Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 6 - Chương 4: Thanh Lệ



Buổi chiều, khi học tiết thứ hai môn thể dục, thầy giáo gọi Nhạc Vi vào văn phòng. Có tật giật mình, cứ ngỡ đã bị phát hiện, cô bé mặt mày tái mét như vừa mắc bệnh.

“Nhạc Vi, em không khỏe à?” Thầy chủ nhiệm Lý lo lắng rót cho cô học trò nhỏ cốc nước: “Sắc mặt em khó coi lắm, có cần về nhà nghỉ không?”.

“Không, không cần đâu ạ, em không sao”, bàn tay cô bé bất giác siết chặt cốc nước, cố kìm nén nỗi lo lắng căng thẳng trong lòng: “Thầy tìm em có việc gì ạ?”.

“À, là thế này. Gần đây lớp ta có triển khai phong trào đôi bạn cùng tiến, nhưng các bạn trong lớp phản ánh rằng em quá khép mình, không ai chịu hợp đôi với em, nên thầy quyết định để lớp trưởng Hàn Cổ Liên và em vào chung một tổ, em thấy sao?”, thầy Lý nhìn Nhạc Vi đã có thần sắc trở lại.

“Được ạ, thưa thầy, em không có ý kiến gì hết.” Thầm thở phào, Nhạc Vi trả lời ngay mà chẳng buồn suy nghĩ.

“Vậy thì tốt. Sau này em phải tích cực giao lưu với các bạn trong lớp, đừng ít nói quá như vậy…”, miệng thầy vẫn không ngừng nói, nhưng Nhạc Vi đã chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Cổ Liên thật sự không hề mách với thầy giáo! Vì sao? Nhạc Vi thầm kinh ngạc trong lòng. Là lớp trưởng, khi phát hiện ra vụ việc nghiêm trọng như vậy, Hàn Cổ Liên đáng lẽ nên báo ngay cho thầy chủ nhiệm mới phải chứ. Sao bạn ấy không hề đề cập tới chuyện này trước mặt thầy?

“Em còn gì chưa rõ không?” Câu hỏi đột ngột của thầy Lý cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Vi: “Nếu có thì cứ hỏi Cổ Liên nhé! Được rồi, em lên lớp đi!”.

“Vâng ạ!”, Nhạc Vi nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng. Cánh cửa sau lưng vừa khép, cô bé quay người chạy như bay về phía sân vận động của trường.

“Xem ra cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.” Qua lối rẽ, giọng nói vọng đến từ sau lưng kèm theo tiếng thở dài khiến Nhạc Vi dừng phắt lại.

“Lớp… lớp trưởng Hàn.” Như thể bị đọc trúng tim đen, thần sắc cực kỳ không tự nhiên, Nhạc Vi quay đầu nhìn về phía vừa vọng đến tiếng nói.

Trên bức tường hành lang trắng tinh, Hàn Cổ Liên điềm tĩnh tựa người vào đó. Lơ lửng giữa khoảng không bên cạnh là cô bé với mái tóc dài màu xanh nhàn tản lượn qua lượn lại.

Đợi đã! Lơ lửng giữa khoảng không? Giữa khoảng không! Trong thoáng chốc đôi mắt Nhạc Vi mở to hết cỡ, nhìn Hàn Cổ Liên trước mặt như thể nhìn thấy ma.

“Cậu, cậu có nhìn thấy không?” Miệng Nhạc Vi run rẩy, đôi môi dần biến sắc: “Bên cạnh… bên cạnh cậu…”.

“Đó là Lam Úy, em gái mình”, nhìn Nhạc Vi đang sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, Cổ Liên cười bí ẩn: “Mình biết bí mật của cậu, giờ cũng nên để cậu biết bí mật của mình, như vậy mới công bằng. Yên tâm, Lam Úy là tiên, không phải quỷ, cô bé không bao giờ làm hại người trần đâu”.

“Vậy… cậu cũng là tiên?” Nghe lời giải thích của lớp trưởng, Nhạc Vi dần yên tâm.

“Không, mình hiện là người phàm, nhưng trước đây đúng là tiên”, Cổ Liên nhẹ nhàng cầm tay cô bạn gái: “Bây giờ chúng ta biết bí mật của nhau rồi, từ nay chúng ta sẽ giữ kín bí mật của người kia nhé!”.

“Tất nhiên là thế rồi”, Nhạc Vi không chút do dự gật đầu: “Có điều mình không hiểu, vì sao cậu muốn kết bạn với mình?”.

“Cậu đã hỏi thì mình sẽ kể với cậu sự thật”, Cổ Liên buông tay bạn ra: “Người trong nhà cậu đã chọc giận một thứ ma quỷ rất đáng sợ, bây giờ thứ đó đang mai phục quanh nhà cậu, chờ cơ hội thuận tiện ra tay. Nhưng mình không nỡ nhìn thấy cậu bị liên lụy, nên muốn cứu cậu”.

“Sao người cậu muốn cứu lại là mình chứ không phải mọi người trong nhà mình?” Đôi mắt kinh ngạc của Nhạc Vi ánh lên tia nghi hoặc khó hiểu.

“Thứ nhất, người nhà cậu chẳng có quan hệ gì với mình cả. Mình không phải Bồ Tát đại từ đại bi, mình muốn cứu hay không cứu ai đều tùy theo ý thích cá nhân. Thứ hai, bởi người nhà cậu đã trêu vào thứ đó, nên họ cũng đáng bị trừng phạt, luật nhân quả luôn là thế. Cậu trồng nhân nào sẽ gặt quả đó, quy luật này đến Đại La thần tiên cũng không ngoại lệ. Thứ ba, cậu thật sự mang họ Nhạc sao? Nếu đúng thế, Nhạc Mai Sương lại bắt nạt cậu như vậy?”

