Liên Hoa Bảo Giám

Chương 475: Tiền chiến lôi vân



Ngày thứ hai, Đỗ Trần từ trong tay Bairu tiếp nhận thủy tinh mật lệnh của giáo hoàng, lập tức trở về thành Duerkesi chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu! Nhưng đối với chiến sự, mấy vạn đại quân cũng không thể trong vòng một hai ngày có thể thúc đẩy. Lương thảo mang theo, chiến khí ma hợp, xuất chinh động viên… nhiều chuyện khiến Đỗ Trần phải nghĩ, Francesca một mặt cải tổ hành chính Đỗ thành, một mặt cùng Đỗ Đức so bì năng lực quân sự, có thể nói, thành Duerkesi quân chính hai mặt đều tiến vào chuẩn bị chiến đấu dồn dập.

Lúc này thì, tình báo trước cuộc chiến của giáo đình cuồn cuộn không dứt thông qua Thomas đưa tới tay Đỗ Trần, đầu tiên là vị trí Kinh Ức Cốc, phải nói rằng, công tác giữ bí mật của Kinh Ức Cốc phi thường nghiêm cẩn, ngay cả Adams là thân tín của tam đương gia, cũng chỉ biết Kinh Ức Cốc ở phía đông bắc Einstein, tại dãy Phiêu Tuyết Sơn trải dài ngàn dặm, cụ thể ở đâu thì… sợ rằng chỉ có mấy vị đương gia trong cốc mới rõ – Kinh Ức Cốc có quy củ, chỉ có đương gia mới có thể có quyền

“Mở mắt”

tiến xuất cốc.

Bất quá, giáo đình hy sinh lượng lớn nhân viên tình báo, cuối cùng tìm hiểu ra một phạm vi cụ thể, một khi chiến dịch nổ ra, giáo đình sẽ dụng phi hành thú mang quân đội vây kín phạm vị này, sau đó tìm tòi, chuyện khai chiến là của Đỗ Trần.

Ngay khi Đỗ Trần toàn lực chuẩn bị chiến tranh, đông bắc Einstein, Phiêu Tuyết Sơn.

Hai người đi nhanh trong nơi băng thiên tuyết địa, nhưng phía sau, trên tuyết, không có lưu lại dấu chân. Một người thú diện trọng giáp, người còn lại là lão già mặc áo đen, bọn họ đi tới dưới một vách núi đen đóng băng, hắc bào nhân nhìn lên mộ địa rách nát trên vách núi đen, buồn bã thở dài.

– Sáu mươi năm rồi, ta Ziege rốt cuộc về nhà! Thần Hoàng mộ địa tại Trát La Sơn vẫn như trước, mật đạo Kinh Ức Cốc vẫn như trước, nhưng người… đã già rồi.

Ziege nhìn cảnh sắc xung quanh Phiêu Tuyết Sơn, đôi mắt già bất giác lưu lại hai hàng lệ… nỗi nhớ quê hương, rời nhà sáu mươi năm không một lần về, trong lòng tự nhiên trăm loại tình cảm giao nhau. Nhất là tại mộ Thần Hoàng trên vách núi, năm đó hắn chính ở nơi này bại trong tay Thomas, buộc phải tới Đấu Thần đảo, ly hương sáu mươi năm.

Thương nhớ một hồi, Ziege cùng Avril biến mất giữa vách núi đen, đi qua một thông đạo rộng lớn, trước mắt trở nên sáng sủa – bên ngoài là băng thiên tuyết địa, bên trong là thế ngoại đào nguyên với hoa nở chim kêu. Xa xa, một tòa đại thành thị xuất hiện giữa bình nguyên đầy cây cỏ xanh tươi, cổ phác tráng lệ, trên cửa thành còn tấm bảng – Kinh Ức thành.

Nguyên lai, Kinh Ức Cốc giống như Thấm Thủy Hồ, là một thiên ngoại thiên tiếp giáp Tánh Mạng thụ.

