Liên Hoa Bảo Giám

Chương 38: Lão Thần Côn (3)



Trời ạ, lão ta là hiệu trưởng của đấu thần học viện a!

Steven và Đỗ Trần hoảng hốt nhìn nhau đồng thời chìm vào yên lặng và lo lắng.

Loài người hiện tại vẫn tồn tại một vị phong hiệu đấu thần còn sống, người đó là một trong vô sô giáo viên kiệt xuất tại đấu thần học viện, người được mệnh danh là

“Đấu thần chi phụ*”

, đấu thần cấp mười được phong hiệu

“Vĩnh hằng chi diệu”

, đó là Ziege.

Trong chuỗi danh hiệu này tùy tiện nhắc đến một cái đều không kém hơn tổ tiên Shigeru của bọn họ.

Nhưng đó không phài là nguyên nhân duy nhất làm Đỗ Trần lo lắng, dù sao ông ta cũng nổi tiếng công bằng vô tư, danh tiếng công bằng của ông ta đã sớm lan truyền.

Hôm nay Đỗ Trần tuy nghiêm khắc lên tiếng nhưng cũng không phạm trọng tội, mục đích của Đỗ Trần rất đơn giản chỉ là cứu người, nếu tính tình của ông ta đúng như lời đồn thì Đỗ Trần không những không bị tính sổ mà thậm chí còn có thể được khen ngợi cũng nên.

Nhưng dù sao ông ta cũng là viện trưởng, học sinh mà làm viện trưởng hộc máu thì…

Từ nay về sau, cuộc sống tại đấu thần học viện chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Cho dù các giáo viên tại đấu thần học viện không ra tay với Đỗ Trần thì các học sinh khác cũng sẽ thu thập Đỗ Trần. Tùy tiện một người thì Đỗ Trần cũng không đỡ nổi.

Ziege tuổi còn già hơn dung mạo rất nhiều, ông ta đã làm viện trưởng của đấu thần học viện trên năm mươi năm, như vậy ảnh hưởng của ông ta kinh khủng đến mức nào thì không cần nói nữa.

Người khác thì chưa cần nói, cha của Francis, Anginus, cũng từ đấu thần học viện ra. Hiện tại, ngay lần đầu gặp mặt Đỗ Trần đã hồ đồ làm sư công tức hộc máu…

Kỳ thật, lão sư này có ảnh hưởng rất đáng sợ, đệ tử của ông ta trải rộng khắp thiên hạ, các giáo sư khác cũng tương tự, đắc tội với một người là đắc tội với cả thiên hạ.

Không đúng! Đỗ Trần lắc lắc đầu, hiện tại những người đến xem đều đã tản hết, hắn liền túm tay vị quan quân kia, hỏi:

“Vừa nãy, ông ấy chụp ta một cái, trên tay không có một chút lực đạo nào, nếu ông ta thật sự là mười cấp đấu thần thì sao có thể như vậy được?”

Steven gật gật đầu:

“Đúng vậy, vừa nãy ông ta mang một người gầy yếu trên lưng thì bước chân đã không vững chãi, như vậy thì làm sao có thể là điện hạ Ziege?”

Vị quan quân cười khổ nói:

“Hai vị thiếu gia, lệnh bài kia là của viện trưởng, hơn nữa, đấu thần học viện có địa vị tôn quý, ai dám giả mạo điện hạ Ziege chứ?”

“Cái gì? Ngươi nói người vừa rồi là điện hạ Ziege?”

Lúc này, trong khi Ariza đang từ trong xe nhảy xuống, Harry nghe xong câu sau thì mắt trừng lớn, nghi hoặc nhìn Steven và Đỗ Trần nói:

“Hai vị thiếu gia, hai người đều vô cùng thông minh, có lẽ nên nghĩ lý do làm đại nhân suy yếu đi.”

Đúng vậy, không chỉ Đỗ Trần nghĩ tới, ngay cả Steven cũng minh bạch.

Trên vùng biển phía nam phát sinh sự kiện lớn, hai vị cao cấp đấu thần quyết đấu, trong đó một người có thể là Ziege. Hiện tại ông ta bị trọng thương nên phải tới cảng Antwerp.