“Mình…” Nhạc Vi lắp bắp, gương mặt đỏ bừng, cúi đầu thật thấp.

“Ngẩng đầu lên nói chuyện với mình! Sau này trước mặt ai cũng không được tự ti như thế. Có những việc cậu không được lựa chọn thì sao phải xấu hổ vì nó? Nhớ kỹ điều này, cậu không thể sống mà không có phẩm giá của riêng mình.” Cổ Liên nâng cằm cô bạn gái lên, đôi mắt lấp lánh: “Bắt đầu từ bây giờ hãy loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ tự ti, tạm biệt với tất cả chuyện đã qua! Hãy khắc sâu vào đầu óc cậu từng chữ một trong câu này: ‘Tôi không nợ nần bất cứ ai cả’ và phải luôn tự nhắc mình như thế!”.

“Được, mình sẽ làm thế.” Ý thức chìm đắm vào ánh mắt Cổ Liên, Nhạc Vi bỗng bừng lên nụ cười rạng rỡ.

“Được, bây giờ nói cho mình biết về người bạn của anh trai cậu, xem anh ta là kẻ thế nào đi!”…

Buổi chiều sau khi tan học, lần đầu tiên Nhạc Mai Sương về nhà ngay lập tức. Khép thật chặt cánh cửa sau lưng, cô vội vã lấy chiếc vòng màu xanh trong cặp ra. Trời ạ! Giấc mơ đó rõ ràng là thật rồi! Lẽ nào đúng như lời nói ấy, ngẩng đầu ba tấc có thần linh? Ý thức được điều này, Mai Sương run lên bần bật không dám nghĩ tiếp nữa.

Bất chợt, phòng khách dưới nhà vọng đến tiếng gõ cửa khe khẽ, tim Mai Sương giật thót. Một cảm giác vui mừng bỗng quét qua, cô nàng hấp tấp chạy xuống phía chiếc gương treo cạnh cửa ra vào tầng dưới, cẩn thận vuốt lại mái tóc lộn xộn. Sau đó Mai Sương hít một hơi thật sâu, lấy bộ dạng thục nữ mở cánh cửa lớn phòng khách.

“Anh Thanh Lệ, sao anh lại có thời gian rỗi qua chơi thế này?” Cô thiếu nữ cười khoe hết cả hàm răng nhìn chàng trai anh tuấn xuất trần trước mặt: “Anh trai em vẫn chưa về, anh vào nhà ngồi chút đã”.

“Được!” Chàng trai tên Thanh Lệ đáp lại một tiếng rồi bước nhanh về phía sô pha trong phòng khách: “Tiểu Sương, Vi Vi chưa về sao?”.

“Chưa, ở nhà có mình em thôi.” Đôi mắt ánh lên nét cười lả lơi, Nhạc Mai Sương ngồi xuống cạnh chàng trai: “Bố em hai ngày nay không ở nhà, chắc đi chuẩn bị cho bữa tiệc rồi”.

“Ồ, thế em định khi nào thì ra tay?”, chàng trai miệng cười dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.

“Em thấy hay là thôi đi.” Như đang quay về cảnh đáng sợ trong giấc mộng, nụ cười trên môi Mai Sương bỗng tắt ngấm.

“Sao thế? Cảm thấy sự bất thường của người đối diện, đôi mày sắc nét của chàng trai khẽ nhíu lại: “Chẳng phải đã bàn kỹ với anh rồi sao? Em giết người đàn bà đó, anh sẽ xử lý thằng anh trai em. Như vậy em là người thừa kế duy nhất, tài sản của bố em đều thuộc về em. Đến lúc đó chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, sao bỗng dưng em lại hối hận?”.

“Không, không phải!”, Mai Sương hoảng hốt xua tay: “Em không hối hận. Dù sao anh trai em và mụ đàn bà đó chết cũng đáng, em sẽ không hối hận vì giết bọn họ. Chỉ là em rất sợ thôi. Trưa nay em gặp giấc mơ kỳ lạ, có một giọng nói không ngừng cảnh cáo em. Lúc đầu em cũng không để ý, nhưng chiếc vòng đó rõ ràng em thấy trong giấc mộng, vậy mà lại xuất hiện trong hộp bút lúc em tỉnh dậy. Anh bảo có đáng sợ không?”.

“Nó đâu? Lấy ra anh xem.” Gương mặt chàng trai không chút biểu hiện thừa thãi nào, lạnh lùng nhìn theo Nhạc Mai Sương lên tầng hai.

“Anh xem đi, nó đây.” Vội vã lấy chiếc vòng xuống, đặt vào tay chàng trai, Mai Sương lo lắng quan sát phản ứng của Thanh Lệ: “Thế nào? Anh có phát hiện ra điều gì không?”.

“Chẳng có gì cả. Đây chỉ là một món trang sức bình thường, có lẽ ai đó đùa em thôi”, chàng trai cười khẽ, đặt chiếc vòng lên mặt bàn.

“Nhưng…” Nhạc Mai Sương nhíu mày như vẫn muốn giải thích thêm, song đã bị chàng trai kéo tuột vào lòng, cô liền quên phắt những lời định nói.

“Những giấc mơ đều là thứ vớ vẩn, đừng tin mấy thứ đó! Vì tương lai của chúng ta, kế hoạch này nhất định phải thực hiện, nghe rõ chưa?” Thấy cô nàng mê mẩn gật đầu như máy, đôi mắt u tối của Thanh Lệ loang loáng những tia băng lạnh…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.