Đi qua bình nguyên rộng lớn tới cửa thành, Ziege gặp ngay một lão đầu đi lên đón tiếp:

– Sát thiếu chủ! Ngài đã trở lại, vị này là… hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua Ziege giấu mình trong hắc bào.

– Hắn là bằng hữu của ta, không nên hỏi hắn.

Avril gật đầu rồi cùng đi với Ziege vào trong thành. Nhưng vừa đi vài bước, Ziege đã quay đầu nhìn thoáng qua lão đầu nọ, thấp giọng hỏi:

– Avril, Womar sao lại ở chỗ này?

– Ôh? Sư bá ngài biết lão Woma? Hắn mới vừa vào cốc hơn một năm a.

– Womar là thủ mộ của thánh sơn thú tộc, năm năm trước lúc ta tế điện vô danh anh hùng đã gặp mặt hắn, hắn sao lại nhập cốc.

Avril cười nói:

– Sư bá có điều không biết, năm trước Bowness tập kích Đại Hạp cốc Auerbach, Ma tộc lại hiện ra nhân gian. Lão Womar lo lắng mộ anh hùng được hắn coi sóc bị Ma tộc phá hư, nên mang theo bài vị của các vị anh hùng chạy tới Phiêu Tuyết Sơn, chuẩn bị tị thế ẩn cư. Nhưng lão không chịu được hàn khí của Phiêu Tuyết Sơn, hôn mê ở phụ cận mộ Thần Hoàng tại Trát La Sơn, ta thấy lão đáng thương, cứu lão trở về… Ngài yên tâm, vị lão nhân này không tranh với đời, càng thề cả dời không rời khỏi Kinh Ức Cốc, không có chuyện gì đâu.

Ziege ân một tiếng liền không để ý tới nữa, nhưng cửa thành vừa hạ xuống, lão Womar cười híp mắt nhìn bóng lưng Ziege…

Lão già này đúng là thủ mộ nhân mà Đỗ Trần đã gặp năm đó tại thánh sơn thú tộc mà đã bàn luận

“Vô danh anh hùng mới là anh hùng thật sự”

.

Đi trên ngõ tắt nhỏ, Avril hỏi:

– Sư bá, hôm nay trong cốc chỉ có tam thúc cùng vài vị trưởng lão đã ẩn cư biết thân phận của ngài, ngài có muốn gặp bọn họ một lần không?

– Vận đổi sao dời, không gặp cũng được! Avril, lúc này đây chỉ có mình ngươi, Thomas, còn có Senna biết ta trở về, hiểu chưa? biến hóa a! Thomas lão tiểu tử này cái gì cũng không nói cho ta biết.

Avril gật gật đầu:

– Hôm nay mấy vị đương gia trong cốc đều không phải mấy vị lúc ngài rời đi, bát đương gia là nhi tử của đại trưởng lão, tính ra, cũng là cháu của ngài, mà thất đương gia…

Sơ lược giới thiệu hiện trạng cơ bản của Kinh Ức Cốc, nhưng chẳng biết vì sao, Avril nhảy vọt qua tam đương gia, cuối cùng mới nói:

– Sư bá, từ khi tam đương gia Constantine mất tích, Kinh Ức Cốc của chúng ta rối loạn.

Ziege không cần nghĩ cũng hiểu được ý tứ của Avril, lạnh lùng nói:

– Tam đương gia phụ trách thống binh quân trong cốc, quyền binh cực lớn, Constantine mất tích, tự nhiên có người đỏ mắt vì vị trí này.

