Đỗ Trần trong lòng hô to vận khí mình tốt, Pier cầm lệnh tiễn của Ziege đến lấy nhân tình còn bị Roland tìm cớ bố trí chướng ngại, rõ là không muốn giúp hắn. Vậy mà mình lại có thể tìm được trợ giúp của Roland, vận khí quả không tệ chút nào.
Nhưng mà vì sao hắn lại giúp mình nhỉ? Chẳng lẽ hôm nay thực sự vì tâm tình hắn vui vẻ hay sao?
Đỗ Trần trong lòng trồng một cái cây hỏi thật lớn.
Vừa nghe điều kiện của Roland, Christina bắt đầu cười:
“Roland miện hạ, vị cha già của ta trước khi tiến vào Đấu Thần đảo đã được xưng là Nhã Cầm đổ thánh. Ngài thua chắc rồi!”
“Francis, ngươi nếu thua thì lập tức sẽ có đại phiền toái đấy!”
– Roland uy hiếp Đỗ Trần, sau đó hắn trở lại với đống cỏ sại nhắm mắt dưỡng thần, không hề nói nữa.
Pier đi tới tảng đá gần chỗ Ariza luyện công, ngoắc ngoắc tay với Đỗ Trần, cười nói:
“Chàng trai nhỏ đến đây nào! Lần trước con gái ta chơi xúc xắc để thua ngươi, lần này chúng ta cũng sẽ dùng xúc xắc, thế nào? Christina, đem nó ra đây!”
Không tưởng được trên người Christina nha đầu này còn mang theo dụng cụ đánh bạc, nàng ta rất nhanh đã bố trí tảng đá thành một bàn đánh bạc, sau đó giương mắt hung hăng với Đỗ Trần:
“Tiểu tử, sau khi thua đừng có khóc đấy!”
“Ba con xúc xắc, một ván định thắng thua, hạn chế duy nhất là không được dùng đấu khí!”
– Nói đoạn, Pier cầm lấy cốc xúc xắc bắt đầu lay động.
Hắn là một cao thủ! Đỗ Trần bằng chính thính lực và nhãn lực của mình một chút cũng có thể cảm ứng được, Pier chỉ dựa vào lực lượng cổ tay khiến toàn bộ xúc xắc bị đánh vỡ, không cần xem cũng có thể đoán được, khẳng định sau khi bị vỡ sẽ thành sáu mươi ba mặt xúc xắc, toàn bộ được lật lên.
Đỗ Trần cũng lắc lắc cốc xúc xắc, thầm nghĩ, bằng vào liên hoa nội kính cũng có thể thắng hắn, chỉ cần phóng ra một đóa Liên Hoa trúng vào tâm của con xúc xắc rồi đánh vỡ vài cái là được.
Nhưng mà Pier là lão đại của hắc xã hội trên Đấu Thần đảo, mặc dù mình có Roland làm chỗ dựa nhưng cũng không thể đắc tội với hắn, có lẽ không đắc tội thì tốt hơn.
Mà hắn bây giờ khẳng định là đang gặp chuyện phiền toái nên mới đến nhờ Roland, mình giúp hắn chẳng phải là một việc thiện hay sao?
Nhưng mà, mình đem cái tình người này bán cho hắn nhưng phải khiến hắn biết mới được.
Nghĩ vậy, Đỗ Trần mỉm cười, làm một ít tay chân sau đó buông cốc xúc xắc xuống.
“Pier tiên sinh, chúng ta mở cốc ra thôi!”
“Ha ha! Không cần nữa!”
Pier trong lòng thầm khen tiểu tử này quả biết làm người, hắn xoay người nói với Roland:
“Miện hạ, nếu chúng ta bằng nhau thì làm sao?”
Roland ngáp ngáp miệng, vẫn nằm trên thảm cỏ hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Trần:
“Tiểu tử ngươi khá lắm, bằng điểm rồi, hai bên đều không có tội. Nói đi, có chuyện gì?”
Pier tặng Đỗ Trần một ánh mắt cảm kích, cười nói:
“Ngày ba tháng ba, xin miện hạ cùng ta đi xem Thiên Vương sơn!”
“Cái gì?”
– Roland nhíu mày –
“Ngươi cũng muốn có chủ ý với đồ ở dưới chân Thiên Vương sơn?”
“Ta không dám, cái đó ta không có phúc tiêu thụ, được nó chỉ có thể mang tới họa diệt môn. Bất quá, ngày ba tháng ba có một vị bằng hữu hẹn ta gặp mặt tại Thiên Vương sơn, xin miện hạ giúp ta một phen! Mặt khác, trước ngày ba tháng ba ta còn muốn nhờ miện hạ chiếu cố dùm đứa con gái này!”
Roland trầm ngâm một lát, kêu lên:
“Ngày ba tháng ba ta sẽ y lời tới Thiên Vương sơn, bất quá con gái ngươi ta mặc kệ, ta nhìn cô ta không vừa mắt!”