Cho nên Ziege bị trọng thương và người thường không có gì khác nhau.

Vậy, cô gái kia… hiển nhiên, nàng là tù binh của điện hạ Ziege.

Trời ạ, chẳng lẽ nàng ta là một vị cường đại đấu thần ư?

Có thể như vậy sao? Cô gái yếu ớt, xinh đẹp kia sao? Nhưng có khả năng làm lão già điện hạ Ziege trọng thương vậy cô gái xinh đẹp kia rất có thể cũng là một đấu thần mạnh mẽ.

“Đáng chết, Francis, suýt nữa chúng ta vì lòng hảo tâm mà làm việc xấu, con bé kia là tù binh của điện hạ Ziege thì chắc chắn không phải người tốt. Nói không chừng cô ta là một ma nữ, khó trách lại hấp dẫn đến vậy!”

– Steven uể oải lắc đầu, hắn từ nhỏ đã được đấu thần giáo dục, trong tiềm thức chắc chắn coi Ziege là người tốt, như vậy tù nhân của ông ta không thể là người tốt được.

Tiền thế của Đỗ Trần có tín đồ cơ đốc nào cho Jesu là người xấu không? Đấu thần thế giới cũng vậy, loại suy nghĩ này của Steven rất phổ biến.

Còn Đỗ Trần lại không nghĩ như vậy, thiện ác tùy vào sự phân định của từng người. Hắn là một tên trộm mà lại có được danh hiệu

“sự cao quý”

.

“Đệ đệ, đừng nghĩ nữa, chúng ta đã đắc tội lớn với viện trưởng rồi. Đảm bảo sau khi nhập học cho dù điện hạ Ziege không tìm chúng ta tính sổ, chỉ cần việc này có người trong trường biết thì sẽ có rất nhiều người tới tìm chúng ta nói chuyện phiếm đây!”

– Steven thương lượng với Đỗ Trần –

“Bây giờ chỉ còn hai lựa chọn, sẽ chuồn đi hay là lập tức đến nhận tội. Chọn cách nào đây?”

– Steven bây giờ thật sự hoảng loạn, thất thần vô chủ kiến nên đành phải tin tưởng vào

“trí tuệ”

đệ đệ.

Đỗ Trần trầm ngâm rất lâu nhưng cũng không có chủ ý.

Chạy trốn, chạy đi đâu bây giờ? Như vậy thì không làm được việc thiện, không được. Còn đến bồi tội thì rất có thể sẽ bị điện hạ Ziege xả cục tức xuống đầu.

“Ariza, bỏ hắn ra!”

– Đỗ Trần phân phó.

Ariza liền ném Harry xuống đất, Harry nhấc mông dậy, nói:

“Hai vị thiếu gia trí tuệ, người hầu hèn mọn này đề nghị hai người nên đi bồi tội đi. Mặc dù lúc nãy hai người không nói tới tên mình nhưng như băng tuyết sẽ bị ánh mặt trời làm tan chảy, loại sự tình này biết sớm một chút thì có lợi hơn. Hơn nữa, hai vị không làm sai việc gì, điện hạ Ziege có thể trách phạt hai người vì tội gì đây? Ông ta cùng lắm chỉ bảo hai người lần sau cẩn thận phân tích rõ chân tướng sự việc thôi!”

Đỗ Trần thấy cách nghĩ của Harry rất có đạo lý, huynh đệ hai người đành cười khổ gật đầu.

Harry mừng rỡ, tiếp tục nói:

“Vậy hai vị hãy mang ta đi bồi tội, nếu không hai vị sẽ không thể giải thích tại sao lại phát hiện được cô gái trên lưng ông ta đâu.”

Đỗ Trần lạnh lùng nhìn thoáng qua Harry.

Tuyết Bỉ Nhân quả nhiên giảo hoạt, nếu mang hắn đi bồi tội thì tên cướp Harry này tạm thời chưa phải xuống âm phủ gặp diêm vương.

Đỗ Trần không nghĩ đến Tuyết Bỉ Nhân quả rất thông minh nhưng cũng rất đê tiện. Thật sự, hắn cũng phải mang Harry đi làm nhân chứng, vì thế đành phải mang hắn vào thành.

