, bốn chân, ngủ lộn xộn.

Mặt trời dần lên cao, bóng tối dần thay đổi.

Không biết qua bao lâu, Lâm Miên bị một tiếng gầm dữ dội đánh thức: “Lâm Miên! Con chết ở đâu rồi?!”

Như nghe thấy tiếng còi báo động, Lâm Miên bật người dậy khỏi giường.

Cậu mơ màng nhìn xung quanh, nhớ lại chuyện tối qua, vội vàng đẩy Phó Tranh: “Phó Tranh, mấy giờ rồi?”

Không kịp đợi Phó Tranh trả lời, cậu trực tiếp nằm đè lên người Phó Tranh, vượt qua hắn, cầm lấy chiếc đồng hồ điện tử để ở đầu giường.

Mười hai giờ! Xong rồi!

Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: “Tiểu Tranh, Tiểu Miên có ở chỗ cháu không? Nó sang chỗ cháu lúc nào vậy?”

Xong rồi xong rồi! Lần này thật sự xong rồi!

Lâm Miên bò dậy khỏi giường, mở tủ quần áo của Phó Tranh, lấy ra hai bộ quần áo, vừa mặc quần áo vừa xông ra khỏi phòng, mở cửa chống trộm.

“Mẹ.” Lâm Miên thò đầu từ sau cánh cửa ra, vẻ mặt ngoan ngoãn, “Con đang làm bài tập ở nhà Phó Tranh ạ.”

Mẹ Lâm túm lấy mái tóc xoăn trên đỉnh đầu cậu, giống như nhổ củ cải, nhổ cậu ra khỏi cánh cửa: “Tóc tai thế này mà còn làm bài tập? Có phải vừa mới dậy không?”

“Á!” Lâm Miên ôm đầu, vội vàng cầu xin tha thứ, “Con sai rồi, mẹ ơi…”

“Không phải tối qua mẹ tận mắt nhìn thấy con về phòng rồi sao? Sao sáng sớm lại ở chỗ Tiểu Tranh? Con lại kéo Tiểu Tranh làm chuyện xấu gì nữa? Sao ngủ đến tận bây giờ hả? Bố gọi điện về nhà cũng không bắt máy.”

“Con và Phó Tranh thức đêm làm bài tập…”

Mẹ Lâm không tin chút nào.

Phó Tranh mặc quần áo chỉnh tề, từ trong phòng đi ra: “Cô ơi, tối qua Tiểu Miên gặp ác mộng, nên đến tìm cháu.”

Mẹ Lâm bĩu môi: “Tiểu Tranh, đừng nghe nó bịa đặt, sau này nếu nửa đêm nó đến tìm cháu, cháu đừng để ý đến nó, tránh làm phiền cháu ngủ.”

Lâm Miên rơm rớm nước mắt.

Phó Tranh cười đáp: “Cháu và Tiểu Miên là bạn tốt, cậu ấy không ngủ được, cháu nên ở bên cạnh cậu ấy.”

“Thật là, đứa trẻ chết tiệt này lúc nào cũng không nên hồn. Tiểu Tranh, làm phiền cháu quá.”

“Không sao đâu, không phiền ạ.”

Bố mẹ đều phải dậy sớm đi làm, cũng không có thời gian nấu cơm trưa cho Lâm Miên, vừa khéo trạm giao ca xe buýt có căng tin nhân viên, lại vừa khéo, xe buýt tuyến số mười tám do bố Lâm lái, mỗi buổi trưa đều sẽ đi qua dưới nhà họ.

Vì vậy, mỗi buổi trưa trong kỳ nghỉ hè, bố Lâm đều sẽ đóng hộp hai suất cơm ở căng tin, khi xe buýt sắp đến trạm, sẽ gọi điện cho Lâm Miên, bảo cậu xuống lấy cơm.

Không ngờ hôm nay, Lâm Miên ngủ quên, bố Lâm không biết cậu bị làm sao, nhưng lại không thể tự ý rời khỏi vị trí làm việc, đành phải vội vàng gọi điện thoại, bảo mẹ Lâm về xem thử.

Kết quả… kết quả lại thành ra như thế này.

Mẹ Lâm lại dạy dỗ Lâm Miên vài câu, sau đó nhét hộp cơm vào tay Lâm Miên, bảo hai đứa ăn trưa nhanh, rồi vội vàng rời đi.

Lâm Miên ôm hộp cơm, tủi thân quay đầu lại: “Phó Tranh, ngày mai nhất định tớ phải dậy lúc sáu giờ.”

“Ừ, ăn cơm trước đi.”

Hai người đơn giản đánh răng, rửa mặt bằng nước lạnh, một lần nữa ngồi vào trước bàn trà ở phòng khách.

Lâm Miên mở hộp cơm, đưa một nửa phần cơm bên dưới cho Phó Tranh.

Hôm nay thức ăn ở căng tin xe buýt khá ngon, có gà xào cay, còn có khoai tây thái sợi và trứng xào cà chua, đều là những món ăn với cơm.