Avril cười khổ nói:

– Đúng vậy, vốn sư phụ chỉ định một người tạm thay vị trí tam đương gia, nhưng các vị đương gia khác không phục, nói tam đương gia mới nhập cốc hơn một năm, lại có lai lịch Tử Huyết Nhân không rõ ràng, sao có thể cho ngài vị trí cao? Kết quả, mấy vị đương gia liên thủ bài xích tâm tam đương gia, ngay cả tam thúc là Tử Huyết Nhân cũng nhiều lần làm khó dễ. Ai, sư phụ thân thể ngày càng yếu, cũng không quản được bọn họ…

Ziege nghe được nhíu mày:

– Hừ, Thomas này thật không làm nên chuyện, đương nhiên ngay cả đồng bào mình cũng bài xích.

– Tam thúc coi như tốt, hắn nể sư phụ cũng không có hạ tử thủ. Mà người đồng ý nhất là bát đương gia…

Avril tức giận nói:

– Tân tam đương gia có một nữ nhi, dung mạo vẻ đẹp thì Avril bình sinh mới gặp, bát đương gia thấy nhân gia cô nương xinh đẹp, nhờ mấy vị trưởng lão giúp đỡ hắn bức hôn! Sư bá ngài xem, đây có đúng là quá mức không

Ziege trợn mắt, trong lòng động chân hỏa, con cháu mình làm ra loại chuyện này, lão gia tử cũng không thể nở mày nở mặt được. Lão lạnh lùng nói:

– Cuối cùng thế nào? Bức hôn thành không?

Avril cười nói:

– Không! Cô nương đó cũng lợi hại, nàng kêu thần sủng thao khống xà, trùng, thử, nghĩ (rắn, côn trùng, chuột, kiến) toàn thành, khiến tam đương gia thân thể bị thương vô số. Cảnh đó… vô số người phì cười.

Ziege cũng cười:

– Chắc là thần sủng của cô nương nọ am hiểu tinh thần thao khống… Avril, tân nhậm tam đương gia tên gọi là gì?

Lão gia tử trong lòng chấn động:

“Ma tộc, nữ nhi tuyệt mỹ, thần sủng am hiểu tinh thần thao khống.. sao nghe quen tai vậy?”

Cũng quả nhiên, Avril trả lời không ngoài dự liệu:

– Tân tam đương gia tên là Ted, nữ nhi của hắn tên là Helen, mà thần sủng không thường xuyên gặp người, Avril không biết, hình như… gọi là Susan.

– A. ha ha!

Ziege cười quái dị, Avril lập tức hỏi nguyên do, lão gia tử cười nói:

– Quên đi, nói ngươi cũng không biết, trong một lần Ziege ta chiến đấu, chẳng những bị người ta phong bế chân khí toàn thân, lúc đó Francis chỉ có đấu khí nhất cấp coi ta như lão tặc mà thu thập.

Avril đột nhiên trầm mặc không nói gì, cũng không hỏi tới ân oán cụ thể của phụ nữ Ted với sư bá.

Cũng không hề nói gì…

Ziege giật mình, biết mình buột miệng nhắc tới Francis, trước mặt Avril tốt nhất không nên nói tên này, liền xí xóa cười nói:

– Đi thôi, đi gặp sư phụ ngươi, nói vậy Senna cốc chủ đã sốt ruột chờ rồi.

Không lâu sau, Ziege khóe mắt rưng rưng đi vào một tiểu viện, Avril thủ vệ ngoài cửa, mơ hồ nghe được tiếng khóc bên trong, không khỏi âm thầm thở dài. Mặc dù Kinh Ức Cốc rất loạn, mấy vị đương gia huyên náo không thể nói ra, nhưng có sư bá ở bên người, sư phụ lão nhân gia cũng hẳn được an tâm ra đi…

Lâm chung có người ở bên, chết có là gì? Nếu ngươi đã chết, ai sẽ đứng bên ngươi?

Gia gia tóc bạc thương thương, hay là mẫu thân rưng rưng nước mắt?

Dù sao cũng sẽ không là hắn.