Christina nghe vậy thì tức tối:
“Uy, ai thèm ở cái nơi rách rưới này, vừa lạnh vừa ướt!”
“Christina, câm miệng!”
– Pier quát con gái rồi lại cúi người nói –
“Miện hạ có thể tới Thiên Vương sơn đã khiến ta cảm ân đại đức rồi, Christina sẽ không làm phiền miện hạ nữa, ta đưa nó tới Ziege viện trưởng vậy.”
Đỗ Trần đột nhiêm có cảm giác Pier đang an bài hậu sự cho mình.
“Ân, đi hết đi, phiền chết đi được!”
– Roland phất tay tiễn khách. Đột nhiên, khuôn mặt dấu trong đám tóc rối bời lộ ra một tia thống khổ.
Pier mau chóng hỏi:
“Miện hạ, bệnh cũ của ngài…”
“Cút mau!”
Roland hét to, quyền đập mạnh vào mặt đất, ‘Oanh’ một tiếng ngoại trừ Ariza thì cha con Pier cùng Đỗ Trần đều bị chấn động văng ra xa.
“Vâng, vậy ta không quấy rầy miện hạ nữa!”
– Pier quơ lấy Đỗ Trần và con gái rồi bay về phía thác nước.
Chẳng mấy chốc Bích Thủy Hàn đàm vang lên một trận gào rú phi nhân, Đỗ Trần vội vã hỏi:
“Pier tiên sinh, hắn làm sao vậy? Bằng hữu của ta vẫn còn tại Bích Thủy Hàn đàm!”
Pier trong mắt toát ra một tia lo lắng, trong lòng hắn thầm nghĩ, ngày ba tháng ba cầu cho Roland đừng có phát bệnh, nếu không sẽ phiền toái to.
“Ngươi yên tâm, đây là bệnh cũ của Roland miện hạ thôi, ông ta sẽ không đả thương người!”
– Nói rồi, hắn đổi thành tươi cười, nói –
“Tiểu huynh đệ vừa rồi đa tạ ngươi.”
“Cảm ơn?”
– Christina ngạc nhiên nói –
“Bất quá tiểu tử ngươi có thể đánh hòa với cha ta vậy so với ta lợi hại, lần trước ta thua không oan. Có cơ hội sẽ bàn luận tiếp!”
Pier cùng Đỗ Trần nhìn nhau cười, đều không nói cho Christina biết sự tình vừa rồi.
……
Pier mang theo Đỗ Trần bay tới bên ngoài túc xá Thượng Thủy Các, sau đó lão mang con gái chạy tới chỗ Ziege đang dưỡng thương.
Đỗ Trần lại một lần nữa được thể nghiệm cảm giác bay lượn, trong lòng cứ ngứa ngứa khó chịu. Mẹ nó, lão tử phải nhanh làm thiện sự mới được, bằng không tới khi nào mới có thể bay?
Nhưng mà mỗi một lần đại thiện sự khai hoa đều tuyệt không phải dễ dàng gặp được.
Khi Đỗ Trần theo con sông trở lại túc xá thì trước cửa phòng mười tám của hắn đã có rất nhiều người vây quanh. Có sư phụ, cũng có học sinh, mà Tuyết Bỉ Nhân Harry đáng thương đang đứng trước đám đông, vẻ mặt bất lực.
Tại hai bên đại môn đã dựng lên hai căn lều nhỏ, trên cái rèm của căn lều bên phải có treo một chiêu bài –
“Chiêm tinh toán mệnh”
, còn bên kia thì treo một cái ‘phướn’ vẫy khách màu trắng:
“Vẽ hình, một ngân tệ, mỹ nữ miễn phí!”
Hai căn lều này giống như hai môn thần giữ cửa, hơn nữa còn có sư phụ, học sinh tức khắc đã vây kín cửa phòng Đỗ Trần, chật như nêm cối.
“Chủ nhân, rốt cuộc ngài đã trở về!”
Harry bò tới, ôm oán hận nói:
“Sáng nay ngài cho Demis giáo thụ chỗ ở, nhưng mà hắn lại dùng tiền của ngài mua hai căn lều rồi dựng ở trước cửa túc xá, hắn lại còn kiếm thêm một gã lừa đảo gọi là Bowen đến ở cùng một chỗ nữa.”
Hai gã hỗn trướng này muốn làm gì?
Đỗ Trần muốn tức giận, nhưng cẩn thận cân nhắc lại thì hết lần này tới lần khác cũng không tức giận nổi. Hai gã này quả thực có tiềm năng bệnh thần kinh!
“Chư vị xin nhường đường một chút, đây là phòng của ta!”
Đỗ Trần chen vào giữa đám người rồi đi tới trước lều của Demis, con bạc này đang vẽ một bức họa cho một vị mỹ nữ Tinh Linh tộc rất tinh xảo, vị Tinh Linh mỹ nữ kia chính là Mina giáo thụ.
Liên Hoa Bảo Giám