Lâm Miên múc một thìa trứng xào cà chua, trộn với cơm.

Trộn được một lúc, cậu đột nhiên phát hiện ra điều bất thường.

Cậu nắm lấy thìa, lật lên, một miếng gà rán lớn từ dưới cơm được lật ra.

Mắt Lâm Miên sáng lên: “Phó Tranh, gà rán! Cậu xem trong bát cậu có không?”

Tất nhiên Phó Tranh cũng có.

Miếng gà rán đỏ au, to đùng, tỏa ra mùi thơm quyến rũ.

Chắc chắn mẹ sẽ không cho cậu ăn đồ ăn vặt này, vì vậy…

Là bố đã đưa cho cậu!

Sự buồn bực trước đó của Lâm Miên theo miếng gà rán, đều nuốt hết vào bụng.

*

Ăn xong bữa trưa, hai người rửa sạch hộp cơm, úp ngược để khô.

Vừa rửa xong, điện thoại nhà Phó Tranh reo.

Phó Tranh nghe điện thoại: “Alo?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy sức sống của một thiếu niên: “Anh Phó, ra chơi không? Đưa Tiểu Miên theo cùng.”

Phó Tranh quay đầu lại, vừa định gọi Lâm Miên, Lâm Miên đã tiến đến bên cạnh hắn.

“Đi đâu chơi vậy?” Lâm Miên nhấn nút loa ngoài.

“Tới tiệm trò chơi điện tử, không thì đi đánh bi-a, hoặc xem phim?”

Lâm Miên có chút xiêu lòng, nhưng vẫn nhịn được: “Không được, chiều nay tôi phải làm bài tập.”

Cậu quay đầu nhìn Phó Tranh, thấy hắn không phản đối, lại nói thêm một câu: “Phó Tranh cũng phải làm.”

Làm bài tập?

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một tràng cười vui vẻ: “Chưa khai giảng mà, các cậu vội gì?”

Lâm Miên hùng hồn nói: “Chúng tôi không phải làm bài tập để đối phó với giáo viên, chúng tôi làm bài tập vì tương lai. Các cậu cũng phải tranh thủ thời gian, nếu không sau này…”

Tiếng cười trong điện thoại càng vui vẻ hơn.

“Được rồi, vậy Tiểu Miên các cậu cứ học trước đi, nếu học mệt thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm chúng tôi chơi, ở tiệm trò chơi điện tử nhé.”

“Biết rồi, tạm biệt.”

Lâm Miên cúp điện thoại, quay đầu lại, nghiêm túc tuyên bố: “Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, bây giờ phải bắt đầu làm bài tập thôi.”

“Ừ.” Phó Tranh gật đầu.

Lâm Miên về nhà lấy cặp sách, hai người lại một lần nữa ngồi vào trước bàn học.

Cậu đưa bài kiểm tra đã làm trước đó cho Phó Tranh xem: “Cậu xem, tớ vẫn làm được hai bài.”

Phó Tranh đưa ngón tay ra: “Một, hai, Miên Miên, cậu thực sự chỉ làm được hai bài.”

“…” Lâm Miên nghẹn lời, cất bài kiểm tra đi, “Cậu còn nói tớ? Cậu còn chưa làm bài nào. Nhanh lên, bài toán không làm được, nhưng văn chắc không vấn đề gì, hôm nay chúng ta làm hết bài văn trước đã.”

“Được.” Phó Tranh thuận tay rút một tờ giấy kiểm tra, lại lấy sách ngữ văn ra.

Lâm Miên ấn tay hắn lại: “Không được mở sách, phải tự chép.”

“Biết rồi.” Phó Tranh bất lực, đóng sách giáo khoa lại, ném sang một bên.

Ít ra thái độ cũng nghiêm túc hơn tối qua, ít nhất thơ cổ có thể chép được, câu hỏi trắc nghiệm không chọn toàn C, chữ viết cũng coi như đẹp.

Lâm Miên vẫn nhìn hắn một lúc, sau đó lấy bài kiểm tra của mình ra, cũng bắt đầu viết.

Hai người ngồi cạnh nhau, yên lặng làm bài.

Trong phòng chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy.

Một tiếng sau, Lâm Miên buông bút, duỗi lưng: “Xong rồi.”

Cậu quay đầu hỏi: “Phó Tranh, cậu thì sao?”

Phó Tranh đang viết rất nhanh: “Tớ cũng sắp xong rồi.”

“Thật sao?” Lâm Miên hơi ngạc nhiên, vội vàng thò lại xem.

Kết quả là cậu nhìn thấy…

Phó Tranh lật hết tất cả các bài kiểm tra ngữ văn ra, chọn phần chép thơ cổ và câu hỏi trắc nghiệm để làm, còn các câu hỏi tự luận khác… không động đến một chữ.

Lâm Miên bất lực: “Phó Tranh, cậu làm bài thế này à?”

Phó Tranh mặt không đổi sắc: “Miên Miên, đây gọi là luyện tập chuyên sâu.”