Quân chính thành Duerkesi chuẩn bị sau một tháng rốt cuộc hoàn thành, từ việc giữ bí mật cùng ngoại giao lo lắng, Đỗ quân dựa vào danh nghĩa diễn quân, mang ba vạn thú tộc nô quân tới một hòn đảo tại đại tam giác hải vực. Giáo hoàng không tiếc hết thảy, điều tất cả phi hành thú mà giáo đình có thể vận dụng, tổ kiến không vận quân lớn nhất từ sau Vẫn Thần đại chiến tới nay, sớm đã tập trung trên đảo.

Lần này tới Phiêu Tuyết Sơn, Đỗ Trần có thể nói là đã mang tất cả gia sản, Đỗ Đức thống quân, Francesca tổng nhiếp đại cục, Dịch Cốt cùng Andy tùy thân, thậm chí ngay cả quản gia Harry là Tuyết Bỉ nhân vì quen thuộc hoàn cảnh Phiêu Tuyết Sơn mà đi theo Đỗ Trần xuất chinh. Công tác phòng thủ Đỗ thành giao cho Chesini cùng hai vị lão tổ mẫu, bọn họ đủ để cam đoan hệ thống Đỗ thành vận hành vững vàng.

Sau thời gian gần hai ngày, phi hành thú liền vận chuyển ba vạn đại quân tới phạm vi Phiêu Tuyết Sơn, theo quân lệnh của Đỗ Đức, đại quân lập doanh trại tại chỗ, mà tiền phong đại tướng – Adams lập tức soái lĩnh quân binh tiến hành lục soát gần Phiêu Tuyết Sơn.

Trong trướng, mọi người vây quanh một bản đồ thật lớn, Bairu cười nói:

Francis lão đệ, Đỗ Đức tướng quân, đây là bản đồ giáo đình bí chế tuyết sơn, ta không cần nói nhiều, chỉ có một câu – các ngươi coi như ta là giám quân không tồn tại, nên làm thế nào thì làm… Nhưng năm tháng sau chính là minh hội Cullen…

Đỗ Trần liếc mắt nhìn Đỗ Đức vốn định khoe khoang ba tháng sau sẽ giải quyết cuộc chiến, nhưng Đỗ Đức chậm rãi nói:

– Chiến vô thường thế, Kinh Ức Cốc địch tình không rõ, bổn tướng không hứa hẹn khi nào chấm dứt chiến tranh.

Bairu cười hai tiếng:

– Nếu Đỗ Đức tướng quân nói như vậy, ta đây cũng không tiện nói gì, quân sự giao cho tướng quân ngươi! Francis lão đệ, Thomas, phụ cận có một tòa Thần Hoàng mộ địa, mặc dù rách nát, nhưng chúng ta thân là giáo phụ, dù gì cũng phải đi tế bài một phen mới đúng.

Đỗ Trần bĩu môi, Thomas kêu lên:

– Quy củ thật sự nhiều, lão tử không phải thầy bói, không đi.

Thomas không phải văn chức giáo phụ, có thể không đi, nhưng Đỗ Trần lại vướng thân phận phải đi một chút. Từ bản đồ cho thấy, Thần Hoàng mộ địa tọa lạc trên một đỉnh núi tuyết tên là Trát La Sơn, bất quá bên trong mai táng không phải chính thức di thể Prince.

Trên tam đại lục, Thần Hoàng mộ giống như mộ Hiên Viên hoàng đế, vạn vạn ngàn ngàn, căn bản nhiều đến mức đến tột cùng có bao nhiêu cũng không biết. Nhưng nếu cẩn thận nghe ngóng, kỳ thật đều là hậu nhân vì nhiều nguyên nhân mà xây dựng mộ, nói trắng là hai chữ – đồ giả.

Mà thần mộ trên Trát La Sơn có thể là bộ lạc Tuyết Nguyên trước kia dùng để kỷ niệm Thần Hoàng, nhưng sau đó bộ lạc này tiêu vong, để Thần Hoàng mộ địa ở đây cũng rách nát.

Chậm rãi đi lên Phiêu Tuyết Sơn, Bairu đột nhiên cười:

– Lão đệ, chúng ta tới chậm rồi, tôn phu nhân nhanh hơn chúng ta.