Steven giao đám thổ phỉ còn lại cho quan quân, nói rõ sự tình rồi ra lệnh cho dong binh hộ tống tiền cứu trợ chậm rãi tiến vào cảng Antwerp.

Cảnh quan kiến trúc ở thành phố cảng quả là có điểm khác lạ so với trong lục địa, trong không khí phảng phất mùi mặn mặn của biển, xa xa có nhiều thuyền hàng lớn và các dân phu cường tráng đang bốc vác hàng hóa. Trên đường mọi người đang vội vã chạy đi kiếm tiền.

Cảng Antwerp không hổ là một đỉnh của tam giác vàng, từ các kiến trúc xa hoa bên đường có thể thấy được kinh tế của nó bằng hoặc thậm chí còn hơn thành St. John một chút.

Chỉ là Đỗ Trần không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.

Hắn đang tính toán xem nên nói thế nào với viện trưởng, bằng không sau này có thể sống sao?

……

Phủ thành chủ cách cổng thành không xa, đây là một tòa trang viên mang phong cách của giáo hội. Bọn Đỗ Trần đang đi tới nơi này thì đột nhiên cửa phủ thành chủ mở rộng, một đội lính từ bên trong chạy ra, bọn họ đều có thần sắc vội vàng như đang có nhiệm vụ trọng yếu.

Bọn lính tỏa ra bốn phương lớn tiếng tuyên bố mệnh lệnh giới nghiêm của thành chủ.

Đỗ Trần trong lòng hiểu rõ rằng nguyên nhân của lệnh giới nghiêm này hoàn toàn không phải vì phòng ngừa ôn dịch khuếch tán mà vì viện trưởng Ziege.

Bảo xa đội đứng lại chờ, Steven và Đỗ Trần mang theo Harry lên thông báo, rất nhanh chóng, thành chủ thành Antwerp đích thân ra nghênh đón.

“Ai, hóa ra là hai vị thiếu gia của nguyên soái Anginus tới, thúc thúc ta đã nhận được tin tức nói rằng các ngài sẽ đến cảng Antwerp cứu trợ thiên tai, tốt quá, nạn dân được cứu rồi! Mời vào, mời vào!”

Thành chủ vừa đến liền thân thiết nắm tay Steven và Đỗ Trần. Hắn là một người trung niên giàu có, bộ râu to đen rậm, phối hợp với vẻ ngoài cao lớn rất uy vũ, nhưng hiện tại hắn đang mặc một bộ trường bào màu trắng của quý tộc, trông có chút không thuận nhãn.

“Norton thúc thúc, trước hết cho cháu chuyển lời hỏi thăm ân cần của cha cháu đối với ngài!”

– Steven lễ phép nói.

“A, nguyên soái nhớ đến lão bộ hạ này sao?”

– Norton vui vẻ cười một cách chân thành, hắn xuất thân từ quân đoàn Shigeru, do một tay Anginus nâng lên, cũng là người mình cả.

“Đây là huân tước Francis à? Bộ dạng anh tuấn như vậy mà khi vào thành không bị các thiếu nữ vây lại xem à?”

– Mặc dù hắn hay nói đùa một cách thân thiết nhưng thái độ đối với Đỗ Trần không giống như đối với Steven, hơn nữa ánh mắt hắn rất quái lạ.

Đây là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain, Francis Shigeru.

Đỗ Trần cười cười, thái độ của Norton và gia tướng trong trang viện không khác gì nhau, hắn đã quen rồi.

“Tuyết Bỉ Nhân?”

– Norton thấy Harry liền nhanh chóng nhíu mày.

“Đây là một trong số những tù nhân của chúng cháu, chúng cháu có một số việc cần hắn làm chứng.”

– Đỗ Trần đem sự việc nói lại một hồi rồi cười khổ nói –

“Norton thúc thúc, Ziege viện trưởng ở đâu? Cháu muốn đến xin lỗi ông ta!”

Nụ cười trên mặt Norton trở nên gượng gạo:

“Thánh huy Shigeru tại thượng, nguyên lai ngươi chính là người làm điện hạ Ziege hộc máu sao?”

________________________________________

*Đấu thần chi phụ: cha của các đấu thần.

Liên Hoa Bảo Giám


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.