“Thôi được, cậu làm được là được.” Lâm Miên chống cằm, nhìn bài văn mình chưa viết, rồi lại nhìn Phó Tranh.

Cậu lại nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Cậu và Phó Tranh cùng thi được 250 điểm.

Lâm Miên bĩu môi, nhỏ giọng gọi: “Phó Tranh.”

Phó Tranh đáp: “Ừm?”

“Cậu…” Lâm Miên dò hỏi, “Sau này cậu muốn làm gì?”

Phó Tranh dừng bút một chút: “Tớ không biết, cậu thì sao?”

“Tớ cũng không biết.” Lâm Miên nhỏ giọng trả lời, “Có thể giống bố mẹ tớ, làm việc ở công ty xe buýt, hoặc là, xem sau này thi đỗ ngành gì.”

“Tớ cũng vậy.”

“Vậy sau này cậu có muốn giống bố cậu, làm tài xế xe buýt không?”

“Không.” Phó Tranh kiên quyết nói, “Tớ tuyệt đối không lái xe buýt.”

Lâm Miên tò mò: “Tại sao?”

Phó Tranh buông bút trong tay, nhìn cậu: “Một tháng chỉ có ba bốn ngày ở nhà, tớ không thích.”

Lâm Miên cười ngốc nghếch: “Không ngờ cậu lại lưu luyến gia đình như vậy.”

Nói chuyện phiếm một lúc, Lâm Miên lại cầm bút lên, chuẩn bị viết nốt bài văn còn lại.

Cậu nhìn vào ô vuông 800 chữ mà nhíu mày, Phó Tranh đã làm xong hết những câu biết làm, đang khoanh chân, nhàn nhã xoay bút.

Lâm Miên đẩy hắn một cái: “Cậu làm nốt những câu khác đi, dù sao ngữ văn chỉ viết là có điểm rồi.”

“Biết rồi.” Phó Tranh gật đầu, “Miên Miên, lần này cậu có thể kiên trì được bao lâu?”

“Có thể kiên trì được bao lâu cái gì? Tớ có thể kiên trì đến khi thi đại học!” Lâm Miên tức giận, rút một tờ giấy nháp, viết bốn chữ thật to ở trên cùng——

Kế hoạch hằng ngày!

6:00 thức dậy

6:00-6:30 đánh răng rửa mặt ăn sáng

6:30-7:30 đọc tiếng Anh

23:00-23:30 tắm rửa đi ngủ

“Xem này, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải tuân thủ nghiêm ngặt theo…”

Lâm Miên còn chưa nói hết câu, Phó Tranh đã kéo ngăn bàn học ra, lấy ra một chồng dày các tờ kế hoạch, đặt trước mặt Lâm Miên.

Từ lớp một tiểu học đến học kỳ một lớp mười một vừa qua, nhiều đến mức có thể xếp thành một bộ bài.

Lâm Miên còn viết rất nhiều chữ cố gắng và dấu chấm than to đùng trên bảng kế hoạch!!!

Tất nhiên, những bảng kế hoạch này, không có ngoại lệ, đều không được tuân thủ.

Nếu không thì chúng cũng chẳng thể nằm trong ngăn kéo của Phó Tranh rồi.

Mặt Lâm Miên đỏ bừng, lớn tiếng biện giải: “Lần này là thật, cậu cũng không muốn bị người ta cười là đồ ngốc phải không?”

Vẻ mặt của Phó Tranh lập tức trở nên nghiêm túc: “Ai cười cậu? Tớ sẽ dẫn người đi tìm nó.”

Nói rồi, hắn đứng dậy, đưa tay định lấy đoạn ống nước mềm treo trên tường, thứ này đánh người rất đau.

Lâm Miên muốn kéo hắn lại, nhưng cậu ngồi ở một bên của băng ghế dài, Phó Tranh vừa đứng dậy, băng ghế liền mất thăng bằng, cậu còn chưa kịp giữ chặt Phó Tranh thì cả người đã ngã sang một bên.

“Á!”

Phó Tranh vội vàng đưa tay ra cứu, nhưng không nắm được.

Lâm Miên ngồi dưới đất, dùng sức đập vào tay hắn: “Không có ai cả, sao cậu lúc nào cũng tìm sai trọng điểm vậy? Mông tớ!”

Phó Tranh cố gắng xoa dịu trúc mã nhỏ đang nổi giận: “Miên Miên, cậu có muốn uống trà sữa không? Chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.”

Lâm Miên cầm lấy cặp sách của Phó Tranh, lục lọi bên trong, lấy một tấm danh thiếp nhỏ của cửa hàng trà sữa gần đây ra: “Tớ muốn uống trà sữa dừa.”

“Được.” Phó Tranh nắm tay cậu, kéo cậu đứng dậy, “Tớ đi gọi điện thoại.”

Lâm Miên nhắc cậu: “Nhớ bảo họ tặng thêm nhãn dán!”

Tích đủ tám nhãn dán có thể đổi một cốc trà sữa miễn phí.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.