Tuyết Cơ chính tự thân quét dọn lại mộ bị tổn hại rách nát, thần sắc chăm chú, không có một chút chậm trễ, mà tiểu Bối Bối đang ôm một cây chổi lớn, quét quét tuyết đọng, nhưng khuôn mặt tươi cười, nhìn hình dáng, như đang chơi rất vui vẻ.

Bairu cùng Thomas tiến lên tế bái, Đỗ Trần lại đi tới bên người Tuyết Cơ, cười nói:

– Trời lại, nàng sao lại tới nơi này tảo mộ?

Tuyết Cơ chăm chú nói:

– Đây là nơi tôn vinh Thần Hoàng bệ hạ.

Đỗ Trần tức cười không nói gì, bất quá ngẫm lại, bí pháp của Tuyết Cơ là Nguyệt Luân Vũ chính là thoát thai từ Cửu Thần Huyền của Thần Hoàng. Hơn nữa nàng từ nhỏ đã bị Margaret nói Thần Hoàng vĩ đại cỡ nào, tư tưởng sùng bái cỡ nào. Có thể nói đối với Thần Hoàng tôn trọng tới tận xương tủy, hôm nay cử động này cũng không có gì khác thường.

Đỗ Trần đau lòng nhìn thoáng qua hai tay Tuyết Cơ:

– Tâm ý là tốt rồi, băng thiên tuyết địa, chúng ta về…

Tuyết Cơ nghiêm mặt cắt lời Đỗ Trần:

– Đợi lát nữa, thiếp phải thu dọn một lần nữa.

Đỗ Trần há hốc mồm, thầm nói,

“Một ngôi mộ mà thôi, có gì đáng giá để thu thập? Cho dù Thần Hoàng thật sự mai táng chỗ này, nhưng một khoa học gia vẫn có thể đào mộ nghiên cứu… đáng giá để tôn trọng thế sao?”

Suy nghĩ một chút, Đỗ Trần giấu lời nói trong lòng, xí xóa:

– Alex đâu? Nó không có cùng một chỗ với Bối Bối sao?

Chẳng biết lúc nào, Đỗ Trần học được thói quen nói chuyện có nề nếp trước mặt Tuyết Cơ, mà không có loại ngượng ngùng khi mới gặp, muốn nói gì đều có thể nói ra khỏi miệng.

Tuyết Cơ lúc này cười nói:

– Ai, đại cao thủ của chúng ta lại thâm trầm mặt, đứng trên ngọn núi cao nhất.

Chỉ thấy trên ngọn núi tuyết phụ cận, được Andy bảo vệ, Alex xoa bụng đứng đón gió, trên người chỉ mặc một tiểu khố tam giác màu đỏ, hai mắt khép hờ nhìn bầu trời, tựa như đang suy nghĩ vấn đề thâm ảo.

Đỗ Trần khóc cười không được. Hắn sớm không sợ đứa nhỏ bị lạnh cóng, nhưng tại nơi băng thiên tuyết địa này, một người chỉ mặc một cái nội khố, tựa như tiểu tử ngốc đứng ngây ngố…

Tiểu Bối Bối chạy tới nắm lấy tay Đỗ Trần:

– Ba ba, đệ đệ chịu kích thích, đã thâm trầm hơn một tháng. Ngài không nên quấy rầy hắn a.

Đỗ Trần ngạc nhiên nói:

– Alex chịu kích thích gì?

Tiểu Bối Bối tức giận nói:

– Ba ba không chút nào quan tâm tới phát triển của nhi tử! Lần trước, tại Đấu Thần đảo, đệ đệ bị Thomas khi dễ, trong lòng tức giận, nói phải tại nơi băng tuyết suy tư mới xuất ra huyền bí của tiến hóa.

Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói:

– Đệ đệ nói cái này gọi là… cao thủ, phải khích lệ chính mình, rửa sạch sỉ nhục.

Đỗ Trần ngạc nhiên, chính xác, mình trong khoảng thời gian này bận nhiều việc, không có thời gian quản hài tử. Nhưng…

Trên núi tuyết, Andy nhàm chán gặm một khúc xương, bất đắc dĩ nói:

– Thiếu gia, ngài tột cùng thì có nghĩ hay không? Chúng ta trở về đi, Andy sắp lạnh chết rồi.

Alex vẫn không mở hai mắt, xoa bụng nói:

– Tuyết Lang mà cũng bị chết rét sao? Cao thủ, không thích nghe nói dối.

Andy bất đắc dĩ thở dài, thử nói:

– Nếu không, ngài về trước làm cơm, sau đó tiếp tục suy nghĩ?

– Ân, có đạo lý!

Alex mở hai mắt, nhìn Andy một cái, lại liếc mắt nhìn bầu trời:

– Cao thủ, trở về tiếp tục nghĩ.

Andy hoan hô một tiếng, cõng Alex nhanh chóng chạy về doanh trại, nhưng lúc này Đỗ Trần nói chuyện với Tuyết Cơ không có tế bái Thần Hoàng mộ địa, Andy lại chạy quá nhanh, ai cũng không có chú ý tới, trên trời nơi Alex vừa đứng, ẩn ẩn hội tụ một đoàn lôi vân nho nhỏ…

Cơ hồ là đồng thời, Kinh Ức Cốc, nơi tầng cao nhất tại cổ tháp trong thành, Thomas thương thế còn chưa khỏi hẳn âm lãnh ngồi ở chủ vị, ánh mắt đảo qua bảy người bên dưới, Avril ngồi kế bên người hắn, mà Ted thân là tam đương gia, lại ngồi cuối cùng.

– Các vị đương gia, trên Trát La Sơn xuất hiện mấy vạn quân đội thú tộc, hơn nữa lại tìm tòi trên diện rộng, bọn họ mang cờ Đỗ Trần thần giáo, đầu lĩnh của đám tìm kiếm là phản đồ của Kinh Ức Cốc – Adams! Rất rõ ràng, Francis tấn công Kinh Ức Cốc… hôm nay cốc chủ đã không thể chủ sự, ta tạm thay cốc chủ, các ngươi có ý gì, nói đi.

Tứ đương gia râu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn chần chờ một chút nói:

– Nhị đương gia, chúng ta Kinh Ức Cốc mặc dù lộ vẻ tội phạm ác nhân, nhưng chưa bao giờ chủ động trêu chọc ai, mà Kinh Ức Thành càng chỉ có mấy vị đương gia chúng ta biết… Nói không chừng, đây là một sự hiểu lầm, vạn nhất quân đội bên ngoài chỉ tới tìm người, xảo hợp tới trước cửa chúng ta?

– Hiểu lầm? Hừ, Adams phản đồ kia dẫn đội tìm kiếm, mấy vạn đại quân đã ở trước cửa, còn có thể là hiểu lầm sao?

– Ba!

Thomas vỗ bàn đứng dậy:

– Nói nhảm thì bớt nói đi, ta chỉ hỏi các ngươi một câu – đánh thế nào? Lão ngũ, ngươi nói trước.

Ngũ đương gia là một lão nhân béo ú, cười híp mắt nói:

– Francis đánh tới cửa, chúng ta đơn giản có hai lựa chọn, một là chủ động lao ra, hoặc là đóng cửa tử thủ! Về phần chọn loại nào.. nhị đuơng gia nhất định hung ác thành tính?

– Tên béo này!

Thomas cười nói:

– Lão lục, lão thất, ý tứ của các ngươi thì sao? Chủ động ra hay đóng cửa tử thủ, cho ta một câu chính xác.

Hai người bị chỉ tên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lục đương gia nói trước:

– Chủ động lao ra, dễ dàng bại lộ vị trí chính thức của Kinh Ức Cốc chúng ta, mất đi lợi lớn nhất của chúng ta – ưu thế dịa lý bí mật, cho nên ta đề nghị đóng cửa tử thủ.

Thất đương gia cũng nói:

– Ta đồng ý ý kiến của lục ca, đóng cửa tủ thủ mới là thượng sách.

Thomas gật gật đầu, bất luận bọn họ nói đúng hay sai, nhưng cuối cùng có hai lời nói chuẩn:

– Christian, ngươi nói sao? Nhị thúc ta không muốn nói nghe nói nhảm.

Bát đương gia Christian là cháu của Ziege, cho nên Thomas gọi đích danh, mà không có xưng là bát đương gia. Ách, hắn cũng là kẻ xui xẻo bị Helen phóng xà trùng thủ dịch, càng khiến cho thân thể vô số vết thương.

Christian là kẻ hậu bối duy nhất nơi này, tuổi không lớn, bộ dáng ba lăm ba sáu tuổi, tóc đỏ, trán cao, dung mạo tinh minh phiêu hãn. Hắn chậm rãi suy nghĩ rồi gõ bàn, thu hút ánh mắt mọi người, rồi nói:

– Nhị thúc, ta nghĩ nên nhắc nhở mọi người một việc trước.

Ánh mắt hắn nhìn Ted ngồi cuối:

– Trong chúng ta có một người trước khi nhập cốc có nói qua, cha con bọn họ tại thành St. John từng trợ giúp Francis cứu huynh trưởng Steven của hắn! Mà hôm nay đại binh áp cảnh, thống soái lại là Francis… a a. Ý tứ của ta các vị thúc bá minh bạch chưa?

Ted hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

– Ta, Ted, công tư phân minh, cha con chúng ta đích xác chịu tư ân của Francis. Nhưng ta hôm nay thân là tam đương gia Kinh Ức Cốc, lấy việc Kinh Ức Cốc ngày trước mà nói! Trận chiến này, ta nếu cùng Francis cấu kết, thì thế này.

“Ca ba”

một tiếng, hắn đương nhiên vặn gãy tay vịn.

Không thể không nói, Thomas không giống Ziege, đấu óc rất thanh tĩnh, ít nhất giờ phút này hắn biết rõ ràng, Ted mặc dù không hợp mắt, nhưng hắn thật sự là kẻ công tư rõ ràng, mình không thể trong lúc này chèn ép hắn, nếu không đại chiến chưa xảy ra, nội loạn đã bắt dầu….

Thomas cười nói:

– Tam đương gia là người Thomas ta tin được. Christian, ta không muốn nghe loại chuyện cùng loại, hiểu chưa?

Christian gật đầu cười nói:

– Hiểu rồi, ta mới rồi động chạm tới tam đương gia, ta đã nói sai, xin lỗi.

Nói xong, hắn đứng dậy cúi mình với Ted một cái, thái độ thành khẩn, vừa cười vừa nói:

– Kế tiếp, ta nói một câu về cái nhìn của ta. Nhị thúc, Adams phản đồ này, cho tới giờ đều che mắt xuất nhập Kinh Ức Cốc. Vậy, nếu mặc cho Adams tìm kiếm tiếp, hắn sẽ dụng thời gian dài mới tìm được vị trí chính thức của Kinh Ức Cốc ta? Thời gian này, chính là để cho chúng ta lựa chọn công thủ.

Ted cũng nói:

– Đúng vậy, nếu Adams cần ba bốn tháng mới có thể tìm được chúng ta, chúng ta đây đóng cửa không ra. Trát La Sơn đóng băng ngàn dặm, mà sau đó lại là rừng rậm, bốn tháng sau mới hết mùa đông, binh lính bình thường cũng khó mà chịu được giá rét ở Trát La Sơn, bọn họ nhất định lui binh! Nhưng nếu bọn họ cần một hai tháng là tìm được chúng ta… vậy không bằng tiến ra, tranh thủ quyền chủ động trên chiến trường.

Thomas cười âm lãnh, nói hồi lâu, cuối cùng nghe được hai câu quân mưu chính thức, nhưng hai câu này vì sao không phải xuất phát từ phía ta, từ miệng lão lục, lão thất?

– Hai vị đương gia nói đúng lắm! Vậy các ngươi cho rằng, Adams cần bao lâu mới có thể tìm được chúng ta.

Mọi người bắt đầu suy tư.

Avril đứng ở phía sau nhìn thấy hết thảy, trong lòng cười khổ:

“Francis lại tới giết sao? A, vận mệnh nữ thần thật sự là trêu ngươi.”

Kinh Ức Cốc tuy có năm vạn quân, lúc cần có thể điều động hơn mười vạn binh lính, nhưng mấy vị đương gia này… Lão tứ là kẻ hồ đồ, dựa vào huyết thống cùng gia tộc mới có vị trí hôm nay, lão ngũ thế cô viên hoạt, ai cũng không rõ hắn trong lòng nghĩ gì, lão lục, lão thất lại phụ họa thúc thúc Thomas, mà Thomas từ khi biết Ziege trở về, tâm tư không để ý tới chính sự, mỗi ngày nghĩ thế nào để xua đuổi Ziege sư bá tránh xa sư phụ.

Christian cùng Ted thật ra có bản lĩnh, nhưng bọn họ hai người… không đánh nhau là tốt rồi.

Trận này dánh thế nào? Chẳng lẽ Kinh Ức Cốc không thủ được sao? Nó chính là tâm huyết cả đời của sư phụ.

Chỉ chốc lát sau, Ted nói:

– Adams phải cần bao lâu mới tìm đuợc chúng ta, điều này phải xem phương pháp tìm kiếm của chúng. Nếu bọn họ chỉ tìm trên mặt tuyết, vậy cả đời cũng không tìm được Kinh Ức Cốc. Nhưng nếu bọn họ phá núi tìm đường, rất nhanh sẽ phát hiện vách Tánh Mạng thụ, từ đó nghĩ tới vị trí của chúng ta.

Christian tiếp lời:

– Theo tình báo nói, Francis cùng tướng lĩnh dưới trướng đều không phải ngu ngốc, trên mặt tuyết tìm không được, hẳn là rất nhanh sẽ nghĩ tới việc phá núi, tuyệt sẽ không trì hoãn tới ba bốn tháng, cho nên… chúng ta phải chủ động lao ra.

– Đúng, đúng, chủ động lao ra.

Tứ đương gia tựa hồ bị nói động lòng, cuống quít gật đầu. Mấy người nhìn nhau một chút, cũng gật đầu.

Thomas ánh mắt lạnh lùng:

– Tốt lắm, nếu đại đa số đều đồng ý chủ động đánh ra, vậy lúc nào lao ra, lao ra thế nào?

Ted lập tức nói:

Tối nay, từ mật đạo số bốn vận binh hai vạn, mai phục sau Trát La sơn, đồng thời chiến tranh thánh khí từ mật đạo tám, chín, mười ba tập kết ở sườn tây của Trát La Sơn, nửa đêm thì dùng chiến tranh thánh khi oanh kích tuyết sơn, chế tạo tuyết băng, áp chế cao cấp đấu thần, phục binh sau đó đánh ra! Như thế, lúc mặt trời mọc, trong doanh trại của Francis số người sống sót chỉ còn lại… không quá ba phần.

Thomas cười to:

– Tốt! Cứ vậy, tối nay tập kích doanh trại Francis, lão lục dẫn thánh khí doanh, lão thất phụ trách phục binh, mà tổng chỉ huy…

Ánh mắt hắn dời tới người Ted, rồi lại chuyển qua khởi phát giả của kế hoạch:

– Christian, giao cho ngươi.

Liên Hoa Bảo Giám


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.